Sau khi đến nơi, hắn tìm kiếm trong các chỗ bày bán lẫn cửa hàng cuối cùng, sau một lúc tìm kiếm hắn đã tìm được một con tiểu Hồ Ly ba đuôi vừa tấn thăng yêu thú trung cấp, hắn tiến đến chỗ chủ tiệm.

Hắn cười hỏi:

- Ông chủ, tiểu Hồ Ly này giá cả thương lượng thế nào vậy? Chủ tiệm là một trung niên mập mạp mặt phúc hậu hòa nhã cười nói:

- Ây da, vị công tử này là có một cặp mắt tinh tường, đây là yêu thú Hồ Ly vô cùng quý hiếm lại vừa mới tấn thăng trung cấp, nên giá của nó hơi có chút thay đổi, cụ thể là bảy nghàn lưu ly cao cấp, không biết công tử có muốn mua không?

Hắn trầm ngâm:

- Hừm, ông chủ à không phải ta làm khó ông nhưng yêu thú trung cấp lại có giá bảy nghàn lưu ly thượng phẩm thì hơi mắc rồi đó, độ quý hiếm của loại yêu thú này ta cũng biết, nhưng cái giá này là bằng cả yêu thú cao cấp ngũ giai rồi đó.

Lão chủ tiệm vẫn tươi cười đáp:

- Ây, có thể thương lượng, có thể thương lượng mà, công tử không cần phải nói vậy, chúng ta đều là người buôn bán đều hiểu biết đạo lý khách hàng là cha là mẹ kia mà không phải sao, vậy thế này nhé ta giảm giá cho công tử gia người còn sáu nghàn một trăm lưu ly thượng phẩm người thấy sao?

Hắn cười:

- Ừm, cái giá này khá tốt, không giấu gì ông chủ, con tiểu Hồ Ly này ta định làm quà sinh thần cho tiểu thư của thành chủ đại nhân vì ông chủ đã giảm giá cho ta, nên đến lúc đó ta sẽ nói tốt vài lời cho ông trước mặt đại tiểu thư cùng các tiểu thư khác trong thành có được không, đây sáu nghàn một trăm lưu ly thượng phẩm.

Lão chủ tiệm mắt sáng như sao nói:

- Ấy công tử, con hồ ly này ta nhớ nhầm giá rồi nó chỉ có giá là năm nghàn lưu ly thượng phẩm mà thôi, đây một nghàn một trăm lưu ly này phiền công tử nhận lại cho ta a.

Sau khi trả lại tiền, trong lòng cả hai điều hiểu rõ đối phương muốn gì, hắn gật đầu rồi đem hồ ly thu vào huyền thú giới chỉ, sau đó quay trở lại nhà trọ, sau khi ăn trưa xong hắn lại đi dạo trong thành mua linh thảo cùng đan dược, qua thêm hai canh giờ (khoản 4 đến 5 tiếng) vào khoản giờ thân hẳn rời khỏi Kim Ô Thành đi đến một ngọn núi gần đấy để ngắm lấy khoản khắc của tia năng cuối cùng đến một canh giờ sau khi màn đêm đến hắn lại trở về thành trong thành đêm nay náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều sinh thần đại tiểu thư của thành chủ xem ra thu hút rất nhiều thiên tài nam tử nha, hắn tới phủ thành chủ.

Hắn cười nói với tên thủ vệ ở cổng vào:

- Vị huynh đệ này, xin làm phiền báo lại với thành chủ đại nhân là Nguyệt Long Thiên đến thăm.

Thủ vệ cung kính:

- Hóa ra là Thiên thiếu, thành chủ đại nhân bảo ta đợi người ở đây, mời theo ta, thành chủ đại nhân đang chờ ngài.

Hắn cười đáp:

- Đa tạ, mời.

Sao đó đi theo sau lưng của thủ vệ, trên đường cũng gặp không ít công tử tiểu thư của phú hộ trong thành và vài vị thiếu thành chủ của những thành khác, khi vào tới phía bên trong đã thấy có vài nhóm công tử tiểu thư đang trò chuyện hắn tiến vào trong đại sảnh.

Đến trước mặt thành chủ đại nhân hắn khom người nói:

- Thiên nhi tham kiến Dương thúc.

Nam tử được gọi Dương thúc này tên Dương Thiên Nhất năm nay ba mươi chín tuổi chính là thành chủ Kim Ô Thành cũng là phụ thân của Thanh Dung và Thanh Nhan, đồng thời là huynh đệ kết nghĩa vỡi Nguyệt Long Quân, cha của hắn.

Dương Thiên Nhất cười vui vẻ đáp:

- Nguyên lai là Thiên nhi a, đứng lên đi, lâu rồi không gặp ngươi lại trưởng thành hơn rồi.

Hắn cười đáp:

- Dương thúc quá khen, à cái này là ta thay phụ thân tặng cho Dương thúc.

Nói xong hắn đưa cho Dương Nhất Thiên một chiếc hộp ngọc với hoa văn và kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, Dương Thiên Nhất đưa tay nhận lấy miệng luôn nói khách sáo.

Sau khi nhận xong hắn để qua một bên nói:

- Biểu muội ngươi đang ở bên đó, ngươi qua đó trông chừng nó và nói chuyện làm quen với mọi người đi.

Hắn cười đáp:

- Vâng, Dương thúc.

Hắn tiến đến hướng của nhóm công tử tiểu thư được Dương thúc giới thiệu.

Sau khi tiến đến hắn cất tiếng:

- Xin chào chư vị công tử tiểu thư.

Một vị công tử nho nhã đứng lên đáp lời hắn:

- Xin chào công tử không biết công tử quý danh là gì, cần gi ở chỗ của bọn ta.

Hắn cười nho nhã đáp:

- Công tử quá lời tại hạ họ kép Nguyệt Long tên là Thiên, còn vị công tử khí độ bất phàm đây, xin hỏi quý danh của huynh là gì.

Công tử kia đáp:

- Thật trùng hợp ta đây cũng là họ kép, họ Bách Lý tên là Minh, Nguyệt Long huynh nói ta có khí độ bất phàm là đang chê cười ta sao.

Hắn cười:

- Nào có, ta đây chỉ thấy sao nói vậy mà thôi.

Sau khi màn chào hỏi của cả hai kết thúc thì thanh âm băng lãnh của Thanh Dung vang lên:

- Đến thăm phụ thân ta thì cũng xong rồi còn ở lại để làm chi thế, sao không về với nữ nhân của huynh đi, hừ.

- Im lặng toàn bàn đã im bặt sau câu nói kia hắn thiếu chút nữa đã té xỉu tại chỗ biết là muội giận nhưng đâu cần phải làm tới mức này kia chư hắn lắc đầu nói: Biểu muội à, lúc trưa là ca không đúng ca không nên nổi nóng với muội, ca đây đã dành thời gian tìm quà bồi tội cho muội rồi đây và cả quà chút mừng sinh thần cho muội nữa này, muội tha cho ca lần này đi.

Nói xong hắn lấy chiếc lồng chứa tiểu Hồ Ly và bộ trang sức Bạch Lưu Ly dâng lên cho biểu muội đang giận này, sau khi thấy tiểu Hồ Ly đáng yêu kia thì cơn giận của cô tiêu biến hơn phân nữa, lại nhìn thấy hộp trang sức cực kỳ tinh xảo cơn giận của cô hoàn toàn biến mất, cô thừa biết hai món hắn tặng cô điều có giá trị liên thành vì cô có biết vụ đấu giá bộ trang sức Bạch Lưu Ly này còn cả độ quý hiếm của tiểu Hồ Ly này nữa nên cô không giận mà còn cảm động nữa.

Cô ngước mặt lên nhìn hắn:

- Đa tạ biểu ca, lần này tha cho huynh còn lần sau coi chừng muội bảo phụ thân đại nhân phạt huynh thật nặng a.

Hắn cười:

- Ừm, tùy muội.

Sao khi trò chuyện một lúc hắn đi ra một góc cầm trên tay 4 tấm truyền âm phù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện