Vào trời đông giá rét,
chuyện sửa đường cũng không tạm hoãn vì thời tiết khắc nghiệt. Ban ngày thì
người dân làm, ban đêm thì cương thi và các tiểu yêu của Quan Thiên Uyển sửa. Sợ
bọn chúng ham chơi hoặc bị đạo sĩ khác bắt nên mỗi đêm Xảo Nhi đều canh giữ ở
bãi đá ven đường. Với tu vi của cô thật ra cũng chẳng còn sợt rét. Nhưng cương
thi mắt xanh vẫn sợ cô lạnh nên luôn bó cô lại một cái bánh chưng.
Cương thi mắt đỏ được cử cầm roi da giám sát. Chỉ cần thấy bọn cương thi hay tiểu yêu làm bộ làm tịch đi tới đi lui muốn lười biếng thì sẽ quật hai roi ngay. Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, siêng năng ngút trời. Nó nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy con nào lười biếng cả.
Ở trong thôn có thợ làm đá, mỗi lần rảnh rỗi lại đến đây mài vài miếng. Nên bọn cương thi cũng học được việc mài đá, tay nghề cũng không tệ.
Hành động lớn như thế đương nhiên cũng không gạt được Phàn Thiếu Cảnh. Nhưng việc làm cầu xây đường là việc thiện to lớn. Nên dù hắn không muốn Quan Thiên Uyển lớn mạnh cũng không thể nào làm trễ nãi tiến độ thi công. Hắn chỉ phải một ít đạo sĩ đến giám thị chứ không ngăn cản.
Mà chuyện Cống Hề chân nhân của Quan Thiên Uyển có thể thu được âm binh chẳng biết từ lúc nào đã truyền xa trong dân chúng. Quan Thiên Uyển lại bắt đầu có một ít hương khói linh tinh. Nhưng nói chung người đến đều sợ gặp phải phiền phức lớn. Nếu không buộc vào cảnh tuyệt vọng thì những dân chúng bình thường cũng không muốn đến đây. Vào thời điểm không biết là quỷ hay thần thì phần lớn đều lựa chọn việc đứng từ xa ngưỡng mộ mà thôi.
Thị trấn nhỏ gần bờ biển vốn hiếm khi có tuyết. Nhưng năm nay khí hậu đặc biệt, vào những khi trời rét đậm cũng có tuyết rơi. Bọn cương thi ở Quan Thiên Uyển rất vui vẻ. Cứ tối xuống là lăn lộn trong đống tuyết bày trò đắp người tuyết. Xảo Nhi thấy bọn chúng vui mừng cũng không ép buộc đi học. Đạo sĩ Hách gia cũng theo bọn họ tự do hoạt động trên bờ cát.
Mắt Xanh ôm Xảo Nhi ngồi trên tảng đá phía sau núi Quan Thiên Uyển. Tuyết rơi rất lớn, từ phía xa nhìn xuống bờ cát cũng thấy ánh sáng lấp lánh phản xạ lại trên chỗ tuyết đọng.
Xảo Nhi cuộn trong ngực nó trò chuyện "Anh có nhớ mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua hay không?"
Nó kéo bàn tay Xảo Nhi đang vươn ra bao lại trong ngực mình. Nó phiên dịch câu này một hồi lâu, sau đó suy tư rồi mới nói "Mùa đông?"
Xảo Nhi vẫn thừa dịp chỉ dạy thêm "Đúng vậy đó. Một năm có bốn mùa, chính là xuân hạ thu đông. Khi mùa xuân đến thì cỏ cây nảy mầm, khí trời ấm áp. Mùa hè thì nóng bức, cây bắt đầu kết trái. Mùa thu thì trời bắt đầu chuyển lạnh, trái cây chín muồi. Mùa đông chính là hiện tại."
Mắt Xanh giơ tay hứng tuyết. Nó thử quen với cảm giác chân thật ở thế giới này. Xảo Nhi ngẩng đầu cắn lên cằm của nó "Hống, anh thích không?"
Tuyết trong tay của Mắt Xanh bị tan ra thành nước chảy xuống len qua khẽ tay. Nó nhìn vết rách trên bàn tay mình chưa lành lặn lại. Nó thấy được máu của mình đang di chuyển dưới lớp da bị rách. Nó có thể nghe thấy nhịp tim của mình, có thể cảm giác được mạch mình đang nhảy.
Nó đang sống. Rốt cuộc tâm nguyện mấy ngàn năm qua đã đạt được. Nó có thể cảm giác được tiết trời lạnh lẽo, có thể nếm được cay đắng chua ngọt, có thể nói được tiếng của loài người.
"Thích" Nó cúi đầu cho Xảo Nhi cắn cằm nó. Chữ "thích" tan trong đêm đông cùng với tuyết rơi mang theo cảm xúc sâu lắng.
"Chỉ là dáng vẻ này thật xấu xí."
Nói ra Xảo Nhi lại nổi giận "Ai nói anh xấu xí?"
Cương thi mắt xanh nói buồn rầu "Con cua nói."
"Đừng để ý đến chúng, lắm mồm! Ngày mai em sẽ bắt đem đi hấp."
"Quỷ Xa cũng nói."
"Được rồi, bữa ăn sáng ngày mai là Quỷ Xa xào cua."
Đương lúc này, Quỷ Xa lại lại ló đầu ra khỏi tảng đá, chín đầu đều vô cùng tức giận "Quá hèn hạ! Lão Đại, vậy mà anh lại nghe lén chúng tôi nói chuyện!!"
Ngày hôm sau là cuối tháng. Quan Thiên Uyển tổ chức cuộc họp cho tất cả cương thi và tôm cua. Theo quy định tất cả những kẻ nào vi phạm và không tiến bộ trong tháng sẽ bị tiến hành phê bình xử phạt. Đồng thời cũng dựa theo pháp lực để tiến hành khen ngợi.
Biểu hiện của hai con cương thi động cổ rất tốt. Bởi vì đã ở trong động khá lâu nên việc tu luyện đã trở thành nội dung tiêu khiển giết thời gian chủ yếu, ngày thường cũng rất chịu khó. Thêm việc gặp chuyện luôn tích cực chủ động, lúc sửa đường cũng chọn việc nặng nhọc. Xảo Nhi phát cho mỗi con một túi hương và hai bộ quần áo. Hai con cầm lấy trang phục của mình khoa tay múa chân, sung sướng hớn hở.
Con cương thi áo hồng cũng không tệ. Mặc dù chỉ là cương thi thường nhưng thời gian nó thành cương thi ngắn, có thể đạt được thành tích như vậy đã hiếm có. Lại thêm thường ngày thông minh không lêu lổng với cương thi mắt đỏ. Xảo Nhi cũng rất thích nó nên làm cho nó một bộ váy hồng.
Nó cũng hết sức vui mừng. Đây là con cương thi kiêu ngạo, nó chỉ tôn trọng sức mạnh. Lúc trước ngay cả cương thi mắt xanh nó cũng không làm thân. Nhưng hiện tại nó lại chỉ phục tùng mỗi cương thi mắt xanh. Trước giờ luôn lãnh đạm xa cách với Xảo Nhi.
Khen ngợi xong, phần lớn cương thi đều rất vui. Cũng chỉ có cương thi mắt đỏ thì rầu rĩ như cha mẹ chết. Vì nó được một khung trứng gà.
Khi hoàn tất, cương thi mắt xanh đột nhiên xuất hiện. Dùng tiếng cương thi kêu hai con ở động cổ và cương thi áo đỏ đến trước mặt, ban thưởng cho mỗi con một giọt máu của nó.
Khi giọt máu đỏ kia chưa kịp rơi vào thân thể ba con cương thi thì tuyết bỗng ngừng rơi, gió mây cuồn cuộn, sắc trời biến dị.
Một giọt máu cương thi tinh khiết khiến tu vi ba con cương thi trực tiếp thăng lên làm đại cương thi biết bay. Mọi người đều nói cảnh tượng này được gọi là thăng lên làm bạt. Bọn họ cũng cho rằng đây chính là cương thi mạnh nhất.
Ngày hôm sau, Hách Nhân tộc trưởng của Hách gia đến tìm Xảo Nhi ấp a ấp úng hồi lâu. Cuối cùng Xảo Nhi mới đặt sách qua một bên "Hách đạo trưởng có gì cứ nói xin đừng ngại."
Lúc này Hách Nhân mới đỏ mặt cất lời "Cống Hề chân nhân, cô thấy lão tổ nhà chúng tôi mặc dù ham chơi nhưng vẫn rất... rất...." Hắn vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được ưu điểm của cương thi mắt đỏ nên nóng vội "Thật đáng yêu đúng không?"
Xảo Nhi phì cười: "Ừ, còn gì nữa."
Rốt cuộc Hách Nhân cũng tiếp thêm sức mạnh "Cống Hề chân nhân, máu của Hống... Cô có thể xin một giọt cho lão tổ nhà chúng tôi không? Hôm nay nó.... Cô cũng thấy rồi đó, không chừng lúc nào đó lại bị đạo sĩ bắt đi. Tóm lại nếu cô có thể xin giúp, đời sau của Hách gia sẽ trọn đời cảm động và nhớ đến ân đức của cô."
Người Hách gia cũng thành thật. Hắn vừa nói xong lại chuẩn bị quỳ xuống xin Xảo Nhi. Cô vội vàng cản hắn :"Việc cũng không phải là việc gì khó. Tôi đồng ý với ông."
Quả nhiên đến tối, khi Hách Nhân đang dạy bọn cương thi học thì Mắt Xanh đến. Nó châm đầu ngón trỏ cho cương thi mắt đỏ một giọt máu. Nào ngờ cương thi mắt đỏ lại khóc lóc ầm ĩ chạy loạn xạ. Vì nó cho rằng nhận máu cương thi sẽ trở nên xấu xí như Bạt và Hống.
Mắt Xanh biết được sự thật giận dữ vô cùng "Cương thi đâu, bắt con mắt đỏ hủy đi nhan sắc nó cho ta."
Vào ban ngày Quan Thiên Uyển xuất hiện dị tượng làm kinh động đến một nhóm lớn người trong đạo môn. Phàn Thiếu Cảnh nhanh chóng biết được sự thật từ Phàn Thiếu Hoàng. May mắn là xưa nay hắn bình tĩnh nên giờ phút này trên gương mặt cũng hiện lên chút vẻ kinh hoảng "Nó muốn làm cái gì? Thậm chí trực tiếp tăng lên bốn con bạt sao?"
Phàn Thiếu Hoàng cũng không buồn để ý "Bốn con bạt có gì to lớn đâu. Nó có tăng lên bốn mươi con cũng không phải gấp gáp."
Phàn Thiếu Cảnh lấy hòn đá ném hắn "Sư đệ, lúc này đệ còn có tâm tình nói giỡn. Kiếp nạn trăm họ phủ xuống, đạo môn cũng nguy nan."
"Dối trá." Phàn Thiếu Hoàng khinh bỉ "Huynh biết rõ bốn con bạt cũng chẳng có gì đáng để lo."
Phàn Thiếu Cảnh không nhịn được lại nhặt đá ném hắn "Chẳng có gì đáng lo? Sư đệ của tôi ơi, đệ còn tưởng rằng mình là chiến thần Ứng Long viễn cổ à? Bây giờ đệ cũng chỉ là một hồn phách mất đi cơ thể thôi. Mà cũng đúng, đối với sư đệ thì đúng là chẳng có gì để lo." Vừa nói Phàn Thiếu Cảnh vừa cười "Nếu đến lúc đó Hống muốn hủy thiên diệt địa, sư huynh sẽ chạy trốn chui vào chen chúc trong trận pháp này với đệ. Mặc dù ở đây không tự do như bên ngoài, nhưng cũng là một chỗ an toàn."
Nghĩ như thế nên đại chưởng môn tân nhiệm của Thúy Vi Sơn cũng không nôn nóng nữa. Hắn phất vạt áo tung bay bỏ đi. Phàn Thiếu Hoàng trầm mặc trong trận hồi lâu mới nói lẩm bẩm "Dối trá, thật sự là quá dối trá rồi."
Cương thi mắt đỏ được cử cầm roi da giám sát. Chỉ cần thấy bọn cương thi hay tiểu yêu làm bộ làm tịch đi tới đi lui muốn lười biếng thì sẽ quật hai roi ngay. Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, siêng năng ngút trời. Nó nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy con nào lười biếng cả.
Ở trong thôn có thợ làm đá, mỗi lần rảnh rỗi lại đến đây mài vài miếng. Nên bọn cương thi cũng học được việc mài đá, tay nghề cũng không tệ.
Hành động lớn như thế đương nhiên cũng không gạt được Phàn Thiếu Cảnh. Nhưng việc làm cầu xây đường là việc thiện to lớn. Nên dù hắn không muốn Quan Thiên Uyển lớn mạnh cũng không thể nào làm trễ nãi tiến độ thi công. Hắn chỉ phải một ít đạo sĩ đến giám thị chứ không ngăn cản.
Mà chuyện Cống Hề chân nhân của Quan Thiên Uyển có thể thu được âm binh chẳng biết từ lúc nào đã truyền xa trong dân chúng. Quan Thiên Uyển lại bắt đầu có một ít hương khói linh tinh. Nhưng nói chung người đến đều sợ gặp phải phiền phức lớn. Nếu không buộc vào cảnh tuyệt vọng thì những dân chúng bình thường cũng không muốn đến đây. Vào thời điểm không biết là quỷ hay thần thì phần lớn đều lựa chọn việc đứng từ xa ngưỡng mộ mà thôi.
Thị trấn nhỏ gần bờ biển vốn hiếm khi có tuyết. Nhưng năm nay khí hậu đặc biệt, vào những khi trời rét đậm cũng có tuyết rơi. Bọn cương thi ở Quan Thiên Uyển rất vui vẻ. Cứ tối xuống là lăn lộn trong đống tuyết bày trò đắp người tuyết. Xảo Nhi thấy bọn chúng vui mừng cũng không ép buộc đi học. Đạo sĩ Hách gia cũng theo bọn họ tự do hoạt động trên bờ cát.
Mắt Xanh ôm Xảo Nhi ngồi trên tảng đá phía sau núi Quan Thiên Uyển. Tuyết rơi rất lớn, từ phía xa nhìn xuống bờ cát cũng thấy ánh sáng lấp lánh phản xạ lại trên chỗ tuyết đọng.
Xảo Nhi cuộn trong ngực nó trò chuyện "Anh có nhớ mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua hay không?"
Nó kéo bàn tay Xảo Nhi đang vươn ra bao lại trong ngực mình. Nó phiên dịch câu này một hồi lâu, sau đó suy tư rồi mới nói "Mùa đông?"
Xảo Nhi vẫn thừa dịp chỉ dạy thêm "Đúng vậy đó. Một năm có bốn mùa, chính là xuân hạ thu đông. Khi mùa xuân đến thì cỏ cây nảy mầm, khí trời ấm áp. Mùa hè thì nóng bức, cây bắt đầu kết trái. Mùa thu thì trời bắt đầu chuyển lạnh, trái cây chín muồi. Mùa đông chính là hiện tại."
Mắt Xanh giơ tay hứng tuyết. Nó thử quen với cảm giác chân thật ở thế giới này. Xảo Nhi ngẩng đầu cắn lên cằm của nó "Hống, anh thích không?"
Tuyết trong tay của Mắt Xanh bị tan ra thành nước chảy xuống len qua khẽ tay. Nó nhìn vết rách trên bàn tay mình chưa lành lặn lại. Nó thấy được máu của mình đang di chuyển dưới lớp da bị rách. Nó có thể nghe thấy nhịp tim của mình, có thể cảm giác được mạch mình đang nhảy.
Nó đang sống. Rốt cuộc tâm nguyện mấy ngàn năm qua đã đạt được. Nó có thể cảm giác được tiết trời lạnh lẽo, có thể nếm được cay đắng chua ngọt, có thể nói được tiếng của loài người.
"Thích" Nó cúi đầu cho Xảo Nhi cắn cằm nó. Chữ "thích" tan trong đêm đông cùng với tuyết rơi mang theo cảm xúc sâu lắng.
"Chỉ là dáng vẻ này thật xấu xí."
Nói ra Xảo Nhi lại nổi giận "Ai nói anh xấu xí?"
Cương thi mắt xanh nói buồn rầu "Con cua nói."
"Đừng để ý đến chúng, lắm mồm! Ngày mai em sẽ bắt đem đi hấp."
"Quỷ Xa cũng nói."
"Được rồi, bữa ăn sáng ngày mai là Quỷ Xa xào cua."
Đương lúc này, Quỷ Xa lại lại ló đầu ra khỏi tảng đá, chín đầu đều vô cùng tức giận "Quá hèn hạ! Lão Đại, vậy mà anh lại nghe lén chúng tôi nói chuyện!!"
Ngày hôm sau là cuối tháng. Quan Thiên Uyển tổ chức cuộc họp cho tất cả cương thi và tôm cua. Theo quy định tất cả những kẻ nào vi phạm và không tiến bộ trong tháng sẽ bị tiến hành phê bình xử phạt. Đồng thời cũng dựa theo pháp lực để tiến hành khen ngợi.
Biểu hiện của hai con cương thi động cổ rất tốt. Bởi vì đã ở trong động khá lâu nên việc tu luyện đã trở thành nội dung tiêu khiển giết thời gian chủ yếu, ngày thường cũng rất chịu khó. Thêm việc gặp chuyện luôn tích cực chủ động, lúc sửa đường cũng chọn việc nặng nhọc. Xảo Nhi phát cho mỗi con một túi hương và hai bộ quần áo. Hai con cầm lấy trang phục của mình khoa tay múa chân, sung sướng hớn hở.
Con cương thi áo hồng cũng không tệ. Mặc dù chỉ là cương thi thường nhưng thời gian nó thành cương thi ngắn, có thể đạt được thành tích như vậy đã hiếm có. Lại thêm thường ngày thông minh không lêu lổng với cương thi mắt đỏ. Xảo Nhi cũng rất thích nó nên làm cho nó một bộ váy hồng.
Nó cũng hết sức vui mừng. Đây là con cương thi kiêu ngạo, nó chỉ tôn trọng sức mạnh. Lúc trước ngay cả cương thi mắt xanh nó cũng không làm thân. Nhưng hiện tại nó lại chỉ phục tùng mỗi cương thi mắt xanh. Trước giờ luôn lãnh đạm xa cách với Xảo Nhi.
Khen ngợi xong, phần lớn cương thi đều rất vui. Cũng chỉ có cương thi mắt đỏ thì rầu rĩ như cha mẹ chết. Vì nó được một khung trứng gà.
Khi hoàn tất, cương thi mắt xanh đột nhiên xuất hiện. Dùng tiếng cương thi kêu hai con ở động cổ và cương thi áo đỏ đến trước mặt, ban thưởng cho mỗi con một giọt máu của nó.
Khi giọt máu đỏ kia chưa kịp rơi vào thân thể ba con cương thi thì tuyết bỗng ngừng rơi, gió mây cuồn cuộn, sắc trời biến dị.
Một giọt máu cương thi tinh khiết khiến tu vi ba con cương thi trực tiếp thăng lên làm đại cương thi biết bay. Mọi người đều nói cảnh tượng này được gọi là thăng lên làm bạt. Bọn họ cũng cho rằng đây chính là cương thi mạnh nhất.
Ngày hôm sau, Hách Nhân tộc trưởng của Hách gia đến tìm Xảo Nhi ấp a ấp úng hồi lâu. Cuối cùng Xảo Nhi mới đặt sách qua một bên "Hách đạo trưởng có gì cứ nói xin đừng ngại."
Lúc này Hách Nhân mới đỏ mặt cất lời "Cống Hề chân nhân, cô thấy lão tổ nhà chúng tôi mặc dù ham chơi nhưng vẫn rất... rất...." Hắn vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được ưu điểm của cương thi mắt đỏ nên nóng vội "Thật đáng yêu đúng không?"
Xảo Nhi phì cười: "Ừ, còn gì nữa."
Rốt cuộc Hách Nhân cũng tiếp thêm sức mạnh "Cống Hề chân nhân, máu của Hống... Cô có thể xin một giọt cho lão tổ nhà chúng tôi không? Hôm nay nó.... Cô cũng thấy rồi đó, không chừng lúc nào đó lại bị đạo sĩ bắt đi. Tóm lại nếu cô có thể xin giúp, đời sau của Hách gia sẽ trọn đời cảm động và nhớ đến ân đức của cô."
Người Hách gia cũng thành thật. Hắn vừa nói xong lại chuẩn bị quỳ xuống xin Xảo Nhi. Cô vội vàng cản hắn :"Việc cũng không phải là việc gì khó. Tôi đồng ý với ông."
Quả nhiên đến tối, khi Hách Nhân đang dạy bọn cương thi học thì Mắt Xanh đến. Nó châm đầu ngón trỏ cho cương thi mắt đỏ một giọt máu. Nào ngờ cương thi mắt đỏ lại khóc lóc ầm ĩ chạy loạn xạ. Vì nó cho rằng nhận máu cương thi sẽ trở nên xấu xí như Bạt và Hống.
Mắt Xanh biết được sự thật giận dữ vô cùng "Cương thi đâu, bắt con mắt đỏ hủy đi nhan sắc nó cho ta."
Vào ban ngày Quan Thiên Uyển xuất hiện dị tượng làm kinh động đến một nhóm lớn người trong đạo môn. Phàn Thiếu Cảnh nhanh chóng biết được sự thật từ Phàn Thiếu Hoàng. May mắn là xưa nay hắn bình tĩnh nên giờ phút này trên gương mặt cũng hiện lên chút vẻ kinh hoảng "Nó muốn làm cái gì? Thậm chí trực tiếp tăng lên bốn con bạt sao?"
Phàn Thiếu Hoàng cũng không buồn để ý "Bốn con bạt có gì to lớn đâu. Nó có tăng lên bốn mươi con cũng không phải gấp gáp."
Phàn Thiếu Cảnh lấy hòn đá ném hắn "Sư đệ, lúc này đệ còn có tâm tình nói giỡn. Kiếp nạn trăm họ phủ xuống, đạo môn cũng nguy nan."
"Dối trá." Phàn Thiếu Hoàng khinh bỉ "Huynh biết rõ bốn con bạt cũng chẳng có gì đáng để lo."
Phàn Thiếu Cảnh không nhịn được lại nhặt đá ném hắn "Chẳng có gì đáng lo? Sư đệ của tôi ơi, đệ còn tưởng rằng mình là chiến thần Ứng Long viễn cổ à? Bây giờ đệ cũng chỉ là một hồn phách mất đi cơ thể thôi. Mà cũng đúng, đối với sư đệ thì đúng là chẳng có gì để lo." Vừa nói Phàn Thiếu Cảnh vừa cười "Nếu đến lúc đó Hống muốn hủy thiên diệt địa, sư huynh sẽ chạy trốn chui vào chen chúc trong trận pháp này với đệ. Mặc dù ở đây không tự do như bên ngoài, nhưng cũng là một chỗ an toàn."
Nghĩ như thế nên đại chưởng môn tân nhiệm của Thúy Vi Sơn cũng không nôn nóng nữa. Hắn phất vạt áo tung bay bỏ đi. Phàn Thiếu Hoàng trầm mặc trong trận hồi lâu mới nói lẩm bẩm "Dối trá, thật sự là quá dối trá rồi."
Danh sách chương