Diệp Thiếu Nam cười cợt nói: “Có thể đánh bại Thế Cường và Tinh Nhi thì hai người các ngươi rất mạnh thế nhưng có ta ở đây cũng đừng nghĩ còn cơ hội nào!”
“Vẫn chưa chắc đâu!”
Nói xong, Hữu Tín và Dương Dương thủ thế, hai người cảnh giác cao độ nhìn Diệp Thiếu Nam, đối với một đối thủ đáng gờm như vậy lại còn tràn đầy thể lực thì không thể không đề phòng.
Hai người họ nghĩ ra hai phương án giải quyết, thứ nhất phòng thủ tìm ra sơ hở và tấn công bất ngờ, thứ hai chủ động tấn công rồi tìm ra sơ hở của đối phương.
Hữu Tín suy tính, nếu hắn và Dương Dương phòng thủ thì sẽ rơi vào thế bị động, thứ nhất họ có hai người mà đối thủ chỉ có một vậy nên ở phương diện nào đó đối thủ không bị gò bó tay chân, cũng chính vì vậy mà tên Diệp Thiếu Nam đã quyết định bỏ mặc hai người đồng đội của mình, vừa làm hao hụt sức lực của họ lại vừa không bị vướng víu tay chân.
Thứ hai nếu để cho Diệp Thiếu Nam nắm thế chủ động thì bọn họ sẽ bị kéo theo thế trận của hắn ta, vậy nên phương án đầu tiên khả quan hơn nhiều.
Dương Dương và Hữu Tín nhìn nhau, chỉ cần thông qua ánh mắt hai người họ đã hiểu mình nên làm gì.
Không hô hào chém giết, không đao to búa lớn hai người họ chỉ âm thầm vận chân khí và tấn công bất ngờ đối thủ.
Khóe miệng của Diệp Thiếu Nam nhếch lên, hai ngón tay của hắn kẹp lấy mũi kiếm của Dương Dương, chân phải giơ lên đỡ lấy cước pháp của Hữu Tín.
Dương Dương thay vì dùng kiếm nàng chuyển sang quyền pháp phá thế gọng kìm của Diệp Thiếu Nam, Hữu Tín cũng không kém cạnh, hắn vận dụng “Dương Phong” trong “Phong chung cực công tán” dùng tốc độ kích sát Diệp Thiếu Nam nhưng bất thành.
Lối đánh bất ngờ của hai người vẫn không khiến cho Diệp Thiếu Nam loạn nhịp, hắn đỡ được hết những đòn tấn công và có xu thế phản công.
Nắm đấm của Diệp Thiếu Nam xé gió mà đến đánh từng đòn mang đầy ám kình bên trong lên cơ thể của hai người.
Hai người đành phải trật vật né tránh từng quyền cước như mãnh thú đó, mặc dù đã chủ động tấn công thế nhưng với kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi cùng với cảnh giới kém hơn không khó để Diệp Thiếu Nam “phản khách thành chủ” chủ động tấn công lại, còn hai người trở thành bị động.
Từng đường kiếm pháp như vũ bão cũng không thể ngăn cản được quyền cước của Diệp Thiếu Nam, từng lần thích sát bất ngờ, nguy hiểm cũng không thể khiến cho người này chùn bước.
Pặc Pặc! Dương Dương và Hữu Tín bị trúng chiêu phải lui về phía sau, họ đã tiêu tốn rất nhiều thế lực nay còn phải đối mặt với đối thủ mạnh hơn một bậc và trên hết là đầy đủ thể lực đã vượt quá giới hạn của hai người họ.
Từng tiếng thở dốc phát ra, Diệp Thiếu Nam cũng không chủ động tấn công, hắn muốn hai người này phải thua tâm phục khẩu phục.
Trong lúc Diệp Thiếu Nam đang chơi trò mèo vờn chuột mà không biết rằng người mà hắn coi thường nhất lại không hề gục ngã, Đại Thành vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, hắn chỉ nằm đấy hồi sức và tính toán cho Diệp Thiếu Nam một đòn bất ngờ, cũng chính vì chủ quan mà Diệp Thiếu Nam đã không nhận ra điều đó và để cho đối thủ của mình dần hồi lại thể lực.
Hữu Tín thì không như vậy, cậu nhóc này khi trước đã bắt mạch cho Đại Thành và phát hiện ra điều này chỉ là lựa chọn lảng tránh để che mắt đối thủ, để thành công đến Dương Dương hắn cũng không nói cho nàng biết.
Hữu Tín biết đây chính là cơ hội cuối cùng của họ, ranh giới đột phá thế trận này nằm trên người Đại Thành, người bị coi là yếu nhất.
Hai người vẫn tiếp tục tấn công Diệp Thiếu Nam trước nụ cười mỉa mai của đối thủ, họ muốn dành càng nhiều thời gian cho Đại Thành và cũng dần bài trí bố cục của mình.
Diệp Thiếu Nam dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn hờ hững nói: “Chơi đùa với hai người ta cảm thấy chán rồi, vậy nên đã đến lúc kết thúc!”
Thời khắc đã đến Hữu Tín ra tín hiệu cho Dương Dương để hai người cố tình bị Diệp Thiếu Nam chèn ép gần đến nơi mà Đại Thành đang nằm.
Diệp Thiếu Nam không biết rằng mình đã bị trúng chiêu mà tự động làm theo kế hoạch của Hữu Tín, đôi mắt đang nhắm chặt của Đại Thành bỗng chốc mở lớn, hắn bật người lao đến ôm chầm ngang hông của Diệp Thiếu Nam.
Tình huống quá bất ngờ khiến cho Diệp Thiếu Nam không kịp phản ứng dẫn đến rơi vào bẫy rập của ba người họ.
Đại Thành đã thành công khóa chặt lấy Diệp Thiếu Nam còn Dương Dương, Hữu Tín thì tả hữu hai bên liên tục phản công.
Nếu như bình thường Diệp Thiếu Nam đã có thể ung dung phá thế gọng kìm này nhưng khi đối mặt với hai đại cao thủ không kém mình là bao thì đó trở thành trở ngại lớn nhất của hắn.
Lúc này, kiếm của Dương Dương đã đối trọng với tay trái của Diệp Thiếu Nam còn quyền pháp của Hữu Tín thì ngăn cản tay phải của hắn khiến cho thế trận dần trở thành so đấu khí lực xem ai mạnh hơn người đó thắng.
Chân khí của hai bên giao động liên hồi như một cuộc đọ sức về độ bền bỉ, chỉ cần bên nào kiệt sức trước sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Diệp Thiếu Nam chỉ vì khinh thường đối thủ đã khiến cho hắn rơi vào thế bị động, điều mà hắn có thể làm lúc này là cố gắng giữ vững tinh thần cho đến khi ba người Hữu Tín gục ngã trước.
Thế nhưng may mắn đã không mỉm cười với hắn, chân khí trong người Diệp Thiếu Nam đang có dấu hiệu đứt quãng, cơ thể bị chùn xuống và dần bị đẩy lui về phía sau, mặc dù hiệu suất rất nhỏ nhưng hắn biết chỉ một lúc nữa thôi là hắn sẽ là người rớt đài trước.
Diệp Thiếu Nam cố giãy mình thoát khỏi nhưng không thành, hắn đã vào thế gọng kìm vậy nên chỉ có thể dùng sức đối sức.
Từng giọt mồ hồi chảy dài trên khuôn mặt của bốn người, khán giả bên ngoài cũng nhận ra, trận chiến đã dần đến hồi kết.
“A…A!” Một tiếng hét vang lên cũng là báo hiệu cho trận chiến kết thúc.
Diệp Thiếu Nam đã cố hết sức nhưng vẫn bị Đại Thành ôm trầm lấy và lao thẳng xuống sàn đấu.
Quá sốc và bất ngờ hắn ngồi thẫn thờ dưới nền đất mát lạnh như một người mất hồn, hắn cũng không nghĩ ra kẻ đánh bại hắn lại chính là kẻ mà hắn coi thường nhất.
Khán giả bên ngoài cũng choáng váng tập thể, bên mà họ coi trọng lại thua một cách chóng vánh, đến thiếu tá Khải cũng không kìm được kinh ngạc, mọi thứ diễn ra quá nhanh khi hắn chưa nhận ra thì trận chiến đã kết thúc.
Trận chiến của ba người Hữu Tín mang nhiều yếu tố may mắn nhưng cũng không thể phủ nhận nỗ lực của ba người họ.
Đại Thành lúc này đã có thể ngửng cao đầu và nói “Ta đây cũng là một cường giả đích thực”.
“Vẫn chưa chắc đâu!”
Nói xong, Hữu Tín và Dương Dương thủ thế, hai người cảnh giác cao độ nhìn Diệp Thiếu Nam, đối với một đối thủ đáng gờm như vậy lại còn tràn đầy thể lực thì không thể không đề phòng.
Hai người họ nghĩ ra hai phương án giải quyết, thứ nhất phòng thủ tìm ra sơ hở và tấn công bất ngờ, thứ hai chủ động tấn công rồi tìm ra sơ hở của đối phương.
Hữu Tín suy tính, nếu hắn và Dương Dương phòng thủ thì sẽ rơi vào thế bị động, thứ nhất họ có hai người mà đối thủ chỉ có một vậy nên ở phương diện nào đó đối thủ không bị gò bó tay chân, cũng chính vì vậy mà tên Diệp Thiếu Nam đã quyết định bỏ mặc hai người đồng đội của mình, vừa làm hao hụt sức lực của họ lại vừa không bị vướng víu tay chân.
Thứ hai nếu để cho Diệp Thiếu Nam nắm thế chủ động thì bọn họ sẽ bị kéo theo thế trận của hắn ta, vậy nên phương án đầu tiên khả quan hơn nhiều.
Dương Dương và Hữu Tín nhìn nhau, chỉ cần thông qua ánh mắt hai người họ đã hiểu mình nên làm gì.
Không hô hào chém giết, không đao to búa lớn hai người họ chỉ âm thầm vận chân khí và tấn công bất ngờ đối thủ.
Khóe miệng của Diệp Thiếu Nam nhếch lên, hai ngón tay của hắn kẹp lấy mũi kiếm của Dương Dương, chân phải giơ lên đỡ lấy cước pháp của Hữu Tín.
Dương Dương thay vì dùng kiếm nàng chuyển sang quyền pháp phá thế gọng kìm của Diệp Thiếu Nam, Hữu Tín cũng không kém cạnh, hắn vận dụng “Dương Phong” trong “Phong chung cực công tán” dùng tốc độ kích sát Diệp Thiếu Nam nhưng bất thành.
Lối đánh bất ngờ của hai người vẫn không khiến cho Diệp Thiếu Nam loạn nhịp, hắn đỡ được hết những đòn tấn công và có xu thế phản công.
Nắm đấm của Diệp Thiếu Nam xé gió mà đến đánh từng đòn mang đầy ám kình bên trong lên cơ thể của hai người.
Hai người đành phải trật vật né tránh từng quyền cước như mãnh thú đó, mặc dù đã chủ động tấn công thế nhưng với kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi cùng với cảnh giới kém hơn không khó để Diệp Thiếu Nam “phản khách thành chủ” chủ động tấn công lại, còn hai người trở thành bị động.
Từng đường kiếm pháp như vũ bão cũng không thể ngăn cản được quyền cước của Diệp Thiếu Nam, từng lần thích sát bất ngờ, nguy hiểm cũng không thể khiến cho người này chùn bước.
Pặc Pặc! Dương Dương và Hữu Tín bị trúng chiêu phải lui về phía sau, họ đã tiêu tốn rất nhiều thế lực nay còn phải đối mặt với đối thủ mạnh hơn một bậc và trên hết là đầy đủ thể lực đã vượt quá giới hạn của hai người họ.
Từng tiếng thở dốc phát ra, Diệp Thiếu Nam cũng không chủ động tấn công, hắn muốn hai người này phải thua tâm phục khẩu phục.
Trong lúc Diệp Thiếu Nam đang chơi trò mèo vờn chuột mà không biết rằng người mà hắn coi thường nhất lại không hề gục ngã, Đại Thành vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, hắn chỉ nằm đấy hồi sức và tính toán cho Diệp Thiếu Nam một đòn bất ngờ, cũng chính vì chủ quan mà Diệp Thiếu Nam đã không nhận ra điều đó và để cho đối thủ của mình dần hồi lại thể lực.
Hữu Tín thì không như vậy, cậu nhóc này khi trước đã bắt mạch cho Đại Thành và phát hiện ra điều này chỉ là lựa chọn lảng tránh để che mắt đối thủ, để thành công đến Dương Dương hắn cũng không nói cho nàng biết.
Hữu Tín biết đây chính là cơ hội cuối cùng của họ, ranh giới đột phá thế trận này nằm trên người Đại Thành, người bị coi là yếu nhất.
Hai người vẫn tiếp tục tấn công Diệp Thiếu Nam trước nụ cười mỉa mai của đối thủ, họ muốn dành càng nhiều thời gian cho Đại Thành và cũng dần bài trí bố cục của mình.
Diệp Thiếu Nam dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn hờ hững nói: “Chơi đùa với hai người ta cảm thấy chán rồi, vậy nên đã đến lúc kết thúc!”
Thời khắc đã đến Hữu Tín ra tín hiệu cho Dương Dương để hai người cố tình bị Diệp Thiếu Nam chèn ép gần đến nơi mà Đại Thành đang nằm.
Diệp Thiếu Nam không biết rằng mình đã bị trúng chiêu mà tự động làm theo kế hoạch của Hữu Tín, đôi mắt đang nhắm chặt của Đại Thành bỗng chốc mở lớn, hắn bật người lao đến ôm chầm ngang hông của Diệp Thiếu Nam.
Tình huống quá bất ngờ khiến cho Diệp Thiếu Nam không kịp phản ứng dẫn đến rơi vào bẫy rập của ba người họ.
Đại Thành đã thành công khóa chặt lấy Diệp Thiếu Nam còn Dương Dương, Hữu Tín thì tả hữu hai bên liên tục phản công.
Nếu như bình thường Diệp Thiếu Nam đã có thể ung dung phá thế gọng kìm này nhưng khi đối mặt với hai đại cao thủ không kém mình là bao thì đó trở thành trở ngại lớn nhất của hắn.
Lúc này, kiếm của Dương Dương đã đối trọng với tay trái của Diệp Thiếu Nam còn quyền pháp của Hữu Tín thì ngăn cản tay phải của hắn khiến cho thế trận dần trở thành so đấu khí lực xem ai mạnh hơn người đó thắng.
Chân khí của hai bên giao động liên hồi như một cuộc đọ sức về độ bền bỉ, chỉ cần bên nào kiệt sức trước sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Diệp Thiếu Nam chỉ vì khinh thường đối thủ đã khiến cho hắn rơi vào thế bị động, điều mà hắn có thể làm lúc này là cố gắng giữ vững tinh thần cho đến khi ba người Hữu Tín gục ngã trước.
Thế nhưng may mắn đã không mỉm cười với hắn, chân khí trong người Diệp Thiếu Nam đang có dấu hiệu đứt quãng, cơ thể bị chùn xuống và dần bị đẩy lui về phía sau, mặc dù hiệu suất rất nhỏ nhưng hắn biết chỉ một lúc nữa thôi là hắn sẽ là người rớt đài trước.
Diệp Thiếu Nam cố giãy mình thoát khỏi nhưng không thành, hắn đã vào thế gọng kìm vậy nên chỉ có thể dùng sức đối sức.
Từng giọt mồ hồi chảy dài trên khuôn mặt của bốn người, khán giả bên ngoài cũng nhận ra, trận chiến đã dần đến hồi kết.
“A…A!” Một tiếng hét vang lên cũng là báo hiệu cho trận chiến kết thúc.
Diệp Thiếu Nam đã cố hết sức nhưng vẫn bị Đại Thành ôm trầm lấy và lao thẳng xuống sàn đấu.
Quá sốc và bất ngờ hắn ngồi thẫn thờ dưới nền đất mát lạnh như một người mất hồn, hắn cũng không nghĩ ra kẻ đánh bại hắn lại chính là kẻ mà hắn coi thường nhất.
Khán giả bên ngoài cũng choáng váng tập thể, bên mà họ coi trọng lại thua một cách chóng vánh, đến thiếu tá Khải cũng không kìm được kinh ngạc, mọi thứ diễn ra quá nhanh khi hắn chưa nhận ra thì trận chiến đã kết thúc.
Trận chiến của ba người Hữu Tín mang nhiều yếu tố may mắn nhưng cũng không thể phủ nhận nỗ lực của ba người họ.
Đại Thành lúc này đã có thể ngửng cao đầu và nói “Ta đây cũng là một cường giả đích thực”.
Danh sách chương