“Sư phụ đây là nơi nào vậy?”

Lúc này, Nam Phong đang đứng trước một linh tuyền khổng lồ với một lượng linh khí dồi dào, chảy dọc từng nấc thịt trên cơ thể khiến cho hắn vô cùng thoải mái.

Lão cái bang cười khểnh một cái: “Thế nào tên nhãi, thích rồi chứ?”

Hắn cũng không để ý đến lời nói xoáy của lão cái bang, bây giờ hắn đang tập trung nghiên cứu cái linh tuyền khổng lồ này.

Lão cái bang thấy Nam Phong không để ý đến thì họ nhẹ một cái rồi nói: “Trước mặt ngươi lúc này chính là chí bảo của môn phái chúng ta, chỉ khi nào đạt đến kết đan kỳ đỉnh phong thì mới được phép tiến vào đây và mỗi người trong đời chỉ được sử dụng một lần duy nhất!”

Lão cái bang liếc nhìn Nam Phong một cái xem thử phản ứng của hắn rồi nói tiếp: “Tác dụng của linh tuyền này chính là giúp cho võ giả nhanh chóng toái khí và đạt đến “Phá khí kỳ”! Nó còn có tác dụng khác, giúp cho võ giả nhanh chóng sử dụng thành thục chân khí trong cơ thể!”

Nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác của Nam Phong thì lão cái bang đắc ý vuốt bộ râu trắng của mình: “Ngươi có biết tại sao môn phái của chúng ta lại chọn nơi này làm nơi trú ngụ hay không?”

Nam Phong thật sự không biết, hắn nghĩ ắt hẳn phải có lai lịch đặc biệt nào đó thì mới trú ngụ ở nơi này.

“Khà khà! Không giấu gì ngươi, năm đó sư tổ vì tìm ra linh tuyền này mà đã khai sơn lập phái ở đây!”

Nam Phong lẩm bẩm nói: “Linh tuyền này thật là kỳ diệu!”

Lão cái bang khinh thường nói: “Chứ còn gì nữa! Các đời trưởng môn đã kiểm chứng qua, mặc dù nơi này chỉ vào được một lần duy nhất nhưng nó vẫn có tác dụng nhất định đối với cảm ngộ thiên địa, nếu không sao chúng ta lại phải chọn cái nơi khi ho cò gáy này cơ chứ!”

Nam Phong giật mình, hắn cũng ở đây một thời gian rồi mà không hề hay biết gì về nơi này, không ngờ cái chỗ này lại có lai lịch kinh khủng đến như vậy.

Lão cái bang bỗng dưng nói một cách nghiêm túc: “Nam Phong, Agnes! Đây chính là cơ mật bất truyền của môn phái chúng ta, nếu linh tuyền này mà bị tiết lộ ra bên ngoài thì chính ta sẽ là người thanh lý môn hộ!”

Nam Phong và Agnes nghe thấy vậy thì nghiêm mặt lại, cả hai đều “Vâng” thật to vì họ biết cơ mật này chính là sự tồn vong của một môn phái dài hàng nghìn năm lịch sử.

Lão cái bang gật gù nói: “Thôi được rồi! Các ngươi cùng tiến vào đi và xem tạo hóa của các ngươi như thế nào! Ta cũng có một điều muốn nhắc nhở hai người!”

Nam Phong và Agnes đều nghiêm túc thỉnh giáo: “Xin sư phụ (sư tổ) chỉ điểm!”

“Ừm, cũng không có gì! Chỉ là linh tuyền này ai càng ở lâu thì lại càng có lợi đối với hắn sau này! Chỉ khi đạt đến giới hạn hoặc “Phá khí” thành công thì trận pháp bên trong linh tuyền sẽ tự động dịch chuyển các ngươi ra ngoài, còn không thì vẫn nên cố gắng chịu đựng!”

“Nên nhớ càng chịu được lâu thì càng có lợi cho các ngươi! Nhớ lấy!”

Nói xong, lão cái bang phất tay một cái rồi nhanh chóng biến mất.

Agnes hưng phấn nắm chặt tay của mình lại, nàng quay sang nói với Nam Phong: “Sư phụ, chúng ta đi vào trong thôi!”

“Ừm! Chúng ta tiến vào thôi!”

***

Linh tuyền này có sức nóng khủng khiếp, vừa mới bước vào mà hắn đã cảm thấy nóng rực cả người rồi, chân khí bên trong cơ thể đã có dấu hiệu rục rịch.

Càng tiến sâu vào trong thì nhiệt độ lại càng cao hơn nữa nhưng hắn vẫn không dừng lại, lão cái bang nói rằng càng tiến sâu vào trong thì lợi ích càng nhiều.

“Mẹ nó! Mấy cái linh tuyền trong tiểu thuyết cũng chỉ như thế này mà thôi!”

Nam Phong vừa nói vừa yy trong đầu để xua tan cái nóng đang bốc lên hừng hực.

Hắn cứ tiến được một chút thì lại ngồi xuống vận khí thích nghi, cứ khi nào thích nghi xong thì hắn lại nhích thêm một chút nữa.

“Lão cái bang đã từng nói có hai cách để ngộ đạo. Cách thứ nhất chính là tu luyện “Cửu chuyển quy nhất” đến tận cùng và ngộ ra đạo pháp từ nó. Cách thứ hai khó khăn hơn rất nhiều, đó chính là tự ngộ ra đạo của chính và tiến vào cảnh giới Hóa hồn!”

Nam Phong khinh thường nói: “Từ khi khai sơn lập phái cho đến nay chỉ có duy nhất sư tổ là người ngộ đạo và sáng lập ra “Cửu chuyển quy nhất”! Những đời môn đệ tiếp theo không một ai có thể tự ngộ ra được mà vẫn phải học theo môn công pháp này để ngộ đạo!”

“Hừ! Ta đây phải tự ngộ ra đạo của chính mình để vượt qua được các đời truyền nhân này, tự thành đạo cho riêng mình!”

Nghĩ là vậy nhưng con đường để Nam Phong có thể ngộ ra đạo của chính mình lại vô cùng gian nan và trắc trở.

Ngay đến cả lão cái bang lúc đầu cũng có chí hướng như hắn, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải chọn phương pháp thứ nhất để ngộ đạo.

Nam Phong gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, việc cấp bách trước tiên là đạt đến “Phá khí kỳ”, còn việc ngộ đạo thì tính sau.

...

Thời gian thấm thoát trôi đi, Nam Phong cũng không biết mình đã ở đây bao lâu nữa, nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi hay đói bụng chút nào.

Thật ra võ giả có sức chịu đựng cao hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn chưa thể ích cốc, chỉ khi nào đạt đến Linh giả thì mới có thể ích cốc thành công.

“Chuyện này không bình thường chút nào! Mặc dù, trong đây không có khái niệm gì về thời gian, nhưng cảm giác của ta rất ít khi sai lầm, ít nhất thì ta đã ở trong này được ba ngày ba đêm rồi! Tại sao lại không cảm giác đói bụng chút nào a? Thật là kỳ quái!”

Cũng không chỉ Nam Phong mới có suy nghĩ như vậy. Ngay đến Agnes cách đấy không xa cũng có cùng cách nghĩ.

Nàng vẫn không nghĩ ra, đã lâu thế rồi mà nàng lại không cảm thấy đói bụng chút nào cả.

Ở bên ngoài.

Lão cái bang lúc này cũng đang đau đầu về đồ ăn.

Lão đang phải trốn chui trốn lủi một chỗ và cảm thấy bên ngoài thật là đáng sợ.

Lão không nghĩ ra tại sao cái tên đồ đệ của mình lại đưa về một vị phu nhân cực phẩm đến như vậy.

Mấy ngày nay ăn đồ của nàng nấu đã khiến cho bụng lão suốt ngày kêu âm ỉ.

Lão chỉ muốn Nam Phong nhanh chóng quay trở lại để nấu ăn và an ủi tâm hồn bị tổn thương này mà thôi.

“Tiền bối! Đã đến giờ cơm nước rồi!” Mộ Dung Tuyết từ bên ngoài gọi vọng vào.

Lão cái bang nghe thấy hai từ “cơm nước” thì giật nẩy mình, lão vội nói vọng ra ngoài: “Nương tử của đồ đệ không cần phải lo lắng cho lão phu đâu! Bây giờ, ta đang bế quan đến thời khắc quan trọng không thể phân tâm ra được! Con cứ lui xuống đi!”

Mộ Dung Tuyết không cảm thấy nghi ngờ gì mà chỉ đặt đĩa đồ ăn xuống đất và nói: “Vậy thì tiểu nữ sẽ để thức ăn ở đây, nếu tiền bối cảm thấy đói bụng thì có thể thưởng thức!”

Nói xong nàng quay người bước đi.

Lão cái bang cảm nhận được Mộ Dung Tuyết đã đi xa thì thở phào nhẹ nhõm, xong lão phất tay một cái đĩa thức ăn nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.

Lão lẩm bẩm nói: “Đúng là địa ngục mà! Đĩa thức ăn có để đấy thôi mà vẫn khiến cho ta buồn nôn được! Nam Phong tiểu đồ đệ, ngươi mau chóng về đi, lão sư rất là nhớ ngươi a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện