Thuận tiện nói luôn,Quang không những là một tên cực độ dũng mãnh, còn là một tên cực độ dâm dục. Hắn săn thú chỉ săn con đực, không cần hỏi cũng biết, bộ phận sinh dục của mấy con này nhất định là sẽ rơi vào tay Quang. Mục Túc dù muốn cắn một miếng cũng không được.
“Mục Túc là giống cái của Quang. Giống cái không được ăn cái này. Ăn cái này nhiều sẽ mọc nhiều lông lắm.” Quang đem miếng cuối cùng bỏ vào vài miệng nhai lấy nhai để.
Mục Túc tức giận trừng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta cũng là giống đực mà, hùng tráng thêm tí thì mới đúng chứ.”
Mục Túc không nghĩ tới y đã nói nhỏ như vậy mà Quang vẫn có thể nghe thấy. Quang nhích sát tới, cắn lên cổ Mục Túc.
“A! Quang, ngươi làm cái gì vậy?”
Quang buông ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên dấu răng trên cổ y.
“Quả nhiên, da thịt Mục Túc trơn mềm y như cao hoàn (hòn dái =.= xin lỗi, tuy nó thô nhưng nó đúng nghĩa) của nai con a. Quang thích bộ dáng Mục Túc hiện tại. Mục Túc không cần phải hùng tráng thêm nữa. Có Quang chiếu cố ngươi rồi.”
Mục Túc đưa tay che lại chỗ bị cắn, nhìn Quang lại bắt đầu cùng Cự lên kế hoạch săn thú ngày mai.
Mục Túc cuối đầu, buồn bực đi nghiên cứu da đùi mình. Lông ít quá a. Lại nhìn nhìn đùi Quang. Lông ở hạ thể của hắn thực rậm. Nếu giống đực nào có lông hạ thể vừa dày vừa nhiều, chứng tỏ người đó rất cường tráng.
Mục Túc gập khuỷu tay lên, ra sức gồng. Cơ nhão như bùn. Lại nhìn Quang.
Mục Túc có chút hâm mộ, đưa tay khẽ vuốt ve da thịt trên lưng Quang. Thật cứng a, còn tỏa tỏa ra ánh sáng bóng loáng dưới ánh lửa bập bùng nữa chứ. Vừa nhìn đã biết mạnh khỏe tới cỡ nào rồi.
Mục Túc còn đang trong tình trạng xuất thần, chợt phát hiện đám người vẫn còn đang lớn tiếng bàn luận cùng Quang đột ngột yên tĩnh lại.
Mục Túc kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn, liền chống lại ngay ánh mắt Quang. Quang cười như không cười nhìn y, âm mưu đầy mặt.
Quang đột ngột đứng dậy, quơ ngang chân Mục Túc bế lên, bước thẳng vào trong lều của bọn y.
“Tốt a, ô ô!”
Bốn phía đồng loạt ồn ào hẳn lên.
Mục Túc đỏ bừng mặt.
Đằng sau bọn họ còn vọng ra một câu.
“Quang nhớ giữ lại chút thể lực a. Mai còn phải săn thú nữa.”
Quang ôm Mục Túc chui vào lều, đặt Mục Túc xuống đất, trong mắt tản mát ra quang mang hưng phấn.
Mục Túc lúc này mới trấn định lại.
“Quang, ngươi sao có thể để mặc như vậy mà ôm ta về a?”
“Tại sao không thể? Lần này là do Mục Túc trêu chọc Quang trước mà.”
“Trêu chọc ngươi? Đâu có, ngươi còn….. Ta trêu chọc ngươi hồi nào?”
“Lúc Mục Túc dùng ngón tay xẹt qua sống lưng của Quang. Cái chỗ này của Quang đã bắt đầu thức dậy rồi.”
Quang nhấc khố lên, cho Mục Túc xem cái tính khí đang trong tình trạng cứng ngắc chào cờ của mình.
“Rõ ràng là Quang dễ động dục, khiến cho Mục Túc không có mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người.”
“Muốn nói sao cũng được. Lần này là do Mục Túc câu dẫn Quang.”
“Làm gì có. Quang hiểu sai rồi. Tự bản thân làm mình động dục mà thôi.”
Quang quệt miệng nhào tới người Mục Túc.
“Phải mà, là Mục Túc chủ động động vào Quang trước.”
“Ta chỉ sờ da thịt của Quang thôi.”
Quang kéo lấy tay Mục Túc đặt ra sau lưng mình.
“Quang cho Mục Túc sờ, thích được Mục Túc sờ nhất.”
Quang lộ ra ánh mắt mong đợi. Mục Túc suy nghĩ, bây giờ có sờ hay không cũng bị làm, ngu gì không sờ? Mục Túc lập tức sờ soạng mấy cái. Quang hưng phấn rên lên, kéo lấy Mục Túc lại gần, dang hai chân y ra, một phát lút cán.
“A!”
Mục Túc gầm khẽ một tiếng, dùng sức đập mạnh mấy cái vào lưng Quang.
“Quang, ngươi cái đồ dã thú.”
“Vù vù…..”
Quang lại càng dùng sức đâm mạnh vào hậu huyệt của Mục Túc hơn.
“A……Ô ô……Hừ……Quang đừng……..Mục Túc không muốn…….Ngươi đồ dã thú…..”
“Mục Túc không muốn, nhưng Quang muốn. Quang là dã thú, Mục Túc chính là con thú nhỏ.”
Quang được làm đến cực kỳ cao hứng. Bất quá hắn cũng còn nhớ đã đáp ứng sáng sớm mai phải lên đường săn thú, cho nên tiết chế một chút, chẳng qua hai lần này thời gian có hơi dài hơn chút. Mục Túc cũng đã sớm mệt ngất đi rồi, nhưng Quang lại thống khổ lắm a, không còn cách nào, ai bảo Quang chỉ cần nghĩ đến cảnh Mục Túc chủ động liền kích động đến động tình như vậy luôn làm chi.
“Mục Túc là giống cái của Quang. Giống cái không được ăn cái này. Ăn cái này nhiều sẽ mọc nhiều lông lắm.” Quang đem miếng cuối cùng bỏ vào vài miệng nhai lấy nhai để.
Mục Túc tức giận trừng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta cũng là giống đực mà, hùng tráng thêm tí thì mới đúng chứ.”
Mục Túc không nghĩ tới y đã nói nhỏ như vậy mà Quang vẫn có thể nghe thấy. Quang nhích sát tới, cắn lên cổ Mục Túc.
“A! Quang, ngươi làm cái gì vậy?”
Quang buông ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên dấu răng trên cổ y.
“Quả nhiên, da thịt Mục Túc trơn mềm y như cao hoàn (hòn dái =.= xin lỗi, tuy nó thô nhưng nó đúng nghĩa) của nai con a. Quang thích bộ dáng Mục Túc hiện tại. Mục Túc không cần phải hùng tráng thêm nữa. Có Quang chiếu cố ngươi rồi.”
Mục Túc đưa tay che lại chỗ bị cắn, nhìn Quang lại bắt đầu cùng Cự lên kế hoạch săn thú ngày mai.
Mục Túc cuối đầu, buồn bực đi nghiên cứu da đùi mình. Lông ít quá a. Lại nhìn nhìn đùi Quang. Lông ở hạ thể của hắn thực rậm. Nếu giống đực nào có lông hạ thể vừa dày vừa nhiều, chứng tỏ người đó rất cường tráng.
Mục Túc gập khuỷu tay lên, ra sức gồng. Cơ nhão như bùn. Lại nhìn Quang.
Mục Túc có chút hâm mộ, đưa tay khẽ vuốt ve da thịt trên lưng Quang. Thật cứng a, còn tỏa tỏa ra ánh sáng bóng loáng dưới ánh lửa bập bùng nữa chứ. Vừa nhìn đã biết mạnh khỏe tới cỡ nào rồi.
Mục Túc còn đang trong tình trạng xuất thần, chợt phát hiện đám người vẫn còn đang lớn tiếng bàn luận cùng Quang đột ngột yên tĩnh lại.
Mục Túc kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn, liền chống lại ngay ánh mắt Quang. Quang cười như không cười nhìn y, âm mưu đầy mặt.
Quang đột ngột đứng dậy, quơ ngang chân Mục Túc bế lên, bước thẳng vào trong lều của bọn y.
“Tốt a, ô ô!”
Bốn phía đồng loạt ồn ào hẳn lên.
Mục Túc đỏ bừng mặt.
Đằng sau bọn họ còn vọng ra một câu.
“Quang nhớ giữ lại chút thể lực a. Mai còn phải săn thú nữa.”
Quang ôm Mục Túc chui vào lều, đặt Mục Túc xuống đất, trong mắt tản mát ra quang mang hưng phấn.
Mục Túc lúc này mới trấn định lại.
“Quang, ngươi sao có thể để mặc như vậy mà ôm ta về a?”
“Tại sao không thể? Lần này là do Mục Túc trêu chọc Quang trước mà.”
“Trêu chọc ngươi? Đâu có, ngươi còn….. Ta trêu chọc ngươi hồi nào?”
“Lúc Mục Túc dùng ngón tay xẹt qua sống lưng của Quang. Cái chỗ này của Quang đã bắt đầu thức dậy rồi.”
Quang nhấc khố lên, cho Mục Túc xem cái tính khí đang trong tình trạng cứng ngắc chào cờ của mình.
“Rõ ràng là Quang dễ động dục, khiến cho Mục Túc không có mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người.”
“Muốn nói sao cũng được. Lần này là do Mục Túc câu dẫn Quang.”
“Làm gì có. Quang hiểu sai rồi. Tự bản thân làm mình động dục mà thôi.”
Quang quệt miệng nhào tới người Mục Túc.
“Phải mà, là Mục Túc chủ động động vào Quang trước.”
“Ta chỉ sờ da thịt của Quang thôi.”
Quang kéo lấy tay Mục Túc đặt ra sau lưng mình.
“Quang cho Mục Túc sờ, thích được Mục Túc sờ nhất.”
Quang lộ ra ánh mắt mong đợi. Mục Túc suy nghĩ, bây giờ có sờ hay không cũng bị làm, ngu gì không sờ? Mục Túc lập tức sờ soạng mấy cái. Quang hưng phấn rên lên, kéo lấy Mục Túc lại gần, dang hai chân y ra, một phát lút cán.
“A!”
Mục Túc gầm khẽ một tiếng, dùng sức đập mạnh mấy cái vào lưng Quang.
“Quang, ngươi cái đồ dã thú.”
“Vù vù…..”
Quang lại càng dùng sức đâm mạnh vào hậu huyệt của Mục Túc hơn.
“A……Ô ô……Hừ……Quang đừng……..Mục Túc không muốn…….Ngươi đồ dã thú…..”
“Mục Túc không muốn, nhưng Quang muốn. Quang là dã thú, Mục Túc chính là con thú nhỏ.”
Quang được làm đến cực kỳ cao hứng. Bất quá hắn cũng còn nhớ đã đáp ứng sáng sớm mai phải lên đường săn thú, cho nên tiết chế một chút, chẳng qua hai lần này thời gian có hơi dài hơn chút. Mục Túc cũng đã sớm mệt ngất đi rồi, nhưng Quang lại thống khổ lắm a, không còn cách nào, ai bảo Quang chỉ cần nghĩ đến cảnh Mục Túc chủ động liền kích động đến động tình như vậy luôn làm chi.
Danh sách chương