Chiêm Đông Kình cũng không chối bỏ, "Không phải chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm cũng phải được cậu đồng ý chứ?"

Vệ Tắc thấy Triệu Kiều thống khổ ngồi xổm xuống, hắn hai tay ôm lấy bả vai cô ta, ngón tay chỉ thẳng Chiêm Đông Kình, "Cô ấy có thai, ngươi tên cầm thú này!"

Lưu Giản ở bên nghe được buồn cười, Tô Uyển kéo hắn cũng không có phản ứng.

Tô Lương Mạt thấy gân xanh hai bên thái dương Vệ Tắc đều kéo căng lên, Chiêm Đông Kình khẽ nheo đôi con ngươi hẹp dài, càng lộ ra đôi mắt phi trường, hắn hừ một tiếng, tiện đà bật cười, "Chuyện cô ta có thai thì liên quan gì tới tôi?"

"Anh đã làm gì trong lòng anh rõ nhất!"

Hai tay Triệu Kiều nắm chặt vạt áo Vệ Tắc, "Sư huynh, đừng nói nữa."

Chiêm Đông Kình lại ôm Tô Lương Mạt càng chặt hơn, "Để hắn nói."

"Không bằng cầm thú!"

Ánh mắt Chiêm Đông Kình ở giữa hai người có chút do dự, bỗng nhiên giống như bừng tình đại ngộ, "Cậu nói cô ta mang thai con của tôi?"

Hai tay Vệ Tắc rủ xuống bên người nắm chặt thành quyền, "Buổi tối hôm đó trước khi anh đem cô ấy ném vào đồn cảnh sát, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy, chẳng lẽ anh không biết?"

"Cảnh sát Vệ," Chiêm Đông Kình đột nhiên bật cười, "chúc mừng a, đứa nhỏ này phải là của cậu chứ?"

Vệ Tắc giống như bị một kích chặn đầu, đến nỗi hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, hắn không nằm mơ, lại giống như nhớ tới điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía Triệu Kiều.

Cái nhìn như vậy, Triều Kiều gần như muốn vùi mặt vào trước ngực.

Trong lòng Tô Lương Mạt đột nhiên mơ hồ rõ ràng, có chút cảm giác quái lạ nói không ra lời, chỉ giống như có chuyện, nhưng lại không cách nào nói rõ ràng được.

Sắc mặt Vệ Tắc biến đổi rất nhanh, lúc nãy vẫn còn lòng đầy căm phẫn, bây giờ lại giống như cà tím bị phủ sương, thậm chí cả môi cũng tái nhợt.

Chiêm Đông Kình che chở bên cạnh cô, Tô Lương Mạt nhìn Vệ Tắc cùng Triệu Kiều, rất nhiều chuyện đột nhiên thông suốt.

Lưu Giản cũng không quên chen vào một cước, "Cảnh sát Vệ, chúc mừng chúc mừng a."

Tô Uyển đưa mắt nhìn Vệ Tắc, sau đó lại quét về phía Tô Lương Mạt, Vệ Tắc cũng biết cô ta, hắn khó tin nhìn hai người chằm chằm, "Tô Uyển, Lương Mạt, hai người biết rõ mình đang làm gì không?"

Đúng vậy, cỡ nào trào phúng, thậm chí Tô Lương Mạt còn cảm thấy đây là một vở tuồng, thiếu ai cũng không hát được.

Chiêm Đông Kình không có sức lực mà ở đây hao tổn, hướng Tô Lương Mạt nói, "Đi thôi."

Triều Kiều trừng mắt giận dữ nhìn theo hắn, cô ta đưa tay cản đường Chiêm Đông Kình, "Thứ ở trong tay anh khi nào thì đưa cho tôi."

Chiêm Đông Kình cũng không chối bỏ, "Để xem tâm tình của tôi đã."

Vệ Tắc rất nhanh hoàn hồn, hắn kéo Triệu Kiều đang xúc động nhào lên trước lại, "Chiêm Đông Kình, anh đừng ngậm máu phun người, tính toán thời gian, cô ấy mang thai đúng lúc bị anh..."

Chiêm Đông Kình nhìn chằm chặp Triệu Kiều, ánh mắt giống như lưỡi dao mỏng dính sắc nhọn, từng nhát từng nhát từ trên xuống dưới xé nát quần áo của cô ta khoét sâu vào da thịt, cái loại khinh bỉ cùng xem thường đó làm cô ta càng thêm xấu hổ, "Cô ta như vậy, tôi đến nhìn còn chẳng muốn, nếu không để đứa nhỏ sinh ra, cậu lại tới tìm tôi nói những lời này."

Triệu Kiều giữ chặt cánh tay Vệ Tắc, "Sư huynh, đừng nói nữa."

Trận náo nhiệt này xem ra còn kéo dài, Lưu Giản quét mắt qua tất cả đám người, chính là từ trên mặt Tô Lương Mạt rời đi, hắn mang Tô Uyển đi qua bãi đậu xe.

Lúc đi vào đại sảnh, quay đầu thấy Tô Uyển vẫn còn nhìn quanh quất, Lưu Giản nhìn theo ánh mắt cô ta.

"Không phải cô nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tôi sao?"

Tô Uyển ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cô giết người phụ nữ đó đi."

Tô Uyển thần sắc kinh hãi, "Cái gì?"

"Tôi nhìn cô ta không thuận mắt, trên tay cô nếu dính máu, tôi liền để cô ở lại bên cạnh tôi." Lưu Giản nói rất đơn giản, quay người lại liền đi vào trong.

Tô Uyển không khỏi thả lỏng hai tay, tay của cô thon dài, hai mươi mấy năm cầm bút, làm sai có thể đi giết người? Cô ta hung hăng nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu đi theo sau lưng Lưu Giản.

***

Tô Lương Mạt ngồi vào trong xe, xuyên qua cửa sổ rộng mở nhìn thấy Vệ Tắc bình tĩnh đứng cách đó có mười bước, xe đậu ở phía sau, xóa nhòa bóng dáng quen thuộc mà xa lạ dần trở nên mông lung trong mắt Tô Lương Mạt, Triệu Kiều ở đằng xa lao đến trong mắt tràn ngập thâm ý.

Tô Lương Mạt không nói thẳng ra, Chiêm Đông Kình không thể nào làm chuyện như vậy với Triệu Kiều, bởi vì đêm đó hắn không rời khỏi phòng của cô.

Cô cảm thấy mệt mỏi, hai mắt mở to nhìn lên bầu trời, Vệ Tắc, có thể hay không một ngày nào đó anh cũng sẽ giống em, phát hiện tất cả kiên trì đều là giả tạo, anh vẫn có thể bình thản được sao?

Mộng ước thời niên thiếu của bọn họ, đã bị thực tế nghiền nát đến điêu tàn, gió cuốn qua cũng không để lại dấu vết.

Vệ Tắc nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình biến mắt trong tầm mắt, hắn xoay người nói với Triệu Kiều, "Anh đưa em về."

Một mạch đưa Triệu Kiều về đến cửa tiểu khu, Vệ Tắc vẫn không lên tiếng.

"Sư huynh, cảm ơn anh dẫn em ra ngoài, yên tâm, em không sao." Triệu Kiều nói xong mở cửa xe định đi ra ngoài.

"Kiều." Hắn gọi cô ta lại.

Triệu Kiều cúi thấp đầu, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có.

"Em nói thật cho anh biết, lời Chiêm Đông Kình nói có thật không?"

Mặc dù trong lời nói của Chiêm Đông Kình có bao nhiêu là cười nhạo, nhưng mà một câu lại đánh thức hắn, Triệu Kiều bị đuổi trở về sau đó tinh thần liên tục rất kém, tâm tình Vệ Tắc cũng không tốt, hơn nữa lúc đi lục soát những lời kia của Tô Lương Mạt đâm thật sâu vào lòng hắn.

Hắn chỉ nhớ đêm đó uống rất nhiều rượu, nhớ đến các đồng nghiệp nói Triệu Kiều định tự sát, hắn liền đi thăm cô ta.

Sau đó...

Khi hắn trinh lại đang nằm trên giường với Triệu Kiều.

Vệ Tắc nhớ đêm đó Triệu Kiều ôm hắn khóc, nói Chiêm Đông Kình cưỡng bức cô ta, Vệ Tắc liền nhớ đến Lương Mạt, có phải cô cũng bị hành hạ như vậy hay không?

Triệu Kiều biết hắn đau khổ, liền đem mỗi chuyện kể thật chi tiết.

Vệ Tắc vùi mặt sâu vào hai tay nắm chặt vô lăng, hắn nghe thấy âm thanh của mình thoát ra ngoài, "Thật không?"

Triệu Kiều tựa mặt vào cửa sổ, khóc lớn thành tiếng, "Sư huynh thực xin lỗi, em lừa anh, Chiêm Đông Kình không làm vậy với em, hắn chỉ cho người chụp hình và quay phim em, sư huynh, đứa bé là của anh!"

Một trận đau nhức âm ỉ sắc nhọn đâm vào ngực Vệ Tắc, xé rách từng tấc da thịt của hắn, hắn nằm sấp trên tay lái cơ hồ không dậy nổi.

Triệu Kiều đẩy cửa xe cũng không quay đầu lại bỏ chạy, Vệ Tắc cũng không đưa tay ngăn cản, hắn không biết giữ cô ta lại sau đó còn có thể nói cái gì, hắn không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, hết thảy mọi chuyện đến lúc này đương nhiên đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

***

Chiêm Đông Kình lái xe trở lại Thanh Hồ Đường, hoàn toàn không để màn vừa rồi ở trong lòng.

Hai người lên lầu, Tô Lương Mạt tắm rửa qua ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, trong gương hiện lên dung mạo xinh đẹp, cô là mắt hai mí tiêu chuẩn, mặt vừa nhỏ, nước da trắng nõn, không ít người khen cô có khí chất mỹ nhân cổ điển, trước kia Tô Lương Mạt cùng Tô Khang đi ra ngoài, đều nói Tô Khang có phúc khí, con gái bộ dáng xinh đẹp, giống hệt như nữ nhân bước ra từ bức họa cổ.

Nhưng thật ra Tô Lương Mạt là giả vờ, cô từ nhỏ tính tình phản nghịch, luôn muốn thử nghiệm những thứ mới lạ, trong nhà dạy cô quy quy củ củ học đánh đàn vẽ tranh, cô hết lần này tới lần khác không thích, xoay người liền vào hội quán Taekwondo.

Lúc Chiêm Đông Kình đi ra thấy cô nhìn mình trong gương chằm chằm, hắn quấn khăn tắm tiến lên, khom lưng áp sát bên người cô, "Phát ngây ngốc cái gì?"

"Em muốn cắt tóc." Tô Lương Mạt thình lình phát ra một câu.

Chiêm Đông Kình nhìn mái tóc dài của cô, hắn tự tay phất qua, không chỉ một lần thấy xúc cảm thật tốt, "Vì sao?"

"Em lười gội đầu, tóc ngắn dễ rửa sạch."

Bàn tay Chiêm Đông Kình dừng lại sau lưng cô, thuận theo sợi tóc bóng mượt của cô cuộn thành một lọn trong lòng bàn tay, hắn nhẹ kéo căng, trong mắt rõ ràng mang theo mấy phần phân minh, hắn xuyên qua mặt kính căng thẳng nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt, "Là vì Vệ Tắc sao? Hay là vì con của hắn?"

"Anh nói bậy bạ gì vậy?"

Người đàn ông nâng lên một bên khóe miệng, "Tôi lúc ấy chỉ thuận miệng nói, em còn tưởng thật, còn muốn vì hắn mà cắt tóc?"

"Không có lý lẽ." Tô Lương Mạt nói xong muốn đứng lên.

Chiêm Đông Kình hai tay dùng lực đè bả vai của cô lại, cô bây giờ chỉ có thể ngồi im tại chỗ, "Em nếu vì anh ta mà cắt tóc, còn cần đợi đến bây giờ sao, chỉ muốn đổi kiểu tóc." Tô Lương Mạt ngạo ngễ ngẩng đầu nhìn Chiêm Đông Kình, "Sao anh không cho rằng em là muốn bắt đầu lại từ đầu đi?"

Tô Lương Mạt tuyệt đối không vào lúc này chọc vào lông hổ, quả nhiên, thần sắc Chiêm Đông Kình hòa hoãn đôi chút, hai tay hắn ôm chặt Tô Lương Mạt, "Khi nào thì em mới bắt đầu để ý đến tôi?"

Cô né tránh tầm mắt nóng rực của người đàn ông, không nói rõ ràng, "Chiêm Đông Kình, để ý là cái gì? Em cũng đã ở cùng một chỗ với anh rồi."

Chiêm Đông Kình quay mặt cô lại, môi mỏng lương bạc in lên mặt Tô Lương Mạt, cô đưa tay ôm cổ hắn hôn trả, Tô Lương Mạt khẽ mở mắt, xyên qua mặt kính nhìn thấy bóng dáng hai người đang dây dưa.

Chiêm Đông Kình vươn tay thò vào trong áo ngủ của cô, hai ngón tay cởi bỏ khóa áo ngực của cô, Tô Lương Mạt bị hắn ôm lên trên giường, cô như cũ quấn lấy cổ người đàn ông, "Chiêm Đông Kình."

"Đổi lại xưng hô."

"Kình thiếu? Đông Kình?" Cô nhíu mày, "Em không thích, Thẩm Tâm Lê suốt ngày cứ gọi anh như vậy?"

Chiêm Đông Kình chôn mặt trước ngực cô, bản lĩnh châm ngòi thổi lửa làm cô thầm than không bằng, người đàn ông ở chỗ cao ngất khẽ cắn, sau đó vùi mặt vào Tô Lương Mạt.

Cô nghiêng sát bên lỗ tai hắn, "Em gọi anh là cầm thú nhé, thật xứng đôi biết bao, luôn cảm thấy từ này dùng trên người anh đặc biệt thích hợp."

Trong cơ thể đột nhiên phình lên, cô gập cong hai chân, Chiêm Đông Kình giữ chặt eo cô, "Em đã chứng kiến cái gì gọi là chuyện cầm thú nên làm chưa?"

Tô Lương Mạt cố sức thở ra một hơi nặng nhọc, "Không phải việc bây giờ anh đang làm sao?"

Hôm sau, Chiêm Đông Kình lại đưa Tô Lương Mạt đến chỗ Tống Hân một chuyến, cô cũng không bài xích, quả thực sau khi được Tống Hân đả thông, trong lòng từ từ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

***

Tô Lương Mạt nhận được điện thoại của Vệ Tắc là nửa tháng sau.

Cô mặc dù do dự, nhưng vẫn đi.

Địa điểm vẫn là quán cà phê bên cạnh trường đại học, Tô Lương Mạt cách một tấm cửa kính liền nhìn thấy Vệ Tắc ngồi ở chỗ cũ, vẫn luôn cúi đầu.

"Vệ Tắc."

Tô Lương Mạt kéo cái ghế ngồi vào vị trí đối diện với Vệ Tắc, Vệ Tắc vẫn không ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt đặt trên bàn, nhân viên phục vụ đi tới, Tô Lương Mạt gọi một tách cà phê sữa, đến khi thức uống được đưa lên bàn, Vệ Tắc mới nhẹ giọng mở miệng, "Lương Mạt, anh sẽ đính hôn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện