Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Vừa lúc này tuyết rơi, lớp tuyết trắng xóa bao phủ cả mặt đất, cửa hang của bầy Kantus cũng bị tuyết ngăn lấp.

Có điều chẳng ai để ý đến chuyện này, khác hoàn toàn với thời tiết lạnh giá bên ngoài, bên trong lại là nhiệt tình ấm nóng như lửa.

Đây là mùa gây giống.

Mạnh Cửu Chiêu và Louis cũng thuộc thành phần giống như đám Kantus này, hiện giờ, phần lớn thời gian của bọn cậu đều hoang phí trong hang, Kantus phát tình vô cùng quấn bạn đời của mình, Louis rất ít khi chừa thời gian cho cậu ra ngoài, giả dụ nếu có đói bụng, Louis cũng sẽ ngăn cậu lại, sau khi chặn hang xong xuôi, bấy giờ mới tự mình ra ngoài đi săn.

Được rồi, điều này hình như là đặc tính của chủng tộc, phải thấu hiểu ——

Sau khi Louis rời đi, Mạnh Cửu Chiêu có len lén dịch tảng đá chặn cửa hang để quan sát bên ngoài: trong khoảng thời gian này, bên ngoài những chiếc hang khác cũng có Kantus đi ra ngoài săn bắt, cũng giống như Louis, trước khi đi đâu, giống đực Kantus đều chặn cửa cẩn thận, sau rồi mới kết lại thành bầy đi săn.

Những con Kantus đực vốn béo tròn mập mạp giờ đều trở nên thật gầy, có điều tinh thần bọn chúng trông lại hết sức phấn khởi, mắt ai cũng sáng lấp lánh.

Mạnh Cửu Chiêu để ý thấy: thực đơn của bọn chúng cũng từ từ thay đổi, ngoại trừ loại cá đã ăn từ trước, còn xuất hiện thêm rất nhiều sò.

Loại sò thường ăn có hình dạng khá giống con hàu, vỏ to hơn con hàu, tuy nhiên mùi vị lại hoàn toàn không thể nào so sánh với hàu! Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy loại đồ ăn này thật sự quá tanh! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao đây cũng là thứ đồ ăn Louis đã vất vả kiếm về, thế nên cậu liền cau mày cố ép mình ăn nốt.

Rõ ràng Louis cũng hết sức chán ghét thứ đồ ăn này, vì để nó được ăn ít đi một chút, Mạnh Cửu Chiêu đành cố gắng ăn nhiều hơn.

Những ngày kế tiếp, số cá Louis mang về dần ít đi, tỉ lệ sò rõ ràng tăng cao, bên cạnh việc đó, Mạnh Cửu Chiêu còn chú ý tới trên người Louis cũng xuất hiện ngày càng nhiều vết thương ——

Tuy rằng vết thương của Louis rất mau lành, hắn cũng rất chú ý che dấu, nhưng dù sao cũng có những khi hai người ở trần đối diện với nhau, vào lúc ấy, mấy chi tiết nhỏ nhặt này không thể qua mắt được Mạnh Cửu Chiêu.

Những vết thương kia rõ ràng là dấu tích của việc tranh đấu với Kantus đực!

Rốt cuộc cũng có một ngày, toàn bộ chỗ thức ăn Louis mang về đều trở thành loại sò lớn kia.

Cũng không nhịn nổi nữa, Mạnh Cửu Chiêu mở miệng hỏi Louis.

“Gần đây có phải là không còn những thứ đồ ăn khác không? “?” Louis không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

Lấy tay chạm khẽ vào vết thương trên người Louis, trong lòng Mạnh Cửu Chiêu dâng lên cảm giác có lỗi.

“Vết thương này… xuất hiện vào lúc tranh giành thức ăn sao? Gần đây, ngoại trừ loại sò này, có phải không còn thức ăn nữa không?”

Để đem về chỗ thức ăn này, Louis nhất định đã rất vất vả! Trong mắt cậu, vóc dáng Louis quả thật rất cao lớn, cũng rất lợi hại, nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ. Trong quá trình tranh đoạt đồ ăn, chắc chắn Louis nhỏ tuổi nhất sẽ bị bắt nạt rồi?

“Thức ăn có rất nhiều mà!” Câu trả lời sau đó của Louis ngay lập tức khiến sự cảm động của Mạnh Cửu Chiêu bay thẳng.

“Bác cả nói, ăn nhiều loại sò này có thể đẻ được con đực, vỏ của trứng trứng cũng rắn chắc hơn, dạo gần đây, mọi người đang tranh cướp loại sò này gay gắt lắm ~ bác cả còn nói…” Rũ mắt, mặt Louis bỗng đỏ lên, tiếng nói cũng nhỏ dần, “Bác cả nói, ăn nhiều loại sò này, giống đực có thể khiến bạn đời của mình thỏa mãn hơn nữa ~”

Louis nói xong, kéo cái túi lớn trên người mình xuống, chứng kiến đống sò đầy ắp trong túi, Louis hài lòng nở nụ cười.

“Ngày hôm nay cũng cướp được rất nhiều sò ~ trứng trứng nhà chúng ta nhất định sẽ rất rắn chắc đó!” Hơn nữa, điều quan trọng nhất là —— bé trứng nhà chúng ta nhất định sẽ là con trai!

Nói rồi, Louis mỉm cười, cầm một con sò trong tay, chẳng rõ hắn làm thế nào, chỉ thấy ngón tay hơi động đậy, vỏ sò vốn cứng vô cùng đã bị hắn cạy mở.

Kẹp miếng thịt sò vào ngón tay, Louis với tình yêu vô bờ bến đưa nó tới môi Mạnh Cửu Chiêu: “A Trọc, há mồm nào, a ——“

“A ~~~~~~~” rít một tràng chói tai trong miệng, Mạnh Cửu Chiêu a ô cắn đầu ngón tay của Louis!

Suốt nửa tháng, cố nén cảm giác buồn nôn để ăn sò, kiên trì chống đỡ bằng sự cảm động, mỗi ngày nhìn thấy những vết thương trên người Louis, Mạnh Cửu Chiêu đều rất đau lòng, ai dè có trời mới biết được đó lại là thuốc bổ thận tráng dương giúp sinh con trai cơ chứ.

Mau trả lại sự đau lòng cho ta ngay!!!!!!!

Cắn ngón tay rồi vẫn chưa hả giận, Mạnh Cửu Chiêu đập mạnh một cái làm Louis ngã ra, còn chưa kịp thực hiện động tác trả đũa tiếp theo, cậu đã bị Louis trấn áp.

“Hoạt động cẩn thận một chút, biết đâu em đã có trứng.”

“Anh… anh mới có trứng ấy!” Hai tay bị kiềm lại không thể cử động, Mạnh Cửu Chiêu đang định dùng chân, ngay sau đó, chân cũng bị Louis giữ lại.

“Hành động cẩn thận một chút, biết đâu cũng có thể là anh đã có trứng.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Louis, Mạnh Cửu Chiêu trợn tròn mắt: Nghiêm túc… Lúc này Louis cực kì nghiêm túc!

“Phì ——“ hơi trong bụng thoát ra, Mạnh Cửu Chiêu cười ngã vào người Louis.

Cái này…  Điều này, điều này này này, nghĩ ra điều này cần trí tưởng tưởng lớn thế nào, mới có thể cho rằng chính mình cũng có thể có trứng hả?

“Nhưng mà, chẳng phải papa chúng ta, hai người cũng có thể sinh trứng ra đấy sao?” Louis vẫn tiếp tục phản bác cậu.

Tuy rằng papa White là chồng, papa Black là vợ, nhưng hai người bọn họ vẫn đẻ được một quả trứng đấy thôi! Đây là chứng cứ xác thực tới mức nào chứ!

Thế là Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn câm nín.

Được rồi, hai người cha nhà mình đến bây giờ hẵng còn rất tự hào vì chuyện có thể tự mình đẻ trứng, thường xuyên lấy chuyện này ra để khoe khoang với con, cuối cùng còn dạy Louis thành ra như này…

Vì thế, Louis ôm cậu càng cẩn thận hơn, gác cằm lên vai Mạnh Cửu Chiêu, Louis ôm lấy cậu từ phía sau.

Đây là tư thế hai anh em vẫn làm khi còn nhỏ, lúc Louis vẫn còn là một bé gà cỡ bự, hắn có thể dễ dàng đặt cái cằm lông xù lên vai Mạnh Cửu Chiêu, lưng ngực hai người dựa vào nhau, đó thật sự là kỉ niệm ấm áp giữa ngày đông của bọn họ.

Theo thời gian, Louis ngày càng lớn, cảnh tượng này đã lâu không xuất hiện, ngày hôm nay Louis bất chợt dựa lại gần, Mạnh Cửu Chiêu trước hết là sợ hết hồn, nhưng cơ thể rất nhanh đã lắng nghe tiếp nhận sự kề cận của đối phương.

Trên người của Louis, có hương vị của nhà, cũng tương đồng với mùi vị trên người Black và White, tuy thế lại có sự khác biệt rất nhỏ.

Có lẽ cảm giác của mình vào thời khắc này cũng giống như sự phân biệt dựa vào khứu giác của dã thú nhỉ?

“Bọn họ nói, con cái non nhất định phải sống ở trong biển, đó là lí do vì sao chúng đều được giống cái mang đi.” Âm thanh trầm thấp của Louis vang lên bên tai, nghe được nội dung những lời hắn nói, Mạnh Cửu Chiêu không khỏi ngây ngẩn.

“Chúng ta không thể sinh hoạt trong biển, ngộ nhỡ sinh ra một bé giống cái thì chẳng tốt chút nào, sẽ trở nên giống như đứa nhóc kia, không có mẹ chăm sóc, sống một mình giữa biển khơi, đáng sợ biết nhường nào…” Louis từ từ cất lời, nói ra những lo nghĩ của chính mình.

“Đứa nhóc kia” trong lời hắn chắc hẳn là bé Loli miệng méo kia.

Mạnh Cửu Chiêu vẫn cho rằng hắn không thích bé Loli miệng méo nọ, nào biết đâu kỳ thực Louis suy nghĩ rất nhiều.

Chỉ từ việc của bé Loli miệng méo, Louis đã nghĩ tới cả vấn đề giới tính đực cái của trứng nhà mình!

“Nếu chúng ta thực sự có con cái, chúng ta nên gọi nó thế nào nhỉ?” ← bên cạnh vấn đề giới tính bé trứng trong tương lai của nhà mình, thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ tới cả việc đặt tên!

Này! Anh nghĩ nhiều quá rồi đó!

Đen mặt quay sang đụng đụng đầu Louis, Mạnh Cửu Chiêu ho khan một cái,

“Em đã nghĩ xong cả rồi! Nếu là trai, sẽ gọi là George, nếu là gái, đặt tên là Alice! (← Này! Cậu còn dám không biết xấu hổ kêu ca Louis nghĩ nhiều hả? Louis mới chỉ đang suy nghĩ, còn cậu đã nghĩ xong rồi!)

“Tại sao?” Cẩn thận nghiêng đầu tránh thoát công kích bằng đầu của Mạnh Cửu Chiêu, Louis nhìn xuống phía cổ Mạnh Cửu Chiêu.

“…” Bởi vì, cái tên George này nghe rất giống tên của hoàng tử chứ sao! Louis là hoàng đế, con trai của Louis đương nhiên là hoàng tử rồi!

Không giải thích lí do của mình hẳn ra miệng, Mạnh Cửu Chiêu chỉ yên lặng trả lời trong lòng.

Mấy ngày nay sống chung với nhau, cậu đã xác nhận được một chuyện: Louis hiện giờ, đã trở thành một Louis hoàn toàn mới.

Không hề có trí nhớ của kiếp trước, hắn đã tái sinh thành một Louis thuần khiết.

Ý thức được chuyện này, Mạnh Cửu Chiêu nhớ rằng mình đã mỉm cười.

Cậu cảm giác được chắc chắn mình đã cười.

Suốt cả cuộc đời ở kiếp trước, Louis chẳng hề được sống sung sướng, không cha không mẹ, không anh em, không bạn bè, càng đừng nói gì tới người yêu. Louis chưa bao giờ như con người, chẳng có bất kì sở thích gì ngoài chiến đấu, nghe nói tuổi cũng một đống rồi mà vẫn còn một thân trong trắng, tuy rằng hắn rất giàu có, sở hữu vô vàn tinh cầu, nhưng cuối cùng cuộc đời hắn vẫn thực sự thất bại.

Siêu thất bại giống như chính cuộc sống của mình vậy.

Cuộc sống như thế thì có gì đáng nhớ.

May thay vừa khéo lại quên được.

Louis ngày hôm nay chỉ là một con Kantus nghèo rớt mồng tơi, thậm chí ngay một cái hang cũng không có, trước khi bị đá xuống, Louis vẫn còn ngủ dưới cánh của papa, một nhà bốn người (thỉnh thoảng thành năm miệng ăn) hàng ngày chen chúc trên một bãi trũng đầy cỏ, ngủ thì chật chội nhưng lại thật ấm áp.

Không có cấp dưới, nhưng hắn lại có rất nhiều bạn bè để chơi cùng. Mọi người chơi với hắn không phải bởi vì hắn là Louis, chỉ bởi vì chơi cùng hắn rất vui.

Không có áo gấm hoa phục, Louis lớn lên với cái mông trần, đề xuất muốn được mặc quần lót cũng bị Mạnh Cửu Chiêu tàn nhẫn bác bỏ, hắn chỉ có mỗi một cái áo len, được đan bằng kĩ thuật hết sức tệ, nhưng cái áo len ấy được hai người cha dành dụm lông mà đan thành, cực kì ấm áp lại rất bền.

Hắn có một thân thể cường tráng, hắn vừa mới thành niên, trước mắt có rất nhiều việc mới lạ kì thú đang đợi hắn khám phá ——

Hiện giờ, thậm chí hắn còn mong mỏi về trứng của mình.

Mạnh Cửu Chiêu thật sự cảm thấy thế này tốt tới mức chẳng thể tốt hơn.

“George, Alice…” Mạnh Cửu Chiêu nghe thấy Louis đang lẩm nhẩm đọc hai cái tên, sau đó, cậu cảm nhận được phía sau lưng hơi rung rung ——  Là Louis đang cười.

“Được, nghe A Trọc, nếu là giống đực thì gọi George, giống cái là Alice.” Càng đọc hai cái tên này, Louis bệ hạ càng cảm thấy hài lòng.

Vì thế, Mạnh Cửu Chiêu liền đẩy hắn đi uống thuốc… Không! Là đi ăn cơm, vừa lúc đó, âm thanh yếu ớt của Louis lại vang tới từ phía sau,

“Nhưng mà, nhỡ đâu cả hai bé trứng trong bụng chúng ta đều là giống đực thì sao bây giờ? Một cái tên thì thiếu đó…”

Móa —— anh đủ rồi đó!

Không thèm để ý tới vị hoàng đế bệ hạ đang ưu phiền sau lưng, Mạnh Cửu Chiêu ngồi dưới đất gặm lấy gặm để.

***

Mạnh Cửu Chiêu vốn cho rằng thức ăn không đủ, chỉ có thể ăn sò, bởi thế cậu mới ra sức nhẫn nhịn nhét vào miệng, hiện giờ đã biết chân tướng sự việc, ngày hôm sau cậu liền bắt đầu tính toán việc thay đổi thực đơn.

Có điều quyết tâm muốn đẻ con trai của Louis hết sức kiên định, mọi biện pháp thuyết phục đều không có hiệu quả, Mạnh Cửu Chiêu không thể làm gì khác đành lấy lý luận khoa học ra để tranh cãi”

“… Có người nói, việc quyết định đực cái và ăn uống hoàn toàn không liên quan đâu ~ nhiệt độ mới là quan trọng nhất. Theo đó cho thấy, chỗ nhiệt độ nóng có thể dễ dàng ấp ra bé giống đực đấy ~”

Đây là quan niệm từ thời xưa, cũng không đúng hoàn toàn, nhưng Mạnh Cửu Chiêu tin Louis sẽ nghe theo —— làm anh em với nhau sắp hai mươi năm cũng có chỗ tốt, hình ảnh người có uy nhất trong bộ lạc Awash của mình vẫn được Louis công nhận ~

Louis quả thật tin.

So với người bác mấy chục năm chưa nuôi lớn đứa con nào, A Trọc thành công ấp nở mấy trăm con gà rõ ràng vẫn lợi hại hơn nhiều!

Cùng ngày, thực đơn của Mạnh Cửu Chiêu thật sự được cải thiện, chỉ có điều, việc nghỉ ngơi của bọn cậu cũng được nâng cấp.

Thời gian tĩnh dưỡng bị hủy bỏ: Louis mang Mạnh Cửu Chiêu đi ngâm suối nước nóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện