Chương 35: Bảo hổ lột da

Dịch bởi Athox

Tối hôm sau, người áo đen kia lại xuất hiện trong phòng của Tô Trầm.

Tô Trầm chờ tỏng phòng đã lâu, thấy hắn tới bèn chỉ khay trà trước người nói: “Tới uống trà đi, ta đun cho ngươi lâu rồi đấy, loại Tử Vân Thanh tốt nhất.”

Người áo đen kia thấy vậy chẳng hề khách khí, cứ thế đi tới giơ chén trà uống một hơi cạn sạch.

Thấy hắn như vậy, Tô Trầm thầm an tâm hơn nửa, biết chuyện này đã có cửa.

QUả nhiên, người áo đen kia uống trà xong bèn nói: “Những điều kiện ngươi đưa ra quá bất hợp lý, cấp trên không đồng ý. Có điều việc ngươi phải tới Thâm Hồng sơn mạch cũng có chút ý kiến. Nếu tiểu tử ngươi chịu phối hợp chắc có thể giúp ngươi một chút.”

“Nói vậy là sao?”

Người áo đen lại rót nước trà uống rồi mới nói: “Tổ chức sẽ không đồng ý cho không ngươi Nguyên khí. Nhưng cân nhắc mức độ hung hiểm của Thâm Hồng sơn mạch, có thể tạm thời cho ngươi mượn mấy món sử dụng, sau khi về phải trả lại.”

“Cũng được. Có điều nếu vậy các ngươi trả giá ít quá!”

Người áo đen khẽ nói: “Tiểu tử, đừng quá tham lam. Ngươi tưởng cho ngươi mượn Nguyên khí không nguy hiểm à? Vạn nhất ngươi chết trong núi, chẳng phải chúng ta mất sạch à?”

“Vậy hào phóng hơn chút đi, cho thêm chút đồ tốt giữ mạng không được à? Dù sao quý tổ chức sản nghiệp lớn, chắc chắn sẽ có những thứ giữ lại vô dụng, mất đi thì tiếc, chẳng bằng giao chúng cho ta, không chừng có thể tận dụng.”

Người áo đen kia ngây ra, một lát sau mới nói: “Lại bị ngươi nói trúng rồi.”

Nói xong ném một cái bao sang.

Mở ra xem, bên trong là một chiếc chiến giáp, một thanh chiến đao, một cây kèn, một đôi giày chiến, một đống được tề, vài hạt châu màu đen cùng một túi Nguyên thạch hạ phẩm.

“Trong bình là dược tề trị liệu, chỉ cần không phải vết thương trí mạng uống vào là có thể khôi phục. Có điều mấy bình này đều là sản phẩm thất bại, uống xong mặc dù cũng có thể khôi phục nhưng lại tạo thành một số ảnh hưởng xấu đối với thân thể. Cỏn ảnh hưởng xấu thế nào mỗi bình lại khác, không nói ra được Có thể sẽ tiêu chảy, cũng có thể suy yếu mấy ngày nhưng chắc chắn không chết… Vật thất bại cũng cso tôn nghiêm.”

”Hạt châu đen tên là Liệt Hồn Pháp Châu, có thể phóng thích xung kích tinh thần, trực tiếp tấn công ý thức tinh thần của đối phương. Có điều đây cũng là một loại sản phẩm thất bại, mặc dù nó thật sự có tác dụng công kích tinh thần nhưng bản thân người sử dụng cũng phải chịu thương tổn tương đương… Nó không phân địch ta.”

“Chiến Giáp Tử Linh dùng Tử Linh Thạch rèn luyện chế thành chiến giáp, sau khi kích hoạt có thể hình thành một lồng chắn Nguyên năng. Cho dù vòng bảo hộ Nguyên năng vỡ nát, bản thân chất liệu cứng rắn của nó vẫn có tác dụng bảo vệ. Có điều Chiến Giáp Tử Tinh này chỉ là sản phẩm hỏng, phía trước của nó bị hỏng một phần cho nên vòng bảo hộ của nó không hoàn chỉnh, chỉ có thể bảo hộ phái sau, không che được trước người.”

“Súng Lửa Liệp Hỏa, một tác phẩm cuồng huyễn tưởng thất bại, ý tưởng gốc là một loại nỏ đặc biệt lấy Nguyên năng làm động lực, nhiều nhất có thể bắn liên tục tám phát đạn huyền thiết. Nhưng làm xong rồi mới phát hiện thứ này tạp âm quá lớn, lực phản chấn lại cực kỳ kinh khủng, điểm chết người nhất là tầm bắn có hạn, vượt qua mười trượng không còn chính xác nữa. Rõ ràng là vũ khí tầm xa nhưng lại chỉ có thể dùng gần, có thể nói là Nguyên khí kém cỏi nhất.”

“Giày Chiến Đạp Vân, có kèm theo một loại Nguyên kỹ, sau khi kích hoạt gia tăng tốc độ, bay lượn tiêu dao. Thứ này không tệ, cũng không bị tổn hại gì, chỉ có điều đã quá cổ xưa, không thể vận dụng được lâu nữa, chắc không bao lâu sau sẽ hỏng.”

”Chiến đao tên là Mặc Văn, thân đao dùng máu của Yêu thú chế thành mực vẽ lên, ghi chép một loại Nguyên kỹ mạnh mẽ tên là Huyết Đồ, một khi phát động uy lực cực kỳ cường đại, đây cũng là món Nguyên khí bát phẩm duy nhất. Thanh đao này đã bị hư hỏng trong chiến đấu, mặc dù vẫn có thể sử dụng, nhưng mỗi lần sử dụng đều hấp thu thể năng người dùng, bất lợi nếu đánh lâu dài.”

”Tổ chức các ngươi coi ta là bãi rác à? Rác rưởi gì cũng vứt vào chỗ ta?” Tô Trầm cười lạnh nói: “Đưa tới nhiều đồ như vậy, không có cái gì thực sự tốt à?”

“Có mà, Nguyên thạch.” Người áo đen trả lời.

“...”

Nguyên khí cần Nguyên Khí Sĩ mới có thể thật sự phát huy tác dụng, tu vi Tô Trầm không đến, khó lòng sử dụng, vậy chỉ có thể dùng Nguyên thạch thay thế.

Nguyên thạch ẩn chứa Nguyên lực, có thẻ dùng để thao tác sử dụng các loại khí giới Nguyên lực, cũng có thể dùng để khôi phục Nguyên lực bản thân. Nhưng do Nguyên lực trong Nguyên thạch chứa tạp chất, chỉ có thể dùng để khôi phục chứ không thể dùng để tu luyện.

Nguyên thạch cũng không phải vật tự nhiên mà do sinh mệnh có trí tuệ đem Nguyên lực bản thân truyền vào trong một loại đá đặc biệt tạo thành -- ban đầu mục đích của nó là để dự trữ Nguyên lực.

Chính vì vậy, mỗi Nguyên Khí Sĩ đều có thể sản xuất Nguyên thạch.

Nhưng do một viên Nguyên thạch hạ phẩm cần một Nguyên Khí Sĩ Dẫn Khí sơ cấp mất nguyên một ngày truyền Nguyên lực mới có thể hoàn thành, cho nên nó cũng được định giá theo giá trị lao động của một Nguyên Khí Sĩ sơ cấp. Lại thêm công dụng của Nguyên thạch rộng rãi, dần dần phát triển thành tiền tệ thông dụng trong giới Nguyên Khí Sĩ, mà Nguyên thạch hạ phẩm chính là đơn vị cơ sở nhất của loại tiền tệ này.

Trong túi có hơn một trăm viên Nguyên thạch hạ phẩm, nếu không tiêu xài quá mức cũng đủ, đây cũng là phần giá trị nhất mà tổ chức này đưa ra.

Mặc dù đống đồ không phải thiếu sót thì cũng hư hỏng, nhưng Tô Trầm đã thấy đủ. Dẫu sao Nguyên khí không phải rau cải trắng, nếu không phải đồ thiếu sót sắp hỏng chắc đối phương đã chẳng cho mượn nhiều Nguyên khí như vậy.

Tối hôm đó, Tô Trầm đang chuẩn bị hành trang cho ngày hôm sau, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay nóng lên, một ấn ký nhỏ màu đỏ hình rắn sáng lên trên trên mu bàn tay cậu.

Đây là ấn ký Yên Xà mà Cố Khinh La để lại cho Tô Trầm, tác dụng không lớn, chỉ có thể khiến người cũng có ấn ký phát hiện ra đối phương trong phạm vi nhất định, là Cố Khinh La cố ý để lại cho Tô Trầm.

Thấy ấn ký sáng lên, Tô Trầm biết Cố Khinh La đã tới.

Đẩy cửa phòng bước ra, Tô Trầm đi về phía sau núi.

Một đường đi thẳng tới cạnh thác nước róc rách, chỉ thấy Cố Khinh La đang ngồi đó nâng cằm, dáng dấp buồn bực ngán ngẩm, không biết đang nghĩ điều gì.

Thấy Tô Trầm tới, Cố Khinh La hưng phấn nhảy tới đón: “Rốt cuộc cậu cũng tới.”

“Hôm nay tìm ta có chuyện gì à?” Tô Trầm hỏi.

Cố Khinh La ra vẻ thần bí tới gần Tô Trầm: “Rốt cuộc ta cũng biết Nguyệt Ô Đề là ai rồi.”

“Ồ?” Tô Trầm hào hứng đáp: “Là ai?”

Cố Khinh La xoay người, chắp tay sau lưng đi vài bước: “Cậu hỏi ta thì ta phải trả lời à? Bản cô nương ta đay vì tra tin này phải phí bao công sức đấy, còn chưa nghe được lời cám ơn nào hay hay.”

Tô Trầm cười nói: “Cố đại tiểu thư thần thông quảng đại, chút chuyện cỏn con này có đáng là gì, chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?”

Trăm kế ngàn cách không bằng nịnh nọt, Cố Khinh La nghe vậy vui vẻ ra mặt, quay đầu lại nói vói Tô Trầm: “Coi như cậu biết cách nói.”

Cô nhảy tới, ghé sát bên tai Tô Trầm nói: “Ta thăm dò được, Nguyệt Ô Đề này hóa ra là tổng thống lĩnh Thiên Cơ Vệ thành Trường Bản.”

Tổng thống lĩnh Thiên Cơ Vệ thành Trường Bản? Tô Trầm cực kỳ kinh hãi.

Thành Trường Bản là thủ đô của Long Tang quốc, mà Thiên Cơ Vệ là một nhánh quân đội có lực lượng và quyền lực đặc biệt; chuyên phụ trách tình báo, ám sát, giám sát, an toàn của quốc gia; quyền thế cực lớn. Tổng thống lĩnh Thiên Cơ Vệ càng là đại quan trọng thần địa vị hiển hách, quyền cao chức trọng, có thể nói là trọng thần của quốc gia.

Không ngờ địa vị Nguyệt Ô Đề lại cao như vậy, hơn nữa tổ chức thần bí này dám ám sát cả Nguyệt Ô Đề, bất kể thực lực hay sự quyết đoán đều cường đại vượt ngoài dự liệu của Tô Trầm.

Hợp tác với tổ chức này đâu chỉ là bảo hổ lột da!

Chỉ là giờ Tô Trầm đã không có đường lui.

Hay nên nói, từ khi cậu nghe được âm mưu kia, cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Hoặc bị đối phương xử lý, hoặc phải cố tự vệ, thậm chí lợi dụng ngược lại đối thủ.

Bên này Cố Khinh La đã nói: “Đám người này thậm chí dám ám sát cả tổng thống lĩnh Thiên Cơ Vệ, quả thật to gan.”

”Đúng là to gan, có điều đã dám có ý đồ này vậy phân nửa cũng có một số thủ đoạn. Khinh La, sau khi về tốt nhất cô gửi mật tín, nhắc nhở vị Nguyệt đại nhân này đôi chút.”

“Không cần vậy đâu, Nguyệt Ô Đề thân là tổng thống lĩnh Thiên Cơ Vệ, hàng năm không biết bao nhiêu người muốn ám sát hắn, nếu dễ thành công như vậy thì đã thành công từ sớm rồi. Có viết thư gửi chắc cũng chẳng khiến hắn tăng cường phòng vệ đâu, ngược lại còn dẫn tới phiền phức.” Cố Khinh La lắc đầu nói: “Không khéo lại có đại lượng Thiên Cơ Vệ tới tra hỏi cậu, hỏi xem sao cậu biết tin tức này, có phải thông đồng với kẻ ám sát kia không? Một khi lơn chuyện, rơi vào tai tổ chức kia, cậu sẽ rất nguy hiểm.”

Cố Khinh La xuất thân cao quý, cực kỳ quen thuộc lý giải cách làm việc của đám người thượng tầng, biết đối phương chắc chắn sẽ không tin tưởng ngươi chỉ vì ngươi viết một lá thư. Có viết thư cũng chỉ là tự tìm phiền toái cho mình.

Tô Trầm lúc này mới như tỉnh giấc mộng: “Là ta sơ sót rồi, hóa ra với Nguyệt Ô Đề ta có nhắc nhở hay không cũng chẳng có gì khác.”

“Có điều…” Tô Trầm đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Đã như vậy, sao tổ chức này còn như gặp phải đại địch? Thậm chí chịu để ta đe dọa?”

Cố Khinh La biết kế hoạch của Tô Trầm, lúc này nghe vậy cũng ngây ngẩn.

Hai người cùng chìm vào suy tư.

Một lát sau Tô Trầm nói: “Liệu có phải việc bọn họ thật sự để ý vốn không hải Nguyệt Ô Đề có phòng bị hay không? Mà là…”

Hai mắt Cố Khinh La sáng lên: “Mà là Táng Linh Đài?”

Ám sát không phải mục đích, Táng Linh Đài mới là.

“Rốt cuộc đó là nơi nào?” Hai người đồng loạt hỏi câu này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện