Tại Thanh Trúc hiên, Mộc Uyển nghi vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài rừng trúc màu xanh đậm. Trên lá trúc còn đọng tuyết trắng, trông có chút lạnh lẽo.
 
"Tiểu chủ, trước cửa sổ gió lớn, còn rất lạnh nữa, người nên vào trong đi ạ," đại cung nữ Hồng Kiều thấy chủ tử đứng đó đã lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
 
"Ha ha, gió lớn sao? Hồng Kiều, ngươi nói xem nếu như ta bị bệnh, Hoàng thượng sẽ đến Thanh Trúc hiên thăm ta chứ?" Nhớ Mộc Vận Chỉ nàng trước khi tiến cung không hề để ý đến những thủ đoạn tranh đấu ở hậu trạch, tự cho mình thanh cao, nhưng vào hậu cung này rồi, không phải cũng phải hạ thấp tư thái như thế, dùng hết tâm cơ để tìm chút ân sủng.

 
"Tiểu chủ, sao người lại nghĩ như vậy chứ? Hi Đức dung kia bị bệnh một tháng, tuy nói là hình như không có gì đáng ngại, nhưng hôm nay nô tỳ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mong manh kia, nhất định là thân thể bị tổn thương. Hậu phi bị tổn thương thân thể, dù Hoàng thượng có quan tâm đi nữa thì cũng chỉ uổng cung mà thôi, cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong hậu cung."
 
"Chôn vùi trong hậu cung? Ta thấy chưa chắc đâu." Mộc Vận Chỉ có chút hâm mộ Thẩm Ngọc Quân, tuy nói là bệnh nặng, nhưng Hoàng thượng cũng vì vậy mà đánh vào mặt mũi của Hoàng hậu, xem ra nàng ta không đơn giản như vậy. Trong hậu cung này thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Thẩm Ngọc Quân nàng ta mới tiến cung được một năm, sao chỗ đứng lại vững hơn bọn họ được chứ?
 
Không bàn đến việc Mộc Vận Chỉ suy nghĩ thế nào, hiện giờ Tiền Lạc Tích trong cung Trọng Hoa đang tức giận đến mức sắp bốc khói. Sáng hôm nay, nàng vừa mới mỉa mai Thẩm thị, không ngờ buổi tối Hoàng thượng lại muốn đến chỗ hồ ly tinh kia, thật là tức chết nàng ta mà!
 
Cát Tường, Như Ý đứng bên cạnh nhìn chủ tử tức giận lại ném thêm mấy món đồ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Từ sau khi chủ tử được thừa sủng, các nàng cảm thấy tính tình của chủ tử càng ngày càng lớn, động một chút là phát tác lên nô tài phía dưới, làm cho cả đám nô tài không ai dám đến gần hầu hạ.
 
Tiền Lạc Tích lại đập một bộ trà cụ, cuối cùng mới nguôi giận, ngồi trên tháp, nhìn cung nữ đứng bên cạnh run bần bật lại nổi cáu lên: "Các ngươi đứng xa như vậy làm gì, sợ bổn tiểu chủ ăn thịt các người đúng không?"
 
"Nô tỳ không dám," Cát Tường và Như Ý nghe vậy vô thức quỳ xuống dập đầu.
 
Nhìn bộ dạng tôi tớ của bọn họ, Tiền Lạc Tích đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cũng đúng, nàng ta là chủ tử, so sánh dáng vẻ gì với đám nô tài này, không nên mất thể diện.
 

Tiền Lạc Tích nghĩ đến dáng vẻ không tranh không giành kia của Thẩm Ngọc Quân, tay vô thức vuốt bụng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười trên mặt tuy nhìn có vẻ xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tia lạnh lẽo. Thẩm thị, ngươi cũng xem như đắc ý đủ rồi!
 
Vừa qua giờ tuất Cảnh đế đã đến Thiêm Hi lâu, hôm nay hắn không ngăn thái giám thủ vệ Thiêm Hi lâu ngâm xướng. Không phải là do hắn đột nhiên đổi tính, chỉ là buổi sáng mới đứng góc tường nghe lén, tuy Tiểu Lộ Tử đã xử lý xong, nhưng rốt cuộc hắn cũng hơi chột dạ. Chột dạ, với hắn mà nói thì đúng là suy nghĩ rất mới mẻ!
 
Thẩm Ngọc Quân đón Cảnh đế vào Thiêm Hi lâu, đầu tiên là giúp hắn cởi áo khoác ngoài, sau lại vắt khăn ấm lau tay và mặt cho Cảnh đế.
 
Cảnh đế ngồi ở chủ vị, tinh tế nhìn Thẩm Ngọc Quân ở trước mặt. Không phải Tiểu Lộ Tử nói nha đầu này giả bệnh ư, sao nhìn giống như là thật sự bị bệnh vậy? Xem chiếc cằm nhỏ của nàng kìa, chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác nhọn xuyên qua người, thịt trên mặt cũng mất, khí sắc kém hơn trước rất nhiều.
 
"Gầy đi rồi?"
 

"Ánh mắt của Hoàng thượng tốt thật, tần thiếp hơi gầy đi một chút. Hoàng thượng xem có phải tần thiếp trở nên đẹp hơn không?" Thẩm Ngọc Quân nghe Cảnh đế nói mình gầy, sống mũi cay cay, chớp mắt vài cái, sợ không kiềm được mà rơi nước mắt. Cảnh đế đến, Thẩm Ngọc Quân không muốn mình trông quá thê thảm, nàng muốn tất cả mọi người đều vui vẻ.
 
"Nàng cảm thấy nàng đẹp sao?" Trước khi đến Cảnh đế cũng biết gần đây nàng bị không ít nô tài không có mắt trong cung khinh thường. Hắn vốn nghĩ đến là muốn cho nàng cơ hội cáo trạng tố khố, không ngờ tiểu nữ nhân này còn có tâm tư đùa giỡn với hắn.
 
"Chẳng lẽ là xấu rồi ạ? Trước đây không phải Hoàng thượng còn chê tần thiếp mập ư, sao bây giờ lại chê tần thiếp gầy chứ?" Một tháng này tuy nói là sau đó Thẩm Ngọc Quân giả bệnh, nhưng không phải là hoàn toàn như vậy. Trước là phong hàn, sau lại thêm nguyệt sự, thật sự là suýt chút nửa muốn nửa cái mạng của nàng, cho nên nàng thật đúng là hơi yếu ớt, e là trong chốc lát không tịnh dưỡng lại được.
 
Cảnh đế nhìn tiểu nữ nhân yêu kiều nhẹ nhàng trước mắt, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu lên, cảm thấy cả người nóng dần: "Ở đây có chủ tử các ngươi hầu hạ, các ngươi lui xuống trước đi."
 
Rốt cuộc Thẩm Ngọc Quân đã ở riêng với Cảnh đế, nàng cũng không căng thẳng nữa. Thật sự nàng có hơi nhớ hắn, nàng đi thẳng đến quỳ xuống trước mặt Cảnh đế, đặt cằm lên đầu gối hắn, hai tay vòng qua ôm hông hắn, đầu nhỏ còn cọ cọ vào bụng Cảnh đế.
 
"Hoàng thượng, tần thiếp nhớ người." Lúc Thẩm Ngọc Quân nói câu này có chút ngượng ngùng, mặt chôn thật sâu vào lòng Cảnh đế.
 
Cảnh đế nghe vậy cũng không lên tiếng, chỉ là không khỏi nhớ đến đoạn nói chuyện giữa nàng và cung nữ sáng nay, suy nghĩ một lúc cuối cùng ánh mắt vốn không có chút tình cảm nào thoáng trở nên ấm áp. Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ trong lòng mình.
 
"Nhớ trẫm chỗ nào?"
 
"Chỗ nào cũng nhớ!" Thẩm Ngọc Quân cảm thấy mặt mình nóng hôi hổi, còn nóng hơn cơn sốt trước đây nữa. Nhưng nàng muốn tỏ rõ lòng mình với Cảnh đế. Nàng sợ hôm nay không nói, sau này sẽ không có can đảm để nói.
 
"Ồ?"
 
Tuy rằng Thẩm Ngọc Quân nhỏ giọng nỉ non, mặt còn chôn trong lòng hắn, nhưng Cảnh đế vẫn nghe rất rõ. Hai tay Cảnh đế đặt dưới nách Thẩm Ngọc Quân, dùng sức nhấc lên, Thẩm Ngọc Quân lập tức ngồi lên đùi hắn. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như máu của cô gái nhỏ trong lòng mình, đôi mắt hoa đào long lanh, khiến cho hắn có suy nghĩ muốn chiếm lấy nha đầu này.
 
Cảnh đế thưởng thức cái miệng anh đào của Thẩm Ngọc Quân, ngọt thanh như vậy, tay lần lên vòng eo của nàng...
 
"Hoàng thượng..." Lộ công công thật sự là muốn bóp chết Như Ý đi theo phía sau hắn. Tối khuya thế này, nô tài hầu hạ đều ở bên ngoài, thì phải biết Hoàng thượng và Hi Đức dung làm gì trong phòng chứ. Vậy mà vẫn còn không muốn sống nhất định phải quấy rầy Hoàng thượng, mấu chốt là còn muốn thủ lĩnh thái giám hắn đây phải lên tiếng.
 
"Hoàng thượng..." Lộ công công lại gọi một tiếng, nhưng rõ ràng giọng nói không vang dội như trước. Hắn cảm giác hôm nay hắn xui xẻo đến tột cùng rồi.
 
Cảnh đế không hề để ý đến Tiểu Lộ Tử ở bên ngoài, hiện tại đừng ai nghĩ đến việc quấy rầy hắn.
 
Thẩm Ngọc Quân cũng nghe được giọng của Lộ công công, biết chắc là có việc muốn tìm Hoàng thượng. Nàng bèn muốn ngồi dậy, vậy mà nàng vừa dùng tay chống lên một chút đã phải nghênh đón một đòn tấn công mãnh liệt, thiếu chút nữa là đánh tan linh hồn nàng: "A... Ưm..."
 

"Chuyên tâm một chút, không thì trẫm sẽ tức giận," Cảnh đế nói xong thì chặn miệng nhỏ của Thẩm Ngọc Quân lại, quấn quýt lấy nàng cùng hắn thỏa niềm vui thích.
 
Lộ công công bên ngoài phòng gọi xong tiếng thứ hai thì không lên tiếng nữa, cũng không có động tác gì.
 
"Lộ công công, ngài xem..." Như Ý thật sự đang run như cầy sấy, tiểu chủ càng ngày càng độc ác, Vậy mà lại để cho nàng đến Thiêm Hi lâu gọi Hoàng thượng. Nàng đến Thiêm Hi lâu, thấy Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng cũng đang ở bên ngoài, còn có gì mà không hiểu chứ. Bây giờ gọi Hoàng thượng, Hoàng thượng không chém đầu nàng mới lạ!
 
"Ta xem gì? Chờ đi." Lộ công công không chút nhường nhịn liếc mắt. Còn muốn hắn gọi nữa à, hắn cũng chưa muốn chết.
 
"Nhưng mà tiểu chủ nhà ta vẫn đang chờ Hoàng thượng, thái y đã đến Trọng Hoa cung..." Như Ý còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng thấy Lộ công công đang dùng dáng vẻ nhìn kẻ ngốc mà nhìn mình, lời nói càng lúc càng không có âm thanh.
 
"A... Cũng không xem là ngu xuẩn." Nếu không phải Lộ công công nhìn khối thịt trong bụng Tiền Mỹ nhân kia, vừa rồi hắn đã đuổi thẳng Như Ý đi rồi, còn hé răng làm gì, chưa từng thấy người không có ánh mắt như vậy.
 
Cuối cùng Cảnh đế cũng hài lòng buông tha cho Thẩm Ngọc Quân, nhường tiểu nhân nhi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, có chút bất mãn nói: "Quá gầy, ôm không thoải mái."
 
Lúc này ngay cả đầu ngón tay Thẩm Ngọc Quân cũng không muốn động, nhưng vẫn trả lời: "Hoàng thượng yên tâm ạ, tần thiếp đã khỏe rồi, cũng đã có khẩu vị, mấy ngày nữa nhất định có thể giống như trước đây."
 
"Vậy thì được," Cảnh đế ôm Thẩm Ngọc Quân, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn giúp nàng dém chăn che người lại.
 
Lộ công công lắng nghe trong phòng đã nghỉ ngơi, không có động tĩnh gì mới phân phó người chuẩn bị nước nóng mang vào.
 
Cảnh đế rửa mặt, mặc y phục tử tế, đầu tóc rối bù đến ngồi trên tháp ở bên ngoài uống nước trà. Dưới sự hầu hạ của Trúc Vũ và Trúc Vân, Thẩm Ngọc Quân bắt đầu xử lý bản thân.
 
"Tiểu Lộ Tử, tốt nhất ngươi nên nói với trẫm việc lớn gì đó, nếu không cái chức thủ lĩnh thái giám này của ngươi có thể đổi người khác làm được rồi nhỉ?" Cảnh đế bá đạo đã quen, lại ngồi trên vị trí cao đã lâu, không thích nhất chính là người không có ánh mắt. Huống chi lúc nam nhân làm chuyện này, ghét nhất là bị người khác quấy rối.
 
"Nô tài đáng chết, vốn cũng không có việc gì, có điều Tiền Mỹ nhân của Trọng Hoa cung cho người đến mời Hoàng thượng, nói là có chuyện vui muốn bẩm báo với Hoàng thượng. Nô tài một mực ngăn cản, nhưng không ngăn được, nô tài sợ nàng ta quấy rầy Hoàng thượng nên mới gọi đánh lừa thôi." Lộ công công đã làm thủ lĩnh thái giám nhiều năm, tất nhiên là biết nên nói như thế nào để có lợi cho mình.
 
Cảnh đế nghe vậy, trong lòng đương nhiên biết Tiền Mỹ nhân nói chuyện vui là chuyện gì, chỉ là không ngờ nàng ta thiếu kiên nhẫn đến vậy. Ôi, đúng là hết chuyện này đến chuyện khác, không lúc nào được yên tĩnh.
 
"Tiền Mỹ nhân lệnh ngươi đến mời trẫm, là có chuyện gì?" Cảnh đế nhìn Như Ý quỳ sau lưng Tiểu Lộ Tử.
 
"Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, tiểu chủ nhà nô tì có tin vui." Cuối cùng Như Ý cũng gặp được Hoàng thượng, vốn nghĩ con nối dòng dưới gối Hoàng thượng không nhiều, nghe nói chủ tử mang long tự chắc chắn sẽ mừng rỡ vô cùng bèn không nhịn được mà giọng lớn hơn vài phần, cũng để cho Hi Đức dung ở bên trong nghe một chút.

 
"Có thai, thái y đã khám rồi?" Cảnh đế vẫn là dáng vẻ kia, không có cảm xúc dư thừa có thể coi là vui mừng nào.
 
"Khám rồi ạ, hiện giờ chắc là Thái y vẫn còn ở Trọng Hoa cung chờ Hoàng thượng."
 
"Chờ trẫm, chờ trẫm làm gì?"
 
"Vâng?" Như Ý không ngờ Hoàng thượng sẽ có biểu hiện như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào: "Hoàng thượng, người không đến xem ạ?"
 
Sau cùng, Cảnh đế vẫn đến cung Trọng Hoa. Tại sao phải đi? Bởi vì Đức phi nương nương, chủ vị của cung Trọng Hoa phái người đến mời. Cảnh đế có thể không để ý đến Tiền Mỹ nhân, nhưng Đức phi là một trong Tứ phi, dù gì hắn vẫn phải chú ý một chút.
 
Thẩm Ngọc Quân ngâm mình trong thùng nước tắm, thân thể cũng thoải mái hơn, lẳng lặng dựa vào thành thùng, nghe Thu Cúc báo lại chuyện vừa xảy ra trong chính điện.
 
"Nô tỳ thấy e là Tiền Mỹ nhân không muốn tiểu chủ dễ chịu rồi." Đông Mai lên tiếng nói: "Đêm khuya thế này, biết rõ hôm nay Hoàng thượng đến thị tẩm tiểu chủ, nàng ta vẫn cho người đến cung chúng ta mời người, đây không phải là dựa vào cái bụng để tranh sủng thì là gì chứ? Cũng quá trắng trợn táo báo rồi!"
 
"Tiền Mỹ nhân vố không phải là đèn cạn dầu, bây giờ lại để cho nàng ta có thai, vậy về sau cái đuôi không biết còn vểnh lên đến mức nào?" Thu Cúc nhớ lại dáng vẻ ta đây vừa rồi của Như Ý thì không nhịn được quả là chủ tử nào thì có nô tài đấy. Nhìn dáng vẻ đắc ý kia, Tiền Mỹ nhân này chỉ mới có thai, còn chưa sinh đâu, không biết thu liễm như vậy, sợ là không có phúc khí!
 
"Các ngươi cũng đừng bất bình, xem lại phân vị của Tiền Mỹ nhân, sẽ biết đứa trẻ nàng ta sinh ra cũng không có quan hệ gì với nàng ta, cuối cùng chỉ là công dã tràng mà thôi." Trúc Vân thấy Đức phi nương nương, chủ vị của cung Trọng Hoa tích cực như vậy, sợ là đứa trẻ này sớm đã bị người khác định đoạt rồi.
 
Trúc Vân nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Đúng vậy, phân vị thấp, sinh cũng là sinh thay người khác, nói không chừng còn tàn nhẫn, dùng chiêu "lưu tử khứ mẫu" (giữ con bỏ mẹ), vậy thì cái gì cũng không có. Vừa rồi các nàng còn hâm mộ Tiền Mỹ nhân có phúc khí tốt, bây giờ nghĩ lại đây cũng không phải là phúc khí tốt, không phải là bùa đòi mạng đó chứ?
 
"Được rồi, có những việc hiểu trong lòng là được, không nên nói nữa." Thẩm Ngọc Quân cũng muốn có con, nhưng hiện nay nàng không dám muốn, cũng không có năng lực muốn. Con của nàng chỉ có thể cho chính nàng nuôi dưỡng, tuyệt đối không chắp tay dâng cho kẻ khác. 
 
"Tiểu chủ, người cũng đừng nên nóng lòng," Trúc Vũ vẫn luôn tự điều dưỡng thân thể cho tiểu chủ nhà mình, tất nhiên nàng biết chủ tử nhà mình vẫn luôn có ý thức tránh thai: "Hiện tại phân vị của người là chính ngũ phẩm, chỉ cần một cơ hội, lên đến chính tứ phẩm, đến lúc đó chúng ta có thể buông tay rồi."
 
"Chính tứ phẩm?" Thẩm Ngọc Quân thở dài, nàng biết tính tình của mình, nếu không thật sự ngồi lên phân vị tam phẩm, nàng tuyệt đối không dám có con, nàng sợ đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa nàng tin rằng Thẩm gia cũng tuyệt đối không cho phép Hoàng tự mang dòng máu của Thẩm gia bị nuôi dưới danh nghĩa của người khác.
 
Một khi Tiền Lạc Tích có thai, thật đứng là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng! Cũng đúng, trong hậu cung đã lâu không truyền ra tin phi tần có thai này, sao lại không khiến người kinh ngạc chứ?
 
Hôm nay Thẩm Ngọc Quân cũng bắt đầu đến cung Cảnh Nhân thỉnh an như bình thường rồi. Tuy tối hôm qua nàng thị tẩm, nhưng so ra mà nói, không gây chú ý bằng việc Tiền Lạc Tích có thai. Cũng tốt, vậy phải cảm ơn Tiền Lạc Tích rồi.
 
Cho nên hôm nay Thẩm Ngọc Quân chỉ nghe vài câu châm biếm, còn những mặt khác không liên quan đến nàng. Có điều Hoàng hậu phân phó Kính Sự phòng khôi phục thẻ bài lại cho nàng. Nói đến Hoàng hậu cũng chỉ là không vừa ý mà thôi, Thẩm Ngọc Quân cũng không nhiều lời, cảm tạ ân huệ, vẫn cung kính như trước.
 
Vừa trở lại Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống uống hai ngụm trà, Tiểu Đặng Tử chạy về bẩm báo: "Tiểu chủ, Hoàng thượng mới thăng phân vị cho Tiền Mỹ nhân, tấn lên Lương đệ."
 
"Nàng ta có thai, Hoàng thượng tấn vị cho nàng ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Ngược lại Thẩm Ngọc Quân không hề cảm thấy ngạc nhiên, Lương đệ, cũng chỉ mới từ lục phẩm mà thôi. Xem tối qua Đức phi nương nương làm ra vẻ ta đây, Thẩm Ngọc Quân nở nụ cười mỉa mai, vô dục vô cầu, đều là chuyện cười!
 

"Hiện tại nương nương các cung đều tặng hạ lễ, có mấy tiểu chủ nhân tự mình đến Trọng Hoa cung chúc mừng Tiền Lương đệ." Tiểu Đặng Tử vẫn biết chủ từ nhà hắn là chủ nhân khác biết, hắn cũng một mực dụng tâm hầu hạ, không nghĩ đến ngày nào đó được thăng chức, hắn chỉ muốn ở trong cung này bình an sống hết quãng đời còn lại.
 
"Hạ lễ tất nhiên là phải chuẩn bị, còn tiểu chủ nhà ngươi là ta đây, sẽ không đi góp vào náo nhiệt kia." Thẩm Ngọc Quân không hề có ý định để ý đến Tiền Lạc Tích, nàng ta có thai thì vẫn nên cách xa nàng ta. Thẩm Ngọc Quân thật sự sợ chọc phải những chuyện kiện cáo không nói rõ được!
 
"Tiểu chủ nói phải ạ, chúng ta không chỉ không nên góp vào náo nhiệt này, mà phải cách xa một chút, đừng để người khác dính vào." Thu Cúc hiểu rõ phẩm hạnh của Tiền Lương đệ, đó không phải là người an phận, hiện lại trong bụng có long chủng lại được Đức phi nương nương che chở, sợ rằng nàng ta thật sự dám lớn mật gây chuyện trong cung.
 
"Thu Cúc nói rất có lý, chúng ta cách xa nàng ta ra," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến tâm cơ của Tiền Lạc Tích, lại nghĩ đến những dính dáng giữa nàng với nàng ta, đoán chừng Tiền Lạc Tích đã sớm hận nàng. Nàng cần phải đề phòng thật kỹ, không để cho người khác tính kế: "Đưa hạ lễ qua cho Tiền Lương đệ, đưa những vải vóc lần trước Hoàng thượng thưởng dư cho ta đi. Dù sao chúng ta cũng không muốn dính dáng gì đến nàng ta, vui vẻ trước mặt là được."
 
"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay," Trúc Vân nghĩ đến Tiền Lạc Tích thì khinh thường, thật tiếc cho mấy nguyên liệu tốt kia...
 
Có điều Tiền Lạc Tích cũng không đắc ý bao lâu, vừa qua giờ thân, Thu Cúc thông báo: "Tiểu chủ, Hoàng thượng lật thẻ bài của Phùng Quý nhân." Thu Cúc biết tấm lòng của chủ tử nhà mình, cẩn thận nhìn chủ tử, thấy không bao nhiêu phản ứng, trong lòng vẫn cảm thấy không chắc chắn.
 
Thẩm Ngọc Quân cũng nhận ra hành động của Thu Cúc, cười nhạt nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, yên tâm đi, đầu óc chủ tử nhà ngươi còn minh mẫn, không không làm ra việc ngốc nghếch gì đâu. Ta vốn cũng không có suy nghĩ lớn lao gì, Hoàng thượng đến Thiêm Hi lâu của ta, ta đây sẽ coi hắn là phu quân, ra khỏi Thiêm Hi lâu, hắn chính là Hoàng thượng. Quân thần khác biệt, ta rất rõ ràng."
 
Thu Cúc nghe vậy thở dài một hơi, nàng chỉ sợ tiểu chủ chui rúc vào sừng trâu không ra được: "Tiểu chủ có thể nghĩ như vậy là được rồi."
 
"Hắn là thiên tử, vua của một nước, sẽ không có chuyện chỉ thuộc về một nữ nhân, những đạo lý này sao ta lại không biết chứ?" Từ nhỏ Thẩm Ngọc Quân đã được dạy dỗ, cũng đặt ra tư tưởng cho con đường của mình. "Quân thần", đó là khái niệm bọn họ phải khắc ghi vào xương cốt, nàng sẽ không mê loạn, cũng không cho phép mình có ý đồ mê loạn.
 
"Hiện tại sợ là Tiền Lương đệ không đắc ý được rồi nhỉ? Phùng Quý nhân hận nàng ta thấu xương." Đông Mai nghĩ đã cảm thấy sảng khoái.
 
"Nàng ta có đắc ý hay không, chuyện này đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ nên đóng cửa sống cuộc sống của mình là được." Thẩm Ngọc Quân dặn dò Trúc Vân: "Người bên dưới vẫn phải răn đe một chút, bảo Tiểu Đặng Tử chú ý đến Tiểu Tịch Tử, nếu tìm được sai lầm gì thì đuổi thẳng đi." Thẩm Ngọc Quân vốn vẫn còn muốn giữ Tiểu Tịch Tử thêm một thời gian nữa, nhưng hiện tại e là không thể rồi.
 
"Vâng."
 
Lúc này Đông trắc điện của cung Lưu Vân đang mang không khí vui mừng. Sáng sớm Phùng Yên Nhiên nghe nói tiện nhân Tiền Lạc Tích có thai thì tức giận đến mức không ăn cơm được, không ngờ bưởi chiều người của Kính Sự phòng lại đến. Thật đúng là vận đen qua đi, điều may mắn đến, Phùng Yên Nhiên kinh ngạc đến mức suýt quên khen thưởng cho người đến. Có điểu bên cạnh nàng có Tịch Vân nhanh trí thay nàng xử lý, vẫn xem như ổn thỏa.
 
"Cuối cùng Hoàng thượng đã nhớ đến ta," trước đây Phùng Yên Nhiên cũng được coi là một người khoa trương, nhưng sống trong cung đình hơn nửa năm, nhuệ khí sớm đã bị xóa sạch. Người mới đợt này chỉ còn lại nàng chưa thị tẩm, nàng cho rằng đời này của mình cũng sẽ không có chuyện đó nữa, không ngờ rốt cuộc Hoàng thượng đã cho nàng một chút hy vọng.
 
Tịch Vân thấy tiểu chủ nhà mình bây giờ đã trưởng thành hiểu chuyện, dù gì cũng đã ăn biết bao khổ cực: "Tiểu chủ không thể rơi nước mắt, chúng ta còn phải tắm rửa đốt hương, thời gian không còn nhiều lắm."
 
"Đốt hương?" Phùng Yên Nhiên nghe vậy, không biết tại sao trong đầu lại hiện ra hình dáng của Thẩm Ngọc Quân, sạch sẽ, dáng vẻ không hề gây chán ghét: "Ngươi nói Hoàng thượng thích Hi Đức dung không?"
 
Tịch Vân là người không khéo, một lát đã nghĩ thông, nhắc đến Hi Đức dung đã biết tiểu chủ nhà mình có ý gì: "Vậy chúng ta không đốt hương, lúc tiến cung, chúng ta có đem theo ít nước hoa hồng, mùi không nồng như hương lộ, nhưng hơn ở hương thoang thoảng nhẹ nhàng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ thích."
 
"Vậy dùng cái đó đi." Phùng Yên Nhiên không hề có dáng vẻ ngượng ngùng nào. Cũng phải thôi, đã sắp sống không nổi nữa, còn để ý cái gì chứ? Đập nồi dìm thuyền mà thôi, không phải chết thì chính là sống, nàng không muốn tham sống sợ chết, nàng phải sống có tôn nghiêm. Ít nhất không thể để cho tiện nhân kia xem thường.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện