Edit: DLinh

Beta: Chi

*****

Chuyến du hành trên không lần này chẳng những trị hết chứng sợ độ cao của Mạnh Cửu Chiêu mà còn đem đến cho cậu một linh cảm mới, tục ngữ có câu phải biết nhìn xa trông rộng, nhờ con khủng long này, biết đâu bọn cậu có thể tìm được đường về nhà!

Vì thế, mỗi ngày sau khi ăn no căng tròn cả bụng, Mạnh Cửu Chiêu lại giục Mãnh cho bọn chúng chơi “bay bay”. Mỗi một lần “bay bay”, bọn cậu lại gắng hết sức chỉ Mãnh bay về những phía khác nhau, nhưng càng hiểu rõ địa hình khu vực xung quanh, tinh thần đang cháy hừng hực của Mạnh Cửu Chiêu cũng  nguội lạnh từ từ.

Mãnh đã đưa bọn họ bay qua khắp các hướng của mảnh đại lục này, ban đầu vốn cho rằng chỉ cần nhờ vào năng lực của Mãnh, bọn cậu sẽ có ít nhiều khả năng được trông thấy toàn cảnh của lục địa, nào ngờ đã bay mấy ngày, bọn cậu vẫn chỉ thấy duy nhất một cảnh tượng lặp đi lặp lại.

Nơi này là vương quốc của khủng long.

Dõi mắt ra khắp bốn phương, không chỗ nào có chút gì liên quan tới bộ lạc Awash.

Đến lúc này, Mạnh Cửu Chiêu mới nghĩ về con sông khi mới tỉnh dậy.

Chẳng lẽ, hiện giờ bọn cậu không phải đang ở tại lục địa ban đầu, mà đã sang bờ sông đối diện bên kia? Lờ mờ nhận ra sự thật, tâm trạng sa sút của Mạnh Cửu Chiêu lại khởi sắc trở lại, nhận ra việc “bay bay” này không giúp ích gì cho việc trở về nhà, Mạnh Cửu Chiêu cũng hoàn toàn mất đi hứng thú với trò chơi này.

Cậu bắt đầu trở nên yêu thích việc vẽ vời này nọ.

Cậu vẽ hình ảnh từng người của bộ lạc Awash lên vách đá. Chị em voi ma mút to lớn nhà Sita và Hall, Nazha và Andy là hai con sư tử với tư thế hiên ngang, rồi cả ông nội thỏ tuy đã già lại hơi lẩm cẩm nhưng vẫn nhớ rõ Ames…

Sau cùng, cậu tỉ mẩn vẽ một cặp gà mập mập tròn tròn lên một phiến đá.

Hai mắt to tròn, cái đầu tròn mượt mượt, phía trên đỉnh đầu có một nhúm lông trông ngốc ngốc, mắt của White thì to hơn một chút, trong khi cổ Black lại cao hơn, lúc ấy Mạnh Cửu Chiêu mới nhận ra thì ra bản thân còn có thể nhớ rõ từng chi tiết của họ, ngay cả việc thói quen nghiêng đầu nhìn mọi người hàng ngày của White cũng vẫn rõ như in.

Bức tranh hoàn tất.

Mạnh Cửu Chiêu ngẩn người nhìn hai con Kantus trên phiến đá, ngay khi cậu đang định đưa phiến đá cho Louis cùng thưởng thức, bỗng từ đâu thình lình xuất hiện một cái đầu to đùng!

Đôi mắt cực to hình như ánh lên sự hài lòng, nó chăm chú quan sát bức tranh trong tay Mạnh Cửu Chiêu!

Một giây sau, Mãnh làm ra một hành động mà Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn không bao giờ nghĩ tới: Nó thế mà lại xông tới cắn cậu!

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng may vẫn còn Louis phản ứng nhanh chạy tới kéo cậu ra. Nhờ có Louis, Mạnh Cửu Chiêu bấy giờ mới không bị thương, nhưng mà phiến đá trong tay lại trượt ra ngoài!

“Bức tranh của tôi!” Đến lúc này, Mạnh Cửu Chiêu vẫn không quên phiến đá kia. Đáng tiếc, Mãnh nhanh hơn cậu nhiều lắm, Mạnh Cửu Chiêu chỉ đành trơ mắt nhìn phiến đá có hình Black và White của mình bị Mãnh phá nát. Sau khi không ngừng chà đạp phiến đá đó, Mãnh còn phá hủy hết tất cả những phiến đá mà Mạnh Cửu Chiêu đã vẽ lên, toàn bộ vách tường đá bị phá hủy hoàn toàn.

Black và White đã bị chia năm xẻ bảy.

Thật xấu! Người này thật xấu! Lửa giận trong lòng bùng cháy, Mạnh Cửu Chiêu giãy ra khỏi miệng Louis muốn nhào tới đánh, ai ngờ ngay sau đó, Mãnh kêu lên một tiếng kì quái, rồi, thế mà nó lại bay đi mất?!

Mạnh Cửu Chiêu há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn theo Mãnh giờ đã hóa thành cái chấm nhỏ trên bầu trời, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lần này Mãnh bỏ đi, không thèm trở về. Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu quyết định chạy trốn, Mãnh lại buồn thiu trở lại với đầy vết thương trên người.

Chẳng thèm để ý tới vết thương của mình, giống như chưa từng có vụ việc hung bạo xảy ra lúc trước, nó thân thiết tiến tới trước mặt hai đứa trẻ, liếm bọn chúng một chút, rồi nịnh nọt đẩy từ sau lưng ra một con Triceptor.

Triceptor cũng vô dụng!

Mạnh Cửu Chiêu một khi đã tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cậu quyết định sẽ không để ý đến Mãnh nữa.

Đối với việc bé con ngay cả thịt Triceptor cũng không thèm, Mãnh quyết định chuyển đổi sách lược: Đổi sang tặng thịt Brontosaurus ⊙ω⊙.

Nó cũng chỉ biết có mấy phương pháp để dỗ trẻ nhỏ: Lăn đá, bay cao, tặng con mồi với xương mài răng thôi.

Thế là, nó lần lượt thử từng cái một.

Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng nhận ra: Con mồi Mãnh mang về ngày càng nhiều, cục đá chơi trò lăn lăn cũng ngày càng lớn, cuối cùng, tại thời điểm Mạnh Cửu Chiêu suýt chút nữa bị đá Mãnh lăn đè chết, cậu quyết định tha thứ cho Mãnh.

(Mạnh Cửu Chiêu: Nói thừa! Nếu không tha thứ liền bị đập chết đấy!)

“Trước đây nhất định nó chưa từng nuôi dưỡng con nhỏ bao giờ!” Đối mặt với phương thức nuôi dạy ngày càng đáng sợ của ông chú quái dị, Mạnh Cửu Chiêu không khỏi cằn nhằn với Louis.

Tóm lại, dưới sự chăm sóc của Mãnh, hai đứa nhỏ càng ngày càng nhớ papa.

***

Black và White rơi xuống.

Trong lúc rơi xuống, bọn họ thấy có thứ gì đó bay lên theo họ. Những thứ đó, cái thì có hình dáng như cành cây, thứ lại như tảng đá cực lớn, có loài chim như Vũ, thậm chí có cả một con bò sừng dài.

Điều khiến bọn họ kinh hãi hơn cả là: Con bò sừng dài kia thực chất chỉ còn là một bộ xương.

Những bộ hài cốt hẵng còn mới liên tục lướt qua không trung tới trước mắt họ, Black và White căng thẳng quan sát từng vật thể trôi qua trước mắt, sau khi nhận ra trong đấy không có con mình, hai con Kantus mới thả lỏng thần kinh đang bó chặt được một chút.

Mấy thứ này chắc hẳn đều do không cẩn thận nên mới rơi xuống vách đá, sau đó lại bị vây trong luồng khí lưu khoảng không giữa mặt đất và vách núi, luồng khí lưu cực mạnh này khiến chúng không thể rơi xuống đất cũng chẳng cách nào đẩy chúng lên vách đá thoát chết.

Gắng gượng sống giữa vách đá chẳng được bao lâu, sau chúng liền bị phong hóa thành bộ xương.

Thật là đáng sợ!

Càng rơi xuống, tấm màn sương mù dày đặc che trước mắt càng tan ra, để lộ quang cảnh bên dưới đáy vực.

Phía bên dưới quả nhiên là một con sông rất lớn, rộng hơn so với tất cả những con sông bọn họ từng thấy, mênh mông một vùng nước mà chẳng thấy bờ đâu.

Nếu Black và White biết đến hai chữ “đại dương”, ắt hẳn bọn họ sẽ phát hiện ra từ này dùng để miêu tả cảnh tượng trước mắt này thật sự mới hợp lí.

Sương mù lờ mờ giăng mắc phía trên mặt biển xanh biếc, tạo nên cảnh tượng thần bí mà diễm lệ, đáng tiếc, bọn Black lại không có tâm trạng để thưởng thức, bọn họ kinh sợ nhìn xuống phía dưới, tất cả mọi thứ ở bên dưới một khi đi ngang qua điểm nào đó liền bị hút lên!

Đây chắc hẳn là chỗ mà Vũ nói không có cách nào bay xuống kia!

Không có đủ thời gian mà sợ sệt, chẳng mấy chốc bọn họ đã rơi đến điểm kia ——

“Không bị hút! Chúng ta không bị đẩy lên!” White vui sướng la hét với người bên cạnh, Black cũng mở hai mắt ra nhìn, phát hiện mình quả thật vẫn đang tiếp tục rơi xuống, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hai con Kantus sải rộng cánh.

Sau đó, việc tiếp theo xảy ra càng khiến bọn họ mừng rỡ hơn nữa:

Luồng khí lưu này dường như có thể ổn định trọng lượng cơ thể của hai con Kantus, nâng thân thể nặng nề của bọn họ lên, nhưng cũng không hất bọn họ lên hẳn trên. Nương vào luồng khí này, bọn họ thậm chí còn bay được lên!

Trong khoảnh khắc cất cánh bay cao ấy, Black và White đều thấy được sự sung sướng tột cùng trong mắt người còn lại.

Bọn họ không những không bị vây lại trong dòng khí tuần hoàn chỗ cửa vào vách đá, ngược lại, nhờ vào luồng khí kì lạ này, bọn họ còn thực hiện được ước mơ giang cánh bay lượn của mình!

Vài việc như vậy càng nâng cao khả năng tìm thấy con của bọn họ!

Hai con Kantus trưởng thành từ đầu tới cuối vẫn không quên mục đích mình tới đây là gì.

Bọn họ dốc hết sức tranh thủ lúc đang ở giữa luồng khí tìm kiếm dấu tích của hai đứa nhỏ.

Tìm suốt một ngày một đêm, bọn họ cuối cùng xác nhận con mình không mắc kẹt lại ở đây, vậy thì  ——

Black và White cùng đưa mắt nhìn xuống mặt nước mênh mông phía dưới.

Bọn họ bay thẳng về phía mặt nước không chút do dự.

Ngay lúc chỉ còn cách mặt nước hơn nghìn thước, bọn họ bất ngờ cảm thấy hai cánh mình nặng chĩu, luồng khí vẫn luôn nâng bọn họ lên đột nhiên biến mất. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu bọn họ là rốt cuộc cũng ra khỏi phạm vi khống chế của luồng khí lưu chỗ vách đá, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là bọn họ sắp mất đi khả năng bay lượn.

Black và White phản ứng lại rất nhanh.

Bọn họ nhanh chóng điều chỉnh lại dáng cánh, tận dụng chút khí lưu cuối cùng để trượt ra xa nhất có thể, mặt nước xanh thẳm lướt qua dưới thân, Black và White chao liệng một hồi giữa không trung rồi đáp cánh tại một mảnh lục địa khác.

Nhờ vào việc trượt đi này, bọn họ ít ra cũng đã thăm dò được một phần của mảnh đại lục này:

Phía bên dưới, khủng long ăn cỏ tập hợp thành từng đàn nhàn nhã đứng ăn, ngay khi để ý thấy hai con Kantus đang chao liệng giữa bầu trời, bầy khủng long kia liền thét lên những tiếng thật dài, rồi nháo nhác bỏ chạy thục mạng.

Cảnh tượng trước mắt vừa quen lại vừa lạ.

Quen vì ở đây nơi nơi đều là khủng long, là nơi sinh ra mà Black và White vẫn hằng nhung nhớ.

Nhưng cũng rất xa lạ, bởi những con khủng long này, theo trí nhớ của Black và White trước kia, mỗi khi gặp hai người bọn họ đều cực kì nghênh ngang ngạo mạn, chân cũng chẳng thèm dịch chuyển một bước, đôi lúc bọn hắn do không thể tìm được con mồi đành buộc lòng phải ăn trái cây lót dạ, những con khủng long này thậm chí còn cực kì bỉ ổi tranh cướp cùng.

Thế mà ngày hôm nay, những con khủng long này khi gặp bọn họ lại chỉ biết nhanh chân chạy trốn.

Móng vuốt bám chắc vào mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, chỗ đặt móng vuốt của bọn họ hằn lên bốn vết tích cực sắc nét.

Black và White hạ xuống vững vàng.

“Grao ——” Bọn họ thét to lên một tiếng, tuyên boos với cả thế giới này mình đã tới nơi.

Tại chỗ đó, trên mặt đất hoàn toàn không còn bóng dáng của con khủng long nào! Tất cả đều vội vàng giải tán rồi chạy trốn.

“Cơm chiều sẵn có chạy mất rồi.”

Black khẽ trách bạn đờ, rồi tiến lên đi trước một bước, hai con Kantus trưởng thành bắt đầu chuyến đi săn đầu tiên trên vùng đất mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện