Thần giới rất ít quan tâm đến việc yêu ma làm
loạn. Bởi vì lũ yêu ma phần lớn đều chia năm xẻ bảy nên cũng chẳng làm nên việc
lớn. Nhưng lần này Minh Vương Đồ Tô lôi kéo những chủng tộc bóng tối khiến thần
giới cảnh giác. Nói theo cách của Quan Thế Âm chính là hòa bình quá lâu thế nên
mấy tổ chức phản thần nóng người cũng chẳng có gì sai.
Mới đầu thần giới không can thiệp vào việc này. Cho nên thế lực của Đồ Tô mới có thể lớn mạnh. Hắn rất có tài trong việc lôi kéo nhân tâm, luôn đối với cương thi mắt xanh như là anh em. Hắn lớn hơn Mắt Xanh, nên Mắt Xanh được xem như Lão Nhị ở đây.
Đối với cách nhìn của cương thi mắt đỏ đương nhiên là: Lão Đại à, thật ra thì từ trong xương cốt, mạng anh chính là Lão Nhị...
Xảo Nhi không dễ dàng gì tìm được vách núi này. Quỷ Xa chở cô bay đến sắp gãy cánh, cuối cùng cô vận dụng thuật phép Tiên Hạc Truy Tung mới phát hiện ra mùi của cương thi. Men theo mùi cương thi đi vào lòng núi khiến Quỷ Xa hơi sợ hãi. Ngoài trời đã tối đen, đúng lý đây chính là thời gian hoạt động của các chủng tộc bóng tối. Lỡ như Lão Đại không có ở đây, hoặc đột nhiên Lão Đại bị cận thị, mù, điên hay choáng không nhận ra nó và Xảo Nhi thì phải làm sao đây? Nhưng Xảo Nhi cố ý muốn đi vào, nó chỉ đành phải chở cô đi. Nó vừa oán trách vừa đi vào trong vô cùng cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị chạy trốn, trong miệng còn nói thầm "Tại sao mình lại sinh ra có chín cái đầu chứ. Nếu như sinh chín cái chân chẳng phải sẽ không còn sợ bất cứ con yêu quái nào nữa hay sao?"
Xảo Nhi nghe vậy lại bật cười "Sinh ra chín cái chân thì mi đã bị thọt rồi."
Đồ Tô là người đầu tiên phát hiện ra cô. Dù sao nơi đây là động phủ của hắn, cửa động ngay vách núi cũng được hắn đặt cấm chế. Chỉ là phần lớn đạo pháp của Xảo Nhi được truyền thừa từ Phàn Thiếu Hoàng. Pháp thuật của Phàn Thiếu Hoàng luôn luôn tinh xảo, nhất là luyện đan và phá pháp. Còn bản thân cô lại tinh thông đủ loại sách nên việc phá giải trận pháp và thuật pháp chẳng có gì là khó. Cô đi thẳng vào đây chẳng gặp nguy hiểm gì.
"Khách quý đến cửa không thể từ xa đón tiếp quả thật là thất lễ." Sau hẻm núi quanh co tăm tối có một cửa động hiện ra. Cửa động hẹp chỉ đủ cho một người trườn vào và Đồ Tô lại đứng chờ đón ngay đó.
Hắn không khó gì đoán ra mục đích của Xảo Nhi đến đây. Lại biết cô là bạn của cương thi mắt xanh, cho nên quyết định yên lặng theo dõi diễn biến.
Xảo Nhi thấy chỉ có một mình hắn nên cũng thở phào nhẹ nhõm "Bần đạo là Cống Hề, lần này đặc biệt đến gặp gỡ Minh Vương."
Đồ Tô hơi do dự. Xảo Nhi thuộc dòng thuật pháp chính tông lại còn có căn cơ và tu vi của Phàn Thiếu Cảnh. Đồ Tô tuy không đoán ra thực lực của cô, nhưng lại thấy cô một mình đến động phủ của mình thì cũng biết cô rất can đảm "Là vinh hạnh của bổn vương, xin mời chân nhân theo bổn vương uống tách trà."
Xảo Nhi đi theo nó đến một gian thạch thất. Không khí trong lòng núi vô cùng ẩm mốc. Cả đám chủng tộc bóng tối cũng không cần hô hấp để duy trì sinh mệnh. Cho nên cả lòng núi chỉ có gian phòng này được bài trí thông thoáng có thể đãi khách.
Đợi Xảo Nhi ngồi vào chỗ của mình thì tên lính xương khô mới dâng trà lên. Đồ Tồ liền thử dò xét mục đích đến đây của cô "Nếu như hôm nay chân nhân đến thăm hiền đệ của bổn vương thì thật là không đúng lúc, cậu ta ra ngoài vẫn chưa về."
Xảo Nhi mỉm cười "Không, hôm nay bần đạo đến đây vì Minh Vương."
Lúc này Đồ Tô mới cảm thấy hứng thú "Chân nhân nói thật khó hiểu."
Xảo Nhi từ từ nhâm nhi tách trà, không hề có sự đề phòng "Bần đạo biết Minh Vương chí ở tam giới, có lòng tranh giành hoàng đồ bá nghiệp. Cổ thần trong tam giới có được chí hướng này thật sự không nhiều lắm."
Minh Vương vẫn chưa biết được cô là địch hay bạn. Tuy trong lòng hoài nghi nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc "Chân nhân khen nhầm rồi."
Xảo Nhi ra vẻ như không biết tâm tư của hắn "Nhưng vốn dĩ với thân thể hôm nay của Minh Vương e là khó có thể hoàn thành được nghiệp lớn kia rồi."
Đồ Tô liền nhíu mày. Đây quả thật là điểm hắn lo lắng. Thân thể này ở trong ma giới quá lâu chỉ còn lại một bộ xương trắng. Xương thịt có lẽ sẽ phát triển trở lại. Nhưng muốn cơ thể hoàn toàn chịu tải được thần lực của hắn thì cần tốn rất nhiều năm tháng để điều dưỡng. Trước mắt hắn lại không có khả năng này.
"Chẳng lẽ chân nhân có cách giúp cho bổn vương?" Ánh mắt hắn nhìn Xảo Nhi cuối cùng đã khác đi. Lúc trước hắn chỉ cho rằng cô là người trong lòng của cương thi mắt xanh. Hiện tại lại cảm thấy nữ đạo sĩ này cũng có thể lôi kéo thành chiến hữu.
"Biện pháp thật đúng là có một." Xảo Nhi mỉm cười như cũ. Cô có thể cảm giác được thái độ chuyển biến của Đồ Tô đối với mình. "Nhắc tới cũng vừa khéo, lịch kiếp Ứng Long hạ phạm để tiêu diệt Nữ Bạt chắc Minh Vương cũng rõ. Lúc Ứng Long chờ đợi luân hồi, có một người bạn của hắn đã giáng sinh giúp hắn độ kiếp."
Cô ra vẻ lơ đãng đánh giá Đồ Tô đang ngồi trước bàn đá. Bàn tay xương xẩu của Minh Vương đang ấn chặt trên bàn "Bạn thân của tên hẹp hòi đó là Băng Di?"
Xảo Nhi chưa trả lời "Thần thượng cổ cho dù chuyển thế nhưng cũng giữ được thần thể. Hiệu dụng của thần thể thì chắc Minh Vương cũng biết rõ."
Đồ Tô không nói gì. Dĩ nhiên hắn hiểu lịch kiếp chuyển thế của thần thượng cổ sau khi thành công sẽ mượn thần thể này tạo thành tiên lục. Bởi vậy có thể thấy được cơ thể này rất quý giá. Nhưng hắn vẫn có chỗ không hiểu "Vì sao chân nhân lại giúp đỡ bổn vương?"
Xảo Nhi mỉm cười nhìn hắn "Minh Vương, sinh mệnh của loài người vô cùng ngắn ngủi. Bần đạo cũng không biết mình có thể tu thành chính quả hay không. Nhưng có đôi khi bần đạo cũng phải suy tính cẩn thận. Cho dù bần đạo trải qua muôn vàn khó khăn để tu thành chính quả thì cũng chỉ là một tiểu tiên thấp hèn. Còn nếu Minh Vương thành công, dựa vào tình bạn của Minh Vương và Hống, bần đạo vốn không đến nỗi sẽ vẫn làm một tiểu tiên thấp hèn rồi đúng không?"
Đồ Tô nhanh chóng tin tưởng "Đó là đương nhiên. Huống chi chờ khi bổn vương khống chế được U Minh Địa Phủ, cô cũng không cần tái nhập luân hồi. Đến lúc đó cô có thể cùng với hiền đệ của tôi ân ân ái ái mãi mãi bên nhau. Chân nhân, Băng Di chuyển thế là ai? Giờ hắn đang ở đâu?"
Nụ cười của Xảo Nhi càng rạng rỡ hơn "Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh của Thúy Vi Sơn." Cô đưa một tờ giấy sang và lên tiếng lần nữa "Nhưng Phàn Thiếu Cảnh là Băng Di chuyển thế, muốn cướp thân thể sợ là không dễ gì. Ở chỗ bần đạo có một cách cướp thân xác một cách kỳ diệu, nếu Minh Vương tin tưởng bần đạo thì có thể làm theo."
Đồ Tô nhận lấy tờ giấy kia, nghĩ đến thần thể sắp rơi vào tay thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Nếu như có thể, ai lại chịu đựng sống trong dáng vẻ xương khô này chứ?
Hắn vẫn còn chút đề phòng với Xảo Nhi. Cô cũng không buồn để ý đến chỉ khẽ gật đầu với nó rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đồ Tô tự mình tiễn cô ra ngoài, nhìn bài thuốc cướp thân thể trong tay không ngừng suy nghĩ xem có được hay không?
Khi Xảo Nhi trở về Quan Thiên Uyển thì ba đồ nhi của cô đã hành hạ đám thiện nam tín nữa đến loạn cả lên. Ba người phân công nhau rõ ràng. Đại sư huynh Diêu Quang có tài ăn nói thì chịu trách nhiệm giải xâm. Nhiệm vụ chính là khoác lác bậy bạ, dụ dỗ đối phương không còn phân biệt được trời trăng mây nước gì cả. Diêu Quang vốn là một anh chàng đẹp trai, lại thêm miệng lưỡi ngọt ngào, nhân duyên cực kỳ tốt. Vô số lần trong khi giải xâm cũng có thể múa bút thành thơ. Thật sự hoàn toàn xứng đáng với chiêu bài sống của bộ mặt Quan Thiên Uyển.
Đệ tử thứ hai là Khai Dương lại trung hậu đàng hoàng, rất có tính nhẫn nại, chịu trách nhiệm tiếp đãi khách khứa. Từng có người lên Quan Thiên Uyển gây hấn chỉ vào mũi Khai Dương mắng liên tục một canh giờ. Nhưng Khai Dương chẳng hề cau chân mày lấy một lần. Cuối cùng cũng vẫn là những khách hành hương không chịu được đồng loạt xông lên mắng tên kia bỏ chạy. Xảo Nhi rất yên tâm với thái độ phục vụ của Khai Dương -- Hắn có thể bỏ thời gian mấy ngày mấy đêm nạy một cánh cửa, đương nhiên sẽ không để ý đến việc bị người ta mắng chửi mấy canh giờ. Huống chi việc bị mắng thật sự dễ dàng hơn việc nạy cửa rất nhiều.
Đồ đệ nhỏ nhất Thiên Quyền từng là một tên ăn mày. Thói quen nghề nghiệp của ăn mày là luôn câu nệ với chuyện tiền nong. Phàm là có ai muốn len lén không bỏ tiền hương hỏa thì Thiên Quyền sẽ lập tức ra tay thu hồi trở về. Chỉ là lúc đầu hắn thích ôm bắp đùi của khách hành hương gào lên "Đại ca/đại tỷ, tiểu nhân rất đáng thương làm ơn bố thí đi........."
Nhìn thấy Cống Hề chân nhân khiến mọi người xôn xao cả lên. Có khách hành hương ra giá thật lớn để chỉ xin Xảo Nhi bói cho một quẻ. Quẻ thì Xảo Nhi cũng có thể bói, cô đã từng học đoán mệnh số với Phàn Thiếu Hoàng. Nhưng bởi vì học không lâu mà mệnh số của nhân gian lại quá phức tạp, thường xảy ra rất nhiều biến cố nên không phải đoán là trúng ngay.
Cô chỉ nói thiên cơ không thể nói bừa, nhã nhặn từ chối thỉnh cầu của đối phương. Khi đi ngang qua trận pháp của Phàn Thiếu Hoàng, cô chỉ nhìn thoáng qua bên trong rồi cất tiếng véo von "Phàn đạo trưởng, chúng tay sẽ nhanh chóng có thể chung một chiến tuyến rồi."
Phàn Thiếu Hoàng nhướng mắt nhìn cô, cũng không hiểu cô muốn ám chỉ chuyện gì.
Buổi tối Đồ Tô tự mình ra ngoài chọn quan tài làm bằng gỗ thượng hạng phết vàng cho bốn con bạt khiến chúng nó rất hài lòng. Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng bọn chúng đều tranh nhau nằm thử quan tài mới của mình, nên đã đi ngủ thật sớm.
Đồ Tô đi tìm cương thi mắt xanh "Hiền đệ, huynh có chuyện cần hiền đệ giúp đỡ."
Cương thi cảm thấy người như hắn cũng không tệ nên lập tức gật đầu đồng ý. Khi biết được hắn muốn mình đi cắn Phàn Thiếu Cảnh lại chần chừ "Tôi sẽ dẫn một con bạt đi, để cho nó cắn."
Đồ Tô thật khó hiểu "Việc này huynh không hiểu. Đệ đã là một con cương thi nhưng lại không cắn người ư? Đệ có biết máu người ngon đến thế nào không? Huống chi đây cũng là thân thể của thượng thần chuyển thế, có được máu của hắn nhất định sẽ khiến cho công lực của đệ tăng rất lớn."
Mắt Xanh chỉ nhìn hắn mỉm cười "Tôi đã từng hứa với Xảo Nhi sẽ không cắn và uống máu của con người."
Đô Tô gian ác khuyến khích nó "Ha ha, sao lại ngốc vậy. Đệ len lén uống được mà. Dù sao cô ấy cũng không biết."
"Nhưng tôi biết." Vẻ mặt cương thi mắt xanh cực kỳ nghiêm túc "Tất cả những lời hứa trên thế gian này tôi đều có thể rũ bỏ. Duy chỉ có cô ấy là không thể. Cho dù là bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần cô ấy nói, tôi sẽ không dám quên đi."
Mới đầu thần giới không can thiệp vào việc này. Cho nên thế lực của Đồ Tô mới có thể lớn mạnh. Hắn rất có tài trong việc lôi kéo nhân tâm, luôn đối với cương thi mắt xanh như là anh em. Hắn lớn hơn Mắt Xanh, nên Mắt Xanh được xem như Lão Nhị ở đây.
Đối với cách nhìn của cương thi mắt đỏ đương nhiên là: Lão Đại à, thật ra thì từ trong xương cốt, mạng anh chính là Lão Nhị...
Xảo Nhi không dễ dàng gì tìm được vách núi này. Quỷ Xa chở cô bay đến sắp gãy cánh, cuối cùng cô vận dụng thuật phép Tiên Hạc Truy Tung mới phát hiện ra mùi của cương thi. Men theo mùi cương thi đi vào lòng núi khiến Quỷ Xa hơi sợ hãi. Ngoài trời đã tối đen, đúng lý đây chính là thời gian hoạt động của các chủng tộc bóng tối. Lỡ như Lão Đại không có ở đây, hoặc đột nhiên Lão Đại bị cận thị, mù, điên hay choáng không nhận ra nó và Xảo Nhi thì phải làm sao đây? Nhưng Xảo Nhi cố ý muốn đi vào, nó chỉ đành phải chở cô đi. Nó vừa oán trách vừa đi vào trong vô cùng cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị chạy trốn, trong miệng còn nói thầm "Tại sao mình lại sinh ra có chín cái đầu chứ. Nếu như sinh chín cái chân chẳng phải sẽ không còn sợ bất cứ con yêu quái nào nữa hay sao?"
Xảo Nhi nghe vậy lại bật cười "Sinh ra chín cái chân thì mi đã bị thọt rồi."
Đồ Tô là người đầu tiên phát hiện ra cô. Dù sao nơi đây là động phủ của hắn, cửa động ngay vách núi cũng được hắn đặt cấm chế. Chỉ là phần lớn đạo pháp của Xảo Nhi được truyền thừa từ Phàn Thiếu Hoàng. Pháp thuật của Phàn Thiếu Hoàng luôn luôn tinh xảo, nhất là luyện đan và phá pháp. Còn bản thân cô lại tinh thông đủ loại sách nên việc phá giải trận pháp và thuật pháp chẳng có gì là khó. Cô đi thẳng vào đây chẳng gặp nguy hiểm gì.
"Khách quý đến cửa không thể từ xa đón tiếp quả thật là thất lễ." Sau hẻm núi quanh co tăm tối có một cửa động hiện ra. Cửa động hẹp chỉ đủ cho một người trườn vào và Đồ Tô lại đứng chờ đón ngay đó.
Hắn không khó gì đoán ra mục đích của Xảo Nhi đến đây. Lại biết cô là bạn của cương thi mắt xanh, cho nên quyết định yên lặng theo dõi diễn biến.
Xảo Nhi thấy chỉ có một mình hắn nên cũng thở phào nhẹ nhõm "Bần đạo là Cống Hề, lần này đặc biệt đến gặp gỡ Minh Vương."
Đồ Tô hơi do dự. Xảo Nhi thuộc dòng thuật pháp chính tông lại còn có căn cơ và tu vi của Phàn Thiếu Cảnh. Đồ Tô tuy không đoán ra thực lực của cô, nhưng lại thấy cô một mình đến động phủ của mình thì cũng biết cô rất can đảm "Là vinh hạnh của bổn vương, xin mời chân nhân theo bổn vương uống tách trà."
Xảo Nhi đi theo nó đến một gian thạch thất. Không khí trong lòng núi vô cùng ẩm mốc. Cả đám chủng tộc bóng tối cũng không cần hô hấp để duy trì sinh mệnh. Cho nên cả lòng núi chỉ có gian phòng này được bài trí thông thoáng có thể đãi khách.
Đợi Xảo Nhi ngồi vào chỗ của mình thì tên lính xương khô mới dâng trà lên. Đồ Tồ liền thử dò xét mục đích đến đây của cô "Nếu như hôm nay chân nhân đến thăm hiền đệ của bổn vương thì thật là không đúng lúc, cậu ta ra ngoài vẫn chưa về."
Xảo Nhi mỉm cười "Không, hôm nay bần đạo đến đây vì Minh Vương."
Lúc này Đồ Tô mới cảm thấy hứng thú "Chân nhân nói thật khó hiểu."
Xảo Nhi từ từ nhâm nhi tách trà, không hề có sự đề phòng "Bần đạo biết Minh Vương chí ở tam giới, có lòng tranh giành hoàng đồ bá nghiệp. Cổ thần trong tam giới có được chí hướng này thật sự không nhiều lắm."
Minh Vương vẫn chưa biết được cô là địch hay bạn. Tuy trong lòng hoài nghi nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc "Chân nhân khen nhầm rồi."
Xảo Nhi ra vẻ như không biết tâm tư của hắn "Nhưng vốn dĩ với thân thể hôm nay của Minh Vương e là khó có thể hoàn thành được nghiệp lớn kia rồi."
Đồ Tô liền nhíu mày. Đây quả thật là điểm hắn lo lắng. Thân thể này ở trong ma giới quá lâu chỉ còn lại một bộ xương trắng. Xương thịt có lẽ sẽ phát triển trở lại. Nhưng muốn cơ thể hoàn toàn chịu tải được thần lực của hắn thì cần tốn rất nhiều năm tháng để điều dưỡng. Trước mắt hắn lại không có khả năng này.
"Chẳng lẽ chân nhân có cách giúp cho bổn vương?" Ánh mắt hắn nhìn Xảo Nhi cuối cùng đã khác đi. Lúc trước hắn chỉ cho rằng cô là người trong lòng của cương thi mắt xanh. Hiện tại lại cảm thấy nữ đạo sĩ này cũng có thể lôi kéo thành chiến hữu.
"Biện pháp thật đúng là có một." Xảo Nhi mỉm cười như cũ. Cô có thể cảm giác được thái độ chuyển biến của Đồ Tô đối với mình. "Nhắc tới cũng vừa khéo, lịch kiếp Ứng Long hạ phạm để tiêu diệt Nữ Bạt chắc Minh Vương cũng rõ. Lúc Ứng Long chờ đợi luân hồi, có một người bạn của hắn đã giáng sinh giúp hắn độ kiếp."
Cô ra vẻ lơ đãng đánh giá Đồ Tô đang ngồi trước bàn đá. Bàn tay xương xẩu của Minh Vương đang ấn chặt trên bàn "Bạn thân của tên hẹp hòi đó là Băng Di?"
Xảo Nhi chưa trả lời "Thần thượng cổ cho dù chuyển thế nhưng cũng giữ được thần thể. Hiệu dụng của thần thể thì chắc Minh Vương cũng biết rõ."
Đồ Tô không nói gì. Dĩ nhiên hắn hiểu lịch kiếp chuyển thế của thần thượng cổ sau khi thành công sẽ mượn thần thể này tạo thành tiên lục. Bởi vậy có thể thấy được cơ thể này rất quý giá. Nhưng hắn vẫn có chỗ không hiểu "Vì sao chân nhân lại giúp đỡ bổn vương?"
Xảo Nhi mỉm cười nhìn hắn "Minh Vương, sinh mệnh của loài người vô cùng ngắn ngủi. Bần đạo cũng không biết mình có thể tu thành chính quả hay không. Nhưng có đôi khi bần đạo cũng phải suy tính cẩn thận. Cho dù bần đạo trải qua muôn vàn khó khăn để tu thành chính quả thì cũng chỉ là một tiểu tiên thấp hèn. Còn nếu Minh Vương thành công, dựa vào tình bạn của Minh Vương và Hống, bần đạo vốn không đến nỗi sẽ vẫn làm một tiểu tiên thấp hèn rồi đúng không?"
Đồ Tô nhanh chóng tin tưởng "Đó là đương nhiên. Huống chi chờ khi bổn vương khống chế được U Minh Địa Phủ, cô cũng không cần tái nhập luân hồi. Đến lúc đó cô có thể cùng với hiền đệ của tôi ân ân ái ái mãi mãi bên nhau. Chân nhân, Băng Di chuyển thế là ai? Giờ hắn đang ở đâu?"
Nụ cười của Xảo Nhi càng rạng rỡ hơn "Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh của Thúy Vi Sơn." Cô đưa một tờ giấy sang và lên tiếng lần nữa "Nhưng Phàn Thiếu Cảnh là Băng Di chuyển thế, muốn cướp thân thể sợ là không dễ gì. Ở chỗ bần đạo có một cách cướp thân xác một cách kỳ diệu, nếu Minh Vương tin tưởng bần đạo thì có thể làm theo."
Đồ Tô nhận lấy tờ giấy kia, nghĩ đến thần thể sắp rơi vào tay thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Nếu như có thể, ai lại chịu đựng sống trong dáng vẻ xương khô này chứ?
Hắn vẫn còn chút đề phòng với Xảo Nhi. Cô cũng không buồn để ý đến chỉ khẽ gật đầu với nó rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đồ Tô tự mình tiễn cô ra ngoài, nhìn bài thuốc cướp thân thể trong tay không ngừng suy nghĩ xem có được hay không?
Khi Xảo Nhi trở về Quan Thiên Uyển thì ba đồ nhi của cô đã hành hạ đám thiện nam tín nữa đến loạn cả lên. Ba người phân công nhau rõ ràng. Đại sư huynh Diêu Quang có tài ăn nói thì chịu trách nhiệm giải xâm. Nhiệm vụ chính là khoác lác bậy bạ, dụ dỗ đối phương không còn phân biệt được trời trăng mây nước gì cả. Diêu Quang vốn là một anh chàng đẹp trai, lại thêm miệng lưỡi ngọt ngào, nhân duyên cực kỳ tốt. Vô số lần trong khi giải xâm cũng có thể múa bút thành thơ. Thật sự hoàn toàn xứng đáng với chiêu bài sống của bộ mặt Quan Thiên Uyển.
Đệ tử thứ hai là Khai Dương lại trung hậu đàng hoàng, rất có tính nhẫn nại, chịu trách nhiệm tiếp đãi khách khứa. Từng có người lên Quan Thiên Uyển gây hấn chỉ vào mũi Khai Dương mắng liên tục một canh giờ. Nhưng Khai Dương chẳng hề cau chân mày lấy một lần. Cuối cùng cũng vẫn là những khách hành hương không chịu được đồng loạt xông lên mắng tên kia bỏ chạy. Xảo Nhi rất yên tâm với thái độ phục vụ của Khai Dương -- Hắn có thể bỏ thời gian mấy ngày mấy đêm nạy một cánh cửa, đương nhiên sẽ không để ý đến việc bị người ta mắng chửi mấy canh giờ. Huống chi việc bị mắng thật sự dễ dàng hơn việc nạy cửa rất nhiều.
Đồ đệ nhỏ nhất Thiên Quyền từng là một tên ăn mày. Thói quen nghề nghiệp của ăn mày là luôn câu nệ với chuyện tiền nong. Phàm là có ai muốn len lén không bỏ tiền hương hỏa thì Thiên Quyền sẽ lập tức ra tay thu hồi trở về. Chỉ là lúc đầu hắn thích ôm bắp đùi của khách hành hương gào lên "Đại ca/đại tỷ, tiểu nhân rất đáng thương làm ơn bố thí đi........."
Nhìn thấy Cống Hề chân nhân khiến mọi người xôn xao cả lên. Có khách hành hương ra giá thật lớn để chỉ xin Xảo Nhi bói cho một quẻ. Quẻ thì Xảo Nhi cũng có thể bói, cô đã từng học đoán mệnh số với Phàn Thiếu Hoàng. Nhưng bởi vì học không lâu mà mệnh số của nhân gian lại quá phức tạp, thường xảy ra rất nhiều biến cố nên không phải đoán là trúng ngay.
Cô chỉ nói thiên cơ không thể nói bừa, nhã nhặn từ chối thỉnh cầu của đối phương. Khi đi ngang qua trận pháp của Phàn Thiếu Hoàng, cô chỉ nhìn thoáng qua bên trong rồi cất tiếng véo von "Phàn đạo trưởng, chúng tay sẽ nhanh chóng có thể chung một chiến tuyến rồi."
Phàn Thiếu Hoàng nhướng mắt nhìn cô, cũng không hiểu cô muốn ám chỉ chuyện gì.
Buổi tối Đồ Tô tự mình ra ngoài chọn quan tài làm bằng gỗ thượng hạng phết vàng cho bốn con bạt khiến chúng nó rất hài lòng. Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng bọn chúng đều tranh nhau nằm thử quan tài mới của mình, nên đã đi ngủ thật sớm.
Đồ Tô đi tìm cương thi mắt xanh "Hiền đệ, huynh có chuyện cần hiền đệ giúp đỡ."
Cương thi cảm thấy người như hắn cũng không tệ nên lập tức gật đầu đồng ý. Khi biết được hắn muốn mình đi cắn Phàn Thiếu Cảnh lại chần chừ "Tôi sẽ dẫn một con bạt đi, để cho nó cắn."
Đồ Tô thật khó hiểu "Việc này huynh không hiểu. Đệ đã là một con cương thi nhưng lại không cắn người ư? Đệ có biết máu người ngon đến thế nào không? Huống chi đây cũng là thân thể của thượng thần chuyển thế, có được máu của hắn nhất định sẽ khiến cho công lực của đệ tăng rất lớn."
Mắt Xanh chỉ nhìn hắn mỉm cười "Tôi đã từng hứa với Xảo Nhi sẽ không cắn và uống máu của con người."
Đô Tô gian ác khuyến khích nó "Ha ha, sao lại ngốc vậy. Đệ len lén uống được mà. Dù sao cô ấy cũng không biết."
"Nhưng tôi biết." Vẻ mặt cương thi mắt xanh cực kỳ nghiêm túc "Tất cả những lời hứa trên thế gian này tôi đều có thể rũ bỏ. Duy chỉ có cô ấy là không thể. Cho dù là bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần cô ấy nói, tôi sẽ không dám quên đi."
Danh sách chương