Hạ Triều bình thản kể lại chuyện nhà mình.
Có vẻ hắn không để ý lắm về việc ba mẹ ly dị, ngày đó mẹ mang theo em gái ra nước ngoài định cư, lúc rời đi cô bé mới được ba tuổi, còn chưa nói sõi, suốt ngày bám chặt sau lưng hắn gọi anh hai.
Năm đầu tiên đặt chân đến nước C, Hạ Tịch khóc sướt mướt đòi đi tìm anh hai, nhưng trẻ con vốn nhanh quên, một thời gian thật dài trôi qua, nhất là khi đến tuổi đi học, người anh trai này tựa như một thứ búp bê đồ chơi được yêu thích thuở còn bé, nay đã trở nên cũ kỹ, dần dần bị vứt bỏ.
Lúc kể lại tâm trạng Hạ Triều không hề có vẻ buồn bã, trái lại còn cảm thấy rất tốt, thật may là cô em gái của hắn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện trong chớp mắt có thể quên được.
Sau đó sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
Tạ Du không biết nên nói gì, dứt khoát im lặng.
“… Tôi phải nhắc lại một lần nữa, thật sự không thê thảm đến mức đấy đâu. Cũng chẳng phải mất trí nhớ đau khổ hay gì, chỉ là nó không thân thiết với tôi nữa thôi.” Hạ Triều nói, “Cậu nghĩ xem nó đang chơi vui, tự dưng mỗi lần lên mạng lại phát hiện ra level với xú nam nhân thoắt cái thay đổi liên tục, kể ra cũng có tí kinh dị.”
Tên Hạ Triều này, EQ rất kì cục.
Cũng không thể nói rằng tình cảm của hắn rốt cuộc là nhiều hay ít, tóm tắt đại khái lại chính là một kiểu người thích nghĩ ra những chuyện tự làm cảm động chính mình.
Tỉ như lúc này – đứa em gái bên nước C xa xôi của Hạ Triều đăng nhập trò chơi, chợt phát hiện ra mình đã vượt qua cửa ải chơi mãi mấy ngày chưa qua, còn nhân vật nam thật vất vả mới tán đổ tự dưng chạy mất dép từ bao giờ.
Lại là câu chuyện về một Hạ Triều cảm động chính mình, cảm động trời đất, thế nhưng lại chẳng thể khiến đối phương cảm động.
Tạ Du nói: “Cậu cũng biết thế là kinh dị? Có phải lúc ấy còn nghĩ là sẽ rất cảm động không?”
Hạ Triều ngồi xổm trên thành bồn hoa cười: “Đừng nói nữa, hình như có nghĩ vậy thì phải.”
Từ trước tới giờ Tạ Du chưa từng có ý định tìm hiểu về chuyện riêng của người khác, chỉ cảm thấy tên này thật đúng là đồ đần lớn xác.
Người khác có lẽ không biết, nhưng cậu lại biết rất rõ. Khoảng thời gian này cậu đã tận mắt chứng kiến Hạ Triều chơi mấy trò thiếu não ấy, lên lớp chơi hết giờ cũng chơi, có đôi khi nửa đêm còn chụp màn hình gửi cho cậu hỏi ý kiến xem giữa hai đôi giày nên chọn đôi nào.
Cậu hiển nhiên nghĩ thầm, cái này liên quan rắm gì đến mình chứ, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Du cũng chẳng rõ tại sao, cậu bất chợt cúi người, chờ tỉnh táo lại, tay đã đặt lên đỉnh đầu Hạ Triều.
Hai người đều thoáng sững sờ.
Hạ Triều cắt tóc ngắn, sờ một cái có cảm giác hơi đâm đâm lòng bàn tay.
Tạ Du lưỡng lự giữa ‘đẩy hắn ra’ và ‘lập tức buông tay quay đầu bước đi’, cuối cùng chọn vế sau: “Tôi về đây.”
“Đi cùng nhau,” Hạ Triều nhảy xuống đuổi theo, vừa đi bên cạnh vừa vươn tay sờ đầu mình, “Tóc tôi mắc cái gì hả? Cậu đi nhanh vậy làm chi?”
Tạ Du trở về tắm rửa xong, không buồn lau khô tóc, ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay vào gầm kéo rương hành lý ra ngoài.
Bên trong tất cả đều là tài liệu học tập, sách ôn thi cùng với sổ ghi chép thường ngày của cậu, đầy một rương lớn. Bình thường chúng đều được xếp gọn dưới gầm giường, khóa kỹ để nơi đó.
Cậu cảm thấy mình phải làm một vài bài tập để tỉnh táo lại.
Tạ Du ngồi trước rương hành lý, nhìn chằm chằm không nhúc nhích, ngón tay sờ đến bìa sách Ngũ Tam, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối thưa thớt chỉ còn sót lại một vài ánh sao le lói. Không biết vì sao, Tạ Du lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Hạ Triều khi ngồi dưới ánh đèn đường ban nãy, rất rạng rỡ, tựa như có thể xua tan màn đêm u ám.
Có vẻ mỗi ngày của Hạ Triều đều trôi qua rất tiêu sái.
Tạ Du rất hiếu kì không hiểu sao hắn có thể tìm thấy nhiều thứ khiến bản thân cao hứng đến vậy, tỉ như hai hôm trước hắn uống nước ngọt hết chai này đến chai khác, rồi truyền cái nắp chai từ bàn cuối lên bàn đầu chỗ bọn Lưu Tồn Hạo khoe khoang: “Sờ một cái, sờ một cái đi… Hưởng một ngày may mắn nhờ nắp chai của đại ca nào.”
Hứa Tình Tình đang làm bài tập, không thèm nể nang gì hết: “Cái khỉ gì đây, ông tưởng mình là cá chép đấy à?” (1)
“Sao dám nói thế hả chị Tình, cứ ỷ vào việc Triều ca không đánh con gái đi, ây da Triều ca à, tui không giống bả, để tui ủng hộ cậu,” Vạn Đạt vừa nói vừa mãnh liệt nháy mắt, “Đây, sờ xem nào, tui cảm nhận được ma lực của nó rồi! Úi trời, đúng là năng lượng thần kỳ tới từ chiều không gian khác – Triều ca, tui muốn có nó, có thể thưởng cái nắp chai cho người anh em này không?”
“Không được,” Hạ Triều giựt về, “Tôi muốn giữ lại cho bạn cùng bàn cơ.”
Nhưng Tạ Du không hề cảm kích, chờ cậu vào lớp, trông thấy cái nắp chai chỉ nói gọn lỏn một câu: “Muốn vứt rác thì tự đi mà vứt.”
Tạ Du nhớ tới đây, bất chợt ý thức được dạo này hai chữ “Hạ Triều” ngày càng xuất hiện với tần suất dày đặc.
Ngay cả Chu Đại Lôi cũng biết cậu có đứa bạn cùng bàn rất ngầu, thỉnh thoảng gọi điện tán gẫu với nhau, chủ đề sẽ vô tình chuyển hướng nhắc tới Hạ Triều.
Chu Đại Lôi nhận ra có gì đó khang khác, từng hỏi qua một lần: “Hai đứa mày thân lắm hả? Ông chủ Tạ, chơi với mày nhiều năm đến vậy mà đây là lần đầu tiên tao thấy mày kết bạn đấy, sao tự dưng tao cứ thấy có cảm giác như ông bố có con gả ra ngoài thế nhỉ.”
Hồi Tạ Du cùng với Cố Tuyết Lam mới tới phố Hắc Thủy, Đại Lôi vẫn còn là đại vương của cả khu phố, ngang ngược cực kỳ, đứng đấy nhìn hai mẹ con trông có vẻ chẳng phù hợp với khung cảnh xung quanh bước xuống từ tuyến xe buýt đường dài.
Mặc dù ngồi hơn bốn mươi giờ trên ô tô, đi đường mệt mỏi, nhưng cả hai không hề tỏ vẻ buông lỏng cảnh giác, nhất là đứa nhóc kia, trong mắt như ẩn giấu đao kiếm, rất sắc bén, nhìn chằm chằm bất cứ người nào lướt qua mình.
Đại Lôi còn bé nên không hiểu rõ lắm, thấy Tạ Du còn tưởng là bé gái, trong lòng nghĩ cô nhóc này trông thật dễ nhìn, nhặt ngay một viên đá nhỏ ném về phía đối phương biểu đạt tấm lòng. Ai ngờ đến ngày thứ hai khi ba mẹ hắn đi làm hết, “cô nhóc” lạnh như băng này đã tìm đến cửa báo thù, tính tình nóng nảy vô cùng, thẳng thừng túm hắn xô ngã xuống mặt đất mà nện: “Mày ném ai? Có biết lễ phép không hả? Cần tao dạy mày làm người phải thế nào không?”
Thân thiết sao? Tạ Du tự hỏi mình.
Chắc là cậu với Hạ Triều, không tính là thân lắm nhỉ.
Tuần này ngoại trừ kỳ thi tháng khá gay cấn, mấy ngày còn lại đều trôi qua không có gì đáng nhớ.
Chỉ có mỗi Tiết Tập Sinh, cậu ta còn chưa chịu bỏ cuộc, ngày nào cũng tìm gặp Tạ Du và Hạ Triều với mong muốn mời cả hai gia nhập nhóm học tập của mình, cùng nhau phấn đấu ôn luyện để kéo điểm của cả lớp lên.
“43 điểm, đây là chênh lệch giữa lớp tụi mình và lớp 1.” Tiết Tập Sinh không hề sợ hãi hai đại ca danh tiếng lẫy lừng này, mà dường như có biết sẽ bị bọn họ đánh đập, cậu ta cũng tình nguyện bất chấp nguy hiểm tính mạng.
“Thân là ủy viên học tập của lớp, tôi không thể để tình huống như này phát sinh nữa. Vì sao các cậu không thích học? Việc học ý nghĩa đến vậy mà, nếu không học thì sống làm gì nữa? Nếu tin tưởng được tôi, hãy cùng cho cả hai bên một cơ hội được không.”
Tiết Tập Sinh vốn chính là Chó Điên đời thứ hai, Hạ Triều không có cách nào ép được cậu ta, lại không thể thực sự đánh người: “Bạn tốt à, tôi cảm thấy chúng ta hãy cứ chừa ra cho nhau một con đường sống đi.”
Tạ Du thì đến từ ngữ thô tục gì cũng lôi ra dùng hết, thậm chí vận dụng cả châm ngôn bảy chữ vạn năng “liên quan cái rắm gì đến cậu”, nhưng Tiết Tập Sinh vẫn vững như bàn thạch, cậu ta chỉ lặp đi lặp lại một câu: “43 điểm, đây là chênh lệch giữa lớp mình và lớp 1 đấy.”
Tiết Tập Sinh nhất chiến thành danh, được Vạn Đạt phong thành người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của lớp 3.
“Ghê gớm vậy hả?” Sau khi đọc tin nhắn của Vạn Đạt, Thẩm Tiệp ngẩng đầu nhìn hai vị đại ca mấy ngày nay cắm rễ trường kỳ ở lớp 8, “… Khó trách dạo này hai đứa bây toàn chạy sang lớp tao, sếp Tạ Du à, sếp không nhận thấy gần đây lớp tụi này yên tĩnh bất thường hả?”
Tạ Du ngồi trong góc cúi đầu nhìn điện thoại, không hiểu vì sao chủ đề lại chuyển đến mình: “Tôi?”
Hạ Triều dù sao cũng giao du với nhiều người, mà sau sự kiện Dương Văn Viễn lại tự dưng trở nên nổi tiếng, nhưng Tạ Du thì không giống vậy, vẫn là một hung thần ai nghe thấy cũng sợ mất mật, chưa hề thay đổi.
Thẩm Tiệp nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa từng thấy cậu cười đâu đấy, hay là cậu thử cười một cái cho thân thiện đi? Đám cùng lớp tôi run lẩy bẩy hết lượt rồi kia kìa.”
Tạ Du ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy có mấy đứa đang lén nhìn cậu, nhưng vừa gặp ánh mắt của cậu bắn tới, lập tức như ăn trộm bị bắt quả tang mà gục đầu xuống.
Tạ Du đang định nói ‘thế thì để bọn nó run rẩy tiếp đi’, Hạ Triều ngồi bên cạnh đột ngột xen vào: “Cớ gì bạn nhỏ nhà tao phải cười cho mày xem?”
Thẩm Tiệp lập tức trở nên đần thối: “…Hả?”
Tay của Tạ Du khựng lại. Trò chơi trên màn hình di động vốn đang đến hồi gay cấn, nhân vật lại đột nhiên mất khống chế, rơi xuống thác nước, cả quá trình vượt chướng ngại hơn hai nghìn mét cứ thế đổ xuống sông xuống bể.
Thẩm Tiệp xác định mình không có nghe lầm, đang định hỏi “Triều ca, chẳng lẽ mày ghen à?”, nhưng Hạ Triều thường ngày hay đùa giỡn, Thẩm Tiệp không thể biết được mấy lời này là thật hay giả, chỉ sợ cứ bám theo lại làm bầu không khí trở nên xấu hổ, thế là cứng ngắc cười hai tiếng: “Ha ha, cái kia, chúng mày nhìn xem, trời bên ngoài nắng thật đấy, chắc là nóng lắm đây.”
Nói xong cậu ta cảm thấy bầu không khí càng trở nên xấu hổ… Chính xác hơn, chỉ có mình cậu ta thấy xấu hổ thôi, còn trạng thái của hai đứa bên cạnh còn có phần vi diệu hơn.
Cuối cùng Tạ Du đột ngột đứng lên, làm một hành động vô cùng phù hợp với hình tượng mà ai nghe thấy cũng sợ mất mật, cậu phất tay áo, ngoắc ngoắc Hạ Triều nói: “Cút ra ngoài.”
Toàn bộ lớp 8 run bần bật.
Chuông vào học đúng lúc ấy vang lên, chủ nhiệm Khương tới tìm lão Đường, đi cùng lão Đường đến ngoài cửa văn phòng, lại trông thấy hai đứa học trò phía xa đang lăn lộn một chỗ với nhau: “Hai cậu kia! Bày trò gì đấy? Quấn lấy nhau như vậy là sao hả?”
Tiếng quát của chủ nhiệm Khương xuyên qua cả dãy hành lang, nhất là mấy chữ “quấn lấy nhau” hết sức mờ ám này, đám học sinh ngồi gần cửa sổ từ lớp 1 đến lớp 8 không hẹn mà cùng ló đầu ra ngoài dõi theo.
Tay Tạ Du đang túm lấy cổ áo Hạ Triều, còn tay Hạ Triều thì lại nhẹ nhàng khoác lên lưng của Tạ Du.
Tất cả mọi người: “…”
Tiết cuối ngày thứ sáu là môn ngữ văn.
Đường Sâm giảng xong bài, khép sách giáo khoa lại dặn dò: “Cuối tuần về nhà nhớ chăm chỉ làm bài tập, đừng chỉ mải ăn chơi nhé… Cuối tuần này nhóm nội trú có về nhà hết không? Ai ở lại nhớ báo cáo để thầy còn chuẩn bị.”
Cả tiết này Tạ Du đều gục xuống bàn ngủ vùi, Hạ Triều không chịu nổi cô đơn lại lấy bút chọc bả vai cậu: “Cuối tuần cậu có về không? Vẫn còn dỗi hả.”
“Tôi phải nhịn không đánh cậu, đừng có tự tìm chết nữa.” Tạ Du nghiêng đầu nhìn hắn.
Hạ Triều vẫn nói: “Cậu chưa trả lời tôi mà.”
“Về, ” Tạ Du nói, “Sinh nhật mẹ tôi, cuối tuần này chắc phải về nhà.”
(1) Bản raw là ‘cá koi’, cái này chắc bắt nguồn từ tài khoản trên mạng tên là “Cá Koi Đại Vương” (?) đăng một tấm hình bóng lưng mỹ nhân cá Koi lên mạng và tuyên bố rằng nếu ai chuyển phát tấm hình này thì sẽ gặp may mắn cả tháng. Bài đăng này từng rất hot và có mấy trăm nghìn lượt share.
Có vẻ hắn không để ý lắm về việc ba mẹ ly dị, ngày đó mẹ mang theo em gái ra nước ngoài định cư, lúc rời đi cô bé mới được ba tuổi, còn chưa nói sõi, suốt ngày bám chặt sau lưng hắn gọi anh hai.
Năm đầu tiên đặt chân đến nước C, Hạ Tịch khóc sướt mướt đòi đi tìm anh hai, nhưng trẻ con vốn nhanh quên, một thời gian thật dài trôi qua, nhất là khi đến tuổi đi học, người anh trai này tựa như một thứ búp bê đồ chơi được yêu thích thuở còn bé, nay đã trở nên cũ kỹ, dần dần bị vứt bỏ.
Lúc kể lại tâm trạng Hạ Triều không hề có vẻ buồn bã, trái lại còn cảm thấy rất tốt, thật may là cô em gái của hắn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện trong chớp mắt có thể quên được.
Sau đó sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
Tạ Du không biết nên nói gì, dứt khoát im lặng.
“… Tôi phải nhắc lại một lần nữa, thật sự không thê thảm đến mức đấy đâu. Cũng chẳng phải mất trí nhớ đau khổ hay gì, chỉ là nó không thân thiết với tôi nữa thôi.” Hạ Triều nói, “Cậu nghĩ xem nó đang chơi vui, tự dưng mỗi lần lên mạng lại phát hiện ra level với xú nam nhân thoắt cái thay đổi liên tục, kể ra cũng có tí kinh dị.”
Tên Hạ Triều này, EQ rất kì cục.
Cũng không thể nói rằng tình cảm của hắn rốt cuộc là nhiều hay ít, tóm tắt đại khái lại chính là một kiểu người thích nghĩ ra những chuyện tự làm cảm động chính mình.
Tỉ như lúc này – đứa em gái bên nước C xa xôi của Hạ Triều đăng nhập trò chơi, chợt phát hiện ra mình đã vượt qua cửa ải chơi mãi mấy ngày chưa qua, còn nhân vật nam thật vất vả mới tán đổ tự dưng chạy mất dép từ bao giờ.
Lại là câu chuyện về một Hạ Triều cảm động chính mình, cảm động trời đất, thế nhưng lại chẳng thể khiến đối phương cảm động.
Tạ Du nói: “Cậu cũng biết thế là kinh dị? Có phải lúc ấy còn nghĩ là sẽ rất cảm động không?”
Hạ Triều ngồi xổm trên thành bồn hoa cười: “Đừng nói nữa, hình như có nghĩ vậy thì phải.”
Từ trước tới giờ Tạ Du chưa từng có ý định tìm hiểu về chuyện riêng của người khác, chỉ cảm thấy tên này thật đúng là đồ đần lớn xác.
Người khác có lẽ không biết, nhưng cậu lại biết rất rõ. Khoảng thời gian này cậu đã tận mắt chứng kiến Hạ Triều chơi mấy trò thiếu não ấy, lên lớp chơi hết giờ cũng chơi, có đôi khi nửa đêm còn chụp màn hình gửi cho cậu hỏi ý kiến xem giữa hai đôi giày nên chọn đôi nào.
Cậu hiển nhiên nghĩ thầm, cái này liên quan rắm gì đến mình chứ, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Du cũng chẳng rõ tại sao, cậu bất chợt cúi người, chờ tỉnh táo lại, tay đã đặt lên đỉnh đầu Hạ Triều.
Hai người đều thoáng sững sờ.
Hạ Triều cắt tóc ngắn, sờ một cái có cảm giác hơi đâm đâm lòng bàn tay.
Tạ Du lưỡng lự giữa ‘đẩy hắn ra’ và ‘lập tức buông tay quay đầu bước đi’, cuối cùng chọn vế sau: “Tôi về đây.”
“Đi cùng nhau,” Hạ Triều nhảy xuống đuổi theo, vừa đi bên cạnh vừa vươn tay sờ đầu mình, “Tóc tôi mắc cái gì hả? Cậu đi nhanh vậy làm chi?”
Tạ Du trở về tắm rửa xong, không buồn lau khô tóc, ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay vào gầm kéo rương hành lý ra ngoài.
Bên trong tất cả đều là tài liệu học tập, sách ôn thi cùng với sổ ghi chép thường ngày của cậu, đầy một rương lớn. Bình thường chúng đều được xếp gọn dưới gầm giường, khóa kỹ để nơi đó.
Cậu cảm thấy mình phải làm một vài bài tập để tỉnh táo lại.
Tạ Du ngồi trước rương hành lý, nhìn chằm chằm không nhúc nhích, ngón tay sờ đến bìa sách Ngũ Tam, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối thưa thớt chỉ còn sót lại một vài ánh sao le lói. Không biết vì sao, Tạ Du lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Hạ Triều khi ngồi dưới ánh đèn đường ban nãy, rất rạng rỡ, tựa như có thể xua tan màn đêm u ám.
Có vẻ mỗi ngày của Hạ Triều đều trôi qua rất tiêu sái.
Tạ Du rất hiếu kì không hiểu sao hắn có thể tìm thấy nhiều thứ khiến bản thân cao hứng đến vậy, tỉ như hai hôm trước hắn uống nước ngọt hết chai này đến chai khác, rồi truyền cái nắp chai từ bàn cuối lên bàn đầu chỗ bọn Lưu Tồn Hạo khoe khoang: “Sờ một cái, sờ một cái đi… Hưởng một ngày may mắn nhờ nắp chai của đại ca nào.”
Hứa Tình Tình đang làm bài tập, không thèm nể nang gì hết: “Cái khỉ gì đây, ông tưởng mình là cá chép đấy à?” (1)
“Sao dám nói thế hả chị Tình, cứ ỷ vào việc Triều ca không đánh con gái đi, ây da Triều ca à, tui không giống bả, để tui ủng hộ cậu,” Vạn Đạt vừa nói vừa mãnh liệt nháy mắt, “Đây, sờ xem nào, tui cảm nhận được ma lực của nó rồi! Úi trời, đúng là năng lượng thần kỳ tới từ chiều không gian khác – Triều ca, tui muốn có nó, có thể thưởng cái nắp chai cho người anh em này không?”
“Không được,” Hạ Triều giựt về, “Tôi muốn giữ lại cho bạn cùng bàn cơ.”
Nhưng Tạ Du không hề cảm kích, chờ cậu vào lớp, trông thấy cái nắp chai chỉ nói gọn lỏn một câu: “Muốn vứt rác thì tự đi mà vứt.”
Tạ Du nhớ tới đây, bất chợt ý thức được dạo này hai chữ “Hạ Triều” ngày càng xuất hiện với tần suất dày đặc.
Ngay cả Chu Đại Lôi cũng biết cậu có đứa bạn cùng bàn rất ngầu, thỉnh thoảng gọi điện tán gẫu với nhau, chủ đề sẽ vô tình chuyển hướng nhắc tới Hạ Triều.
Chu Đại Lôi nhận ra có gì đó khang khác, từng hỏi qua một lần: “Hai đứa mày thân lắm hả? Ông chủ Tạ, chơi với mày nhiều năm đến vậy mà đây là lần đầu tiên tao thấy mày kết bạn đấy, sao tự dưng tao cứ thấy có cảm giác như ông bố có con gả ra ngoài thế nhỉ.”
Hồi Tạ Du cùng với Cố Tuyết Lam mới tới phố Hắc Thủy, Đại Lôi vẫn còn là đại vương của cả khu phố, ngang ngược cực kỳ, đứng đấy nhìn hai mẹ con trông có vẻ chẳng phù hợp với khung cảnh xung quanh bước xuống từ tuyến xe buýt đường dài.
Mặc dù ngồi hơn bốn mươi giờ trên ô tô, đi đường mệt mỏi, nhưng cả hai không hề tỏ vẻ buông lỏng cảnh giác, nhất là đứa nhóc kia, trong mắt như ẩn giấu đao kiếm, rất sắc bén, nhìn chằm chằm bất cứ người nào lướt qua mình.
Đại Lôi còn bé nên không hiểu rõ lắm, thấy Tạ Du còn tưởng là bé gái, trong lòng nghĩ cô nhóc này trông thật dễ nhìn, nhặt ngay một viên đá nhỏ ném về phía đối phương biểu đạt tấm lòng. Ai ngờ đến ngày thứ hai khi ba mẹ hắn đi làm hết, “cô nhóc” lạnh như băng này đã tìm đến cửa báo thù, tính tình nóng nảy vô cùng, thẳng thừng túm hắn xô ngã xuống mặt đất mà nện: “Mày ném ai? Có biết lễ phép không hả? Cần tao dạy mày làm người phải thế nào không?”
Thân thiết sao? Tạ Du tự hỏi mình.
Chắc là cậu với Hạ Triều, không tính là thân lắm nhỉ.
Tuần này ngoại trừ kỳ thi tháng khá gay cấn, mấy ngày còn lại đều trôi qua không có gì đáng nhớ.
Chỉ có mỗi Tiết Tập Sinh, cậu ta còn chưa chịu bỏ cuộc, ngày nào cũng tìm gặp Tạ Du và Hạ Triều với mong muốn mời cả hai gia nhập nhóm học tập của mình, cùng nhau phấn đấu ôn luyện để kéo điểm của cả lớp lên.
“43 điểm, đây là chênh lệch giữa lớp tụi mình và lớp 1.” Tiết Tập Sinh không hề sợ hãi hai đại ca danh tiếng lẫy lừng này, mà dường như có biết sẽ bị bọn họ đánh đập, cậu ta cũng tình nguyện bất chấp nguy hiểm tính mạng.
“Thân là ủy viên học tập của lớp, tôi không thể để tình huống như này phát sinh nữa. Vì sao các cậu không thích học? Việc học ý nghĩa đến vậy mà, nếu không học thì sống làm gì nữa? Nếu tin tưởng được tôi, hãy cùng cho cả hai bên một cơ hội được không.”
Tiết Tập Sinh vốn chính là Chó Điên đời thứ hai, Hạ Triều không có cách nào ép được cậu ta, lại không thể thực sự đánh người: “Bạn tốt à, tôi cảm thấy chúng ta hãy cứ chừa ra cho nhau một con đường sống đi.”
Tạ Du thì đến từ ngữ thô tục gì cũng lôi ra dùng hết, thậm chí vận dụng cả châm ngôn bảy chữ vạn năng “liên quan cái rắm gì đến cậu”, nhưng Tiết Tập Sinh vẫn vững như bàn thạch, cậu ta chỉ lặp đi lặp lại một câu: “43 điểm, đây là chênh lệch giữa lớp mình và lớp 1 đấy.”
Tiết Tập Sinh nhất chiến thành danh, được Vạn Đạt phong thành người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của lớp 3.
“Ghê gớm vậy hả?” Sau khi đọc tin nhắn của Vạn Đạt, Thẩm Tiệp ngẩng đầu nhìn hai vị đại ca mấy ngày nay cắm rễ trường kỳ ở lớp 8, “… Khó trách dạo này hai đứa bây toàn chạy sang lớp tao, sếp Tạ Du à, sếp không nhận thấy gần đây lớp tụi này yên tĩnh bất thường hả?”
Tạ Du ngồi trong góc cúi đầu nhìn điện thoại, không hiểu vì sao chủ đề lại chuyển đến mình: “Tôi?”
Hạ Triều dù sao cũng giao du với nhiều người, mà sau sự kiện Dương Văn Viễn lại tự dưng trở nên nổi tiếng, nhưng Tạ Du thì không giống vậy, vẫn là một hung thần ai nghe thấy cũng sợ mất mật, chưa hề thay đổi.
Thẩm Tiệp nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa từng thấy cậu cười đâu đấy, hay là cậu thử cười một cái cho thân thiện đi? Đám cùng lớp tôi run lẩy bẩy hết lượt rồi kia kìa.”
Tạ Du ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy có mấy đứa đang lén nhìn cậu, nhưng vừa gặp ánh mắt của cậu bắn tới, lập tức như ăn trộm bị bắt quả tang mà gục đầu xuống.
Tạ Du đang định nói ‘thế thì để bọn nó run rẩy tiếp đi’, Hạ Triều ngồi bên cạnh đột ngột xen vào: “Cớ gì bạn nhỏ nhà tao phải cười cho mày xem?”
Thẩm Tiệp lập tức trở nên đần thối: “…Hả?”
Tay của Tạ Du khựng lại. Trò chơi trên màn hình di động vốn đang đến hồi gay cấn, nhân vật lại đột nhiên mất khống chế, rơi xuống thác nước, cả quá trình vượt chướng ngại hơn hai nghìn mét cứ thế đổ xuống sông xuống bể.
Thẩm Tiệp xác định mình không có nghe lầm, đang định hỏi “Triều ca, chẳng lẽ mày ghen à?”, nhưng Hạ Triều thường ngày hay đùa giỡn, Thẩm Tiệp không thể biết được mấy lời này là thật hay giả, chỉ sợ cứ bám theo lại làm bầu không khí trở nên xấu hổ, thế là cứng ngắc cười hai tiếng: “Ha ha, cái kia, chúng mày nhìn xem, trời bên ngoài nắng thật đấy, chắc là nóng lắm đây.”
Nói xong cậu ta cảm thấy bầu không khí càng trở nên xấu hổ… Chính xác hơn, chỉ có mình cậu ta thấy xấu hổ thôi, còn trạng thái của hai đứa bên cạnh còn có phần vi diệu hơn.
Cuối cùng Tạ Du đột ngột đứng lên, làm một hành động vô cùng phù hợp với hình tượng mà ai nghe thấy cũng sợ mất mật, cậu phất tay áo, ngoắc ngoắc Hạ Triều nói: “Cút ra ngoài.”
Toàn bộ lớp 8 run bần bật.
Chuông vào học đúng lúc ấy vang lên, chủ nhiệm Khương tới tìm lão Đường, đi cùng lão Đường đến ngoài cửa văn phòng, lại trông thấy hai đứa học trò phía xa đang lăn lộn một chỗ với nhau: “Hai cậu kia! Bày trò gì đấy? Quấn lấy nhau như vậy là sao hả?”
Tiếng quát của chủ nhiệm Khương xuyên qua cả dãy hành lang, nhất là mấy chữ “quấn lấy nhau” hết sức mờ ám này, đám học sinh ngồi gần cửa sổ từ lớp 1 đến lớp 8 không hẹn mà cùng ló đầu ra ngoài dõi theo.
Tay Tạ Du đang túm lấy cổ áo Hạ Triều, còn tay Hạ Triều thì lại nhẹ nhàng khoác lên lưng của Tạ Du.
Tất cả mọi người: “…”
Tiết cuối ngày thứ sáu là môn ngữ văn.
Đường Sâm giảng xong bài, khép sách giáo khoa lại dặn dò: “Cuối tuần về nhà nhớ chăm chỉ làm bài tập, đừng chỉ mải ăn chơi nhé… Cuối tuần này nhóm nội trú có về nhà hết không? Ai ở lại nhớ báo cáo để thầy còn chuẩn bị.”
Cả tiết này Tạ Du đều gục xuống bàn ngủ vùi, Hạ Triều không chịu nổi cô đơn lại lấy bút chọc bả vai cậu: “Cuối tuần cậu có về không? Vẫn còn dỗi hả.”
“Tôi phải nhịn không đánh cậu, đừng có tự tìm chết nữa.” Tạ Du nghiêng đầu nhìn hắn.
Hạ Triều vẫn nói: “Cậu chưa trả lời tôi mà.”
“Về, ” Tạ Du nói, “Sinh nhật mẹ tôi, cuối tuần này chắc phải về nhà.”
(1) Bản raw là ‘cá koi’, cái này chắc bắt nguồn từ tài khoản trên mạng tên là “Cá Koi Đại Vương” (?) đăng một tấm hình bóng lưng mỹ nhân cá Koi lên mạng và tuyên bố rằng nếu ai chuyển phát tấm hình này thì sẽ gặp may mắn cả tháng. Bài đăng này từng rất hot và có mấy trăm nghìn lượt share.
Danh sách chương