R : H++
Điều khó khăn nhất mà Andrew, Lord Drake, đã trải qua là phải chờ ba ngày tiếp đó. Hắn đi lại một mình và nhấp nhỏm trong dinh thự gia đình, chán nản và lo lắng đen xen nhau. Hắn gần như phát điên vì chờ đợi. Nhưng Caroline đã yêu cầu hắn chờ tin tức từ nàng, và cho dù điều đó có giết hắn, hắn cũng sẽ giữ lời hứa. Hắn cố gắng hết sức để không tập trung quá nhiều hi vọng vào việc nàng thật sự sẽ lấy lại được những bức thư. Julianne quá quỷ quái và thủ đoạn, trong khi Caroline thì chân thật… và đó là chuyện không tưởng nhất trên đời khi đe dọa kẻ chuyên đi đe dọa. Hơn nữa, nghĩ đến việc Caroline phải hạ thấp bản thân bằng cách này trong nỗ lực để làm dọn dẹp cái đống bẩn thỉu mà hắn có công tạo ra…làm hắn nhúc nhối.
Đáng lẽ hắn đã phải quen với cảm giác xấu hổ , nhưng hắn vẫn đau đớn mãnh liệt khi nghĩ về nó. Một người đàn ông nên bảo vệ người phụ nữ anh ta yêu – hắn ta nên giữ nàng an toàn và hạnh phúc- nhưng thay vào đó, Caroline đã phải ra tay cứu hắn.
Rên rĩ vì thất vọng, hắn thèm khát có một ly rượu – nhưng chết tiệt hắn đi nếu hắn lại nhấn chìm bản thân trong sự quên lãng dễ chịu của rượu một lần nữa. Từ bây giờ, hắn sẽ đối mặt với cuộc sống mà không cần bất kỳ sự chống đỡ thuận tiện nào. Hắn sẽ không cho bản thân thêm một lời bào chữa nào, không nơi nào để trốn tránh.
Chỉ một vài ngày trước Giáng sinh, một người phục vụ mang tin tức từ nhà Hargreaves đến dinh thự Rochester, đem theo một gói nhỏ.
“ Thưa ngài,” người hầu nói,kính trọng cúi chào . “ Cô Hargreaves ra lệnh cho tôi chuyển cái này vào tay ngài, không được đưa người khác.”
Gần như phát điên, Andrew xé toang dấu niêm phong dán vào gói đồ. Ánh mắt hắn lướt qua những dòng viết tay ngắn gọn:
Thưa ngài, Xin hãy nhận muốn quá Giáng Sinh đến sớm. Cứ làm những gì ngài muốn với nó, và đừng nghĩ đến ơn nghĩa – dành điều đó cho việc hủy bỏ hôn ước của ngài với chị họ em. Em tin rằng chị ta sẽ sớm hướng sự chú ý lãng mạn đến một vài quý ông kém may mắn khác. Chân thành, Caroline
“ Ngài Rochester, tôi sẽ chuyển lời hồi âm của ngài đến Cô Hargreaves chứ ạ?” người đàn ông hỏi.
Andrew lắc đầu, trong khi một cảm giác nhẹ nhàng đến kỳ lạ đến với hắn. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy thật tự do, quá nhiều hy vọng.
“ Không,” hắn khẻ nói. “ Ta sẽ đích thân trả lời Quý cô Hargreaves. Nói với cô ấy ta sẽ đến thăm vào ngày Giáng Sinh.”
“ Vâng, thưa ngài.”
Caroline ngồi trước ngọn lửa, thưởng thức sự ấm áp từ khúc củi đốt vào đêm Giáng Sinh , nó tỏa một thứ ánh sáng màu vàng trong phòng khách gia đình. Các ô cửa sổ được tô điểm bởi các nhánh cây nhựa ruồi bong loáng, và những vòng hoa với dây ruy- băng đỏ và những chùm quả mọng ( berries ) .Dây nến bằng sáp ong bao quanh bởi lá cây cháy trên lò sưởi. Sau một buổi sáng dễ chịu trao đổi quá tặng với gia đình và người phục vụ, mọi người đã rời đi để tìm những trò giải trí khác, nơi có những buổi tiệc và đồ ăn tối phong phú để lựa chọn.
Cade đã nghiêm túc hộ tống Fanny đến không ít hơn 3 sự kiện khác nhau, và họ có khả năng không về nhà trước nửa đêm . Caroline đã từ chối lời năn nỉ để đi cùng, và không chịu trả lời câu hỏi liên quan đến kế hoạch của nàng.
“ Là Ngài Rochester phải không?” Fanny gặng hỏi trong sự hào hứng xen lẫn với lo lắng. “Con trông chờ ngài ấy đến sao, con yêu? Nếu thế, ta phải khuyên con về những ngữ điệu thích hợp để nói với ngài-”
“ Mẹ” Cade chen ngang, nháy mắt thương cảm với Caroline, “ nếu mẹ không muốn đến trễ trong buổi tiệc của Danburys, chúng ta phải đi thôi.”
“ Ưh, nhưng mẹ phải nói với Caroline-”
“ Tin con đi,” Cade khẳng dịnh, đội một cái mũ lên đầu mẹ mình, và kéo bà ra cổng, “ nếu Rochester quyết định xuất hiện, Caroline sẽ biết chính xác làm thế nào để đối phó với hắn.”
Cám ơn em, Caroline ra hiệu với cậu trong im lặng, và họ cười toe toét với nhau trước khi cậu mang bà mẹ tò mò ra khỏi dinh thự. Những người phục vụ được có một ngày nghỉ, và ngôi nhà trở nên yên tĩnh như nàng mong đợi.
Âm thanh của Giáng sinh vang vọng vào từ bên ngoài… những người hát rong đi qua, trẻ em hát mừng, những nhóm người tiệc tùng chếch choáng tham quan các ngôi nhà.
Cuối cùng, khi đồng hồ điểm nhịp, tiếng gõ cửa vang lên. Caroline thấy tim nàng nẩy lên. Nàng vôi vàng chạy ào đến cửa và giật nó mở ra. Andrew đứng đó, cao và đẹp trai, vẻ mặt nghiêm túc và cảm giác khong chắc chắn. Họ nhìn vào nhau, và mặc dù vẫn bất động, Caroline cảm thấy toàn bộ con người vươn đến với hắn, sự khao khát trải rộng trong linh hồn nàng.
“ Ngài đến rồi.” nàng nói, gần như hoảng sợ với những điều kế tiếp sẽ xảy ra.
Nàng muốn hắn ghì lấy nàng trong vòng tay và hôn nàng, nhưng thay vì vậy, hắn bỏ nón ra và nói nhẹ nhàng.
“Ta có thể vào không?”
Nàng chào đón hắn vào trong, giúp hắn cởi áo khoác và quan sát khi hắn treo chiếc nón trên giá. Hắn quay lại đối mặt với nàng, đôi mắt xanh chói lói lấp đầy bởi sự nồng nhiệt làm cho nàng run rẩy.
“ Giáng sinh vui vẻ,” hắn nói.
Caroline nắm hai tay lại một cách căng thẳng. “ Giáng sinh vui vẻ. Chúng ta vào phòng khách nhé?”
Hắn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào nàng. Hắn có vẻ không hề quan tâm nơi họ sẽ đến khi im lặng theo sau nàng vào phòng khách.
“Chúng ta một mình?” hắn chú ý đến sự tĩnh lặng của căn nhà.
“Vâng.”
Quá kích động để ngồi xuống, Caroline đứng bên cạnh lò sưởi và nhìn vào một nửa khuôn mặt bị che khuất của hắn.
“Andrew,” nàng vội vàng nói, “ trước khi ngài nói với em bất kỳ chuyện gì, em muốn làm rõ … món quà em tặng ngài… những lá thư… ngài không cần phải bắt buộc trao cho em bất cứ cái gì đó để đáp lại. Đó là, ngài không cần cảm thấy như thể ngài nợ em-”
Lúc đó hắn chạm vào nàng, đôi tay to lớn và dịu dàng lần theo khuôn mặt nàng, ngón tay lướt qua đôi gò má ửng hồng. Cách hắn nhìn vào nàng, âu yếm nhưng có chút ngấu nghiến, làm cả cơ thể nàng rộn lên vì vui thích.
“Nhưng ta bị bắt buộc,” hắn thì thầm, “ Bởi trái tim ta, linh hồn ta và quá nhiều bộ phận khác của cơ thể ta để gọi tên.”
Môi hắn cong thành nụ cười.
“ Thật không may điều duy nhất ta có thể dâng tặng nàng là một món quà đầy vấn đề… một cái gì đó nhơ nhuốc và bị hư hại, và có sự nghi ngờ về giá trị. Bản thân ta.”
Hắn với lấy bàn tay nhỏ bé, mảnh mai của nàng và mang chúng đến miệng hắn, ấn những nụ hôn nóng bỏng vào các ngón tay.
“ Nàng sẽ chấp nhận ta chú, Caroline?”
Hạnh phúc dâng trào trong nàng, làm nàng nghẹn ngào.
“Em sẽ. Ngài là chính xác những gì em mong muốn.”
Hắn phá ra cười, và làm gián đoạn vòng tay nồng nhiệt của họ để tìm cái gì đó trong túi.
“Vậy thì Chúa cứu giúp nàng.”
Hắn lấy ra một vật lấp lánh và trượt nó vào ngón tay áp út của nàng. Nó chỉ hơi lỏng một chút. Caroline cong tay lại khi nàng nhìn vào chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn vàng được chạm khắc, tô điểm bởi viên kim cương hình hoa hồng rất to. Viên đá quý lấp lánh vô cùng rực rỡ trong ánh sáng của cây gỗ giáng sinh ( Yule- log) làm nàng sững sờ.
“ Nó thuộc về mẹ ta,” Andrew nói, chăm chú nhìn nàng. “ Mẹ đã trao nó cho ta, và hi vọng rằng một ngày nào đó ta sẽ tặng cho vợ ta.”
“ Nó thật đẹp,” Đôi mắt Caroline cay xè.
Nàng ngẩng lên nhận nụ hôn của hắn, cảm thấy đôi môi hắn nhẹ nhàng cạ vào nàng.
“ Đây này,” hắn thì thầm, giọng đầy vui vẻ, và tháo mắt kiếng nàng ra để lau chúng.“ Nàng không thể thấy thứ chết tiệt này, những vết bẩn ở đây nè.”
Đeo lại cặp mắt kiếng bóng loáng, hắn ôm eo nàng và kéo cơ thể nàng vào hắn. Giọng hắn nghiêm trang khi hắn tiếp tục nói.
“Nàng có gặp khó khắn khi lấy những lá thư từ Julianne không?”
“Không một chút nào.” Caroline không thể giấu được vẻ tự mãn khi nàng trả lời.
“ Em rất thích thú, thật sự đấy. Julianne rất giận dữ - Em không hề nghi ngờ là ả muốn cào mắt em ra. VÀ đương nhiên là ả phủ nhận việc có liên quan đến cái chết cửa Ngài Brenton. Nhưng cùng lúc đó, ả đưa em những lá thư. Em có thể đảm bảo với ngài là ả sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta lần nữa.”
Andrew ôm chặt nàng, tay hắn không ngừng vuốt ve khắp lưng nàng.Sau đó hắn thì thầm trong tóc nàng, với giọng điệu đầy ý nghĩa làm cho tóc nơi gáy nàng dựng lên vì thích thú
“ Có một vấn đề mà ta phải quan tâm. Như ta nhớ, ta đã để lại nàng còn trong trắng vào lần gặp trước.”
“Ngài đã,” Caroline đáp lại với nụ cười run rẩy. “ Em rất phật lòng đấy.”
Miệng hắn phủ lấy nàng, hắn hôn nàng với sự tôn sung xen lẫn với thèm khát lộ liễu, làm hai chân nàng trở nên không vững. Nàng dựa hẵn vào hắn, lưỡi nàng trượt lên và xoắn lấy hắn. Sự thích thú đập mạnh vào trong nàng, và nàng cong người vào hắn trong nổ lực để ôm hắn sát hơn, cơ thể nàng khao khát sức nặng và áp lực của hắn.
“ Vậy ta sẽ làm hết sức mình để bắt buộc nàng lần này,” hắn nói khi môi họ rời ra. “ Đưa ta đến phòng ngủ của nàng.”
“ Bây giờ? ở đây?”
“ Tại sao không?” Nàng thấy hắn mỉm cười trên má nàng.
“Nàng lo lắng về khuôn phép à?” Nàng, người đã cùm tay ta trên giường-”
“ Cái đó là Cade làm, không phải em,” nàng đỏ mặt.
“Well, nàng không bận tâm đến việc tận dụng tình thế, phải không nào?”
“ Em quá tuyệt vọng!”
“Uhm, ta nhớ.”
Vẫn mỉm cười, hắn hôn một bên cổ nàng và trượt tay hắn đến ngực nàng,vuốt ve đường cong mềm mại đến khi núm vú nàng co lại thành một điểm săn chắc.
“Nàng thà chờ đợi đến lúc chúng ta kết hôn?” hắn thì thầm.
Nàng nắm tay hắn, và kéo hắn ra khỏi phòng khách, hướng dẫn hắn lên lầu đến phòng ngũ của nàng. Những bức tường được che phủ bởi giấy hoa, kết hợp với tầm trải giường thêu hồng và trắng. Trong không gian thanh nhã như vậy, Andrew trông to lớn và cơ bắp hơn bao giờ hết.
Caroline nhìn hắn với sự say mê thích thú khi hắn bắt đầu cởi quần áo, bỏ áo khoác, áo chẽn, cravat, sơ mi,vắt chúng lên lưng ghế. Nàng tự mở khuy nút áo và bước ra khỏi nó, để lại một mốt nhăn nhúm trên sàn. Khi nàng đứng đó, trong đồ lót và vớ, Andrew tiến đến gần và kéo nàng vào cơ thể trần truồng của hắn. Chiều dài cương cứng của hắn nóng bừng xuyên qua lớp đồ lót muslin mỏng manh của nàng, và nàng khẽ thốt lên một tiếng hổn hển.
“Nàng sợ à?” hắn thì thầm, nâng nàng cao lên trên hắn,ngón chân gần như không chạm đất.
Nàng giấu mặt vào vai hắn, hít thở hương vị của làn da ấm áp, đưa hai tay vuốt ve mái tóc dày, mềm mượt của hắn.
“ Ôi, không phải,” nàng thở. “ Đừng ngừng lại, Andrew. Em muốn là của ngài, Em muốn cảm nhận được chàng ở bên trong em.”
Hắn đặt nàng lên giường và chậm rãi tháo bỏ quần áo nàng, hôn lên từng inch da thịt nàng như thể nó không được che phủ, cho đến khi nàng nằm trần truồng và mở rộng trước hắn. Rót tình yêu của hắn vào tai nàng, hắn chạm vào ngực nàng bằng miệng, vuốt ve, trêu chọc đến khi núm vú nàng co lại thành hai cái nụ hồng săn chắc.
Caroline công người áp vào hắn trong sự đáp ứng mãnh liệt, giục hắn chiếm lấy nàng, hắn lùi lại với tiếng cười không thành tiếng.
“ Không nhanh quá,” hắn nói, tay hắn lướt xuống bụng nàng, vuốt ve bằng những vòng tròn nhẹ nhàng. “ Nàng chưa sẵn sàng cho ta đâu.”
“ Em đã,” nàng nhấn mạnh, cơ thể nàng đau đón và nóng hổi, tim nàng đập mạnh.
Hắn cười và xoay nàng nằm úp xuống, nàng rên rĩ khi cảm thấy miệng hắn trượt dài xuống xương sống nàng, hôn và gặm nhắm. Răng hắn cắn nhẹ vào hai mông nàng trước khi môi hắn đi đến nếp gấp mỏng manh sau gối nàng.
“Andrew,” nàng rên rĩ, vặn vẹo trong nhức nhối. “ Xin đừng để em chờ.”
Hắn lại xoay nàng trở lại, cái miệng xấu xa của hắn lang thang ở mặt trong đùi nàng, cao và cao lên nữa, đôi tay mạnh mẽ của hắn cẩn thận thúc giục hai đùi nàng mở ra. Caroline thút thít khi nàng cảm nhận hắn chạm vào khe hở mềm mại, nóng bỏng giữa hai đùi nàng. Một cái vuốt ve nữa sâu hơn của lưỡi hắn, và một cái khác nữa,hắn đã tìm thấy cái nụ nhạy cảm nhúc nhối và hút lấy nó , lưỡi hắn đánh nhẹ vào nàng, cho đến khi nàng rùng mình và thét lên, tiếng rên khoái cảm của nàng nghẹn ngào trong tấm trải giường thêu hoa.
Andrew hôn môi , và đặt người vào giữa hai đùi nàng. Nàng rên rĩ khuyến khích khi cảm thấy phần đầu bộ phận nam tính của hắn len vào nơi thầm kín trơn mượt của nàng. Hắn đẩy vào nhẹ nhàng, lấp đầy nàng… ngập ngừng khi nàng hổn hển nhức nhối.
“ Không,” nàng điên cuồng lấy hông hắn, “ Đừng dừng lại… em cần ngài… xin ngài mà, Andrew…”
Hắn rền rĩ và đẩy tới, chôn vùi toàn bộ bản thân hắn, da thịt ngọt ngào của nàng rung động bao bọc lấy hắn.
“Tình yêu ngọt ngào của ta,” hắn thì thầm, thở mạnh, khi hông hắn đẩy tới những cú đẩy nhẹ nhàng. Gương mặt hắn ướt đẫm,đầy mồ hôi và nóng bừng, hàng lông mi đen dài ẩm ướt.
Caroline sững sờ trước hình ảnh của hắn – hắn là một người đàn ông thật đẹp…và hắn là của nàng. Hắn chiếm lấy nàng trong nhịp điệu chậm rãi, kiên nhẫn, cơ bắp hắn cứng lại,cánh tay hắn chống giữ hai bên đầu nàng. Quằn quại trong khoái cảm, nàng nâng hông lên để hắn vào sâu hơn. Miệng hắn đói khát bắt lấy nàng, lưỡi hắn tìm kiếm và trượt vào.
“Em yêu chàng,” nàng thì thẫm giữa những nụ hôn, đôi môi ướt đẫm chuyển động dưới hắn. “ Em yêu chàng, Andrew, yêu chàng…”
Những từ ngữ dường như phá vỡ khả năng kềm chế của hắn, những cú đâm của hắn trở nên mạnh hơn, sâu hơn, đến khi hắn chôn vùi bản thân trong nàng và rùng mình dữ dội, cảm xúc dâng trào, hơi thở hắn nghẹn lại giữa cơn bùng nổ điên cuồng của khoái cảm.
Một khoảng thời gian dài và chậm chạp sau đó,trong khi họ vẫn còn quấn lấy nhau, nhịp tim đã trở về bình thường,Caroline hôn vai Andrew
“ Người yêu của em,” nàng uể oải nói, “ em muốn xin anh một điều.”
“ Bất cứ điều gì.” Những ngón tay hắn đùa nghịch trong tóc nàng, kéo những lọn tóc mềm mượt.
“ Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó. Hứa rằng ngài sẽ tin em, và không bao giờ giữ bí mật với em một lần nào nữa.”
“ Ta hứa.” Andrew nâng người trên một khuỷu tay, chăm chú nhìn vào nàng với nụ cười gian xảo.
“ Bây giờ ta muốn xin nàng một điều. Chúng ta có thể không tổ chức một hôn lễ linh đình, mà thay vào đó là một nghi lễ nhỏ vào ngày đầu năm mới được không?”
“ Tất nhiên rồi,” Caroline nói nhanh. “ Em không muốn có một lễ cưới linh đình trong bất cứ trường hợp nào. Nhưng tại sao gấp vậy?”
Hắn cúi xuống miệng nàng, môi hắn ấm áp và âu yếm.
“ Bởi vì ta muốn khởi đầu mới của ta xảy ra cùng lúc bước vào năm mới. Và bởi vì ta quá cần nàng đến nỗi ta không thể chờ đợi được.”
Nàng cười và lắc đầu ngạc nhiên, đôi mắt nàng lấp lánh khi nhìn vào hắn.
“Well, em còn cần ngài hơn thế nàng.”
“ Chứng minh cho ta thấy đi,” hắn thì thầm, và nàng đã làm điều đó.
Điều khó khăn nhất mà Andrew, Lord Drake, đã trải qua là phải chờ ba ngày tiếp đó. Hắn đi lại một mình và nhấp nhỏm trong dinh thự gia đình, chán nản và lo lắng đen xen nhau. Hắn gần như phát điên vì chờ đợi. Nhưng Caroline đã yêu cầu hắn chờ tin tức từ nàng, và cho dù điều đó có giết hắn, hắn cũng sẽ giữ lời hứa. Hắn cố gắng hết sức để không tập trung quá nhiều hi vọng vào việc nàng thật sự sẽ lấy lại được những bức thư. Julianne quá quỷ quái và thủ đoạn, trong khi Caroline thì chân thật… và đó là chuyện không tưởng nhất trên đời khi đe dọa kẻ chuyên đi đe dọa. Hơn nữa, nghĩ đến việc Caroline phải hạ thấp bản thân bằng cách này trong nỗ lực để làm dọn dẹp cái đống bẩn thỉu mà hắn có công tạo ra…làm hắn nhúc nhối.
Đáng lẽ hắn đã phải quen với cảm giác xấu hổ , nhưng hắn vẫn đau đớn mãnh liệt khi nghĩ về nó. Một người đàn ông nên bảo vệ người phụ nữ anh ta yêu – hắn ta nên giữ nàng an toàn và hạnh phúc- nhưng thay vào đó, Caroline đã phải ra tay cứu hắn.
Rên rĩ vì thất vọng, hắn thèm khát có một ly rượu – nhưng chết tiệt hắn đi nếu hắn lại nhấn chìm bản thân trong sự quên lãng dễ chịu của rượu một lần nữa. Từ bây giờ, hắn sẽ đối mặt với cuộc sống mà không cần bất kỳ sự chống đỡ thuận tiện nào. Hắn sẽ không cho bản thân thêm một lời bào chữa nào, không nơi nào để trốn tránh.
Chỉ một vài ngày trước Giáng sinh, một người phục vụ mang tin tức từ nhà Hargreaves đến dinh thự Rochester, đem theo một gói nhỏ.
“ Thưa ngài,” người hầu nói,kính trọng cúi chào . “ Cô Hargreaves ra lệnh cho tôi chuyển cái này vào tay ngài, không được đưa người khác.”
Gần như phát điên, Andrew xé toang dấu niêm phong dán vào gói đồ. Ánh mắt hắn lướt qua những dòng viết tay ngắn gọn:
Thưa ngài, Xin hãy nhận muốn quá Giáng Sinh đến sớm. Cứ làm những gì ngài muốn với nó, và đừng nghĩ đến ơn nghĩa – dành điều đó cho việc hủy bỏ hôn ước của ngài với chị họ em. Em tin rằng chị ta sẽ sớm hướng sự chú ý lãng mạn đến một vài quý ông kém may mắn khác. Chân thành, Caroline
“ Ngài Rochester, tôi sẽ chuyển lời hồi âm của ngài đến Cô Hargreaves chứ ạ?” người đàn ông hỏi.
Andrew lắc đầu, trong khi một cảm giác nhẹ nhàng đến kỳ lạ đến với hắn. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy thật tự do, quá nhiều hy vọng.
“ Không,” hắn khẻ nói. “ Ta sẽ đích thân trả lời Quý cô Hargreaves. Nói với cô ấy ta sẽ đến thăm vào ngày Giáng Sinh.”
“ Vâng, thưa ngài.”
Caroline ngồi trước ngọn lửa, thưởng thức sự ấm áp từ khúc củi đốt vào đêm Giáng Sinh , nó tỏa một thứ ánh sáng màu vàng trong phòng khách gia đình. Các ô cửa sổ được tô điểm bởi các nhánh cây nhựa ruồi bong loáng, và những vòng hoa với dây ruy- băng đỏ và những chùm quả mọng ( berries ) .Dây nến bằng sáp ong bao quanh bởi lá cây cháy trên lò sưởi. Sau một buổi sáng dễ chịu trao đổi quá tặng với gia đình và người phục vụ, mọi người đã rời đi để tìm những trò giải trí khác, nơi có những buổi tiệc và đồ ăn tối phong phú để lựa chọn.
Cade đã nghiêm túc hộ tống Fanny đến không ít hơn 3 sự kiện khác nhau, và họ có khả năng không về nhà trước nửa đêm . Caroline đã từ chối lời năn nỉ để đi cùng, và không chịu trả lời câu hỏi liên quan đến kế hoạch của nàng.
“ Là Ngài Rochester phải không?” Fanny gặng hỏi trong sự hào hứng xen lẫn với lo lắng. “Con trông chờ ngài ấy đến sao, con yêu? Nếu thế, ta phải khuyên con về những ngữ điệu thích hợp để nói với ngài-”
“ Mẹ” Cade chen ngang, nháy mắt thương cảm với Caroline, “ nếu mẹ không muốn đến trễ trong buổi tiệc của Danburys, chúng ta phải đi thôi.”
“ Ưh, nhưng mẹ phải nói với Caroline-”
“ Tin con đi,” Cade khẳng dịnh, đội một cái mũ lên đầu mẹ mình, và kéo bà ra cổng, “ nếu Rochester quyết định xuất hiện, Caroline sẽ biết chính xác làm thế nào để đối phó với hắn.”
Cám ơn em, Caroline ra hiệu với cậu trong im lặng, và họ cười toe toét với nhau trước khi cậu mang bà mẹ tò mò ra khỏi dinh thự. Những người phục vụ được có một ngày nghỉ, và ngôi nhà trở nên yên tĩnh như nàng mong đợi.
Âm thanh của Giáng sinh vang vọng vào từ bên ngoài… những người hát rong đi qua, trẻ em hát mừng, những nhóm người tiệc tùng chếch choáng tham quan các ngôi nhà.
Cuối cùng, khi đồng hồ điểm nhịp, tiếng gõ cửa vang lên. Caroline thấy tim nàng nẩy lên. Nàng vôi vàng chạy ào đến cửa và giật nó mở ra. Andrew đứng đó, cao và đẹp trai, vẻ mặt nghiêm túc và cảm giác khong chắc chắn. Họ nhìn vào nhau, và mặc dù vẫn bất động, Caroline cảm thấy toàn bộ con người vươn đến với hắn, sự khao khát trải rộng trong linh hồn nàng.
“ Ngài đến rồi.” nàng nói, gần như hoảng sợ với những điều kế tiếp sẽ xảy ra.
Nàng muốn hắn ghì lấy nàng trong vòng tay và hôn nàng, nhưng thay vì vậy, hắn bỏ nón ra và nói nhẹ nhàng.
“Ta có thể vào không?”
Nàng chào đón hắn vào trong, giúp hắn cởi áo khoác và quan sát khi hắn treo chiếc nón trên giá. Hắn quay lại đối mặt với nàng, đôi mắt xanh chói lói lấp đầy bởi sự nồng nhiệt làm cho nàng run rẩy.
“ Giáng sinh vui vẻ,” hắn nói.
Caroline nắm hai tay lại một cách căng thẳng. “ Giáng sinh vui vẻ. Chúng ta vào phòng khách nhé?”
Hắn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào nàng. Hắn có vẻ không hề quan tâm nơi họ sẽ đến khi im lặng theo sau nàng vào phòng khách.
“Chúng ta một mình?” hắn chú ý đến sự tĩnh lặng của căn nhà.
“Vâng.”
Quá kích động để ngồi xuống, Caroline đứng bên cạnh lò sưởi và nhìn vào một nửa khuôn mặt bị che khuất của hắn.
“Andrew,” nàng vội vàng nói, “ trước khi ngài nói với em bất kỳ chuyện gì, em muốn làm rõ … món quà em tặng ngài… những lá thư… ngài không cần phải bắt buộc trao cho em bất cứ cái gì đó để đáp lại. Đó là, ngài không cần cảm thấy như thể ngài nợ em-”
Lúc đó hắn chạm vào nàng, đôi tay to lớn và dịu dàng lần theo khuôn mặt nàng, ngón tay lướt qua đôi gò má ửng hồng. Cách hắn nhìn vào nàng, âu yếm nhưng có chút ngấu nghiến, làm cả cơ thể nàng rộn lên vì vui thích.
“Nhưng ta bị bắt buộc,” hắn thì thầm, “ Bởi trái tim ta, linh hồn ta và quá nhiều bộ phận khác của cơ thể ta để gọi tên.”
Môi hắn cong thành nụ cười.
“ Thật không may điều duy nhất ta có thể dâng tặng nàng là một món quà đầy vấn đề… một cái gì đó nhơ nhuốc và bị hư hại, và có sự nghi ngờ về giá trị. Bản thân ta.”
Hắn với lấy bàn tay nhỏ bé, mảnh mai của nàng và mang chúng đến miệng hắn, ấn những nụ hôn nóng bỏng vào các ngón tay.
“ Nàng sẽ chấp nhận ta chú, Caroline?”
Hạnh phúc dâng trào trong nàng, làm nàng nghẹn ngào.
“Em sẽ. Ngài là chính xác những gì em mong muốn.”
Hắn phá ra cười, và làm gián đoạn vòng tay nồng nhiệt của họ để tìm cái gì đó trong túi.
“Vậy thì Chúa cứu giúp nàng.”
Hắn lấy ra một vật lấp lánh và trượt nó vào ngón tay áp út của nàng. Nó chỉ hơi lỏng một chút. Caroline cong tay lại khi nàng nhìn vào chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn vàng được chạm khắc, tô điểm bởi viên kim cương hình hoa hồng rất to. Viên đá quý lấp lánh vô cùng rực rỡ trong ánh sáng của cây gỗ giáng sinh ( Yule- log) làm nàng sững sờ.
“ Nó thuộc về mẹ ta,” Andrew nói, chăm chú nhìn nàng. “ Mẹ đã trao nó cho ta, và hi vọng rằng một ngày nào đó ta sẽ tặng cho vợ ta.”
“ Nó thật đẹp,” Đôi mắt Caroline cay xè.
Nàng ngẩng lên nhận nụ hôn của hắn, cảm thấy đôi môi hắn nhẹ nhàng cạ vào nàng.
“ Đây này,” hắn thì thầm, giọng đầy vui vẻ, và tháo mắt kiếng nàng ra để lau chúng.“ Nàng không thể thấy thứ chết tiệt này, những vết bẩn ở đây nè.”
Đeo lại cặp mắt kiếng bóng loáng, hắn ôm eo nàng và kéo cơ thể nàng vào hắn. Giọng hắn nghiêm trang khi hắn tiếp tục nói.
“Nàng có gặp khó khắn khi lấy những lá thư từ Julianne không?”
“Không một chút nào.” Caroline không thể giấu được vẻ tự mãn khi nàng trả lời.
“ Em rất thích thú, thật sự đấy. Julianne rất giận dữ - Em không hề nghi ngờ là ả muốn cào mắt em ra. VÀ đương nhiên là ả phủ nhận việc có liên quan đến cái chết cửa Ngài Brenton. Nhưng cùng lúc đó, ả đưa em những lá thư. Em có thể đảm bảo với ngài là ả sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta lần nữa.”
Andrew ôm chặt nàng, tay hắn không ngừng vuốt ve khắp lưng nàng.Sau đó hắn thì thầm trong tóc nàng, với giọng điệu đầy ý nghĩa làm cho tóc nơi gáy nàng dựng lên vì thích thú
“ Có một vấn đề mà ta phải quan tâm. Như ta nhớ, ta đã để lại nàng còn trong trắng vào lần gặp trước.”
“Ngài đã,” Caroline đáp lại với nụ cười run rẩy. “ Em rất phật lòng đấy.”
Miệng hắn phủ lấy nàng, hắn hôn nàng với sự tôn sung xen lẫn với thèm khát lộ liễu, làm hai chân nàng trở nên không vững. Nàng dựa hẵn vào hắn, lưỡi nàng trượt lên và xoắn lấy hắn. Sự thích thú đập mạnh vào trong nàng, và nàng cong người vào hắn trong nổ lực để ôm hắn sát hơn, cơ thể nàng khao khát sức nặng và áp lực của hắn.
“ Vậy ta sẽ làm hết sức mình để bắt buộc nàng lần này,” hắn nói khi môi họ rời ra. “ Đưa ta đến phòng ngủ của nàng.”
“ Bây giờ? ở đây?”
“ Tại sao không?” Nàng thấy hắn mỉm cười trên má nàng.
“Nàng lo lắng về khuôn phép à?” Nàng, người đã cùm tay ta trên giường-”
“ Cái đó là Cade làm, không phải em,” nàng đỏ mặt.
“Well, nàng không bận tâm đến việc tận dụng tình thế, phải không nào?”
“ Em quá tuyệt vọng!”
“Uhm, ta nhớ.”
Vẫn mỉm cười, hắn hôn một bên cổ nàng và trượt tay hắn đến ngực nàng,vuốt ve đường cong mềm mại đến khi núm vú nàng co lại thành một điểm săn chắc.
“Nàng thà chờ đợi đến lúc chúng ta kết hôn?” hắn thì thầm.
Nàng nắm tay hắn, và kéo hắn ra khỏi phòng khách, hướng dẫn hắn lên lầu đến phòng ngũ của nàng. Những bức tường được che phủ bởi giấy hoa, kết hợp với tầm trải giường thêu hồng và trắng. Trong không gian thanh nhã như vậy, Andrew trông to lớn và cơ bắp hơn bao giờ hết.
Caroline nhìn hắn với sự say mê thích thú khi hắn bắt đầu cởi quần áo, bỏ áo khoác, áo chẽn, cravat, sơ mi,vắt chúng lên lưng ghế. Nàng tự mở khuy nút áo và bước ra khỏi nó, để lại một mốt nhăn nhúm trên sàn. Khi nàng đứng đó, trong đồ lót và vớ, Andrew tiến đến gần và kéo nàng vào cơ thể trần truồng của hắn. Chiều dài cương cứng của hắn nóng bừng xuyên qua lớp đồ lót muslin mỏng manh của nàng, và nàng khẽ thốt lên một tiếng hổn hển.
“Nàng sợ à?” hắn thì thầm, nâng nàng cao lên trên hắn,ngón chân gần như không chạm đất.
Nàng giấu mặt vào vai hắn, hít thở hương vị của làn da ấm áp, đưa hai tay vuốt ve mái tóc dày, mềm mượt của hắn.
“ Ôi, không phải,” nàng thở. “ Đừng ngừng lại, Andrew. Em muốn là của ngài, Em muốn cảm nhận được chàng ở bên trong em.”
Hắn đặt nàng lên giường và chậm rãi tháo bỏ quần áo nàng, hôn lên từng inch da thịt nàng như thể nó không được che phủ, cho đến khi nàng nằm trần truồng và mở rộng trước hắn. Rót tình yêu của hắn vào tai nàng, hắn chạm vào ngực nàng bằng miệng, vuốt ve, trêu chọc đến khi núm vú nàng co lại thành hai cái nụ hồng săn chắc.
Caroline công người áp vào hắn trong sự đáp ứng mãnh liệt, giục hắn chiếm lấy nàng, hắn lùi lại với tiếng cười không thành tiếng.
“ Không nhanh quá,” hắn nói, tay hắn lướt xuống bụng nàng, vuốt ve bằng những vòng tròn nhẹ nhàng. “ Nàng chưa sẵn sàng cho ta đâu.”
“ Em đã,” nàng nhấn mạnh, cơ thể nàng đau đón và nóng hổi, tim nàng đập mạnh.
Hắn cười và xoay nàng nằm úp xuống, nàng rên rĩ khi cảm thấy miệng hắn trượt dài xuống xương sống nàng, hôn và gặm nhắm. Răng hắn cắn nhẹ vào hai mông nàng trước khi môi hắn đi đến nếp gấp mỏng manh sau gối nàng.
“Andrew,” nàng rên rĩ, vặn vẹo trong nhức nhối. “ Xin đừng để em chờ.”
Hắn lại xoay nàng trở lại, cái miệng xấu xa của hắn lang thang ở mặt trong đùi nàng, cao và cao lên nữa, đôi tay mạnh mẽ của hắn cẩn thận thúc giục hai đùi nàng mở ra. Caroline thút thít khi nàng cảm nhận hắn chạm vào khe hở mềm mại, nóng bỏng giữa hai đùi nàng. Một cái vuốt ve nữa sâu hơn của lưỡi hắn, và một cái khác nữa,hắn đã tìm thấy cái nụ nhạy cảm nhúc nhối và hút lấy nó , lưỡi hắn đánh nhẹ vào nàng, cho đến khi nàng rùng mình và thét lên, tiếng rên khoái cảm của nàng nghẹn ngào trong tấm trải giường thêu hoa.
Andrew hôn môi , và đặt người vào giữa hai đùi nàng. Nàng rên rĩ khuyến khích khi cảm thấy phần đầu bộ phận nam tính của hắn len vào nơi thầm kín trơn mượt của nàng. Hắn đẩy vào nhẹ nhàng, lấp đầy nàng… ngập ngừng khi nàng hổn hển nhức nhối.
“ Không,” nàng điên cuồng lấy hông hắn, “ Đừng dừng lại… em cần ngài… xin ngài mà, Andrew…”
Hắn rền rĩ và đẩy tới, chôn vùi toàn bộ bản thân hắn, da thịt ngọt ngào của nàng rung động bao bọc lấy hắn.
“Tình yêu ngọt ngào của ta,” hắn thì thầm, thở mạnh, khi hông hắn đẩy tới những cú đẩy nhẹ nhàng. Gương mặt hắn ướt đẫm,đầy mồ hôi và nóng bừng, hàng lông mi đen dài ẩm ướt.
Caroline sững sờ trước hình ảnh của hắn – hắn là một người đàn ông thật đẹp…và hắn là của nàng. Hắn chiếm lấy nàng trong nhịp điệu chậm rãi, kiên nhẫn, cơ bắp hắn cứng lại,cánh tay hắn chống giữ hai bên đầu nàng. Quằn quại trong khoái cảm, nàng nâng hông lên để hắn vào sâu hơn. Miệng hắn đói khát bắt lấy nàng, lưỡi hắn tìm kiếm và trượt vào.
“Em yêu chàng,” nàng thì thẫm giữa những nụ hôn, đôi môi ướt đẫm chuyển động dưới hắn. “ Em yêu chàng, Andrew, yêu chàng…”
Những từ ngữ dường như phá vỡ khả năng kềm chế của hắn, những cú đâm của hắn trở nên mạnh hơn, sâu hơn, đến khi hắn chôn vùi bản thân trong nàng và rùng mình dữ dội, cảm xúc dâng trào, hơi thở hắn nghẹn lại giữa cơn bùng nổ điên cuồng của khoái cảm.
Một khoảng thời gian dài và chậm chạp sau đó,trong khi họ vẫn còn quấn lấy nhau, nhịp tim đã trở về bình thường,Caroline hôn vai Andrew
“ Người yêu của em,” nàng uể oải nói, “ em muốn xin anh một điều.”
“ Bất cứ điều gì.” Những ngón tay hắn đùa nghịch trong tóc nàng, kéo những lọn tóc mềm mượt.
“ Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó. Hứa rằng ngài sẽ tin em, và không bao giờ giữ bí mật với em một lần nào nữa.”
“ Ta hứa.” Andrew nâng người trên một khuỷu tay, chăm chú nhìn vào nàng với nụ cười gian xảo.
“ Bây giờ ta muốn xin nàng một điều. Chúng ta có thể không tổ chức một hôn lễ linh đình, mà thay vào đó là một nghi lễ nhỏ vào ngày đầu năm mới được không?”
“ Tất nhiên rồi,” Caroline nói nhanh. “ Em không muốn có một lễ cưới linh đình trong bất cứ trường hợp nào. Nhưng tại sao gấp vậy?”
Hắn cúi xuống miệng nàng, môi hắn ấm áp và âu yếm.
“ Bởi vì ta muốn khởi đầu mới của ta xảy ra cùng lúc bước vào năm mới. Và bởi vì ta quá cần nàng đến nỗi ta không thể chờ đợi được.”
Nàng cười và lắc đầu ngạc nhiên, đôi mắt nàng lấp lánh khi nhìn vào hắn.
“Well, em còn cần ngài hơn thế nàng.”
“ Chứng minh cho ta thấy đi,” hắn thì thầm, và nàng đã làm điều đó.
Danh sách chương