Trạng thái tinh thần của Trình Nghi Triết không được tốt lắm, nên khi xem văn kiện anh cảm thấy hơi chóng mặt. Anh ra khỏi bàn làm việc, muốn làm gì đó, nhưng lại không nghĩ ra mình cần phải làm gì. Anh không có hứng thú làm việc, đây là suy nghĩ thật lòng.
Thế nhưng ra khỏi phòng làm việc, anh bắt gặp Giang Tang Du đang ngồi đợi.
Nói thật, anh cảm thấy càng bực bội.
Anh đi đến, giọng anh rất bình thản:
- Đến sao không gọi điện báo trước cho anh? Giang Tang Du cười cười:
- Sợ quấy rầy anh đấy.
Tóc cô hơi ướt, anh đoán:
- Ngoài trời đang mưa à?
Cô lè lưỡi:
- Vâng, lúc ra khỏi nhà trời vẫn chưa mưa, đến công ty anh thì lại mưa, không báo trước, nên em không mang theo ô.
Anh nhướng mày, nhưng không nói.
Lúc này cô mới phát hiện ra, sắc mặt anh không tốt lắm, theo bản năng cô đưa tay sờ lên trán anh, mà Trình Nghi Triết cũng theo bản năng định tránh, giọng nói vẫn luôn dịu dàng với Giang Tang Du lại mang theo chút cường thế.
- Hình như trán anh rất nóng.
Chả trách anh cảm thấy không thoải mái.
- Không sao đâu.
- Hay đi khám xem sao.
- Thật sự không có chuyện gì đâu.
Giang Tang Du vấn kiên trì.
- Anh cứ như vậy em sẽ cảm thấy mình rất vô dụng đấy, vị hôn phu của mình ngã bệnh, lại không cần mình quan tâm.
Trình Nghi Triết đè nén sự khó chịu trong lòng, đành theo Giang Tang Du đến bệnh viện, khám từng li từng tí.
Giang Tang Du nhìn anh, cô cảm thấy thái độ của anh trong mấy ngày gần đây cứ là lạ, cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy, ánh mắt anh thâm trầm như một cái đầm lầy sâu hun hút không đáy.
Bên ngoài trời vẫn mưa, Trình Nghi Triết nhìn cô, anh hơi lười cử động, nên không còn sức để làm những hành động lãng mạn nữa:
- Anh đưa em về nhà.
Lần này Giang Tang Du không trả lời như bình thường “Được thôi” nữa, ngược lại cô nhìn Trình Nghi Triết:
- Lần trước anh từng nói anh có cuốn sách XX đã ngừng xuất bản, em muốn xem, em đã tìm rất nhiều hiệu sách nhưng vẫn không thể tìm thấy quyển sách đó.
- Hai ngày nữa anh mang đến cho em.
Giang Tang Du lại lắc đầu:
- Hôm nay em nhất định phải đọc.
Thái độ kiên trì như vậy, khiến Trình Nghi Triết không khỏi tò mò nhìn cô vài lần.
Chính cô lại cảm thấy có gì đó không đúng:
- Hình như anh không hoan nghênh em đến đại bản doanh của anh thì phải? Anh cứ yên tâm, dù có bừa bãi bẩn thỉu đến thế nào em cũng sẽ không cười anh đâu.
Trình Nghi Triết lắc đầu:
- Quyển sách đó hay đến thế cơ à?
Hay đến mức, cô bất chấp ngại ngùng.
Cô thấy hơi khẩn trương, trong lòng bất an nhưng ngoài mặt trái lại vẫn bình tĩnh.
Cô đành tự nói với bản thân, chuyển sang chủ đề khác, bởi vậy cô lại càng chú ý quan sát từng chử chỉ hành động của Trình Nghi Triết. Từ lúc bắt đầu lên xe, anh nhìn di động rất nhiều lần, hành động này mà cũng xảy ra trên người anh, thật rất buồn cười.
- Anh đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng à?
Trình Nghi Triết mấp máy môi:
- Không.
- Vậy sao anh cứ nhìn di động mãi thế?
- Vậy sao em cứ luôn chăm chú nhìn anh thế?
Giang Tang Du sững sờ, không lên tiếng nữa.
Đến Vân Thành, mưa rơi mỗi lúc một to.
Giang Tang Du không để ý, chỉ theo Trình Nghi Triết lên tầng.
Đầu Trình Nghi Triết hơi choáng váng, căn bản anh không định tiếp tục xử lý công việc nữa, mà hiện nay anh cũng không muốn nói chuyện. Với thái độ trầm mặc này anh sợ sẽ khiến Giang Tang Du rất lúng túng, vì vậy đành giả vờ bận rộn mở máy tính lên và đang xem một tài liệu quan trọng.
Giang Tang Du không quấy rầy anh, cô đứng trước giá sách, tiện tay rút một quyển. Trình Nghi Triết đột nhiên nhìn chằm chằm vào hành động của cô. Cô thấy hơi chột dạ, Không biết nên tiếp tục rút quyển sách ra, hay trả sách lại chỗ cũ.
Trình Nghi Triết ho khan, tìm một câu uyển chuyển:
- Mỗi quyển sách đều có vị trí cố định, nếu như ai đó di chuyển, anh sẽ không thể tìm thấy quyển sách cần tìm.
Anh ngầm ngụ ý, chính là không hi vọng người khác động vào đồ đạc của anh.
Đối với chuyện này, Giang Tang Du chẳng nói đúng sai, vì đúng là có nhiều người có thói quen như vậy. Cô nhìn Trình Nghi Triết, trong lòng đại khái đã hiểu, anh chỉ là không thích cô tùy tiện động vào đồ đạc của anh.
Nói xong, chính Trình Nghi Triết lại cảm thấy không đúng, có lẽ vì hành động của Giang Tang Du, khiến anh bài xích theo bản năng.
Chính là cảm giác, bị người khác xâm chiếm lãnh địa, khiến anh không thích.
Rõ ràng đã có một người từng ở đây, làm tất cả mọi trò, vậy mà anh lại cảm thấy rất bình thường, anh không hề có thái độ như bây giờ.
Từ bao giờ, lại diễn ra cái chuyện khó coi như thế này?
Anh nghĩ, có lẽ có nhiều chỗ, thật sự sai lầm.
Anh đứng lên, đi đến giá sách rút ra một quyển sách, đặt vào tay Giang tang Du:
- Chính là quyển này.
Trước đây, cô từng nhắc đến quyển sách này.
Giang Tang Du cười cười:
- Tặng em hay cho em mượn?
- Nếu như em không trả lại, anh cũng sẽ không nói là em tham ô đâu.
Cô che miệng cười, không khí trở nên bớt lúng túng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Tang Du vẫn nghiêm túc đọc cuốn sách.
Đột nhiên, cô tìm thấy trong sách một bức tranh, là bút pháp của Trình Nghi Triết. Anh vẽ không đẹp lắm, chỉ dùng vài nét bút để phác họa lên hình dáng một người con gái. Trong tranh là một bóng lưng, rất đơn giản, rất giống với những bức tranh anh từng tặng cô, nhìn kỹ thì không có gì đặc biệt.
Có lẽ vì bức tranh này khiến lòng cô ấm áp hơn chăng, cô nhìn Trình Nghi Triết.
Anh nhất định không biết, cộng cả bức tranh này, là anh đã tặng cô tròn 100 bức chân dung.
Cô nhất định không biết, bức tranh này, là anh tiện tay vẽ, nhưng không phải vẽ cô.
Cô kẹp bức tranh vào cuốn sách như cũ.
Ngoài trời vẫn không ngừng mưa, Trình Nghi Triết cảm thấy bực bội.
Một cô gái trẻ, muộn như vậy mà vẫn cứ ngồi đây, anh không hiểu điều nay thể hiện cho cái gì nữa.
Nếu anh ngang nhiên đề nghị đưa cô về nhà, nhất định sẽ khiến cả hai lúng túng.
- Quyển sách rất hay à?
- Đúng vậy.
Giang Tang Du từ trên ghế đứng dậy, thoáng nhìn ra khỏi cửa sổ, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, theo sau là ầm ầm sấm chớp.
- Em…
Trình Nghi Triết nhíu mày:
- Mưa hơi to, hay ở lại đây vậy.
Cô gật đầu, lấy điện thoại gọi về nhà.
Giang Tang Du không biết mình làm thế là đúng hay sai, cô không mang theo quần áo ngủ, nên đến tủ quần áo, cô tìm thấy một bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ vẫn chưa tháo mác. Cô hơi buồn cười, không biết nên nghĩ thế nào cho phải.
Thế nhưng sau khi tắm rửa, cô bước ra ngoài, Trình Nghi Triết chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh, vừa thâm thúy vừa ớn lạnh, khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
Dường như cô có ảo giác toàn thân đang rét run, vẻ mặt của Trình Nghi Triết, dường như đang muốn lột bộ váy ngủ trên người cô xuống.
Không phải là một ánh mắt chất chứa dục vọng.
Gần như chỉ là, cô đã mặc một bộ quần áo cô không nên mặc.
Ban đầu cô định trêu chọc anh một chút, định hỏi anh sao anh lại có đồ ngủ của con gái trong tủ, nhưng lúc này cô không thể nói ra lời.
Anh nhìn cô rất lâu:
- Nghỉ sớm đi.
Sau đó, anh xoay người, trở về phòng mình.
Cô cắn môi:
- Ở một mình, em rất sợ tiếng sấm.
Anh dừng lại một chút:
- Nếu có chuyện gì thì gọi anh, anh rất thính ngủ, anh sẽ nghe thấy ngay.
Sự từ chối vô hình này, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu:
- Anh có thể…
Trình Nghi Triết xoay người, đối với sự cố gắng muốn níu kéo của cô, anh chỉ cười:
- Chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng mà.
Cho nên, có nhiều thứ, anh vĩnh viễn sẽ không vi phạm.
Giang Tang Du không nói gì thêm, Trình Nghi Triết về phòng mình.
Giang Tang Du vẫn đứng đó rất lâu, có phải cô đã sai rồi không?
Chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm…
Cô cười, sắc mặt trở nên trắng bệch. Ngăn cuối cùng trong tủ giày có một đôi dép lê, rõ ràng là phong cách mà người nào đó rất thích, đế dép đã mòn, hẳn là đã đi trong một thời gian dài.
Điều đó đại diện cho cái gì đây?
Thế nhưng ra khỏi phòng làm việc, anh bắt gặp Giang Tang Du đang ngồi đợi.
Nói thật, anh cảm thấy càng bực bội.
Anh đi đến, giọng anh rất bình thản:
- Đến sao không gọi điện báo trước cho anh? Giang Tang Du cười cười:
- Sợ quấy rầy anh đấy.
Tóc cô hơi ướt, anh đoán:
- Ngoài trời đang mưa à?
Cô lè lưỡi:
- Vâng, lúc ra khỏi nhà trời vẫn chưa mưa, đến công ty anh thì lại mưa, không báo trước, nên em không mang theo ô.
Anh nhướng mày, nhưng không nói.
Lúc này cô mới phát hiện ra, sắc mặt anh không tốt lắm, theo bản năng cô đưa tay sờ lên trán anh, mà Trình Nghi Triết cũng theo bản năng định tránh, giọng nói vẫn luôn dịu dàng với Giang Tang Du lại mang theo chút cường thế.
- Hình như trán anh rất nóng.
Chả trách anh cảm thấy không thoải mái.
- Không sao đâu.
- Hay đi khám xem sao.
- Thật sự không có chuyện gì đâu.
Giang Tang Du vấn kiên trì.
- Anh cứ như vậy em sẽ cảm thấy mình rất vô dụng đấy, vị hôn phu của mình ngã bệnh, lại không cần mình quan tâm.
Trình Nghi Triết đè nén sự khó chịu trong lòng, đành theo Giang Tang Du đến bệnh viện, khám từng li từng tí.
Giang Tang Du nhìn anh, cô cảm thấy thái độ của anh trong mấy ngày gần đây cứ là lạ, cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy, ánh mắt anh thâm trầm như một cái đầm lầy sâu hun hút không đáy.
Bên ngoài trời vẫn mưa, Trình Nghi Triết nhìn cô, anh hơi lười cử động, nên không còn sức để làm những hành động lãng mạn nữa:
- Anh đưa em về nhà.
Lần này Giang Tang Du không trả lời như bình thường “Được thôi” nữa, ngược lại cô nhìn Trình Nghi Triết:
- Lần trước anh từng nói anh có cuốn sách XX đã ngừng xuất bản, em muốn xem, em đã tìm rất nhiều hiệu sách nhưng vẫn không thể tìm thấy quyển sách đó.
- Hai ngày nữa anh mang đến cho em.
Giang Tang Du lại lắc đầu:
- Hôm nay em nhất định phải đọc.
Thái độ kiên trì như vậy, khiến Trình Nghi Triết không khỏi tò mò nhìn cô vài lần.
Chính cô lại cảm thấy có gì đó không đúng:
- Hình như anh không hoan nghênh em đến đại bản doanh của anh thì phải? Anh cứ yên tâm, dù có bừa bãi bẩn thỉu đến thế nào em cũng sẽ không cười anh đâu.
Trình Nghi Triết lắc đầu:
- Quyển sách đó hay đến thế cơ à?
Hay đến mức, cô bất chấp ngại ngùng.
Cô thấy hơi khẩn trương, trong lòng bất an nhưng ngoài mặt trái lại vẫn bình tĩnh.
Cô đành tự nói với bản thân, chuyển sang chủ đề khác, bởi vậy cô lại càng chú ý quan sát từng chử chỉ hành động của Trình Nghi Triết. Từ lúc bắt đầu lên xe, anh nhìn di động rất nhiều lần, hành động này mà cũng xảy ra trên người anh, thật rất buồn cười.
- Anh đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng à?
Trình Nghi Triết mấp máy môi:
- Không.
- Vậy sao anh cứ nhìn di động mãi thế?
- Vậy sao em cứ luôn chăm chú nhìn anh thế?
Giang Tang Du sững sờ, không lên tiếng nữa.
Đến Vân Thành, mưa rơi mỗi lúc một to.
Giang Tang Du không để ý, chỉ theo Trình Nghi Triết lên tầng.
Đầu Trình Nghi Triết hơi choáng váng, căn bản anh không định tiếp tục xử lý công việc nữa, mà hiện nay anh cũng không muốn nói chuyện. Với thái độ trầm mặc này anh sợ sẽ khiến Giang Tang Du rất lúng túng, vì vậy đành giả vờ bận rộn mở máy tính lên và đang xem một tài liệu quan trọng.
Giang Tang Du không quấy rầy anh, cô đứng trước giá sách, tiện tay rút một quyển. Trình Nghi Triết đột nhiên nhìn chằm chằm vào hành động của cô. Cô thấy hơi chột dạ, Không biết nên tiếp tục rút quyển sách ra, hay trả sách lại chỗ cũ.
Trình Nghi Triết ho khan, tìm một câu uyển chuyển:
- Mỗi quyển sách đều có vị trí cố định, nếu như ai đó di chuyển, anh sẽ không thể tìm thấy quyển sách cần tìm.
Anh ngầm ngụ ý, chính là không hi vọng người khác động vào đồ đạc của anh.
Đối với chuyện này, Giang Tang Du chẳng nói đúng sai, vì đúng là có nhiều người có thói quen như vậy. Cô nhìn Trình Nghi Triết, trong lòng đại khái đã hiểu, anh chỉ là không thích cô tùy tiện động vào đồ đạc của anh.
Nói xong, chính Trình Nghi Triết lại cảm thấy không đúng, có lẽ vì hành động của Giang Tang Du, khiến anh bài xích theo bản năng.
Chính là cảm giác, bị người khác xâm chiếm lãnh địa, khiến anh không thích.
Rõ ràng đã có một người từng ở đây, làm tất cả mọi trò, vậy mà anh lại cảm thấy rất bình thường, anh không hề có thái độ như bây giờ.
Từ bao giờ, lại diễn ra cái chuyện khó coi như thế này?
Anh nghĩ, có lẽ có nhiều chỗ, thật sự sai lầm.
Anh đứng lên, đi đến giá sách rút ra một quyển sách, đặt vào tay Giang tang Du:
- Chính là quyển này.
Trước đây, cô từng nhắc đến quyển sách này.
Giang Tang Du cười cười:
- Tặng em hay cho em mượn?
- Nếu như em không trả lại, anh cũng sẽ không nói là em tham ô đâu.
Cô che miệng cười, không khí trở nên bớt lúng túng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Tang Du vẫn nghiêm túc đọc cuốn sách.
Đột nhiên, cô tìm thấy trong sách một bức tranh, là bút pháp của Trình Nghi Triết. Anh vẽ không đẹp lắm, chỉ dùng vài nét bút để phác họa lên hình dáng một người con gái. Trong tranh là một bóng lưng, rất đơn giản, rất giống với những bức tranh anh từng tặng cô, nhìn kỹ thì không có gì đặc biệt.
Có lẽ vì bức tranh này khiến lòng cô ấm áp hơn chăng, cô nhìn Trình Nghi Triết.
Anh nhất định không biết, cộng cả bức tranh này, là anh đã tặng cô tròn 100 bức chân dung.
Cô nhất định không biết, bức tranh này, là anh tiện tay vẽ, nhưng không phải vẽ cô.
Cô kẹp bức tranh vào cuốn sách như cũ.
Ngoài trời vẫn không ngừng mưa, Trình Nghi Triết cảm thấy bực bội.
Một cô gái trẻ, muộn như vậy mà vẫn cứ ngồi đây, anh không hiểu điều nay thể hiện cho cái gì nữa.
Nếu anh ngang nhiên đề nghị đưa cô về nhà, nhất định sẽ khiến cả hai lúng túng.
- Quyển sách rất hay à?
- Đúng vậy.
Giang Tang Du từ trên ghế đứng dậy, thoáng nhìn ra khỏi cửa sổ, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, theo sau là ầm ầm sấm chớp.
- Em…
Trình Nghi Triết nhíu mày:
- Mưa hơi to, hay ở lại đây vậy.
Cô gật đầu, lấy điện thoại gọi về nhà.
Giang Tang Du không biết mình làm thế là đúng hay sai, cô không mang theo quần áo ngủ, nên đến tủ quần áo, cô tìm thấy một bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ vẫn chưa tháo mác. Cô hơi buồn cười, không biết nên nghĩ thế nào cho phải.
Thế nhưng sau khi tắm rửa, cô bước ra ngoài, Trình Nghi Triết chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh, vừa thâm thúy vừa ớn lạnh, khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
Dường như cô có ảo giác toàn thân đang rét run, vẻ mặt của Trình Nghi Triết, dường như đang muốn lột bộ váy ngủ trên người cô xuống.
Không phải là một ánh mắt chất chứa dục vọng.
Gần như chỉ là, cô đã mặc một bộ quần áo cô không nên mặc.
Ban đầu cô định trêu chọc anh một chút, định hỏi anh sao anh lại có đồ ngủ của con gái trong tủ, nhưng lúc này cô không thể nói ra lời.
Anh nhìn cô rất lâu:
- Nghỉ sớm đi.
Sau đó, anh xoay người, trở về phòng mình.
Cô cắn môi:
- Ở một mình, em rất sợ tiếng sấm.
Anh dừng lại một chút:
- Nếu có chuyện gì thì gọi anh, anh rất thính ngủ, anh sẽ nghe thấy ngay.
Sự từ chối vô hình này, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu:
- Anh có thể…
Trình Nghi Triết xoay người, đối với sự cố gắng muốn níu kéo của cô, anh chỉ cười:
- Chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng mà.
Cho nên, có nhiều thứ, anh vĩnh viễn sẽ không vi phạm.
Giang Tang Du không nói gì thêm, Trình Nghi Triết về phòng mình.
Giang Tang Du vẫn đứng đó rất lâu, có phải cô đã sai rồi không?
Chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm…
Cô cười, sắc mặt trở nên trắng bệch. Ngăn cuối cùng trong tủ giày có một đôi dép lê, rõ ràng là phong cách mà người nào đó rất thích, đế dép đã mòn, hẳn là đã đi trong một thời gian dài.
Điều đó đại diện cho cái gì đây?
Danh sách chương