Vội vàng trở lại quân doanh Nam Phong muốn đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, hắn cảm nhận được sự biến động của trời đất trong những ngày qua, giác quan của một võ giả cho hắn biết nguy hiểm sắp đến nhưng không biết từ đâu.
Những lãnh đạo cao cấp trong quân khu nhanh chóng phê duyệt yêu cầu của hắn, họ muốn buộc chặt Nam Phong cùng một chiến tuyến, một cường giả đi lại trong chiến trường như dạo chơi thì ai cũng muốn hết.
Hữu Tín mặt mày bí xị, hắn còn chưa kịp khai triển thần uy thì tàn quân Zombie đã bị đánh cho tan tác, ngay cả Zombie cấp hai cũng không đến phần của hắn làm cho tên này bực tức không thôi.
Nam Phong quyết định hành quân từ sớm, hắn để ra một ngày cho những quân nhân thu dọn hành trang và nói lời tạm biệt với thân nhân mình, tiến quân luôn đi cùng thương vong mặc dù hắn rất mạnh nhưng cũng chỉ có một người, hắn không thể phân thân chiếu cố cho cả một nhánh quân đội được.
Dương Dương thì sung sướng đến mất ngủ, cuối cùng nàng cũng được đi tìm kiếm cha mẹ mình, đã nửa năm không có tin tức gì của họ khiến cho nàng lo lắng không thôi.
Trong một gian phòng, ba người Hữu Tín, Đại Thành, Dương Dương đứng trước mặt Nam Phong với một mục đích duy nhất, đó chính là đòi quà.
Đại Thành thì thôi đi, cái tên này cũng không dám tự mình đứng ra mà chỉ bám theo.
Hữu Tín hưng phấn không thôi, hắn còn xin chủ động dẫn đội như thể sợ Nam Phong lãng quên mất việc này.
Khóe mắt Nam Phong co giật, ta là sư phụ của ngươi mà ngươi lại còn dám đòi quà, uổng công cho ta còn tìm cách gian lận thay cho ngươi, bây giờ lại bị ngươi cho một đòn chí mạng.
“E hèm! Ta đã nói có phần quà cho các ngươi vậy chắc chắn có không cần phải gấp rút!” Nam Phong chắp hai tay sau lưng ra vẻ cao thâm mạt trắc nói.
Dương Dương híp đôi mắt phượng của mình lại yêu kiều nói: “Vậy thì… quà đâu?”
Thời gian ở bên Nam Phong đã giúp nàng hiểu rất nhiều về người này, người này thuộc loại người “trong nóng ngoài lạnh”, bên ngoài thì hờ hững nhưng bên trong lại nóng hổi, hắn sống rất tình cảm với những người xung quanh mình, nhất là những người thân thuộc với hắn.
Hình ảnh cao nhân của Nam Phong nhanh chóng bị sụp đổ, hắn than ngắn thở dài không thôi, hắn cảm thấy không biết dạo này mình có quá dễ dãi với bọn họ không nữa.
Cuối cùng hắn đành thỏa hiệp nhưng vẫn cố vớt vát: “Được rồi! Để ta kể cho hai người nghe về một câu chuyện, câu chuyện kể về một con chim non trên cành muốn học bay thì phải đẩy ngã từ trên cao xuống cho nó tự lực cánh sinh, con mẹ rất đau lòng nhưng không thể không làm vậy!”
Hữu Tín ho nhẹ: “Vậy ý nghĩa rút ra ở đây là gì, đừng nói là… sư phụ không có quà đấy nhé!”
Cái đm… còn ra thể thống gì nữa không? Nam Phong giận tím mặt, cái tên đồ đệ đáng ghét này, đáng nhẽ trong hoàn cảnh như vậy thì phải đồng ý với hắn và nói ngã thật đau bay được càng xa, vậy nên con sẽ không đòi quà của sư phụ nữa mới đúng.
Đúng là cái loại bất hiếu!
Nam Phong không còn nhiều đồ trên người, trừ noãn ngọc và vàng ra thì hắn không còn gì để đưa cho mấy tên này, noãn ngọc thì hắn dự định sẽ đưa cho Diệp Thiếu Nam cùng với công pháp “Cửu Âm chân kinh” mà hắn mua được hồi trước, còn vàng tích góp mấy tháng nay, thứ gì chứ nó trong thời đại này là vô dụng nhất, ngoại trừ đẹp mắt ra thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Hắn đành nhịn đau dùng những điểm tích lũy ít ỏi của mình đổi ra ba quả địa lôi chuyên chém giết cao thủ cảnh giới “Hóa khí kỳ”, là một pháp bảo hiếm có.
Bom đạn bây giờ đã vô dụng với những cao thủ “Hóa khí kỳ” trừ phi dùng bom hạt nhân ra còn không thì không có tác dụng gì với họ, vậy mà khỏa địa hỏa này lại có thể đánh chết tươi cao thủ cảnh giới như vậy là một vật không hề tầm thường.
Hắn bị cái hệ thống chết tiệt này chém đến sáu điểm một quả như muốn giết người, lần này hắn quyết định sẽ mặc cùng cái hệ thống chết tiệt này đến cùng.
Cuối cùng hắn thành công mua được ba quả với giá chín điểm, điểm tích lũy trong hệ thống cũng chẳng còn là bao, chắc chỉ đủ đi về mấy chuyến.
Ba tên này sờ loạn địa lôi thích thú không thôi cho đến khi hắn nói ra công dụng của nó có thể nổ chết tươi cao thủ “Hóa khí kỳ” thì ba tên này mới không làm loạn nữa mà thận trọng cất đi.
Nam Phong chỉ vì cái sỹ mà bị chém đau một lần khiến cho hắn chẳng còn tâm trí nào nữa, hắn quyết định đi dạo xung quanh để giải sầu.
Đi lại một hồi hắn cảm giác có người đang theo dõi, kẻ này cũng chẳng phải chuyên nghiệp gì đích thị là một tên gà mờ, cuối cùng hắn quyết định dụ tên này ra.
Nam Phong lạnh lùng nói: “Bám theo ta lâu như vậy mà còn không đi ra?”
Từ trong góc khuất một nam thanh nhiên tầm ba mươi tuổi xuất hiện, Nam Phong nhìn thấy người này thì ngạc nhiên thốt lên: “Anh là…”
Người này cười trừ nói: “Đúng vậy! Tôi đây, Vương Anh hồi trước, thật không ngờ anh vẫn còn nhớ được tôi!”
Nam Phong nhân ra ngay người này vì đây chính là người đầu tiên mà hắn gặp được khi đến thế giới này và cũng là người đầu tiên mà hắn cứu thoát.
Nam Phong nghi vấn hỏi: “Tại sao anh lại có mặt ở đây, chẳng phải anh đang đi tìm người nhà của mình sao?”
Hắn nhớ lần cuối cùng gặp người này là khi tên này quyết định đi tìm người nhà còn hắn thì đi thực hiện cái kế hoạch thống trị thế giới của mình.
Người này cười trong cay đắng: “Ha ha…! Bọn họ… bọn họ chết hết cả rồi! Khi tìm thấy thì họ đã trở thành đồng loại với cái thứ ăn thịt người kia rồi!”
Nam Phong thở dài, hắn chưa trải qua sinh ly từ biệt nên cũng không hiểu thấu cảm xúc của Vương Anh, thế nhưng hắn đồng cảm với người này, vợ chết bởi Zombie, người nhà biến thành chúng thì đúng là nỗi đau không ai thấu.
Thế nhưng Nam Phong cảm thấy có điều gì đó sai sai, giọng nói của người này dường như có vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát hơn, yểu điệu giống kiểu mới từ Thái về.
Hắn không biết tên này đã trải qua những gì khiến cho giọng nói của mình cũng bị biến đổi nhưng hẳn không hề tốt đẹp chút nào.
Để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Nam Phong thì người này cười gượng đáp: “Chắc anh cũng nhận ra rồi!”
Người này hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đúng vậy! Tôi đã bị Zombie gặm mất cái ấy mà người làm chuyện đó chính là Zombie mẹ của cô ấy! Nếu không phải được cải tạo bởi noãn ngọc thì tôi cũng đã biến thành một con Zombie rồi!”
Ôi! Một anh chàng đáng thương, vợ và ba mẹ chết, bản thân thì bị mẹ vợ BJ bằng mồm đến nát cái của quý! Nếu là hắn thì chắc hắn đã tự tử cho rồi!
Nam Phong ái ngại nhìn người đàn ông đáng thương Vương Anh này, đúng là người tốt chưa chắc sống lâu mà kẻ xấu thì tồn tại vạn năm.
“Vậy anh tìm tôi là muốn gì, chắc không phải là kể cho tôi nghe về thứ này chứ?” Nam Phong thâm thúy nhìn Vương Anh.
Vương Anh nắm chặt tay của mình lại nói: “Tôi muốn anh dạy cho tôi bản lĩnh, tôi muốn được báo thù lũ Zombie đó! Tôi muốn giết chết hết bọn chúng!”
Nam Phong nở nụ cười thần bí: “Được rồi! Tôi sẽ giúp đỡ anh!”
Vương Anh vui sướng hỏi: “Thật sao?”
Thực ra hắn cũng không quá tin tưởng rằng mình sẽ được Nam Phong đáp ứng yêu cầu này, dù sao thì hắn cũng không quá quen thuộc với vị thần nhân này, lần này hắn đến đây chỉ mang yếu tố may mắn, không ngờ lại thành công.
Nam Phong rút từ trong người ra một quyển sách rồi đưa cho Vương Anh và nói: “Nếu anh học được võ công trong quyển sách này thì tôi dám đảm bảo với anh, thù này sẽ được trả!”
Vương Anh nhìn vào bìa sách thì thấy được cái tên “Quỳ hoa bảo điển”, đúng là vật sinh ra dành cho hắn và hắn thì muốn tự sát không thôi, là một người địa cầu thế kỷ 21 thì cái tên “Quỳ hoa bảo điển” này chắc trẻ con cũng biết, luyện nó xong quá như thông báo với mọi người rằng hắn mới đi chuyển giới về dù cho bây giờ hắn cũng không khác là bao.
Những lãnh đạo cao cấp trong quân khu nhanh chóng phê duyệt yêu cầu của hắn, họ muốn buộc chặt Nam Phong cùng một chiến tuyến, một cường giả đi lại trong chiến trường như dạo chơi thì ai cũng muốn hết.
Hữu Tín mặt mày bí xị, hắn còn chưa kịp khai triển thần uy thì tàn quân Zombie đã bị đánh cho tan tác, ngay cả Zombie cấp hai cũng không đến phần của hắn làm cho tên này bực tức không thôi.
Nam Phong quyết định hành quân từ sớm, hắn để ra một ngày cho những quân nhân thu dọn hành trang và nói lời tạm biệt với thân nhân mình, tiến quân luôn đi cùng thương vong mặc dù hắn rất mạnh nhưng cũng chỉ có một người, hắn không thể phân thân chiếu cố cho cả một nhánh quân đội được.
Dương Dương thì sung sướng đến mất ngủ, cuối cùng nàng cũng được đi tìm kiếm cha mẹ mình, đã nửa năm không có tin tức gì của họ khiến cho nàng lo lắng không thôi.
Trong một gian phòng, ba người Hữu Tín, Đại Thành, Dương Dương đứng trước mặt Nam Phong với một mục đích duy nhất, đó chính là đòi quà.
Đại Thành thì thôi đi, cái tên này cũng không dám tự mình đứng ra mà chỉ bám theo.
Hữu Tín hưng phấn không thôi, hắn còn xin chủ động dẫn đội như thể sợ Nam Phong lãng quên mất việc này.
Khóe mắt Nam Phong co giật, ta là sư phụ của ngươi mà ngươi lại còn dám đòi quà, uổng công cho ta còn tìm cách gian lận thay cho ngươi, bây giờ lại bị ngươi cho một đòn chí mạng.
“E hèm! Ta đã nói có phần quà cho các ngươi vậy chắc chắn có không cần phải gấp rút!” Nam Phong chắp hai tay sau lưng ra vẻ cao thâm mạt trắc nói.
Dương Dương híp đôi mắt phượng của mình lại yêu kiều nói: “Vậy thì… quà đâu?”
Thời gian ở bên Nam Phong đã giúp nàng hiểu rất nhiều về người này, người này thuộc loại người “trong nóng ngoài lạnh”, bên ngoài thì hờ hững nhưng bên trong lại nóng hổi, hắn sống rất tình cảm với những người xung quanh mình, nhất là những người thân thuộc với hắn.
Hình ảnh cao nhân của Nam Phong nhanh chóng bị sụp đổ, hắn than ngắn thở dài không thôi, hắn cảm thấy không biết dạo này mình có quá dễ dãi với bọn họ không nữa.
Cuối cùng hắn đành thỏa hiệp nhưng vẫn cố vớt vát: “Được rồi! Để ta kể cho hai người nghe về một câu chuyện, câu chuyện kể về một con chim non trên cành muốn học bay thì phải đẩy ngã từ trên cao xuống cho nó tự lực cánh sinh, con mẹ rất đau lòng nhưng không thể không làm vậy!”
Hữu Tín ho nhẹ: “Vậy ý nghĩa rút ra ở đây là gì, đừng nói là… sư phụ không có quà đấy nhé!”
Cái đm… còn ra thể thống gì nữa không? Nam Phong giận tím mặt, cái tên đồ đệ đáng ghét này, đáng nhẽ trong hoàn cảnh như vậy thì phải đồng ý với hắn và nói ngã thật đau bay được càng xa, vậy nên con sẽ không đòi quà của sư phụ nữa mới đúng.
Đúng là cái loại bất hiếu!
Nam Phong không còn nhiều đồ trên người, trừ noãn ngọc và vàng ra thì hắn không còn gì để đưa cho mấy tên này, noãn ngọc thì hắn dự định sẽ đưa cho Diệp Thiếu Nam cùng với công pháp “Cửu Âm chân kinh” mà hắn mua được hồi trước, còn vàng tích góp mấy tháng nay, thứ gì chứ nó trong thời đại này là vô dụng nhất, ngoại trừ đẹp mắt ra thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Hắn đành nhịn đau dùng những điểm tích lũy ít ỏi của mình đổi ra ba quả địa lôi chuyên chém giết cao thủ cảnh giới “Hóa khí kỳ”, là một pháp bảo hiếm có.
Bom đạn bây giờ đã vô dụng với những cao thủ “Hóa khí kỳ” trừ phi dùng bom hạt nhân ra còn không thì không có tác dụng gì với họ, vậy mà khỏa địa hỏa này lại có thể đánh chết tươi cao thủ cảnh giới như vậy là một vật không hề tầm thường.
Hắn bị cái hệ thống chết tiệt này chém đến sáu điểm một quả như muốn giết người, lần này hắn quyết định sẽ mặc cùng cái hệ thống chết tiệt này đến cùng.
Cuối cùng hắn thành công mua được ba quả với giá chín điểm, điểm tích lũy trong hệ thống cũng chẳng còn là bao, chắc chỉ đủ đi về mấy chuyến.
Ba tên này sờ loạn địa lôi thích thú không thôi cho đến khi hắn nói ra công dụng của nó có thể nổ chết tươi cao thủ “Hóa khí kỳ” thì ba tên này mới không làm loạn nữa mà thận trọng cất đi.
Nam Phong chỉ vì cái sỹ mà bị chém đau một lần khiến cho hắn chẳng còn tâm trí nào nữa, hắn quyết định đi dạo xung quanh để giải sầu.
Đi lại một hồi hắn cảm giác có người đang theo dõi, kẻ này cũng chẳng phải chuyên nghiệp gì đích thị là một tên gà mờ, cuối cùng hắn quyết định dụ tên này ra.
Nam Phong lạnh lùng nói: “Bám theo ta lâu như vậy mà còn không đi ra?”
Từ trong góc khuất một nam thanh nhiên tầm ba mươi tuổi xuất hiện, Nam Phong nhìn thấy người này thì ngạc nhiên thốt lên: “Anh là…”
Người này cười trừ nói: “Đúng vậy! Tôi đây, Vương Anh hồi trước, thật không ngờ anh vẫn còn nhớ được tôi!”
Nam Phong nhân ra ngay người này vì đây chính là người đầu tiên mà hắn gặp được khi đến thế giới này và cũng là người đầu tiên mà hắn cứu thoát.
Nam Phong nghi vấn hỏi: “Tại sao anh lại có mặt ở đây, chẳng phải anh đang đi tìm người nhà của mình sao?”
Hắn nhớ lần cuối cùng gặp người này là khi tên này quyết định đi tìm người nhà còn hắn thì đi thực hiện cái kế hoạch thống trị thế giới của mình.
Người này cười trong cay đắng: “Ha ha…! Bọn họ… bọn họ chết hết cả rồi! Khi tìm thấy thì họ đã trở thành đồng loại với cái thứ ăn thịt người kia rồi!”
Nam Phong thở dài, hắn chưa trải qua sinh ly từ biệt nên cũng không hiểu thấu cảm xúc của Vương Anh, thế nhưng hắn đồng cảm với người này, vợ chết bởi Zombie, người nhà biến thành chúng thì đúng là nỗi đau không ai thấu.
Thế nhưng Nam Phong cảm thấy có điều gì đó sai sai, giọng nói của người này dường như có vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát hơn, yểu điệu giống kiểu mới từ Thái về.
Hắn không biết tên này đã trải qua những gì khiến cho giọng nói của mình cũng bị biến đổi nhưng hẳn không hề tốt đẹp chút nào.
Để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Nam Phong thì người này cười gượng đáp: “Chắc anh cũng nhận ra rồi!”
Người này hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đúng vậy! Tôi đã bị Zombie gặm mất cái ấy mà người làm chuyện đó chính là Zombie mẹ của cô ấy! Nếu không phải được cải tạo bởi noãn ngọc thì tôi cũng đã biến thành một con Zombie rồi!”
Ôi! Một anh chàng đáng thương, vợ và ba mẹ chết, bản thân thì bị mẹ vợ BJ bằng mồm đến nát cái của quý! Nếu là hắn thì chắc hắn đã tự tử cho rồi!
Nam Phong ái ngại nhìn người đàn ông đáng thương Vương Anh này, đúng là người tốt chưa chắc sống lâu mà kẻ xấu thì tồn tại vạn năm.
“Vậy anh tìm tôi là muốn gì, chắc không phải là kể cho tôi nghe về thứ này chứ?” Nam Phong thâm thúy nhìn Vương Anh.
Vương Anh nắm chặt tay của mình lại nói: “Tôi muốn anh dạy cho tôi bản lĩnh, tôi muốn được báo thù lũ Zombie đó! Tôi muốn giết chết hết bọn chúng!”
Nam Phong nở nụ cười thần bí: “Được rồi! Tôi sẽ giúp đỡ anh!”
Vương Anh vui sướng hỏi: “Thật sao?”
Thực ra hắn cũng không quá tin tưởng rằng mình sẽ được Nam Phong đáp ứng yêu cầu này, dù sao thì hắn cũng không quá quen thuộc với vị thần nhân này, lần này hắn đến đây chỉ mang yếu tố may mắn, không ngờ lại thành công.
Nam Phong rút từ trong người ra một quyển sách rồi đưa cho Vương Anh và nói: “Nếu anh học được võ công trong quyển sách này thì tôi dám đảm bảo với anh, thù này sẽ được trả!”
Vương Anh nhìn vào bìa sách thì thấy được cái tên “Quỳ hoa bảo điển”, đúng là vật sinh ra dành cho hắn và hắn thì muốn tự sát không thôi, là một người địa cầu thế kỷ 21 thì cái tên “Quỳ hoa bảo điển” này chắc trẻ con cũng biết, luyện nó xong quá như thông báo với mọi người rằng hắn mới đi chuyển giới về dù cho bây giờ hắn cũng không khác là bao.
Danh sách chương