Quả thật Bạt bị thương rất nặng. Nhưng cô lại
không buồn quan tâm đến thương tích của mình. Mỗi ngày không làm gì khác ngoài
việc chữa thương giúp Phàn Thiếu Hoàng. Và phần lớn thời gian còn lại thì giành
cho việc hướng dẫn Xảo Nhi tu luyện phép thuật. Bất tri bất giác Xảo Nhi lại
thích vị thần mắc đọa này hơn, cũng thường xuyên tán gẫu với Bạt.
Cùng lúc đó, mỗi ngày nhìn Phàn Thiếu Hoàng làm loạn cũng là niềm vui thú của Bạt. Phàn Thiếu Hoàng thường xuyên hỗn loạn nhưng lại không giống người bị tâm thần phân liệt bình thường. Hắn biết rõ mình đang làm gì, chỉ có điều là không khống chế được mà thôi.
Cho nên tình trạng thường xuyên xảy ra chính là: Một lần đang ngồi thẳng đột nhiên nhảy bật lên, nũng nịu nói đòi cho con mình bú. Xảo Nhi thì cười ngất, còn Bạt thì sợ thiên hạ không loạn nên vội vàng tìm hai con mèo con khát sữa đến đây. Thế mà Phàn Thiếu Hoàng lại mở vạt áo ra, vẻ mặt dịu dàng bắt đầu cho bú sữa...
Sau khi tỉnh lại tức đến mức đập hết chén bát, quát lên như sấm.
Vài ngày sau, thương tích của Phàn Thiếu Hoàng tạm ổn, tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng. Còn Phàn Phục Thanh chưởng môn Thúy Vi Sơn sau khi truyền hết nội công cho đại đệ tử của mình lại bế quan không ra, khiến cho Thúy Vi Sơn như rắn mất đầu. Mặc dù Phàn Thiếu Cảnh lo lắng cho thương tích của Phàn Thiếu Hoàng nhưng cũng không thể ở lại Quan Thiên Uyển lâu.
Trước khi hắn đi có để lại vài người chăm sóc cho Phàn Thiếu Hoàng, còn căn dặn có biến cố gì thì phải kịp thời hồi báo.
Thương tích của Bạt ngày càng chuyển biến xấu. Ngay cả người ngu dốt như Xảo Nhi cũng có thể nhìn ra càng ngày Bạt càng suy yếu. Nhưng cô ta vẫn hồn nhiên vô tư mỗi ngày đều xem việc trêu đùa Phàn Thiếu Hoàng và lừa gạt Xảo Nhi làm thú vui. Rốt cuộc có một hôm, cô vô cùng nghiêm túc kêu Xảo Nhi đến bên cạnh. Nói với Xảo Nhi những việc quan trọng cần lưu ý vô cùng chi tiết trong lúc Phàn Thiếu Hoàng dưỡng thương. Xảo Nhi rất kinh hoàng "Cô lại phải trở về ma giới sao?"
Bạt muôn vàn xót thương lắc đầu "Tôi đã phá cấm chế ma giới hai lần. Cô bé ngốc, tôi không còn sống bao lâu nữa. Những việc này cô phải nhớ kỹ, chăm sóc chàng cho tốt nhé."
Bạt giao lại cho Xảo Nhi xong rồi kêu lên một tiếng ngã lên người Phàn Thiếu Hoàng ngay đơ như đã chết.
Xảo Nhi đưa ngón tay chọc chọc người Bạt. Thân thể cô ta vẫn còn ấm, da thịt cũng còn co giãn, hoàn toàn là thân thể của một người còn sống. Xảo Nhi đứng lên khó tin, một hồi lâu mới lau nước mắt đi tìm cương thi mắt xanh. Đến khi cô lôi được cương thi mắt xanh vào phòng, Bạt "quyến rũ thướt tha" đã chết nằm gục bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng đang lấy chiếc khăn lụa se lỗ mũi của hắn.
Xảo Nhi hóa đá tại chỗ "Cô, cô..."
Cương thi mắt xanh vỗ vỗ đầu cô: Ngốc quá! Cô ta nào dễ chết đến thế. Thật sự là chẳng cần kỹ thuật cao siêu gì cũng lừa được em...
Mặc dù không có chín cái đầu như Quỷ Xa nhưng Xảo Nhi vẫn chửi ầm lên. Ra khỏi phòng cương thi mắt xanh mới viết chữ lên tay cô "Em không hi vọng Bạt chết sao?"
Xảo Nhi gật đầu gần như chẳng cần suy nghĩ "Đương nhiên rồi, cô gái như vậy rất hiếm thấy."
Cương thi mắt xanh sờ sờ đầu cô "Bạt không phải người tốt. Nếu không có việc gì thì em cũng nên cách xa cô ấy một chút."
Xảo Nhi rất hoang mang "Anh... không thích cô ấy à?"
Cương thi mắt xanh hầm hừ trả lời "Anh chỉ không có phép em thích cô ta."
.........
Mấy ngày nay, cương thi mắt xanh vẫn ở dưới đáy biển, chỉ có buổi tối mới ngoi lên ở cùng với Xảo Nhi. Xảo Nhi cảm thấy nó không thích Bạt, thậm chí còn đề phòng Bạt nữa. Nhưng Bạt cũng không buồn để ý đến, vẫn hằng ngày trông non Phàn Thiếu Hoàng và trêu đùa Xảo Nhi. Càng ngày nhìn cô ấy càng tiều tụy.
Thậm chí Xảo Nhi cảm thấy được, nếu như lần sau cô ta nhắm mắt lại có thể sẽ không còn tỉnh dậy nữa. Xảo Nhi cũng suy nghĩ nhiều biện pháp để cố gắng điều trị vết thương cho bạt. Ví như vẽ ra bùa Dẫn Linh, nấu canh bồi bỗ cho cương thi... Nhưng trong nền văn minh của nhân loại, phương pháp tiêu diệt thì nhiều, phương pháp cứu chữa lại quá ít.
Xảo Nhi còn căn dặn bọn cương thi đi vòng quanh tìm hiểu nhưng phương thuốc cổ truyền. Nhưng đối với Bạt mà nói, hiệu quả lại không lớn. Dù gì cô ta cũng là vị thần mắc đọa, thân thể và da thịt kia làm sao có thể dùng phàm vật để bồi bỗ lại.
Mấy ngày nay Phàn Thiếu Hoàng không có nổi điên nữa nên khiến Bạt nhàm chán. Hôm đó, rốt cuộc cô ta lại kêu Xảo Nhi đến phòng mình. Vẻ mặt của Bạt trịnh trọng hiếm có "Cô bé ngốc, cô cảm thấy đứa cháu Mắt Xanh của tôi thế nào?"
Vừa nhắc đến Mắt Xanh, Xảo Nhi lại không tự chủ đỏ mặt "Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ấy?"
Vẻ mặt Bạt vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí từng lời nói còn mang theo sự vui vẻ nhẹ nhàng "Cô bé ngốc, cô cho rằng cương thi sẽ thật sự thích một con người sao?"
Xảo Nhi ngẩn ngơ. Trên thực tế đừng nói là cô, ngay cả Hách gia đời đời bắt giết cương thi cũng chưa chắc hiểu được vấn đề này. Bạt chú ý đến vẻ mặt của cô một hồi lâu mới lên tiếng "Từ sau cuộc thánh chiến đã để lại trần gian thứ cô gọi là cương thi. Mà một số cương thi lại bị ảnh hưởng bởi trọc khí, sống trong âm khí thịnh vượng, bị vạn vật bài xích, không được thần quan tâm." Cô ta nhẹ nhàng êm ái nói ra câu chuyện cũ. Trong lời nói cũng không hề có vẻ bi phẫn "Nó giữ cô lại bên cạnh chỉ bởi vì tâm tư của cô đơn thuần có thể tinh lọc được trọc khí này khiến cho việc nó tu thành chính quả cũng dễ dàng hơn."
Xảo Nhi hơi khó hiểu "Cô không đùa giỡn với tôi chứ?"
Bạt mỉm cười nhìn cô "Không phải là tôi đã cho cô cuốn sách hay sao? Nếu như đến lúc đó cô cũng bị lây nhiễm trọc khí. Cô cũng sẽ giống như tôi. Không, có thể cô còn thảm hại hơn tôi. Bởi vì với tu vi của cô không thể nào vào được ma giới. Cô chỉ có thể ở lại nhân gian, trời đất không dung, vạn vật không thu nạp... Ôi, từ xưa đã có những cô gái si tình bị đàn ông phụ bạc thật sự rất thê thảm."
Đột nhiên Bạt chuyển ngoặt, Xảo Nhi lại không phản ứng nhanh nhạy kịp thời. Nữ Bạt vẫn mỉm cười "Có phải cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc không? Thật ra thì không chỉ có cô, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi vốn không muốn nói cho cô biết, về tình về lý tôi đáng ra phải giúp đỡ cho con cháu nhà mình. Nhưng mà... Tôi không hy vọng cô lại nối gót theo tôi phải lang bạt hàng ngàn vạn năm không khá nỗi."
Từng câu từng chữ của Bạt đều là sự thở dài. Xảo Nhi chỉ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó không nói một lời xoay người ra khỏi phòng.
Buổi tối, cương thi mắt xanh ngoi lên khỏi biển, cả thân mình đều dính đầy rong. Nó làm nũng lăn lộn trước mặt Xảo Nhi, cầu xin cô tắm cho mình. Xảo Nhi cáu gắt cầm sơ mướp lau như bố thí cho nó. Đến khi nó tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, nó mới ôm Xảo Nhi xoay một vòng trong nhà gỗ, rồi lại rất vui sướng đưa cho co một vỏ ốc màu đỏ.
Xảo Nhi để vào miệng thổi thổi như chiếc kèn.
Chơi đùa một lúc lâu Xảo Nhi mới viết chữ lên ngực nó "Tại sao lúc trước anh không ăn thịt em?"
Cương thi mắt xanh rối rắm một hồi mới trả lời "Khi đó không biết em có thể dùng để ăn?"
Xảo Nhi vươn bàn tay trắng nõn đấm nó "Sau đó biết được tại sao không ăn?"
Nó cũng không phiền lòng cứ mặc cho Xảo Nhi đấm. Hồi lâu vẫn không đáp nhưng lại hỏi ngược cô "Tại sao phải ăn em?" Nó sờ sờ gương mặt Xảo Nhi rồi lại xoa xoa đầu cô "Mặt của em rất mềm mại, mái tóc dài màu đen óng ả, trên người của em cũng rất ấm áp. Mỗi ngày em đều may vá và giặt quần áo cho anh; Còn thêu hầu bao, nói chuyện phiếm với anh. Mỗi đêm anh ngoi lên từ đáy biển nhìn thấy em sống trong nhà đợi chờ anh, khi đó anh rất vui mừng. Vậy tại sao anh lại muốn ăn em chứ?"
Ngày hôm sau gặp lại Bạt, cô ta vẫn mỉm cười "Loài người các cô có một câu tục ngữ, gọi là "Phi Ngã Tộc Loài, Kỳ Tâm Tất Dị (*)" là nói như thế đúng không?" Thấy Xảo Nhi gật đầu, cô ta cười càng sâu "Tôi giúp cô giết nó nhé?"
(*) Không cùng dòng tộc với loài ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác.
Xảo Nhi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bạt. Cô ta nửa nằm bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng, một tay cầm lấy một lọn tóc dài của hắn, tư thế rất tự nhiên "Cô dùng cái này vào vị trí trái tim trên người nó... khụ khụ..." Cô cầm lấy kiếm Đoạn Ảnh của Phàn Thiếu Hoàng, nói chưa dứt câu đã bắt đầu ho khan kịch liệt. Qua một lúc lâu mới nói tiếp "Chuyện sau đó cứ giao cho tôi."
Xảo Nhi nhận lấy chuôi kiếm Đoạn Ảnh. Một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu. Dáng vẻ cô mím môi tựa như quyết định. Nhìn nghiêng nửa gương mặt lại lộ ra vẻ cương nghị không còn khúm núm như bình thường.
Đêm hôm sau, cương thi mắt xanh vẫn cõng Xảo Nhi đi ra ngoài. Cô thích một loại lê có gai. Nhưng tên quả Lê Gai (*) cũng như ý, xung quanh nó có rất nhiều chiếc gai nhọn mọc chằng chịt. Mỗi lần cương thi mắt xanh đều giúp cô hái một ít. Vì da nó dầy không sợ bị đâm.
(*) Hình ảnh tham khảo của quả Lê Gai http://a3.att.hudong.com/38/80/19300001055131129301804166775_s.jpg
Lúc trở về thì mặt trăng đã treo giữa trời. Xảo Nhi cầm kiếm của Phàn Thiếu Hoàng múa may quay cuồng xung quanh nó. Thỉnh thoảng cũng đâm một kiếm tới nhưng dừng một tấc trước ngực nó. Nó liền hô lên một tiếng rồi té trên đất giả chết.
Chơi đùa một lúc lâu thì Bạt chậm rãi bước ra khỏi phòng. Lúc này cương thi mắt xanh che Xảo Nhi lại phía sau. Xảo Nhi cảm giác mình đoán không sai. Quả thật cương thi mắt xanh đối với Bạt có vài phần đề phòng.
Bạt vẫn mỉm cười đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng. Gió đêm thổi nhẹ làn váy màu xanh nhạt của cô, mùi hương tỏa ra bốn phía, nồng nặc đến mức khiến người ta khó thở.
Xảo Nhi vẫn đứng phía sau Mắt Xanh. Từ từ Bạt đến gần họ. Vầng trăng khuyết cũng trốn vào tầng mây.
Hai bên ra tay không hề báo trước. Xảo Nhi chỉ cảm thấy hoa mắt. Mắt Xanh đã biến thành hình dạng cương thi. Nanh mọc dài ra khỏi khóe miệng, móng tay cũng dài ra, tóc dài đến gối. Đây chính là cương thi bị nhiễm trọc khí và bị vạn vật bài xích trong truyền thuyết.
Xảo Nhi nắm thật chặt cây kiếm. Mỗi làn gió trước mắt cũng mang theo thi đài màu xám trắng chết chóc nhanh chóng tản ra đầy bờ cát vàng. Sóng biển vỗ vào cũng tựa như kinh sợ vội vãng rút đi.
Khi đó Xảo Nhi đã biết sử dụng chút phép thuật hộ thân. Mặc dù thi đài quấn quanh dưới chân cô nhưng cũng không làm cô bị thương. Tay cô nắm kiếm cũng run lên, khóe môi mím chặt tiết lộ sự khẩn trương của mình.
Lần thứ ba Bạt ép cương thi đến trước mặt cô. Rốt cuộc cô cũng rút kiếm. Trong một cái chớp mắt, động tác mà cô hằng tái diễn nhiều lần trong đầu lại thật sự nhanh nhạy và lưu loát hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô dùng hết sức lực của mình, chỉ cảm thấy thấy chắc chắn kết quả sẽ long trời lở đất. Nhưng khi ánh kiếm chợt lóe lên, Đoạn Ảnh Kiếm như chiếc cầu vồng trong nháy mắt không cắm vào ngực của Bạt, chỉ vang lên một tiếng như cắt gỗ mục. Bạt hét lớn lên. Một tay Mắt Xanh ngăn Xảo Nhi lại, ném cô ra xa bốn năm mét tránh khỏi thuật pháp phản phệ của Bạt.
Bạt vào cương thi mắt xanh lại liều mạng lần nữa, đương nhiên sức mạnh của Bạt cũng đã tàn. Cương thi vốn là giống loài tu luyện, hai lần xông phá cấm chế của ma giới, thân thể của Bạt thật ra đã rửa nát. Nhưng cô ta tất phải lo lắng cho Phàn Thiếu Hoàng trước, bởi vì khẳng định hắn sẽ còn chết nhanh hơn cả cô.
Ngay cả mùi hương nồng cũng không ngăn được mùi hôi thối tỏa ra. Xảo Nhi vẫn kiên quyết như cũ. Tiếng nói của cô xuyên qua bóng đêm lạnh lẽo truyền đến tai Bạt, khe khẽ nhưng rõ ràng "Tôi đã từng nghĩ rồi, Bạt. Tất cả mọi việc, mọi âm mưu quỷ kế trên thế gian này, chỉ cần anh ấy nói, tôi đều tin tưởng không nghi ngờ!"
Cương thi mắt xanh đã bắt được Bạt. Nó cũng đã bị thương. Nhưng lúc này, Bạt đã quá yếu ớt. Nó quay đầu ý bảo Xảo Nhi bày trận pháp. Xảo Nhi không rõ tại sao nhưng cô vẫn làm theo lời nó.
Bạt cũng làm cương thi mắt xanh bị thương nặng. Nhưng giờ cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Xảo Nhi bày ra cấm chế. Một hồi lâu cô ta đau khổ lắc đầu "Mệnh, đều là số mệnh cả."
Cương thi mắt xanh đặt Bạt lên bờ cát. Bạt đã thối rửa không chịu nỗi. Giữa năm ngón tay nó đều là da thịt mục nát. Đến khi Xảo Nhi bày trận xong, nó há mồm lộ ra chiếc răng nanh dữ tợn cắn xuống cổ của Bạt.
Chiếc nanh chậm rãi ghim vào động mạch. Bạt không giãy dụa chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm ban đêm. Thân thể của cô bắt đầu khô héo dần dần. Cô ta vẫn nắm tay áo màu trắng của Mắt Xanh. Quần áo của nó đều được Xảo Nhi giặt mỗi ngày. Cô ta có thể ngửi được mùi thơm tươi mát trên đó "Máu tươi của cương thi thuần khiết có mùi vị thế nào?"
Đương nhiên cô dùng tiếng cương thi để nói với Mắt Xanh. Mặc dù tiếng Bạt đã khản nhưng trong lời nói vẫn mang theo nụ cười. Một vị thần đã sống quá nhiều năm, nên cũng nhìn thấu triệt để với cái chết hơn ai khác. Thật lâu sau cương thi mắt xanh mới liếm môi trả lời "Mùi vị không tệ."
Bạt vẫn cười, ánh trăng lại nhô ra khỏi đám mây soi sáng bờ cát. Cô nhẹ giọng như than thở "Ứng Long... Ứng Long... Có lẽ tôi phải cám ơn cậu đã giải thoát cho tôi." Dưới ánh trăng, cơ thể Bạt đã thành màu nâu đen, giọng của cô cũng dần yếu ớt "Để đáp lễ, tôi cũng phải bày tỏ đôi chút mới đúng."
Cô nhếch nhẹ khóe môi, như hồi quang phản chiếu, trong ánh mắt lộ ra nụ cười tinh nghịch "Từ nay về sau, tộc cương thi của ta sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối, vĩnh viễn, không được đắm chìm dưới ánh mặt trời."
Cùng lúc đó, mỗi ngày nhìn Phàn Thiếu Hoàng làm loạn cũng là niềm vui thú của Bạt. Phàn Thiếu Hoàng thường xuyên hỗn loạn nhưng lại không giống người bị tâm thần phân liệt bình thường. Hắn biết rõ mình đang làm gì, chỉ có điều là không khống chế được mà thôi.
Cho nên tình trạng thường xuyên xảy ra chính là: Một lần đang ngồi thẳng đột nhiên nhảy bật lên, nũng nịu nói đòi cho con mình bú. Xảo Nhi thì cười ngất, còn Bạt thì sợ thiên hạ không loạn nên vội vàng tìm hai con mèo con khát sữa đến đây. Thế mà Phàn Thiếu Hoàng lại mở vạt áo ra, vẻ mặt dịu dàng bắt đầu cho bú sữa...
Sau khi tỉnh lại tức đến mức đập hết chén bát, quát lên như sấm.
Vài ngày sau, thương tích của Phàn Thiếu Hoàng tạm ổn, tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng. Còn Phàn Phục Thanh chưởng môn Thúy Vi Sơn sau khi truyền hết nội công cho đại đệ tử của mình lại bế quan không ra, khiến cho Thúy Vi Sơn như rắn mất đầu. Mặc dù Phàn Thiếu Cảnh lo lắng cho thương tích của Phàn Thiếu Hoàng nhưng cũng không thể ở lại Quan Thiên Uyển lâu.
Trước khi hắn đi có để lại vài người chăm sóc cho Phàn Thiếu Hoàng, còn căn dặn có biến cố gì thì phải kịp thời hồi báo.
Thương tích của Bạt ngày càng chuyển biến xấu. Ngay cả người ngu dốt như Xảo Nhi cũng có thể nhìn ra càng ngày Bạt càng suy yếu. Nhưng cô ta vẫn hồn nhiên vô tư mỗi ngày đều xem việc trêu đùa Phàn Thiếu Hoàng và lừa gạt Xảo Nhi làm thú vui. Rốt cuộc có một hôm, cô vô cùng nghiêm túc kêu Xảo Nhi đến bên cạnh. Nói với Xảo Nhi những việc quan trọng cần lưu ý vô cùng chi tiết trong lúc Phàn Thiếu Hoàng dưỡng thương. Xảo Nhi rất kinh hoàng "Cô lại phải trở về ma giới sao?"
Bạt muôn vàn xót thương lắc đầu "Tôi đã phá cấm chế ma giới hai lần. Cô bé ngốc, tôi không còn sống bao lâu nữa. Những việc này cô phải nhớ kỹ, chăm sóc chàng cho tốt nhé."
Bạt giao lại cho Xảo Nhi xong rồi kêu lên một tiếng ngã lên người Phàn Thiếu Hoàng ngay đơ như đã chết.
Xảo Nhi đưa ngón tay chọc chọc người Bạt. Thân thể cô ta vẫn còn ấm, da thịt cũng còn co giãn, hoàn toàn là thân thể của một người còn sống. Xảo Nhi đứng lên khó tin, một hồi lâu mới lau nước mắt đi tìm cương thi mắt xanh. Đến khi cô lôi được cương thi mắt xanh vào phòng, Bạt "quyến rũ thướt tha" đã chết nằm gục bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng đang lấy chiếc khăn lụa se lỗ mũi của hắn.
Xảo Nhi hóa đá tại chỗ "Cô, cô..."
Cương thi mắt xanh vỗ vỗ đầu cô: Ngốc quá! Cô ta nào dễ chết đến thế. Thật sự là chẳng cần kỹ thuật cao siêu gì cũng lừa được em...
Mặc dù không có chín cái đầu như Quỷ Xa nhưng Xảo Nhi vẫn chửi ầm lên. Ra khỏi phòng cương thi mắt xanh mới viết chữ lên tay cô "Em không hi vọng Bạt chết sao?"
Xảo Nhi gật đầu gần như chẳng cần suy nghĩ "Đương nhiên rồi, cô gái như vậy rất hiếm thấy."
Cương thi mắt xanh sờ sờ đầu cô "Bạt không phải người tốt. Nếu không có việc gì thì em cũng nên cách xa cô ấy một chút."
Xảo Nhi rất hoang mang "Anh... không thích cô ấy à?"
Cương thi mắt xanh hầm hừ trả lời "Anh chỉ không có phép em thích cô ta."
.........
Mấy ngày nay, cương thi mắt xanh vẫn ở dưới đáy biển, chỉ có buổi tối mới ngoi lên ở cùng với Xảo Nhi. Xảo Nhi cảm thấy nó không thích Bạt, thậm chí còn đề phòng Bạt nữa. Nhưng Bạt cũng không buồn để ý đến, vẫn hằng ngày trông non Phàn Thiếu Hoàng và trêu đùa Xảo Nhi. Càng ngày nhìn cô ấy càng tiều tụy.
Thậm chí Xảo Nhi cảm thấy được, nếu như lần sau cô ta nhắm mắt lại có thể sẽ không còn tỉnh dậy nữa. Xảo Nhi cũng suy nghĩ nhiều biện pháp để cố gắng điều trị vết thương cho bạt. Ví như vẽ ra bùa Dẫn Linh, nấu canh bồi bỗ cho cương thi... Nhưng trong nền văn minh của nhân loại, phương pháp tiêu diệt thì nhiều, phương pháp cứu chữa lại quá ít.
Xảo Nhi còn căn dặn bọn cương thi đi vòng quanh tìm hiểu nhưng phương thuốc cổ truyền. Nhưng đối với Bạt mà nói, hiệu quả lại không lớn. Dù gì cô ta cũng là vị thần mắc đọa, thân thể và da thịt kia làm sao có thể dùng phàm vật để bồi bỗ lại.
Mấy ngày nay Phàn Thiếu Hoàng không có nổi điên nữa nên khiến Bạt nhàm chán. Hôm đó, rốt cuộc cô ta lại kêu Xảo Nhi đến phòng mình. Vẻ mặt của Bạt trịnh trọng hiếm có "Cô bé ngốc, cô cảm thấy đứa cháu Mắt Xanh của tôi thế nào?"
Vừa nhắc đến Mắt Xanh, Xảo Nhi lại không tự chủ đỏ mặt "Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ấy?"
Vẻ mặt Bạt vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí từng lời nói còn mang theo sự vui vẻ nhẹ nhàng "Cô bé ngốc, cô cho rằng cương thi sẽ thật sự thích một con người sao?"
Xảo Nhi ngẩn ngơ. Trên thực tế đừng nói là cô, ngay cả Hách gia đời đời bắt giết cương thi cũng chưa chắc hiểu được vấn đề này. Bạt chú ý đến vẻ mặt của cô một hồi lâu mới lên tiếng "Từ sau cuộc thánh chiến đã để lại trần gian thứ cô gọi là cương thi. Mà một số cương thi lại bị ảnh hưởng bởi trọc khí, sống trong âm khí thịnh vượng, bị vạn vật bài xích, không được thần quan tâm." Cô ta nhẹ nhàng êm ái nói ra câu chuyện cũ. Trong lời nói cũng không hề có vẻ bi phẫn "Nó giữ cô lại bên cạnh chỉ bởi vì tâm tư của cô đơn thuần có thể tinh lọc được trọc khí này khiến cho việc nó tu thành chính quả cũng dễ dàng hơn."
Xảo Nhi hơi khó hiểu "Cô không đùa giỡn với tôi chứ?"
Bạt mỉm cười nhìn cô "Không phải là tôi đã cho cô cuốn sách hay sao? Nếu như đến lúc đó cô cũng bị lây nhiễm trọc khí. Cô cũng sẽ giống như tôi. Không, có thể cô còn thảm hại hơn tôi. Bởi vì với tu vi của cô không thể nào vào được ma giới. Cô chỉ có thể ở lại nhân gian, trời đất không dung, vạn vật không thu nạp... Ôi, từ xưa đã có những cô gái si tình bị đàn ông phụ bạc thật sự rất thê thảm."
Đột nhiên Bạt chuyển ngoặt, Xảo Nhi lại không phản ứng nhanh nhạy kịp thời. Nữ Bạt vẫn mỉm cười "Có phải cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc không? Thật ra thì không chỉ có cô, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi vốn không muốn nói cho cô biết, về tình về lý tôi đáng ra phải giúp đỡ cho con cháu nhà mình. Nhưng mà... Tôi không hy vọng cô lại nối gót theo tôi phải lang bạt hàng ngàn vạn năm không khá nỗi."
Từng câu từng chữ của Bạt đều là sự thở dài. Xảo Nhi chỉ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó không nói một lời xoay người ra khỏi phòng.
Buổi tối, cương thi mắt xanh ngoi lên khỏi biển, cả thân mình đều dính đầy rong. Nó làm nũng lăn lộn trước mặt Xảo Nhi, cầu xin cô tắm cho mình. Xảo Nhi cáu gắt cầm sơ mướp lau như bố thí cho nó. Đến khi nó tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, nó mới ôm Xảo Nhi xoay một vòng trong nhà gỗ, rồi lại rất vui sướng đưa cho co một vỏ ốc màu đỏ.
Xảo Nhi để vào miệng thổi thổi như chiếc kèn.
Chơi đùa một lúc lâu Xảo Nhi mới viết chữ lên ngực nó "Tại sao lúc trước anh không ăn thịt em?"
Cương thi mắt xanh rối rắm một hồi mới trả lời "Khi đó không biết em có thể dùng để ăn?"
Xảo Nhi vươn bàn tay trắng nõn đấm nó "Sau đó biết được tại sao không ăn?"
Nó cũng không phiền lòng cứ mặc cho Xảo Nhi đấm. Hồi lâu vẫn không đáp nhưng lại hỏi ngược cô "Tại sao phải ăn em?" Nó sờ sờ gương mặt Xảo Nhi rồi lại xoa xoa đầu cô "Mặt của em rất mềm mại, mái tóc dài màu đen óng ả, trên người của em cũng rất ấm áp. Mỗi ngày em đều may vá và giặt quần áo cho anh; Còn thêu hầu bao, nói chuyện phiếm với anh. Mỗi đêm anh ngoi lên từ đáy biển nhìn thấy em sống trong nhà đợi chờ anh, khi đó anh rất vui mừng. Vậy tại sao anh lại muốn ăn em chứ?"
Ngày hôm sau gặp lại Bạt, cô ta vẫn mỉm cười "Loài người các cô có một câu tục ngữ, gọi là "Phi Ngã Tộc Loài, Kỳ Tâm Tất Dị (*)" là nói như thế đúng không?" Thấy Xảo Nhi gật đầu, cô ta cười càng sâu "Tôi giúp cô giết nó nhé?"
(*) Không cùng dòng tộc với loài ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác.
Xảo Nhi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bạt. Cô ta nửa nằm bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng, một tay cầm lấy một lọn tóc dài của hắn, tư thế rất tự nhiên "Cô dùng cái này vào vị trí trái tim trên người nó... khụ khụ..." Cô cầm lấy kiếm Đoạn Ảnh của Phàn Thiếu Hoàng, nói chưa dứt câu đã bắt đầu ho khan kịch liệt. Qua một lúc lâu mới nói tiếp "Chuyện sau đó cứ giao cho tôi."
Xảo Nhi nhận lấy chuôi kiếm Đoạn Ảnh. Một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu. Dáng vẻ cô mím môi tựa như quyết định. Nhìn nghiêng nửa gương mặt lại lộ ra vẻ cương nghị không còn khúm núm như bình thường.
Đêm hôm sau, cương thi mắt xanh vẫn cõng Xảo Nhi đi ra ngoài. Cô thích một loại lê có gai. Nhưng tên quả Lê Gai (*) cũng như ý, xung quanh nó có rất nhiều chiếc gai nhọn mọc chằng chịt. Mỗi lần cương thi mắt xanh đều giúp cô hái một ít. Vì da nó dầy không sợ bị đâm.
(*) Hình ảnh tham khảo của quả Lê Gai http://a3.att.hudong.com/38/80/19300001055131129301804166775_s.jpg
Lúc trở về thì mặt trăng đã treo giữa trời. Xảo Nhi cầm kiếm của Phàn Thiếu Hoàng múa may quay cuồng xung quanh nó. Thỉnh thoảng cũng đâm một kiếm tới nhưng dừng một tấc trước ngực nó. Nó liền hô lên một tiếng rồi té trên đất giả chết.
Chơi đùa một lúc lâu thì Bạt chậm rãi bước ra khỏi phòng. Lúc này cương thi mắt xanh che Xảo Nhi lại phía sau. Xảo Nhi cảm giác mình đoán không sai. Quả thật cương thi mắt xanh đối với Bạt có vài phần đề phòng.
Bạt vẫn mỉm cười đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng. Gió đêm thổi nhẹ làn váy màu xanh nhạt của cô, mùi hương tỏa ra bốn phía, nồng nặc đến mức khiến người ta khó thở.
Xảo Nhi vẫn đứng phía sau Mắt Xanh. Từ từ Bạt đến gần họ. Vầng trăng khuyết cũng trốn vào tầng mây.
Hai bên ra tay không hề báo trước. Xảo Nhi chỉ cảm thấy hoa mắt. Mắt Xanh đã biến thành hình dạng cương thi. Nanh mọc dài ra khỏi khóe miệng, móng tay cũng dài ra, tóc dài đến gối. Đây chính là cương thi bị nhiễm trọc khí và bị vạn vật bài xích trong truyền thuyết.
Xảo Nhi nắm thật chặt cây kiếm. Mỗi làn gió trước mắt cũng mang theo thi đài màu xám trắng chết chóc nhanh chóng tản ra đầy bờ cát vàng. Sóng biển vỗ vào cũng tựa như kinh sợ vội vãng rút đi.
Khi đó Xảo Nhi đã biết sử dụng chút phép thuật hộ thân. Mặc dù thi đài quấn quanh dưới chân cô nhưng cũng không làm cô bị thương. Tay cô nắm kiếm cũng run lên, khóe môi mím chặt tiết lộ sự khẩn trương của mình.
Lần thứ ba Bạt ép cương thi đến trước mặt cô. Rốt cuộc cô cũng rút kiếm. Trong một cái chớp mắt, động tác mà cô hằng tái diễn nhiều lần trong đầu lại thật sự nhanh nhạy và lưu loát hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô dùng hết sức lực của mình, chỉ cảm thấy thấy chắc chắn kết quả sẽ long trời lở đất. Nhưng khi ánh kiếm chợt lóe lên, Đoạn Ảnh Kiếm như chiếc cầu vồng trong nháy mắt không cắm vào ngực của Bạt, chỉ vang lên một tiếng như cắt gỗ mục. Bạt hét lớn lên. Một tay Mắt Xanh ngăn Xảo Nhi lại, ném cô ra xa bốn năm mét tránh khỏi thuật pháp phản phệ của Bạt.
Bạt vào cương thi mắt xanh lại liều mạng lần nữa, đương nhiên sức mạnh của Bạt cũng đã tàn. Cương thi vốn là giống loài tu luyện, hai lần xông phá cấm chế của ma giới, thân thể của Bạt thật ra đã rửa nát. Nhưng cô ta tất phải lo lắng cho Phàn Thiếu Hoàng trước, bởi vì khẳng định hắn sẽ còn chết nhanh hơn cả cô.
Ngay cả mùi hương nồng cũng không ngăn được mùi hôi thối tỏa ra. Xảo Nhi vẫn kiên quyết như cũ. Tiếng nói của cô xuyên qua bóng đêm lạnh lẽo truyền đến tai Bạt, khe khẽ nhưng rõ ràng "Tôi đã từng nghĩ rồi, Bạt. Tất cả mọi việc, mọi âm mưu quỷ kế trên thế gian này, chỉ cần anh ấy nói, tôi đều tin tưởng không nghi ngờ!"
Cương thi mắt xanh đã bắt được Bạt. Nó cũng đã bị thương. Nhưng lúc này, Bạt đã quá yếu ớt. Nó quay đầu ý bảo Xảo Nhi bày trận pháp. Xảo Nhi không rõ tại sao nhưng cô vẫn làm theo lời nó.
Bạt cũng làm cương thi mắt xanh bị thương nặng. Nhưng giờ cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Xảo Nhi bày ra cấm chế. Một hồi lâu cô ta đau khổ lắc đầu "Mệnh, đều là số mệnh cả."
Cương thi mắt xanh đặt Bạt lên bờ cát. Bạt đã thối rửa không chịu nỗi. Giữa năm ngón tay nó đều là da thịt mục nát. Đến khi Xảo Nhi bày trận xong, nó há mồm lộ ra chiếc răng nanh dữ tợn cắn xuống cổ của Bạt.
Chiếc nanh chậm rãi ghim vào động mạch. Bạt không giãy dụa chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm ban đêm. Thân thể của cô bắt đầu khô héo dần dần. Cô ta vẫn nắm tay áo màu trắng của Mắt Xanh. Quần áo của nó đều được Xảo Nhi giặt mỗi ngày. Cô ta có thể ngửi được mùi thơm tươi mát trên đó "Máu tươi của cương thi thuần khiết có mùi vị thế nào?"
Đương nhiên cô dùng tiếng cương thi để nói với Mắt Xanh. Mặc dù tiếng Bạt đã khản nhưng trong lời nói vẫn mang theo nụ cười. Một vị thần đã sống quá nhiều năm, nên cũng nhìn thấu triệt để với cái chết hơn ai khác. Thật lâu sau cương thi mắt xanh mới liếm môi trả lời "Mùi vị không tệ."
Bạt vẫn cười, ánh trăng lại nhô ra khỏi đám mây soi sáng bờ cát. Cô nhẹ giọng như than thở "Ứng Long... Ứng Long... Có lẽ tôi phải cám ơn cậu đã giải thoát cho tôi." Dưới ánh trăng, cơ thể Bạt đã thành màu nâu đen, giọng của cô cũng dần yếu ớt "Để đáp lễ, tôi cũng phải bày tỏ đôi chút mới đúng."
Cô nhếch nhẹ khóe môi, như hồi quang phản chiếu, trong ánh mắt lộ ra nụ cười tinh nghịch "Từ nay về sau, tộc cương thi của ta sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối, vĩnh viễn, không được đắm chìm dưới ánh mặt trời."
Danh sách chương