Sau khi xong việc buổi sáng, Lâm Xuyên mang hộp thức ăn trở về điện Thiên Tuyền. Đệ tử hộ pháp ngoài điện Thiên Tuyền nhìn thấy hắn thì không nói một câu, trực tiếp mở cửa điện giúp hắn. Lâm Xuyên thấy trong mắt họ có nụ cười mang hàm ý sâu xa, không khỏi lại cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng không giải thích gì cả, chỉ nói cảm ơn rồi bước nhanh vào.
Hắn đi vào điện, chưa được mấy bước thì đã bị cái gì đó làm vướng chân, lảo đảo người suýt thì ngã. Hắn cúi đầu thì thấy Phương Thanh cuộn tròn người lại nằm bên chân hắn.
Lâm Xuyên vội vàng buông đồ đạc trong tay ra, đỡ nàng ngồi dậy rồi hỏi: “Sao lại ngủ chỗ này? Bị đá có đau không?”.
Phương Thanh lắc đầu, làu bàu oán giận: “Lâu quá a. . . . . .”.
Lâm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, lấy một chén canh hạt sen hoa quế từ trong hộp ra, nói: “Học xong còn đi gặp Thiên Thành trưởng lão cho nên mới bị muộn”.
Phương Thanh nắm lấy cổ tay hắn, tựa trong lòng hắn uống từng ngụm từng ngụm canh hạt sen, híp mắt xuýt xoa khen lấy khen để.
Lâm Xuyên hơi hơi nhướng mày, cười vui vẻ. Hắn thấy nàng uống xong canh hạt sen thì mới mở miệng: “Ta phải xuống núi vài ngày. . . . . .”.
Phương Thanh nâng mắt nhìn hắn, hỏi: “Làm gì?”.
“Vừa rồi ta vừa nói đi gặp Thiên Thành trưởng lão còn gì. Trưởng lão phụ trách sắp xếp các đệ tử ra ngoài trừ yêu, đại khái nhanh nhất cũng phải nửa tháng, cô đừng có mà ‘bế quan’ nữa, đến chỗ Nghi Huyên sư thúc ở tạm được không?” Lâm Xuyên nói.
Phương Thanh nhíu mày than nhẹ: “Lâu thế. . . . . . mà đi đâu?”.
“Mặc Lưu Sơn.”
Nghe cái tên này, vẻ mặt Phương Thanh trở nên lạnh lùng, Mặc Lưu Sơn vốn là một trong những phân đà của ma giáo Cực Thiên Phủ, yêu ma trên núi nhiều vô kể, làm hại người dân. Năm đó Dịch Thủy Đình xuất chiến thảo phạt đã coi nơi đó là mục tiêu đầu tiên. Trong đầu, trí nhớ rõ ràng như chuyện mới xảy ra hôm qua. Hãy còn nhớ những đám mây đen che kín bầu trời kia, gió lạnh thổi cuồn cuộn, rồi cả núi chỉ toàn đất đai khô cằn, quanh quẩn chỉ toàn mùi của máu, dưới chân là tầng tầng thi thể của yêu ma, kẻ địch trước mắt không hề có xu hướng giám bớt, khổ chiến mười ngày, xương trắng đã trải thành đường, máu tươi đã chảy thành sông, cuối cùng cũng thành công san bằng phân đà này, giết toàn bộ yêu ma trong đó, mà trận chiến này cũng đã giúp nàng có được cái tên “Ngũ Hiền”. . . . . .
Thấy vẻ mặt nàng bỗng đông cứng nặng nề, Lâm Xuyên dò hỏi: “Sao vậy?”.
Phương Thanh nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng: “Không cho phép đi”.
Lâm Xuyên kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại như vậy. Trước đây hắn cũng từng xuống núi trừ yêu, chưa bao giờ thấy nàng ngăn cản, nhưng lúc này, tuy có liên quan đến Cực Thiên Phủ nhưng hơn hai mươi năm trước Mặc Lưu Sơn đã bị Dịch Thủy Đình tiêu diệt, hơn nữa còn bày trận pháp trừ yêu rồi. Hiện giờ có lẽ chỉ còn một số yêu quái tác loạn mà thôi, có gì phải sợ? Hắn nghiêm mặt nói: “Ta đã đồng ý với Thiên Thành trưởng lão rồi, cũng đã bàn bạc hành trình với các sư huynh đệ, sao có thể nói không đi là không đi được?”.
Phương Thanh nói: “Đạo hạnh của ngươi chưa viên mãn, lại còn đang bị thương. . . . . .”.
“Dù đạo hạnh của ta chưa viên mãn nhưng vẫn dư sức giết mấy tiểu yêu, còn vết thương đã không sao rồi.” Lâm Xuyên nói, “Cô đang xem thường ta sao?”.
Phương Thanh nghe vậy thì trầm mặt một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Ta sẽ chết đói á. . . . . .”.
Nàng vừa dứt lời, Lâm Xuyên không biết nên giận hay nên cười nữa, trách móc nàng: “Thế nên ta mới bảo cô đến chỗ Nghi Huyên sư thúc! Cô mà ở đây không chết đói mới là lạ”.
Phương Thanh nhìn hắn, hỏi: “Không thể không đi sao?”.
“Không thể không đi!” Lâm Xuyên trả lời không chút do dự. Nếu không đi, khi bao giờ mới có thể đủ tiền xây lại phòng, mua thêm đất trồng trọt. . . . . .
Phương Thanh thấy hắn kiên quyết thì trái lại lại nói: “Ta cũng đi”.
Lâm Xuyên nghe vậy, sự kinh ngạc đã bị lo lắng và nghi hoặc thay thế. Hắn cau mày: “Nếu cô đi theo, ta phải phân tâm lo chăm sóc cô, sao có thể trừ yêu được?”.
“Ta cũng đi.” Phương Thanh lặp lại một lần.
“Không được!” Lâm Xuyên bác bỏ.
Phương Thanh đứng lên, rũ mắt nhìn xuống hắn, giọng nói ngang ngược độc tài làm cho người ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh lặp lại lần thứ ba: “Ta cũng đi”.
Lâm Xuyên trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, hắn cúi đầu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tùy cô. . . . . .”.
Vì thế mà một lát sau, đệ tử hộ pháp ngoài điện Thiên Tuyền không biết nói gì mà nhìn thầy trò bọn họ đi tới, sau đó lại nghe Phương Thanh thoải mái tuyên bố xuất quan.
Tin tức này truyền khắp Dịch Thủy Đình chỉ trong phút chốc, toàn phái từ trên xuống dưới đều xôn xao, Vân Ẩn Thượng Nhân biết tin thì kinh ngạc vô cùng, còn đích thân truyền Phương Thanh đến hỏi chuyện. Phương Thanh chỉ nói là nàng tự có dự tính, tuyệt đối sẽ không lỡ hẹn so kiếm, Vân Ẩn Thượng Nhân thấy nàng kiên quyết như vậy thì cũng chỉ biết để tùy hắn.
Mấy ngày sau đó, các đệ tử chuẩn bị khởi hành đều tập trung ở cửa, vẻ mặt rất bất đắc dĩ mà nhìn hai sư đồ khiến người ta không nói được lời nào kia.
Lúc này sắc trởi vẫn còn sớm, Phương Thanh mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thỉnh, chải kiểu tóc búi đơn giản nhất, cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm còn đang ngái ngủ, lắc la lắc lư đứng cạnh Lâm Xuyên. Nghe các đệ tử kêu nàng “Đàn chủ”, nàng không chút sức lực đáp lại một tiếng, lại sáp đến gần Lâm Xuyên hơn một chút, hơi hơi dựa vào hắn.
Các đệ tử thấy hành động của nàng thì cũng hơi bối rối.
Trong lời đồn đại, vị đàn chủ này dũng mãnh biết bao. Nhưng giờ xem ra nàng mềm mại nhỏ bé và yếu ớt như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Mang một cô nương yếu đuối như vậy ra ngoài, thật sự không sao chứ? Lâm Xuyên đương nhiên cảm thấy được lo lắng của các sư huynh đệ, mà bản thân cũng sầu lo. Nhưng việc đã đến nước này, vẫn không cần phải ngỗ ngược lại nàng ngay tại chỗ này.
Bối rối thì bối rối, cuối cùng mọi người vẫn theo đúng hành trình mà lên đường.
Đúng lúc mọi người xuất phát, bỗng một bóng đen hạ xuống trước cửa. Mọi ngươi hơi hoảng sợ, nhưng khi thấy rõ rồi thì đều ôm quyền hành lễ, kính cẩn hô: “Tham kiến Thương Hàn sư bá”.
Người đến là Thương Hàn.
Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người Phương Thanh, cũng không để ý tới bất kì ai xung quanh, nói thẳng: “Phương Thanh, vì sao muội xuất quan xuống núi?”.
Phương Thanh nghe thấy giọng hắn thì hơi hơi tỉnh lại một chút, nàng nhìn hắn, kính cẩn hành lễ: “Sư huynh. . . . . .”.
Thương Hàn bước nhanh đến trước mắt nàng, giọng nói lạnh lùng: “Ước định đấu một trận của chúng ta, muội quên rồi sao?”.
“Phương Thanh không dám. . . . . .” Phương Thanh nói, “Nhưng sư huynh đã cho ta kỳ hạn một tháng”.
“Ta cho muội một tháng bế quan, nhưng giờ muội đang làm cái gì?” Thương Hàn nói.
Lâm Xuyên đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng không vui. Nam nhân này rõ ràng là tới gây chuyện! Quả nhiên đúng như lời Nghi Huyên sư thúc, đường đường là một đại nam tử lại thiếu lòng độ lượng như vậy! Mặc dù hắn muốn nói lại vài câu, nhưng dù sao bối phận khác nhau, không tiện xen vào, chỉ có thể nhíu mày trầm mặc.
Vẻ mặt Phương Thanh vẫn lạnh nhạt như trước, không nhanh không chậm đáp: “Sư huynh yên tâm, mặc dù xuất quan, Phương Thanh cũng cần tu luyện thêm, tuyệt đối sẽ không để lỡ thời gian quyết chiến”.
“Xem ra muội cố ý làm cho có lệ, không cần nói nữa, chấm dứt ngay tại hôm nay đi.” Thương Hàn dứt lời, lùi lại mấy bước, gọi đồng tử đi theo, “Tùng Yên”.
Đồng tử tên Tùng Yên nghe vậy lập tức ném trường kiếm trong tay cho Thương Hàn, Thương Hàn tiếp kiếm, khẽ lật cổ tay, mũi kiếm liền hướng thẳng về phía Phương Thanh.
Lâm Xuyên thấy thế, tiến lên mấy bước, chắn trước người Phương Thanh, thanh kiếm kia ngay sát cổ họng hắn, kiếm khí lạnh như băng chỉ cách chút xíu.
“Ngươi nghĩ ngươi cản nổi ta?” Thương Hàn lạnh lùng hỏi.
“Đệ tử không cố ý mạo phạm, chỉ là nếu đã cho một tháng, sư bá há có thể lật lọng.” Lâm Xuyên lấy giọng điệu đúng mực, nói thẳng.
“Một tên tiểu bối thật cuồng vọng, ta nói chuyện với sư phụ ngươi, khi nào đến lượt ngươi xen vào?” Thương Hàn nói.
“Vậy để ta xen vào chắc là được!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, ánh sáng lóe ra từ thanh kiếm cũng theo đó mà đến, hất kiếm phong của Thương Hàn đang chĩa vào Lâm Xuyên ra.
Thương Hàn thu kiếm, nhìn người tới mà nhíu mày: “Nghi Huyên, ngươi muốn động thủ cùng ta?”.
Người vừa đến là Nghi Huyên, nàng cầm trường kiếm, vẻ mặt tức giận, căm phẫn nói: “Thương Hàn, năm đó ngươi rời khỏi môn phái, ta sớm đã không coi ngươi là người của Dịch Thủy Môn nữa rồi. Hiện giờ ngươi ba lần bảy lượt khiêu khích, chưởng môn và sư tỷ nhớ đến tình nghĩa năm xưa, ngươi ngược lại được đằng chân lân đằng đầu! Ta nói cho ngươi biết, ta không cam chịu như thế đâu! Hôm nay ngươi muốn thương tổn đến sư tỷ và sư điệt của ta, phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước!”
Nghi Huyên dứt lời, huy kiếm chém đến, chiêu thức thật sự là muốn đánh nhau. Thương Hàn nhăn mày, giơ kiếm lên chắn, hóa giải chiêu kiếm. Trong chốc lát hai người đã bắt đầu giao chiến cùng một chỗ.
Đệ tử đứng một bên không biết nói gì, trận đấu này sao họ có thể xen vào được, mọi người quay mặt nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào cho phải.
Lâm Xuyên cũng bị tình hình phát triển như vậy làm cho mơ hồ. Tính tình Nghi Huyên trước giờ đều thẳng thắn, nàng nói một quyết không nói hai, hiện giờ nàng nói muốn chiến, như vậy không phân thắng bại tuyệt đối sẽ không dừng tay. Nàng và Thương Hàn là đồng bối, đạo hạnh tu vi cũng gọi là không hơn kém là bao, trận chiến giữa hai người, ai có thể ngăn cản chứ?
Hắn đang suy nghĩ cách giải quyết, Phương Thanh đứng sau lách lên phía trước, nói với hắn: “Cho ta mượn Tinh lưu bảo kiếm dùng tạm một chút”.
Lâm Xuyên biết nàng muốn làm gì, vội tháo kiếm xuống, hai tay nâng lên.
Phương Thanh cầm chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, quay người nhìn hai người đang quấn lấy nhau tranh đấu kia. Nàng đặt ngang kiếm lên trước người, lẳng lặng hít thở, ngay tại một khắc đó, trên thân kiếm bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng, lóng lánh sáng chói. Nàng thong thả giơ kiếm lên, cao giọng mệnh lệnh: “Huyền bộc”.
“Huyền bộc” là một trong những chiêu kiếm nhập môn của Dịch Thủy Đình, nhưng khi Phương Thanh sử dụng lại sinh ra một tình cảnh hoàn toàn khác. Như ánh sáng xuyên qua không gian, như thác nước đổ xuống mặt đất, đùng đùng chói mắt. Một kiếm của Phương Thanh hạ xuống, kiếm quang cũng theo đó mà động, giống như một thanh kiếm vô hình khổng lồ chém về phía hai người đối diện.
Thương Hàn và Nghi Huyên phát hiện kiếm khí đều lui thân tránh đi. Kiếm quang chém xuống mặt đất giữa hai người họ. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cả cách cửa chùa đều hơi hơi rung động. Thế kiếm uy mãnh, lan ra rất rộng, một rãnh nứt sâu rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người yên lặng, trợn mắt há hốc mồm.
Phương Thanh khẽ vuốt thân kiếm, lạnh nhạt nói: “Thương Hàn sư huynh, Nghi Huyên sư muội, có chuyện gì bình tĩnh nói”.
Nghi Huyên nhìn cái vết nứt do thanh kiếm chém ra kia rồi nhíu mày: “Sư tỷ, cách khuyên can của tỷ cũng không khỏi quá hung mãnh rồi á”.
Phương Thanh vuốt ve bảo kiếm trong tay, giọng nói áy náy: “Lâu rồi không dùng, không biết không chế lực thế nào”. Nàng nói xong, mắt hơi hơi nâng lên.
Theo đó nàng thấy, Tùng Yên và Thúy Đào đã ngã trên mặt đất run run rẩy rẩy. Cái rãnh nứt kia ngang qua ngay trước mặt chúng, nếu lệch đi chút nữa, chỉ e hai người đã táng mạng dưới “Huyền bộc” rồi.
Thương Hàn thấy thế, mày nhíu chặt.
“Một tháng chính là một tháng, mời sư huynh tuân thủ lời hứa.” Phương Thanh trở tay để kiếm ra sau, lạnh lùng nói.
Một khắc đó, thân mình nàng đứng thẳng, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, như nhiễm một tầng sương thu. Dáng vẻ nghiêm nghị bộc lộ vẻ cực kì ngang tàng, không có bất kì kẻ nào dám khinh thường.
Thương Hàn trầm mặc một lát, thu kiếm vào vỏ, nói: “Nếu chiến lực thế này, cần gì phải đợi đến một tháng. Thôi được. . . . . .” Hắn quay người nâng Tùng Yên và Thúy Đào đứng dậy, lại nói, “Nghe nói các người muốn đi Mặc Lưu Sơn?”.
“Phải.” Phương Thanh đáp.
“Ta đi cùng các người.” Nghĩ khí của Thương Hàn không phải mang ý hỏi, hiển nhiên là tự quyết định.
Mọi người không nói gì, chỉ có Nghi Huyên tức giận phản bác, “Chưa thấy qua người nào giống âm hồn bất tán như ngươi!”.
Thương Hàn lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ta làm gì không cần phải bẩm báo với ngươi”.
Thấy bọn họ lại sắp sinh sát khí, Phương Thanh mở miệng: “Được sư huynh cùng đi đúng là không gì tốt hơn”.
Thương Hàn gật đầu, không nói thêm lời nào.
Nghi Huyên không vui nhìn Phương Thanh, gằn từng chữ: “Ta, cũng, đi!”.
Phương Thanh có chút lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh như trước trả lời: “Cũng được. . . . . .”.
Một khắc đó, các đệ tử có mặt đều cảm thấy nguy hiểm khó lường. Trực giác rằng việc này không bình thường. . . . . .
Hắn đi vào điện, chưa được mấy bước thì đã bị cái gì đó làm vướng chân, lảo đảo người suýt thì ngã. Hắn cúi đầu thì thấy Phương Thanh cuộn tròn người lại nằm bên chân hắn.
Lâm Xuyên vội vàng buông đồ đạc trong tay ra, đỡ nàng ngồi dậy rồi hỏi: “Sao lại ngủ chỗ này? Bị đá có đau không?”.
Phương Thanh lắc đầu, làu bàu oán giận: “Lâu quá a. . . . . .”.
Lâm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, lấy một chén canh hạt sen hoa quế từ trong hộp ra, nói: “Học xong còn đi gặp Thiên Thành trưởng lão cho nên mới bị muộn”.
Phương Thanh nắm lấy cổ tay hắn, tựa trong lòng hắn uống từng ngụm từng ngụm canh hạt sen, híp mắt xuýt xoa khen lấy khen để.
Lâm Xuyên hơi hơi nhướng mày, cười vui vẻ. Hắn thấy nàng uống xong canh hạt sen thì mới mở miệng: “Ta phải xuống núi vài ngày. . . . . .”.
Phương Thanh nâng mắt nhìn hắn, hỏi: “Làm gì?”.
“Vừa rồi ta vừa nói đi gặp Thiên Thành trưởng lão còn gì. Trưởng lão phụ trách sắp xếp các đệ tử ra ngoài trừ yêu, đại khái nhanh nhất cũng phải nửa tháng, cô đừng có mà ‘bế quan’ nữa, đến chỗ Nghi Huyên sư thúc ở tạm được không?” Lâm Xuyên nói.
Phương Thanh nhíu mày than nhẹ: “Lâu thế. . . . . . mà đi đâu?”.
“Mặc Lưu Sơn.”
Nghe cái tên này, vẻ mặt Phương Thanh trở nên lạnh lùng, Mặc Lưu Sơn vốn là một trong những phân đà của ma giáo Cực Thiên Phủ, yêu ma trên núi nhiều vô kể, làm hại người dân. Năm đó Dịch Thủy Đình xuất chiến thảo phạt đã coi nơi đó là mục tiêu đầu tiên. Trong đầu, trí nhớ rõ ràng như chuyện mới xảy ra hôm qua. Hãy còn nhớ những đám mây đen che kín bầu trời kia, gió lạnh thổi cuồn cuộn, rồi cả núi chỉ toàn đất đai khô cằn, quanh quẩn chỉ toàn mùi của máu, dưới chân là tầng tầng thi thể của yêu ma, kẻ địch trước mắt không hề có xu hướng giám bớt, khổ chiến mười ngày, xương trắng đã trải thành đường, máu tươi đã chảy thành sông, cuối cùng cũng thành công san bằng phân đà này, giết toàn bộ yêu ma trong đó, mà trận chiến này cũng đã giúp nàng có được cái tên “Ngũ Hiền”. . . . . .
Thấy vẻ mặt nàng bỗng đông cứng nặng nề, Lâm Xuyên dò hỏi: “Sao vậy?”.
Phương Thanh nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng: “Không cho phép đi”.
Lâm Xuyên kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại như vậy. Trước đây hắn cũng từng xuống núi trừ yêu, chưa bao giờ thấy nàng ngăn cản, nhưng lúc này, tuy có liên quan đến Cực Thiên Phủ nhưng hơn hai mươi năm trước Mặc Lưu Sơn đã bị Dịch Thủy Đình tiêu diệt, hơn nữa còn bày trận pháp trừ yêu rồi. Hiện giờ có lẽ chỉ còn một số yêu quái tác loạn mà thôi, có gì phải sợ? Hắn nghiêm mặt nói: “Ta đã đồng ý với Thiên Thành trưởng lão rồi, cũng đã bàn bạc hành trình với các sư huynh đệ, sao có thể nói không đi là không đi được?”.
Phương Thanh nói: “Đạo hạnh của ngươi chưa viên mãn, lại còn đang bị thương. . . . . .”.
“Dù đạo hạnh của ta chưa viên mãn nhưng vẫn dư sức giết mấy tiểu yêu, còn vết thương đã không sao rồi.” Lâm Xuyên nói, “Cô đang xem thường ta sao?”.
Phương Thanh nghe vậy thì trầm mặt một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Ta sẽ chết đói á. . . . . .”.
Nàng vừa dứt lời, Lâm Xuyên không biết nên giận hay nên cười nữa, trách móc nàng: “Thế nên ta mới bảo cô đến chỗ Nghi Huyên sư thúc! Cô mà ở đây không chết đói mới là lạ”.
Phương Thanh nhìn hắn, hỏi: “Không thể không đi sao?”.
“Không thể không đi!” Lâm Xuyên trả lời không chút do dự. Nếu không đi, khi bao giờ mới có thể đủ tiền xây lại phòng, mua thêm đất trồng trọt. . . . . .
Phương Thanh thấy hắn kiên quyết thì trái lại lại nói: “Ta cũng đi”.
Lâm Xuyên nghe vậy, sự kinh ngạc đã bị lo lắng và nghi hoặc thay thế. Hắn cau mày: “Nếu cô đi theo, ta phải phân tâm lo chăm sóc cô, sao có thể trừ yêu được?”.
“Ta cũng đi.” Phương Thanh lặp lại một lần.
“Không được!” Lâm Xuyên bác bỏ.
Phương Thanh đứng lên, rũ mắt nhìn xuống hắn, giọng nói ngang ngược độc tài làm cho người ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh lặp lại lần thứ ba: “Ta cũng đi”.
Lâm Xuyên trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, hắn cúi đầu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tùy cô. . . . . .”.
Vì thế mà một lát sau, đệ tử hộ pháp ngoài điện Thiên Tuyền không biết nói gì mà nhìn thầy trò bọn họ đi tới, sau đó lại nghe Phương Thanh thoải mái tuyên bố xuất quan.
Tin tức này truyền khắp Dịch Thủy Đình chỉ trong phút chốc, toàn phái từ trên xuống dưới đều xôn xao, Vân Ẩn Thượng Nhân biết tin thì kinh ngạc vô cùng, còn đích thân truyền Phương Thanh đến hỏi chuyện. Phương Thanh chỉ nói là nàng tự có dự tính, tuyệt đối sẽ không lỡ hẹn so kiếm, Vân Ẩn Thượng Nhân thấy nàng kiên quyết như vậy thì cũng chỉ biết để tùy hắn.
Mấy ngày sau đó, các đệ tử chuẩn bị khởi hành đều tập trung ở cửa, vẻ mặt rất bất đắc dĩ mà nhìn hai sư đồ khiến người ta không nói được lời nào kia.
Lúc này sắc trởi vẫn còn sớm, Phương Thanh mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thỉnh, chải kiểu tóc búi đơn giản nhất, cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm còn đang ngái ngủ, lắc la lắc lư đứng cạnh Lâm Xuyên. Nghe các đệ tử kêu nàng “Đàn chủ”, nàng không chút sức lực đáp lại một tiếng, lại sáp đến gần Lâm Xuyên hơn một chút, hơi hơi dựa vào hắn.
Các đệ tử thấy hành động của nàng thì cũng hơi bối rối.
Trong lời đồn đại, vị đàn chủ này dũng mãnh biết bao. Nhưng giờ xem ra nàng mềm mại nhỏ bé và yếu ớt như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Mang một cô nương yếu đuối như vậy ra ngoài, thật sự không sao chứ? Lâm Xuyên đương nhiên cảm thấy được lo lắng của các sư huynh đệ, mà bản thân cũng sầu lo. Nhưng việc đã đến nước này, vẫn không cần phải ngỗ ngược lại nàng ngay tại chỗ này.
Bối rối thì bối rối, cuối cùng mọi người vẫn theo đúng hành trình mà lên đường.
Đúng lúc mọi người xuất phát, bỗng một bóng đen hạ xuống trước cửa. Mọi ngươi hơi hoảng sợ, nhưng khi thấy rõ rồi thì đều ôm quyền hành lễ, kính cẩn hô: “Tham kiến Thương Hàn sư bá”.
Người đến là Thương Hàn.
Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người Phương Thanh, cũng không để ý tới bất kì ai xung quanh, nói thẳng: “Phương Thanh, vì sao muội xuất quan xuống núi?”.
Phương Thanh nghe thấy giọng hắn thì hơi hơi tỉnh lại một chút, nàng nhìn hắn, kính cẩn hành lễ: “Sư huynh. . . . . .”.
Thương Hàn bước nhanh đến trước mắt nàng, giọng nói lạnh lùng: “Ước định đấu một trận của chúng ta, muội quên rồi sao?”.
“Phương Thanh không dám. . . . . .” Phương Thanh nói, “Nhưng sư huynh đã cho ta kỳ hạn một tháng”.
“Ta cho muội một tháng bế quan, nhưng giờ muội đang làm cái gì?” Thương Hàn nói.
Lâm Xuyên đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng không vui. Nam nhân này rõ ràng là tới gây chuyện! Quả nhiên đúng như lời Nghi Huyên sư thúc, đường đường là một đại nam tử lại thiếu lòng độ lượng như vậy! Mặc dù hắn muốn nói lại vài câu, nhưng dù sao bối phận khác nhau, không tiện xen vào, chỉ có thể nhíu mày trầm mặc.
Vẻ mặt Phương Thanh vẫn lạnh nhạt như trước, không nhanh không chậm đáp: “Sư huynh yên tâm, mặc dù xuất quan, Phương Thanh cũng cần tu luyện thêm, tuyệt đối sẽ không để lỡ thời gian quyết chiến”.
“Xem ra muội cố ý làm cho có lệ, không cần nói nữa, chấm dứt ngay tại hôm nay đi.” Thương Hàn dứt lời, lùi lại mấy bước, gọi đồng tử đi theo, “Tùng Yên”.
Đồng tử tên Tùng Yên nghe vậy lập tức ném trường kiếm trong tay cho Thương Hàn, Thương Hàn tiếp kiếm, khẽ lật cổ tay, mũi kiếm liền hướng thẳng về phía Phương Thanh.
Lâm Xuyên thấy thế, tiến lên mấy bước, chắn trước người Phương Thanh, thanh kiếm kia ngay sát cổ họng hắn, kiếm khí lạnh như băng chỉ cách chút xíu.
“Ngươi nghĩ ngươi cản nổi ta?” Thương Hàn lạnh lùng hỏi.
“Đệ tử không cố ý mạo phạm, chỉ là nếu đã cho một tháng, sư bá há có thể lật lọng.” Lâm Xuyên lấy giọng điệu đúng mực, nói thẳng.
“Một tên tiểu bối thật cuồng vọng, ta nói chuyện với sư phụ ngươi, khi nào đến lượt ngươi xen vào?” Thương Hàn nói.
“Vậy để ta xen vào chắc là được!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, ánh sáng lóe ra từ thanh kiếm cũng theo đó mà đến, hất kiếm phong của Thương Hàn đang chĩa vào Lâm Xuyên ra.
Thương Hàn thu kiếm, nhìn người tới mà nhíu mày: “Nghi Huyên, ngươi muốn động thủ cùng ta?”.
Người vừa đến là Nghi Huyên, nàng cầm trường kiếm, vẻ mặt tức giận, căm phẫn nói: “Thương Hàn, năm đó ngươi rời khỏi môn phái, ta sớm đã không coi ngươi là người của Dịch Thủy Môn nữa rồi. Hiện giờ ngươi ba lần bảy lượt khiêu khích, chưởng môn và sư tỷ nhớ đến tình nghĩa năm xưa, ngươi ngược lại được đằng chân lân đằng đầu! Ta nói cho ngươi biết, ta không cam chịu như thế đâu! Hôm nay ngươi muốn thương tổn đến sư tỷ và sư điệt của ta, phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước!”
Nghi Huyên dứt lời, huy kiếm chém đến, chiêu thức thật sự là muốn đánh nhau. Thương Hàn nhăn mày, giơ kiếm lên chắn, hóa giải chiêu kiếm. Trong chốc lát hai người đã bắt đầu giao chiến cùng một chỗ.
Đệ tử đứng một bên không biết nói gì, trận đấu này sao họ có thể xen vào được, mọi người quay mặt nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào cho phải.
Lâm Xuyên cũng bị tình hình phát triển như vậy làm cho mơ hồ. Tính tình Nghi Huyên trước giờ đều thẳng thắn, nàng nói một quyết không nói hai, hiện giờ nàng nói muốn chiến, như vậy không phân thắng bại tuyệt đối sẽ không dừng tay. Nàng và Thương Hàn là đồng bối, đạo hạnh tu vi cũng gọi là không hơn kém là bao, trận chiến giữa hai người, ai có thể ngăn cản chứ?
Hắn đang suy nghĩ cách giải quyết, Phương Thanh đứng sau lách lên phía trước, nói với hắn: “Cho ta mượn Tinh lưu bảo kiếm dùng tạm một chút”.
Lâm Xuyên biết nàng muốn làm gì, vội tháo kiếm xuống, hai tay nâng lên.
Phương Thanh cầm chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, quay người nhìn hai người đang quấn lấy nhau tranh đấu kia. Nàng đặt ngang kiếm lên trước người, lẳng lặng hít thở, ngay tại một khắc đó, trên thân kiếm bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng, lóng lánh sáng chói. Nàng thong thả giơ kiếm lên, cao giọng mệnh lệnh: “Huyền bộc”.
“Huyền bộc” là một trong những chiêu kiếm nhập môn của Dịch Thủy Đình, nhưng khi Phương Thanh sử dụng lại sinh ra một tình cảnh hoàn toàn khác. Như ánh sáng xuyên qua không gian, như thác nước đổ xuống mặt đất, đùng đùng chói mắt. Một kiếm của Phương Thanh hạ xuống, kiếm quang cũng theo đó mà động, giống như một thanh kiếm vô hình khổng lồ chém về phía hai người đối diện.
Thương Hàn và Nghi Huyên phát hiện kiếm khí đều lui thân tránh đi. Kiếm quang chém xuống mặt đất giữa hai người họ. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cả cách cửa chùa đều hơi hơi rung động. Thế kiếm uy mãnh, lan ra rất rộng, một rãnh nứt sâu rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người yên lặng, trợn mắt há hốc mồm.
Phương Thanh khẽ vuốt thân kiếm, lạnh nhạt nói: “Thương Hàn sư huynh, Nghi Huyên sư muội, có chuyện gì bình tĩnh nói”.
Nghi Huyên nhìn cái vết nứt do thanh kiếm chém ra kia rồi nhíu mày: “Sư tỷ, cách khuyên can của tỷ cũng không khỏi quá hung mãnh rồi á”.
Phương Thanh vuốt ve bảo kiếm trong tay, giọng nói áy náy: “Lâu rồi không dùng, không biết không chế lực thế nào”. Nàng nói xong, mắt hơi hơi nâng lên.
Theo đó nàng thấy, Tùng Yên và Thúy Đào đã ngã trên mặt đất run run rẩy rẩy. Cái rãnh nứt kia ngang qua ngay trước mặt chúng, nếu lệch đi chút nữa, chỉ e hai người đã táng mạng dưới “Huyền bộc” rồi.
Thương Hàn thấy thế, mày nhíu chặt.
“Một tháng chính là một tháng, mời sư huynh tuân thủ lời hứa.” Phương Thanh trở tay để kiếm ra sau, lạnh lùng nói.
Một khắc đó, thân mình nàng đứng thẳng, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, như nhiễm một tầng sương thu. Dáng vẻ nghiêm nghị bộc lộ vẻ cực kì ngang tàng, không có bất kì kẻ nào dám khinh thường.
Thương Hàn trầm mặc một lát, thu kiếm vào vỏ, nói: “Nếu chiến lực thế này, cần gì phải đợi đến một tháng. Thôi được. . . . . .” Hắn quay người nâng Tùng Yên và Thúy Đào đứng dậy, lại nói, “Nghe nói các người muốn đi Mặc Lưu Sơn?”.
“Phải.” Phương Thanh đáp.
“Ta đi cùng các người.” Nghĩ khí của Thương Hàn không phải mang ý hỏi, hiển nhiên là tự quyết định.
Mọi người không nói gì, chỉ có Nghi Huyên tức giận phản bác, “Chưa thấy qua người nào giống âm hồn bất tán như ngươi!”.
Thương Hàn lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ta làm gì không cần phải bẩm báo với ngươi”.
Thấy bọn họ lại sắp sinh sát khí, Phương Thanh mở miệng: “Được sư huynh cùng đi đúng là không gì tốt hơn”.
Thương Hàn gật đầu, không nói thêm lời nào.
Nghi Huyên không vui nhìn Phương Thanh, gằn từng chữ: “Ta, cũng, đi!”.
Phương Thanh có chút lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh như trước trả lời: “Cũng được. . . . . .”.
Một khắc đó, các đệ tử có mặt đều cảm thấy nguy hiểm khó lường. Trực giác rằng việc này không bình thường. . . . . .
Danh sách chương