Không phải đã nói mãi mãi sẽ cùng hầu hạ bên cạnh tiểu thư sao? ” Nực cười, cho dù có thân thế nào thì ta cũng chỉ có thể mãi mãi chỉ là nha hoàn. Linh Nhi, ngươi xem, hiện tại ta có bao nhiêu vinh quang. Làm chủ tử không phải tốt hơn sao. ” Hạ Nhi nhìn Linh Nhi với vẻ khinh miệt. Không sai, là nàng ham vinh hoa phú quý đắc tội tiểu thư, nhưng chẳng phải có câu Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt sao? Sống nếu không thể vì bản thân tranh thủ cơ hội thì mãi mãi cũng không thể khá hơn được.

Nghĩ vậy nàng cảm thấy thoải mái hơn quay sang Thương Vũ Nguyệt nói: ” Tiểu thư, phải lên đường rồi. Người đừng trách ta, ai kêu người mang họ Thương, tất cả đều là số mệnh cả thôi.”

” Phải, đều là số mệnh cả. ” Thương Vũ Nguyệt còn có thể nói gì nữa đây. Nếu đã là số mệnh làm sao có thể tránh được.

Nàng nhận lấy ly rượu độc một ngụm uống cạn sau đó đặt ly rượu lên bàn. Nàng có thể cảm nhận được chất độc đang dần ngấm vào cơ thể. Sẽ rất nhanh thôi, nàng có thể được giải thoát.

” Tiểu thư, nô tì đi theo người, dù là trên nhân gian hay dưới địa phủ, dù cho có trãi qua bao kiếp, nô tì nguyện mãi mãi ở bên cạnh người hầu hạ cho người. ” Dứt lời Linh Nhi cũng tự rót cho mình một ly rượu độc một ngụm uống cạn.

” Linh Nhi…. ” Thương Vũ Nguyệt nhìn Linh Nhi một lòng trung thành nguyện chết mà cảm động không thôi. Linh nhi, là ta nợ muội, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ bù đắp cho muội thật tốt.

” Quả nhiên là chủ tớ tình thâm. Được, nể tình chúng ta từng là chủ tớ, bản cung sẽ cho các người được chết chung mộ. Xem như là để tạ lỗi. Ha ha… ” Hạ Nhi nói rồi liền phất tay áo rời đi.

Thương Vũ Nguyệt ôm Linh Nhi vào lòng, khóe mắt ươn ướt từng dòng nước mắt lặng lẽ rơi. Lúc này nàng tuy đau đớn nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhàng, có lẽ đối với nàng chết lại là một cách giải thoát tốt nhất, trước khi chết nàng chợt nghĩ: ” Nếu có kiếp sau ta mãi mãi sẽ không bao giờ yêu Lâm Thanh Phong nữa. “

Nếu không yêu y có lẽ cuộc đời của nàng sẽ khác đi.

……

Nghe tiếng gọi nàng bỗng có một chút gì đó mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra, không phải nàng đã chết rồi sao?

Hàng lông mi cong dài như cánh bướm khẽ rung rinh hé mở ra đôi đồng tử màu đen lóng lánh ánh sao của nàng.

Lần nữa mở mắt ra đập vào mắt Thương Vũ Nguyệt là tấm màn trướng màu xanh dương quen thuộc, nhìn lại sự bố trí của căn phòng nàng bỗng nhận ra đây chính là khuê phòng ở tướng phủ của nàng.

Đây rốt cuộc là sao? không phải nàng đã chết rồi sao, sao lại còn sống vậy?

Nhìn lại người trước mắt đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

Linh Nhi! là Linh Nhi!

Bỗng khóe mắt nàng ươn ướt chảy xuống hai hàng thanh lệ, bất ngờ nàng ôm chầm lấy Linh Nhi nghẹn ngào nói: ” Linh Nhi, muội còn sống sao? Thật tốt quá, muội còn sống, tất cả chỉ là mơ sao?”

“A… Tiểu thư, người sao vậy, Linh Nhi có làm sao đâu mà còn sống. Tiểu thư nói chuyện thật là kì lạ. Tiểu thư, người mau dậy đi để nô tì hầu hạ người thay y phục, quan khách đã đến đông đủ rồi, yến tiệc cũng sắp bắt đầu. Tiểu thư cần phải đến đại sảnh ngay, lão gia đang chờ người. ” Linh Nhi chợt cảm thấy kì lạ, tiểu thư hôm nay bị sao vậy, tại sao lại nói chuyện kì lạ như vậy. Mà thôi, chuyện quan trọng hiện tại là phải giúp tiểu thư sửa sang gọn gàng để dự tiệc.

Lão gia đã cho người hối thúc mấy lần, cũng thật khó hiểu đang yên đang lành tại sao tiểu thư lại đột ngột ngất như vậy chứ,? Cũng may là không có gì nguy hiểm, nếu không nàng thật không biết làm sao cho phải.

“Yến tiệc mừng thọ? ” Thương Vũ Nguyệt vẫn chưa kịp hiểu rõ, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

“Phải a, tiểu thư, người quên sao? Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia lần thứ bốn mươi hai mà. ” Tiểu thư thật sự là rất lạ, ngay cả chuyện này cũng quên.

” Là vậy sao? ” Thương Vũ Nguyệt khẽ lẩm bẩm, bỗng nàng như nhớ ra điều gì? Không lẽ nàng đã trọng sinh. Lúc trước nàng từng được đọc một câu chuyện kể về một người con gái được trọng sinh để thay đổi số phận. Chẳng lẽ nàng thật sự được trọng sinh sao? Nếu đã vậy, nàng thề sẽ thay đổi tất cả mọi thứ, tuyệt không để thảm kịch xảy ra một lần nữa.

” Linh Nhi, mau giúp ta thay y phục, có lẽ phụ thân đang rất sốt ruột. ” Hồi phục tinh thần lại, Thương Vũ Nguyệt lập tức lên tinh thần, nàng quyết phải thay đổi số mệnh của mình, tuyệt không để bản thân rơi vào thảm cảnh khi xưa. Nếu ông trời đã cho phép nàng được trọng sinh, nàng nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội này mới được.

Mỗi năm cứ đến ngày mừng thọ Tể Tướng Thương Sính là cả Tể Tướng Phủ giống như được khoát thêm một tấm áo mới đẹp đẽ lộng lẫy và xa hoa, hình thức so với yến tiệc trong cung cũng không kém cạnh, so với yến tiệc mừng thọ của các quan viên thì yến tiệc mừng thọ của Thương Sính là lớn nhất, xa hoa nhất.

Từ sáng sớm vô số xe ngựa đã đậu trước cửa phủ, người tới người vào tấp nập vô cùng, có quan lại văn võ bá quan, có thân thích của quan viên, cũng có vương tôn công tử đều đến chúc thọ Thương Sính. Có thể nói ngày hôm nay chính là một ngày náo nhiệt nhất trong năm của tể tướng phủ và cũng là ngày mà tể tướng phủ nhận được ân điển lớn nhất đủ khiến cho vạn người ghen tỵ đỏ cả mắt.

Vì sao lại nói thế, còn không phải là vì tiệc mừng thọ của vị tể tướng gia Thương Sính lần nào hoàng đế cũng đều dẫn Thương Hoàng Hậu cùng các hoàng tử công chúa đích thân đến dự sao. Đây là một ân điển lớn đến thế nào chứ, cũng tỏ rõ tướng gia rất được đế vương coi trọng.

Đầu tiên phải nói đến Thương Sính từ năm hai mươi tuổi thi đỗ trạng nguyên lấy được công danh trở thành vị trạng nguyên trẻ tuổi tài cao nổi danh khắp quốc hồi ấy,  sau đó còn may mắn cưới được Mãn Liên Công Chúa làm thê tử, sinh ra hai người con một trai một gái là trưởng tử Thương Chính Hạo và đích nữ Thương Vũ Nguyệt, cả hai người con ai nấy đều tài hoa hơn người.

Thương Chính Hạo nổi tiếng văn võ song toàn lại có dung mạo tuấn mĩ được rất nhiều thiếu nữ ái mộ, gần đây lại đậu Võ Trạng Nguyên khiến bao người kính nể, xuất thân là con nhà quan văn nhưng lại đỗ võ trạng nguyên khiến ai nấy đều kinh ngạc không thôi, đây đúng là thế sự khó lường chuyện gì cũng có thể xảy ra, phụ thân thì làm quan đứng đầu chúng quan văn, nay con trai lại đậu võ trạng nguyên e rằng vị trí đứng đầu quan võ cũng sẽ thuộc về tay Thương Chính Hạo, xem ra sắp tới trong triều sẽ lại có trò vui để xem, cả hai cha con nhà họ Thương đều nắm giữ vị trí cao nhất trong chốn quan trường thử hỏi còn ai dám tranh phong.

Còn Thương Vũ Nguyệt nổi tiếng có một dung mạo tuyệt sắc hoa nhường nguyệt thẹn, tài hoa lại hơn người không những thi từ ca phú tinh thông mà ngay cả đánh đàn chơi cờ vẽ tranh đều rất xuất sắc, có thể nói là cầm kì thi họa đều tinh thông, năm ấy vào ngày mừng thọ Thương Hoàng Hậu một điệu múa của nàng đã khiến bao người rung động lưu truyền mãi mãi, một khúc ca xướng lên đưa người vào cõi mê thật lâu dư âm vẫn còn, quả thật rất xứng danh thiên hạ đệ nhất tài nữ mà.

Điều đặc biệt hơn cả là muội muội của thương Sính hiện nay chính là đương kim hoàng hậu tên gọi Thương Dạ Huyên, nàng không chỉ có dung nhan mĩ lệ mà tài hoa cũng không kém cạnh gì ai, còn nhớ ngày xưa khi chưa tiến cung nàng cũng được mệnh danh là tài nữ, không những cầm kì thi họa tinh thông mà ngay võ công cũng biết, có thể nói là văn võ song toàn. Cũng chính vì điểm ấy nên mới được lòng quân vương, chỉ một ánh nhìn lập tức phong nàng làm Phi lại sủng ái tận trời khiến bao người ghen tỵ nhưng cũng tiếc hận không thôi, nhờ vào sự sủng ái của đế vương mà địa vị của Thương Dạ Huyên trong hậu cung như diều gặp gió thăng phẩm liên tục, không bao lâu trở thành Hoàng Hậu.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà vị quân vương này mọi nơi chiếu cố Thương Sính nói riêng và tể tướng phủ nói chung.

Quay lại vấn đề chính.

Lúc Thương Vũ Nguyệt bước ra đại sảnh cũng gần đến giờ khai tiệc. Hầu như tất cả văn võ bá quan đều đã đến đông đủ. Nàng yên vị ngồi tại chỗ của mình. Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm. Có lẽ cũng sắp đến. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, một động tác lơ đãng nhưng lại vô ý dẫn đến ánh nhìn của mọi người.

” Cảm ơn tất cả quý đồng liêu, bá quan văn võ cùng vương tôn quý tộc đã nể mặt Thương mỗ đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay. Thật là vinh dự cho Thương Sính ta. ” Thương Sính môi nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy tự hào hướng mọi người nói lời cảm ơn.

Cùng lúc đó bá quan văn võ cùng vương tôn quý tộc nghe thấy lời hắn nói liền đứng lên nói lời khách sáo, ai nấy đều có vẻ lấy lòng hắn, tuy nhiên cũng có vài người không sợ chết hoặc là gan dạ nói chuyện tuy nhìn khách sáo nhưng thật ra lại chứa đầy châm chọc.

Ví dụ như thiếu niên tuấn kiệt này chẳng hạn:

” Tể tướng đại nhân quá lời, tiệc mừng thọ của đại nhân vi thần nào dám không đến. ” Hộ Bộ Thương Thư Kiệt Khanh khách sáo nói đôi câu, nhưng ai nấy đều có thể nghe ra lời châm chọc trong đó.

Ở đây có ai không biết Kiệt Khanh cùng Thương Sính xưa nay đối đầu nhau, nhưng Kiệt Khanh thân chỉ là một Thượng Thư chính nhị phẩm bất chấp mọi thứ lúc nào cũng đối đầu với Thương Sính đường đường là tể tướng đương triều quan viên chính nhất phẩm mà vẫn có thể an an ổn ổn giữ được quan vị đến ngày hôm nay thật sự là một chuyện khiến mọi người khó hiểu không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện