Sau khi Lâm Xuyên nghỉ ngơi hơn nửa ngày, cảm thấy thoải mái hơn chút thì liền đứng dậy đi lại. Lúc trước Phương Thanh khăng khăng muốn trở về cùng hắn, nên đến khi trở về cô lại bị nhốt. Mặc dù trong lòng hắn không muốn vậy nhưng bây giờ việc nên làm trước tiên là phải xóa bỏ hiềm nghi thì tốt hơn. Lại nghĩ tới hai vị sư đệ Dịch Tu cùng Hàm Xa còn đang bị thương nặng hôn mê, thì lòng thấy áy náy vô cùng. Mặc dù chuyện này không phải do lỗi của hắn, nhưng hắn thân là sư huynh thì cũng nên chịu trách nhiệm chăm sóc họ. Hắn nghĩ xong thì quyết định đứng dậy đi đến phòng của hai người.

Nói đến cũng lạ, hắn bây giờ đã là “Gương kiếm song thành”, và cũng được coi là cao thủ trong môn phái, nhưng vì sao hôm qua hắn không hề phát hiện ra có yêu ma xâm nhập vào khu nhà? Theo lý thuyết, mùi trên mình yêu ma vô cùng tà ác, người tu tiên hoàn toàn có thể phát hiện một cách dễ dàng. Có thể suy đoán hắn bị ma khí trên người Phương Thanh mê hoặc làm lẫn lộn cảm giác, nhưng còn các đệ tử khác thì sao? Vì sao không có một ai phát hiện? Mà cho dù đạo hạnh của tất cả mọi người không đủ để phát hiện ra yêu ma, nhưng còn Thương Hàn thì sao? Vì sao ngay cả một cao thủ như Thương Hàn cũng sơ sẩy đến như vậy? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, bất giác mà ngừng bước chân. Bây giờ nghĩ đến những lời mà Dịch Tu nói hôm qua lại thấy kỳ lạ vô cùng. Thương Hàn đi nghỉ sớm, cũng phân phó Nghi Huyên mang theo đệ tử ra ngoài tuần tra, hai việc này xem có vẻ trùng hợp, tựa hồ như đang ẩn chứa bí ẩn.

Hắn đang suy nghĩ thì chợt nghe một tiếng thét kinh hãi truyền ra từ trong phòng Dịch Tu cùng Hàm Xa. Hắn không chần chừ mà chạy nhanh đến. Còn chưa tới cửa, mùi máu tanh nồng đã sộc vào mũi. Trong lòng hắn hoảng hốt vô cùng, vội vàng đẩy cửa đi vào. Rồi sau đó, liền bị chết lặng vì cảnh tượng trước mắt.

Trong căn phòng, máu tươi nhuộm khắp nơi, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ đậm. Xương cốt máu thịt ruột gan vung khắp bốn phía, nhìn vô cùng kinh khủng. Trải qua nhiều năm sát phạt, Lâm Xuyên cũng không lạ gì những cảnh chết chóc thê thảm. Nhưng khi thấy đồng môn của mình bị giết dã man như vậy, thì lại là một chuyện khác. Đầu óc của hắn bỗng trở nên trì độn, không hề muốn tin những mảnh thi thể phân tán khắp nơi này là của Dịch Tu cùng Hàm Xa.

“Lâm Xuyên sư huynh…”

Lâm Xuyên đang hoảng sợ thì bị một tiếng gọi này làm cho thần trí tỉnh táo lại. Hắn nhìn theo hướng tiếng gọi phát ra, thì thấy Tùng Yên ngồi co quắt dưới đất, vẻ mặt kinh hoàng. Có lẽ bị ngã vì khiếp sợ, trên người và trên tay hắn dính đầy máu, nhìn chật vật vô cùng.

Lâm Xuyên vội quỳ gối xuống, nắm lấy bả vai của hắn, hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Tùng Yên vừa nghe Lâm Xuyên hỏi, thì lập tức nước mắt tràn mi rơi xuống. Hắn run rẩy đáp: “Đệ không biết… Đệ vừa vào thì…”

Lâm Xuyên thấy hắn kinh sợ như thế thì cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Hắn cố gắng khống chế tâm trạng, suy nghĩ thật kỹ càng. Hành động độc ác tàn nhẫn như thế chắc chắn là do yêu ma gây nên, nhưng sao hắn vẫn không phát hiện ra chút ma khí nào?

Ngay lúc này, các đệ tử khác cũng nghe thấy tiếng thét mà đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhất thời cảm thấy đau xót phẫn nộ đan xen, không biết phải làm sao. Một lát sau, Thương Hàn cùng Nghi Huyên cũng đến, Nghi Huyên vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, thì kinh hãi nói không nên lời. Còn sắc mặt Thương Hàn lại càng lạnh lùng như băng hàn, giống như mọi cảm xúc đều đông cứng trên khuôn đó.

Đi theo Thương Hàn ngoại trừ đám người kia còn có Thúy Đào, hắn bước nhanh đến cạnh Tùng Yên, vội vàng hỏi han. Nhưng Tùng Yên đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, chỉ biết nức nở mà không nói được lời nào.

Thúy Đào nhíu mày, giọng nói phẫn nộ vô cùng, “Đáng giận! Nhất định là do phủ Cức Thiên gây nên!” Hắn dứt lời lại quay ra hỏi Lâm Xuyên, “Lâm Xuyên sư huynh, huynh có nhìn thấy con yêu ma đó không?”

Lâm Xuyên nặng nề lắc đầu.

Thần sắc Thúy Đào bỗng chuyển sang vẻ đau thương, hắn cúi đầu, buồn bã tức giận nói: “Tại sao có thể như vậy… Yêu ma kia rốt cuộc đã giết người như thế nào? Ta… Ta hoàn toàn không phát hiện ra ma khí!”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử cũng bắt đầu nghi hoặc.

Sắc mặt Nghi Huyên cũng thay đổi, nhíu mày nói: “Đúng vậy, hoàn toàn không cảm thấy ma khí… Không thể có chuyện này. Loài yêu ma chắc chắn không thể che giấu được mùi ma khí…” Cô khó hiểu, nhìn phía Thương Hàn, “Sư huynh, huynh thì sao?”

Sắc mặt Thương Hàn vẫn thâm trầm như trước, giống như đáy vực sâu thẳm. Hắn nghe Nghi Huyên hỏi vậy cũng không mở miệng, chỉ yên lặng lắc đầu.

“Chẳng lẽ…” Nghi Huyên có chút hoảng hốt, “Chẳng lẽ không phải là do yêu ma gây nên?”

“Ngoại trừ yêu ma thì còn ai có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? !” Thúy Đào khóc lóc bi thương phản bác lại.

Nghi Huyên trầm tư một lát rồi nói: “Lần trước rõ ràng có yêu ma xâm nhập, nhưng lại không có một ai phát hiện. Hay là, yêu ma kia có pháp bảo lợi hại nào đó chăng?”

Trong hàng đệ tử bỗng nổi lên một hồi xôn xao lên, rồi sau đó, có người sợ hãi mở miệng, nói ra bốn chữ: ” bảo kính Cửu Hoa…”

Bốn chữ này, như sấm sét giáng xuống, nổ vang trong lòng mọi người. Quá nhiều suy đoán hoài nghi dâng lên, khiến mọi người mất hết bình tĩnh.

“Đúng vậy! Nhất định là như vậy!” Thúy Đào giật mình nói, “Lúc trước chúng ta theo dõi yêu nữ kia, cũng không cảm thấy ma khí mà! Bảo kính Cửu Hoa là thánh vật nên có thể che giấu ma khí dễ dàng! Nhất định là do yêu nữ kia làm !”

Lâm Xuyên nghe vậy, trong lòng chợt thấy kinh hãi. Lúc trước ở trong cốc Hủ Tức, hắn tận mắt nhìn thấy Phương Thanh sử dụng bảo kính Cửu Hoa để đối kháng, gột rửa toàn bộ ma khí. Tuy cũng từng nghi ngờ nhưng hắn dám khẳng định việc hôm nay tuyệt đối không liên quan đến cô ấy!

Hắn không kiềm chế được mà nói với Thúy Đào: “Không có chứng cớ thì đừng vội kết luận.”

“Sao sư huynh lại nói đỡ cho yêu ma?” Thúy Đào hờn giận nói.

Lâm Xuyên lắc đầu, “Ta chỉ ăn ngay nói thật. Cô ấy làm sao có thể phá khóa mà chạy ra đây gây chuyện ?”

Thúy Đào nhìn thẳng vào hắn, không hề nhượng bộ, nói: “Lần trước cô ta đã phá một lần rồi còn gì!”

“Ta đã nói ngay từ đầu là có yêu ma lẻn vào, cố tình phá pháp trận.” Lâm Xuyên nói.

“Yêu ma? Chúng ta đều không cảm giác được ma khí, rốt cuộc là yêu ma ở đâu tới? Từ đầu đến cuối, yêu ma trong khu nhà này chỉ có một mình cô ta!” Thúy Đào càng giận dữ thêm, “Sư huynh nhiều lần bênh vực yêu nữ kia, chẳng lẽ đã bị vẻ bề ngoài của ả mê hoặc tâm trí? !”

Lâm Xuyên hơi tức giận nhưng vẫn cố nén không nổi nóng với hắn, nên cố bình tĩnh nói: “Thúy Đào sư đệ, đệ nên bình tĩnh lại…”

“Bình tĩnh? Làm sao có thể bình tĩnh! Hiện giờ đang có hai vị sư huynh chết thảm đó!” Thúy Đào nói, “Chẳng lẽ huynh không thấy tức giận không thấy thương tâm sao? Lâm Xuyên sư huynh, chẳng lẽ trong lòng huynh, tính mạng của đồng môn không bằng an nguy của yêu nữ sao? ! Hay căn bản huynh cùng kia yêu nữ vốn cùng một giuộc? !”

Nghi Huyên thấy Thúy Đào càng nói càng không khống chế được, không nhịn nổi mà mở miệng quát hắn: “Thúy Đào! Câm mồm!”

Thúy Đào càng bi phẫn hơn, rưng rưng nước mắt nhìn Nghi Huyên nói: “Nghi Huyên sư thúc, vì sao lại bảo con câm mồm, con đã nói sai cái gì? Rõ ràng là Lâm Xuyên sư huynh không đúng! Lúc trước ngài cũng thấy đó, huynh ấy cùng yêu nữ kia thật không minh bạch. Có khi… Có khi hôm qua chính là huynh ấy thả yêu nữ kia!”

“Nói bậy!” Lâm Xuyên cuối cùng không kiềm chế được tức giận, mà quát hắn một câu.

“Ta nói bậy? Vậy huynh nói cho ta biết, vì sao hôm qua huynh ở cùng một chỗ với yêu nữ kia?” Thúy Đào chất vấn.

Lâm Xuyên suy nghĩ một lát, thì trả lời theo đúng sự thật nói: “Đưa cơm…”

“Đưa cơm? Nực cười! Cô ta là yêu ma, cần gì phải ăn?” Thúy Đào nói, “Thừa nhận đi, rõ ràng huynh chính là người thả cô ta đi, nhưng lại bị Dịch Tu sư huynh cùng Hàm Xa sư huynh phát hiện, nên huynh mới ra tay đả thuơng bọn họ!”

“Ta không làm những việc đó!” Lâm Xuyên kiên quyết phủ nhận.

“Có hay không trong lòng huynh tự biết! Nay nhân chứng đã chết, huynh nói thế nào chẳng được!” Thúy Đào nói.

Lâm Xuyên phẫn nộ đến cực điểm, nhất thời không nói nên lời.

Nghi Huyên cũng tức giận không kém, cô không quát Thúy Đào, mà lại quay ra trách Thương Hàn: “Sư huynh thật là biết cách dạy dỗ! Để cho đồ nhi của mình đi vu tội đồng môn như thế!”

Thương Hàn lúc này mới mở miệng nói, thanh âm vẫn hờ hững như trước: “Thúy Đào, đủ rồi.”

Thúy Đào nghe hắn nói như thế, thì lại khóc òa lên, hắn vừa lau lệ vừa nói: “Vì sao ngay cả sư phụ ngài cũng bảo vệ hắn… Hắn bao che yêu ma, vậy mà còn được gọi là đồng môn ư.” Nói xong vẻ mặt hắn bỗng trở nên nham hiểm, mở mồm nói không chừa một đường sống nào, “Hắn tằng tịu với yêu ma giống sư phụ mình, đúng là hạng hạ lưu! Làm ra chuyện khi sư diệt tổ như thế, hắn còn xứng là người của Dịch Thuỷ sao!”

Những lời này, đúng là như ném đá xuống sông, thoáng chốc đã dấy lên từng đợt sóng. Những đệ tử thân thiết với Lâm Xuyên thì đều trách Thúy Đào nói năng láo xược. Tuy nhiên bọn họ vẫn nghi ngờ chuyện lúc trước, nên cũng có ba phần suy nghĩ giống lời nói của Thúy Đào. Thế nhưng lại càng nhiều người xót thương vì cái chết thảm của Dịch Tu cùng Hàm Xa hơn, nên nghe bọn họ cãi vã như thế, thì đều cảm thấy phẫn nộ. Bởi vậy chẳng mấy chốc cục diện đã trở nên hỗn loạn.

Thương Hàn nhìn mọi người rồi trầm giọng quát: “Câm mồm hết cho ta!”

Tiếng quát vừa dứt, các đệ tử đều cảm thấy kinh hãi, đồng loạt ngậm mồm cúi đầu.

Thương Hàn nói: “Chân tướng còn chưa rõ ràng, mà chính bản thân đã loạn, thì còn ra thể thống gì!”

“Xin sư phụ cho phép con được nói.” Thúy Đào che giấu khẩu khí ác liệt, cung kính nói, “Muốn điều tra rõ chân tướng rất dễ dàng. Nếu thật sự là do yêu nữ kia gây nên, thì chắc chắn sẽ có dấu vết. Chúng ta đi kiểm tra là biết rõ!”

Các đệ tử nghe thấy có lý thì lập tức có người nhẹ giọng phụ họa hùa theo.

Thương Hàn nhìn mọi người, mày càng cau lại thêm vài phần. Nghi Huyên thấy hắn chậm chạp không trả lời, thì sốt ruột nói: “Vậy thì đi kiểm tra, tất cả mọi người cùng đi!” Nói xong, nàng xoay người bước về phía gian phòng nhốt Phương Thanh.

Các đệ tử thấy thế, thì vội vàng đuổi theo sau.

Nhìn sự việc thành ra như vậy, trong lòng Lâm Xuyên phiền muộn vô cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra, khiến hắn không kiềm chế được sự sợ hãi …



Ở gian phòng cách đó không xa, Phương Thanh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong vòng trận pháp nhốt ma. Thân thể yếu ớt không chút sức lực, tay chân thì đeo khóa Thần cương vừa nặng vừa lạnh như băng, làm cho cô ngay cả muốn trở mình cũng khó khăn. Cô không thể ngủ yên ổn được, chỉ có thể mặc cho cơn mệt mỏi dần dần mài mòn tinh thần của cô…

Bỗng nhiên có một mùi hương thơm thoang thoảng bay đến. Cô nhận ra mùi thơm này, chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào bóng tối u ám trong phòng rồi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Một tiếng cười xinh đẹp vang lên, trả lời cô: “Đương nhiên là tới cứu ngươi nha.”

Tiếng nói vừa dứt thì vô số những mầm xanh trồi lên từ dưới mặt đất, phá nát mặt đất khiến cho trận pháp bị bóp méo. Rồi sau đó, những mầm xanh đó bắt đầu đâm chồi, chậm rãi bò lên khóa Thần cương, quấn quanh cái khóa mấy vòng rồi thít chặt, định vặn gãy khóa Thần.

“Không phiền ngươi. Ta không muốn đi.” Phương Thanh thong thả mở miệng nói.

“Nói vớ vẩn.” Một mỹ nữ kiều diễm đi ra từ trong màn đêm. Lông mày lá liễu của cô ta khẽ nhíu lại, vẻ mặt buồn rầu nói, “Tiểu Cảnh, chúng ta là đồng bọn nha, ta làm sao có thể nhìn ngươi bị Dịch Thuỷ đình bắt nạt được?”

Phương Thanh không cho là đúng, nói: “Ngươi đến là vì bảo kính Cửu Hoa đúng không…”

“Ha ha, thế thì có gì khác nhau?” Nữ tử chậm rãi đi tới bên người Phương Thanh, nhẹ nhàng vỗ tay, những nhành cây xanh dùng lực vặn chặt lại nháy mắt đã vặn đứt khóa Thần, “Được rồi, mau trở về cùng ta đi.”

Phương Thanh không đứng dậy, chỉ nhắm hai mắt lại, “Ta không đi.”

Nữ tử ngồi xổm xuống, sẵng giọng nói: “Ngươi muốn phản bội Cức Thiên sao?”

“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Phương Thanh miễn cưỡng đáp.

“Tiểu Cảnh à, ngươi đừng quên, mạng của ngươi là nhờ phủ Cức Thiên cứu, ngay cả bảo kính Cửu Hoa này cũng là do phủ Cức Thiên ban cho ngươi, ngươi thật sự muốn lấy oán trả ơn, muốn đối địch với Cức Thiên chúng ta sao?” Nữ tử cười hỏi.

“Ta không đối địch với các ngươi…” Phương Thanh nói, ” Chỉ là ta đã tìm được nơi muốn đến rồi.”

Nữ tử cười vô cùng thích thú, hỏi cô: “Bên cạnh một ai đó sao?”

“Ừ.” Phương Thanh nhẹ giọng đáp.

“Thật là, có mỗi chuyện như vậy mà cũng đáng để ngươi phải giày vò bản thân như vậy sao. Bắt hắn đến phủ Cức Thiên có phải tốt hơn không? Dù sao…” Nữ tử ngừng lại một chút, rồi cố ý kéo dài giọng, ” Không phải hắn cũng có ma chủng sao?”

“Hắn không phải là ma vật.” Phương Thanh mở mắt, nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh.

“Làm ma vật thì có gì không tốt? Muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Ngươi cũng là ma vật, cũng thấy rất thoải mái còn gì?” Thanh âm của nữ tử mềm nhẹ giống như dụ dỗ, “Huống chi chính đạo vô cùng cương trực, không bao giờ muốn làm bạn với yêu ma. Không giống với chúng ta, chẳng phải băn khoăn điều gì. Ngươi cứ khăng khăng đi theo hắn, chỉ sợ khiến chính đạo nghi kỵ, cuối cùng lại làm hại hắn.”

“Không cần phải nói nữa, dù sao ta cũng không đi.” Phương Thanh nói.

“Ôi, mọi người đều dạy hư ngươi rồi, nuôi ngươi thành kẻ bảo thủ tùy hứng thế này. Ta cứ nghĩ ngươi thật lòng thích nam tử kia, thì ra chỉ là ích kỷ mà làm bậy. Nếu ngươi không suy nghĩ cho hắn, thì để ta cho ngươi xem, ngươi có thể hại hắn đến mức nào nhé.” Nữ tử nói xong, ống tay áo nhẹ vung lên.

Phương Thanh phát hiện, muốn né tránh thì cũng đã quá muộn. Máu tươi tanh nồng trút xuống như mưa, chớp mắt đã thấm đẫm người nàng. Cô xoay người ngồi dậy, nhìn vết máu loang lổ đầy tay đầy người mình, nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Nữ tử cười khẽ, vọt mình nhảy lùi lại, nháy mắt đã biến mất. Đúng lúc này, cửa phòng lập tức bị đẩy toang ra, Nghi Huyên dẫn theo một đoàn đệ tử đi vào…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện