Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ (PKDB)
Beta: Mimi
*****
Sita mang theo nhóm người Black tới khu vực gần đống lửa. Ở nơi đó, Mạnh Cửu Chiêu thấy những chiến sĩ bộ lạc, người đã ra ngoài săn bắt vào sáng nay và… Á? Cậu đang nhìn thấy gì?
Là nhân loại! Là những đứa bé có hình dạng con người giống hệt như mình!
“Đây là em bé của bộ lạc.” Sita rành rọt nói, “Tính cả Cục Cưng và Louis thì hiện tại bộ lạc có tổng cộng 7 em bé.”
“Đứa nào cũng cường tráng như nhau!” Cô tự hào bổ sung thêm một câu như thế.
Âm thầm co rút khóe miệng, Mạnh Cửu Chiêu vừa lẩm bẩm: “Tôi không phải ‘đứa’”, vừa hiếu kỳ quan sát những bé con có hình dạng con người giống như mình.
Black đặt Mạnh Cửu Chiêu và Louis xuống bên cạnh đám bé con kia.
Đã nhìn quen thú non lông xù, đây là lần đầu tiên Black và White nhìn thấy nhiều con non trụi lông như vậy.
“Thật tốt quá, thì ra có rất nhiều con non giống như Cục Cưng nhà mình.” Phát hiện Mạnh Cửu Chiêu vẫn luôn dò xét nhìn đám bạn xung quanh, Black vui mừng cảm thán.
“Ừ, hơn nữa lông của Cục Cưng nhà chúng ta vẫn là nhiều nhất!” White vô cùng kiêu hãnh đáp lời, con non trụi lông nhà bọn họ hẳn là đứa nhỏ có nhiều lông trên đầu nhất đi!
Để bảo dưỡng nhúm lông duy nhất trên người Mạnh Cửu Chiêu, hai người ba ba này đã vô cùng hao tâm tổn trí, mỗi ngày đều liếm một lần rồi lại dùng vuốt chải chải một lượt. Cái đầu vốn dĩ trọc lóc của Mạnh Cửu Chiêu, hiện tại đã như một rừng cây nhỏ. Vì lẽ đó, bọn hắn tràn ngập tự hào và kiêu ngạo trong lòng, đáng tiếc từ trước tới nay vẫn chỉ có thể tự tán thưởng kiểu ‘mèo khen mèo dài đuôi’ thôi.
Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy đỉnh đầu một đám thú non không lông giống như Mạnh Cửu Chiêu đều trọc lóc, cuối cùng bọn hắn cũng có cảm giác thắng lợi rồi.
Mạnh Cửu Chiêu hất hất nhúm tóc ngu ngốc của mình, thăm dò mà bò về phía đám em bé nhân loại đang quỳ rạp trên mặt đất giống như bận ăn một thứ gì đó. Dường như đối phương cũng cảm giác được cậu đang tới gần, vì thề đột ngột ngẩng đầu. Ngay sau đó, Mạnh Cửu Chiêu lập tức bị những cái miệng nhỏ đầm đìa máu tươi của đám nhóc này dọa cho hoảng sợ.
Cậu phát hiện, thứ mà đám nhóc kia đang ăn chính là một miếng thịt tươi!
Nhìn thấy màu máu đỏ lòm giữa hai hàng răng nhỏ nhắn của bọn trẻ, Mạnh Cửu Chiêu không bao giờ cho rằng những khuôn mặt mũm mĩm kia là đáng yêu nữa hết. Trái lại, vừa thấy bọn nhóc ngẩng đầu lên, Louis liền lướt ánh mắt nhìn xuống mấy miếng đồ ăn đang được bọn chúng nắm chặt trong tay.
“Chiếp!!!!!” Sau khi nhả ra một tiếng kêu tràn đầy tính khiêu khích, Louis tung ra một cú đánh móc từ phía sau cực kỳ khí phách, một vuốt hất văng một đứa, ý đồ cướp đoạt thức ăn ngon trong tay nó. Chẳng ngờ, đối phương cũng không phải dạng vừa, nó lập tức đánh trả Louis, còn muốn cắn cánh của Louis nữa. Không những thế, đám con non còn lại cũng nhanh chóng gia nhập đội quân cắn xé Louis. Và thế là con gà nhỏ Louis của chúng ta một mình địch với năm người, tình huống có vẻ vạn phần nguy hiểm.
Tục ngữ có câu, ‘lâm trận cha con cùng đánh giặc – chiến tranh anh em giúp đỡ nhau’, vì thế cho nên, Mạnh Cửu Chiêu vừa thấy tên ngốc lắm lông nhà mình rơi vào thế yếu về nhân số đã vội vã bổ nhào tới hòng công kích từ phía sau. Được rồi, cậu đi đứng không được nhanh nhẹn cho lắm, thế nhưng bò thì lại rất nhanh nha. Hơn nữa Mạnh Cửu Chiêu chơi cực xấu, chuyên môn kéo cổ chân người ta, đám con non bình thường đi lại còn chưa vững, vừa bị kéo thì liền ngã xuống ngay. Có Mạnh Cửu Chiêu trợ giúp, Louis càng đánh càng hăng, cuối cùng, nó dùng thể trọng của mình để giành thắng lợi.
Đè mông lên cả đám nhón con, Louis gom tất cả thức ăn lấy được vào cùng một chỗ.
“Chiếp ~” Nó hài lòng kêu lên thành tiếng, chia sẻ cho Mạnh Cửu Chiêu chiến lợi phẩm mà cả hai vừa đoạt được.
Nhóm người lớn bên cạnh đã sớm trợn tròn con mắt.
Thật sự là… một hồi chiến đấu vô cùng quyết liệt của… một con gà…
Biểu hiện của Louis khiến cho bọn họ chỉ có thể nghĩ được như vậy mà thôi.
Thức ăn đoạt được có hương vị vô cùng đặc biệt, mặc dù chẳng biết là loại thịt gì, nhưng ít nhất nó mềm hơn so với thịt khủng long nhiều lắm đó ~
Chóp chép nhai nhai mấy miếng thịt nho nhỏ, bất chợt Mạnh Cửu Chiêu nhớ tới một vấn đề.
Từ từ! Đã tới cái nơi có con người sinh sống rồi, vì cái méo gì mình vẫn phải ăn thịt sống chứ! Hơn nữa, đây là chiến lợi phẩm cướp về, là thịt mà người ta đã từng gặm qua nha!!!
Mạnh Cửu Chiêu đông cứng lại ngay lập tức…
Trong bất tri bất giác, tư duy nhân loại của cậu đã bị đồng hóa, biến thành phương thức suy nghĩ của Kantus rồi sao? Thật là, thật là đáng sợ —
Nhưng mà, đồ ăn là vô giá, phải biết quý trọng. Cứng người mất khoảng hai giây, sau đó Mạnh Cửu Chiêu lại tiếp tục nhai nhai nuốt nuốt.
“Con các cậu thật là lợi hại!” Không giống các bậc phụ huynh ở Địa Cầu, khi con mình xung đột với con cái nhà khác sẽ làm ầm lên và trách cứ phụ huynh bên kia, cư dân ở đại lục này dễ thương hơn nhiều lắm.
“Con gà con này cũng thật nặng!” Một cô gái có cơ bắp rắn chắc chẳng khác gì tráng sĩ cười hì hì bế con của mình lên, chẳng chút bận tâm mà phủi phủi cái mông của nó, sau đó thích thú xách Louis lên theo nhưng lại bị đối phương cào cho một cái. Song cô gái cũng không tỏ vẻ khó chịu, cảm thán nói, “Lớn lên nhất định nó sẽ là một chàng trai rất tuyệt vời!”
Cô gái cường tráng hết sờ Louis lại chuyển sang mó Mạnh Cửu Chiêu. Nhẹ nhàng kéo kéo miếng da thú quấn quanh người cậu, cô hỏi, “Đây là da gì? Cái này quá cứng với trẻ em rồi! Tôi thấy vừa rồi nhóc con này bò rất chật vật, vừa hay hôm nay ông xã tôi săn được một con Wildebeest màu đen (*), da rất mềm, tý nữa sẽ đưa cho các cậu để làm áo choàng cho con non.
(*) Wildebeest: nó đây:
Hình như sức mạnh của vị nữ thí chủ này hơi lớn, Mạnh Cửu Chiêu chỉ thấy nửa người dưới mát mẻ một trận, vừa cúi đầu liền phát hiện JJ bé nhỏ của mình đã bị lộ ra bên ngoài—
“A!” Mạnh Cửu Chiêu xấu hổ kêu lên.
“Tôi nói mà ~ Bộ dạng đáng yêu như vậy nhất định là giống đực!” Cô gái cường tráng nọ chẳng những để Mạnh Cửu Chiêu một thần trần trụi, mà còn quá đáng búng lên jj nho nhỏ của cậu một cái.
Mạnh Cửu Chiêu bị người dùng loại hành vi dâm loạn thế này mà đối xử lần đầu tiên, vì thế bất ngờ hét thảm lên một tiếng.
“Chiếp chiếp!!!” Nhận ra Mạnh Cửu Chiêu bị người bắt nạt, Louis nổi trận lôi đình. Dưới cơn nóng giận, nó vươn cái mỏ nhọn, đem da thú quấn trên người đám em bé kia kéo hết xuống một lượt! Nó muốn lột toàn bộ quần áo của bọn chúng ra, sau đó búng jj từng đứa một —
“Chiêm chiếp?” JJ đâu? Sao lại không có JJ?
Louis hoang mang rồi.
“Haha, tôi còn đang lo lắng giống cái nhà chúng tôi lớn lên không tìm được chồng đây ~ Thế này thì tốt quá rồi, cuối cùng bộ lạc cũng có một em bé là giống đực!”
Cùng với tiếng cười quá đỗi hào hùng của nhóm phụ nữ cường tráng và tiếng chiêm chiếp đầy ấm ức của Louis, Mạnh Cửu Chiêu đau lòng đến mức lệ rơi đầy mặt.
Phụ nữ cường tráng gì gì đó, thật sự quá hung tàn rồi.
—
/Mi/ Cũng muốn búng jj của Chiêu Chiêu:v
Danh sách chương