"Tiểu chủ, tuy nói vị ở Thiêm Hi lâu được sủng ái, nhưng người nhìn chằm chằm nàng ta rất nhiều, ngày tháng sẽ không thoải mái gì. Bây giờ chúng ta yên tĩnh chờ ngày vui, muốn tranh thì phải tranh thật lớn." Phỉ Thúy nhìn ám chỉ về phía chính điện.
 
"Tuy có nhiều người để ý, nhưng nàng ta được sủng ái, người khác cũng không dám tùy ý tra xét. Có điều ngươi nói cũng không sai, ngày tháng còn dài, bây giờ nói gì cũng đều hơi sớm," Tiêu Lương viện cười, ánh mắt kiên định nói: "Ta vào cung để làm quý nhân, không phải đến để thời gian tùy ý mai một, chúng ta cứ chờ xem."
 
"Tiểu chủ nghĩ như vậy là đúng rồi ạ, hiện tại tiểu chủ xác định sau này sẽ đi con đường nào?" Linh Lung cười, thở phào nhẹ nhõm.

 
"Có ý gì?"
 
Linh Lung cũng không quanh co lòng vòng, nói một cách gọn gàng dứt khoát: "Nô tỳ thấy nữ nhân trong cung, vẫn nên có một người để dựa vào mới được. Tiểu chủ nhìn Hứa Đức nghi sẽ biết. Tối hôm qua chọc vào Hoàng thượng, Hoàng hậu giận dữ như vậy, nhưng người xem nàng ta bị phạt nặng ư? Ngay cả hạ phân vị cũng chưa hạ, chỉ học lại quy cũ mà thôi."
 
"Ý của ngươi là…" Tiêu Lương đệ nghe xong đã hiểu ý của Linh Lung, nhưng lại lắc đầu: "Con nối dõi chắc chắn phải có, nhưng bây giờ chưa phải là lúc, phân vị của ta thấp, có sinh thì cũng chỉ là sinh thay người khác."
 
"Tiểu chủ nói phải ạ, nhưng vẫn phải chuẩn bị sớm một chút. Chỉ cần phân vị của tiểu chủ đến tứ phẩm thì có thể sinh rồi. Nếu sớm có một vị Hoàng tử, vậy thì sau này sẽ có chỗ dựa." Dựa theo tổ chế hậu cung của triều đại, phi tần từ tam phẩm trở lên mới có tư cách nuôi nấng con nối dõi.
 
Cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu ngồi trên giường lật sổ ghi chép do Kính Sự phòng đưa tới, tâm trạng chạm đến đáy cốc.
 
"Lộ công công đã đưa ban thưởng đến cho Thiêm Hi lâu." Dung ma ma báo lại với Hoàng hậu.
 
"Hoàng thượng đã tặng rồi, bổn cung là thê tử của Hoàng thượng, đương nhiên phải phu xướng phụ tùy, ngươi cũng cho người chọn ít lễ vật mang đến đi," Hoàng hậu nghĩ một lát: "Bổn cung nhớ phía sau Thiêm Hi lâu có một rừng mai nhỏ, vậy thì phải hợp với phong cảnh, đưa Lạc Mai hương do Bắc Cương tiến cống năm rồi gộp với huân lô cửu đào tráng men qua đó đi."

 

Dung ma ma nghe vậy ngừng một lát, sau đó ý cười trên mặt kéo đến tận khóe miệng: "Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo, Thẩm Đức dung kia xem ra là người tinh tế, đưa huân lô cửu đào tráng men đến đúng là vừa khéo."
 
"Nàng được Hoàng thượng sủng ái, bổn cung tất nhiên phải đối xử tốt với nàng mấy phần." Mặt dù Hoàng hậu nương nương nói như vậy nhưng gương mặt vô cùng lạnh lùng.
 
"Hoàng hậu nương nương hiền đức." Dung ma ma nói.
 
Thời tiết ở kinh thành quả nhiên thay đổi thất thường. Từ khi vào thu đến nay, mưa cứ kéo dài, liên miên không dứt. Không ngờ mới vào tháng mười, trời sáng sủa được nửa tháng thì lập tức nghênh đón một trận tuyết lớn. Sáng sớm thức dậy, bên ngoài bị bao bọc bởi một màu bạc, Thẩm Ngọc Quân kinh ngạc vui mừng một hồi. Từ nhỏ nàng đã thích trời tuyết, mặc dù hơi sợ lạnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng.
 
"Tiểu chủ, hồng mai trong vườn đã nở, thật là đẹp quá," Trúc Vân vui vẻ chạy vào phòng tìm kéo: "Nô tỳ cắt mấy nhánh vào, tăng thêm sắc cho căn phòng, thêm chút hương mai."
 
"Ừ, ý kiến này không tệ." Thẩm Ngọc Quân phụ họa nói.
 
"Tiểu chủ, sữa bò nóng tới," Trúc Vũ bưng chén vào trong phòng: "Không ngờ năm nay mới hai mươi tháng mười đã có tuyết lớn như thế, đúng là một điềm báo tốt."
 
"Đúng đó, mấy hôm trước trời cũng hơi lạnh," Đông Mai giúp Thẩm Ngọc Quân trang điểm.
 
"Tiểu chủ," Thu Cúc vội vàng vào nội thất phúc lễ nói: "Tiểu chủ, Tiểu Đặng Tử vừa báo tin, tối hôm qua Tiền Thường tại ngăn chặn Phùng Quý nhân."

 
"Cái gì?" Thẩm Ngọc Quân có chút giật mình, nhưng nghĩ lại đây là hoàng cung, không có chuyện gì là không thể: "Hắn có tin tức này từ đâu?"
 
"Ca ca của Tiểu Đặng Tử là người hầu ở Kính Sự phòng," Thu Cúc nói thêm.
 
"Tiểu Đặng Tử từ ca ca hắn nhận được tin nói là tối hôm qua Hoàng thượng bề bộn chính vụ, bận bịu đến tối muộn. Nhưng vì trước đó đã lật thẻ bài của Phùng Quý nhân, Hoàng thương xong việc vẫn đến Thừa Ân điện, nhưng chẳng ngờ đi ngang qua vườn đào thì gặp Tiền Thường tại, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Phùng Quý nhân lập tức bị đuổi về, người thị tẩm biến thành Tiền Thường tại," Thu Cúc bẩm báo lại.
 
"Tiền Lạc Tích quả nhiên thú vị," Thẩm Ngọc Quân nhìn mình trong gương, cười nói: "Đoạt sủng của người nào không đoạt, lại đoạt của tỷ muội tốt mình."
 
"Đúng ạ, nhưng Phùng Quý nhân cũng không phải là người dễ trêu vào, chắc chắn mấy ngày tiếp theo sẽ náo nhiệt," Thu Cúc châm chọc nói: "Tình nghĩa hơn mười năm có lẽ sẽ vì bị chơi đùa mà mất đi."
 
Thẩm Ngọc Quân cảm thấy buồn cười, nhưng về một mặt nào đó thì lại có chút đồng cảm với Phùng Yên Nhiên và Tiền Lạc Tích. Theo hiểu biết của Thẩm Ngọc Quân về Hoàng đế, nếu như người tối hôm qua gặp không phải là Tiền Lạc Tích, chắc chắn người thị tẩm vẫn là Phùng Yên Nhiên, đổi người thị tẩm thành Tiền Lạc Tích, có lẽ cũng không liên quan gì đến tình thú, chủ yếu là vì Tiền Lạc Tích và Phùng Yên Nhiên là khuê mật.
 
Thẩm Ngọc Quân tự nhắc nhở trong lòng lần nữa là bản thân phải thức thời, phải hùa theo Cảnh đế, không thể chọc giận hắn, nếu không kết cục không thể nào tốt được, đoán chừng có nghĩ cũng sẽ không nghĩ ra.
 
Lúc này Tiền Lạc Tích được Cát Tường và Như Ý hầu hạ đã đứng dậy.
 
"Hôm nay sắc mặt của tiểu chủ hồng hào hơn nhiều," Cát Tường ca ngợi.

 
"Đó là đương nhiên, hôm nay là ngày vui của tiểu chủ, tiểu chủ cần phải ăn mặc long trọng một chút," Như Ý nói.
 
"Tiểu chủ, hôm nay người phải thỉnh an Hoàng hậu, ăn mặc trang trọng vẫn tốt hơn," Cát Tường nghĩ tiểu chủ nhà mình mới được thừa sủng cũng chưa sáng sủa lắm, không khỏi khuyên một câu.
 
"Cát Tường nói rất đúng, khiêm tốn vẫn tốt hơn, ta mới được thừa sủng, không nên quá gây chú ý." Tiền Lạc Tích biết thủ đoạn hôm qua không mấy ngay thẳng, nhưng trong hậu cung này có mấy người ngay thẳng chứ, ngay thẳng không chết già ở hậu cung thì cũng là sớm đến hoàng tuyền. Nàng đã chờ quá lâu, không muốn đợi thêm nữa.
 
Còn Phùng Yên Nhiên bị lên kiệu đưa về tối hôm qua, khi biết Tiền Lạc Tích đoạt cơ hội thừa sủng của mình thì lập tức quăng bình hoa sứ mà mình yêu thích nhất, tức giận đến mức không thở nổi.
 
"Tiểu chủ, người phải giữ gìn sức khỏe, sau này người vẫn còn có cơ hội," Xảo Quyên giúp Phùng Yên Nhiên nhuận khí: "Người nhất định đừng làm mình bị thương, tiện nghi cho kẻ khác."
 
Sau khi Phùng Yên Nhiên nhuận khí thì khóc nức nở một hồi, nói: "Ta và ả ta từ nhỏ đã có tình cảm với nhau, ả ta lại đối xử với ta như vậy, ả ta đoạt sủng của ai không được ư, tại sao phải nhất định làm tổn thương ta?"
 
Phùng Yên Nhiên tức giận đấm liên tục vào giường: "Ta vốn còn muốn chờ khi ta được sủng ai, sẽ giúp ả ta một tay, không ngờ..." Phùng Yên Nhiên nghĩ vậy càng thấy đau lòng hơn, dùng khăn che miệng khóc, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tiện nhân... Tiện nhân... Tiện nhân..."
 
"Tiểu chủ, người đừng khóc," Tịch Vân, đại cung nữ hồi môn của Phùng Yên Nhiên tiến lên khuyên nhủ: "Tiếp theo người muốn làm như thế nào?"
 
"Ta còn có thể làm thế nào?" Phùng Yên Nhiên đau lòng nói: "Cơ hội ngày hôm qua là do phụ mẫu ở ngoài cung thông qua Thục phi nương nương mới tranh thủ được, ngươi cũng không phải không biết, bây giờ để cho tiểu nhân kia được hời."
 
"Tiểu chủ, người nói sai rồi," Tịch Vân vốn là đại nha hoàn bên cạnh Phùng lão phu nhân, đúng là có chút thủ đoạn: "Ngày hôm qua Hoàng thượng lật thẻ bài của người, cho dù người không được thị tẩm, nhưng cũng đã có đường sáng. Tiền Lạc Tích cũng chỉ là sử dụng thủ đoạn thấp hèn để đoạt lấy cơ hội, nhưng như vậy thì danh không chính, ngôn không thuận."
 
Phùng Yên Nhiên còn chút nghẹn ngào: "Đúng vậy, tiếp theo ta nên làm thế nào, chịu đựng ư?"

 
"Nô tỳ biết tiểu chủ là người thông minh," Tịch Vân vui mừng vì Phùng Yên Nhiên nghe hiểu lời của mình: "Hiện tại tiểu chủ chỉ cần chịu đựng mọi chuyện là được, còn phải đóng cửa không ra, đương nhiên nếu có người đến thì phải miễn cưỡng vui cười. Như vậy tiểu chủ sẽ được người khác đồng tình, đứng về phía người. Ả Tiền Lạc Tích kia dù cho được thừa sủng, ngày tháng cũng sẽ không yên ổn. Hơn nữa Hoàng thượng thấy người hiểu chuyện, nói không chừng sẽ thêm vài phần quan tâm đến người."
 
Phùng Yên Nhiên cảm thấy Tịch Vân nói rất đúng: "Đúng vậy, hiện tại không thể ầm ĩ lên, ầm ĩ chính là đánh vào mặt Hoàng thượng. Ngươi nói rất đúng, bây giờ ta chỉ cần chịu đựng, giả vờ đáng thương là được," sau khi nghĩ thông suốt, Phùng Yên Nhiên kéo tay Tịch Vân nói: "Tịch Vân, ngươi không hổ là người theo bên cạnh tổ mẫu."
 
"Đúng rồi, tiểu chủ vẫn nên đưa tin ra ngoài cung," Tịch Vân nghĩ đến Tiền Lạc Tích đã cảm thấy bực bội, chủ tử nhà nàng đã tiến cung nửa năm, còn chưa được thừa sủng, đã khoanh tay chán nản, khó khăn lắm mới có được cơ hội, lại bị bạn từ thời thơ ấu cắt đứt, đây không phải là mạng sao?
 
"Ngươi nói đúng, ta phải đưa tin về nhà," hai mắt Phùng Yên Nhiên lóe lên ánh sáng lạnh băng: "Từ trước đến nay đều là ta quá thật lòng, mới để cho ả tiện nhân Tiền Lạc Tích kia không kiêng kỵ mà đoạt sủng của ta."
 
"Tiểu chủ chỉ là quá đơn thuần nên bị ả ta che mắt thôi," Xảo Quyên nói: "Người xem Thẩm Đức dung có quan hệ họ hàng với ả ta, sau khi vào cung Thẩm Đức dung đã từng phản ứng với nàng ta thế nào? Coi như là tiểu chủ được một bài học, ngã một lần."
 
"Tiểu chủ, Xảo Quyên nói đúng, lần này được một bài học, sau này cũng đừng dễ tin người. Cũng may lần này chỉ là bị đoạt ân sủng, nếu như bị hại đến tính mạng thì có nói gì cũng đã muộn," Tịch Vân nói.
 
"Ta sẽ nhớ kỹ bài học này, ả tiện nhân Tiền Lạc Tích kia, ta sẽ không bỏ qua cho ả, các ngươi cứ chờ xem," bây giờ Phùng Yên Nhiên hận Tiền Lạc Tích đến thấu xương.
 
"Tiểu chủ vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, dù tối hôm qua có thị tẩm hay không, tiểu chủ đều nên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, như thế mới không bị mất lễ nghĩa." Tịch Vân nhắc nhở.
 
"Ngươi nói đúng, ta cần phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương," Phùng Yên Nhiên không ngốc, đương nhiên phải lợi dụng triệt để chuyện lần này để mưu cầu chỗ tốt hơn cho mình.
 
Thỉnh an ở cung Cảnh Nhân hôm nay đã định trước là sẽ không im hơi lặng tiếng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện