Trải qua một ngày dài đi đường vất vả, cuối cùng bốn người đã quyết định dừng chân tại một căn biệt thự bỏ hoang ven đường.

Nam Phong tiến lại gần Hữu Tín vỗ nhẹ bờ vai của hắn: “Dương Dương đâu rồi, cô ấy không ở cùng với ngươi à?”

Hữu Tín vội nhét chiếc bánh mỳ đang nhai dở của mình vào miệng rồi nuốt cái ực một cái nghẹn họng trân trối nói: “Chị ấy đi lên lầu rồi, không biết người tìm chị ấy có việc gì không?”

Nam Phong nghiêm túc nói: “Ta dự định truyền cho hai ngươi một ít công pháp phòng thân, ta không thể lúc nào cũng phân tâm ra bảo vệ cho cả hai được, ít nhất hai người các ngươi cũng phải biết một chút quyền cước!”

Hữu Tín vội gật đầu nói: “Vâng ạ! Để con lên gọi chị Dương xuống!”

Nam Phong phất tay ngăn lại nói: “Không cần! Ngươi cứ ăn nốt đi đợi ta lên gọi cô ấy xuống thì cả hai cùng luyện tập!”

“Vâng ạ!”



Ghõ cửa một hồi không thấy đáp lại Nam Phong đã tự chủ trương tiến vào, dù sao thì cửa cũng không khóa trong.

Vừa mới bước chân vào cũng là lúc cửa phòng tắm nằm sát với cửa chính được mở ra.

Từ trong làn sương trắng phả hơi nóng Dương Dương bước ra ngoài, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên mái tóc của nàng, hai má nàng đỏ hây hây do nhiễm phải sức nóng đến từ hơi nước, chiếc khăn tắm màu trắng được cuốn ngang bờ eo thon gọn càng tô lên dáng người gợi cảm của nàng, hai đầu vai có phần run rẩy do phải tiếp xúc với không khí bên ngoài.

Lúc này, Dương Dương như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, một mỹ nhân Á Đông điển hình pha chút non nớt của một cô gái tuổi teen mới lớn.

Dương Dương ngạc nhiên nhìn Nam Phong, Nam Phong cũng trố mắt ra nhìn nàng, đây là lần thứ hai trong đời hắn được tiếp xúc với một mỹ nhân một cách trực tiếp đến như vậy, một lần tại bờ sông thần bí nơi tổ chức đại hội võ lâm, lần thứ hai chính là lần này, ngay đến Yu Mina hắn cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế này cả.

Mặc dù là một cao thủ số một số hai nhưng hắn cũng chỉ là một người mới bước vào cảnh cửa vị thành niên, được hợp pháp nhấn vào từ “Yes” trong dòng chữ “Bạn có đủ 18+”, thế nên cũng không tránh khỏi có phần thất thố.

Dương Dương chợt nhận ra Nam Phong, hai má của nàng bỗng chốc đỏ ửng, nàng lấy hết sức bình sinh của mình hét lớn một tiếng: “Biến thái, anh thật là biến thái, đi ra ngay, đi ra ngay, anh còn dám nhìn nữa!”

Nhờ tiếng hét đó mà Nam Phong hồi tỉnh trở lại, hắn dùng thân pháp của mình phóng cái vèo ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại, giọng nói có chút run rẩy: “Xin lỗi… Dương Dương cô nương, là ta thất lễ, là…là ta thất lễ, thất lễ!”

Hắn vẫn chưa định hình trở lại, quá bổ mắt a, mặc dù những mỹ nhân mà hắn từng tiếp xúc đều không thua kém gì Dương Dương và có phần nào đó nhỉnh hơn, nhưng khi được chứng kiến một mỹ nhân trong hoàn cảnh như vậy vẫn khiến cho tim của hắn đập liên hồi.

Hắn chưa thể giống như những tăng nhân “Tứ đại giai không” chỉ thích ăn chay, đọc kinh thư và ngồi niệm phật pháp không màng thế sự, hắn cũng chưa thể giống những người tu tiên lâu năm gặp việc lớn mà mặt không đổi sắc, không màng danh lợi, thế tục.

Hắn đã có chút động tâm! “Phi phi, ta đang nghĩ cái gì vậy, ta đã có Yu Mina và Mộ Dung Tuyết rồi, đã thế còn đau đầu vụ của Kiều Vy nữa chứ, ta không thể có thêm người nào nữa nếu không rắc rối sẽ ngày tệ hơn! Được rồi! Cứ coi nàng là tỷ tỷ của Hữu Tín đi, đúng vậy là tỷ tỷ của đồ đệ, tỷ tỷ của đồ đệ!”

Vô vàn những hình ảnh gợi cảm bỗng hiện lên trong đầu của hắn lúc này khiến cho hắn dù đọc “Thanh tâm chú” cũng không thể xua tan được tà niệm.

Bỗng chợt hắn nhớ đến điều gì đó: “Đúng rồi! Lúc trước vị tiền bối kia có tặng cho ta một quyển sách có tên là “Thánh bảo phá vạn pháp”, công dụng của nó là khi nào gặp phải tà pháp mê hoặc thì mở ra sẽ tránh được một kiếp, hay là ta mở ra xem nhể, đây đúng là gặp nạn mà, đã thế còn là đại kiếp nạn nữa chứ!”

Nhưng rồi hắn lại lắc đầu, theo như vị tiền bối kia thì quyển sách này chỉ có thể dùng được một lần duy nhất, thế nên phải đợi đến thời khắc quan trọng dùng mới không bị lãng phí, đồ của đại tiên a, không thể dùng một cách bừa bãi được.

Khi mà Nam Phong vẫn còn đắm chìm trong những dòng suy nghĩ đen tối của mình thì cánh cửa phòng của Dương Dương bỗng mở ra.

Nàng xuất hiện với một bộ xiêm y chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, nàng lúc này hiện ra trước mắt hắn đẹp hơn bao giờ hết, hắn tự hỏi chính mình: “Tại sao lúc trước ta lại không nhận ra được điều đó chứ?”

Trông thấy Nam Phong vẫn còn chăm chú nhìn mình khiến cho hai má của nàng lại bắt đầu đỏ ửng, nàng lẩn tránh ánh mắt đó rồi nói: “Không biết anh tìm tôi có việc gì?”

Vừa nói tim của nàng vừa đập thình thịch, từ trước đến giờ thì đây chính là người đầu tiên ngoài ba mẹ của nàng được trông thấy dáng vẻ của nàng như vậy, kể cả trong tận thế nàng vẫn luôn giữ mình.

Nàng nhìn Nam Phong thì cảm thấy chàng trai này cũng có phần tuấn tú lại vô cùng mạnh mẽ nữa, giống như một bạch mã hoàng tử, chính là hình mẫu lý tưởng mà giới chị em phụ nữ theo đuổi.

“Hắn cũng rất là tuấn tú lại còn mạnh mẽ nữa, chẳng lẽ hắn có ý với mình, phi phi, Dương Dương ơi mày từ khi nào lại có những suy nghĩ như vậy chứ, mày phải thật mạnh mẽ và tự dùng chính sức của mình chứ không phải là nương nhờ kẻ khác!”

Trong một phút giây Dương Dương đã có phần nghiêng về phía Nam Phong nhưng lý trí đã kéo nàng trở lại, nàng là một cô gái mạnh mẽ và có lý tưởng riêng của mình.

“À, tôi chỉ muốn truyền dạy cho cô một chút công pháp phòng thân, dù sao thì chúng ta lúc này cũng là đồng đội, tôi cũng không muốn đồng đội của mình quá yếu kém!” Nam Phong thẳng thắn nói mà không biết khuôn mặt của Dương Dương đã xịu xuống từ lúc nào không hay.

Quá yếu kém, nói ra thì đúng là vậy nhưng cũng không thể dùng từ ngữ nào nói giảm nói tránh hơn được sao mà lại nói hết ra như vậy chứ, người ta cũng có chút tự trọng đó.

Dương Dương phũng phịu nói: “Được rồi! Anh cứ xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay!” Nói xong nàng đóng cái “Rầm” cửa phòng của mình lại.

Nam Phong ngây ngô như người mất hồn đi xuống dưới.



Người tên Đại Thành thì dễ dàng hơn nhiều, hắn cũng có chút bực tức khi bị Nam Phong gọi là quá yếu kém, dù sao thì hắn cũng từng phục dụng nước thuốc tăng cường thể chất, thế nên cũng không hề yếu chút nào nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ của hắn, đối với Nam Phong thì cho dù là kẻ phục dụng hai lần, thậm chí là ba lần thuốc noãn ngọc thì vẫn là kẻ yếu.

Nhưng khi nghe Nam Phong muốn truyền dạy công pháp thì mọi bực tức trong lòng đều tan biến, đùa à, được vị thần nhân một quyền đánh chết Zombie cấp hai đỉnh phong to bằng nửa tòa nhà truyền pháp thì chính là thiên đại cơ duyên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Đại Thành như con cún vẫy đuôi, ngoe nguẩy cái đuôi của mình đi theo Nam Phong xuống dưới.

Xuống đến nơi cũng là lúc Hữu Tín thưởng thức xong bữa tối ngon lành của mình và xếp hàng đợi từ lâu.

Thế là ước nguyện bấy lâu nay của hắn sắp trở thành hiện thực, được học một thân bản lĩnh của Nam Phong và bảo vệ cho chị gái Dương Dương của mình.

Dương Dương thì nắm chặt bàn tay của mình lại, thế là nàng cũng có thể tự bảo vệ bản thân mình mà không phải dựa dẫm vào bất kỳ kẻ nào khác.

Đại Thành thì khỏi phải nói, được thần tượng chỉ dạy chính là một điều vô cùng sung sướng, tự hào, có nói hắn đau tim chết hắn cũng mãn nguyện.

Họ nhẹ một tiếng Nam Phong chắp tay sau lưng rồi nói: “Bài học đầu tiên để tự vệ tại tận thế chính thức… Bắt đầu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện