Bạch Nặc Ngôn nằm trên giường bệnh, kéo cái chăn bệnh viện trắng toát trùm kín đầu, cô cho rằng như vậy có thể át được âm thanh hỗn loạn bên ngoài, thế nhưng giọng nói càng lúc càng lớn, như muốn tát thẳng vào mặt cô, cô rốt cuộc cũng không thể lừa mình dối người được nữa, đành kéo cái chăn xuống, đôi mắt không có tiêu cự ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cô chậm chạp chớp mắt, chớp từng cái, từng cái.
Cô cử động, bước từng bước đến gần cánh cửa, lúc định mở ra cô lại cảm thấy do dự, cuối cùng cô lựa chọn dựa cả người vào cửa. Cứ thế tuột dần xuống, người cô như mất toàn bộ điểm tựa.
Cô ngồi bên cạnh cửa, một ngón tay cô đặt trên miệng, cắn nhẹ nhẹ.
Âm thanh bên ngoài, dường như càng ngày càng lớn.
Ông Giang Bác Nghi lôi kéo bà Lý Tình:
- Bà đừng lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng đến Nặc Ngôn.
Bà Lý Tình nở một nụ cười châm chọc, chua ngoa:
- Con gái ông thật là tốt, còn cướp cả vị hôn thê của em gái cơ đấy. Tôi rất muốn hỏi cô con gái ngoan của ông rằng, con người nó còn có thể đê tiện đến đâu nữa. Tôi đây đang muốn nói thật to để cho nó nghe rõ đấy, tôi còn sợ nó chưa nghe thấy cơ. Con gái tôi đã làm gì sai, vì sao lại bị bắt nạt thế này, bị xảy thai là đáng đời, không có con là đáng đời mà. Chính là ông trời trừng phạt cái loại thiếu cả những đạo đức căn bản nhất đấy. Có ai thấy con tiểu tiện nhân bên trong phim “Căn nhà nhỏ” không, bị vợ cả đánh cho không chỉ sinh non mà còn không bao giờ có con luôn đấy, đấy là sự trừng phạt của tác giả đấy. Đáng đời, đấy là trời phạt chúng mày.
Ông Gian Bác Nghi vẫn lôi kéo bà Lý Tình:
- Bà đừng nói Nặc Ngôn như vậy, con nó không phải như bà nói.
- Không phải à? Chẳng phải nó đã đến phá hỏng lễ đính hôn của em gái nó, không phải nó gian díu với em rể nó, không phải trong bụng nó có cả con của em rể nó đấy à? Ông Giang Bác Nghi lại cãi vã với bà Lý Tình.
Lại có thêm một giọng nói khác tham gia.
- Bác trai, bác gái, đều là lỗi của con, không liên quan đến cô ấy.
Bà Lý Tình nhìn thấy Trình Nghi Triết, chỉ hận không thể xông đến cho anh ta vài cái tát, cô con gái cả đời bà nâng niu, chưa bao giờ bà để cho con gái phải chịu bất kỳ khổ cực nào, vậy mà hôm nay lại phải chịu thiệt thòi lớn như thế. Người ta không thương nó, nhưng bà đau lòng thay nó, Tang Du của bà, từ nhỏ đã luôn thuận buồm xuôi gió, sao lại gặp loại người như chúng nó để phải chịu thiệt thòi chứ.
Ông Trình Chí Sơn và bà Từ Thanh cũng đến, mặc dù vẫn chưa rõ tình huống xảy ra, nhưng sau khi nghe y tá thuật lại, cùng với sự tức giận của bà Lý Tình, hai ông bà nhanh chóng nắm được chân tướng sự việc.
Ông Trình Chí Sơn đi đến trước mặt Trình Nghi Triết, nổi giận lôi đình:
- Con nhìn lại cái chuyện hay ho con vừa làm xem.
Bà Từ Thanh thấy chồng nổi giận, dù trong lòng cũng rất giận, nhưng cũng không thêm dầu vào lửa để con trai càng thảm hơn, hiện tại nếu khuyên giải ông Trình Chí Sơn cũng không hay lắm, nên tìm cách mềm mỏng hơn.
Bà Lý Tình nhìn thấy hai người, tức giận trên mặt vẫn không hề thuyên giảm:
- Các người nhìn chuyện hay ho mà con trai các người gây ra đi, đừng nghĩ Trình gia nhà cao cửa rộng thì muốn làm gì thì làm nhé, rồi muốn tổn thương con gái tôi thế nào cũng được. Mặc dù nhà chúng tôi chỉ có phụ nữ và trẻ em, nhưng tôi tuyệt đối sẽ đòi lại công bằng cho con gái tôi.
Bà Từ Thanh hắng giọng, nếu đã lột mặt nạ ra rồi, bà cũng chẳng thèm kiêng nể nữa, vừa rồi bà còn e ngại nếu bà nặng lời sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nhà, khiến mối quan hệ của Trình Nghi Triết và Giang Tang Du sẽ không thể hàn gắn, giờ thì hẳn dựa vào thái độ đối phương cũng biết không thể nào có thể cưới hỏi nữa rồi, nên bà cũng nói luôn:
- Tôi nhớ người nằm trong phòng chính là cô con gái của nhà họ Giang đấy nhé.
Bà bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Con gái mình còn không quản lý được, có tư cách gì nói người khác.
Rồi bà lại cười cười, ánh mắt chiếu thẳng vào bà Lý Tình:
- Cho dù đó không phải là con gái ruột do bà sinh ra, nhưng một khi đã làm ra những chuyện như vậy, chỉ có thể chứng minh bà là mẹ kế vô dụng. Nếu đã là con, sao có thể ở đây phân biệt con ruột và con chồng, chẳng trách con gái bà thấy bất công cướp cả chồng của em. Trước khi nói chuyện, phải nhìn lại xem có phải lỗi của bản thân không đã, người ngoài không biết còn nghĩ ngày thường bà ngược đãi con chồng, nếu không bình thường sao có thể làm ra những chuyện không chút thân tình như vậy?
Trình Nghi Triết muốn nói, lại bị bà Từ Thanh liếc mắt ngăn lại.
Bà Lý Tình giận đến mức hai vai run lên:
- Hóa ra đây chính là cách hành xử của Trình gia, coi như hôm nay tôi đã được mở mắt.
Ông Giang Bác Nghi kéo tay bà Lý Tình, ông Trình Chí Sơn cũng kéo bà Từ Thanh lại không cho bà nói gì thêm.
Bà Lý Tình càng nghĩ càng giận:
- Tôi thật hối hận vì chưa kịp ngược đãi con tiện nhân kia, nó làm những chuyện như thế này mà còn có thể gọi là con người à?
Bạch Nặc Ngôn ngồi trong phòng, tay cô mân mê bờ môi, có thể gọi là con người ư?
Mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, để phê phán hành vi của cô. Cô vùi đầu vào gối, đúng, cô đáng bị trừng phạt mà, những sinh mạng nhỏ bé từ cơ thể cô lần lượt mất đi.
Căn bản cô không nghĩ nhiều đến thế, cô chỉ muốn không ai phải chịu trách nhiệm, cứ như vậy ra đi, để lại trong lòng anh một hình ảnh đẹp nhất thuộc về cô, chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ chỉ nhớ được một phần nhỏ của cô mà thôi. Thế nhưng mọi chuyện vẫn trở nên rối tinh rối mù, cô tự đẩy bản thân vào đường cùng, lại còn tổn thương đến rất nhiều người xung quanh.
Cô đúng là tội nhân thiên cổ, là sao chổi khắc tinh, ai ở cạnh cô cũng đều gặp xui xẻo hết.
Cô chỉ định cho bản thân được phóng túng một lần cuối cùng, cô chưa bao giờ để ý đến cảm giác của một ai, cô thật sự đã quyết định bỏ đi. Cô nhận ra cô không thể phụ lòng của rất nhiều người hâm mộ, họ đã không ngừng thu thập tin tức của cô, thế nhưng cô nhất định không tiết lộ thông tin bản thân, cô sống theo chủ nghĩa ẩn dật, chỉ lâu lâu lại phát hành một vài sản phẩm âm nhạc lên website, vậy mà rất nhiều học sinh đã phải nhịn ăn nhịn mặc để có tiền mua vé xem liveshow của cô. Mỗi chuyện đều là vì cô.
Cô không hề vô cảm như trong tưởng tượng, nếu phải ra đi cô cũng sẽ rất nhớ thương.
Cô còn nhớ đến anh, tuổi thanh xuân của cô tràn ngập dấu vết của anh.
Nhưng cô đã hủy hoạn toàn bộ sự nghiệp của anh, cô đạp tan giấc mơ của mọi người, cô còn tự đẩy bản thân vào một cơn ác mộng.
Cả cuộc đời của cô, cô sống để làm gì.
Cô chẳng thể mang lại gì cho bản thân, đồng thời chỉ mang đến tổn thương cho người khác.
Từ ngày bà Bạch Văn bỏ lại cô, cô đã mất đi tình thân, cô cứ luôn theo đuổi, cô luôn cho rằng ông trời để cô sống trong sự thiếu thốn tình cảm, nhất định sẽ đền bù những tổn thất của cô trên một phương diện khác, cô cho rằng sự đền bù đó chính là tình yêu, nhưng nó lại chỉ là sự tổn thương dành cho chính cô và thậm chí dành cho cả mọi người nữa.
Tình thân, tình yêu, cho đến cuối cùng, đều là dã tràng xe cát.
Cô hủy hoại người khác, đồng thời cũng hủy hoại chính bản thân cô.
Nước mắt, không một tiếng động, cứ thế rơi xuống, cô đúng là khắc tinh, đi đến đâu cũng đều không mang lại may mắn.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục ầm ĩ, làm những chuyện như vậy có thể gọi là người sao?
Cô còn được gọi là con người sao? Cô còn là người sao? Phải không? Đúng không?
Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí u ám:
- Mọi người đừng tranh cãi nữa, tất cả đều không liên quan đến Bạch Nặc Ngôn, là do con cưỡng đoạt cô ấy. Ngay từ lần đầu tiên cô ấy tham gia thử vai để làm phát ngôn viên cho nhãn hiệu Gia Ái, con đã để ý đến cô ấy, con đã ra điều kiện nếu cô ấy trở thành người phụ nữ của con, con sẽ để cô ấy đại diện cho nhãn hiệu Gia Ái. Khi đó cô ấy không biết con sắp đính hôn với Tang Du, mà con cũng không biết mối quan hệ của con và Tang du sẽ có thể tiến triển đến đâu. Cô ấy đã nhiều lần muốn chia tay, nhưng con cứ nhất quyết bắt cô ấy ở bên cạnh con. Đến khi đính hôn với Tang Du con vẫn không thể bỏ được cô ấy, vẫn âm thầm ép buộc cô ấy không được rời khỏi con. Tất cả mọi chuyện đều do con ép buộc cô ấy, Bạch Nặc Ngôn luôn không chịu khuất phục sự uy hiếp của con, cho đến hôm nay, mọi chuyện đều bại lộ, con không còn gì để nói.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Trình Nghi Triết.
Anh rất bình tĩnh, mỗi lời nói ra như đang trần thuật một sự việc, đồng thời mang theo một thái độ nhận lỗi.
- Không thể có chuyện đó.
Ông Trình Chí Sơn đột nhiên mở miệng, dù rất ít khi tiếp xúc với con trai, nhưng ông luôn tin tưởng vào nhân phẩm của con ông.
- Con trai tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy.
Trình Nghi Triết đột nhiên cười lớn:
- Vì sao không thể? Chẳng lẽ con phải giống cha, cứ thế hưởng thụ tề nhân chi phúc?
Sắc mặt ông Trình Chí Sơn đột nhiên trắng bệch, trong lòng ông vẫn luôn có một khúc mắc, đó chính là sự áy náy đối với người vợ trước, vậy mà hôm nay con trai ông lại lạnh lùng nhắc lại chuyện cũ.
Hưởng thụ tề nhân chi phúc, thói hư tật xấu của đàn ông.
Bà Từ Thanh cau mày, nhìn con trai:
- Con không được nói chuyện với cha con như vậy.
Bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi đứng bên cạnh cũng bị những lời này của Trình Nghi Triết dọa ngây người, nửa ngày cũng chẳng nói được một câu.
Trình Nghi Triết đi đến bên cạnh bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi, cúi gập người xuống:
- Thật xin lỗi, con đã tổn thương Tang Du, tất cả đều là lỗi của con, xin đừng trách oan cho người vô tội.
Giờ phút này, người vô tội trong lời của anh đang nấp sau cánh cửa, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Giang Tang Du đứng cách đó không xa, im lặng quan sát chuyện xảy ra. Khi cha gọi điện cho cô tới, cô nhanh chóng đến nơi, cô sợ mẹ giận quá mất khôn, đúng lúc nghe thấy những lời Trình Nghi Triết nói, thật châm biếm, cô nghĩ.
Cô bước đến bên cạnh mẹ, tỏ ra bất đắc dĩ:
- Mẹ, con xin lỗi, con quên không nói với mẹ, con và Nghi Triết đều chủ động chia tay, anh ấy không hề có lỗi với con.
Mẹ à, cho dù có thua, cũng phải thua cho đẹp.
Hơn nữa, người ta cho đến giờ cũng chẳng có nhiều tình cảm với con, khi ở bên cạnh con rất vui vẻ, dù có thất tình, cũng sẽ nhanh qua thôi.
Bà Lý Tình nói không lên lời, Giang Tang Du cũng thở dài, cuối cùng cô để cho ông Giang Bác Nghi đưa bà Lý Tình về nhà, chỉ để cô ở lại.
Đối diện với thái độ của Giang Tang Du, bà Từ Thanh cũng chỉ thở dài, con trai bà đã lỡ mất một cô gái tốt.
Bà Từ Thanh cũng để chồng về trước, bà muốn nói chuyện riêng với Bạch Nặc Ngôn.
Đây là lần đầu tiên bà Từ Thanh nghiêm túc quan sát Bạch Nặc Ngôn, xinh đẹp, phóng khoáng, và xốc nổi.
Nhưng hình như, đây không phải tuýp phụ nữ con trai bà ưa thích.
Bạch Nặc Ngôn nằm trên giường, hàng mi cong run lên, vô cùng linh hoạt.
Bà Từ Thanh đi tới, ngồi bên cạnh giường:
- Hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, phụ nữ sảy thai cũng giống như phụ nữ ở cữ vậy, cần phải cẩn thận, rất dễ để lại bệnh căn.
Bạch Nặc Ngôn nhìn bà Từ Thanh, nhưng không mở miệng.
Bà Từ Thanh thở dài nhìn xuống bụng của Bạch Nặc Ngôn, nếu đứa trẻ không mất, thì tốt quá.
- Nghe nói sau này con không thể có con?
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn giật giật:
- Bà có ý gì?
- Con nghĩ ta đang muốn nói đến chuyện gì?
Bà Từ Thanh cười nhạt, mang theo một thái độ cao cao tại thượng.
Bạch Nặc Ngôn cũng muốn cười, nhưng không cười nổi, gương mặt trở nên cứng nhắc:
- Đơn giản là tôi không có tư cách bước vào Trình gia, nên tôi đừng nên mơ mộng hão huyền.
Bà Từ Thanh cười rất vui vẻ:
- Đúng là một đứa trẻ thông minh.
Bạch Nặc Ngôn quay đi:
- Bà biết không, bà nên quản con trai bà cho tốt à? Bà nói với tôi có ích gì, tôi cũng đâu phải là người có khả năng chống đối với bà, bà cần gì phải kiêng dè tôi chứ. Nói không chừng bà khiến tôi bực mình, tôi lại càng dụ dỗ con trai bà, để anh ấy từ bỏ gia đình, bỏ trốn với tôi.
Bà Từ Thanh nhìn Bạch Nặc Ngôn rất lâu, sau đó còn tốt bụng đắp chăn cho cô:
- Đứa trẻ này quá thật thà, không thích gì đều nói thẳng ra, chẳng kiêng nể một ai. Ít ra bây giờ, con phải nịnh nọt ta mới đúng. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, cái gì cần cứ nói với ta, nhưng ta đoán con cũng chẳng muốn làm phiền đến ta.
Bạch Nặc Ngôn ngơ ngác nhìn bà Từ Thanh, đáng lẽ bà phải mắng vào mặt cô rằng cô là đồ vịt con xấu xí lại cứ cho mình là công chúa Bạch Tuyết mới đúng chứ?
Khi bước ra khỏi phòng bệnh, bà Từ Thanh khẽ thở dài. Lời của con trai bà vừa nói ra đã khiến bà hoàn toàn chấn động, để con trai bà có thể nói những lời như vậy, người ngoài không biết, nhưng người làm mẹ như bà thì biết rất rõ, đã không còn đường lui nữa. Lần này con trai bà rất quyết tuyệt, bà làm mẹ tự nhiên cũng không thể cấm cản.
Đối với việc hôn nhân đại sự, bà vẫn luôn để con trai mình làm chủ, mặc dù đứa bé có thể khiến người ta tiếc nuối, nhưng trong cuộc sống vợ chồng, con cái vốn không phải là trọng điểm.
Bà chỉ muốn xem xem Bạch Nặc Ngôn là người như thế nào, chỉ cần không phải cái loại đàn bà tráo trở, khúm núm, hay hồng nhan họa thủy như Lâm Đại Ngọc, bà đều có thể chấp nhận.
Bà thở dài, dường như Giang Tang Du đang có lời muốn nói với con trai bà, nên bà quyết định bỏ qua ý định nói chuyện với con.
Vừa rồi, con trai bà đã nói một câu khiến bà vô cùng chấn động:
- Trong phòng là mẹ của con con, ai cũng có thể đi, nhưng con không thể.
Cô cử động, bước từng bước đến gần cánh cửa, lúc định mở ra cô lại cảm thấy do dự, cuối cùng cô lựa chọn dựa cả người vào cửa. Cứ thế tuột dần xuống, người cô như mất toàn bộ điểm tựa.
Cô ngồi bên cạnh cửa, một ngón tay cô đặt trên miệng, cắn nhẹ nhẹ.
Âm thanh bên ngoài, dường như càng ngày càng lớn.
Ông Giang Bác Nghi lôi kéo bà Lý Tình:
- Bà đừng lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng đến Nặc Ngôn.
Bà Lý Tình nở một nụ cười châm chọc, chua ngoa:
- Con gái ông thật là tốt, còn cướp cả vị hôn thê của em gái cơ đấy. Tôi rất muốn hỏi cô con gái ngoan của ông rằng, con người nó còn có thể đê tiện đến đâu nữa. Tôi đây đang muốn nói thật to để cho nó nghe rõ đấy, tôi còn sợ nó chưa nghe thấy cơ. Con gái tôi đã làm gì sai, vì sao lại bị bắt nạt thế này, bị xảy thai là đáng đời, không có con là đáng đời mà. Chính là ông trời trừng phạt cái loại thiếu cả những đạo đức căn bản nhất đấy. Có ai thấy con tiểu tiện nhân bên trong phim “Căn nhà nhỏ” không, bị vợ cả đánh cho không chỉ sinh non mà còn không bao giờ có con luôn đấy, đấy là sự trừng phạt của tác giả đấy. Đáng đời, đấy là trời phạt chúng mày.
Ông Gian Bác Nghi vẫn lôi kéo bà Lý Tình:
- Bà đừng nói Nặc Ngôn như vậy, con nó không phải như bà nói.
- Không phải à? Chẳng phải nó đã đến phá hỏng lễ đính hôn của em gái nó, không phải nó gian díu với em rể nó, không phải trong bụng nó có cả con của em rể nó đấy à? Ông Giang Bác Nghi lại cãi vã với bà Lý Tình.
Lại có thêm một giọng nói khác tham gia.
- Bác trai, bác gái, đều là lỗi của con, không liên quan đến cô ấy.
Bà Lý Tình nhìn thấy Trình Nghi Triết, chỉ hận không thể xông đến cho anh ta vài cái tát, cô con gái cả đời bà nâng niu, chưa bao giờ bà để cho con gái phải chịu bất kỳ khổ cực nào, vậy mà hôm nay lại phải chịu thiệt thòi lớn như thế. Người ta không thương nó, nhưng bà đau lòng thay nó, Tang Du của bà, từ nhỏ đã luôn thuận buồm xuôi gió, sao lại gặp loại người như chúng nó để phải chịu thiệt thòi chứ.
Ông Trình Chí Sơn và bà Từ Thanh cũng đến, mặc dù vẫn chưa rõ tình huống xảy ra, nhưng sau khi nghe y tá thuật lại, cùng với sự tức giận của bà Lý Tình, hai ông bà nhanh chóng nắm được chân tướng sự việc.
Ông Trình Chí Sơn đi đến trước mặt Trình Nghi Triết, nổi giận lôi đình:
- Con nhìn lại cái chuyện hay ho con vừa làm xem.
Bà Từ Thanh thấy chồng nổi giận, dù trong lòng cũng rất giận, nhưng cũng không thêm dầu vào lửa để con trai càng thảm hơn, hiện tại nếu khuyên giải ông Trình Chí Sơn cũng không hay lắm, nên tìm cách mềm mỏng hơn.
Bà Lý Tình nhìn thấy hai người, tức giận trên mặt vẫn không hề thuyên giảm:
- Các người nhìn chuyện hay ho mà con trai các người gây ra đi, đừng nghĩ Trình gia nhà cao cửa rộng thì muốn làm gì thì làm nhé, rồi muốn tổn thương con gái tôi thế nào cũng được. Mặc dù nhà chúng tôi chỉ có phụ nữ và trẻ em, nhưng tôi tuyệt đối sẽ đòi lại công bằng cho con gái tôi.
Bà Từ Thanh hắng giọng, nếu đã lột mặt nạ ra rồi, bà cũng chẳng thèm kiêng nể nữa, vừa rồi bà còn e ngại nếu bà nặng lời sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nhà, khiến mối quan hệ của Trình Nghi Triết và Giang Tang Du sẽ không thể hàn gắn, giờ thì hẳn dựa vào thái độ đối phương cũng biết không thể nào có thể cưới hỏi nữa rồi, nên bà cũng nói luôn:
- Tôi nhớ người nằm trong phòng chính là cô con gái của nhà họ Giang đấy nhé.
Bà bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Con gái mình còn không quản lý được, có tư cách gì nói người khác.
Rồi bà lại cười cười, ánh mắt chiếu thẳng vào bà Lý Tình:
- Cho dù đó không phải là con gái ruột do bà sinh ra, nhưng một khi đã làm ra những chuyện như vậy, chỉ có thể chứng minh bà là mẹ kế vô dụng. Nếu đã là con, sao có thể ở đây phân biệt con ruột và con chồng, chẳng trách con gái bà thấy bất công cướp cả chồng của em. Trước khi nói chuyện, phải nhìn lại xem có phải lỗi của bản thân không đã, người ngoài không biết còn nghĩ ngày thường bà ngược đãi con chồng, nếu không bình thường sao có thể làm ra những chuyện không chút thân tình như vậy?
Trình Nghi Triết muốn nói, lại bị bà Từ Thanh liếc mắt ngăn lại.
Bà Lý Tình giận đến mức hai vai run lên:
- Hóa ra đây chính là cách hành xử của Trình gia, coi như hôm nay tôi đã được mở mắt.
Ông Giang Bác Nghi kéo tay bà Lý Tình, ông Trình Chí Sơn cũng kéo bà Từ Thanh lại không cho bà nói gì thêm.
Bà Lý Tình càng nghĩ càng giận:
- Tôi thật hối hận vì chưa kịp ngược đãi con tiện nhân kia, nó làm những chuyện như thế này mà còn có thể gọi là con người à?
Bạch Nặc Ngôn ngồi trong phòng, tay cô mân mê bờ môi, có thể gọi là con người ư?
Mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, để phê phán hành vi của cô. Cô vùi đầu vào gối, đúng, cô đáng bị trừng phạt mà, những sinh mạng nhỏ bé từ cơ thể cô lần lượt mất đi.
Căn bản cô không nghĩ nhiều đến thế, cô chỉ muốn không ai phải chịu trách nhiệm, cứ như vậy ra đi, để lại trong lòng anh một hình ảnh đẹp nhất thuộc về cô, chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ chỉ nhớ được một phần nhỏ của cô mà thôi. Thế nhưng mọi chuyện vẫn trở nên rối tinh rối mù, cô tự đẩy bản thân vào đường cùng, lại còn tổn thương đến rất nhiều người xung quanh.
Cô đúng là tội nhân thiên cổ, là sao chổi khắc tinh, ai ở cạnh cô cũng đều gặp xui xẻo hết.
Cô chỉ định cho bản thân được phóng túng một lần cuối cùng, cô chưa bao giờ để ý đến cảm giác của một ai, cô thật sự đã quyết định bỏ đi. Cô nhận ra cô không thể phụ lòng của rất nhiều người hâm mộ, họ đã không ngừng thu thập tin tức của cô, thế nhưng cô nhất định không tiết lộ thông tin bản thân, cô sống theo chủ nghĩa ẩn dật, chỉ lâu lâu lại phát hành một vài sản phẩm âm nhạc lên website, vậy mà rất nhiều học sinh đã phải nhịn ăn nhịn mặc để có tiền mua vé xem liveshow của cô. Mỗi chuyện đều là vì cô.
Cô không hề vô cảm như trong tưởng tượng, nếu phải ra đi cô cũng sẽ rất nhớ thương.
Cô còn nhớ đến anh, tuổi thanh xuân của cô tràn ngập dấu vết của anh.
Nhưng cô đã hủy hoạn toàn bộ sự nghiệp của anh, cô đạp tan giấc mơ của mọi người, cô còn tự đẩy bản thân vào một cơn ác mộng.
Cả cuộc đời của cô, cô sống để làm gì.
Cô chẳng thể mang lại gì cho bản thân, đồng thời chỉ mang đến tổn thương cho người khác.
Từ ngày bà Bạch Văn bỏ lại cô, cô đã mất đi tình thân, cô cứ luôn theo đuổi, cô luôn cho rằng ông trời để cô sống trong sự thiếu thốn tình cảm, nhất định sẽ đền bù những tổn thất của cô trên một phương diện khác, cô cho rằng sự đền bù đó chính là tình yêu, nhưng nó lại chỉ là sự tổn thương dành cho chính cô và thậm chí dành cho cả mọi người nữa.
Tình thân, tình yêu, cho đến cuối cùng, đều là dã tràng xe cát.
Cô hủy hoại người khác, đồng thời cũng hủy hoại chính bản thân cô.
Nước mắt, không một tiếng động, cứ thế rơi xuống, cô đúng là khắc tinh, đi đến đâu cũng đều không mang lại may mắn.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục ầm ĩ, làm những chuyện như vậy có thể gọi là người sao?
Cô còn được gọi là con người sao? Cô còn là người sao? Phải không? Đúng không?
Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí u ám:
- Mọi người đừng tranh cãi nữa, tất cả đều không liên quan đến Bạch Nặc Ngôn, là do con cưỡng đoạt cô ấy. Ngay từ lần đầu tiên cô ấy tham gia thử vai để làm phát ngôn viên cho nhãn hiệu Gia Ái, con đã để ý đến cô ấy, con đã ra điều kiện nếu cô ấy trở thành người phụ nữ của con, con sẽ để cô ấy đại diện cho nhãn hiệu Gia Ái. Khi đó cô ấy không biết con sắp đính hôn với Tang Du, mà con cũng không biết mối quan hệ của con và Tang du sẽ có thể tiến triển đến đâu. Cô ấy đã nhiều lần muốn chia tay, nhưng con cứ nhất quyết bắt cô ấy ở bên cạnh con. Đến khi đính hôn với Tang Du con vẫn không thể bỏ được cô ấy, vẫn âm thầm ép buộc cô ấy không được rời khỏi con. Tất cả mọi chuyện đều do con ép buộc cô ấy, Bạch Nặc Ngôn luôn không chịu khuất phục sự uy hiếp của con, cho đến hôm nay, mọi chuyện đều bại lộ, con không còn gì để nói.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Trình Nghi Triết.
Anh rất bình tĩnh, mỗi lời nói ra như đang trần thuật một sự việc, đồng thời mang theo một thái độ nhận lỗi.
- Không thể có chuyện đó.
Ông Trình Chí Sơn đột nhiên mở miệng, dù rất ít khi tiếp xúc với con trai, nhưng ông luôn tin tưởng vào nhân phẩm của con ông.
- Con trai tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy.
Trình Nghi Triết đột nhiên cười lớn:
- Vì sao không thể? Chẳng lẽ con phải giống cha, cứ thế hưởng thụ tề nhân chi phúc?
Sắc mặt ông Trình Chí Sơn đột nhiên trắng bệch, trong lòng ông vẫn luôn có một khúc mắc, đó chính là sự áy náy đối với người vợ trước, vậy mà hôm nay con trai ông lại lạnh lùng nhắc lại chuyện cũ.
Hưởng thụ tề nhân chi phúc, thói hư tật xấu của đàn ông.
Bà Từ Thanh cau mày, nhìn con trai:
- Con không được nói chuyện với cha con như vậy.
Bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi đứng bên cạnh cũng bị những lời này của Trình Nghi Triết dọa ngây người, nửa ngày cũng chẳng nói được một câu.
Trình Nghi Triết đi đến bên cạnh bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi, cúi gập người xuống:
- Thật xin lỗi, con đã tổn thương Tang Du, tất cả đều là lỗi của con, xin đừng trách oan cho người vô tội.
Giờ phút này, người vô tội trong lời của anh đang nấp sau cánh cửa, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Giang Tang Du đứng cách đó không xa, im lặng quan sát chuyện xảy ra. Khi cha gọi điện cho cô tới, cô nhanh chóng đến nơi, cô sợ mẹ giận quá mất khôn, đúng lúc nghe thấy những lời Trình Nghi Triết nói, thật châm biếm, cô nghĩ.
Cô bước đến bên cạnh mẹ, tỏ ra bất đắc dĩ:
- Mẹ, con xin lỗi, con quên không nói với mẹ, con và Nghi Triết đều chủ động chia tay, anh ấy không hề có lỗi với con.
Mẹ à, cho dù có thua, cũng phải thua cho đẹp.
Hơn nữa, người ta cho đến giờ cũng chẳng có nhiều tình cảm với con, khi ở bên cạnh con rất vui vẻ, dù có thất tình, cũng sẽ nhanh qua thôi.
Bà Lý Tình nói không lên lời, Giang Tang Du cũng thở dài, cuối cùng cô để cho ông Giang Bác Nghi đưa bà Lý Tình về nhà, chỉ để cô ở lại.
Đối diện với thái độ của Giang Tang Du, bà Từ Thanh cũng chỉ thở dài, con trai bà đã lỡ mất một cô gái tốt.
Bà Từ Thanh cũng để chồng về trước, bà muốn nói chuyện riêng với Bạch Nặc Ngôn.
Đây là lần đầu tiên bà Từ Thanh nghiêm túc quan sát Bạch Nặc Ngôn, xinh đẹp, phóng khoáng, và xốc nổi.
Nhưng hình như, đây không phải tuýp phụ nữ con trai bà ưa thích.
Bạch Nặc Ngôn nằm trên giường, hàng mi cong run lên, vô cùng linh hoạt.
Bà Từ Thanh đi tới, ngồi bên cạnh giường:
- Hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, phụ nữ sảy thai cũng giống như phụ nữ ở cữ vậy, cần phải cẩn thận, rất dễ để lại bệnh căn.
Bạch Nặc Ngôn nhìn bà Từ Thanh, nhưng không mở miệng.
Bà Từ Thanh thở dài nhìn xuống bụng của Bạch Nặc Ngôn, nếu đứa trẻ không mất, thì tốt quá.
- Nghe nói sau này con không thể có con?
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn giật giật:
- Bà có ý gì?
- Con nghĩ ta đang muốn nói đến chuyện gì?
Bà Từ Thanh cười nhạt, mang theo một thái độ cao cao tại thượng.
Bạch Nặc Ngôn cũng muốn cười, nhưng không cười nổi, gương mặt trở nên cứng nhắc:
- Đơn giản là tôi không có tư cách bước vào Trình gia, nên tôi đừng nên mơ mộng hão huyền.
Bà Từ Thanh cười rất vui vẻ:
- Đúng là một đứa trẻ thông minh.
Bạch Nặc Ngôn quay đi:
- Bà biết không, bà nên quản con trai bà cho tốt à? Bà nói với tôi có ích gì, tôi cũng đâu phải là người có khả năng chống đối với bà, bà cần gì phải kiêng dè tôi chứ. Nói không chừng bà khiến tôi bực mình, tôi lại càng dụ dỗ con trai bà, để anh ấy từ bỏ gia đình, bỏ trốn với tôi.
Bà Từ Thanh nhìn Bạch Nặc Ngôn rất lâu, sau đó còn tốt bụng đắp chăn cho cô:
- Đứa trẻ này quá thật thà, không thích gì đều nói thẳng ra, chẳng kiêng nể một ai. Ít ra bây giờ, con phải nịnh nọt ta mới đúng. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, cái gì cần cứ nói với ta, nhưng ta đoán con cũng chẳng muốn làm phiền đến ta.
Bạch Nặc Ngôn ngơ ngác nhìn bà Từ Thanh, đáng lẽ bà phải mắng vào mặt cô rằng cô là đồ vịt con xấu xí lại cứ cho mình là công chúa Bạch Tuyết mới đúng chứ?
Khi bước ra khỏi phòng bệnh, bà Từ Thanh khẽ thở dài. Lời của con trai bà vừa nói ra đã khiến bà hoàn toàn chấn động, để con trai bà có thể nói những lời như vậy, người ngoài không biết, nhưng người làm mẹ như bà thì biết rất rõ, đã không còn đường lui nữa. Lần này con trai bà rất quyết tuyệt, bà làm mẹ tự nhiên cũng không thể cấm cản.
Đối với việc hôn nhân đại sự, bà vẫn luôn để con trai mình làm chủ, mặc dù đứa bé có thể khiến người ta tiếc nuối, nhưng trong cuộc sống vợ chồng, con cái vốn không phải là trọng điểm.
Bà chỉ muốn xem xem Bạch Nặc Ngôn là người như thế nào, chỉ cần không phải cái loại đàn bà tráo trở, khúm núm, hay hồng nhan họa thủy như Lâm Đại Ngọc, bà đều có thể chấp nhận.
Bà thở dài, dường như Giang Tang Du đang có lời muốn nói với con trai bà, nên bà quyết định bỏ qua ý định nói chuyện với con.
Vừa rồi, con trai bà đã nói một câu khiến bà vô cùng chấn động:
- Trong phòng là mẹ của con con, ai cũng có thể đi, nhưng con không thể.
Danh sách chương