Đi được một hồi lâu, cuối cùng Nam Phong cũng tìm thấy nơi mà cư dân sinh sống. Trước mắt hắn lúc này là Thạch Vũ trấn. Nơi này lúc trước vô cùng náo nhịp và phồn hoa, nhưng từ khi chiến tranh bùng nổ thì sự phồn hoa nơi đây đã không còn nữa, mà thay vào đó là vẻ đìu hiu, cô quạnh.

Người dân sinh sống tại nơi đây, người thì cố gắng bám trụ ở lại, còn người vì không chịu nổi được nữa đành phải dứt áo ra đi, chạy nạn lên những nơi như kinh thành, hoặc là những làng trấn bình yên nơi chiến tranh vẫn còn chưa lan đến.

Trên đường phố lúc này không còn dáng vẻ nhộn nhịp khi xưa mà thay vào đó là sự thưa thớt, trên đường lúc này chỉ thấy những nhân sỹ giang hồ tấp nập ra vào. Những nhân sỹ này tập trung tại nơi đây với nhiều mục đích khác nhau. Có người muốn được đầu quân cho triều đình để tiến thân lập nghiệp, có người chỉ vì tò mò và muốn được trải nghiệm cuộc sống chiến tranh mà đến đây.

Nam Phong tiến vào trong một khách điếm gần đó. Khi mà hắn bước chân vào thì đã nhận được vô số ánh mắt kỳ dị hướng tới. Có người chỉ hiếu kỳ và nhìn lướt qua, nhưng có người lại nhìn chằm chằm vào hắn tỏ vẻ thích thú, điều đó khiến cho Nam Phong không vui chút nào.

“Tiểu nhị, qua đây!” Nam Phong chọn cho mình một góc khuất ít người chú ý đến. Kể cả như vậy thì vẫn có rất nhiều ánh nhìn vẫn không bỏ qua cho hắn, khiến cho Nam Phong vô cùng bực tức, hắn nghĩ: “Mẹ nó! Có cái gì đáng nhìn vậy? Chỉ là anh đây soái hơn một chút thôi mà!”

Nhưng cũng chỉ được một lúc thì những ánh nhìn bắt đầu tản ra và khách điếm trở lại với hiện trạng ban đầu của nó.

“Khách quan, ngài muốn gọi gì à?”

“Mang cho ta thứ ngon nhất của bổn tiệm ra đây!”

“Vâng ạ! Khách quan xin hãy chờ một chút!”

Nam Phong để ý thấy, đến cả tên tiểu nhị cũng nhìn vào hắn với ánh mắt quái dị và hiếu kỳ, làm cho hắn phải cho tay lên mặt xem mình có bị dính thứ gì trên đấy không.

“Mẹ nó! Những người này bị làm sao thế nhể? Chưa bao giờ nhìn thấy có người nào handsome và cool như mình sao?” Nam Phong lẩm bẩm tự nhủ, hắn cảm thấy đẹp trai quá cũng có cái khổ vì bị nhiều người chú ý đến.

“Ngươi có biết gì không?” Một người A bàn bên lên tiếng.

“Biết gì vậy?” Một người B hỏi lại.

“Đại hội võ lâm ba tháng sau sẽ mở, để tìm ra tân minh chủ. Vị minh chủ này sẽ thống nhất võ lâm và cùng với triều đình chống lại giặc phương Bắc đấy!”

“Hay quá! Khi đó chúng ta phải đến xem náo nhiệt mới được!”

“Huynh đệ nói đúng ý ta rồi đó!”

...

Nam Phong dỏng tai mình lên để nghe đoạn đối thoại của hai người, hắn chặc lưỡi nghĩ: “Thật không ngờ rằng ở nơi này, thì đại hội võ lâm vẫn có thể thu hút được nhiều người hiếu kỳ đến như vậy?”

[Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến! Ký chủ phải dành được chức vị minh chủ võ lâm tại đại hội lần này! Hệ thống sẽ có phần thưởng phong phú dành cho ký chủ khi ngài hoàn thành được nhiệm vụ này!]

“Nằm rãnh! Ngồi nghe lén nói chuyện một chút thôi mà cũng mở ra được nhiệm vụ ẩn à? Không biết là nên nói, ta may mắn hay là xui xẻo đây?” Nam Phong nghĩ thầm.

Đột nhiên, như là chợt nhớ ra cái gì, hắn vội nói: “Mẹ nó! Mày lại định cài bẫy tao bằng mấy cái phần thưởng nữa à? Tao không có ngu nữa đâu! Nhiệm vụ lần này tao sẽ không làm nữa!”

[Nhiệm vụ này là nhiệm vụ chính tuyến, thế nên ký chủ bắt buộc phải hoàn thành! Nếu thất bại thì ký chủ sẽ bị một hình phạt, đó là hạ một cấp bậc của hệ thống!]

“Cái dm mày hệ thống! Còn cái gì là thiên lý nữa đây?!!”

***

Cuối cùng thì Nam Phong cũng nhận ra, vì sao mà hắn nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Hoá ra là vì phong cách ăn mặc của hắn, cùng với mái tóc cua ngắn cụt ngủn, khiến cho hắn thành tâm điểm của sự chú ý.

“Haizz! Quần áo thì lát nữa mua cũng được, nhưng mà mái tóc thì phải làm sao bây giờ?” Nam Phong buồn bực nghĩ, hắn cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn, làm cho mái tóc mọc dài ra được. Kể cả khi hắn có những loại thuốc mọc tóc tốt nhất hiện nay, thì cũng chưa chắc có thể làm được điều đó.

“À ha! Nghĩ ra cách rồi! Hè hè!” Nhìn Nam Phong lúc này trông vô cùng gian sảo, hắn dường như đã nghĩ ra cách giải quyết gì đó vô cùng là khốn nạn.

...

“A! Tiền kìa! Ai lại làm rơi tiền xuống đất thế kia?” Người đàn ông này nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy một ai, hắn ta nghĩ: “Chắc là không có ai để ý đến đâu, thôi thì ta cứ nhặt lên vậy, không thì tý nữa cũng có người nhặt chúng!”

Người đàn ông này nhặt từng đồng tiền ở dưới đất lên cho vào hầu bao. Người này nhặt được một lúc thì dần đi vào trong một con ngõ hẻm, nhưng mà hắn không biết rằng sắp sửa có chuyện sẽ xảy ra với mình.

“A! Còn một đồng nữa thôi! Hôm nay ta phát tài rồi!” Người đàn ông này vừa mới cúi đầu xuống thì không biết từ đâu, một vật thể lạ bay đến đánh cho hắn ta ngất xỉu.

Nam Phong bước ra từ bóng tối chắp tay mình lại và nói: “Thực xin lỗi anh bạn! Tôi cũng không muốn phải làm điều này đâu a!”

Một lúc sau, phong cách của Nam Phong đã hoàn toàn thay đổi. Hắn trên người mặc một bộ phục trang trung quốc màu trắng, tóc để dài xuống tận lưng, tay cầm quạt phiến phe phẩy. Nhìn Nam Phong lúc này không khác công tử ca là mấy.

Nam Phong dùng chế độ soi gương trong “Watch phone” phiên bản dị giới. Đây là đồng hồ thông minh cùng với loại mà Yu Mina đang dùng. Nó có đầy đủ chức năng như những “Watch phone” bình thường khác, nhưng cũng có những chức năng mà loại truyền thống không có.

Nếu mà nói ra, thì chiếc “Watch phone “ này ăn đứt dòng đồng hồ thông minh của hãng Apple về sự tiện ích và hiệu quả mà nó mang lại.

“Hé hé! Mình để tóc dài trông cũng thật là tuấn mỹ đấy nhể?” Nam Phong nhìn mình trong gương lúc này, hắn cảm thấy mình giống như là tài tử trong những bộ phim cổ trang trung quốc mà hắn đã từng xem.

Nam Phong nhìn qua người đàn ông đang nằm dưới đất và nói: “Xin lỗi nhá! Coi như chỗ tiền này tôi bồi thường tổn thất cho ông anh. Nếu như tôi mà bắt gặp được một ngôi chùa lớn nào đó, thì sẽ giới thiệu việc làm cho ông anh. Ông anh cứ yên tâm!”

Đúng vậy, mái tóc mà Nam Phong đang dùng lúc này chính là của người đàn ông lạ mặt đang nằm ở dưới đất. Hắn vuốt ve mái tóc mới của mình và cảm thấy vô cùng thích thú nó.

Sau khi Nam Phong rời đi được một lúc, thì người đàn ông này cũng bắt đầu tỉnh dậy. Việc đầu tiên mà hắn làm là kiểm tra lại hành trang của mình. Sau khi hắn ta không thấy mất mát gì cả và những đồng tiền mà hắn mới nhặt được vẫn còn hoàn hảo, thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn đưa tay lên gãi đầu như là một thói quen thường ngày.

Một lúc sau, một tiếng hét thất thanh từ trong con ngõ hẻm phát ra. Và từ đấy, một đoạn giai thoại xuất hiện nói về một tên trộm, không hề thích tiền tài mà chỉ thích mái tóc của người khác. Điều này khiến cho người trong trấn Thạch Vũ một phen hoang mang, lo lắng.

Các cô nương đi lại trên đường thì lo sợ tên tặc khấu đến và lấy đi mái tóc quý giá của mình. Còn những thanh niên trai tráng thì luôn phải cẩn thận trước sau trước khi bước vào những con ngõ hẻm.

Phải nói rằng, sự việc lần này hắn tạo ra đã gây lên một hồi phong ba tại một nơi cũng không mấy bình yên cho lắm, nay lại còn náo nhiệt hơn.

Còn nhân vật chính của trận phong ba lúc này thì đang ngồi nướng gà trong một khu rừng gần đấy. Nam Phong cảm thấy nếu mà mình còn phải ăn những thứ thức ăn ở đây nữa thì quá là tự bạc đãi bản thân. Hắn cùng với những gia vị trong ba lô, muốn tự nấu cho mình một bữa ăn ngon lành, đúng theo phong cách dã ngoại ở dị giới.

“Mẹ nó! Mấy cái món ăn nơi này sao mà dở tệ thế vậy? Chỉ có mỗi phương pháp luộc với xào, món ăn không mặn chát thì cũng nhạt tuếch! Không thể hiểu nổi mấy mẹ xuyên không, đứa nào đứa nấy cũng khen lấy khen nể thế nhể? Thật sự đúng là khó hiểu!” Sự hào hứng đối với món ăn mà hắn thường đọc trong những cuốn tiểu thuyết, đã được tạt một gáo nước lạnh vào mặt làm cho tỉnh ngủ.

“Đúng là thời buổi hiện nay, không thể tin cái gì được mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện