Khi mặt trời ló dạ, những tia nắng ban mai xuyên qua từng khe cửa cũng là lúc Nam Phong thức dậy, đầu của hắn đau như búa bổ, hắn đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, hắn nhớ rằng sau khi uống say thì hắn đã trở về phòng của mình và gặp được Yu Mina, hắn và nàng đã cùng trải qua một đêm mặn nồng như ước muốn bấy lâu nay của hắn.
Đợi chút! Yu Mina! Tại sao lại có Yu Mina ở đây? Đầu óc mơ màng của Nam Phong chợt tỉnh táo trở lại, hắn tung người bật dậy và nhìn thấy người mà hắn không nên thấy.
Đúng vậy! Người đang thu mình nằm trong chiếc chăn trắng mỏng chính là Dương Dương, cô gái mạnh mẽ và cũng là chị của tiểu đồ đệ.
Trong đầu của hắn lúc này chỉ bùng nổ ba từ “Thôi! Xong rồi!” chỉ còn thiếu có người bước vào và nói “Biết ngay mà!” nữa thôi.
Dương Dương cảm nhận được người đàn ông nằm kế bên mình đã tỉnh giấc thì nàng cũng dụi đôi mắt của mình.
Khi chuẩn bị nhích người ngồi dậy thì một cơn đau thấu tim chạy dọc xuyên xuốt cơ thể của nàng khiến cho nàng lại ngã nằm xuống.
Cơn đau này chính là dấu hiệu cho việc nàng đã trở thành một người phụ nữ chứ không còn là một cô gái đơn thuần như trước và người làm ra việc này lại chính là người mà nàng thầm thương trộm nhớ.
Đêm hôm đó khi Nam Phong bước vào phòng thì Dương Dương cảm giác hồi hộp vô cùng, rất nhiều ảo tưởng hiện ra trong đầu của nàng như “Chẳng lẽ hắn thật sự có ý với mình hay hắn thích mình sao, vậy thì mình nên làm thế nào đây…”, nhưng khi nghe tên của một cô gái khác được thốt ra từ chính miệng của hắn thì cảm xúc ngọt ngào đó bỗng tuột dốc không phanh.
Nàng tự nhủ là mình sẽ dùng cách này để báo đáp ân tình của hắn, đối với một cô gái lại còn sinh tồn trong thời kỳ mạt thế thì nàng không có gì có thể báo đáp được ân cứu mạng bằng chính cơ thể của mình vì nàng biết hắn rất mạnh mẽ, không có gì mà hắn không thể làm được và không có gì mà hắn không có, thế nên đây chính là cách duy nhất.
Hãy coi đây chính là ảo tưởng cuối cùng của nàng, sau ngày hôm nay nàng và hắn sẽ đi hai con đường riêng biệt, lúc đó nàng sẽ không còn cảm thấy phải hối tiếc nữa.
Nhắm đôi mắt của mình lại chờ đợi người đàn ông đó tiến vào bên trong cơ thể mà một giọt nước mắt của nàng không kìm được bỗng chảy xuống, nó cất chứa bên trong cả sung sướng, hạnh phúc cũng như đau khổ tột cùng.
Dương Dương cố gượng người dậy mỉm cười nhìn Nam Phong nói: “Không sao hết, đây chính là tôi tự nguyện cũng như trả lại những gì mà anh đã làm cho tôi, mặc dù tôi biết nó vẫn chưa là gì cả thế nhưng đây là tất cả những gì mà tôi có!”
Đầu óc của Nam Phong lúc này đang quay cuồng mà không để ý thấy biểu cảm đau đớn của Dương Dương, lúc này hắn chỉ nghĩ đến việc nên giải quyết thế nào, ở hiện tại hắn đã có Yu Mina và Mộ Dung Tuyết còn đang đau đầu về chuyện của Kiều Vy, thật sự hắn không muốn vướng thêm vào bất cứ nợ tình nào nữa.
Hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm tình, có những thứ một khi đã làm thì phải đối mặt với nó, hắn đã làm ra việc này thì hắn phải có trách nhiệm.
Nam Phong lúc này mới nhìn Dương Dương kỹ hơn, dáng vẻ mệt mỏi pha chút đau đớn, thất vọng, cùng với một vệt máu đỏ vương lại trên ga trải giường trắng muột lại càng rõ nét hơn nữa.
Hắn giật mình thốt lên một tiếng: “A! Cô vẫn còn là một xử nữ!”
Thấy mình lỡ lời hắn ấp úng nói: “Không phải chỉ là…”
Trông thấy biểu cảm đó của Nam Phong càng khiến cho Dương Dương đau đớn hơn nữa, nàng thất thểu nói: “Chẳng lẽ trong mắt của anh tôi là người con gái như vậy sao…”
Nam Phong đứng hình, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, với một cô gái ở thế kỷ hai mốt cùng tư tưởng thông thoáng thì không nên đặt nặng vào vấn đề trinh tiết, đã vậy nàng còn là tiểu thư của một gia đình giàu có, kể cả không phải thuộc dạng ăn chơi đua đòi thì cũng nên có vài ba mối tình, chứ không giống như hắn là một tên xử nam chính hiệu, suốt ngày chỉ biết chơi game xem Playboy, Maxim.
Dương Dương cảm thấy thất vọng, nàng cố nhích người dậy và rời khỏi nơi này, nàng không muốn bộc lộ biểu cảm yếu đuối của mình cho người đàn ông này xem.
Mặc dù là một tên ngốc thì Nam Phong cũng nhận ra được điều đó, hắn cảm thấy nếu mình không làm gì thì sẽ mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Nam Phong vội lao đến ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Dương Dương.
Dương Dương bật khóc nức nở nói: “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh thương hại, hãy để tôi đi với lòng tự trọng của mình!”
Vừa nói nước mắt của nàng lại càng tuôn trào, dù cho đối mặt với nghịch cảnh hay gặp phải sự tra tấn của những tên ác bá thì nàng cũng chưa từng khóc, thế nhưng lúc này nước mắt của nàng đã rơi vì người đàn ông mà nàng yêu quý.
“Không, ta sẽ không buông nàng ra đâu, hãy để cho ta có cơ hội được chuộc lỗi!” Nam Phong nhất quyết không buông bỏ Dương Dương, dù cho nàng đã đạt đến cảnh giới luyện khí nhưng khi đối mặt với một cao thủ Hóa khí kỳ thì nàng cũng chẳng có một chút phản kháng nào cả.
Dương Dương mở miệng cắn mạnh vào mu bàn tay của Nam Phong, với cơ thể của hắn thì điều này chẳng đáng là gì nhưng vì sợ nàng bị ngộ thương nên hắn đã nới lỏng cơ thể của mình ra và để lại ở đó một vết răng sâu hoắm có rướm chút máu đỏ tươi.
Nhả hàm răng của mình ra Dương Dương vẫn không muốn từ bỏ ý định, nàng lách người muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Nam Phong nhưng bất thành và bị hắn ta bắt lại, hắn xoay nàng một cái từ tư thế ôm phía sau thành mặt đối mặt.
Nam Phong cưỡng hôn nàng, đúng vậy, chính là cưỡng hôn dưới con mắt trợn tròn của Dương Dương nhưng sau đó đôi mắt của nàng khép hờ lại và từ bị cưỡng ép trở thành tận hưởng.
Sau nụ hôn kiểu Pháp dài như một thế kỷ cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, Dương Dương tựa vào lòng của Nam Phong với vẻ mặt mãn nguyện, nàng nghĩ: “Thì ra hắn vẫn còn yêu mình, kể cả có cô gái khác thì sao, nếu đã yêu người này nàng nguyện chấp nhận tất cả!”
Nghĩ là vậy nhưng ghen vốn là bản tính của mỗi con người, Dương Dương vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Yu Mina là ai?”
Ôm một cô gái trong lòng lại còn nói về một cô gái khác chính là một điều cấm kỵ của nam nhân thế nhưng hắn đã coi Dương Dương là nữ nhân của mình vậy nên sẽ không cố gắng dấu diếm nàng điều gì.
“Yu Mina sao? Nàng ấy là cô gái đẹp nhất và lương thiện nhất mà ta đã từng gặp! Cô ấy đã giúp ta trong thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, ta nguyện dùng tính mạng này để yêu thương cô ấy!” Nam Phong hồi tưởng lại quá khứ gặp gỡ và làm quen với Yu Mina với vẻ mặt hạnh phúc.
“Ta thật ghen tỵ với cô ấy!” Dương Dương có chút buồn trong lòng nhưng vẫn say đắm nhìn Nam Phong.
“Không biết cô ấy có ở đây không?”
Nam Phong nhìn xa xăm nói: “Nàng ấy ư? Nàng ấy đang ở một nơi rất xa…”
Dương Dương vội ôm trầm lấy Nam Phong và nhẹ nhàng nói: “Đừng nói gì nữa cả, ta không nguyện có một tình yêu cao đẹp như cô ấy nhưng ta sẽ dùng hết tình yêu của mình để chăm sóc chàng!”
Nam Phong đớ người, hắn cảm thấy hình như có sự hiểu lầm không nhẹ ở đây thế nhưng hắn cũng lười giải thích, hắn dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa cả Dương Dương và Hữu Tín theo cùng trở về thời đại của mình, lúc đó cho các nàng gặp nhau rồi giải thích một lượt cũng được.
Dương Dương trưng ra biểu cảm đáng thương nhìn Nam Phong: “Ưm…! Ta muốn…”
Vâng! Với thân hình nuột nà, vẻ mặt ngây thơ, khả ái như vậy làm sao một thằng đàn ông có thể cưỡng lại được và thế là Nam Phong lại tiếp tục quần chiến với Dương Dương thêm một lần nữa.
…
Đến giữa trưa ngày hôm đó Nam Phong mới từ từ bước ra khỏi chăn, mùi hương hoa nhài vẫn còn phảng phất đâu đây khiến cho hắn lưu luyến không thôi nhưng vẫn không thể không rời bỏ, hắn còn nhiệm vụ của mình với lại thời gian của thế giới này không cho phép, chỉ đành để Dương Dương chịu một chút cực khổ.
Hắn quyết định sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi đưa nàng và Hữu Tín trở về thời hiện đại.
Hắn không biết cách đó có thành công hay không thế nhưng nếu hắn có thể đến được đây thì cũng có thể đưa người khác từ thời đại này vượt qua trăm năm đến thời đại của mình.
“Chắc không khó như mình tưởng?” Nam Phong tự nhủ trong lòng.
Nghĩ một hồi hắn quyết định liên lạc với hệ thống: “Này hệ thống, có cách nào để đưa một người từ quá khứ trở về hiện đại với ta hay không?”
Đáp lại hắn là một hồi im lặng nhưng cuối cùng hệ thống đã quyết định lên tiếng.
[Có! Thế nhưng hệ thống không khuyến khích ký chủ làm điều đó, có những thứ số phận đã an bài dù muốn cũng không thể thay đổi được! Tất cả đều tùy vào duyên phận!]
Nam Phong “hừ” nhẹ một cái rồi nói: “Ta mặc kệ nhà ngươi, Dương Dương với Hữu Tín ta ăn chắc rồi! Ta sẽ đưa hai người họ đi theo sau khi hoàn thành nhiệm vụ!”
[Vậy thì tùy thuộc vào quyết định của ký chủ!]
Sau đó hệ thống không tiếp tục lên tiếng nữa còn Nam Phong thì nhìn Dương Dương một hồi cũng quyết định khép hờ cửa và bước ra ngoài.
Dương Dương đang nằm yên lặng trên giường bỗng mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra, một dòng nước vẫn còn vương trên khóe mi như một bông hoa đâm trồi nảy lộc tìm kiếm hy vọng.
Dương Dương thì thào nói: “Nam Phong, em sẽ chờ đợi ngày anh trở về!”
…
“Sư phụ chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!” Hữu Tín hấp háy đôi mắt nhìn Nam Phong.
Cậu nhóc vẫn chưa hiểu gì về tình yêu thế nhưng lại biết Nam Phong đã ở trong phòng của chị mình ròng rã một đêm, hắn biết sư phụ đã có ý khác với chị vì cha mẹ hắn cũng thế, khi tình cảm mặn nồng cũng làm y như sư phụ và chị, cô nam quả nữ cùng nhau tâm sự nhẹ nhàng trong phòng kín.
Khi đó hắn có hỏi mẹ mình vì sao lại như vậy thì mẹ hắn có trả lời: “Khi nào con lớn lên và gặp một người mà mình yêu thích thì con sẽ giống như ba mẹ lúc này!”
Càng hồi tưởng lại quá khứ Hữu Tín lại càng cảm giác đau nhói trong lòng, hắn rất muốn tất cả chỉ là một giấc mơ và hắn lúc này vẫn còn ở bên vòng tay của cha mẹ như bao đứa trẻ khác nhưng hắn biết tất cả đều không thể trở về như trước nữa, thế nhưng hắn cũng biết một điều rằng lúc này hắn đã có những người thân mới cũng yêu thương hắn như cha mẹ mình.
“Cha mẹ, nếu người ở trên cao thì bây giờ tiểu Bá đang rất hạnh phúc, mọi người không cần phải lo lắng cho con nữa đâu!” Hữu Tín nhìn lên trời thì thào nói.
Hắn có ảo giác rằng cha mẹ đang đứng ở trên cao mỉm cười với hắn rồi cùng nắm tay nhau đi về phía hoàng hôn.
Hữu Tín nhẹ nhàng nở nụ cười như tìm lại được hạnh phúc bấy lâu nay đã đánh mất.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nam Phong tò mò hỏi.
Hắn không hiểu tiểu đồ đệ của mình mới có tý tuổi lại lắm tâm sự như vậy, hắn nghĩ hay là vì xa cha mẹ từ sớm nên mới thế, càng nghĩ hắn càng muốn bù đắp thêm tình yêu cho độ đệ nhí này của mình nhiều hơn nữa.
“Không có gì đâu ạ, chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!”
***
Khi tổ đội của Nam Phong rời đi không lâu thì một bóng hình mờ ảo xuất hiện.
Tên này mặc một bộ quần áo bó màu vàng xen lẫn màu đen bên trong, trước ngực là một biểu tượng kỳ dị hình tia sét màu đỏ, khuôn mặt thì rung động ở tần số cao khiến cho người khác nhìn vào không thể phân biệt ra hắn là ai.
Tên này nở nụ cười tà ác nói: “Vậy ra hắn chính là người mà “Người đó” nhắc đến hay sao? Cũng chẳng sao cả, nhiệm vụ của ta chỉ là đem cô gái này đến chỗ của tên đó mà thôi! Dù sao ta cũng chỉ là một “Hermes”*, vỗn dĩ cũng chẳng có quyền hạn để đi quản chuyện của “Người đó”!”
Nói xong tên này biến mất một cách nhanh chóng mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nếu có thể cũng chỉ nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ di chuyển với vận tốc cực nhanh trong không khí.
(Hermes: là thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần,…, vị thần này cũng là người đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và dẫn đường cho các linh hồn đến với cánh cửa địa ngục. Vị thần này cũng sở hữu một tốc độ kinh khủng, có thể nói là vị thần nhanh nhất trong tất cả các vị thần trên đỉnh Olympus.)
Đợi chút! Yu Mina! Tại sao lại có Yu Mina ở đây? Đầu óc mơ màng của Nam Phong chợt tỉnh táo trở lại, hắn tung người bật dậy và nhìn thấy người mà hắn không nên thấy.
Đúng vậy! Người đang thu mình nằm trong chiếc chăn trắng mỏng chính là Dương Dương, cô gái mạnh mẽ và cũng là chị của tiểu đồ đệ.
Trong đầu của hắn lúc này chỉ bùng nổ ba từ “Thôi! Xong rồi!” chỉ còn thiếu có người bước vào và nói “Biết ngay mà!” nữa thôi.
Dương Dương cảm nhận được người đàn ông nằm kế bên mình đã tỉnh giấc thì nàng cũng dụi đôi mắt của mình.
Khi chuẩn bị nhích người ngồi dậy thì một cơn đau thấu tim chạy dọc xuyên xuốt cơ thể của nàng khiến cho nàng lại ngã nằm xuống.
Cơn đau này chính là dấu hiệu cho việc nàng đã trở thành một người phụ nữ chứ không còn là một cô gái đơn thuần như trước và người làm ra việc này lại chính là người mà nàng thầm thương trộm nhớ.
Đêm hôm đó khi Nam Phong bước vào phòng thì Dương Dương cảm giác hồi hộp vô cùng, rất nhiều ảo tưởng hiện ra trong đầu của nàng như “Chẳng lẽ hắn thật sự có ý với mình hay hắn thích mình sao, vậy thì mình nên làm thế nào đây…”, nhưng khi nghe tên của một cô gái khác được thốt ra từ chính miệng của hắn thì cảm xúc ngọt ngào đó bỗng tuột dốc không phanh.
Nàng tự nhủ là mình sẽ dùng cách này để báo đáp ân tình của hắn, đối với một cô gái lại còn sinh tồn trong thời kỳ mạt thế thì nàng không có gì có thể báo đáp được ân cứu mạng bằng chính cơ thể của mình vì nàng biết hắn rất mạnh mẽ, không có gì mà hắn không thể làm được và không có gì mà hắn không có, thế nên đây chính là cách duy nhất.
Hãy coi đây chính là ảo tưởng cuối cùng của nàng, sau ngày hôm nay nàng và hắn sẽ đi hai con đường riêng biệt, lúc đó nàng sẽ không còn cảm thấy phải hối tiếc nữa.
Nhắm đôi mắt của mình lại chờ đợi người đàn ông đó tiến vào bên trong cơ thể mà một giọt nước mắt của nàng không kìm được bỗng chảy xuống, nó cất chứa bên trong cả sung sướng, hạnh phúc cũng như đau khổ tột cùng.
Dương Dương cố gượng người dậy mỉm cười nhìn Nam Phong nói: “Không sao hết, đây chính là tôi tự nguyện cũng như trả lại những gì mà anh đã làm cho tôi, mặc dù tôi biết nó vẫn chưa là gì cả thế nhưng đây là tất cả những gì mà tôi có!”
Đầu óc của Nam Phong lúc này đang quay cuồng mà không để ý thấy biểu cảm đau đớn của Dương Dương, lúc này hắn chỉ nghĩ đến việc nên giải quyết thế nào, ở hiện tại hắn đã có Yu Mina và Mộ Dung Tuyết còn đang đau đầu về chuyện của Kiều Vy, thật sự hắn không muốn vướng thêm vào bất cứ nợ tình nào nữa.
Hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm tình, có những thứ một khi đã làm thì phải đối mặt với nó, hắn đã làm ra việc này thì hắn phải có trách nhiệm.
Nam Phong lúc này mới nhìn Dương Dương kỹ hơn, dáng vẻ mệt mỏi pha chút đau đớn, thất vọng, cùng với một vệt máu đỏ vương lại trên ga trải giường trắng muột lại càng rõ nét hơn nữa.
Hắn giật mình thốt lên một tiếng: “A! Cô vẫn còn là một xử nữ!”
Thấy mình lỡ lời hắn ấp úng nói: “Không phải chỉ là…”
Trông thấy biểu cảm đó của Nam Phong càng khiến cho Dương Dương đau đớn hơn nữa, nàng thất thểu nói: “Chẳng lẽ trong mắt của anh tôi là người con gái như vậy sao…”
Nam Phong đứng hình, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, với một cô gái ở thế kỷ hai mốt cùng tư tưởng thông thoáng thì không nên đặt nặng vào vấn đề trinh tiết, đã vậy nàng còn là tiểu thư của một gia đình giàu có, kể cả không phải thuộc dạng ăn chơi đua đòi thì cũng nên có vài ba mối tình, chứ không giống như hắn là một tên xử nam chính hiệu, suốt ngày chỉ biết chơi game xem Playboy, Maxim.
Dương Dương cảm thấy thất vọng, nàng cố nhích người dậy và rời khỏi nơi này, nàng không muốn bộc lộ biểu cảm yếu đuối của mình cho người đàn ông này xem.
Mặc dù là một tên ngốc thì Nam Phong cũng nhận ra được điều đó, hắn cảm thấy nếu mình không làm gì thì sẽ mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Nam Phong vội lao đến ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Dương Dương.
Dương Dương bật khóc nức nở nói: “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh thương hại, hãy để tôi đi với lòng tự trọng của mình!”
Vừa nói nước mắt của nàng lại càng tuôn trào, dù cho đối mặt với nghịch cảnh hay gặp phải sự tra tấn của những tên ác bá thì nàng cũng chưa từng khóc, thế nhưng lúc này nước mắt của nàng đã rơi vì người đàn ông mà nàng yêu quý.
“Không, ta sẽ không buông nàng ra đâu, hãy để cho ta có cơ hội được chuộc lỗi!” Nam Phong nhất quyết không buông bỏ Dương Dương, dù cho nàng đã đạt đến cảnh giới luyện khí nhưng khi đối mặt với một cao thủ Hóa khí kỳ thì nàng cũng chẳng có một chút phản kháng nào cả.
Dương Dương mở miệng cắn mạnh vào mu bàn tay của Nam Phong, với cơ thể của hắn thì điều này chẳng đáng là gì nhưng vì sợ nàng bị ngộ thương nên hắn đã nới lỏng cơ thể của mình ra và để lại ở đó một vết răng sâu hoắm có rướm chút máu đỏ tươi.
Nhả hàm răng của mình ra Dương Dương vẫn không muốn từ bỏ ý định, nàng lách người muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Nam Phong nhưng bất thành và bị hắn ta bắt lại, hắn xoay nàng một cái từ tư thế ôm phía sau thành mặt đối mặt.
Nam Phong cưỡng hôn nàng, đúng vậy, chính là cưỡng hôn dưới con mắt trợn tròn của Dương Dương nhưng sau đó đôi mắt của nàng khép hờ lại và từ bị cưỡng ép trở thành tận hưởng.
Sau nụ hôn kiểu Pháp dài như một thế kỷ cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, Dương Dương tựa vào lòng của Nam Phong với vẻ mặt mãn nguyện, nàng nghĩ: “Thì ra hắn vẫn còn yêu mình, kể cả có cô gái khác thì sao, nếu đã yêu người này nàng nguyện chấp nhận tất cả!”
Nghĩ là vậy nhưng ghen vốn là bản tính của mỗi con người, Dương Dương vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Yu Mina là ai?”
Ôm một cô gái trong lòng lại còn nói về một cô gái khác chính là một điều cấm kỵ của nam nhân thế nhưng hắn đã coi Dương Dương là nữ nhân của mình vậy nên sẽ không cố gắng dấu diếm nàng điều gì.
“Yu Mina sao? Nàng ấy là cô gái đẹp nhất và lương thiện nhất mà ta đã từng gặp! Cô ấy đã giúp ta trong thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, ta nguyện dùng tính mạng này để yêu thương cô ấy!” Nam Phong hồi tưởng lại quá khứ gặp gỡ và làm quen với Yu Mina với vẻ mặt hạnh phúc.
“Ta thật ghen tỵ với cô ấy!” Dương Dương có chút buồn trong lòng nhưng vẫn say đắm nhìn Nam Phong.
“Không biết cô ấy có ở đây không?”
Nam Phong nhìn xa xăm nói: “Nàng ấy ư? Nàng ấy đang ở một nơi rất xa…”
Dương Dương vội ôm trầm lấy Nam Phong và nhẹ nhàng nói: “Đừng nói gì nữa cả, ta không nguyện có một tình yêu cao đẹp như cô ấy nhưng ta sẽ dùng hết tình yêu của mình để chăm sóc chàng!”
Nam Phong đớ người, hắn cảm thấy hình như có sự hiểu lầm không nhẹ ở đây thế nhưng hắn cũng lười giải thích, hắn dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa cả Dương Dương và Hữu Tín theo cùng trở về thời đại của mình, lúc đó cho các nàng gặp nhau rồi giải thích một lượt cũng được.
Dương Dương trưng ra biểu cảm đáng thương nhìn Nam Phong: “Ưm…! Ta muốn…”
Vâng! Với thân hình nuột nà, vẻ mặt ngây thơ, khả ái như vậy làm sao một thằng đàn ông có thể cưỡng lại được và thế là Nam Phong lại tiếp tục quần chiến với Dương Dương thêm một lần nữa.
…
Đến giữa trưa ngày hôm đó Nam Phong mới từ từ bước ra khỏi chăn, mùi hương hoa nhài vẫn còn phảng phất đâu đây khiến cho hắn lưu luyến không thôi nhưng vẫn không thể không rời bỏ, hắn còn nhiệm vụ của mình với lại thời gian của thế giới này không cho phép, chỉ đành để Dương Dương chịu một chút cực khổ.
Hắn quyết định sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi đưa nàng và Hữu Tín trở về thời hiện đại.
Hắn không biết cách đó có thành công hay không thế nhưng nếu hắn có thể đến được đây thì cũng có thể đưa người khác từ thời đại này vượt qua trăm năm đến thời đại của mình.
“Chắc không khó như mình tưởng?” Nam Phong tự nhủ trong lòng.
Nghĩ một hồi hắn quyết định liên lạc với hệ thống: “Này hệ thống, có cách nào để đưa một người từ quá khứ trở về hiện đại với ta hay không?”
Đáp lại hắn là một hồi im lặng nhưng cuối cùng hệ thống đã quyết định lên tiếng.
[Có! Thế nhưng hệ thống không khuyến khích ký chủ làm điều đó, có những thứ số phận đã an bài dù muốn cũng không thể thay đổi được! Tất cả đều tùy vào duyên phận!]
Nam Phong “hừ” nhẹ một cái rồi nói: “Ta mặc kệ nhà ngươi, Dương Dương với Hữu Tín ta ăn chắc rồi! Ta sẽ đưa hai người họ đi theo sau khi hoàn thành nhiệm vụ!”
[Vậy thì tùy thuộc vào quyết định của ký chủ!]
Sau đó hệ thống không tiếp tục lên tiếng nữa còn Nam Phong thì nhìn Dương Dương một hồi cũng quyết định khép hờ cửa và bước ra ngoài.
Dương Dương đang nằm yên lặng trên giường bỗng mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra, một dòng nước vẫn còn vương trên khóe mi như một bông hoa đâm trồi nảy lộc tìm kiếm hy vọng.
Dương Dương thì thào nói: “Nam Phong, em sẽ chờ đợi ngày anh trở về!”
…
“Sư phụ chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!” Hữu Tín hấp háy đôi mắt nhìn Nam Phong.
Cậu nhóc vẫn chưa hiểu gì về tình yêu thế nhưng lại biết Nam Phong đã ở trong phòng của chị mình ròng rã một đêm, hắn biết sư phụ đã có ý khác với chị vì cha mẹ hắn cũng thế, khi tình cảm mặn nồng cũng làm y như sư phụ và chị, cô nam quả nữ cùng nhau tâm sự nhẹ nhàng trong phòng kín.
Khi đó hắn có hỏi mẹ mình vì sao lại như vậy thì mẹ hắn có trả lời: “Khi nào con lớn lên và gặp một người mà mình yêu thích thì con sẽ giống như ba mẹ lúc này!”
Càng hồi tưởng lại quá khứ Hữu Tín lại càng cảm giác đau nhói trong lòng, hắn rất muốn tất cả chỉ là một giấc mơ và hắn lúc này vẫn còn ở bên vòng tay của cha mẹ như bao đứa trẻ khác nhưng hắn biết tất cả đều không thể trở về như trước nữa, thế nhưng hắn cũng biết một điều rằng lúc này hắn đã có những người thân mới cũng yêu thương hắn như cha mẹ mình.
“Cha mẹ, nếu người ở trên cao thì bây giờ tiểu Bá đang rất hạnh phúc, mọi người không cần phải lo lắng cho con nữa đâu!” Hữu Tín nhìn lên trời thì thào nói.
Hắn có ảo giác rằng cha mẹ đang đứng ở trên cao mỉm cười với hắn rồi cùng nắm tay nhau đi về phía hoàng hôn.
Hữu Tín nhẹ nhàng nở nụ cười như tìm lại được hạnh phúc bấy lâu nay đã đánh mất.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nam Phong tò mò hỏi.
Hắn không hiểu tiểu đồ đệ của mình mới có tý tuổi lại lắm tâm sự như vậy, hắn nghĩ hay là vì xa cha mẹ từ sớm nên mới thế, càng nghĩ hắn càng muốn bù đắp thêm tình yêu cho độ đệ nhí này của mình nhiều hơn nữa.
“Không có gì đâu ạ, chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!”
***
Khi tổ đội của Nam Phong rời đi không lâu thì một bóng hình mờ ảo xuất hiện.
Tên này mặc một bộ quần áo bó màu vàng xen lẫn màu đen bên trong, trước ngực là một biểu tượng kỳ dị hình tia sét màu đỏ, khuôn mặt thì rung động ở tần số cao khiến cho người khác nhìn vào không thể phân biệt ra hắn là ai.
Tên này nở nụ cười tà ác nói: “Vậy ra hắn chính là người mà “Người đó” nhắc đến hay sao? Cũng chẳng sao cả, nhiệm vụ của ta chỉ là đem cô gái này đến chỗ của tên đó mà thôi! Dù sao ta cũng chỉ là một “Hermes”*, vỗn dĩ cũng chẳng có quyền hạn để đi quản chuyện của “Người đó”!”
Nói xong tên này biến mất một cách nhanh chóng mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nếu có thể cũng chỉ nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ di chuyển với vận tốc cực nhanh trong không khí.
(Hermes: là thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần,…, vị thần này cũng là người đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và dẫn đường cho các linh hồn đến với cánh cửa địa ngục. Vị thần này cũng sở hữu một tốc độ kinh khủng, có thể nói là vị thần nhanh nhất trong tất cả các vị thần trên đỉnh Olympus.)
Danh sách chương