Dịch bởi Athox
Vẫy vẫy cái bình trong tay, miệng bình rơi xuống vài giọt chất lỏng, sau đó không còn động tĩnh.
Tiện tay vứt cái bình sang bên, Tô Trầm nhìn bốn phía.
Phương xa vẫn là núi cao mênh mông, rừng sâu bát ngát, không thể thấy được điểm cuối, chút dược tề đó chắc cũng chẳng thu hút được hung thú gì.
Không hề do dự, cõng túi đồ trên mặt đất lên, Tô Trầm đi xuống chân núi.
Tô Trầm quyết định đi tiếp vào trong.
Đi sâu vào trong núi rõ ràng nguy hiểm sẽ càng lớn, nhưng đã không còn dược tề dẫn thú, lại không muốn lãng phí thời gian còn lại, Tô Trầm nhất định phải đi tới nơi có nhiều Hung thú hơn. Vả lại cậu cũng không thể dùng phương thức an toàn nhất để chiến đấu mãi được.
Một tháng trôi qua tương đương với ba mươi ngày rèn luyện, Tô Trầm đã có kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng núi nhất định, cũng có lòng tin đối mặt với càng nhiều khiêu chiến.
Đi dọc con đường trong rừng, hành trình của Tô Trầm đã kéo dài ba ngày.
Trong ba ngày qua, Tô Trầm không gặp được Hung thú nhưng lại gặp các loại phiền toái khác nhiều không kể xiết, thậm chí vài lần suýt nữa mất mạng. Có một lần bất cẩn phá huỷ một tổ côn trùng, kết quả khiến cả đàn trùng độc truy sát. Còn một lần gặp một gốc cây nhìn rất bình thường, lại đột nhiên toả ra kịch độc, suýt nữa khiến Tô Trầm dính độc. Cuối cùng vẫn may Tô Trầm phản ứng đủ nhanh, kịp thời trốn thoát, cho dù vậy chất độc đó vẫn khiến Tô Trầm tê liệt hơn nửa ngày.
Càng khiến người ta không biết nói gì là ngay cả uống nước trong suối cũng có thể bị tập kích. Dưới nước có một loại cá kích thước không lớn nhưng lại cực kỳ hung ác, đột nhiên lao từ dưới nước lên cắn xé mục tiêu, bất kể mục tiêu là gì cũng muốn cắn đứt một mảng da thịt. Nếu bầy cả đủ đông, cho dù hung thú cũng bị ăn sạch trong chớp mắt.
Tô Trầm chứng kiến một con Thiết Cốt Sơn Tiêu bị ngàn vạn con cá mạnh mẽ cắn xé, ăn sạch tới không còn mảnh xương vụn nào.
Trong Thâm Hồng sơn mạch này những thứ đáng sợ đâu đâu cũng có.
Mặc dù vậy, Tô Trầm lại không hề lùi bước mà tiếp tục tiến tới.
Những ngày tiếp theo, Tô Trầm lần lượt gặp mấy đợt Hung thú, cuối cùng còn may, không gặp phải con gì quá mạnh, đều bị Tô Trầm tuần tự giải quyết.
Ngày thứ năm mươi sáu sau khi tiến vào dãy núi, Tô Trầm lại gặp nguy cơ.
Một con Bích Mục Nộ Viên cản đường cậu.
Con vượn to lớn cao chừng một trượng này là loại cực mạnh trong số Hung thú hạ đẳng, lực lượng không yếu hơn Lão Nha Cự Hùng bao nhiêu, tốc độ lại nhanh hơn con gấu đó nhiều, nếu phục kích trên đỉnh núi Tô Trầm sẽ lựa chọn tránh lui.
Nhưng giờ lại gặp nhau giữa đường.
Không thể lùi bước, không thể tránh né, chỉ có gặp nhau giữa đường dũng giả thắng.
Tô Trầm cơ hồ không hề do dự lấy ngay nỏ ra, bắn thẳng vào con vượn lớn. Mũi tên dánh vào người Bích Mục Nộ Viên như bắn vào tấm thép, không thể xuyên qua làn da vượn của nó, ngược lại khiến Bích Mục Nộ Viên rống lớn về phía Tô Trầm.
Tiếng rống này truyền tới tai Tô Trầm khiến cậu chấn động, trước mắt choáng váng.
Nguyên kỹ! Bị tiếng gầm Nguyên kỹ này chấn nhiếp, Tô Trầm đứng đó không thể di động.
Cậu chẳng hề e ngại, trực tiếp đổi nỏ thành Súng Lửa Liệp Thủ, bắn một phát về phía con vượn lớn.
Ầm!
Trong khỏi lửa mù mịt, trên người con vượn lớn bùng lên một đoá hoa máu.
Đau đớn khiến con vượn càng thêm phẫn nộ, nó gầm lên nhào về phía Tô Trầm, chỗ nó lao qua cây cối lao nhao sụp đổ.
Lúc này Tô Trầm cũng đã khôi phục năng lực hành động, cậu vừa lui lại vừa bắn liên tục về phía con vượn, lực phản chấn mãnh liệt khiến thân thể cậu run lên từng hồi.
Ba tiếng súng vang lên tiên tục, trên người con vượn lại chỉ xuất hiện một đoá hoa máu.
Độ chính xác quá tệ.
Bích Mục Nộ Viên đã xông tới bên cạnh Tô Trầm, tát thẳng xuống người cậu.
Tô Trầm thi triển Yên Xà Bộ né tránh, có Đạp Vân Chiến Ngoa gia trì, thân hình như làn khói nhẹ, đồng thời vung đao chém về phía con vượn. Mặc Văn Chiến Đao hiện lên ánh sáng đỏ thẫm, chém lên người con vượn, Nguyên kỹ cường đại đi kèm Nguyên khí bát phẩm gần như bổ đôi con vượn.
Nhưng con vượn này cũng thật hung mãnh, gầm lên một tiếng, lại một nguyên kỹ định thần.
Thân thể Tô Trầm cứng đờ, bàn tay con vượn đã đập lên người Tô Trầm, đúng ngay vị trí trước ngực không có phòng ngự, cho dù có áo giáp, Tô Trầm cũng bị đánh cho phun máu.
Cậu nhanh chóng thối lui, vừa bay ngược vừa nâng súng lên, lại bắn bốn phát, lần này nhắm thẳng vào vết thương, hai phát trúng đích, chỉ thấy vết thương trên người còn vượn lại nổ tung tạo thành hai vệt máu lớn.
Con vượn kêu đau không ngừng, lại lao tới, một chưởng vỗ ra, Tô Trầm xoay đao, Huyết Đồ lại bùng lên chặt đứt cánh tay con vượn.
Chỉ có điều inh mệnh lực của con vượn cũng thật cường hãn, trúng hai phát Huyết Đồ vẫn không chết, ngược lại hai mắt Tô Trầm mơ hồ, sắp không chống đỡ nổi nữa.
Song ngay lúc này con Bích Mục Nộ Viên lại nhảy lên, cánh tay còn lại vỗ thẳng xuống đầu Tô Trầm.
Tô Trầm chân đạp Yên Xà Bộ đang định né tránh, lại thấy con Bích Mục Nộ Viên kia lại há miệng, biết không tốt, nó lại định sử dụng Nguyên kỹ định thần.
Ngay lúc con vượn kêu to, Tô Trầm ném ra một vật.
Liệt Hồn Pháp Châu.
”Gào!” Tiếng gầm kinh tâm động phách vang lên, cùng lúc đó Liệt Hồn Pháp Châu cũng toả ra ánh sáng vô hình, đánh ra bốn phương.
Tiếng rống Định Thần.
Kỹ năng Liệt Hồn.
Hai thủ đoạn công kích thần hồn cùng bộc phát, Tô Trầm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, như có gì đó đang kéo lấy linh hồn bảo thân, khiến cậu đau đớn không thôi.
Cậu không nhịn nổi, ôm đầu kêu thảm.
Trong đầu như có thứ gì đó đang làm loạn, điên cuồng cắn xé cậu. Ngay lúc Tô Trầm cảm thấy không thể chịu nổi, chỗ hai mắt truyền tới một luồng khí thanh mát. Luồng xung kích thần hồn khiến cậu như muốn phát cuồng như tìm được chỗ thoát, lao hết về phía cặp mắt cậu.
Đau đớn biến mất.
Tô Trầm ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy con Bích Mục Nộ Viên còn đang ngửa đầu kêu gào.
Nó cũng trúng Liệt Hồn Pháp Châu, cũng đang chịu nỗi đau liệt hồn.
Tô Trầm biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, vung Mặc Văn Chiến Đao, lại phát động Huyết Đồ.
Xoạt!
Máu tươi bắn lên ngập trời.
Bích Mục Nộ Viên ầm ầm ngã xuống, thân thể Tô Trầm lung lay mấy lần, cũng theo đó ngã sấp xuống, không đứng dậy nổi nữa.
Nằm trên mặt đất giữa khu rừng, Tô Trầm chỉ cảm thấy mình ngay đầu ngón tay cũng không cử động nổi.
Trận chiến này thời gian không dài, nhưng lại cực kỳ gian khổ.
Để giải quyết con thú này, bản thân phải dùng hết bốn loại Nguyên khí, còn bị ép phải dùng một viên Liệt Hồn Pháp Châu.
Cảm giác thần hồn nứt toác đó, sau khi hưởng thụ một lần, sẽ tuyệt đối không muốn cảm nhận lần thứ hai.
Quả nhiên Thâm Hồng sơn mạch nơi nơi đều là nguy hiểm, cho dù đây chỉ là phần ngoài rìa mỗi bước đều khó khăn, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Có điều cuối cùng vẫn là do thực lực mình quá yếu.
Nếu có thể lên tới Dẫn Khí cảnh thì tốt.
Chỉ có lên tới Dẫn Khí cảnh, mình mới có thể chân chính vận dụng Nguyên năng, nắm giữa Nguyên kỹ, mới có khả năng vô hạn.
Trước mặt Nguyên kỹ, võ kỹ như dhq chỉ là vật phàm.
Có điều xét theo tình huống hiện tại, tới khi trừng phạt Thâm Hồng kết thúc cậu có thể tiến tới Đoán Thể đỉnh phong đã là không tệ, còn muốn đột phá tới Dẫn Khí cảnh thì đừng nghĩ. Tích luỹ chưa đủ Nguyên lực, không thể nào dẫn khí nhập thể, khai mở đan hải.
Trong lúc tiếc nuối, Tô Trầm nhìn thấy thi thể Bích Mục Nộ Viên không hiểu sao xuất hiện một số điểm sáng nho nhỏ.
“Đó là cái gì?” Tô Trầm kinh ngạc.
Cậu cố gắng muốn ngồi dậy, chỉ có điều thân thể không còn chút sức lực nào, không nghe sai khiến, chỉ có thể nằm nhìn thi thể con vượn toát ra từng điểm sáng, tất cả chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn rồi đều biến mất trong không trung.
Như một giọt nước hoà vào biển lớn.
Một điểm sáng rơi xuống trên mặt Tô Trầm, nảy nảy mấy cái trên mặt cậu rồi cứ thế bay lên biến mất.
“Chẳng lẽ đây chính là Nguyên năng?” Tô Trầm như hiểu ra gì đó.
Nguyên năng không thể dùng mắt thường thấy được. Câu nói ‘Hung thú sau khi chết sẽ có Nguyên năng tiêu tán’ chỉ là do Nguyên Khí Sĩ cường đại dùng thông qua cảm ứng của bản thân đối với Nguyên năng đưa ra kết luận.
Cũng như mọi người không nhìn thấy không khí nhưng đều biết không khí có tồn tại.
Nhưng giờ điểm sáng Tô Trầm tận mắt chứng kiến rất có thể là Nguyên năng.
Có phải hay không, cứ thử là biết.
Tô Trầm chờ đợi.
Rất nhanh, lại một điểm sáng bồng bềnh lơ lửng, rơi xuống người Tô Trầm, rơi trên cánh tay.
Tô Trầm nhìn thấy điểm sáng kia, bắt đầu vận hành Thuật Hô Hấp, tập trung vào điểm sáng kia.
Thế là điểm sáng không nảy ra nữa.
Nó nhấp nhô vài lần trên da Tô Trầm, sau đó như rất không cam lòng, dung nhập vào cơ thể cậu.
Vẫy vẫy cái bình trong tay, miệng bình rơi xuống vài giọt chất lỏng, sau đó không còn động tĩnh.
Tiện tay vứt cái bình sang bên, Tô Trầm nhìn bốn phía.
Phương xa vẫn là núi cao mênh mông, rừng sâu bát ngát, không thể thấy được điểm cuối, chút dược tề đó chắc cũng chẳng thu hút được hung thú gì.
Không hề do dự, cõng túi đồ trên mặt đất lên, Tô Trầm đi xuống chân núi.
Tô Trầm quyết định đi tiếp vào trong.
Đi sâu vào trong núi rõ ràng nguy hiểm sẽ càng lớn, nhưng đã không còn dược tề dẫn thú, lại không muốn lãng phí thời gian còn lại, Tô Trầm nhất định phải đi tới nơi có nhiều Hung thú hơn. Vả lại cậu cũng không thể dùng phương thức an toàn nhất để chiến đấu mãi được.
Một tháng trôi qua tương đương với ba mươi ngày rèn luyện, Tô Trầm đã có kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng núi nhất định, cũng có lòng tin đối mặt với càng nhiều khiêu chiến.
Đi dọc con đường trong rừng, hành trình của Tô Trầm đã kéo dài ba ngày.
Trong ba ngày qua, Tô Trầm không gặp được Hung thú nhưng lại gặp các loại phiền toái khác nhiều không kể xiết, thậm chí vài lần suýt nữa mất mạng. Có một lần bất cẩn phá huỷ một tổ côn trùng, kết quả khiến cả đàn trùng độc truy sát. Còn một lần gặp một gốc cây nhìn rất bình thường, lại đột nhiên toả ra kịch độc, suýt nữa khiến Tô Trầm dính độc. Cuối cùng vẫn may Tô Trầm phản ứng đủ nhanh, kịp thời trốn thoát, cho dù vậy chất độc đó vẫn khiến Tô Trầm tê liệt hơn nửa ngày.
Càng khiến người ta không biết nói gì là ngay cả uống nước trong suối cũng có thể bị tập kích. Dưới nước có một loại cá kích thước không lớn nhưng lại cực kỳ hung ác, đột nhiên lao từ dưới nước lên cắn xé mục tiêu, bất kể mục tiêu là gì cũng muốn cắn đứt một mảng da thịt. Nếu bầy cả đủ đông, cho dù hung thú cũng bị ăn sạch trong chớp mắt.
Tô Trầm chứng kiến một con Thiết Cốt Sơn Tiêu bị ngàn vạn con cá mạnh mẽ cắn xé, ăn sạch tới không còn mảnh xương vụn nào.
Trong Thâm Hồng sơn mạch này những thứ đáng sợ đâu đâu cũng có.
Mặc dù vậy, Tô Trầm lại không hề lùi bước mà tiếp tục tiến tới.
Những ngày tiếp theo, Tô Trầm lần lượt gặp mấy đợt Hung thú, cuối cùng còn may, không gặp phải con gì quá mạnh, đều bị Tô Trầm tuần tự giải quyết.
Ngày thứ năm mươi sáu sau khi tiến vào dãy núi, Tô Trầm lại gặp nguy cơ.
Một con Bích Mục Nộ Viên cản đường cậu.
Con vượn to lớn cao chừng một trượng này là loại cực mạnh trong số Hung thú hạ đẳng, lực lượng không yếu hơn Lão Nha Cự Hùng bao nhiêu, tốc độ lại nhanh hơn con gấu đó nhiều, nếu phục kích trên đỉnh núi Tô Trầm sẽ lựa chọn tránh lui.
Nhưng giờ lại gặp nhau giữa đường.
Không thể lùi bước, không thể tránh né, chỉ có gặp nhau giữa đường dũng giả thắng.
Tô Trầm cơ hồ không hề do dự lấy ngay nỏ ra, bắn thẳng vào con vượn lớn. Mũi tên dánh vào người Bích Mục Nộ Viên như bắn vào tấm thép, không thể xuyên qua làn da vượn của nó, ngược lại khiến Bích Mục Nộ Viên rống lớn về phía Tô Trầm.
Tiếng rống này truyền tới tai Tô Trầm khiến cậu chấn động, trước mắt choáng váng.
Nguyên kỹ! Bị tiếng gầm Nguyên kỹ này chấn nhiếp, Tô Trầm đứng đó không thể di động.
Cậu chẳng hề e ngại, trực tiếp đổi nỏ thành Súng Lửa Liệp Thủ, bắn một phát về phía con vượn lớn.
Ầm!
Trong khỏi lửa mù mịt, trên người con vượn lớn bùng lên một đoá hoa máu.
Đau đớn khiến con vượn càng thêm phẫn nộ, nó gầm lên nhào về phía Tô Trầm, chỗ nó lao qua cây cối lao nhao sụp đổ.
Lúc này Tô Trầm cũng đã khôi phục năng lực hành động, cậu vừa lui lại vừa bắn liên tục về phía con vượn, lực phản chấn mãnh liệt khiến thân thể cậu run lên từng hồi.
Ba tiếng súng vang lên tiên tục, trên người con vượn lại chỉ xuất hiện một đoá hoa máu.
Độ chính xác quá tệ.
Bích Mục Nộ Viên đã xông tới bên cạnh Tô Trầm, tát thẳng xuống người cậu.
Tô Trầm thi triển Yên Xà Bộ né tránh, có Đạp Vân Chiến Ngoa gia trì, thân hình như làn khói nhẹ, đồng thời vung đao chém về phía con vượn. Mặc Văn Chiến Đao hiện lên ánh sáng đỏ thẫm, chém lên người con vượn, Nguyên kỹ cường đại đi kèm Nguyên khí bát phẩm gần như bổ đôi con vượn.
Nhưng con vượn này cũng thật hung mãnh, gầm lên một tiếng, lại một nguyên kỹ định thần.
Thân thể Tô Trầm cứng đờ, bàn tay con vượn đã đập lên người Tô Trầm, đúng ngay vị trí trước ngực không có phòng ngự, cho dù có áo giáp, Tô Trầm cũng bị đánh cho phun máu.
Cậu nhanh chóng thối lui, vừa bay ngược vừa nâng súng lên, lại bắn bốn phát, lần này nhắm thẳng vào vết thương, hai phát trúng đích, chỉ thấy vết thương trên người còn vượn lại nổ tung tạo thành hai vệt máu lớn.
Con vượn kêu đau không ngừng, lại lao tới, một chưởng vỗ ra, Tô Trầm xoay đao, Huyết Đồ lại bùng lên chặt đứt cánh tay con vượn.
Chỉ có điều inh mệnh lực của con vượn cũng thật cường hãn, trúng hai phát Huyết Đồ vẫn không chết, ngược lại hai mắt Tô Trầm mơ hồ, sắp không chống đỡ nổi nữa.
Song ngay lúc này con Bích Mục Nộ Viên lại nhảy lên, cánh tay còn lại vỗ thẳng xuống đầu Tô Trầm.
Tô Trầm chân đạp Yên Xà Bộ đang định né tránh, lại thấy con Bích Mục Nộ Viên kia lại há miệng, biết không tốt, nó lại định sử dụng Nguyên kỹ định thần.
Ngay lúc con vượn kêu to, Tô Trầm ném ra một vật.
Liệt Hồn Pháp Châu.
”Gào!” Tiếng gầm kinh tâm động phách vang lên, cùng lúc đó Liệt Hồn Pháp Châu cũng toả ra ánh sáng vô hình, đánh ra bốn phương.
Tiếng rống Định Thần.
Kỹ năng Liệt Hồn.
Hai thủ đoạn công kích thần hồn cùng bộc phát, Tô Trầm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, như có gì đó đang kéo lấy linh hồn bảo thân, khiến cậu đau đớn không thôi.
Cậu không nhịn nổi, ôm đầu kêu thảm.
Trong đầu như có thứ gì đó đang làm loạn, điên cuồng cắn xé cậu. Ngay lúc Tô Trầm cảm thấy không thể chịu nổi, chỗ hai mắt truyền tới một luồng khí thanh mát. Luồng xung kích thần hồn khiến cậu như muốn phát cuồng như tìm được chỗ thoát, lao hết về phía cặp mắt cậu.
Đau đớn biến mất.
Tô Trầm ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy con Bích Mục Nộ Viên còn đang ngửa đầu kêu gào.
Nó cũng trúng Liệt Hồn Pháp Châu, cũng đang chịu nỗi đau liệt hồn.
Tô Trầm biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, vung Mặc Văn Chiến Đao, lại phát động Huyết Đồ.
Xoạt!
Máu tươi bắn lên ngập trời.
Bích Mục Nộ Viên ầm ầm ngã xuống, thân thể Tô Trầm lung lay mấy lần, cũng theo đó ngã sấp xuống, không đứng dậy nổi nữa.
Nằm trên mặt đất giữa khu rừng, Tô Trầm chỉ cảm thấy mình ngay đầu ngón tay cũng không cử động nổi.
Trận chiến này thời gian không dài, nhưng lại cực kỳ gian khổ.
Để giải quyết con thú này, bản thân phải dùng hết bốn loại Nguyên khí, còn bị ép phải dùng một viên Liệt Hồn Pháp Châu.
Cảm giác thần hồn nứt toác đó, sau khi hưởng thụ một lần, sẽ tuyệt đối không muốn cảm nhận lần thứ hai.
Quả nhiên Thâm Hồng sơn mạch nơi nơi đều là nguy hiểm, cho dù đây chỉ là phần ngoài rìa mỗi bước đều khó khăn, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Có điều cuối cùng vẫn là do thực lực mình quá yếu.
Nếu có thể lên tới Dẫn Khí cảnh thì tốt.
Chỉ có lên tới Dẫn Khí cảnh, mình mới có thể chân chính vận dụng Nguyên năng, nắm giữa Nguyên kỹ, mới có khả năng vô hạn.
Trước mặt Nguyên kỹ, võ kỹ như dhq chỉ là vật phàm.
Có điều xét theo tình huống hiện tại, tới khi trừng phạt Thâm Hồng kết thúc cậu có thể tiến tới Đoán Thể đỉnh phong đã là không tệ, còn muốn đột phá tới Dẫn Khí cảnh thì đừng nghĩ. Tích luỹ chưa đủ Nguyên lực, không thể nào dẫn khí nhập thể, khai mở đan hải.
Trong lúc tiếc nuối, Tô Trầm nhìn thấy thi thể Bích Mục Nộ Viên không hiểu sao xuất hiện một số điểm sáng nho nhỏ.
“Đó là cái gì?” Tô Trầm kinh ngạc.
Cậu cố gắng muốn ngồi dậy, chỉ có điều thân thể không còn chút sức lực nào, không nghe sai khiến, chỉ có thể nằm nhìn thi thể con vượn toát ra từng điểm sáng, tất cả chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn rồi đều biến mất trong không trung.
Như một giọt nước hoà vào biển lớn.
Một điểm sáng rơi xuống trên mặt Tô Trầm, nảy nảy mấy cái trên mặt cậu rồi cứ thế bay lên biến mất.
“Chẳng lẽ đây chính là Nguyên năng?” Tô Trầm như hiểu ra gì đó.
Nguyên năng không thể dùng mắt thường thấy được. Câu nói ‘Hung thú sau khi chết sẽ có Nguyên năng tiêu tán’ chỉ là do Nguyên Khí Sĩ cường đại dùng thông qua cảm ứng của bản thân đối với Nguyên năng đưa ra kết luận.
Cũng như mọi người không nhìn thấy không khí nhưng đều biết không khí có tồn tại.
Nhưng giờ điểm sáng Tô Trầm tận mắt chứng kiến rất có thể là Nguyên năng.
Có phải hay không, cứ thử là biết.
Tô Trầm chờ đợi.
Rất nhanh, lại một điểm sáng bồng bềnh lơ lửng, rơi xuống người Tô Trầm, rơi trên cánh tay.
Tô Trầm nhìn thấy điểm sáng kia, bắt đầu vận hành Thuật Hô Hấp, tập trung vào điểm sáng kia.
Thế là điểm sáng không nảy ra nữa.
Nó nhấp nhô vài lần trên da Tô Trầm, sau đó như rất không cam lòng, dung nhập vào cơ thể cậu.
Danh sách chương