Ở trong phòng bệnh Trình Ngữ Yên mệt mỏi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bên cạnh cô Lý Lạc đang ân cần cắt hoa quả.

"Chị Yên... đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ăn trái cây đi."

Trình Ngữ Yên hồi thần chậm chạp đưa tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng, hương vị ngọt thanh của táo kết hợp với khung cảnh yên bình hiện tại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Chợt nhớ lại nhưng năm tháng chỉ có chết chóc tâm trạng cô cũng trùng xuống, nhìn đôi bàn tay nhuốm máu bao nhiêu người Trình Ngữ Yên lại suy nghĩ đến một việc.

"Tiểu Lạc, chị muốn rời khỏi Hắc Đạo..."

Nhất thời miếng táo trên nĩa của Lý Lạc rơi xuống, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trình Ngữ Yên: "Chị Yên... chị thật sự suy nghĩ kĩ rồi sao?"

Trình Ngữ Yên cười nhẹ, ánh mắt chỉ còn sự lãnh đạm, cô không trả lời mà chỉ gật đầu một cách chắc chắn với Lý Lạc. Thấy thái độ của Trình Ngữ Yên kiên quyết em cũng coi như trút được gánh nặng tâm lí của mình.

Sau một lúc nói chuyện cùng nhau Lý Lạc cũng bị Hứa Cẩm An gọi điện hối trở về nhà, mặc dù lòng không muốn những vẫn đành ngậm ngùi chào tạm biệt cô.



Ngồi được một lúc thì cửa phòng bệnh bị đẩy mở, bước vào trong phòng là bóng dáng quen thuộc của người khiến Trình Ngữ Yên ra nông nỗi này.

Nhìn bộ dạng phờ phạc của Ngụy Tần, Trình Ngữ Yên thoáng kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt.

Ngụy Tần đặt bó hoa xuống bàn rồi ngồi vào ghế bên cạnh mép giường của cô.

Trình Ngữ Yên nhìn bó hoa được đặt ngay ngắn trên bàn gương mặt tối sầm lại, tâm trạng vừa được ổn định nhanh chóng bị làm cho tức đến điên.

Ngụy Tần vẫn chưa để ý đến biểu cảm của cô mà tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Đã ổn hơn chưa..."

"Nhờ phúc của mày tao vẫn còn sống."

Ngụy Tần im lặng một lúc, nhìn đến chiếc vòng đặt trên bàn rồi nhỏ giọng: "Liệu... mày có thể khuyên em ấy giúp tap được không? Đừng ở bên Hứa Cẩm An..."

Lời nói chưa kịp dứt bó hoa mà hắn cất công mang đến liền đập thẳng vào mặt hắn, Trình Ngữ Yên với vẻ mặt tức giận nói lớn: "Mau Biến! Biến khỏi mắt tao, đừng có xuất hiện ở đây nữa."

Thái độ căm giận của Trình Ngữ Yên một lúc vẫn không nguôi ngoai nên Ngụy Tần cũng đành cầm lấy bó hoa trở về.

Nhìn bó hoa trên tay đã bị nát ươm trái tim Ngụy Tần nhoi nhói một chút, hắn vô lực ném bó bông vào thùng rác rồi đi về.

Nhớ lại khoảng thời gian trước khi đến thăm Trình Ngữ Yên, Ngụy Tần trong một đống suy tư ngồi ở bàn làm việc không ngừng lật đi lật lại sổ sách.



Hắn tức giận ném mạnh cuốn sổ xuống đất, đầu óc rồi bời cùng với quầng thâm đậm trên mắt mà gục xuống bàn. Tiểu Lí một bên nhìn Lão Đại như thế cũng không nỡ, cậu đặt ly cà phê xuống bàn.

"Lão Đại là đang nhớ chị Yên sao?"

Ngụy Tần nghiến răng hất đổ tách cà phê xuống đất: "Ăn nòi hàm hồ, không bao giờ có chuyện đó."

Nhận thấy thái độ khó chịu của Ngụy Tần, Tiểu Lí cũng không muốn nói gì thêm liền xin phép ra ngoài. Nhưng cũng không được bao lâu Ngụy Tần cũng đứng dậy vội vã sửa soạn bản thân rồi rời đi.

Hắn đi đến một tiệm hoa nhỏ nằm bên hông của bệnh viện, thấy một đóa hoa vàng hợp mắt hắn liền cầm lấy tính tiền, trước khi đi bà chủ còn tươi tắn nói.

"Người trẻ mà không cần phải quá đau thương, chuyện sớm muộn cả."

Lúc đó Ngụy Tần hắn còn không hiểu gì mà cứ rời đi cho đến lúc bó hoa được đáp lên mặt mình hắn hình như cũng hiểu rõ sự tình.

Tiểu Lí đang lái xe nghe Ngụy Tần kể lại xém chút thì cười lớn: "Thế mà Lão Đại lại mua hoa cúc đi thăm bệnh... cười chết tôi rồi.."

Chưa cười được bao nhiêu Tiểu Lí liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo của hắn làm cho im bặt.

Ngụy Tần ngộ ra thì cũng đã trễ, bởi vậy khi hắn vừa đặt bó hoa lên bàn liền bị Trình Ngữ Yên dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn hắn. Vội vàng xuống xe hắn chạy đến một tiệm hoa gần đó mua một bó hoa hồng quay lại bệnh viện.

Nhưng tiếc thay khi đến trước cửa phòng của cô thì dường như Trình Ngữ Yên đã đi đâu đó, Ngụy Tần chỉ có thể đặt bó hoa lên bàn rồi để lại tờ giấy ghi chú rồi rời đi.

Một lúc sau, Trình Ngữ Yên sau một lúc đi dạo thư giãn thì cũng thấy chán nản mà trở về phòng bệnh, nhìn thấy bó hoa hồng đặt trên bàn lòng cô bỗng nảy lên một cảm xúc kì lạ.

"Tệ thật... lại rung động sao..."

Cầm lấy bó hoa Trình Ngữ Yên cúi người ngửi lấy hương hoa, hoa hồng tượng trưng tình yêu là điều cô biết rõ Ngụy Tần không biết.

Dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, liệu cô có thể sánh bước cùng hắn? "Trình Ngữ Yên ơi, Trình Ngữ Yên... đến cuối cùng mày vẫn động tâm với Ngụy Tần..."

Mệt mỏi thật, Trình Ngữ Yên thả bó hoa hồng vào trong thùng rác, cô trở về lại giường nằm xuống.

"Đau thật..."

Cuối cùng sau tất cả đau thương Trình Ngữ Yên vẫn không thể buông tay Ngụy Tần, người cứu rỗi cuộc đời tăm tối của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện