Chiêu nhỏ này của Chiêm Đông Kình, tiếng động kỳ thực rất lớn, người bên cạnh Tô Lương Mạt ánh mắt mập mờ nhìn về phía bàn tay ở sau lưng cô.
Hoắc lão gia tử lên tiếng, nhân viên phục vụ ở bên cạnh nhấn chuông, thức ăn cầu kỳ đẹp mắt từng món được dọn lên, Hoắc lão gia tử để quải trượng xuống, “Có hứng thú chơi mấy ván không?”
“Được,” Chu Chính lớn tiếng đáp lại, “hiếm khi Hoắc lão gia tử xuất sơn, hôm nay cũng thử xem vận may của tôi.”
Phục vụ khom lưng nhấn công tắc dưới đáy bàn tròn, ở giữa chỗ vốn đang xếp đống rượu vang nhô lên cao khoảng mười phân, thì ra dưới bàn ăn lại có không gian riêng, tay Chiêm Đông Kình còn để trên thành ghế sau lưng Tô Lương Mạt, Hoắc lão gia tử cầm đũa thử món đầu tiên, “Ta thì không tham gia trò náo nhiệt này, ta xem là được rồi.”
Mấy người bên cạnh cũng hào hứng, Chu Chính tùy tiện xòe mở hai tay, ánh mắt mang theo khiêu khích, “Kình thiếu, thường nói hậu sinh khả úy, không biết trên chiếu bạc như thế nào, ngươi cũng chơi vài ván đi?”
“Chu ca đã mở miệng, ta tất nhiên theo hầu.” Chiêm Đông Kình ra hiệu nhân viên phục vụ rót thêm vào ly rượu đỏ của mình, hắn đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt bên cạnh, “Cô uống gì?”
Chu Chính ở bên cạnh cười cười, “Thật hiếm thấy, thương hoa tiếc ngọc ý vị như vậy.” Dứt lời, đưa tay xoa lên chân người phụ nữ bên cạnh, dùng lực nhéo một cái.
Nhân viên phục vụ cũng chờ Tô Lương Mạt trả lời, cô như ngồi trên đống lửa, “Tôi muốn đi ra ngoài.”
Chiêm Đông Kình gật gật đầu, quay lại hướng nhân viên phục vụ chỉ chỉ cái ly trước mặt Tô Lương Mạt, “Lấy cho cô ấy ly rượu trắng 53độ.”
Tô Lương Mạt đưa tay che lên miệng ly, “Thôi đi, hay là nước trái cây cũng được.”
Phục vụ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, hắn mỉm cười tỏ ý đồng ý.
Tô Lương Mạt không thể không thu tay lại.
Người ngồi vây quanh bàn, dùng lời đơn giản mà nói, vậy có thể tất cả đều chân chính có máu mặt rồi.
Mặc dù trong mắt người đời bọn họ bị che đậy sợ hãi không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng ở nơi u ám đen tối ở dưới bầu trời mênh mông này, bọn họ chính là kẻ dễ dàng thao túng quyền sống chết của người khác.
Vài nhân viên phục vụ đi tới, đem đống thẻ bài xếp trước mặt mỗi người.
Đã vào bàn, chẳng khác nào vừa chơi vừa dùng cơm, ghế của Chiêm Đông Kình kéo gần sát vào Tô Lương Mạt, đến khủy tay của cô cũng không thể duỗi ra được, Chu Chính quay quay xúc xắc trong tay, “Quy tắc cũ, mở cuối một trăm vạn.”
“Tùy ngươi.”
Thật ra chơi cũng đơn giản, chỉ là đoán xúc xắc bao nhiêu, như vậy mỗi ván cũng kết thúc rất nhanh, tất nhiên mặt mũi thắng thua càng lớn.
Hoắc lão gia tử với tên trẻ tuổi bên cạnh đang thấp giọng trò chuyện gì đó, Tô Lương Mạt không để lại dấu vết muốn kéo ra khoảng cách với Chiêm Đông Kình, người đàn ông dán mắt lên mặt bàn, “Tới cô.”
Giọng điệu cô nhạt nhẽo, “Không sợ tôi cho anh thua hết?”
“Tôi thua đủ rồi.”
Chiêm Đông Kình dựa ra sau ghế, vắt chéo một chân bắt đầu xem cuộc chiến, Tô Lương Mạt chưa chơi qua, nhưng trong miệng nói mò thì lại biết.
Chu Chính cười nhạo, “Tô tiểu thư cũng đừng nương tay, cô thua nhiều tiền của Kình thiếu như vậy coi chừng buổi tối trở về phải đền thịt.”
Chiêm Đông Kình nhấp ngụm rượu đỏ, khóe miệng dính dập ý cười tuyệt diễm, “Không sao, cô cứ chơi đi.”
Tô Lương Mạt đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nhưng đối mặt với cả bàn người như vậy cô làm sao nuốt trôi, cô đoán cũng không đoán, trực tiếp nói chữ ‘Đại’.
Mở ra cũng chỉ có ba điểm.
Chiêm Đông Kình đem thẻ bài bên cạnh cô đẩy ra.
Tô Lương Mạt khẽ nhích nhích mí mắt, trong lòng vẫn là chút run rẩy, dù sao đó là một trăm vạn.
Chu Chính châm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu, “Lại.”
Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình hình như hoàn toàn không thèm để ý, nhớ tới tình cảnh vừa nãy hắn kéo áo ngực của cô, Tô Lương Mạt ra tay thật thoáng, liên tục thua mấy ván, người bên cạnh thấy cô càng lúc càng hứng thú, tiền thua bạc đều rót vào chỗ Chu Chính, tiền cược theo đó càng lớn, Hoắc lão gia tử cũng đi ra khuyên, “Tùy tiện chơi đùa một chút được rồi, bắt bớ một cô nương ức hiếp thì còn ra cái gì?”
“Lão gia tử, không việc gì,” Chiêm Đông Kình đáp, “cô ấy chơi sảng khóai là được.”
Sảng khoái cái gì chứ.
Tô Lương Mạt một phát năm ván một trăm vạn ra đi, lập tức thu tay lại, “Tôi không muốn chơi nữa.”
Chu Chính nhăn nhăn mũi, nhưng mà bên ngoài thì cười trong lòng không hề có hảo ý, “Thế này làm sao lại lâm trận bỏ trốn, Kình thiếu, không chơi nổi phải không?”
“Vẫn chưa tới ta chơi không nổi.” Chiêm Đông Kình đặt ly rượu trong tay xuống, gợn sóng trong mắt tăng lên Tô Lương Mạt nhìn thấy rõ ràng, lời của Chu Chính rõ là đâm vào tai hắn, hắn đưa mắt liếc xéo Tô Lương Mạt, “Có gan chơi, thẻ bài không đủ thì lấy thêm.”
Lần này thật đúng là chơi lớn.
Một kẻ trên bàn tròn kia cũng đi tới hò hét giúp ra oai, Tô Lương Mạt thấy bực bội, “Tôi muốn đi toilet.”
“Phải quay lại nhanh,” Chiêm Đông Kình ý chỉ sở hữu, “nhiều người như vậy đều đang đợi cô.”
Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cô bước nhanh về phía toilet gọi điện thoại cho Vệ Tắc, nhưng tín hiệu lại không cách nào gọi được, Tô Lương Mạt thấy lạnh run, trước đây Vệ Tắc làm nhiệm vụ đều như vậy, Tô Lương Mạt lại trở lại đại sảnh, nhưng vẫn không nhìn thấy Vệ Tắc.
Cô đi vào toilet rửa tay trước, vốc nước lạnh rửa mặt.
Lúc đứng dậy nhìn thấy người đứng sau, Tô Lương Mạt nhíu mày muốn rời đi, Hàn Tăng đưa tay cản cô lại, “Tôi cảnh cáo cô, cô thua là chuyện nhỏ, cô đêm nay nếu dám làm mất mặt lão Đại của bọn ta, coi chừng thực sự bắt cô lấy thịt đền lại.”
Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng Hàn Tăng bỏ đi, cô rút khăn giấy đem lau nước đọng trên mặt.
Trở lại phòng, quả nhiên đều đang đợi cô.
Tô Lương Mạt ngồi xuống lại, Chiêm Đông Kình làm bộ muốn ôm cô, cô đứng dậy đẩy thẻ bài ra phía trước, lúc lui ra sau thừa dịp Chiêm Đông Kình lấn tới gần ghé vào lỗ tai hắn nói, “Coi chừng tôi đem mặt mũi của anh cho thua sạch.”
“Trong mắt cô tôi còn có mặt mũi sao?”
Tô Lương Mạt giống như suy nghĩ nghiêm túc, xoay đầu bỏ lại một câu, “Quả thực không có.”
Chiêm Đông Kình cũng không giận, hai mắt Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm phía sau lưng Chu Chính, hình như nhìn cái gì đến xuất thần, một lúc lâu sau thu hồi tầm mắt, “Đại.”
Mở một cái, quả nhiên là ‘Đại’.
Cô không hề có chút bất ngờ hay vui mừng nào, giống như đang nằm trong dự liệu.
Liên tục vài ván, toàn bộ thắng, ngay cả Hoắc lão gia tử cũng mở miệng, “Xem ra mấy thứ vận khí này nói đến thì đến ngay.”
Chiêm Đông Kình nghiêng người, khủy tay chống trên ghế dựa sau lưng Tô Lương Mạt, bàn tay thì chống lên đầu, hắn theo ánh mắt Tô Lương Mạt nhìn về phía trước, vị trí gần cửa sổ cũng không có người, nhưng Tô Lương Mạt lại nhìn rất chăm chú.
Hình như trong ánh mắt còn đang trao đổi, Chiêm Đông Kình không hiểu sao thấy rét run sau lưng.
“Tiểu.”
Một hai ba quả nhiên là tiểu.
Liên tục mấy ván, toàn bộ lại thắng, nhưng Tô Lương Mạt không dám chơi quá lớn, liếc mắt thấy thẻ bài lúc nãy thua lấy lại được không sai biệt lắm, cô đẩy thẻ bài tới trước mặt Chiêm Đông Kình, “Tôi mệt rồi.”
“Được,” người đàn ông vung tay lên, “chỉ tới đây thôi.”
Chu Chính bọn họ cũng không gây khó dễ, Chiêm Đông Kình môi mỏng kề sát tới bên tai cô, “Ai đang giúp cô?”
Tô Lương Mạt uống ngụm nước trái cây, “Tôi nhặt được một tên tiểu quỷ, có tin không?”
Chiêm Đông Kình thế mà lại cười, gật gật đầu, “Có tên không?”
“Trước kia không có,” Tô Lương Mạt nhìn phía trước cửa sổ, “nhưng bây giờ nghĩ ra rồi, vẫn là từ anh có được cảm hứng.”
“Tên gì?”
“Nho nhỏ thú.”
Chiêm Đông Kình nhất thời chưa kịp phản ứng, đến khi nghe Hàn Tăng gọi một tiếng ‘Kình thiếu’, lúc này mới đột nhiên sáng tỏ, đây không phải là cách gọi ngược lại nói hắn là cầm thú sao?
Hoắc lão gia tử lên tiếng, nhân viên phục vụ ở bên cạnh nhấn chuông, thức ăn cầu kỳ đẹp mắt từng món được dọn lên, Hoắc lão gia tử để quải trượng xuống, “Có hứng thú chơi mấy ván không?”
“Được,” Chu Chính lớn tiếng đáp lại, “hiếm khi Hoắc lão gia tử xuất sơn, hôm nay cũng thử xem vận may của tôi.”
Phục vụ khom lưng nhấn công tắc dưới đáy bàn tròn, ở giữa chỗ vốn đang xếp đống rượu vang nhô lên cao khoảng mười phân, thì ra dưới bàn ăn lại có không gian riêng, tay Chiêm Đông Kình còn để trên thành ghế sau lưng Tô Lương Mạt, Hoắc lão gia tử cầm đũa thử món đầu tiên, “Ta thì không tham gia trò náo nhiệt này, ta xem là được rồi.”
Mấy người bên cạnh cũng hào hứng, Chu Chính tùy tiện xòe mở hai tay, ánh mắt mang theo khiêu khích, “Kình thiếu, thường nói hậu sinh khả úy, không biết trên chiếu bạc như thế nào, ngươi cũng chơi vài ván đi?”
“Chu ca đã mở miệng, ta tất nhiên theo hầu.” Chiêm Đông Kình ra hiệu nhân viên phục vụ rót thêm vào ly rượu đỏ của mình, hắn đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt bên cạnh, “Cô uống gì?”
Chu Chính ở bên cạnh cười cười, “Thật hiếm thấy, thương hoa tiếc ngọc ý vị như vậy.” Dứt lời, đưa tay xoa lên chân người phụ nữ bên cạnh, dùng lực nhéo một cái.
Nhân viên phục vụ cũng chờ Tô Lương Mạt trả lời, cô như ngồi trên đống lửa, “Tôi muốn đi ra ngoài.”
Chiêm Đông Kình gật gật đầu, quay lại hướng nhân viên phục vụ chỉ chỉ cái ly trước mặt Tô Lương Mạt, “Lấy cho cô ấy ly rượu trắng 53độ.”
Tô Lương Mạt đưa tay che lên miệng ly, “Thôi đi, hay là nước trái cây cũng được.”
Phục vụ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, hắn mỉm cười tỏ ý đồng ý.
Tô Lương Mạt không thể không thu tay lại.
Người ngồi vây quanh bàn, dùng lời đơn giản mà nói, vậy có thể tất cả đều chân chính có máu mặt rồi.
Mặc dù trong mắt người đời bọn họ bị che đậy sợ hãi không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng ở nơi u ám đen tối ở dưới bầu trời mênh mông này, bọn họ chính là kẻ dễ dàng thao túng quyền sống chết của người khác.
Vài nhân viên phục vụ đi tới, đem đống thẻ bài xếp trước mặt mỗi người.
Đã vào bàn, chẳng khác nào vừa chơi vừa dùng cơm, ghế của Chiêm Đông Kình kéo gần sát vào Tô Lương Mạt, đến khủy tay của cô cũng không thể duỗi ra được, Chu Chính quay quay xúc xắc trong tay, “Quy tắc cũ, mở cuối một trăm vạn.”
“Tùy ngươi.”
Thật ra chơi cũng đơn giản, chỉ là đoán xúc xắc bao nhiêu, như vậy mỗi ván cũng kết thúc rất nhanh, tất nhiên mặt mũi thắng thua càng lớn.
Hoắc lão gia tử với tên trẻ tuổi bên cạnh đang thấp giọng trò chuyện gì đó, Tô Lương Mạt không để lại dấu vết muốn kéo ra khoảng cách với Chiêm Đông Kình, người đàn ông dán mắt lên mặt bàn, “Tới cô.”
Giọng điệu cô nhạt nhẽo, “Không sợ tôi cho anh thua hết?”
“Tôi thua đủ rồi.”
Chiêm Đông Kình dựa ra sau ghế, vắt chéo một chân bắt đầu xem cuộc chiến, Tô Lương Mạt chưa chơi qua, nhưng trong miệng nói mò thì lại biết.
Chu Chính cười nhạo, “Tô tiểu thư cũng đừng nương tay, cô thua nhiều tiền của Kình thiếu như vậy coi chừng buổi tối trở về phải đền thịt.”
Chiêm Đông Kình nhấp ngụm rượu đỏ, khóe miệng dính dập ý cười tuyệt diễm, “Không sao, cô cứ chơi đi.”
Tô Lương Mạt đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nhưng đối mặt với cả bàn người như vậy cô làm sao nuốt trôi, cô đoán cũng không đoán, trực tiếp nói chữ ‘Đại’.
Mở ra cũng chỉ có ba điểm.
Chiêm Đông Kình đem thẻ bài bên cạnh cô đẩy ra.
Tô Lương Mạt khẽ nhích nhích mí mắt, trong lòng vẫn là chút run rẩy, dù sao đó là một trăm vạn.
Chu Chính châm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu, “Lại.”
Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình hình như hoàn toàn không thèm để ý, nhớ tới tình cảnh vừa nãy hắn kéo áo ngực của cô, Tô Lương Mạt ra tay thật thoáng, liên tục thua mấy ván, người bên cạnh thấy cô càng lúc càng hứng thú, tiền thua bạc đều rót vào chỗ Chu Chính, tiền cược theo đó càng lớn, Hoắc lão gia tử cũng đi ra khuyên, “Tùy tiện chơi đùa một chút được rồi, bắt bớ một cô nương ức hiếp thì còn ra cái gì?”
“Lão gia tử, không việc gì,” Chiêm Đông Kình đáp, “cô ấy chơi sảng khóai là được.”
Sảng khoái cái gì chứ.
Tô Lương Mạt một phát năm ván một trăm vạn ra đi, lập tức thu tay lại, “Tôi không muốn chơi nữa.”
Chu Chính nhăn nhăn mũi, nhưng mà bên ngoài thì cười trong lòng không hề có hảo ý, “Thế này làm sao lại lâm trận bỏ trốn, Kình thiếu, không chơi nổi phải không?”
“Vẫn chưa tới ta chơi không nổi.” Chiêm Đông Kình đặt ly rượu trong tay xuống, gợn sóng trong mắt tăng lên Tô Lương Mạt nhìn thấy rõ ràng, lời của Chu Chính rõ là đâm vào tai hắn, hắn đưa mắt liếc xéo Tô Lương Mạt, “Có gan chơi, thẻ bài không đủ thì lấy thêm.”
Lần này thật đúng là chơi lớn.
Một kẻ trên bàn tròn kia cũng đi tới hò hét giúp ra oai, Tô Lương Mạt thấy bực bội, “Tôi muốn đi toilet.”
“Phải quay lại nhanh,” Chiêm Đông Kình ý chỉ sở hữu, “nhiều người như vậy đều đang đợi cô.”
Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cô bước nhanh về phía toilet gọi điện thoại cho Vệ Tắc, nhưng tín hiệu lại không cách nào gọi được, Tô Lương Mạt thấy lạnh run, trước đây Vệ Tắc làm nhiệm vụ đều như vậy, Tô Lương Mạt lại trở lại đại sảnh, nhưng vẫn không nhìn thấy Vệ Tắc.
Cô đi vào toilet rửa tay trước, vốc nước lạnh rửa mặt.
Lúc đứng dậy nhìn thấy người đứng sau, Tô Lương Mạt nhíu mày muốn rời đi, Hàn Tăng đưa tay cản cô lại, “Tôi cảnh cáo cô, cô thua là chuyện nhỏ, cô đêm nay nếu dám làm mất mặt lão Đại của bọn ta, coi chừng thực sự bắt cô lấy thịt đền lại.”
Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng Hàn Tăng bỏ đi, cô rút khăn giấy đem lau nước đọng trên mặt.
Trở lại phòng, quả nhiên đều đang đợi cô.
Tô Lương Mạt ngồi xuống lại, Chiêm Đông Kình làm bộ muốn ôm cô, cô đứng dậy đẩy thẻ bài ra phía trước, lúc lui ra sau thừa dịp Chiêm Đông Kình lấn tới gần ghé vào lỗ tai hắn nói, “Coi chừng tôi đem mặt mũi của anh cho thua sạch.”
“Trong mắt cô tôi còn có mặt mũi sao?”
Tô Lương Mạt giống như suy nghĩ nghiêm túc, xoay đầu bỏ lại một câu, “Quả thực không có.”
Chiêm Đông Kình cũng không giận, hai mắt Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm phía sau lưng Chu Chính, hình như nhìn cái gì đến xuất thần, một lúc lâu sau thu hồi tầm mắt, “Đại.”
Mở một cái, quả nhiên là ‘Đại’.
Cô không hề có chút bất ngờ hay vui mừng nào, giống như đang nằm trong dự liệu.
Liên tục vài ván, toàn bộ thắng, ngay cả Hoắc lão gia tử cũng mở miệng, “Xem ra mấy thứ vận khí này nói đến thì đến ngay.”
Chiêm Đông Kình nghiêng người, khủy tay chống trên ghế dựa sau lưng Tô Lương Mạt, bàn tay thì chống lên đầu, hắn theo ánh mắt Tô Lương Mạt nhìn về phía trước, vị trí gần cửa sổ cũng không có người, nhưng Tô Lương Mạt lại nhìn rất chăm chú.
Hình như trong ánh mắt còn đang trao đổi, Chiêm Đông Kình không hiểu sao thấy rét run sau lưng.
“Tiểu.”
Một hai ba quả nhiên là tiểu.
Liên tục mấy ván, toàn bộ lại thắng, nhưng Tô Lương Mạt không dám chơi quá lớn, liếc mắt thấy thẻ bài lúc nãy thua lấy lại được không sai biệt lắm, cô đẩy thẻ bài tới trước mặt Chiêm Đông Kình, “Tôi mệt rồi.”
“Được,” người đàn ông vung tay lên, “chỉ tới đây thôi.”
Chu Chính bọn họ cũng không gây khó dễ, Chiêm Đông Kình môi mỏng kề sát tới bên tai cô, “Ai đang giúp cô?”
Tô Lương Mạt uống ngụm nước trái cây, “Tôi nhặt được một tên tiểu quỷ, có tin không?”
Chiêm Đông Kình thế mà lại cười, gật gật đầu, “Có tên không?”
“Trước kia không có,” Tô Lương Mạt nhìn phía trước cửa sổ, “nhưng bây giờ nghĩ ra rồi, vẫn là từ anh có được cảm hứng.”
“Tên gì?”
“Nho nhỏ thú.”
Chiêm Đông Kình nhất thời chưa kịp phản ứng, đến khi nghe Hàn Tăng gọi một tiếng ‘Kình thiếu’, lúc này mới đột nhiên sáng tỏ, đây không phải là cách gọi ngược lại nói hắn là cầm thú sao?
Danh sách chương