Chương 27: Ám hại
Dịch bởi Athox
Cặp nam nữ kia lăn đi lộn lại trên giường của Tô Trầm hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng rời khỏi.
Đi ra từ đẳng sau tấm bình phong, Tô Trầm thay một bộ áo trắng, rời khỏi Trần La Viện.
Lần này cậu không đi cửa sau.
Dọc theo con đường lát đá xanh, Tô Trầm tản bộ trong Tô phủ.
Ba năm không thấy, Tô gia vẫn là Tô gia, chỉ là tuy vật vẫn còn, nhưng người dần không phải.
Đi dọc con đường, Tô Trầm chứng kiến không ít người hầu của Tô phủ, trong đó có không ít người Tô Trầm chưa từng gặp. Nghe nói sau khi Nhan Vô Song nắm quyền, trắng trợn lạm quyền, kéo bè cánh đấu đá, loại bỏ không ít người cũ, đổi thành rất nhiều người mới, lấy cái danh đẹp ‘chăm lo việc nước, bỏ cũ lấy mới, loại trừ thói xấu tiền triều lưu lại’. Tiền triều này chỉ ai, đương nhiên ai cũng hiểu rõ. Bây giờ nhìn lại, quả thật không phải là giả.
Nhưng bất kể người mới hay người cũ, sau khi nhìn thấy cậu đều cùng một biểu hiện, đều là không đếm xỉa.
Trực tiếp đi qua bên cạnh Tô Trầm, hoàn toàn không coi vị tứ thiếu gia này có tồn tại, dẫu sao hắn cũng không thấy, cho dù nghe được cảm nhận được có người đi qua cũng chẳng biết là ai, cần gì phải khách khí với hắn cơ chứ? Đương nhiên, nếu có chủ nhân khác, vẫn phải giả bộ ra vẻ lễ phép. Nhưng hôm nay phần lớn chủ nhân đều ngứa mắt với Tô Trầm, đối xử tốt với hắn sợ rằng ngược lại sẽ phải chịu tốt, ngược lại có khi còn được khen ngợi. Chính vì vậy dọc đường đi này, Tô Trầm không gặp một người hầu nào hành lễ với mình.
Tô Trầm cũng chẳng buồn để ý, chỉ tiếp tục đi tới như ngày thường.
Mãi tới khi đến diễn võ trường mới nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tứ thiếu gia tới rồi.”
Là Minh Thư.
Cậu nhóc ngốc này có lẽ là người duy nhất không biết dối trên gạt dưới trong Tô phủ. Thấy Tô Trầm đến cũng hứng thú bừng bừng chạy tới đỡ.
”Minh Thư, hai ngày nay ngươi lại bị người ta đánh đúng không?” Tô Trầm cười nói.
“Hả, sao tứ thiếu gia lại biét?” Minh Thư ngẩn ngơ.
Làm sao ta biết? Đương nhiên là thấy vết bầm trên mặt ngươi rồi.
Tô Trầm nói thầm trong lòng, vẻ mặt lại bất biến: “Đương nhiên là đoán. Toàn bộ nhà này, ngoại trừ mẫu thân cùng tam thúc của ta chắc chỉ có ngươi dám nhiệt tình với ta như vậy. Hai người đó đều là chủ nhân, bọn họ không dám làm gì, cái tên không chỗ dựa như ngươi còn dám đối tốt với ta, chẳng phải tự tìm đòn thì là gì?”
Minh Thư nghe vậy cười hì hì nói: “Cũng không sao, chỉ bị đấm mấy cái xả giận, không đánh chết người được đâu.”
Tô Trầm nghe vậy lại thầm thở dài.
Trước đây cậu không nhìn thấy, không biết Minh Thư bị đánh nghiêm trọng đến mức nào, giờ nhìn dáng vẻ Minh Thư, hai mắt đều bị đánh tới tím bầm, đâu phải chỉ đấm mấy cái?
Suy nghĩ một chút, Tô Trầm nói: “Minh Thư, ngươi có đồng ý theo hầu ta không?”
“Theo hầu tứ thiếu gia?” Minh Thư ngây ngẩn: “Thế nhưng, chẳng phải tứ thiếu gia đã có Kiếm Tâm rồi à?”
“Kiếm Tâm có việc của Kiếm Tâm, ngươi có việc của ngươi. Ngươi cứ nói có đồng ý không đi.”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!” Minh Thư gật đầu liên tục.
Tô Trầm cười nói: “Vậy được rồi, lát nữa ta sẽ tìm gia gia báo sẽ nhận ngươi. Lần sau nếu có người dám đánh ngươi, cứ nói cho ta.”
“Vâng!” Minh Thư gật đầu lia lịa.
Lúc này Tô Trầm mới bước chân đi khỏi.
“Tứ Tô gia không tu luyện một lúc à?” Minh Thư hỏi.
“Không, ta có chuyện cần làm, ngươi gọi xe ngựa giúp ta, tiễn ta tới Ngọc Chân các.”
Minh Thư vui vẻ đi gọi xe, lát sau lại tay không trở về.
Tô Trầm hỏi: “Xe đâu?”
Minh Thư buồn bã nói: “Tên khốn Mạc Đại Nghiêm kia nói hôm nay trong phủ nhiều người xuất hành, xe ngựa của ngài đã bị thuyên chuyển. Tôi cũng không tin, trong phủ nhiều xe ngựa như vậy lại không có chiếc nào rảnh, nhất định phải dùng xe của ngài. Đây rõ ràng là cố ý bắt nạt tứ thiếu gia.”
Mặc Đại Nghiêm là đầu lĩnh của đám phu xe Tô gia, Minh Thư đương nhiên không làm gì được.
“Đi, chúng ta tới xem sao.” Tô Trầm nói.
Rời khỏi diễn võ trường, rẽ vào một hành lang, chính là vị trí đoàn xe của Tô gia.
Giờ khắc này trong hàng xe, một đống người đang ngồi đó uống rượu. Đại hán dẫn đầu tuổi chừng bốn mươi, gương mặt phủ đầy râu quai nón, sắc mặt hung ác, ngực để trần phân nửa, đang giơ bát hò hét không ngừng, chính là Mạc Đại Nghiêm.
Phu xe uống rượu cùng Mạc Đại Nghiêm thấy Tô Trầm tới bèn chọc khẽ vào hắn nói: “Lão đại, Tô Trầm tới rồi.”
Mạc Đại Nghiêm liếc mắt sang, nhìn thấy Tô Trầm, hừ một tiếng rồi nói: “Không cần để ý tới hắn.”
Bên này Tô Trầm đã tới, nói: “Mạc Đại Nghiêm, xe của ta đâu?”
Mạc Đại Nghiêm buông bát rượu nói: “Hoá ra là thiếu gia. Thật không khéo, hôm nay không biết các lão gia thiếu gia thái thái nãi nãi quý phủ có việc gì, ai ai cũng xuất hành, đều bảo phải dùng xe. Cứ như vậy xe bên ta còn chẳng đủ đây, làm gì còn xe cho ngươi. Hơn nữa, người mù ấy mà, không có việc gì cứ ở nhà đi, ra ngoài cả ngày làm gì?”
Minh Thư giận dữ: “Mạc Đại Nghiêm, ngươi vô lễ với thiếu gia…”
Tô Trầm lại chặn cậu lại, chỉ nói với Mạc Đại Nghiêm: “Các nhà đều có xe của mình, ai muốn xuất hành thì dùng xe của bản thân, không đủ cũng không thể chiếm xe nhà khác, đây là quy củ gia gia đã định, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Mạc Đại Nghiêm cười hì hì nói: “Nói thì là thế, cũng không sai, có điều quy củ là chết, người là sống. Một số việc khó tránh khỏi phải tuỳ cơ ứng biến.”
Tô Trầm hỏi ngược lại: “Nếu ta không đồng ý tuỳ cơ ứng biến thì sao?”
Mạc Đại Nghiêm lại cười ha hả: “Tứ thiếu gia là chủ nhân, ta chỉ là hạ nhân. Nếu tứ thiếu gia nhất định phải dùng xe, Mạc Đại Nghiêm ta cũng không thể không cho được. Có điều theo quy củ của quý phủ, xe là phải giao, nhưng người thì không. Vì thế có thể cho ngươi xe, nhưng lái xe ấy hả, ta cũng chẳng có cách nào.”
Tô Trầm vốn có phu xe riêng của mình.
Tuy nhiên năm đó sau khi Tô Trầm bị mù, người đánh xe cho cậu cũng bị phế chức phu xe, bị phái đi chăn ngựa.
Vốn dĩ không còn phu xe, Tô gia nên phái một người khác cho cậu, nhưng phải biết phu xe của gia tộc lớn không phải ai cũng có thể đảm đương, đều phải là người có công phu, ngoại trừ điều khiển xe còn có trách nhiệm bảo hộ, bản thân đã là nửa hộ vệ. Bởi vậy địa vị cùng lương tháng của phu xe trong phủ tương đối cao, sau khi Tô Trầm mù, lại ít khi ra ngoài, không cần nuôi thêm một người như vậy, vì vậy việc này cũng bị trì hoãn. Tới khi Tô Trầm ra ngoài quản lý Ngọc Chân các, đáng lẽ nên phái người bù cho cậu, nhưng vì đắc tội quá nhiều người, cho nên mọi người đều chọn quên lãng việc này. Vì vậy mỗi lần xuất hành đều là Mạc Đại Nghiêm phái người khác tới đánh xe cho Tô Trầm.
Cũng bởi vậy, lần này Mạc Đại Nghiêm muốn làm khó Tô Trầm, Tô Trầm lại chẳng thể làm gì được.
Tô Trầm chẳng hề tức giận nói: “Không sao, ngươi cứ đưa xe cho ta là được, không cần phu xe.”
“Cái gì?” Mạc Đại Nghiêm ngây người.
Tô Trầm đã quay đầu lại nói: “Minh Thư, ngươi gọi Chu Hoành tới đây, để hắn đánh xe cho ta.”
Chu Hoành chính là người đánh xe năm xưa, khi Tô Trầm bị chọc mù hai mắt.
Minh Thư cũng sững sờ: “Thế nhưng tứ thiếu gia, năm đó hắn không bảo vệ được ngài, bị lão gia giáng chức.”
“Việc năm đó không phải sơ suất của hắn. Lại nói ta dùng ai do ta quyết định, còn không mau gọi hắn tới.”
Minh Thư như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chạy vắt chân lên cổ: “Vậy tôi đi gọi hắn.”
Mạc Đại Nghiêm biến sắc: “Chủ Hoành bất lực không bảo vệ được chủ, không thích hợp nhậm chức đánh xe. Tứ thiếu gia dùng phế nhân như vậy có vẻ không hợp quy củ?”
“Ngươi đã nói rồi mà, hắn không phải phu xe của Tô gia ta. Nếu đã vậy chuyện chẳng liên quan đến ngươi. Sao nào? ta dùng ai ngươi cũng muốn quản à?” Tô Trầm hỏi ngược lại.
Sắc mặt Tô Trầm lúc xanh lúc trắng một hồi.
Đang lúc này, một giọng cười đột nhiên vang lên: “Tứ ca nói đúng lắm, tứ ca muốn dùng ai, Mạc Đại Nghiêm ngươi quản được sao?”
Theo âm thanh này, sau lưng một người đi tới.
Cho dù không thấy mặt, Tô Trầm cũng biết người tới là ai.
Tô Việt.
Hắn là cháu trai nhị trưởng lão Tô gia Tô Trường Thanh, nhỏ hơn Tô Trầm một tuổi, đứng hàng thứ chín trong đời thứ ba nhà họ Tô, vì thế phần lớn đều gọi hắn là Tiểu Cửu.
Nhị trưởng lão Tô gia cũng là người ủng hộ đắc lực của Tô Khắc Kỷ, bởi vậy Tô Trầm cũng là một trong số những người không hợp với cậu nhất.
Thấy Tô Việt ở đây, Tô Trầm đã hiểu vì sao đang yên đang lành Mạc Đại Nghiêm lại đột nhiên không phái xe cho mình.
Rõ ràng là Tô Việt giở trò.
Thời khắc này Tô Việt lên tiếng, Mạc Đại Nghiêm không tiếp tục kiên trì, để người dắt xe ngựa của Tô Trầm ra.
Ngay khi xe ngựa bị dắt ra, Tô Trầm đã thấy Tô Việt móc ra mấy cây cương châm, công khai bỏ vào trong xe ngựa, sau đó thuận tay vạch một cái, trực tiếp rạch mấy đường rách bí mật trên chỗ yếu hại của xe ngựa.
NẾu Tô Trầm cứ thế ngồi xe ra ngoài, không đi được bao lâu càng xe sẽ gãy vỡ, cả bộ xe sẽ sụp đổ. Xe ngựa đổ sụp, Tô Trầm ắt sẽ ngã xuống, tấm ván gỗ vỡ vụn, cương châm bên trong sẽ đâm vào người cậu.
Sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu
Thủ pháp thật thâm độc.
Khiến người ta không biết nói gì là tất cả những hành động này đều làm ngay dưới mí mắt Tô Trầm.
Ngươi đang cậy ta mù mắt à!
Dịch bởi Athox
Cặp nam nữ kia lăn đi lộn lại trên giường của Tô Trầm hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng rời khỏi.
Đi ra từ đẳng sau tấm bình phong, Tô Trầm thay một bộ áo trắng, rời khỏi Trần La Viện.
Lần này cậu không đi cửa sau.
Dọc theo con đường lát đá xanh, Tô Trầm tản bộ trong Tô phủ.
Ba năm không thấy, Tô gia vẫn là Tô gia, chỉ là tuy vật vẫn còn, nhưng người dần không phải.
Đi dọc con đường, Tô Trầm chứng kiến không ít người hầu của Tô phủ, trong đó có không ít người Tô Trầm chưa từng gặp. Nghe nói sau khi Nhan Vô Song nắm quyền, trắng trợn lạm quyền, kéo bè cánh đấu đá, loại bỏ không ít người cũ, đổi thành rất nhiều người mới, lấy cái danh đẹp ‘chăm lo việc nước, bỏ cũ lấy mới, loại trừ thói xấu tiền triều lưu lại’. Tiền triều này chỉ ai, đương nhiên ai cũng hiểu rõ. Bây giờ nhìn lại, quả thật không phải là giả.
Nhưng bất kể người mới hay người cũ, sau khi nhìn thấy cậu đều cùng một biểu hiện, đều là không đếm xỉa.
Trực tiếp đi qua bên cạnh Tô Trầm, hoàn toàn không coi vị tứ thiếu gia này có tồn tại, dẫu sao hắn cũng không thấy, cho dù nghe được cảm nhận được có người đi qua cũng chẳng biết là ai, cần gì phải khách khí với hắn cơ chứ? Đương nhiên, nếu có chủ nhân khác, vẫn phải giả bộ ra vẻ lễ phép. Nhưng hôm nay phần lớn chủ nhân đều ngứa mắt với Tô Trầm, đối xử tốt với hắn sợ rằng ngược lại sẽ phải chịu tốt, ngược lại có khi còn được khen ngợi. Chính vì vậy dọc đường đi này, Tô Trầm không gặp một người hầu nào hành lễ với mình.
Tô Trầm cũng chẳng buồn để ý, chỉ tiếp tục đi tới như ngày thường.
Mãi tới khi đến diễn võ trường mới nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tứ thiếu gia tới rồi.”
Là Minh Thư.
Cậu nhóc ngốc này có lẽ là người duy nhất không biết dối trên gạt dưới trong Tô phủ. Thấy Tô Trầm đến cũng hứng thú bừng bừng chạy tới đỡ.
”Minh Thư, hai ngày nay ngươi lại bị người ta đánh đúng không?” Tô Trầm cười nói.
“Hả, sao tứ thiếu gia lại biét?” Minh Thư ngẩn ngơ.
Làm sao ta biết? Đương nhiên là thấy vết bầm trên mặt ngươi rồi.
Tô Trầm nói thầm trong lòng, vẻ mặt lại bất biến: “Đương nhiên là đoán. Toàn bộ nhà này, ngoại trừ mẫu thân cùng tam thúc của ta chắc chỉ có ngươi dám nhiệt tình với ta như vậy. Hai người đó đều là chủ nhân, bọn họ không dám làm gì, cái tên không chỗ dựa như ngươi còn dám đối tốt với ta, chẳng phải tự tìm đòn thì là gì?”
Minh Thư nghe vậy cười hì hì nói: “Cũng không sao, chỉ bị đấm mấy cái xả giận, không đánh chết người được đâu.”
Tô Trầm nghe vậy lại thầm thở dài.
Trước đây cậu không nhìn thấy, không biết Minh Thư bị đánh nghiêm trọng đến mức nào, giờ nhìn dáng vẻ Minh Thư, hai mắt đều bị đánh tới tím bầm, đâu phải chỉ đấm mấy cái?
Suy nghĩ một chút, Tô Trầm nói: “Minh Thư, ngươi có đồng ý theo hầu ta không?”
“Theo hầu tứ thiếu gia?” Minh Thư ngây ngẩn: “Thế nhưng, chẳng phải tứ thiếu gia đã có Kiếm Tâm rồi à?”
“Kiếm Tâm có việc của Kiếm Tâm, ngươi có việc của ngươi. Ngươi cứ nói có đồng ý không đi.”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!” Minh Thư gật đầu liên tục.
Tô Trầm cười nói: “Vậy được rồi, lát nữa ta sẽ tìm gia gia báo sẽ nhận ngươi. Lần sau nếu có người dám đánh ngươi, cứ nói cho ta.”
“Vâng!” Minh Thư gật đầu lia lịa.
Lúc này Tô Trầm mới bước chân đi khỏi.
“Tứ Tô gia không tu luyện một lúc à?” Minh Thư hỏi.
“Không, ta có chuyện cần làm, ngươi gọi xe ngựa giúp ta, tiễn ta tới Ngọc Chân các.”
Minh Thư vui vẻ đi gọi xe, lát sau lại tay không trở về.
Tô Trầm hỏi: “Xe đâu?”
Minh Thư buồn bã nói: “Tên khốn Mạc Đại Nghiêm kia nói hôm nay trong phủ nhiều người xuất hành, xe ngựa của ngài đã bị thuyên chuyển. Tôi cũng không tin, trong phủ nhiều xe ngựa như vậy lại không có chiếc nào rảnh, nhất định phải dùng xe của ngài. Đây rõ ràng là cố ý bắt nạt tứ thiếu gia.”
Mặc Đại Nghiêm là đầu lĩnh của đám phu xe Tô gia, Minh Thư đương nhiên không làm gì được.
“Đi, chúng ta tới xem sao.” Tô Trầm nói.
Rời khỏi diễn võ trường, rẽ vào một hành lang, chính là vị trí đoàn xe của Tô gia.
Giờ khắc này trong hàng xe, một đống người đang ngồi đó uống rượu. Đại hán dẫn đầu tuổi chừng bốn mươi, gương mặt phủ đầy râu quai nón, sắc mặt hung ác, ngực để trần phân nửa, đang giơ bát hò hét không ngừng, chính là Mạc Đại Nghiêm.
Phu xe uống rượu cùng Mạc Đại Nghiêm thấy Tô Trầm tới bèn chọc khẽ vào hắn nói: “Lão đại, Tô Trầm tới rồi.”
Mạc Đại Nghiêm liếc mắt sang, nhìn thấy Tô Trầm, hừ một tiếng rồi nói: “Không cần để ý tới hắn.”
Bên này Tô Trầm đã tới, nói: “Mạc Đại Nghiêm, xe của ta đâu?”
Mạc Đại Nghiêm buông bát rượu nói: “Hoá ra là thiếu gia. Thật không khéo, hôm nay không biết các lão gia thiếu gia thái thái nãi nãi quý phủ có việc gì, ai ai cũng xuất hành, đều bảo phải dùng xe. Cứ như vậy xe bên ta còn chẳng đủ đây, làm gì còn xe cho ngươi. Hơn nữa, người mù ấy mà, không có việc gì cứ ở nhà đi, ra ngoài cả ngày làm gì?”
Minh Thư giận dữ: “Mạc Đại Nghiêm, ngươi vô lễ với thiếu gia…”
Tô Trầm lại chặn cậu lại, chỉ nói với Mạc Đại Nghiêm: “Các nhà đều có xe của mình, ai muốn xuất hành thì dùng xe của bản thân, không đủ cũng không thể chiếm xe nhà khác, đây là quy củ gia gia đã định, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Mạc Đại Nghiêm cười hì hì nói: “Nói thì là thế, cũng không sai, có điều quy củ là chết, người là sống. Một số việc khó tránh khỏi phải tuỳ cơ ứng biến.”
Tô Trầm hỏi ngược lại: “Nếu ta không đồng ý tuỳ cơ ứng biến thì sao?”
Mạc Đại Nghiêm lại cười ha hả: “Tứ thiếu gia là chủ nhân, ta chỉ là hạ nhân. Nếu tứ thiếu gia nhất định phải dùng xe, Mạc Đại Nghiêm ta cũng không thể không cho được. Có điều theo quy củ của quý phủ, xe là phải giao, nhưng người thì không. Vì thế có thể cho ngươi xe, nhưng lái xe ấy hả, ta cũng chẳng có cách nào.”
Tô Trầm vốn có phu xe riêng của mình.
Tuy nhiên năm đó sau khi Tô Trầm bị mù, người đánh xe cho cậu cũng bị phế chức phu xe, bị phái đi chăn ngựa.
Vốn dĩ không còn phu xe, Tô gia nên phái một người khác cho cậu, nhưng phải biết phu xe của gia tộc lớn không phải ai cũng có thể đảm đương, đều phải là người có công phu, ngoại trừ điều khiển xe còn có trách nhiệm bảo hộ, bản thân đã là nửa hộ vệ. Bởi vậy địa vị cùng lương tháng của phu xe trong phủ tương đối cao, sau khi Tô Trầm mù, lại ít khi ra ngoài, không cần nuôi thêm một người như vậy, vì vậy việc này cũng bị trì hoãn. Tới khi Tô Trầm ra ngoài quản lý Ngọc Chân các, đáng lẽ nên phái người bù cho cậu, nhưng vì đắc tội quá nhiều người, cho nên mọi người đều chọn quên lãng việc này. Vì vậy mỗi lần xuất hành đều là Mạc Đại Nghiêm phái người khác tới đánh xe cho Tô Trầm.
Cũng bởi vậy, lần này Mạc Đại Nghiêm muốn làm khó Tô Trầm, Tô Trầm lại chẳng thể làm gì được.
Tô Trầm chẳng hề tức giận nói: “Không sao, ngươi cứ đưa xe cho ta là được, không cần phu xe.”
“Cái gì?” Mạc Đại Nghiêm ngây người.
Tô Trầm đã quay đầu lại nói: “Minh Thư, ngươi gọi Chu Hoành tới đây, để hắn đánh xe cho ta.”
Chu Hoành chính là người đánh xe năm xưa, khi Tô Trầm bị chọc mù hai mắt.
Minh Thư cũng sững sờ: “Thế nhưng tứ thiếu gia, năm đó hắn không bảo vệ được ngài, bị lão gia giáng chức.”
“Việc năm đó không phải sơ suất của hắn. Lại nói ta dùng ai do ta quyết định, còn không mau gọi hắn tới.”
Minh Thư như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chạy vắt chân lên cổ: “Vậy tôi đi gọi hắn.”
Mạc Đại Nghiêm biến sắc: “Chủ Hoành bất lực không bảo vệ được chủ, không thích hợp nhậm chức đánh xe. Tứ thiếu gia dùng phế nhân như vậy có vẻ không hợp quy củ?”
“Ngươi đã nói rồi mà, hắn không phải phu xe của Tô gia ta. Nếu đã vậy chuyện chẳng liên quan đến ngươi. Sao nào? ta dùng ai ngươi cũng muốn quản à?” Tô Trầm hỏi ngược lại.
Sắc mặt Tô Trầm lúc xanh lúc trắng một hồi.
Đang lúc này, một giọng cười đột nhiên vang lên: “Tứ ca nói đúng lắm, tứ ca muốn dùng ai, Mạc Đại Nghiêm ngươi quản được sao?”
Theo âm thanh này, sau lưng một người đi tới.
Cho dù không thấy mặt, Tô Trầm cũng biết người tới là ai.
Tô Việt.
Hắn là cháu trai nhị trưởng lão Tô gia Tô Trường Thanh, nhỏ hơn Tô Trầm một tuổi, đứng hàng thứ chín trong đời thứ ba nhà họ Tô, vì thế phần lớn đều gọi hắn là Tiểu Cửu.
Nhị trưởng lão Tô gia cũng là người ủng hộ đắc lực của Tô Khắc Kỷ, bởi vậy Tô Trầm cũng là một trong số những người không hợp với cậu nhất.
Thấy Tô Việt ở đây, Tô Trầm đã hiểu vì sao đang yên đang lành Mạc Đại Nghiêm lại đột nhiên không phái xe cho mình.
Rõ ràng là Tô Việt giở trò.
Thời khắc này Tô Việt lên tiếng, Mạc Đại Nghiêm không tiếp tục kiên trì, để người dắt xe ngựa của Tô Trầm ra.
Ngay khi xe ngựa bị dắt ra, Tô Trầm đã thấy Tô Việt móc ra mấy cây cương châm, công khai bỏ vào trong xe ngựa, sau đó thuận tay vạch một cái, trực tiếp rạch mấy đường rách bí mật trên chỗ yếu hại của xe ngựa.
NẾu Tô Trầm cứ thế ngồi xe ra ngoài, không đi được bao lâu càng xe sẽ gãy vỡ, cả bộ xe sẽ sụp đổ. Xe ngựa đổ sụp, Tô Trầm ắt sẽ ngã xuống, tấm ván gỗ vỡ vụn, cương châm bên trong sẽ đâm vào người cậu.
Sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu
Thủ pháp thật thâm độc.
Khiến người ta không biết nói gì là tất cả những hành động này đều làm ngay dưới mí mắt Tô Trầm.
Ngươi đang cậy ta mù mắt à!
Danh sách chương