Thanh Hồ Đường
Mạc Thanh với Đường Khả ngồi trong phòng khách, Đường Khả khẩn trương nắm chặt hai tay, có vẻ như đang lo lắng chờ người.
Hai mắt Mạc Thanh dán lên màn hình tivi, lời nói lại là hướng về phía Đường Khả, "Đang lo lắng gì vậy?"
Hai tay Đường Khả càng không biết phải đặt ở đâu, "Không có, không có."
Bên ngoài có người giúp việc tiến đến, "Phu nhân, Hách tiên sinh đến."
"Mau mời vào."
Đường Khả cũng đứng dậy theo.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường đi vào phòng khách, trên mặt Mạc Thanh mang theo ý cười, "Hách tiên sinh, vất vả rồi."
Người đàn ông tiếp nhận trà bảo mẫu mang tới, "Tôi đã đến sòng bài kia xem rồi, phu nhân đoán không sai, quả nhiên đang nuôi tiểu quỷ."
Mạc Thanh buông lỏng thần sắc, ngay cả Đường Khả bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã bảo, tục ngữ nói rất đúng, đánh mười thua chín, một người dù vận khí tốt thế nào, cũng không thể nào làm được nghĩ muốn lá bài gì sẽ có lá bài đó," Bản thân Mạc Thanh lại tin Phật pháp, đối với nhân quả luân hồi với ma quỷ vẫn là tin tưởng. Đường Khả đã kể với bà ta, Tô Lương Mạt danh chấn mấy sòng bài kia ở Ngự Châu cũng là vì thắng được cô ta, Mạc Thanh bảo cô ta kể lại cụ thể, hơn nữa kẻ lần trước phái đi giết Tô Lương Mạt đến giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, nhất quyết khăng khăng nói hắn nhìn thấy quỷ, cho nên Mạc Thanh mới quyết định, mời Hách tiên sinh này đến xem thử, "thật không ngờ, còn có chuyện như vậy."
"Người và quỷ vốn dĩ không thể ở chung một thế giới, người kia đã vi phạm nguyên tắc người quỷ khác đường."
"Hách tiên sinh, ngài có cách nào thu phục tên tiểu quỷ kia không?"
"Đó là đương nhiên."
Về phương diện này, Hách tiên sinh là nổi danh.
Mạc Thanh là thật không ngờ Tô Lương Mạt còn có năng lực ở phương diện này, "Tốt nhất nên mau chóng thu phục tên tiểu quỷ kia, phải là ngay trước mặt Tô Lương Mạt, đánh nó nguyên thần tận tán thì càng tốt, làm cho nó kiếp sau không còn cách nào đầu thai làm người."
"Cái này..." Hách tiên sinh không nghĩ rằng Mạc Thanh ác như vậy.
Mạc Thanh biết những người này không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không ra tay tàn độc, bà ta xuất ra chi phiếu đã chuẩn bị trước, đưa về phía Hách tiên sinh, "Hách tiên sinh, ông nghĩ xem, tên tiểu quỷ đã này giúp đỡ người kia làm không ít chuyện xấu, cái sòng bài kia, nói không chừng đã làm hại không ít người tán gia bại sản, ông thu phục nó là vì tốt cho nó."
"Phu nhân, nếu như muốn khiến nó kiếp sau không thể đầu thai mà nói, chuyện như vậy quá thất đức."
"Vậy được, ông thu phục nó đi."
Người đàn ông thấy thế, lúc này mới đưa tay tiếp nhận chi phiếu.
Nho nhỏ thú nói cho cùng chỉ là tiểu quỷ, dù sao cũng đã chết rồi, sau khi thu phục rồi đầu thai thành người về sau cũng sẽ không nhớ gì nữa.
"Hách tiên sinh, chuyện này khi nào có thể có kết quả?"
Hách tiên sinh tính toán một chút, "Phải mấy ngày nữa, đêm ngày mười lăm dễ dàng đắc thủ nhất, cứ chọn lúc đó đi."
"Được."
Sau khi Mạc Thanh tiễn Hách tiên sinh, nhìn về phía Đường Khả ngồi một bên, "Cô tạm thời ở lại đây đi."
"Dạ, cám ơn phu nhân."
Mạc Thanh nói xong, lên thẳng trên lầu.
***
Lúc Tô Lương Mạt rời khỏi sòng bài, mặc chiếc áo lông với áo khoác nỉ thật dày, cô che kín cổ áo đi về phía bãi đỗ xe, lên trên xe, cô hướng về phía ghế lái phụ trống không mà nói, "Nho nhỏ thú, em có lạnh không, luôn mặc ít quần áo như vậy, chị cũng không biết tên của em, cho nến muốn đốt cho em vài bộ quần áo ấm cũng không được, mỗi lần đều bị đám tiểu quỷ kia tranh mất, nếu thấy lạnh, sau này chị không đưa em ra ngoài buổi tối nữa, cho em núp ở nhà."
Nói rồi, cô kéo kéo y phục của nho nhỏ thú, đứa bé trai lập tức nghiêng sang tựa lên cánh tay cô cọ cọ, nó thích ở cùng một chỗ với Tô Lương Mạt, Tô Lương Mạt cười cười hướng trên đầu nó xoa nhẹ, "Về nhà rồi, làm sủi cảo cho em ăn."
Thật ra, nho nhỏ thú vẫn luôn đi theo Tô Lương Mạt ở trên lầu của Chiêm Đông Kình, hai người đi vào thang máy, Tô Lương Mạt nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, "Nho nhỏ thú, chị về trước xem thử anh Tô Trạch, sau đó lại tới đón em có được không?"
Lúc Tô Lương Mạt mở cửa, nho nhỏ thú liền đứng ở ngoài, cô đi vào phòng, Tô Trạch đã sớm đi ngủ, Tô Lương Mạt sửa ngay ngăn góc chăn cho Tô Trạch, vừa xoay đầu lại thấy nho nhỏ thú ngồi chồm hổm trước cửa phòng, hai tay chống cằm, tim Tô Lương Mạt không biết thế nào liền thấy đau xót, cô đi ra, sau đó nặng nề khép cửa lại.
Cô học bộ dạng của nho nhỏ thú ngồi xổm xuống, "Nho nhỏ thú, chị không phải là không cho em chơi với anh Tô Trạch, mà là các em không thể chơi với nhau, hiểu không? Chị cũng biết em rất cần bạn, nhưng mà..."
Nho nhỏ thú hiểu chuyện gật đầu, sau đó vươn tay sờ sờ mặt Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt rất muốn được chân chân thực thực ôm nó một lần, giống như là ôm Tô Trạch như vậy, nho nhỏ thú ngoan như vậy, lại đáng yêu như vậy, nhưng cô không thể tư tâm giữ nó bên mình, nó có nơi nó nên đi đến.
Dắt nhỏ nhỏ thủ lên trên lầu, mở cửa đi vào, Chiêm Đông Kình ngồi ở trong phòng khách, vừa thấy bộ dáng kỳ quái của cô, anh hận không thể đập trán của mình, "Về rồi à."
"Ừ."
Tô Lương Mạt buông tay đang kéo "không khí" ra.
Nho nhỏ thú vung chân chạy mất dạng.
Chiêm Đông Kình đã sớm nhìn đến quen rồi, anh tiến lên kéo Tô Lương Mạt đến bên cửa sổ, "Xem này, tuyết rơi rồi."
"Woa, lúc trở về vẫn còn chưa bắt đầu."
Chiêm Đông Kình vòng hai tay quanh eo cô, "Thích tuyết rơi không?"
"Thích."
Người đàn ông hình như có tâm sự, Tô Lương Mạt gối đầu lên bờ vai anh, "Hôm nay em đã nói với Lưu Giản, sau này lúc đến sòng bài giúp anh ấy, em sẽ không đánh cược nữa."
Ngón tay Chiêm Đông Kình ở trên bụng cô gõ có tiết tấu, "Hôm nào tìm một cơ hội, anh muốn một lần nữa để Tống Các với Hàn Tăng ở bên cạnh mình."
"Là thân phận bây giờ của anh sao?"
"Ừ."
"Nếu như Tống Các thật sự là nằm vùng, hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế chứng minh anh chính là Chiêm Đông Kình."
Cái cằm người đàn ông ở trên cổ cô vuốt ve, "Như vậy không phải rất hay sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết."
"Nhưng mà..."
Hai tay Chiêm Đông Kình nắm eo Tô Lương Mạt, đem cô nhấc lên một cái, để cho cô ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay anh rơi bên người Tô Lương Mạt, "Chờ chuyện bên này giải quyết hết cả rồi, chúng ta đón ba mẹ em trở về Ngự Châu."
"Ba em còn có thể trở về sao?"
"Đương nhiên có thể," Chiêm Đông Kình cầm tay cô, "anh nói có thể, thì nhất định có thể, Lương Mạt, đến lúc đó chúng ta kết hôn đi."
Tô Lương Mạt kinh ngạc nhìn anh, "Kết hôn?"
"Sao vậy, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn?"
Tô Lương Mạt giơ ngón tay lên, từ trên sống mũi cứng rắn của người đàn ông vuốt xuôi, "Em vẫn luôn cho rằng là anh chưa từng nghĩ đến."
"Vì em, cái gì anh cũng đều nghĩ đến."
Tô Lương Mạt duỗi hai tay ra ôm cổ Chiêm Đông Kình, "Đông Kình, em không muốn phải đóng kịch nữa, em muốn mỗi ngày đều được ở cạnh anh."
"Yên tâm đi, diễn kịch nhiều như vậy, cũng đến lúc nên hạ màn rồi."
Đôi con ngươi của cô lóe lên, "Rốt cuộc cũng chịu đựng đến đích rồi phải không?"
Anh cũng hướng lên mũi cô vuốt xuôi, "Đi ngủ nhé?"
"Ngủ trong sáng?"
"Cái này phải xem tâm tình của anh..."
***
Hôm sau. Vệ Tắc từ trong đồn cảnh sát hồn bay phách lạc đi ra, một đồng nghiệp đi theo phía sau hắn, "Đại ca, anh đi đâu?"
"Tôi đã bị đình chỉ công tác, còn có thể đi đâu?"
Đồng nghiệp trẻ tuổi vẫn đi theo hắn, "Vụ án của Chiêm Đông Kình đã sớm bảo anh đừng điều tra nữa, nếu cấp trên đã nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, may mà chỉ là đình chỉ tạm thời thôi, nghỉ ngơi một thời gian, đợi sóng yên biển lặng thì tốt rồi, Đại ca?"
Vệ Tắc xoay người, nhìn cái nơi hắn đã từng tự hào có thể tiến vào đảm nhiệm chức trách, thậm chí chính tay chôn vùi tình yêu của hắn, hắn chỉ cảm thấy châm chọc, "Cậu nói, tôi nhất mực kiên trì cho đến bây giờ, rốt cuộc có đúng không?"
"Đại ca, có đôi khi thực tế chính là như vậy."
"Được rồi, các cậu đều biết, chỉ có tôi một mực khăng khăng."
Sau khi Vệ Tắc rời khỏi đây, lái xe đi thẳng đến Ngu Nhạc Thành của Tô Lương Mạt, thời gian còn sớm, Ngu Nhạc Thành vẫn chưa mở cửa hoạt động, Vệ Tắc liền ngồi trong xe chờ, hắn nằm sấp trên tay lái cảm thấy muốn ngủ, khi tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Hắn buồn bã rũ rượu đi vào Ngu Nhạc Thành, đặt một phòng bao, gọi vài chai rượu.
Lúc nhân viên phục vụ đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vệ Tắc một mình ở bên trong uống rượu giải sầu, cho đến khi căn phòng sát vách truyền đến tiếng cãi vã liên tục, hắn vốn định mắt nhắm mắt mở, nhưng đến cuối cùng âm thanh càng lúc càng vang dội, thậm chí chắc còn đập phá chai rượu, hắn mới đứng dậy muốn đi tìm hiểu tường tận
Hai gã hộ vệ đứng trước cửa, không cho hắn đi vào, bên trong có tiếng của phụ nữ, hơn nữa còn là thanh âm hắn quen thuộc, Vệ Tắc lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng hộ vệ thủy chung không cho vào, hắn muốn móc thẻ cảnh sát với súng, đến lúc này mới nhớ tới, hắn đã bị đình chỉ công tác.
Vệ Tắc là cứng rắn xông vào, lúc đá văng cửa ra liền nhìn thấy một đống bừa bộn đầy tràn dưới đất, bên trong đều là người của Chiêm Đông Kình, chỉ có bóng dáng đơn độc của Tô Lương Mạt đứng ở trong phòng.
Trên bàn trà rót đầy rượu, một mình Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Vệ Tắc đi vào, ánh mắt của anh vẫn trơi lên trên người Tô Lương Mạt, tay anh hướng lên bàn trà chỉ một cái, "Vẫn còn mấy cái này, uống hết mới được ra ngoài."
"Tôi căn bản uống không hết."
"Uống không hết, cô còn cứng miệng cái gì chứ?"
"Tôi nói rồi tôi sẽ không theo anh."
"Vậy sao." Chiêm Đông Kình đột nhiên đứng dậy, Vệ Tắc định tiến lên, bị hộ vệ bên cạnh đè xuống, "Chiêm Đông Kình, anh đừng làm càn!"
"Yo, Cảnh sát vệ đến rồi, không đúng không đúng, cậu bây giờ đã bị cách chức rồi." Chiêm Đông Kình một phát kéo Tô Lương Mạt tới, đem cô ném lên ghế sofa trước mặt, "Tôi đã nói với cô, tôi không có khả năng kiên nhẫn lâu, cho nên cô đừng có chọc tôi, ngoan ngoãn tiếp nhận đề nghị của tôi, cô nhất quyết không nghe."
Tô Lương Mạt cùng anh lôi kéo xô đẩy, "Tôi có quyền lựa chọn của tôi, a!"
Tô Lương Mạt bị anh đè lên trên mặt ghế sofa, Vệ Tắc lúc này lửa giận ngập trời không có chỗ phát tiết, "Khốn kiếp, buông cô ấy ra!"
Chiêm Đông Kình căn bản không có để hắn vào mắt, anh phủ người lên, hai tay chống hai bên người Tô Lương Mạt, làm bộ muốn hôn, miệng anh kề sát bên tai cô, "Bà xã, qua đêm nay rồi, tất cả mọi người đều sẽ biết em là tình nhân của anh, nhìn xem diễn xuất của chúng ta thế này, em thỏa hiệp dưới dâm uy của anh, cỡ nào nước chảy thành sông."
Tô Lương Mạt cuộn chặt thân thể thành một đoàn, vừa giả vờ giãy giụa, hai tay Chiêm Đông Kình ôm chặt eo cô, một màn kia rơi vào trong mắt Vệ Tắc, rõ ràng là uy hiếp trần trụi, Tô Lương Mạt đè thấp tiếng nói, "Anh cũng biết dâm uy, còn nữa, đừng lấy đồ chơi kia của anh chọc vào em."
"Đàn ông với phụ nữ trời sinh kết cấu sinh lý bất đồng cũng không phải em không biết." Chiêm Đông Kình vừa dứt lời, đưa tay véo mông cô một cái.
Tô Lương Mạt thấy anh sắp sửa xé y phục của mình, cô bị dọa hoảng, hét lên một tiếng bén nhọn, "Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh còn không được sao?"
Mạc Thanh với Đường Khả ngồi trong phòng khách, Đường Khả khẩn trương nắm chặt hai tay, có vẻ như đang lo lắng chờ người.
Hai mắt Mạc Thanh dán lên màn hình tivi, lời nói lại là hướng về phía Đường Khả, "Đang lo lắng gì vậy?"
Hai tay Đường Khả càng không biết phải đặt ở đâu, "Không có, không có."
Bên ngoài có người giúp việc tiến đến, "Phu nhân, Hách tiên sinh đến."
"Mau mời vào."
Đường Khả cũng đứng dậy theo.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường đi vào phòng khách, trên mặt Mạc Thanh mang theo ý cười, "Hách tiên sinh, vất vả rồi."
Người đàn ông tiếp nhận trà bảo mẫu mang tới, "Tôi đã đến sòng bài kia xem rồi, phu nhân đoán không sai, quả nhiên đang nuôi tiểu quỷ."
Mạc Thanh buông lỏng thần sắc, ngay cả Đường Khả bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã bảo, tục ngữ nói rất đúng, đánh mười thua chín, một người dù vận khí tốt thế nào, cũng không thể nào làm được nghĩ muốn lá bài gì sẽ có lá bài đó," Bản thân Mạc Thanh lại tin Phật pháp, đối với nhân quả luân hồi với ma quỷ vẫn là tin tưởng. Đường Khả đã kể với bà ta, Tô Lương Mạt danh chấn mấy sòng bài kia ở Ngự Châu cũng là vì thắng được cô ta, Mạc Thanh bảo cô ta kể lại cụ thể, hơn nữa kẻ lần trước phái đi giết Tô Lương Mạt đến giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, nhất quyết khăng khăng nói hắn nhìn thấy quỷ, cho nên Mạc Thanh mới quyết định, mời Hách tiên sinh này đến xem thử, "thật không ngờ, còn có chuyện như vậy."
"Người và quỷ vốn dĩ không thể ở chung một thế giới, người kia đã vi phạm nguyên tắc người quỷ khác đường."
"Hách tiên sinh, ngài có cách nào thu phục tên tiểu quỷ kia không?"
"Đó là đương nhiên."
Về phương diện này, Hách tiên sinh là nổi danh.
Mạc Thanh là thật không ngờ Tô Lương Mạt còn có năng lực ở phương diện này, "Tốt nhất nên mau chóng thu phục tên tiểu quỷ kia, phải là ngay trước mặt Tô Lương Mạt, đánh nó nguyên thần tận tán thì càng tốt, làm cho nó kiếp sau không còn cách nào đầu thai làm người."
"Cái này..." Hách tiên sinh không nghĩ rằng Mạc Thanh ác như vậy.
Mạc Thanh biết những người này không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không ra tay tàn độc, bà ta xuất ra chi phiếu đã chuẩn bị trước, đưa về phía Hách tiên sinh, "Hách tiên sinh, ông nghĩ xem, tên tiểu quỷ đã này giúp đỡ người kia làm không ít chuyện xấu, cái sòng bài kia, nói không chừng đã làm hại không ít người tán gia bại sản, ông thu phục nó là vì tốt cho nó."
"Phu nhân, nếu như muốn khiến nó kiếp sau không thể đầu thai mà nói, chuyện như vậy quá thất đức."
"Vậy được, ông thu phục nó đi."
Người đàn ông thấy thế, lúc này mới đưa tay tiếp nhận chi phiếu.
Nho nhỏ thú nói cho cùng chỉ là tiểu quỷ, dù sao cũng đã chết rồi, sau khi thu phục rồi đầu thai thành người về sau cũng sẽ không nhớ gì nữa.
"Hách tiên sinh, chuyện này khi nào có thể có kết quả?"
Hách tiên sinh tính toán một chút, "Phải mấy ngày nữa, đêm ngày mười lăm dễ dàng đắc thủ nhất, cứ chọn lúc đó đi."
"Được."
Sau khi Mạc Thanh tiễn Hách tiên sinh, nhìn về phía Đường Khả ngồi một bên, "Cô tạm thời ở lại đây đi."
"Dạ, cám ơn phu nhân."
Mạc Thanh nói xong, lên thẳng trên lầu.
***
Lúc Tô Lương Mạt rời khỏi sòng bài, mặc chiếc áo lông với áo khoác nỉ thật dày, cô che kín cổ áo đi về phía bãi đỗ xe, lên trên xe, cô hướng về phía ghế lái phụ trống không mà nói, "Nho nhỏ thú, em có lạnh không, luôn mặc ít quần áo như vậy, chị cũng không biết tên của em, cho nến muốn đốt cho em vài bộ quần áo ấm cũng không được, mỗi lần đều bị đám tiểu quỷ kia tranh mất, nếu thấy lạnh, sau này chị không đưa em ra ngoài buổi tối nữa, cho em núp ở nhà."
Nói rồi, cô kéo kéo y phục của nho nhỏ thú, đứa bé trai lập tức nghiêng sang tựa lên cánh tay cô cọ cọ, nó thích ở cùng một chỗ với Tô Lương Mạt, Tô Lương Mạt cười cười hướng trên đầu nó xoa nhẹ, "Về nhà rồi, làm sủi cảo cho em ăn."
Thật ra, nho nhỏ thú vẫn luôn đi theo Tô Lương Mạt ở trên lầu của Chiêm Đông Kình, hai người đi vào thang máy, Tô Lương Mạt nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, "Nho nhỏ thú, chị về trước xem thử anh Tô Trạch, sau đó lại tới đón em có được không?"
Lúc Tô Lương Mạt mở cửa, nho nhỏ thú liền đứng ở ngoài, cô đi vào phòng, Tô Trạch đã sớm đi ngủ, Tô Lương Mạt sửa ngay ngăn góc chăn cho Tô Trạch, vừa xoay đầu lại thấy nho nhỏ thú ngồi chồm hổm trước cửa phòng, hai tay chống cằm, tim Tô Lương Mạt không biết thế nào liền thấy đau xót, cô đi ra, sau đó nặng nề khép cửa lại.
Cô học bộ dạng của nho nhỏ thú ngồi xổm xuống, "Nho nhỏ thú, chị không phải là không cho em chơi với anh Tô Trạch, mà là các em không thể chơi với nhau, hiểu không? Chị cũng biết em rất cần bạn, nhưng mà..."
Nho nhỏ thú hiểu chuyện gật đầu, sau đó vươn tay sờ sờ mặt Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt rất muốn được chân chân thực thực ôm nó một lần, giống như là ôm Tô Trạch như vậy, nho nhỏ thú ngoan như vậy, lại đáng yêu như vậy, nhưng cô không thể tư tâm giữ nó bên mình, nó có nơi nó nên đi đến.
Dắt nhỏ nhỏ thủ lên trên lầu, mở cửa đi vào, Chiêm Đông Kình ngồi ở trong phòng khách, vừa thấy bộ dáng kỳ quái của cô, anh hận không thể đập trán của mình, "Về rồi à."
"Ừ."
Tô Lương Mạt buông tay đang kéo "không khí" ra.
Nho nhỏ thú vung chân chạy mất dạng.
Chiêm Đông Kình đã sớm nhìn đến quen rồi, anh tiến lên kéo Tô Lương Mạt đến bên cửa sổ, "Xem này, tuyết rơi rồi."
"Woa, lúc trở về vẫn còn chưa bắt đầu."
Chiêm Đông Kình vòng hai tay quanh eo cô, "Thích tuyết rơi không?"
"Thích."
Người đàn ông hình như có tâm sự, Tô Lương Mạt gối đầu lên bờ vai anh, "Hôm nay em đã nói với Lưu Giản, sau này lúc đến sòng bài giúp anh ấy, em sẽ không đánh cược nữa."
Ngón tay Chiêm Đông Kình ở trên bụng cô gõ có tiết tấu, "Hôm nào tìm một cơ hội, anh muốn một lần nữa để Tống Các với Hàn Tăng ở bên cạnh mình."
"Là thân phận bây giờ của anh sao?"
"Ừ."
"Nếu như Tống Các thật sự là nằm vùng, hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế chứng minh anh chính là Chiêm Đông Kình."
Cái cằm người đàn ông ở trên cổ cô vuốt ve, "Như vậy không phải rất hay sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết."
"Nhưng mà..."
Hai tay Chiêm Đông Kình nắm eo Tô Lương Mạt, đem cô nhấc lên một cái, để cho cô ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay anh rơi bên người Tô Lương Mạt, "Chờ chuyện bên này giải quyết hết cả rồi, chúng ta đón ba mẹ em trở về Ngự Châu."
"Ba em còn có thể trở về sao?"
"Đương nhiên có thể," Chiêm Đông Kình cầm tay cô, "anh nói có thể, thì nhất định có thể, Lương Mạt, đến lúc đó chúng ta kết hôn đi."
Tô Lương Mạt kinh ngạc nhìn anh, "Kết hôn?"
"Sao vậy, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn?"
Tô Lương Mạt giơ ngón tay lên, từ trên sống mũi cứng rắn của người đàn ông vuốt xuôi, "Em vẫn luôn cho rằng là anh chưa từng nghĩ đến."
"Vì em, cái gì anh cũng đều nghĩ đến."
Tô Lương Mạt duỗi hai tay ra ôm cổ Chiêm Đông Kình, "Đông Kình, em không muốn phải đóng kịch nữa, em muốn mỗi ngày đều được ở cạnh anh."
"Yên tâm đi, diễn kịch nhiều như vậy, cũng đến lúc nên hạ màn rồi."
Đôi con ngươi của cô lóe lên, "Rốt cuộc cũng chịu đựng đến đích rồi phải không?"
Anh cũng hướng lên mũi cô vuốt xuôi, "Đi ngủ nhé?"
"Ngủ trong sáng?"
"Cái này phải xem tâm tình của anh..."
***
Hôm sau. Vệ Tắc từ trong đồn cảnh sát hồn bay phách lạc đi ra, một đồng nghiệp đi theo phía sau hắn, "Đại ca, anh đi đâu?"
"Tôi đã bị đình chỉ công tác, còn có thể đi đâu?"
Đồng nghiệp trẻ tuổi vẫn đi theo hắn, "Vụ án của Chiêm Đông Kình đã sớm bảo anh đừng điều tra nữa, nếu cấp trên đã nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, may mà chỉ là đình chỉ tạm thời thôi, nghỉ ngơi một thời gian, đợi sóng yên biển lặng thì tốt rồi, Đại ca?"
Vệ Tắc xoay người, nhìn cái nơi hắn đã từng tự hào có thể tiến vào đảm nhiệm chức trách, thậm chí chính tay chôn vùi tình yêu của hắn, hắn chỉ cảm thấy châm chọc, "Cậu nói, tôi nhất mực kiên trì cho đến bây giờ, rốt cuộc có đúng không?"
"Đại ca, có đôi khi thực tế chính là như vậy."
"Được rồi, các cậu đều biết, chỉ có tôi một mực khăng khăng."
Sau khi Vệ Tắc rời khỏi đây, lái xe đi thẳng đến Ngu Nhạc Thành của Tô Lương Mạt, thời gian còn sớm, Ngu Nhạc Thành vẫn chưa mở cửa hoạt động, Vệ Tắc liền ngồi trong xe chờ, hắn nằm sấp trên tay lái cảm thấy muốn ngủ, khi tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Hắn buồn bã rũ rượu đi vào Ngu Nhạc Thành, đặt một phòng bao, gọi vài chai rượu.
Lúc nhân viên phục vụ đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vệ Tắc một mình ở bên trong uống rượu giải sầu, cho đến khi căn phòng sát vách truyền đến tiếng cãi vã liên tục, hắn vốn định mắt nhắm mắt mở, nhưng đến cuối cùng âm thanh càng lúc càng vang dội, thậm chí chắc còn đập phá chai rượu, hắn mới đứng dậy muốn đi tìm hiểu tường tận
Hai gã hộ vệ đứng trước cửa, không cho hắn đi vào, bên trong có tiếng của phụ nữ, hơn nữa còn là thanh âm hắn quen thuộc, Vệ Tắc lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng hộ vệ thủy chung không cho vào, hắn muốn móc thẻ cảnh sát với súng, đến lúc này mới nhớ tới, hắn đã bị đình chỉ công tác.
Vệ Tắc là cứng rắn xông vào, lúc đá văng cửa ra liền nhìn thấy một đống bừa bộn đầy tràn dưới đất, bên trong đều là người của Chiêm Đông Kình, chỉ có bóng dáng đơn độc của Tô Lương Mạt đứng ở trong phòng.
Trên bàn trà rót đầy rượu, một mình Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Vệ Tắc đi vào, ánh mắt của anh vẫn trơi lên trên người Tô Lương Mạt, tay anh hướng lên bàn trà chỉ một cái, "Vẫn còn mấy cái này, uống hết mới được ra ngoài."
"Tôi căn bản uống không hết."
"Uống không hết, cô còn cứng miệng cái gì chứ?"
"Tôi nói rồi tôi sẽ không theo anh."
"Vậy sao." Chiêm Đông Kình đột nhiên đứng dậy, Vệ Tắc định tiến lên, bị hộ vệ bên cạnh đè xuống, "Chiêm Đông Kình, anh đừng làm càn!"
"Yo, Cảnh sát vệ đến rồi, không đúng không đúng, cậu bây giờ đã bị cách chức rồi." Chiêm Đông Kình một phát kéo Tô Lương Mạt tới, đem cô ném lên ghế sofa trước mặt, "Tôi đã nói với cô, tôi không có khả năng kiên nhẫn lâu, cho nên cô đừng có chọc tôi, ngoan ngoãn tiếp nhận đề nghị của tôi, cô nhất quyết không nghe."
Tô Lương Mạt cùng anh lôi kéo xô đẩy, "Tôi có quyền lựa chọn của tôi, a!"
Tô Lương Mạt bị anh đè lên trên mặt ghế sofa, Vệ Tắc lúc này lửa giận ngập trời không có chỗ phát tiết, "Khốn kiếp, buông cô ấy ra!"
Chiêm Đông Kình căn bản không có để hắn vào mắt, anh phủ người lên, hai tay chống hai bên người Tô Lương Mạt, làm bộ muốn hôn, miệng anh kề sát bên tai cô, "Bà xã, qua đêm nay rồi, tất cả mọi người đều sẽ biết em là tình nhân của anh, nhìn xem diễn xuất của chúng ta thế này, em thỏa hiệp dưới dâm uy của anh, cỡ nào nước chảy thành sông."
Tô Lương Mạt cuộn chặt thân thể thành một đoàn, vừa giả vờ giãy giụa, hai tay Chiêm Đông Kình ôm chặt eo cô, một màn kia rơi vào trong mắt Vệ Tắc, rõ ràng là uy hiếp trần trụi, Tô Lương Mạt đè thấp tiếng nói, "Anh cũng biết dâm uy, còn nữa, đừng lấy đồ chơi kia của anh chọc vào em."
"Đàn ông với phụ nữ trời sinh kết cấu sinh lý bất đồng cũng không phải em không biết." Chiêm Đông Kình vừa dứt lời, đưa tay véo mông cô một cái.
Tô Lương Mạt thấy anh sắp sửa xé y phục của mình, cô bị dọa hoảng, hét lên một tiếng bén nhọn, "Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh còn không được sao?"
Danh sách chương