Cô gái đi tới, cầm súng nhắm ngay Chiêm Đông Kình.

Cô ta mở chốt an toàn ra, trong chớp mắt cổ tay bị người khác chế trụ, quanh thân còn mang theo mùi rượu nồng nặc, nhưng động tác của Chiêm Đông Kình lại hung mãnh như báo, trở tay một cái hung hăng đem cô ta áp lên quầy bar.

Cô ta giãy giụa mấy cái, súng bị Chiêm Đông Kình nắm trong tay, hắn đem nòng súng nhắm ngay giữa trán cô ta.

"Buông tôi ra!"

Chiêm Đông Kình dùng báng súng cứng rắn đập lên lưng cô, cô ta mềm nhũn như vũng nước nằm ở đó bất động, hắn đi tới bật đèn lên, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là ngũ quan không xa lạ.

"Ai phái cô tới?"

"Là tự tôi tới," Lý Tư muốn động đậy, nhưng xương bả vai đau đớn khó nhịn, "anh giết Tư Thái, nếu không phải cô ấy vì muốn cứu tôi mà quay về lấy thuốc giải độc, cô ấy hoàn toàn có thể tránh bị các người đuổi giết."

"Cho nên cô ta chết là nên oán hận trên người cô." Chiêm Đông Kình không nhanh không chậm đi tới, kéo tóc Lý Tư lôi cả người cô đi theo, hắn cầm di động bên cạnh gọi điện thoại, không bao lâu, vài tên hộ vệ canh giữ bên kia tiến vào.

"Mang đi!"

Lý Tư bị hắn ném xuống đất, cô nhìn thấy vài người tiến lên tới gần, trong mắt lộ ra hoảng sợ, "Các người muốn mang tôi đi đâu?"

"Bịt miệng cô ta lại."

"Vâng."

Hộ vệ tiến lên, một con dao chém vào cần cổ Lý Tư, cô đảo mắt liền mềm nhũn ngã xuống.

Lúc Chiêm Đông Kình rời đi, đám người của Thụy đều bận trên lầu ba, Tô Lương Mạt đi thang máy xuống tầng trệt, nhìn thấy cả đám đang đi tới cửa, ở Ngự Châu, chỉ cần là nơi Chiêm Đông Kình qua lại, ai cũng không dám nhìn nhiều hỏi nhiều, Tô Lương Mạt lờ mờ nhìn thấy hộ về phía trước hình như đang ôm một người, tây trang màu đen che giấu rất tốt, lại bị bức tường người cản trở không thể nhìn rõ ràng.

"Tô tỷ." Có người tiến lên.

Chiêm Đông Kình nghe thấy âm thanh này quay đầu, hắn cho hộ vệ đi ra ngoài trước, Tô Lương Mạt thu hồi tầm mắt, cô nhíu mày nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu chuẩn bị về sao?"

"Đúng, Thanh Hồ Đường bên kia còn có việc phải xử lý."

Tô Lương Mạt cũng không suy xét nữa, kéo khóe môi bên ngoài thì cười còn trong lòng không phải vậy, nói qua loa vài câu sau đó xoay người đi theo nhân viên rời đi.

Chiêm Đông Kình nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng khơi lên ý cười khó hiểu, sau này sẽ có lúc cô cầu xin hắn.

***

Tô Lương Mạt làm việc đến chín giờ tối, mới đi xuống nhà ăn chuẩn bị ăn tối.

Gọi điện thoại về nhà trước, bảo mẫu trong nhà nói Tô Trạch đã ngủ rồi, Tô Lương Mạt dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, kể từ khi tiếp nhận việc kinh doanh của sòng bài, thời gian cô ở cùng với Tô Trạch càng lúc càng ít.

Đám người của Thụy từ dưới nhà ăn đi đến, kéo ghế ngồi đối diện với Tô Lương Mạt.

Cô cầm đôi đũa khẩy khẩy đĩa thức ăn, ngầng đầu nhìn bốn phía, "Lý Tư đâu?"

Thụy lơ đễnh trả lời, "Có lẽ vẫn còn đang bận, đêm nay làm ăn thật tốt."

Tô Lương Mạt nghĩ tới chuyện Tô Trạch, cô ăn tối xong cũng không nhìn thấy Lý Tư, "Buổi tối bên này giao cho các cô, trông chừng kỹ một chút, tôi về nhà."

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Tô Lương Mạt lái xe qua trung tâm thương mại, muốn đi mua cho Tô Trạch chiếc xe moto điện, thằng nhóc quấn lấy cô gần nửa tháng, nhưng cô nhiều chuyện cứ quên mất.

Chọn lựa xong đến quầy thanh toán tiền, lại vô tình nhìn thấy Vệ Tắc đứng cách đó không xa.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Tô Lương Mạt thanh toán xong đi về phía trước, Vệ Tắc vừa vặn nhìn sang, cô vốn định giả vờ như không nhìn thấy tránh đi, lúc này chỉ có thể tự nhiên nghênh đón, "Vệ Tắc."

Vệ Tắc so với cô lại giật mình hơn nhiều, "Lương Mạt!"

Cô nhìn bốn phía, "Chỉ có một mình anh?"

"Không phải, Triệu Kiều cũng tới."

"Oh."

Vệ Tắc cố nén rung động trong lòng, "Ra tù, vì sao không tới tìm anh lần nào?"

Tô Lương Mạt không biết nói thế nào, Vệ Tắc lại vội vàng nói tiếp, "Anh là nói, em cho dù chỉ coi anh như bạn bè bình thường, cũng có thể tới tìm anh."

Tô Lương Mạt cười cười, "Vệ Tắc, anh sống có tốt không?"

Lúc không tìm được chuyện để nói, đây là lời dạo đầu tốt nhất.

Vệ Tắc lại lắc đầu, "Anh sống không tốt."

Tô Lương Mạt đứng yên bên cạnh anh ta không biết nên nói thế nào, giọng nói Vệ Tắc khàn khan, "Chuyện hai năm trước anh thủy chung không có cách nào để xuống được, là anh không giúp được em..."

"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt thở dài, "anh là cảnh sát, anh không sai."

"Cảnh sát!" Vệ Tắc khẽ bật cười, trong đó chứa đầy bất lực cùng tự giễu hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc mãnh liệt lúc trước, "Em bây giờ ở sòng bài của Lưu Giản phải không?"

"Vâng."

Vệ Tắc trầm mặc một hồi lâu sau mới nói, "Anh thăng chức rồi."

"Chúc mừng anh."

Vệ Tắc còn muốn nói gì đó, cách đó không xa, một người phụ nữ ôm đứa trẻ chạy tới thật nhanh.

Triệu Kiều nhận ra là Tô Lương Mạt, mới vội vội vàng vàng như vậy, cô ta đưa đứa bé gái trong tay cho Vệ Tắc, "Mệt chết đi được, Nựu Nựu nhìn trúng bộ quần áo mới nhất định đòi mua, mới lớn một chút như vậy đã biết ăn diện." Cô ta lướt tầm mắt qua, nhìn đến Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư? Cô ra tù khi nào vậy?"

Tô Lương Mạt cười cười, "Sinh con gái, thật tốt."

Triệu Kiều vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức sa sầm, lúc trước cô ta đúng là dựa vào người khác mới tìm cách nghe ngóng là con trai, nhưng mà đợi đến khi cô ta sinh con gái, gạo sống đã sớm nấu thành cơm, Vệ gia không thừa nhận cũng không được.

Vệ Tắc ôm lấy con gái, không nói thêm nữa, "Đi thôi."

Triệu Kiều đưa tay khoác khủy tay Vệ Tắc, "Ông xã, trở về mua cho mẹ ít táo A Giao, của tiệm phía trước cũng không tồi."

Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn Vệ Tắc xoay người, thật là nhanh, cô ở trong tù uổng phí thời gian, mà con gái của Vệ Tắc cũng đã lớn như vậy.

Thống khổ cùng không cam tâm trong mắt Vệ Tắc Tô Lương Mạt đều nhìn thấy được, nhưng đời người cũng giống như một con đường, sai một bước, thua cả ván bài.

***

Hôm sau, Tô Lương Mạt đi vào sòng bài, còn chưa ngồi vào chỗ, liền thấy Lý Đan vội vội vàng vàng tiến đến, "Lương Mạt, nhìn thấy Lý Tư không?"

"Không có ở sòng bài?"

"Không có, tối hôm qua cũng không để ý, sáng nay mình sang phòng nó tìm không thấy đâu, điện thoại còn ném ở trên giường, nó ngoài nơi này ra không có chỗ nào khác có thể đến." Lý Đan lo lắng vạn phần, "Sẽ không phải tiếp nhận công việc lúc trước đi ra ngoài rồi chứ?"

"Chắc không đâu, những người khác đều có ở đây chứ?"

"Có."

Tô Lương Mạt ngồi vào ghế, cô ngẫm nghĩ mỗi sự việc đã trải qua ngày hôm qua, cô đột nhiên bật dậy, "Cậu đi với mình đến phòng giám sát một chuyến."

Tô Lương Mạt cho người đem video giám sát tối hôm qua đến.

Hình ảnh dừng lại trên người hộ vệ Chiêm Đông Kình, lúc ấy trong sòng bài nhiều người, cũng không ai chú ý tới, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện dưới áo khoác tây trang lộ ra một đôi chân, Tô Lương Mạt bất ngờ kinh hãi, Lý Đan bị hù đến ngơ ngác mất hồn.

Hai người trở lại phòng nghỉ.

"Tại sao lại như vậy? Người đó là Lý Tư sao? Nhưng Chiêm Đông Kình tại sao phải làm như vậy?"

"Mình nghĩ có khả năng có liên quan đến Tư Thái," Bàn tay Tô Lương Mạt để lên trán gõ nhẹ vài cái, không che dấu được bực bội, "lần đó mình cứu Lý Tư, cũng là bởi vì nó muốn giết Tống Các, sau đó chuyện bị bại lộ, Tư Thái đi cùng với nó bị Chiêm Đông Kình hạ lệnh bắn chết trên ngã ba đường, vì chuyện này nó náo loạn mấy lần, không ngờ lá gan lại lớn như vậy, nếu không phải nó đưa tới cửa, Chiêm Đông Kình hoàn toàn không cần thiết gây phiền toái cho nó."

"Đều tại mình," Vẻ mặt Lý Đan đầy áy náy, "mình tối hôm qua sao không phát hiện có điều bất thường, bây giờ đã trải qua một buổi tối rồi, Lý Tư vẫn còn mạng sao? Lương Mạt, bây giờ phải làm sao?"

Đầu óc Tô Lương Mạt hỗn loạn, "Cậu đừng nôn nóng."

"Nói không chừng tìm đến cửa cả thi thể cũng không thấy, không được, Lý Tư không thể xảy ra chuyện..."

Tô Lương Mạt đẩy ghế ra, kéo ngăn kéo mới phát hiện chìa khóa không có bên trong, lúc ấy cô mở cửa cho Chiêm Đông Kình sau đó chìa khóa còn chưa có bỏ vào tủ bảo hiểm, không ngờ lại bị người một nhà theo dõi.

Tô Lương Mạt lại đi về hướng phòng của Chiêm Đông Kình, trước cửa để lại một tên hộ vệ, thấy Tô Lương Mạt đi tới đem cái chìa khóa đưa cho cô.

"Chìa khóa của tôi tại sao lại ở trong tay anh?"

"Là Kình thiếu phân phó tôi ở lại đây, chỉ cần Tô tiểu thư đến căn phòng này liền giao lại chìa khóa cho cô."

"Tối hôm qua, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng tôi có hai người bị hôn mê."

Tô Lương Mạt lại hỏi tiếp, đối phương chỉ từ chối nói không biết gì nữa.

Tô Lương Mạt cất chìa khóa vào tủ bảo hiểm, Lý Đan che mặt ngồi trên ghế sofa, "Mình muốn đi cứu nó."

"Cậu cứu thế nào?"

"Mình nghĩ Chiêm Đông Kình tám chín phần là hướng về phía cậu, nhưng Lý Tư gây họa không thể để cậu ra mặt, hai năm cậu ở trong tù làm thế nào mà vượt qua được mình đều nhìn thấy, Lương Mạt, mình không thể một bên khuyên cậu buông tay, một bên thì trong lúc cậu đang nâng giấu vết thương lại tự tay vạch trần nó ra, mình làm không được."

Tô Lương Mạt cầm lấy điện thoại nội bộ trên bàn, phân phó xuống, "Chuẩn bị cho tôi một valy tiền, đừng hỏi tôi cụ thể bao nhiêu, đầy là được."

Hai mắt Lý Đan đỏ bừng nhìn về phía cô.

"Mình đi." Tô Lương Mạt nặng nề đặt điện thoại trở lại, "Nếu như chết rồi, mình chỉ có thể đem thi thể về cho cậu, cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Dù sao người như Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt hoàn toàn không có cách nào dự liệu được, lại nói đây là lầm thứ hai Lý Tư đụng đến hắn, nói không chừng hắn sẽ ra tay độc ác.

"Vậy mình đi cùng với cậu."

"Không cần đâu, cậu trông chừng sòng bài cho tốt." Nếu như Lý Tư có chuyện ngoài ý muốn, Tô Lương Mạt thật không đành lòng để Lý Đan trực tiếp đối mặt.

***

Đường Khả một thân áo ngủ đứng trên ban công ngoài phòng, hôm nay người trông coi Bắc Viện* đặc biệt nhiều, tối hôm qua cô ta đợi Chiêm Đông Kình trở về, nhìn thấy hộ vệ đem theo một người đi vào.

(Chipchip: Bắc Viện tức là căn phòng ở hướng Bắc nhưng mà mình cứ để nguyên cho hay)

Cô ta quay người đi vào phòng thay quần áo xong, bây giờ vẫn còn sớm, lúc này Chiêm Đông Kình còn ở trong phòng chắc là chưa dậy.

Đường Khả đi xuống lầu đến Bắc Viện, hộ vệ ở cửa thấy cô ta tất nhiên không dám cản.

Cô ta đi vào cửa chính, lại đi vào một căn phòng nhỏ bên trong, "Trong đó nhốt ai?"

"Là người tối hôm qua muốn ám sát Kình thiếu ở sòng bài."

"Ai to gan như vậy?" Đường Khả nhìn cánh cửa khóa chặt, "Mở cửa ra."

"Nhưng là Kình thiếu đã phân phó..."

"Ngươi không biết ta là ai sao?"

Hộ vệ suy tính năm lần bảy lượt, lấy chìa khóa mở cửa ra.

Đường Khả đi vào, Lý Tư bị trói hai tay hai chân, Chiêm Đông Kình không có làm khó cô, ngoại trừ giam cầm mất tự do thì trên người không có chút ngoại thương.

Lý Tư nâng mi mắt nhìn cô ta, Đường Khả thấy bên cạnh có cái ghế tựa, cô ta đi tới ngồi trước mặt Lý Tư, "Vì sao muốn giết Đông Kình?"

Lý Tư mở to mắt, hoàn toàn không để cô ta vào mắt.

"Lần trước ở sòng bài, tôi còn nhỡ rõ cô hung hăng đạp lên bụng tôi một cái."

"Cô muốn như thế nào?"

Đường Khả kiêu căng hất cằm, "Tô Lương Mạt cố đến cứu cô không?"

Lý Tư giãy giụa muốn đứng dậy, Đường Khả nhấc chân nhìn bóng dáng của cô dựa vào vách tường, "Đừng tưởng rằng chỉ có các người có bản lĩnh, cô có thì tôi cũng có, nhưng mà tôi có Đông Kình làm chỗ dựa, không cần liều sống liều chết giống các người."

Lý Tư mắt điếc tai ngơ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Khả đứng lên, ánhg chừng cái ghế vừa ngồi kia.

Hộ vệ đứng ngoài cửa nghe thấy bên trong truyền tới một tràng tiếng kêu thảm thiết, hai tên hai mặt nhìn nhau, một tên đưa tay muốn đẩy cửa.

Tên còn lại ngăn cản, "Tính tình của Đường tiểu thư ngươi cũng biết rồi."

Âm thanh vật nặng đập xuống lọt vào tai, từng đợt từng đợt nặng nề cùng tiếng phụ nữ hét chói tai, lúc Đường Khả đi ra liếc mắt nhìn hộ vệ trước cửa, "Canh chừng cho kỹ, nếu như chạy trốn được coi chừng cái mạng nhỏ của các ngươi."

"Vâng."

Cô ta nhấc người đi về lại phòng ngủ, thay xong quần áo đi ra ban công, nhìn thấy xe của Tô Lương Mạt dừng trước cửa.

Tài xế mở cửa xe cho cô, Tô Lương Mạt mang theo cái cặp da từ chỗ ngồi phía sau bước xuống.

Đường Khả vội vàng ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang, vừa vặn thấy Tô Lương Mạt đứng trước phòng khách.

Chào hỏi cô vẫn là bảo mẫu hai năm trước ở đây, "Tô tiểu thư, cô ngồi trước một lát, Kình thiếu vẫn chưa dậy."

Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, không khỏi nhíu mày.

Đường Khả mặc một bộ áo ngủ tơ tằm khiêu gợi, màu đỏ sẫm diễm lệ, vòng một hình hoa mẫu đơn nở rộ trước ngực, hai dây áo mỏng manh giao nhau trên cần cổ, bộ ngực như ẩn như hiện thậm chí cả nội y cũng không mặc, Tô Lương Mạt ngồi trên ghế sofa chờ, Đường Khả đưa tay gẩy gẩy mái tóc xoăn, "Cho tôi một ly nước ép trước đi."

"Vâng."

Bảo mẫu lui xuống, Đường Khả ngồi vào đối diện với Tô Lương Mạt, "Cô tới thật là sớm, Đông Kình vẫn còn chưa dậy."

Tô Lương Mạt yên lặng ngồi đó, biệt thự ở Thanh Hồ Đường này, bài trí bên trong cơ hồ không đổi, Đường Khả thấy cô xem mình như người vô hình, "Cô tới tìm Đông Kình là vì người phụ nữ kia sao?"

Sắc mặt Tô Lương Mạt thay đổi, ánh mắt lúc này mới hướng về Đường Khả.

"Người của cô muốn giết Đông Kình, cô còn không biết xấu hổ đến tìm anh ấy?"

"Người bây giờ đang ở đâu?"

Đường Khả cố ý xuyên tạc ý của cô, "Đông Kình sao? Tối hôm qua quá mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ đấy."

Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn về phía đầu cầu thang, tiếp tục chờ hắn.

"Tôi không biết cô ta có còn sống hay không, tối hôm qua Đông Kình ra lệnh, nghe nói là đánh gần chết, cả một đêm như vậy, chắc là lành ít dữ nhiều."

Tô Lương Mạt đối với lời của Đường Khả chỉ là nửa phần tin tưởng, nhưng chỉ là một nửa này liền có thể làm cô sợ không còn hồn vía.

Bảo mẫu đi tới, đem hai ly nước ép riêng biệt đưa cho hai người.

Đường Khả nhìn nhìn, nhận cái ly đưa đến bên miệng, "Má Lý, bà đi lên gọi Kình thiếu nhanh thức dậy."

Bảo mẫu vừa nghe nào dám nhúc nhích, "Đường tiểu thư, cô đừng đùa giỡn với tôi."

"Bà đối với Tô tiểu thư tốt như vậy, cam lòng để cô ta đợi ở đây sao?"

Bảo mẫu lập tức phát giác thâm ý trong lời nói của cô ta, bà đưa mắt nhìn ly nước trái cây Tô Lương Mạt nhất mực chưa động, chỉ đành phải cắn răng tiến lên, "Tô tiểu thư, tôi đổi ly khác cho cô nhé."

Lúc quay lại, đổi một ly nước lọc.

Tô Lương Mạt cũng không cảm thấy có gì không ổn, cái ly để ở đó thủy chung không động tới.

Đến chừng mười giờ, mới nhìn thấy Chiêm Đông Kình từ trên lầu đi xuống.

Tô Lương Mạt đứng dậy, cô hôm nay mặc chiếc áo da ngắn màu đen, đôi giày bốt quá gối đem hai chân kéo ra thật dài, Chiêm Đông Kình quét mắt qua, nhìn thấy trên salon bên cạnh bày một cái cặp da màu đỏ thẫm.

Đường Khả ngồi đó không động đậy, lười biếng gọi, "Đông Kình."

Tô Lương Mạt thì nhất mực cung kính, đoan đoan chính chính mở miệng, "Kình thiếu."

Chiêm Đông Kình vén tay áo lên, Đường Khả nghiêng người ngồi đó, cả nửa bờ vai đến bộ ngực đều lộ ra, Chiêm Đông Kình vô thức nhíu mày, "Bộ dáng kiểu gì vậy, đi lên thay bộ đồ khác."

"Làm sao chứ, em bình thường đều mặc thế này, anh cũng không có nói gì."

Tầm mắt Tô Lương Mạt tận lực tránh đi hai người, Chiêm Đông Kình đá chân Đường Khả, "Đi lên!"

Đường Khả cong môi, không cam lòng đứng dậy đi lên lầu.

"Có chuyện gì không?"

Lời của Chiêm Đông Kình đập thẳng vào màng nhĩ Tô Lương Mạt, phản ứng của cả người cô toàn bộ chậm đi một nhịp, trong đầu tất cả đều là bộ dáng lung lay sinh động kia của Đường Khả, bộ ngực trắng nõn kích động Tô Lương Mạt tay chân đều lạnh buốt.

Người đàn ông ngồi vào chỗ của Đường Khả lúc nãy, ánh mắt Tô Lương Mạt thoáng nhìn một thân đỏ sẫm kia biến mất ở đầu cầu thang. Cô cầm chiếc cặp đem theo mình mở ra bày trên mặt bàn, bên trong đống tiền mệnh giá lớn sắp xếp ngay ngắn, Tô Lương Mạt đem cặp da đẩy tới.

"Đây là ý gì?" Chiêm Đông Kình vắt một chân lên.

"Chuyện tối hôm qua tôi cũng là sáng nay mới biết, Lý Tư không hiểu chuyện, anh xem như cô ấy tuổi còn nhỏ mà phân thượng."

"Tuổi còn nhỏ? Nhưng theo tôi biết, cô ta giết người thủ đoạn tàn nhẫn không kém bất kỳ ai." Chiêm Đông Kình chỉ chỉ trán của mình, "Tối hôm qua tôi uống nhiều rồi, nhưng nếu không phải tỉnh táo, lúc này cô sẽ có vẻ mặt gì? Là khóc hay là cười?"

Tô Lương Mạt nhìn cặp da trước mặt, "Những thứ này để chịu tội với anh, còn có hai vị huynh đệ đã đắc tội kia."

Chiêm Đông Kình giơ chân phải một cước đạp bay cặp da, tiền bên trong rơi lả tả, Tô Lương Mạt vẻ mặt trấn định, coi như là thời điểm tồi tệ nhất phải đến.

"Tiền, tôi con mẹ nó tham chút tiền lẻ này của cô?"

"Vậy anh muốn gì?" Tô Lương Mạt giương mắt nhìn hắn.

Chiêm Đông Kình quyến rũ một bên khóe môi, ánh mắt không chút che giấu đảo quanh trên người Tô Lương Mạt, cô ngồi nghiêm chỉnh, chờ câu trả lời của hắn.

"Cô ta là gì của cô, đáng để cô như vậy?"

"Cô ấy là em gái của bạn tôi."

"Bạn?" Chiêm Đông Kình chần chừ, "Cô bây giờ còn có bạn?"

"Là tôi gặp được trong tù." Tô Lương Mạt nhìn tiền rơi tứ tán dưới đất, "Lý Tư tôi đem về nhất định quản giáo thật tốt, tuyệt đối không có lần sau."

"Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước ở sòng bài cũng là cô ta, cô còn thiếu tôi một ván bài chưa trả xong."

Thần sắc Tô Lương Mạt không khỏi lo lắng, "Anh muốn khi nào thực hiện cũng được."

"Vậy còn lần này?" Chiêm Đông Kình hỏi, "Cô lại muốn dùng cái gì để đổi?"

"Nếu như số tiền này không đủ, tôi có thể cho người mang tới thêm."

Cách biệt hai năm, có một số việc đâu chỉ là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, trong tòa biệt thự này, mỗi một cảnh Tô Lương Mạt quấn quít hắn dính lấy hắn còn chưa có biến mất hoàn toàn, hôm nay, bọn họ lại ở đây đứng ở hai bên đối lập trên bàn đàm phán đối chọi gay gắt.

"Tôi muốn một phần trăm cổ phần sòng bài của các người."

Tô Lương Mạt có chút kinh ngạc, "Kình thiếu cũng thật vì lợi ích trước mắt."

"Xã hội này còn có cái gì so với lợi ích có thể đánh động lòng người hơn không? Tình yêu tình bạn hay tình thân? Đều sẽ thay đổi." Lúc Chiêm Đông Kình nói ra những lời này ánh mắt cũng chưa rời khuôn khỏi mặt cô, trong mắt Tô Lương Mạt đầy châm chọc, "Đúng vậy, đều sẽ thay đổi, nhưng tôi chỉ phụ trách sòng bài, chuyện cổ phần tôi không thể quyết định."

Cô cắn răng, hình như đang ra quyết định, "Như vậy đi, mười phần trăm lợi nhuận của sòng bài năm nay, đến cuối năm kết toán cho anh."

"Tôi nói rồi, tôi không cần tiền." Chiêm Đông Kình từng bước ép sát, "Nếu ngay cả mười phần trăm lợi nhuận cũng có thể bỏ ra, một phần trăm cổ phần thì đã là gì?"

Yêu cầu của Chiêm Đông Kình mặc dù không nhiều, nhưng nếu một khi cái miệng này mở ra, không những làm Lưu Giản cúi đầu, sòng bài lại bị Chiêm Đông Kình chen vào một cước, vậy sau này chuyện ở sòng bài có thể không hoàn toàn do Lưu Giản quyết định.

"Không thể nào, lời này tôi nói không tính."

"Có tôi đây không có cái gì không thể, hơn nữa Lưu Giản không phải là sủng ái cô sao? Cô mở miệng hắn tất nhiên sẽ đồng ý."

Tô Lương Mạt không muốn nợ Lưu Giản quá nhiều, "Một phần trăm cổ phần, đến lúc chia hoa hồng còn không có lợi bằng mười phần trăm lợi nhuận."

"Phép toán này không cần cô dạy tôi," Chiêm Đông Kình một câu đánh thức cô, "bây giờ chỉ xem người phụ nữ kia có đáng giá con số này hay không."

Tô Lương Mạt ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, trong đầu đều là yêu cầu của Chiêm Đông Kình, cô muốn phủi bỏ mọi chuyện với hắn, lại không ngờ luôn bị một đôi tay ở sau lưng đẩy về phía trước, Tô Lương Mạt cảm giác như mình là con rối gỗ, cho dù cố sức giãy giụa, lại không thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn.

"Kỳ thật cô hoàn toàn có thể để cô ta chết, tình người giá trị vốn không nhiều tiền như vậy." Chiêm Đông Kình "hảo tâm" gợi ý.

Tô Lương Mạt không thể không cãi lại, "Đúng, giống như anh vậy cái gì cũng không cần cân nhắc có đáng giá hay không, e là ngoại trừ mạng của anh, những người khác trong mắt đều không đáng một đồng."

Chiêm Đông Kình vẫn thong thả nhìn xem cô, ý cười trong mắt giống như độc dược, "Nói như vậy, yêu cầu của tôi cô nên cân nhắc thật kỹ."

Tô Lương Mạt trầm ngâm một hồi lâu, từ trong túi rút di động ra.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, âm thanh lười biếng của Lưu Giản từ bên kia truyền tới, "Chạy đi đâu vậy? Ném anh một mình ở bệnh viện?"

"Lưu Giản, em xảy ra chuyện rồi."

"Cái gì?" Lưu Giản phủi đất từ trên giường bệnh bật dậy, "Em lại xảy ra chuyện gì rồi?"

Tô Lương Mạt rũ rèm mi xuống, trong mắt bị đống tiền rơi tán loạn dưới đất kia đâm vào thấy đau nhức, "Lý Tư muốn ám sát Chiêm Đông Kình, bây giờ em ở Thanh Hồ Đường, Lý Tư ở đây, em không biết cô ấy còn sống hay không, Chiêm Đông Kình đề nghị muốn một phần trăm cổ phần của sòng bài."

Cô không có tránh đi, cứ như vậy nói chuyện với Lưu Giản ngay trước mặt Chiêm Đông Kình.

Hai mắt người đàn ông ngồi đối diện khóa chặt cô, kín đáo như bưng, sau khi Tô Lương Mạt nói xong liền im lặng.

Lưu Giản bên kia cũng không nói gì.

Tô Lương Mạt dừng một chút, đầu ngón tay cầm di động căng thẳng khẽ siết chặt, cô nghe thấy lời nói của Lưu Giản từ đối diện truyền tới, lời ít ý nhiều, lại rất có khí phách, "Cho hắn!"

Chóp mũi cô bỗng nhiên chua xót, tiếng tim đập nặng nề đột nhiên nhảy lên hữu lực, trong lồng ngực lạnh như băng được rót vào dòng nước ấm áp, ấm đến nỗi làm Tô Lương Mạt trở tay không kịp.

"Nhưng mà?"

"Không có nhưng mà, em mở miệng anh nhất định sẽ đáp ứng."

Chiêm Đông Kình nhẹ giương cằm dưới, từ thần sắc lúc này của Tô Lương Mạt hắn đã đoán được đáp án của Lưu Giản, kỳ quái là không có chút sung sướng nào, tâm tình ngược lại rất nặng nề.

Tô Lương Mạt còn muốn nói gì đó, Lưu Giản ngắt lời cô, "Xử lý xong đến bệnh viện bồi anh."

"Được." Giọng nói Tô Lương Mạt run rẩy, Lưu Giản giục cô, "Ngắt máy đi."

Cô ngắt điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Chiêm Đông Kình không gợn chút sợ hãi, hoàn toàn không như vẻ sống động vui vẻ vừa rồi, "Được, tôi đáp ứng anh, một phần trăm quyền kinh doanh."

Ánh mắt Chiêm Đông Kình ở trên mặt cô chần chừ, muốn tìm ra một chút gì đó bộ dáng mà hắn quá quen thuộc, Tô Lương Mạt bị hắn nhìn cả người không tự nhiên, "Kình thiếu chẳng lẽ còn có yêu cầu khác?"

"Tôi trong mắt cô chính là như vậy?"

Tô Lương Mạt cũng không trả lời trực tiếp, "Chúc mừng, có nhiều khi tôi thật sự rất khâm phục anh, vĩnh viễn biết cách lợi dụng điểm yếu của người khác để mưu cầu lợi ích lớn nhất cho bản thân, nhưng có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao anh có thể đứng ở vị trí cao như vậy, chỉ là điểm này, tôi còn cần học hỏi anh nhiều nhiều."

Dưới chân của hắn, không biết đã đạp lên bao nhiêu người giống cô.

Tô Lương Mạt nheo mắt, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện này thật sự rất xa lạ.

Cô giống như vốn dĩ từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu được rõ hắn, Chiêm Đông Kình đối với cô mà nói không chỉ xa lạ, còn rất đáng sợ.

Hắn nhìn thấu hết xa cách cùng lạnh lùng trong mắt cô, Chiêm Đông Kình cảm thấy cực kỳ khó chịu, Tô Lương Mạt lên tiếng thúc giục, "Lý Tư đâu?"

"Đây là lần thứ hai cô từ trong tay tôi đem đi cùng một người, nếu như còn có lần sau, tôi có thể đến cả xác cô ta cũng không trả lại cho cô." Tàn ác trong lời nói của Chiêm Đông Kình tuyệt đối không phải chỉ là nói suông đơn giản như vậy.

Tô Lương Mạt trong lòng chỉ lo cho Lý Tư, "Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng."

Chiêm Đông Kình gật đầu, "Ngày mai tôi đến sòng bài, cô chuẩn bị hợp đồng cho tốt."

Tô Lương Mạt đứng lên, "Được, bây giờ có thể thả người chưa?"

Ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch rơi vào gương mặt cô, "Sao cô không hỏi xem tôi có bị thương chỗ nào hay không?"

Mà lời nói của Tô Lương Mạt lại dứt khoát cho hắn một kích, "Kình thiếu, một phần trăm cổ phần bồi thường tiền thuốc thang cho anh còn chưa đủ sao?"

Chiêm Đông Kình chính là tự mình chuốc lấy hổ thẹn, lời vừa rồi cũng là buộc miệng nói ra, không nghĩ tới cô sẽ tự nhiên đón nhận như vậy, Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, thấy hắn ngồi im một chỗ vẫn chưa thả người, "Lý Tư đâu?"

Chiêm Đông Kình nghiêng người dậy, hai tay giao nhau gối sau đầu, "Nhốt ở Bắc Viện."

Cô xoay người định đi ra ngoài.

Tô Lương Mạt nhớ còn chưa có cầm lại điện thoại di dộng, cô khom lưng lấy điện thoại ở trên bàn trà, tầm mắt lơ đãng nâng lên cùng Chiêm Đông Kình chạm nhau, Tô Lương Mạt có loại cảm giác đau nhức kịch liệt khi hoàn toàn tỉnh ngộ, mỗi một việc mỗi một người trong tay hắn đều là một quân cờ hắn đã bày mưu tính kế, giống như cô, bị đầy vào trong tù, thành một quân cờ vô dụng.

Chiêm Đông Kình bị cô nhìn phải toàn thân khó chịu, Tô Lương Mạt đột nhiên kéo môi cười quái dị, cô đứng thẳng người cũng không quay đầu đi ra ngoài.

Chuyện thế này về sau, Tô Lương Mạt sẽ không tiếp tục lẩn trốn những sự thật mà cô không muốn tiếp nhận kia, cô cần phải nhìn cho rõ.

Chiêm Đông Kình nhìn cô đi ra ngoài, bước chân kiên định lạ thường.

Tô Lương Mạt đến Bắc Viện, hộ hệ mở cửa cho cô vào, Tô Lương Mạt gọi Lý Tư không có ai trả lời, cô đá phải cái ghế tựa, thông qua khe cửa vừa mở chỉ nhìn thấy được một bóng người co lại trong góc tường, Tô Lương Mạt nhìn kỹ, lại bị hù dọa đến biến sắc.

Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, gọi tài xế ngoài cổng cùng nhau vào.

Đến khi tài xế ôm Lý Tư ra ngoài, ngay cả hộ vệ canh trước cửa nhìn thấy cũng đều thất sắc, Lý Tư cúi gằm mặt hấp hối, toàn thân đều là máu, Tô Lương Mạt nắm chặt tay cô ấy, phát hiện bàn tay lạnh buốt.

"Lý Tư, Lý Tư em tỉnh lại!"

Hai người chạy nhanh ra khỏi biệt thự, tài xế ôm Lý Tư vào chỗ ngồi phía sau, Tô Lương Mạt đi ngồi theo sát bên cạnh để Lý Tư dựa vào vai mình.

Lý Tư cố sức mở mắt, "Tô tỷ, thực xin lỗi."

"Đừng nói nữa," Tô Lương Mạt nhanh chóng bảo tài xế đến bệnh viện, "Ai đánh em thành như vậy?"

Lý Tư ho mấy tiếng, miệng đầy mùi máu tươi, "Là người phụ nữ bên cạnh Chiêm Đông Kình, Tô tỷ, chị sau này cẩn thận cô ta một chút, cô ta không đơn giản..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Tô Lương Mạt rút khăn giấy đè lại khóe miệng của cô.

Lý Tư thở dốc nặng nề, "Cô ta dùng cái ghế tựa ở trong đó đánh em thành như vậy, cô ta nói không cô ta không cần mạng của em, giữ lại đối với Chiêm Đông Kình còn hữu dụng, nhưng cô ta sớm muộn sẽ giết em," Lý Tư toàn thân đau đến run rẩy, tựa hồ chỉ có nói nhiều một chút mới có thể giảm bớt đau đớn, cô biết mình lúc này đã gây đại họa, Lý Tư suy nghĩ một chút, lần nữa lên tiếng, "lúc cô ta đánh em, Chiêm Đông Kình chỉ đứng bên cạnh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện