Mục Túc nghĩa phẫn điền ưng (căm phẫn chất đầy trong lòng) đang muốn lý luận một phen, đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Thạch và Sơn. Mục Túc bùm một cái đỏ quạch, rụt đầu về lều.

“Ha ha…..”

Quang phá ra cười, đứng lên đi vào lều liền nhìn thấy Mục Túc đang quỳ trên đất, dùng y phục của mình lau lau tấm da thú.

“Mục Túc, ngươi làm gì vậy?”

Mục Túc nhìn Quang một chút, chu miệng lầm bầm một cậu.

“Phía trên dính đồ.”

Quang bước tới nhìn.

“Cái gì vậy. Mục Túc ngửi thấy mùi thịt nướng nên chảy nước miếng sao?”

Mục Túc quay đầu trừng Quang, đột nhiên nâng giọng thét lên.

“Đây là cái thứ của Quang động dục để lại trong người Mục Túc đó.”

“Quang đã nướng thức ăn xong rồi, ra ngoài ăn đi.”

Cự thấy Quang vừa mới vào lều không bao lâu, nghĩ rằng cho dù hắn muốn làm cái chuyện bí ẩn gì đó cũng chưa có mau như vậy, thế là trực tiếp đi tới gọi Quang ra ăn cơm. Ai biết mới vừa vén màn lên thì đã nghe thấy thanh âm la thét của Mục Túc.

“Ý không tốt. Ta cái gì cũng không nghe thấy. Các ngươi tiếp tục. Bất quá nhớ ăn cơm.”

Cự lập tức che màn lại, lui ra ngoài.

“A……..!!!”

Mục Túc nằm rạp xuống, dùng tay đập đất.

Quang từ sau Mục Túc nhào tới, bộ dạng cực vui vẻ.

“Quang thích Mục Túc nhất a. Bộ dáng Mục Túc bây giờ thật đáng yêu.”

“Thật là…. không còn mặt mũi ra ngoài nhìn mọi người mà.”

Mục Túc trốn trong lều, đưa lưng về phía Quang, sống chết không chịu ra ngoài, Quang phải đem thức ăn vào cho y ăn. Mục Túc cứ giận dỗi như vậy cho đến tối.

Mặt trời đã lặn, mọi người không còn cách nào khác đành phải phái Cự, Thanh, Hòa lục tục đến tìm Mục Túc.

“Mục Túc ra đi. Lát nữa có đại sự muốn tuyên bố.”

“Không đi. Đại sự trong tộc các ngươi không liên can tới ta.”

Quang tên cầm thú a, xế chiều người khác còn đang làm việc, hắn lại không biết tốt xấu cưỡng ép y giao phối, hại y mệt mỏi ngủ cho tới bây giờ. Người bên ngoài nhất định đã biến bọn y trốn bên trong làm cái gì rồi đi. Làm sao y còn dám ra ló đầu ra gặp mọi người nữa chứ.

Mục Túc cắn gối, cào cào đất.

“Cầm thú! Lợn giống!”

Lại có người đi vào, là Cự.

“Mục Túc, ngươi còn đang không được tự nhiên sao? Ra ngoài đi. Quang đã đáp ứng là tộc trưởng của chúng ta. Hắn có đại sự muốn tuyên bố, đang chờ ngươi đấy.”

“Quang đáp ứng sao?”

“Ừ! Tất cả mọi người đang đợi ngươi.”

Vừa nghe lời này, Mục Túc không thể làm gì khác hơn đành phải đứng lên đi ra ngoài. Ở chỗ tụ tập, Quang đang đứng trên một tảng đá lớn chính giữa mọi người, nhìn thấy y liền vẫy tay. Mục Túc luồng vào trong đám người, ngồi xuống.

Sơn bước lên trước một bước.

“Mọi người im lặng một chút, Quang có đại sự cần phải tuyên bố.”

Chờ mọi người im lặng, nhìn lên tảng đá, Quang mới đứng dậy.

“Quang đồng ý làm tộc trưởng, hơn nữa còn muốn dẫn mọi người đi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Ở đây thì làm sao đây?”

Mọi người lại bắt đầu nghị luận rối rít.

“Mọi người yên lặng một chút. Dĩ nhiên Quang sẽ không mù quáng dẫn mọi người đi. Quang sẽ đi tìm một chỗ tốt trước rồi mới dẫn theo mọi người, cho nên tối nay Quang muốn từ trong các tộc nhân chọn hai mươi người tình nguyện cùng Quang đi tìm địa phương tương đối lý tưởng. Ai nguyện ý đi cùng Quang thì lập tức đứng ra.”

Lục túc có mấy người đứng ra. Quang mong đợi nhìn Mục Túc, nhưng Mục Túc trong thâm tâm đã muốn an cư vì thế không có đứng ra.

Mục Túc co mình lại thành một đoàn. Y mới không đi a. Thật vất vả mới có được cuộc sống ổn định. Nếu biết bọn hắn chẳng qua là đi ra ngoài tìm chỗ ở, sau đó lại quay về, y sao lại muốn cùng bọn hắn ra ngoài chịu nắng chịu gió chứ. Y tình nguyện ở tại chỗ chờ bọn hắn quay trở lại.

Lúc Quang công bố tên hai mươi người tình nguyện, Mục Túc không nghe thấy tên mình, còn đang kỳ quái nhìn Quang sao lại thống khoái để mặc y ở lại đây a? Nhưng Mục Túc lại không chú ý tới nụ cười xấu xa đang dần hiện ra trên mặt Quang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện