Mặc dù trong phòng thi đầy rẫy những tiểu xảo, nhưng nhìn chung khung cảnh vẫn rất yên tĩnh.

Đúng lúc này Lão Đường đi qua dãy bàn của bọn họ, quay về phía bục giảng, không hề hay biết mình vừa quay lưng đi, ngay lập tức đằng sau những tờ giấy vo viên đã bay rợp trời trong phòng thi.

“Không truyền đáp án,” Lòng bàn tay Hạ Triều trống không, cũng chẳng có mảnh giấy nào hết, tay Tạ Du cầm vào mát dịu, hắn không kìm lòng được mà nói, “… Lần trước tôi đã muốn làm thế này rồi.”

Cửa sổ thủy tinh bị những hạt mưa hắt vào, tạo thành từng vệt nước gợn sóng.

Một lát sau, Tạ Du hỏi: “Xong chưa.”

Hạ Triều: “Chưa.”

“…”

“Nắm thêm một lúc nữa.”

Tạ Du khẽ ngừng, đang im lặng mà vẫn muốn bật cười: “Cậu định giở trò lưu manh à.”

Trông thấy lão Đường sắp đi tới đây, lúc này tên lưu manh nào đó mới bất đắc dĩ buông tay ra.

Lão Đường đứng trước mặt bàn Hạ Triều mấy phút liền, đọc bài thi của Hạ Triều, càng đọc lông mày càng xoắn chặt lại, cuối cùng dùng ánh mắt phức tạp nhìn tờ giấy thi viết kín hai mặt kia mà thở dài: “…”

Chờ lão Đường đi rồi, Hạ Triều lấy bút chọc chọc Tạ Du: “Thế là có ý gì?”

“Triều ca, cúi đầu tự xem chính mình viết cái quái gì đi,” Tạ Du nói, “Chẳng lẽ không có câu trả lời trong đầu?”

Tạ Du nói xong, lại cảm thấy khá là bất lực, tên ngốc này còn không biết lượng sức mình mà.

Là một đứa học sinh mà tám đầu trâu kéo cũng không nhích được đến ranh giới đủ tiêu chuẩn, có khi vẫn thấy mình làm bài ngon nghẻ lắm, vô cùng tự tin.

Phần thi buổi sáng kết thúc, giờ nghỉ trưa hầu hết mọi người đều chỉ chăm chăm tra lại đáp án.

“Triều ca, cái bùa cầu may của cậu vô dụng quá, tui làm sai mấy câu Toán rồi kia kìa,” Vạn Đạt thảy lại câu đối “thi cử may mắn” cho Hạ Triều, “Thôi cậu giữ mà dùng đi.”

“Tôi cũng thấy chẳng có tác dụng gì cả,” Hạ Triều cầm điện thoại di động lên nói, “Sáng nay thi Văn lão Đường còn nhìn bài thi của tôi thở dài thườn thượt kìa, để đi hỏi người bán xem thế nào.”

Tạ Du không thể hiểu nổi hành động của bạn trai: “Hỏi người bán làm gì?”

“Thì hỏi xem có phải phương pháp sử dụng không đúng hay không.”

“Còn có thể dùng thế nào nữa, chẳng lẽ đốt lên uống cạn?”

“… Không tà ma thế chứ.”

Cả đám tụm lại bàn bạc một lúc, cuối cùng mới thấy người bán đáp lại bốn chữ, tâm thành mới linh.

“Tâm thành mới linh,” Hạ Triều lại nhét bùa cầu may vào tay Vạn Đạt,” Hay là… Chiều nay cậu ấp ủ chân thành hơn tí xem sao?”

Sao Tạ Du cứ có cảm giác Hạ Triều trông khá giống một tên lừa đảo đang hành nghề nhỉ.

Vạn Đạt qua bao nhiêu phen vẫn còn bị dao động: “Được, vậy để chiều nay tui thử lại xem sao.”

Hai ngày thi ròng rã, chờ đến môn thi cuối cùng, ngoại trừ mệt mỏi ra thì không còn bất cứ cảm giác nào khác. Lưu Tồn Hạo muốn mọi người thả lỏng hơn, bèn bật máy tính tìm một bộ phim hài, phim chiếu đến một nửa, trong lớp lặng ngắt như tờ, sau đó lớp trưởng rất lo lắng hỏi: “Sao mọi người không cười hở, không buồn cười sao, vui lên đi xem nào!”

Vạn Đạt dại mặt ra nói: “Tắt đi, thật lòng không cười nổi đâu. Tiện đây mà nói, đến giờ pháp sư Linh Tuệ là một trong những kẻ tui căm ghét nhất trên đời.”

“Sắp đi tong cái mạng nhỏ này rồi,” La Văn Cường gục xuống bàn, “Tôi cần yên lặng để suy tính kế sách sinh tồn đã.”

Chỉ có Hạ Triều rất nể mặt, thật lòng ca ngợi: “Phim này xem hay mà, mấy đứa cũng coi đi chứ.”

Tạ Du ra ngoài nhận điện thoại.

Tối qua má Lôi hỏi bao giờ cậu thi xong, vừa thi xong đã thấy Chu Đại Lôi gọi điện qua.

Chu Đại Lôi ngồi xổm trong hẻm nhỏ, điện thoại vừa thông bèn dụi tắt thuốc, sau đó đổi tay cầm di động: “Ông chủ Tạ, mày thi xong chưa?”

“Rồi.”

“Bao giờ rảnh gặp nhau đi, mấy hôm trước dì Mai học được món mới, cứ nhắc đi nhắc lại là hôm nào mày đến thì làm cho mày ăn…” Đại Lôi nói được một nửa, lại quay đầu sang bên cạnh “Hừ” một tiếng, không biết là với ai. “Ranh con mày còn dám cự tao à, đè xuống cho ông, hôm nay không đánh chết mày thì tên Lôi Tử tao sẽ viết ngược lại!”

Nghe thấy có gì bất thường, Tạ Du hỏi: “Bên mày có chuyện gì đấy?”

“Không có gì, ” Chu Đại Lôi đi ra phía ngoài ngõ một đoạn, tiếng ồn ào cũng dần xa, “Trộm vặt, mẹ nó, dám đến đây ăn trộm, phải cho nó biết dân Hắc Thủy đoàn kết thế nào…”

Tạ Du hiểu rõ: “Nhớ ra tay nhẹ thôi.”

Chu Đại Lôi đi tới đi lui, không biết nhớ tới cái gì, vui vẻ nói: “Ông chủ Tạ, mày còn nhớ hồi trước không – cái hồi hơn nửa đêm má Vương gào tướng lên gọi tụi mình đi bắt thằng ăn trộm ấy. Đậu má đêm đấy máu lửa vãi, làm tao sợ thót tim tưởng có chuyện gì.”

Tạ Du dựa tường, ánh mắt xuyên qua dãy phòng học, như thể quay trở về con phố nhỏ quen thuộc còn chẳng được xếp hạng mỗi khi có cuộc tổng xét duyệt khu phố văn hóa.

Cậu thoáng chốc thất thần.

Chuyện vào mấy năm trước, lúc nửa đêm gà gáy bỗng dưng nhà má Vương bị trộm chui vào.

Tên trộm kia còn đang loay hoay chỗ cửa sổ chưa vào được, gã với má Vương bốn mắt trân trối nhìn nhau nửa ngày, không ngờ một bác gái trung niên có thể khỏe đến vậy, nồi niêu xong chảo bồn cầu đập chưa đã, còn xả cuống họng đánh thức toàn bộ quần chúng nhân dân trong khu phố: “CÓ ĂN TRỘM KÌAAA —— “

Tên trộm vặt không thể ngờ, gã trốn thế nào cũng không thoát, vừa men theo ống nước nhảy xuống, ngã xuống đất chưa đứng vững, ngay sau đó một cái dép lê không biết từ đâu phang thẳng vào mặt mình.

Má Lôi mặc đồ ngủ, rút phăng cái dép lê còn lại, gào từ trên ban công: “Chỗ này này! Tôi thấy nó rồi! Còn dám chạy à, bà đánh chết mi!”

Cả đêm gà bay chó sủa, đuổi theo ăn trộm ra tận ngã ba đầu đường.

Bọn trẻ con lít nhít như Tạ Du cũng xen lẫn trong đám hỗm loạn, chạy ngược chạy xuôi.

Mùa hè năm ấy, ngay cả gió đêm thổi qua cũng oi bức khôn tả.

Trước khi bị lôi tới đồn cảnh sát, tên trộm kia bị mọi người chặn vào góc tường, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Lần sau con không dám đến chỗ các ông các bà nữa đâu ạ… “

“Ăn trộm giỏi quá hả,” Dì Mai đứng ngay đầu, xắn tay áo lên, “Ngẩng đầu, tâm sự đã chứ. Đừng sợ, bà đây sẽ không thật sự đánh chết mày đâu, phải giữ nửa cái mạng cho mày để đàm đạo nhân sinh trước đã.”

Cố nữ sĩ vẫn không thể nào dung nhập vào khung cảnh này, nhiều năm qua cô được tiếp nhận giáo dục đầy đủ, cung cách lễ nghi đều dạy cô rằng dù thế nào cũng không thể tùy tiện đánh người, bắt trộm thì cứ đưa đến đồn cảnh sát là được, đánh người ta làm gì.

Cuối cùng Cố nữ sĩ xách tai cậu lôi về nhà: “Con biết gì mà đòi ra đây hóng chuyện —— “

Tạ Du hoàn hồn nói: “Vậy cuối tuần này đi, dù sao cuối tuần tao cũng rảnh.”

“Được.” Chu Đại Lôi sảng khoái ứng.

Hai người lại hàn huyên vài câu.

Tạ Du đứng ngay chỗ rẽ cầu thang, không biết Hạ Triều chạy ra khỏi lớp từ bao giờ, thừa dịp không ai trông thấy, lập tức ôm eo Tạ Du từ phía sau, tiến lại gần hỏi: “Làm gì đấy.”

Chu Đại Lôi đang định tắt điện thoại, thình lình nghe thấy đầu bên kia điện thoại hỏi một câu như vậy.

Giọng của người kia hơi trầm, khoảng cách rất gần, khi nói chuyện như thể ghé sát tai ông chủ Tạ, âm cuối khẽ nâng lên, khá là bá đạo… Đến hắn cũng nghe ra mấy phần mập mờ.

Còn hơi bị quen tai.

Chu Đại Lôi chấn động một phen: “Ai thế? Giọng ai mà nghe chẳng đứng đắn gì hết!”

Tạ Du nói: “Mày nói đúng trọng tâm rồi đấy.”

Hạ Triều không hiểu sao bị chụp mũ tội không đứng đắn: “Hả?”

“À… Là ông bạn, tôi nhớ ông rồi, bọn mình gặp nhau trong đồn rồi đó.” Tạ Du gợi ý qua loa, trí nhớ Hạ Triều không tệ, còn chưa quên sự tích ngồi xổm ôm đầu trong đồn cảnh sát viết kiểm kiểm điểm hồi nghỉ hè vừa qua, nếu là bạn thân của bạn trai mình, Hạ Triều cảm thấy nên lấy lòng cho phải, bèn vắt hết cả óc khen một câu, “Người anh em, ông viết kiểm điểm khá lắm, văn chương rất lai láng.”

Tạ Du: “…”

Điếu thuốc vừa châm trong miệng Chu Đại Lôi xém chút nữa rớt xuống: “…”

“Này là đứa nào vậy!” Chu Đại Lôi hỏi xong, lại quay về đoạn “gặp nhau trong đồn”, cộng với trình độ mặt dày của tên này, mới nhớ ra, “Có phải ông là cái đứa ngầu ơi là ngầu xong còn đeo khẩu trang không?”

Hạ Triều đến gần, giọng của Chu Đại Lôi rất lớn, không hề xấu hổ đáp lại: “Là tôi là tôi, người đẹp trai nhất đồn cảnh sát đây.”

Tên Hạ Triều này rất nhanh miệng, mặc kệ có quen biết hay không đều có thể tám nhảm xuyên lục địa, Tạ Du hết chịu nổi: “Cậu có biết xấu hổ không hả.”

Chu Đại Lôi thế mà lại muốn đàm đạo với người anh em kia thật: “Ây da, ông chủ Tạ, khéo ghê đó, hai đứa học chung trường hở? Là bạn bè?”

Tạ Du khựng lại, nói: “Ừm, bạn bè.”

Bạn trai thì đúng hơn.

Chu Đại Lôi không nghĩ sang hướng khác, Tạ Du cũng sẽ không nói gì.

Mặc dù phải lén lút ở trường, Tạ Du không hề có ý định che giấu mối quan hệ này chút nào, nếu có ngày Đại Lôi thật sự hỏi tới, có lẽ cậu sẽ thẳng thắn thừa nhận: Là bạn trai đó, ngạc nhiên chưa.

Chờ Tạ Du cúp điện thoại, Hạ Triều hỏi: “Cuối tuần cậu có về không?”

“Có, ” Tạ Du nói, “Qua chỗ mẹ nuôi tôi.”

Hạ Triều nghĩ nghĩ: “Mẹ nuôi là dân xã hội kia á?”

Tạ Du không ngờ chỉ nhân tiện chém gió một câu mà Hạ Triều nhớ tới tận bây giờ, mặc dù tính tình dì Mai khá mạnh mẽ, khiến người khác tưởng lầm là dân anh chị, nhưng thực chất thì dì vẫn luôn làm nghề kinh doanh chính đáng.

Đúng lúc đó chuông tan học reo, dân tình bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc ra ngoài, thành tích chưa được công bố nhưng đã có kẻ vui người buồn. Bọn Lưu Tồn Hạo đứng ngoài cửa lớp học, nhìn thấy hai người từ xa, vẫy vẫy tay: “Đi nhé —— “

Hạ Triều còn đang khoác một tay lên vai Tạ Du, vẫn giữ nguyên tư thế, phất phất tay với Lưu Tồn Hạo: “Bye.”

Lưu Tồn Hạo nhìn cảnh tượng này đã không còn cảm thấy kinh ngạc, hai đại ca này thậm chí còn công khai dắt tay nhau lên lớp, đến mức có hẳn một topic xôm tụ trên diễn đàn trường học cơ mà.

Tạ Du trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, Hạ Triều cũng đi theo một tấc không rời.

Cậu lấy mấy bộ quần áo, quay người muốn cầm dây sạc điện thoại, vừa nghiêng người lại đụng phải Hạ Triều: “Ngài tìm chỗ nào ngồi yên một lúc được không.”

Hạ Triều nói: “Không ngồi yên được, tôi chỉ nghĩ đến mấy hôm nữa bọn mình không được gặp nhau – hai ngày, 48 giờ, 2880 phút, 172800 giây...”

Tạ Du mải ép hắn về phía cái giường, ấy vậy mà không hề phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, cũng không để ý tới tốc độ tính nhẩm của Hạ Triều.

“Ngồi xuống,” Tạ Du ấn được người ngồi xuống, nhẫn nhịn không nổi nóng, còn xoa xoa đầu Hạ Triều, dùng giọng điệu không tốt lắm mà thương lượng, “Mẹ nó cậu thử cắm đầu quanh quẩn theo tôi nữa đi, tôi đánh cậu thật đó.”

Hạ Triều: “…”

Tạ Du không qua thẳng phố Hắc Thủy mà về Chung gia trước một chuyến.

Cố nữ sĩ đang nấu đồ ăn, chưa kịp cởi tạp dề, tới mở cửa: “Về rồi à? Sao con về cũng không nói trước tiếng nào.”

Cố Tuyết Lam lại hỏi một tràng dài, đồ ăn ở trường thế nào, có phải gầy hơn rồi không, thi giữa kỳ có tốt không.

Tạ Du lấy một quả táo từ khay trái cây, tựa cửa phòng bếp nói: “Cũng được ạ.”

Cái câu “Cũng được” này khá là lập lờ, cũng chẳng biết rốt cuộc là ý gì.

“Cái gì cũng được, ” Cố Tuyết Lam nói, “Lần này con lại thi được hạng hai đội sổ chứ gì?”

Tạ Du không nói gì, Cố Tuyết Lam cũng không lưu luyến đề tài này nữa, chẳng hiểu thế nào lại nhắc đến vị trí đội sổ toàn khối: “Bạn cùng bàn con, thằng bé đó lại tiếp tục xếp hạng chót à?”

Cố Tuyết Lam nói xong, lại “hừm” một tiếng.

Kỳ thật Tạ Du cảm thấy có đôi lúc tâm tình của mình không khác biệt Cố nữ sĩ là mấy.

Cố nữ sĩ vốn chỉ định làm hai món cuối cùng lại vào bếp làm thêm mấy thứ nữa, bận rộn một hồi.

Tạ Du ngồi trên ghế sô pha chờ ăn cơm, không kìm lòng được, cúi đầu gõ từng chữ trên trình duyệt di động: Bạn trai không thích học hành phải làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện