“Nếu hôm nay chàng muốn đi, thì hãy giết ta trước.”

Bốn bề trắng xóa, như vừa trải qua một trận tuyết lớn, che phủ mọi sắc thái, chôn vùi mọi âm thanh. Không gian trong gương yên tĩnh và hoang vu như thủa sơ khai.

Sau một lát im lặng, Lâm Xuyên nhíu mày, thấp giọng nói: “Cô cần gì phải làm vậy…”

Phương Thanh lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt ướt lệ của cô như suối nguồn sau mưa xuân, càng thêm long lanh tươi đẹp. Nhưng sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như trước, vầng trán càng lộ ra sự mệt mỏi chưa từng thuyên giảm, quả nhiên cô đang gắng gượng triển khai Kính Giới.

Lâm Xuyên nói: “Không Minh Kính Giới sẽ làm tiêu hao khí lực của người thi triển thuật, cô muốn vây khốn ta, nhưng liệu cô có thể chống đỡ được bao lâu?”

Phương Thanh không đáp lời mà chỉ nhìn hắn.

Lâm Xuyên cũng không biết phải nói thêm điều gì nữa, hắn không hiểu, bọn họ vốn chỉ như bèo nước gặp nhau, nhưng vì sao cô phải cố chấp như thế? Vì sao rõ ràng hắn đã kiên quyết cự tuyệt như thế, mà cô vẫn không chịu buông tay? Đột nhiên, một tiếng thanh thúy vang lên phá vỡ không gian đang thâm trầm yên tĩnh. Nhìn theo hướng tiếng động phát ra thì thấy phía trên khoảng Kính Giới trắng xóa kia xuất hiện một khe nứt. Sau đó một luồng gió mát mang theo hương cỏ cây lùa vào, nhẹ nhàng lướt qua tóc Phương Thanh.

Nỗi kinh hoàng bỗng nhiên ùa đến. Cho dù người thi triển thuật pháp có kiệt hết khí lực thì cùng lắm Không Minh Kính Giới sẽ biến mất thôi, chứ không thể nào “Vỡ vụn” được. Trừ phi thuật pháp Ngưng Kính luyện ra bảo kính bị tổn hại, thì mới xảy ra tình trạng này. Mà bảo kính cùng chủ nhân đồng tâm cộng mệnh, một khi bị phá hủy, thì hậu quả khó lường. Việc này, Lâm Xuyên đương nhiên rất rõ ràng. Nhưng cô chưa chiến đấu, cũng chưa từng bị thương, mà bảo kính Cửu Hoa lại là bảo khí, làm sao có thể vỡ vụn được?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ tường tận thì đã thấy vết nứt thứ hai xẹt qua khoang không trắng xóa. Hắn bối rối, vội hét với cô: “Mau thu lại trận pháp!”

Phương Thanh khẽ nhăn mày, thần sắt có vẻ đau đớn, nhưng cô chỉ trầm mặc. Khi vết nứt thứ ba giáng xuống, cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, thân thể nghiêng đi rồi ngã xuống.

Lâm Xuyên vội vàng chạy đến đỡ lấy cô. Vào khoảnh khắc dựa vào lồng ngực hắn, cô đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn, suy yếu nói: “… Chàng đừng đi đâu hết… Ở lại bên ta…”

Hành động cùng lời nói này của cô thật sự giống hệt như người đã chết kia. Hắn không thể tập trung được thần trí, cánh tay bất giác siết thật chặt. Cách lớp quần áo đơn bạc, hắn vẫn cảm nhận được làn da lạnh băng khác thường của cô, thậm chí hô hấp cũng mang theo hơi lạnh. Vì sao, ngay cả lúc suy yếu cũng giống hệt nhau như vậy?

Lúc này, cô càng nắm chặt vạt áo hắn thêm vài phần, thân thể cứng đờ vì quá đau đớn. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng, ngay cả một tiếng rên cũng không phát ra. Hắn cầm lấy cổ tay cô, muốn kiểm tra xem rốt cuộc cô bị làm sao. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào chỉ thấy một vùng lạnh buốt tĩnh lặng, khiến hắn giật mình hoảng sợ ——

Cô không có mạch đập!

Trong lúc bối rối, trí nhớ bỗng hiện lên rõ ràng, hắn còn nhớ ma vật áo đỏ kia từng nói một câu: “Chỉ là một cái xác phục sinh, mà dám không coi ai ra gì như vậy!”

Rồi hình ảnh khi mới gặp lần đầu bỗng hiện lên trước mắt, tay cô cầm bảo kiếm Tinh Lưu, ngồi trước đầm nước. Ánh sáng lấp lánh chiếu xuống mặt nước trong veo như mặt gương.

Rất nhiều chuyện xâu chuỗi vào nhau, và cho ra một đáp án chân thực nhất: cô không hề cố ý biến đổi hình dạng, đây là dung mạo thực sự của cô; người khác đều cảm thấy bảo kiếm Tinh Lưu quá nặng, còn cô lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng; cô là ma vật, nhưng lại có thể điều khiển thần khí bảo kính Cửu Hoa, hơn nữa còn am hiểu cách thi triển “Thiên Nhất Huyền Thủy trận” của Dịch Thuỷ đình…

Trong lòng rung động, khiến cho thanh âm cũng trở nên run rẩy. Hắn nhìn vào hai tròng mắt trong vắt của cô, gọi cô một tiếng: “… Sư phụ?”

Cô bỗng nhiên nở nụ cười, thân thể càng ghé sát vào lòng hắn hơn, nói: “Coi như ta là sư phụ của chàng… Xin đừng đi…”

Tiếng nứt rạn lại vang lên thanh thúy, ngăn chặn lại mọi suy nghĩ trong đầu trong đầu hắn, hắn lo lắng nói với cô: “Ta không đi, người mau thu gương lại đi.”

Cô lập tức nở nụ cười mãn nguyện thậm chí còn thêm chút giảo hoạt, nhấc tay lên nhẹ nhàng vẫy một vẫy, thu hồi bảo kính Cửu Hoa. Kính Giới được giải trừ đồng thời cô cũng được giải thoát khỏi thống khổ, cô thở ra một hơi, rồi không nhúc nhích được nữa.

Hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa định hỏi cô tỉ mỉ hơn thì chợt nghe tiếng bước chân đến gần. Hắn khẩn trương nâng đầu, thì thấy Trường Cần đang cầm kiếm đi tới.

Trường Cần nhìn thấy hai người bọn họ thì vẻ mặt cũng hiện lên kinh ngạc. Hắn cũng đi theo các đệ tử để truy người, nhưng đạo hạnh Lâm Xuyên tinh thâm nên đã chạy thoát khỏi bọn họ từ lâu. Hắn nghĩ rằng có lẽ Lâm Xuyên sẽ đưa Phương Thanh về cốc Hủ Tức, nên chạy vội tới đây để xem. Không ngờ lại đúng như suy đoán của bản thân. Hắn giật mình đứng sững ra, nhất thời quên cả hành động.

Lâm Xuyên cũng không biết nên nói điều gì, nên đành trầm mặc.

Đang lúc hai người đang bối rối, thì thấy có luồng ánh sáng lóe lên, theo đó là tiếng người nhốn nháo vang lên. Láng máng có thể nghe ra vài thanh âm quen thuộc đang hướng về nơi này. Có lẽ cấc đệ tử khác đã truy đến nơi này. Lâm Xuyên nhíu mi, vừa định hành động, thì Trường Cần xoay người lại niệm khấu quyết: “Kính Không Hư Ảnh.”

Thuật “Kính Không Hư Ảnh” là thuật chuyên dụng để ẩn náu, Trường Cần chưa luyện xong thuật Ngưng Kính, nên không thể luyện ra một thực thể bảo kính. Nhưng vẫn có thể thi triển một thuật mô phỏng theo thuật pháp thực sự. Trong nháy mắt, ảo ảnh lập tức bao phủ, giấu đi thân thể của Lâm Xuyên cùng Phương Thanh, chỉ còn lại cảnh vật tối tăm trước cốc Hủ Tức.

Thi triển xong, Trường Cần xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đồng môn vừa đuổi tới. Đồng môn nhìn thấy hắn, đi đến gần hỏi: “Trường Cần, huynh tới sớm vậy. Thế nào? Có thấy bóng dáng hai người kia không?”

Trường Cần tỏ ra thành thật lắc lắc đầu, rồi lại làm bộ nhìn sang bốn phía, nói: “Không thấy ai hết.”

Các đệ tử đều lộ vẻ chán nản, đang định tiến lên xem xét, thì bị Trường Cần ngăn lại. Nếu có người đến gần, chỉ sợ pháp thuật sẽ bị hóa giải, Trường Cần suy nghĩ thật nhanh rồi: “Mọi người hãy bình tĩnh, ma chướng trong cốc Hủ Tức rất nguy hiểm, nếu lại gần không biết sẽ ra sao đâu. Vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng thì hơn!”

Mọi người nghe thấy có lý, liền dừng bước thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định chuyển sang nơi khác tìm kiếm. Mọi người quay người định rời đi thì thấy Trường Cần vẫn đứng nguyên tại chỗ, tất cả đều không khỏi nghi hoặc.

Trường Cần lại đáp một thản nhiên: “Nói không chừng hai người kia lại đến đây, ta sẽ đứng canh ở đây, có chuyện gì còn kịp thời thông báo.”

Nói đến vậy những người khác cũng không hỏi han thêm. Hơn nữa ngày thường Trường Cần cùng Lâm Xuyên có quan hệ rất tốt, chỉ sợ nếu thực sự đụng độ thì sẽ khó động thủ, nên không muốn bắt buộc hắn.

Đợi mọi người đi xa, Trường Cần vuốt vuốt ngực, nhẹ nhàng thở ra, hóa giải bức tường che giấu. Hắn quay đầu, thấy Lâm Xuyên nhìn hắn với ánh mắt biết ơn. Hắn ngồi xổm xuống, cười đắc ý nói: “Thế nào, thấy chiêu này của đệ giỏi không!”

Lâm Xuyên cười cười bất đắc dĩ, đáp hắn một câu: “Cám ơn.”

“Khách khí làm gì.” Trường Cần nhìn Lâm Xuyên, rồi lại nhìn Phương Thanh trong lòng Lâm Xuyên, hỏi, “Cô ta làm sao vậy?”

Lâm Xuyên lắc lắc đầu. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Phương Thanh đang ngủ mê mệt, hơi thở của cô mỏng manh, gần như không có.

“Có phải do trận pháp Phong Ma cùng khóa Thần Cương làm cho như vậy không? Hay là sư huynh cứ đưa cô ấy vào cốc Hủ Tức đi, không chừng hấp thụ thêm ma khí sẽ khỏe hơn đó.” Trường Cần nói.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lâm Xuyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn chần chờ một lát, rồi mở miệng nói: “Trường Cần, ta…”

“Không cần phải giải thích với đệ.” Trường Cần đáp nhẹ nhàng, “Tuy rằng đệ không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng từ nhỏ đệ đã ở bên sư huynh, thân thiết hơn huynh đệ bình thường, đệ tin huynh. Những huynh đệ khác cũng chỉ nhất thời phẫn nộ nên mới hiểu lầm nhiều đến vậy, sư huynh đừng nên để trong lòng. Ôi, không biết thủ phạm rốt cuộc là ai, nếu đệ mà tìm được sẽ bầm thây vạn đoạn hắn quyết không tha! … Thành thật mà nói thì Thương Hàn Đàn Chủ có thành kiến đối với huynh. Nhưng mà đừng lo, chờ đệ trở về môn phái, sẽ cầu Chưởng môn cùng Thiên Vân trưởng lão làm chủ cho huynh. Huynh hãy yên tâm. Còn bây giờ nên tìm một chỗ trốn để tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, ách, huynh thật sự không muốn vào cốc Hủ Tức sao? Thực ra trong cốc rất an toàn, nhưng mà sau khi đi vào thì không biết sẽ có chuyện gì …”

Lâm Xuyên thấy hắn nói càng lúc càng nhiều, đành bất đắc dĩ ngắt lời nói: “Không cần đâu, bây giờ huynh sẽ trở về phái gặp Chưởng môn.”

“Hả? Bây giờ?” Trường Cần vẻ mặt lo lắng, rồi chỉ chỉ người trong lòng Lâm Xuyên, “Vậy còn cô ấy?”

Lâm Xuyên nghĩ một lát rồi thành thật nói với hắn, “Có lẽ cô ấy chính là sư phụ của ta…”

“Hả?” Trường Cần trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Xuyên không biết phải giải thích như thế nào, đúng lúc đang cố gắng tìm từ thì bỗng nhiên có hàng loạt dây leo phóng ra từ trong cốc Hủ Tức, nháy mắt đã trói chặt hắn cùng Phương Thanh. Lâm Xuyên muốn tránh nhưng không kịp, bị dây leo kéo vào trong cốc.

Trường Cần bị tình cảnh này làm cho sợ hãi, hắn cố nén hoảng hốt, chạy nhanh đuổi theo đám dây leo đó, định cứu người. Nhưng hắn chưa kịp vào cốc, thì nghe thấy một giọng nói yêu kiều của nữ tử, nói: “Đây là địa bàn của phủ Cức Thiên, ngươi tưởng muốn xông vào thì xông sao?”

Tiếng nói vừa dứt thì cây cỏ dưới chân bỗng vươn dài lên, hóa thành bụi dây leo khổng lồ trói chặt Trường Cần. Trên thân dây leo gắn đầy gai nhọn, đâm vào da thịt mang theo cảm giác nóng đốt.

Ma độc? ! Trường Cần nhất thời bối rối, không kịp ứng phó nên độc tố thừa cơ khuếch tán, chốc lát đã xâm nhập vào huyết mạch. Chân khí bắt đầu rối loạn, Trường Cần không còn sức giãy dựa. Phát hiện “Con mồi” không chống cự, những cây leo thô ráp như vật sống bò lên bờ vai của hắn, vòng lên cổ hắn, dần dần thít chặt lại. Trường Cần bị nghẹt thở khiến mắt hắn mờ đi, tâm trí cũng tan rã.

Ngay khi hắn tưởng như mình sắp chết thì có một luồng kiếm quang xẹt qua, chặt đứt đám bụi dây leo khổng lồ. Trường Cần chỉ cảm giác được ai đó đỡ lấy, an toàn nằm xuống. Hắn cố hết sức nâng mắt nhìn thoáng qua, khẽ gọi: “Nghi Huyên sư thúc…”

Nghi Huyên gật gật đầu, lấy một cái hộp trong lòng ra, nói: “Ăn Địch Tủy đan vào trước đã.”

Nhưng Trường Cần chưa vội uống thuốc mà lại giãy dụa nói: “Lâm Xuyên sư huynh huynh ấy… Bị… Trong cốc…”

Nghi Huyên nghe vậy, đưa mắt nhìn vào trong thâm cốc tối tăm kia, trong lòng sầu lo vô cùng. Nhưng lúc này, giọng nữ tử yêu kiều kia lại vang lên, nói: “Vẫn còn muốn quản chuyện người khác sao?”

Giọng nói vừa dứt thì cây cỏ dưới đất lại tiếp tục vươn dài ra, hung mãnh hơn lúc trước gấp trăm lần. Nghi Huyên vội gọi bảo kính ra, niệm khẩu quyết: “Trạm Lộ! Minh quang chiếu động, khai giải kính giới!”

Hào quang chói lọi, quét sạch đám cỏ cây yêu ma. Sau đó Nghi Huyên đổ ra một viên thuốc, đút vào miệng Trường Cần. Tiếp đó đứng dậy, chuyên tâm ứng chiến. Cô quan sát chung quanh, hừ lạnh một tiếng, nói: “Đồ hèn nhát, không dám hiện thân sao? Trạm Lộ! Gương sáng chiếu hình!”

Quát xong một tiếng, bảo kính trên bàn tay cô chiếu ra ánh sáng thanh sạch, sau đó từ trong vầng sáng thanh sạch đó hiện ra một mỹ nhân xinh đẹp đang mỉm cười nhìn cô.

“Yêu vật, mau xưng tên ra!” Nghi Huyên giương trường kiếm lên, quát mắng.

“Người sắp chết thì cần gì phải biết tên họ của ta?” Nữ tử khẽ xoắn lọn tóc mượt mà, cười quyến rũ nói.

“Cuồng vọng!” Nghi Huyên nói xong, xuất chiêu Huyền Bộc, công kích trực tiếp về hướng cô ta.

Vòng eo của nữ tử nhẹ nhàng uốn éo, chuyển thân nhẹ như cành liễu, tránh được một chiêu kia. Ả cười khẽ, nói: “Hình như cô nương quá coi thường ta rồi. Tang Uyển!”

Ả vừa hô lên một cái tên kỳ quái thì lập tức từ dưới bùn đất chồi lên một gốc cây non xanh như búp măng. Gốc cây đó có hình dạng một thanh kiếm, trên thân cây quấn đầy dây leo, ngoài ra còn điểm vài nụ hoa. Nữ tử nhẹ nhàng cầm lấy gốc cây kia, không nhổ lên mà chỉ nhẹ giọng cười nói: “Tang lâm hóa vật. Sâm La loạn.” Mặt đất bỗng rung động, đất đai nứt ra như nham thạch nổi lên, chỉ thấy hơn trăm con yêu ma từ dưới lòng đất chui lên, gầm rống dữ tợn.

Nghi Huyên thấy thế, nói: “Thì ra, ngươi là Kiếm Thị Cức Thiên!”

“Ha ha, ngay cả là Dịch Thuỷ ngũ hiền, cũng không thể thắng ta, huống chi là hạng vô danh như ngươi?” Nữ tử cười, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng xoa lên thân yêu vật xấu xí bên cạnh, sau đó chuyển thanh âm lạnh như băng nói, “Xé xác bọn chúng cho ta!”

Nghe được hai chữ “Xé xác”, Nghi Huyên lập tức nhớ tới cái chết của Dịch Tu cùng Hàm Xa, cô nghiến răng, chất vấn nói: “Là ngươi giết đệ tử của phái ta? !”

Lông mày nữ tử khẽ nhếch, cười càng trắng trợn, “Thế thì sao?”

Nghi Huyên căm phẫn vô cùng, cô vung kiếm, xuất chiêu Hải Nạp.

Bọn yêu ma tuy nhiều nhưng cũng chỉ là hạng tầm thường. Một chiêu vừa quét qua, đã chết hơn phân nửa. Nghi Huyên vừa định châm biếm vài câu thì lại có hàng loạt yêu ma chui từ dưới đất lên, vây tụ một lần nữa.

Nữ tử cười càng khinh miệt, vươn tay vuốt ve thanh Mộc kiếm Tang Uyển, nói: “Nước nuôi cây, trong tay ta là bảo kiếm Tang Uyển, chính là khắc tinh của phái Dịch Thuỷ đình bọn ngươi! Cây tính sinh trưởng, để xem ngươi còn chống đỡ được mấy lượt nữa!”

Lòng Nghi Huyên vốn phẫn nộ, lại thêm việc Trường Cần bị thương, còn Lâm Xuyên thì sinh tử chưa biết, bởi vậy chiêu thức xuất ra có phần xúc động vội vã. Dốc sức chiến đấu mấy lượt, nhưng ngay cả ống tay áo của nữ tử cũng chưa chạm được đến, cho nên tâm trạng của cô càng sốt ruột hơn nên dần dần rơi xuống thế hạ phong. Cô đành phải lấy sức mạnh của Kính Giới che chở chính mình cùng Trường Cần, chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Nữ tử thấy thế, vẻ mặt đắc thắng, cô ta giương kiếm, nhún mình nhảy vọt lên rồi trảm xuống định lấy tính mạng Nghi Huyên.

Nhưng đúng lúc này, Thương Hàn đột ngột xuất hiện, cản lại một đòn kia. Nhìn thấy Thương Hàn, nữ tử kia nhướn mày, thần sắc âm trầm vô cùng. Cô ta cũng không dây dưa thêm, nhảy lùi ra sau, ra lệnh cho đám yêu ma kia tấn công hai người.

Thương Hàn cầm kiếm che chắn trước người Nghi Huyên, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh như băng. Nghi Huyên vui mừng, gọi hắn một tiếng: “Sư huynh.”

Thương Hàn không quay đầu nhìn, chỉ thản nhiên đáp: “Mang Trường Cần đi trước.”

Nghe thấy câu này, không đợi Nghi Huyên kịp phản ứng, nữ tử kia cười lạnh nói: “Hừ, sao vậy, sợ chuyện của ngươi bị đồng môn phát hiện sao?”

Thương Hàn không nói một câu, lập tức vung kiếm, bắt đầu càn quét lũ yêu ma chung quanh.

Thần sắc nữ tử càng lộ vẻ oán độc hơn, nói: “Ta biết ngay mà, ngươi có thể phản bội Dịch Thuỷ đình, thì cũng có thể phản bội phủ Cức Thiên!”

Nghi Huyên bị câu nói này khiến cho bàng hoàng, khó tin nhìn về phía Thương Hàn đang chiến đấu anh dũng. Đạo hạnh của Thương Hàn cao hơn Nghi Huyên rất nhiều, thế nên chỉ giây lát đã diệt hơn mười yêu ma, mở ra một con đường. Hắn nhanh nhẹn vô cùng, chỉ chớp mắt đã tung mình đến trước người nữ tử kia.

Nhìn thấy kiếm phong lợi hại của hắn, mang theo sát khí lành lạnh áp sát đến gần, khiến nữ tử kia bị chọc giận. Cô ta xoay cổ tay, nhổ bảo kiếm Tang Uyển lên, hất ra một mùi hoa thoang thoảng. Thương Hàn vội vàng nín thở, lùi ra sau một bước.

Sắc mặt nữ tử trầm xuống, không còn vẻ quyến rũ ngả ngớn nữa nói: “Thế nào, muốn giết ta diệt khẩu sao? Đến hôm nay, ngươi nghĩ ngươi còn có thể quay về chính đạo sao?”

Nghi Huyên rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi , “Thương Hàn sư huynh, ả ta rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Phản bội Dịch Thuỷ đình là sao? !”

Thương Hàn vẫn trầm mặc như cũ, nữ tử kia lại vui vẻ quay ra trả lời cô: “Không ngại nói cho ngươi hay. Hắn đã hấp thu ma chủng, trở thành môn hạ của phủ Cức Thiên từ lâu rồi.”

“Cái gì? !” Nghi Huyên kinh hãi kêu lên.

“Không chỉ như vậy đâu…” Nữ tử ngừng lại một chút, sau đó cố ý kéo dài giọng nói, “Chính hắn đã giết chết ‘Tuyệt Cảnh’.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện