“Vũ thiếu hiệp quả đúng là long trong loài trùng, đến cả phương pháp cũng khác với thường nhân!” Lâm Tư Nguyệt lên tiếng khen ngợi, nàng cảm thấy bất ngờ với cách giải quyết của người này.

Nàng cảm thấy hắn còn trẻ như vậy mà trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn không loạn và tìm ra phương pháp giải quyết. Hiếm thấy có người nào đủ phách lực và tỉnh táo trong hoàn cảnh như vậy.

“Lâm tiểu thư quá khen, chỉ là một chút tài mọn mà thôi!”

Mộ Dung Tuyết ở cạnh bên không cho là đúng, nàng khịt mũi một cái, khinh thường nói: “Chỉ là dăm ba trò tà ma ngoại đạo mà thôi, lại dám khinh thường anh hùng trong thiên hạ rồi!”

Nghe cô nàng này nói vậy cũng không thể khiến cho Nam Phong thất thố phản bác. Hắn cảm thấy đây chỉ là tiểu nháo của một cô nàng mà thôi không đáng phải so đo.

Hạ Thiên ở kế bên cũng bái phục giơ ngón tay cái lên nói: “Huynh đệ đây đúng là tâm tư hơn người thường, đến ta đây cũng thúc ngựa không kịp.”

Nghe thấy tên Hạ Thiên này khen ngợi mà khiến cho Nam Phong có cảm giác, dường như tên này đang cố nói đểu mình vậy, khiến cho hắn không hề cảm thấy thoải mái chút nào.

Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng Nam Phong và Hạ Thiên cũng chào tạm biệt hai vị mỹ nữ và nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu kế tiếp diễn ra vào ngày mai.

***

Trận đấu này Nam Phong đã quyết định đến từ rất sớm để chuẩn bị. Dù sao thì sàn đấu của hắn vẫn còn một vài vị thâm bất khả trắc vẫn chưa lộ diện khiến cho hắn cũng có vài phần cảnh giác.

Hổ vồ mồi còn dùng hết sức, thế nhưng con mồi này cũng không hề đơn giản, có khi lại lộ diện lại chính là một đầu hổ khác, khiến cho Nam Phong vô cùng cảnh giác.

“Mọi người nhìn này! Trên bảng thông báo hôm nay có ghi thêm là cấm không được sử dụng độc dược. Sao hôm qua không ghi mà hôm nay lại ghi thế cơ chứ?” Một người A thắc mắc nói.

“Hình như hôm qua ở một sàn đấu nào đó có một tên sử dụng độc dược hạ hơn bảy phần của sàn đấu, khiến cho ban tổ chức phải thay đổi lại thể chế thi đấu.” Một người B hào phóng đứng ra trả lời.

“Hừ khốn khiếp! Ta đây sử dụng công pháp liên quan đến độc mà lại cấm thì còn gọi gì là võ công nữa. Nếu để ta biết được tên khốn nào làm ra điều này thì sẽ cho hắn trầu diêm vương.”

Nam Phong nghe thấy vậy thì lẳng lặng lui ra xa và tìm một góc ít người chú ý để trốn vào.

Đùa à! Hắn đã nhiều kẻ thù lắm rồi, không muốn lại thêm phiền phức vào người nữa đâu.

...

Vòng thứ hai là vòng thi đối đấu, một đấu một, xoay vòng. Vòng này nếu ai dành được nhiều điểm hơn thì sẽ bước tiếp vào vòng trong.

Vòng này thi đấu này vô cùng khắc nghiệt, vì trong hơn năm mươi người chỉ có thể chọn ra mười người trong số đó mà thôi. Thế nên, tỷ lệ cạnh tranh giữa đối thủ với nhau là vô cùng khốc liệt.

Thế nhưng, vòng này lại có một luật thép. Chính là những võ giả có tiềm năng thường tránh va chạm trực tiếp với nhau mà để dành vào vòng trong. Chính vì vậy, vòng này chính là nơi để cho những võ giả thấp kém hơn trở mình vượt lên, là rồng hay là trùng sẽ được quyết định trong vòng này.

Vị trọng tài hôm qua điều khiển sàn thi đấu số bảy, hôm nay cũng đứng ra điều khiển trận đấu.

“Tuyển thủ số 69, Vũ Nam Phong và tuyển thủ số 50 Trần Nhất Đao lên sàn đấu.”

Nam Phong vừa mới bước lên sàn đấu thì đã nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của vị đối thủ trước mặt mình.

Đối thủ của hắn là một đại hán một thân cơ bắp, hai tay cầm hai trùy gai to bản, dường như người này chỉ là kết dịch sơ kỳ nhưng lại có một thân khí lực rất lớn.

Vị đại hán này nhìn Nam Phong nói: “Số 50 Trần Nhất Đao. Hạnh ngộ!”

“Số 69, Vũ Nam Phong. Hạnh ngộ!” Nam Phong cũng thủ thế đáp lại.

Sau đó vị đại hán này lao đến chỗ của Nam Phong dường như muốn “tiên hạ thủ vĩ cương”. Khi gần đến nơi người này giáng một đòn vô cùng mạnh mẽ vào Nam Phong không cho hắn cơ hôi phản kháng.

Thế nhưng, kể cả như vậy thì chênh lệch giữa đẳng cấp với nhau vẫn là giới hạn lớn đối với mọi võ giả.

Nam Phong nhẹ nhàng lách người sang một bên né được đòn tấn công của người này. Sau khi thấy đòn tấn công của mình thất bại người này cũng không dừng lại mà quét ngang đại truỳ, tung một trùy xé gió cực mạnh tiến đến.

“Haizz!” Nam Phong thở dài một hơi. Lần này hắn cũng không né tránh nữa mà dồn khí lực vào lòng bàn tay và giáng một đòn cực mạnh vào đại truỳ khiến cho cả đại hán này và đại trùy cùng nhau bay xuống sàn đấu.

Để làm được điều này không chỉ là trênh lệch về đẳng cấp giữa hai người, mà hơn hết Nam Phong chính là thể tu.

Trước khi tiến vào tu tiên thì thể tu của hắn đã vượt qua người thường rất nhiều lần. Sau khi tu luyện thì thể tu của hắn càng ngày càng hoàn thiện khiến cho cả lão cái bang cũng phải than thở về hắn, vì hắn quá là thích hợp cho việc tu luyện thể chất.

“Số 69, Vũ Nam Phong dành chiến thắng.”

Người đại hán này sau khi ngồi dậy vẫn không thể tin vào mắt mình, rằng mình bị một tên tiểu tử thấp hơn một cái đầu đánh bật ra ngoài bằng cách thức mà mình vẫn tự hào nhất.

Nam Phong hờ hững ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Những trận đấu tiếp theo vô cùng tẻ nhạt, toàn là luyện khí kỳ và kết dịch kỳ đấu với nhau, không có chút thử thách nào hết.

Chỉ là hắn cảm nhận được ba kẻ kết đan lúc đầu đều dùng một chiêu nhẹ nhàng để kết thúc đối thủ của mình.

Ba người này bao gồm, một người mặc áo choàng đen kín người, một nữ phu nhân thân mặc huyết y, tay giữ xích tiên và một lão giả trên người là bộ trang phục võ sỹ truyền thống trung hoa.

“Tuyển thủ số 69, Vũ Nam Phong và tuyển thủ số 80 Nhất đao thủ Lý Tiểu Long lên sàn đấu.”

Nghe thấy tên gọi của đối thủ khiến cho Nam Phong vô cùng giật mình, hắn thầm nghĩ: “Lý Tiểu Long cơ à! Không biết so với cái Lý Tiểu Long ở thế giới mình thì như thế nào?”

“Số 80, Lý Tiểu Long. Hạnh ngộ!”

“Số 69, Vũ Nam Phong. Hạnh ngộ!” Nam Phong cũng nhanh chóng đáp lại.

Trong lúc hắn đang vô cùng hí hửng với người trùng tên này thì “Lý Tiểu Long” làm một động tác vác mã đao lên vai, hai chân thủ thế, tay trái làm động tác mời chào vô cùng chuyên nghiệp.

Nhưng điều khiến cho Nam Phong hưng phấn hơn nữa chính là màn “Hòa chó” quen thuộc của vị này.

Chính điều này không khỏi khiến cho Nam Phong thốt lên một câu: “Perfect!”

“Lý Tiểu Long” hét lên một tiếng “Hòa chó” và phi thân đến trước mặt Nam Phong.

Một tiếng kinh thiên động địa vang lên. Lúc này người đang nằm dạng hai tay, hai chân hình chữ ngũ lại chính là vị “Lý Tiểu Long” khiến cho Nam Phong vô cùng hưng phấn lúc nãy.

“Đùa gì vậy trời! Một “hit” thôi à!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện