Ăn no, Quang lại cùng Mục Túc chơi trò chọi xương, thỉnh thoảng rờ rẫm cầm lấy một miếng xương chọi lẫn nhau, cười đến cực kỳ đắc ý.

Thực hài lòng, con mồi này, quả là hài lòng.

“Hì hì!”

Quang cười hì hì ra tiếng với Mục Túc khiến y có chút sợ sệt, co rụt người quay mặt đi chỗ khác.

Bốn phía dần dần rơi vào yên tĩnh, chim chóc đều đã về nhà mà ngủ cả rồi. Đêm khuya, Mục Túc ăn no bắt đầu cảm thấy mệt mỏi ngáp lấy ngáp để. Chỉ có Quang là còn có tinh thần, không ngừng xoa đầu Mục Túc.

Mục Túc từ từ nằm xuống, y muốn ngủ, phải dưỡng lại sức để mai còn chạy trốn nữa.

Mục Túc nằm xuống không lâu thì cảm giác được Quang đang sờ sờ thân thể của y. Đầu tiên là gương mặt sau tới cổ và xương quai xanh. Thần kinh của Mục Túc lại bắt đầu căng ra rồi.

Quang nằm xuống đằng sau Mục Túc, đưa một tay qua ôm lấy thân thể y, tay còn lại thì không ngừng lướt trên bụng Mục Túc. Bàn tay cực kỳ thô ráp của Quang không ngừng xoa nắn vùng da bụng mịn màng của Mục Túc khiến y cảm thấy có chút không thoải mái.

Mục Túc bắt lấy tay Quang. Quang đổi sang chơi đùa với các ngón tay Mục Túc.

Đôi môi ướt át của Quang dịu dạng chạm lên bả vai Mục Túc. Mục Túc lắc bả vai, tránh né, hắn lại chuyển sang vị trí khác, lại né. Quang cười cười, bắt đầu chơi trò đùa dai với bả vai y.

“Ah!”

Mục Túc hét thảm một tiếng, khóc rống trong lòng.

(Ô ô! Ta cuối cùng lại bị ăn nữa sao?)

Mục Túc bị Quang dọa đến động cũng không dám động. Hoàn hảo, Quang chẳng qua chỉ là gặm cắn liếm láp thân thể y thôi. Quang liếm liếm vài cái lên cổ khiến Mục Túc cảm thấy có chút ngứa, liền lấy tay chùi qua cái chỗ hắn vừa liếm. Quang vẫn tiếp tục liếm không ngừng khiến Mục Túc cực kỳ thắc mắc.

“Ngươi muốn làm gì? Trước khi ăn y, hắn muốn nếm thử coi đủ gia vị chưa hả?

“Muốn chơi cùng với ngươi, nhưng ngươi lại không thèm nói chuyện với ta. Ta rất thích làn da bóng loáng non mịn của ngươi a.”

“Ngươi cứ như vậy, ta không thể ngủ được.”

“Vậy thì đừng có ngủ, chúng ta lại giao phối đi.”

Mục Túc vừa nghe thấy hai chữ “giao phối” liền bắt đầu giãy dụa khỏi vòng tay của Quang, ngồi bật dậy.

“Ta không phải đã nói rồi sao? Ta cũng là giống đực. Ngươi không nên tìm một tên giống đực làm chuyện giao phối a. Chúng ta có cố gắng giao phối bao nhiêu lần cũng không có khả năng có đời sau.”

“Thì có vấn đề gì đâu a, con nít rất khó nuôi, ta không muốn nuôi, nhưng ta thích cảm giác giao phối.”

Quang nổi hứng, bò qua chỗ Mục Túc. Y lấy tay chống đỡ, chân cũng tự động dịch lui về sau mấy bước, xoay người muốn đứng lên chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Quang túm được chân, dùng lực kéo một cái, Mục Túc lập tức biến thành hình chữ đại nằm sấp trên đất.

Quang ngồi xuống giữa hai chân Mục Túc, lật cái khố mỏng manh của y lên, dùng lực niết cái mông y, xúc cảm thiệt tốt quá a. Nhưng Mục Túc thì lại đau đến mức phải la to.

“Buông tay, đau quá!”

Quang nhấc người ra khỏi thân thể Mục Túc một chút, y cố gắng bò dậy, hai đầu gồi chống xuống mặt đất, giơ lên cái mông hiện tại đang bị hắn chế trụ.

Quang chen đầu vào hai giữa hai chân Mục Túc, liếm lấy hạ thân y, ngay cả hai túi cầu nho nhỏ cũng bị liếm. Mục Túc kích động tới mức thân thể khẽ run rẩy.

“A….A!”

Mục Túc tách hai chân ra, chu mông ra sau để Quang dễ dàng liếm hơn.

“Xem ra giống cái quả thật rất thích được liếm hạ thể a.”

Quang chôn mặt ở phía dưới, dương dương tự đắc nói. Mục Túc đang trong cơn kích động làm sao có thể nghe được, mơ mơ màng màng mà đáp lại.

“Ừ!”

Mục Túc cảm giác hạ thân đang sưng cứng lên, thế là đưa tay xuống dưới tự mình cầm tự mình xoa bóp.

Cái bản năng nguyên thủy này thiệt khiến y cảm thấy thống khổ quá đi, y muốn phát tiết ra quá.

Quang quỳ thẳng dậy, tự lật khố mình lên, lộ ra bộ phận tráng kiện đang cương đến cứng ngắc kia, nhắm thẳng ngay vào cái lỗ duy nhất ngay tại mông của Mục Túc mà đâm vào.

“A!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện