"Rầm" một tiếng nặng nề đập tới, cả căn phòng giống như đang rung lên.

Tô Lương Mạt căn bản không đem lời của hắn để vào đầu, cô đi tới nhặt điện thoại lên, pin bị ném rơi ra ngoài lăn xuống dưới chân, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống lắp vào lại, nhấn nút khởi động, vẫn còn dùng được.

Cô đi tới trước cửa, kéo tay cầm, vẫn là bị khóa trái.

Tô Lương Mạt lại tới bên cửa sổ lần nữa, ở đây có một con đường bị bịt kín, người bình thường sẽ không xuất hiện từ phía đó.

Nhưng con đường này cũng là do Tống Các nói cho cô biết, nói không chừng Chiêm Đông Kình sẽ cản trở từ trong đó.

Quả nhiên không bao lâu, cô nhìn thấy hai gã hộ vệ từ đằng trước đi ra phía sau, cũng canh giữ phía dưới cửa sổ của cô.

Tô Lương Mạt tức giận đấm lên vách tường, Chiêm Đông Kình đây là muốn chặt đứt toàn bộ đường đi có thể của cô.

Bây giờ, cô chỉ có thể tự dựa vào chính mình.

Lưu Giản ở bên kia, Tô Lương Mạt đã an bài tốt, cô sở dĩ mang theo Lý Tư để lại Lý Đan bên ngoài, chính là nhìn thấy được Lý Đan thận trọng gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi, Tô Lương Mạt trước khi đến Hồ Đông đã dặn dò Lý Đan, để cô ấy chuẩn bị tiếp ứng kỹ càng, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ không có điện thoại gọi tới, Lý Đan có thể lường được đã xảy ra chuyện.

Tô Lương Mạt bất quá chỉ là thay Lưu Giản tham gia cuộc họp, nếu cô gặp chuyện, tất nhiên là có liên quan đến Lưu Giản, vậy anh chạy đến đây thì chín phần sẽ gặp nguy hiểm.

***

Lý Đan từ bệnh viện ra ngoài, đi thẳng đến Hồ Đông.

Tô Uyển vội vội vàng vàng đi về hướng phòng bệnh, vừa rồi Lý Đan tìm cô ta, nói là Tô Lương Mạt phân phó, muốn cô ta phối hợp làm chút chuyện.

Tô Uyển tỏ vẻ điềm nhiên như không trở lại phòng bệnh, vết thương của Lưu Giản nhiễm trùng đang sốt sao, cả người mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh, Tô Uyển đi tới, dè dặt lấy di động của anh trên tủ đầu giường đem tắt máy, lại dặn dò hộ vệ bên ngoài, cho dù có chuyện đại sự cũng không được vào quấy rầy.

Những chuyện này là Tô Lương Mạt dự liệu cho phép cô ta làm không có gì phải do dự, chỉ cần tốt cho Lưu Giản, Tô Uyển đều không chùn bước.

Chuyện bang hội Tô Uyển không hiểu, cô ta ngồi bên mép giường Lưu Giản, đôi môi người đàn ông khô nứt, hai mắt đóng chặt, cái ống truyền dịch dọc theo mu bàn tay kéo dài lên đến trên kệ, cô ta đưa tay sờ thử trán của anh, vẫn còn nóng.

Tô Uyển khom lưng đặt trán lên trán anh, muốn cho anh dễ chịu hơn chút ít, chuyện của Tô Lương Mạt cô ta mặc kệ, vì Lưu Giản, người trong nhà cô ta đều có thể từ bỏ, cô ta chỉ cần Lưu Giản không sao, là tốt rồi.

***

Tô Lương Mạt đứng trước cửa sổ nhìn xuống, cô nhất định phải nghĩ cách ly khai hai tên kia trước.

Nếu như thời gian chuẩn xác, một lát nữa Lý Đan sẽ đuổi đến đây, liếc nhìn một cái, hai tên này nhất định có thể phát hiện được cô ấy.

Tô Lương Mạt lo lắng đứng lẩn quẩn quanh một chỗ.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, đi vào là một tên hộ vệ, cầm trong tay cốc nước.

Tô Lương Mạt nhìn hắn đi tới vài bước, "Kình thiếu sai chuẩn bị cho cô chút nước.

Hộ vệ để cốc nước lên bàn, ánh mắt hắn quét qua Tô Lương Mạt có phần mập mờ, lúc nãy cô vừa vật lộn một trận quần áo không chỉnh tề, đầu tóc lộn xộn, Tô Lương Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Nhìn gì mà nhìn, ra ngoài!"

Nước Chiêm Đông Kình đưa tới, cô làm sao dám uống.

Bên trong phòng họp, Chiêm Đông Kình kéo cái ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Lương Mạt không cần hắn giúp, hắn cũng tò mò muốn xem thử cô rốt cuộc có bản lĩnh gì. Nho nhỏ thú có bản lĩnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu quỷ, giữa ban ngày ban mặt nó không giúp được gì, Hồ Đông canh phòng nghiêm ngặt, mà nơi duy nhất có khả năng cũng bị hắn chặt đứt.

Hoắc lão gia tử trông chừng động tĩnh trước cửa, mà cái con đường thoát thân kia, trừ Chiêm Đông Kình ra không có ai biết.

Cho nên, hắn chỉ phái hai gã hộ vệ, không quá công khai.

Có tay súng bắn tỉa bày trận chờ sẵn, Hồ Đông, ở đây chính là vung một tấm lưới lớn, Chiêm Đông Kình không chút quan tâm đến những thứ này, Hoắc lão gia tử cũng chỉ là chó cùng rứt giậu, gần đây Lưu Giản nhằm vào rất nhiều hành động của ông ta, ông ta dựa vào cái chết của Thẩm Tâm Lê cũng đủ hoang đường, chỉ có điều người ở đây đều hy vọng Tương Hiếu Đường xảy ra chút chuyện lớn, ngoại trừ Chiêm Đông Kình, kẻ khác cũng liền châm ngòi thổi lửa.

"Lão gia tử, điện thoại không gọi được." Thuộc hạ đưa di động cho lão ta.

Hoắc lão gia tử cũng không đưa tay nhận, "Gọi đến nhà hắn, vợ của Chu Chính không phải là ở đó sao? Cô ta sẽ tìm cách báo cho hắn."

"Vâng." Tên đàn ông kia nói xong, xoay người đi ra ngoài.

***

Sau khi Tống Phương nhận được điện thoại rất sốt ruột, vội vàng cho người chuẩn bị xe đến bệnh viện.

Tô Uyển ở cạnh giường bệnh, nhìn thấy Tống Phương giật mình đứng dậy, "Chị dâu, sao chị lại tới đây? Đậu Đậu ở nhà thì làm sao?"

Tống Phương kéo cô ta đến bên cạnh, "Vừa rồi có điện thoại gọi đến nhà, nói Tô Lương Mạt đã xảy ra chuyện, nhanh bảo Lưu Giản lập tức đến đó."

"Chị dâu, chị xem anh ấy thế này, khi nào tỉnh lại còn chưa biết."

Tống Phương hạ thấp giọng, "Tô Uyển, chuyện này em cũng biết trước rồi phải không?"

Tô Uyển cũng không lừa gạt chị ta, "Em tắt điện thoại di động của anh ấy đi, chị dâu, nếu anh ấy đi nhất định là chịu chết."

"Nhưng tính tình lão Nhị không phải em không biết, nếu sau này cậu ấy biết Tô Lương Mạt..."

Tất cả mọi khả năng Tô Uyển đều nghĩ qua rồi, cô ta cắt đứt lời nói của Tống Phương, "Chị dâu, nhưng em và chị tất cả đều dựa vào Lưu Giản, hơn nữa là Tô Lương Mạt sai người đến bệnh viện ngăn cản em không nói cho anh ấy biết."

Tống Phương nhìn nhười đàn ông trên giường bệnh, "Cũng được..."

"Chị dâu, chị về trước đi, bên cạnh Đậu Đậu không thể không có ai."

"Vậy em chăm sóc Lưu Giản thật tốt, cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi."

Tô Uyển tiễn Tống Phương tới cửa, dặn dò hộ vệ bên ngoài, "Chuyện chị dâu đã tới, sau khi Lưu Giản tỉnh lại ai cũng không được lắm miệng."

"Vâng."

***

Lý Đan leo lên cây, dùng cái ống nhòm nhỏ quan sát nhất cử nhất động bên trong.

Phía bắc theo lý là không có ai canh giữ, lần này lại có hai gã hộ vệ như môn thần đứng lỳ ở đó, cô dời ống nhòm lên trên một chút, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tô Lương Mạt đẩy cửa sổ ra, hộ vệ canh gác phía dưới ngẩng đẩu lên, "Làm gì đó?!"

"Mở cho thoáng gió không được à?" Tô Lương Mạt thò đầu ra, "Hơn nữa các người canh giữ ở đây, còn sợ tôi mọc cánh bay mất đi sao?"

Hai người cúi đầu xuống, cũng không để ý đến cô nữa.

Tô Lương Mạt nếu là đối phó một người còn nắm chắc, cô nhoài người ra khỏi song cửa sổ, đem tất cả mọi biện pháp có thể nghĩ ra nghĩ hết thảy một lần.

Sau lưng lại truyền tới tiếng mở cửa, cô cũng không quay đầu lại, tiếng bước chân trầm ổn phá vỡ yên lặng, Tô Lương Mạt bực bội khó chịu liếc mắt nhìn, thấy Chiêm Đông Kình dù đang gấp vẫn ung dung hướng ghế sofa ngồi xuống.

Thời gian hai năm chưa từng nhìn qua thật kỹ, Tô Lương Mạt ở trong tù nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được từng đường nét ngũ quan của hắn, Chiêm Đông Kình cho cô nhìn thấy một khía cạnh, có vài người diện mạo lạnh thấu xương, kỳ thật bên trong nhu hòa, nhưng Chiêm Đông Kình mặc kệ nhìn từ góc độ nào, gần như không có góc chết nào ôn nhu. Sống mũi cao thẳng vô cùng chói mắt, làm nền cho đôi môi kia càng phát ra lương bạc, Tô Lương Mạt kéo tầm mắt về, trong lòng phảng phất không giấu kín được đau đớn dần dần lan tràn, giống như thật khó khăn vết thương mới từ từ khép miệng, lại đụng phải thuốc độc kịch liệt ăn mòn, cuối cùng lại bị rách ra.

Chiêm Đông Kình chỉ chỉ cốc nước trên bàn, "Sao không uống, để tôi cho người làm chút thức ăn mang vào nhé."

"Đi ra ngoài."

"Tôi ở đây gây trở ngại cô à?" Chiêm Đông Kình tiện tay sửa sang lại đồ đạc trên ghế sofa ngay ngắn, vừa rồi hai người vật lộn làm căn phòng bừa bộn đầy cả sàn nhà, mấy tờ báo cũ đều tán loạn trên sofa.

Tô Lương Mạt không lên tiếng, muốn cư xử lạnh nhạt.

"Sợ tôi ở lại đây theo dõi cô phải không?"

ô Lương Mạt đứng dựa lên cửa sổ, "Ngoài cửa sổ cũng có người, tôi còn có thể bay ra sao?"

"Cái này có thể nói không chừng," Chiêm Đông Kình vắt ngang chân dài lên sofa, cả người nằm ngang xuống, lại điều chỉnh tư thế thật thoải mái, "người bên dưới đều đang chờ Giản lão Nhị, tôi ở đây chờ."

Tô Lương Mạt gấp đến độ sau lưng rỉ ra mồ hôi lạnh, "Tôi không muốn ở cùng một phòng với anh."

Người đàn ông cũng không thèm giương mi mắt lên, "Vô dụng thôi, bây giờ phủi bỏ sạch sẽ cũng không thay đổi được thực tế hai chúng ta trước kia đã ngủ với nhau, huống hồ ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, dù thế nào không cam lòng cô cũng không đi ra được."

Tô Lương Mạt xoay người, chú ý lần nữa hướng về khu vườn tươi tốt kín mít bên kia, bây giờ bên ngoài cửa sổ toàn bộ đều có người không nói, còn thêm một Chiêm Đông Kình khó giải quyết nhất.

Lưu Giản đến bây giờ chưa tới, hẳn là Lý Đan đã nghĩ cách chặn lại.

Tô Lương Mạt không lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ đầu óc Lý Đan có vấn đề, không bỏ được cô với Lý Tư mà đến chịu chết.

Chuyện này nếu như kéo dài thêm nữa, Hoắc lão gia tử ắt cũng phải sử dụng chút thủ đoạn, cũng không biết Lý Tư với Thụy bị nhốt ở tầng ba ra sao.

Chiêm Đông Kình gối hai tay sau gáy, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lương Mạt, cô chống hai tay bên người, cách đó không xa cảnh vật xuân ý dạt dào trở thành bối cảnh thiên nhiên đẹp nhất, không cần trang điểm chải chuốt thêm, thúy sắc trải dài, dải mây lụa bảy màu như hỏa như đồ nhẹ nhàng đáp lên hai vai thon gầy của cô, Chiêm Đông Kình nhẹ nheo mắt, thần sắc dần dần say mê.

Bao lâu rồi, chưa từng nhìn ngắm kỹ bóng lưng một người như vậy? Tô Lương Mạt thình lình xoay người, người đàn ông bối rối dời tầm mắt đi chỗ khác.

"Chiêm Đông Kình, tìm ra hung thủ sát hại ba anh chưa?" Lời nói của Tô Lương Mạt như xô nước đá quay lại hắt lên Chiêm Đông Kình, yên bình trong mắt cũng bị cô phá vỡ.

Tô Lương Mạt hai chân một trước một sau đứng thẳng, "Tìm được bằng chứng nói ba tôi giết người chưa?"

"Còn cần bằng chứng sao?"

Tô Lương Mạt vô thần vô sắc nói, "Đêm trước ngày anh đưa tôi vào tù, tôi lại nhìn thấy ba anh."

Vẻ mặt Chiêm Đông Kình nhẹ biến, chờ Tô Lương Mạt nói câu tiếp theo.

"Tôi hỏi ông ta, cái chết của ông ta thật có liên quan đến ba tôi không, kết quả anh đoán ông ta phản ứng thế nào?

Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình đứng dậy, cô hé mở đôi môi trái tim, nhẹ giương cằm, "Ông ta lắc đầu."

"Không thể nào!"

Chiêm Đông Kình quả quyết nói.

Tô Lương Mạt không tranh cãi với hắn, cô tiếp tục nói, "Ông ta lắc đầu sau đó tôi lại hỏi, hiện trường tại sao lại có viên đạn thứ ba, có phải lúc ấy ba tôi cũng ở đó phải không, ông ta gật đầu, tôi liền nói vậy ba tôi qua đó vốn không phải muốn giết ông ta, ba anh lại gật đầu lần nữa, Chiêm Đông Kình, anh sau này đừng hòng lại lợi dụng tôi để nghe bất cứ điều gì từ miệng ba anh, bởi vì tôi đã nói rõ ràng cho ông ta biết về sau cũng đừng xuất hiện nữa, cho dù tôi nhìn thấy, cũng sẽ không nói cho anh biết."

Chiêm Đông Kình tiến lên vài bước, "Nói dối ngay cả mắt cũng không chớp."

Vẻ mặt Tô Lương Mạt đầy vô vị, "Tin hay không tùy anh, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, đừng cứ bám lấy việc ba tôi nợ anh một cái mạng. Hơn nữa không cần quan tâm là nên, hay là không nên, tôi có thể trả cũng đã gắng sức trả lại sạch sẽ rồi, Chiêm Đông Kình, đừng có lại bày ra dáng vẻ đòi nợ người với tôi!"

"Tôi không có..."

"Tôi không quan tâm những thứ này." Tô Lương Mạt xoay người.

Chiêm Đông Kình lôi cô đến trước mặt, "Nếu thực sự có chuyện như vậy, tối hôm đó vì sao không nói với tôi?"

"Anh đã lựa chọn kết cục cho tôi, tôi chạy ra nói với anh tôi nhìn thấy ba anh, anh có thể tin được sao? Huống hồ ngoại trừ tôi, ai cũng không thấy được ba anh, anh nếu thực sự tin tưởng tôi như vậy, tôi nói hay không nói anh cũng sẽ không đẩy tôi vào tù cho bằng được chứ hả!"

Mặt cô đỏ lên, giọng nói cũng không khỏi kích động, Tô Lương Mạt rút tay về, lòng bàn tay che mặt lại rồi buông ra, vẫn là không làm được chuyện ẩn nhẫn, cái gai kia đâm vào quá sâu, dù là không bị nhiễm trùng hoại tử, nhưng nếu chưa thực sự rút ra, động vào một chút sẽ đau nhức.

Chiêm Đông Kình cư cao ngạo nghễ, hắn không có cách nào phân biệt được thật giả trong lời nói của Tô Lương Mạt, ngực hắn bị người khác đục thủng một lỗ, khả năng như lời Tô Lương Mạt làm hắn đột nhiên hoảng loạn.

Người đàn ông xoay người đi ra ngoài, dường như trong nhất thời không có cách nào một mình đối mặt với cô.

Nhìn thấy cửa một lần nữa khép lại, luồng khí treo ngược trong ngực Tô Lương Mạt mới thoát ra, lời nói vừa rồi đều là cô bịa đặt gạt Chiêm Đông Kình, thật vất vả mới ly khai được hắn, Tô Lương Mạt cũng không quan tâm những chuyện khác.

Người ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại quay vào trong nhìn quanh, lời của cô với Chiêm Đông Kình ít nhiều cũng nghe được chút âm thanh mơ hồ, chỉ là nghe không rõ ràng.

Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh, Lý Đan nhảy vào khu vườn đang chuẩn bị tùy lúc mà hành động, cô lấy ra thứ gì đó giống như mặt kính điều chỉnh tiêu cự, nhắm ngay ánh mắt trời chiếu về phía cửa sổ của Tô Lương Mạt.

Hai mắt Tô Lương Mạt chợt lóe lên, cô thò nửa người trên ra, "Cho các người xem thứ này."

Hai tên kia nghi ngờ nhìn vào mắt cô.

Tô Lương Mạt mở điện thoại di động ra, đoạn ghi âm vừa rồi của Chiêm Đông Kình vốn chưa xóa đi, những lời này truyền rõ ràng vào tai bọn chúng.

Hai tên hai mặt nhìn nhau.

"Tôi muốn gặp Hoắc lão gia tử." Tô Lương Mạt lên tiếng.

Một tên trong đó nhìn cô, "Không được!"

"Vì sao không được, nếu như Hoắc lão gia tử đã có phần giết lão Đại của Tương Hiếu Đường, vì sao tôi không thể tìm ông ta hỏi rõ ràng?"

Hộ vệ là thuộc hạ của Chiêm Đông Kình, tất nhiên biết rõ đoạn ghi âm này nếu công khai sẽ mang đến phiền toái cho hắn như thế nào, một tên vươn tay, "Đưa di động cho tôi."

Tô Lương Mạt vắt chéo hai tay sau lưng, "Không được, tôi muốn gặp lão gia tử lúc đó mới có thể giao ra."

Hộ vệ rút súng nhắm thẳng Tô Lương Mạt, "Giao ra hay không?"

Cô do dự một chút, vẫn là giao điện thoại ra.

Tên đó cầm điện thoại trong tay, nói với đồng bọn, "Ngươi ở đây canh gác, ta đi tìm Kình thiếu."

"Được."

Tô Lương Mạt có tỏ vẻ tức giận bất bình mở miệng, "Khi nào thì thả tôi ra ngoài? Còn nữa các người dựa vào cái gì lấyđiện thoại của tôi chứ?"

"Câm miệng, ngoan ngoãn đợi ở đây."

Tên kia nhanh chóng rời khỏi, tên còn lại thấy cô nhoài nửa người trên ra ngoài cửa sổ, dùng súng chỉ chỉ Tô Lương Mạt, "Quay vào."

"Ai, hộ vệ các người đều hung dữ như vậy sao? Anh đáng lẽ đã gặp qua tôi rồi, hai năm trước..."

Hộ vệ nhìn thật kỹ gương mặt Tô Lương Mạt, cô từ từ áp người xuống, ngón tay hướng hai mắt của mình chỉ chỉ, "Nhìn kỹ một chút, có ấn tượng không?"

Tên hộ vệ kia chợt cảm thấy một hồi choáng váng, thầm nghĩ những ngày này dễ dàng buồn ngủ, nhưng trường hợp như thế này nói gì đi nữa cũng không thể dễ dàng nhắm mắt được. Mới nghĩ như vậy, người liền mềm nhũn dựa lên vách tường ngã xuống.

Tô Lương Mạt nhanh chóng hướng đằng xa vẫy vẫy tay.

Lý Đan tận dụng thời cơ khẩn trương chạy đến bên cửa sổ, "Lương Mạt, các cậu không sao chứ?"

"Lý Đan, cậu nghe mình nói, thời gian không còn nhiều, bây giờ việc duy nhất phải làm là trừ khử một người."

"Người nào?"

"Lúc mình đi ra thấy hắn ta cũng bị nhốt dưới tầng trệt, là hắn xác nhận Lưu Giản giết người, lại không nói thật hay là giả, hôm nay hắn không chết chúng ta đừng hòng đi ra ngoài."

"Được!" Lý Đan gật gật đầu.

Tô Lương Mạt không thể che giấu sắc mặt ngưng trọng, "Thực xin lỗi, phải để cậu giết người."

Lúc trước Lý Đan không chịu đi theo Thẩm Tâm Lê, nguyên nhân lớn nhất chính là cái này, không ngờ ngồi tù ra ngoài, lại giống như Tô Lương Mạt, vẫn phải trở lại nguyên bản ban đầu.

"Lương Mạt, đừng nói như vậy, Lý Tư cũng đã rơi sâu vào rồi, mình chỉ có đứa em gái này, mình không cứu nó chẳng lẽ nhìn nó chết sao?"

"Được, còn những lời khác mình không nói nhiều, Chiêm Đông Kình có thể sẽ lập tức tới đây, Lưu Giản bên kia giải quyết xong chưa?"

"Rồi, mình đã tìm Tô Uyển."

"Được, người đó mặc quần vàng nhạt áo thun màu xanh đậm, người cao khoảng 1m75, cậu phải phân biệt rõ ràng."

"Được."

Lý Đan nhanh chóng rời đi, Tô Lương Mạt đóng kín cửa sổ lại.

Nơi người kia bị giam giữ cách Tô Lương Mạt một căn phòng, rất dễ tìm, Lý Đan cẩn thận từng chút kéo cửa sổ ra một kẽ hở, cô cởi balo ở sau lưng, từ bên trong lấy ra một thứ nhỏ dài như chiếc đũa, bên ngoài được bọc kim loại sáng bóng. Người đàn ông lo lắng đi tới đi lui, Lý Đan rất khó nhắm trúng mục tiêu, cô tìm một cục đá dưới đất ném vào bên trong, cùng lúc ném vào hồn vía người đàn ông như đột nhiên đứng lại, hai mắt kinh hãi trợn tròn, kim châm thật dài bắn ra ngoài đâm vào cần cổ hắn.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cấp tốc rời đi.

Tô Lương Mạt ngổi ở trong phòng cũng không yên, nhưng cố sức làm ra bộ dạng điềm nhiên như không, ngoài cửa một hồi tiếng bước chận chạy nhanh tới, cửa bị người khác dùng sức đá văng ra, Chiêm Đông Kình sải bước đi vào, con ngươi sắc bén quét mắt nhìn quanh bốn phía, tên hộ vệ kia theo sát phía sau, Chiêm Đông Kình lại đi thẳng đến trước cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy còn có một tên ngồi ngủ bên góc tường.

Tên hộ vệ theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài, vừa nhìn một cái bị hù dọa không nhẹ, "Nhanh đứng dậy, ngươi làm sao lại ngủ ở đây!"

Ánh mắt Chiêm Đông Kình sắc nhọn như lưỡi dao quét về phía Tô Lương Mạt, cô đưa mắt nhìn lên giá sách mấy lần, giả bộ hoàn toàn chưa phát giác ra.

"Đi, lên tầng ba xem thử, còn nữa, phái người mỗi căn phòng đều phải lục soát hết."

"Vâng!"

Chiêm Đông Kình đứng tựa lên cửa sổ một hồi, "Ai đến đây?"

"Không hiểu anh đang nói gì."

"Đừng giả vờ với tôi!" Chiêm Đông Kình đè thấp giọng nói, hắn đạp một cước đi đến trước mặt Tô Lương Mạt, "Lối thoát thân kia là Tống Các đích thân đưa cô đến, Tô Lương Mạt, tôi không nghĩ tới trước kia những thứ cô học qua toàn bộ nhất nhất đối phó trên người tôi."

"Cái này gọi là "học ngay dùng ngay", hay là "muốn dùng mới học"?"

Sắc mặt Chiêm Đông Kình xanh mét, môi mỏng lạnh lùng bật ra mấy chữ, "Tốt, rất tốt."

"Không gọi người của anh tỉnh dậy sao? Thời gian dài đối với thân thể cũng không tốt." Tô Lương Mạt cầm lấy quyển tạp chí lật lật, "Đúng rồi, khi nào thì thả tôi ra ngoài?"

"Tôi cảnh cáo cô, đừng có đối nghịch với tôi, Tương Hiếu Đường sớm muộn sẽ có ngày biến mất khỏi Ngự Châu không còn bóng dáng, đến lúc đó còn ai có thể cho cô một chỗ dựa vững vàng che gió che mưa đây?"

"Dù sao cũng không phải là anh." Tô Lương Mạt nói trắng ra, "Tôi bây giờ ở trên cùng một con thuyền với Lưu Giản, anh ấy yên ổn tôi mới có thể yên ổn, anh ấy chính là chỗ dựa của tôi."

Chiêm Đông Kình vòng cánh tay quanh mép bàn, đem vây Tô Lương Mạt vào khoảng trống ở giữa, "Cô như vậy chỉ càng lún càng sâu, so với lúc đi theo tôi còn bị nhuộm đến vẩn đục đen tối hơn, cô muốn như vậy phải không?"

Ngoài cửa có tiếng bước chân huyên náo ầm ĩ, có người xông tới, "Kình thiếu không xong rồi."

Chiêm Đông Kình đứng thẳng, cánh tay còn chưa thu hồi, sắc mặt hắn không vui, "Chuyện gì?"

"Người Hoắc lão gia tử đem tới bị giết rồi."

Chiêm Đông Kình đưa mắt nhìn thật sâu Tô Lương Mạt bên cạnh, cô thở ra, hai đầu lông mày vặn chặt toàn bộ tán đi.

Người đàn ông trầm giọng đi ra ngoài, cửa phòng cũng không đóng, Tô Lương Mạt nghe thấy âm thanh Hoắc lão gia tử nổi giận, "Canh chừng một người cũng không canh được, dùng các ngươi còn có tác dụng gì?

Tô Lương Mạt ra khỏi phòng, trước cửa tụ tập không ít người, cô đi tới liếc nhìn, người té ngã dưới giường, có kẻ đứng lên nói với Hoắc lão gia tử, "Trên người chỉ có một vết thương nhỏ trên cổ, nhưng lại có vết bầm ở bên ngoài, chắc chắn là trúng độc."

"Trúng độc?"

Người của Chiêm Đông Kình rất nhanh cũng trở lại trong phòng, "Đã kiểm tra qua, hai cô gái kia không ra ngoài một bước, hộ vệ ở cửa cũng xác nhận không có ai vào."

Hoắc lão gia tử tức giận đến gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, đột nhiên nhìn thấy Tô Lương Mạt đứng trên hành lang, lão ta hung hăng gõ quải trượng trong tay, "Nhất định là cô ta!"

Ánh mắt của mọi người dồn dập phóng tới, Tô Lương Mạt không chút sợ sệt, cô đi tới cửa, "Tôi không có ra khỏi cửa, hộ vệ phía ngoài luôn canh chừng, tôi là nghe có động tĩnh mới ra xem một chút."

"Trong đám người ở đây, e là chỉ có cô hy vọng hắn chết nhất."

"Chẳng lẽ suy nghĩ của tôi có thể bay ra ngoài giết người à?"

Hoắc lão gia tử đá thi thể dưới đất, "Chuyện này không thể cứ như vậy là xong được."

"Đúng, lá gan đủ lớn mới dám ở Hồ Đông giết người, còn là dưới mí mắt chúng ta." Có kẻ trong bang hội đứng ra mở miệng.

"Kình thiếu có thể làm chứng cho tôi, anh ta đã tới phòng trữ đồ hai lần, tôi đều ở trong đó."

Chiêm Đông Kình nhìn cô, không nói lời nào đi ra ngoài, Hoắc lão gia tử cho người đem Tô Lương Mạt trở vào phòng họp.

Thực ra không ít người đã bỏ đi, ai cũng không có hứng ở lại đây xem diễn tuồng, Chiêm Đông Kình cũng chuẩn bị đi, Tô Lương Mạt không thấy Lý Tư với Thụy, "Có thể thả người của tôi ra chưa?"

Hoắc lão gia tử cười lạnh, Tô Lương Mạt giận tái mặt, "Lão gia tử, đây chính là người chết không đối chứng, nếu Lưu Giản thực sự đến đây, khẳng địng cũng muốn gặp người trước mới có thể nói chuyện, bây giờ ông còn giam giữ người của tôi như vậy, tính toán làm gì đây?"

"Tô tiểu thư, đừng tưởng rằng miệng lưỡi bén nhọn có thể đổi trắng thay đen."

Tô Lương Mạt nhìn bốn phía, đều là người của Hoắc lão gia tử, Lý Đan cũng đã báo tin rồi, nhưng người của Tương Hiếu Đường chạy tới toàn bộ đều bị ngăn ở ngoài Hồ Đông.

Cô nhìn Chiêm Đông Kình đứng bên cạnh, "Anh đã sớm biết trước phải không? Muốn đem ba người chúng tôi nhốt ở đây? Được lắm, một đám người giam giữ ba người phụ nữ, thủ tiêu xong người không biết quỷ không hay."

Hoắc lão gia tử tranh thủ trước khi Chiêm Đông Kình mở miệng, "Đông Kình, cậu không có gì nói thì đi trước đi, Lưu Giản này cũng không biết có tới hay không?"

"Lão gia tử, theo lý ngài nên thả người."

"Đông Kình, chuyện này ta tự có chủ ý."

Chiêm Đông Kình gật đầu, lại không nói gì nữa, dẫn theo người của mình đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua người Tô Lương Mạt hắn dừng chân, "Đi theo tôi?"

Ý tứ trong lời nói cũng chỉ có bọn họ hiểu, Hoắc lão gia tử sa sầm mặt mũi, Tô Lương Mạt lắc đầu, cũng không thèm nhìn Chiêm Đông Kình.

Hắn bước đi ra ngoài, cũng không lên tiếng chào hỏi Hoắc lão gia tử.

Mắt thấy Chiêm Đông Kình rời đi, bóng dáng hắn ra khỏi sân viện, Hoắc lão gia tử lúc này mới kéo môi cười lạnh, "Tô tiểu thư, còn cần cô ủy khuất ở đây thêm một lúc."

"Người tôi mang tới đâu?"

"Yên tâm đi, trên tầng ba."

Tô Lương Mạt nhìn nguyên một đám hộ vệ đứng chung quanh, "Lão gia tử, có câu tôi muốn hỏi ngài."

"Câu gì?"

Tô Lương Mạt đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, đè thấp giọng nói về phía Hoắc lão gia tử, "Cái chết của Chu lão Đại Tương Hiếu Đường có liên quan tới ngài không?"

Lão gia tử biến sắc, "Lời này của cô có ý gì?"

"Oh, là nghe Kình thiếu nói."

"Hừ, Tô tiểu thư không cần phải dùng kế ly gián này, Chu Chính chết ta cũng rất đau buồn, chỉ là lúc ấy đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất không phải là Lưu Giản sao?"

Tô Lương Mạt gật đầu, "Đúng," Cô ngẩng đầu nhìn lão gia tử, "chúng ta cũng không cần quanh co, hôm nay tôi có còn mạng đi ra ngoài không vẫn còn chưa biết, lão gia tử ngài để tôi chết thật minh bạch, để tôi thấu suốt ngọn nguồn đi."

Hoắc lão gia tử tỷ mỷ đánh giá cô một hồi, sau đó cười cười, "Tô tiểu thư thật biết nói đùa, ta lớn tuổi rồi, phản ứng chậm chạm, những lời này của cô suýt chút nữa dẫn dụ ta vào khe rồi."

Tô Lương Mạt nhịn cười, lão hồ ly này.

***

Lưu Giản tỉnh lại đã là sau buổi chiều, anh đưa tay đè lại trán, "Lương Mạt?"

Tô Uyển đi tới gần, "Giản, anh tỉnh rồi."

"Anh muốn uống nước."

Tô Uyển cho anh uống hơn nửa ly nước, Lưu Giản lúc này mới tỉnh táo, "Một vết thương nhỏ lại bị lăn quan lăn lại thành như vậy, anh già rồi phải không?"

Tô Uyển thấy anh còn có thể nói giỡn, cười cười tiến lên, "Anh già rồi, em phải làm sao?"

Lưu Giản nghe thấy thật rất vui, lời này anh thích nghe, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt này không phải Tô Lương Mạt trong tưởng tượng, anh lúc này mới tái mặt, "Mấy giờ rồi?"

"Oh, hơn ba giờ rồi."

"Lương Mạt về chưa?"

Tô Uyển quan sát nét mặt của anh, "Vẫn chưa, cô ấy không tới bệnh viện."

"Đưa di động cho tôi."

Tô Uyển lấy di động đã mở máy từ trên tủ đầu giường đưa cho Lưu Giản, anh bấm số cửa Tô Lương Mạt gọi đi, nhưng lại thấy không có tín hiệu.

Không ổn, nhất định vẫn còn ở Hồ Đông.

Nhưng theo lý chuyện như vậy đáng lẽ đã sớm giải quyết xong, trong lòng Lưu Giản dần nảy sinh bất an, anh vén chăn muốn đứng dậy, Tô Uyển vội vàng ngăn lại, "Giản, bác sỹ nói phải để anh nghỉ ngơi thật tốt."

"Đã có người đến bệnh viện phải không?"

Bàn tay Tô Uyển để sau lưng không khỏi nắm chặt, "Không, không có."

Lưu Giản chống tay lên tủ đầu giường, từng đợt choáng váng đánh thẳng đến, vết thương trên bả vai đau như muốn rách ra lần nữa, Tô Uyển vội để anh nằm xuống lại.

***

Hồ Đông.

Xe của Chiêm Đông Kình vốn chưa có rời đi, trước cửa tụ tập không ít người, hắn ngồi trong cỗ xe màu đen, Hàn Tăng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt hắn, "Kình thiếu, muốn đi không?"

Chiêm Đông Kình không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm phía trong, hắn đi như vậy, người của Tương Hiếu Đường nhất định phải xông vào.

Cô rõ ràng tình nguyện đợi trong đó cũng không chịu đi với hắn.

Tô Lương Mạt là hận hắn, mỗi lần gặp mặt đều bài xích cực lực, thật khiến Chiêm Đông Kình cảm thấy càng lúc càng khó chịu.

Hàn Tăng chợt nghe âm thanh đập lên ngoài cửa xe, xoay người vừa nhìn, không có ai, hắn vội đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Bước chân của Chiêm Đông Kình cực kỳ cấp bách, xuyên qua sân viện đi vào phòng khách, bên trong yên ắng không có chút động tĩnh, hắn hướng mắt lên cầu thang tầng hai nhìn xem, nhịp tim không khỏi tăng nhanh đột ngột, Hàn Tăng gần như không đuổi kịp hắn, Chiêm Đông Kình nhanh chóng đi lên lầu vào phòng họp lúc nãy, nhưng bên trong lại trống không.

"Kình thiếu?" Hàn Tăng thở hồng hộc, "Sao lại không có ai, không phải đã bị giết, hay chôn đi rồi chứ?"

Sắc mặt Chiêm Đông Kình khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn quay người đi lên tầng ba, căn phòng nhốt Thụy với Lý Tư cửa bị mở rộng, Chiêm Đông Kình bước nhanh đến đó, nhìn thấy đám Tô Lương Mạt bị người khác dùng súng chỉa vào, Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, trên mặt có vẻ thống khổ cùng giãy dụa, Chiêm Đông Kình cảm giác trong lòng bị hung hăng nhéo một cái, một tên trong đám người cầm súng đã mở chốt an toàn, ngón tay đang bóp cò!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện