Đồng Yến quỳ ngồi xuống, thử dùng một tư thế an ủi ôm lấy Alpha đang lo lắng.

Trên ghế salon nhỏ hẹp, một góc chăn len hoa văn diễm lệ trượt xuống đất, nửa bên khác vẫn khoát lên vai Đồng Yến, Trác Hướng Minh bị Đồng Yến đè lại sau gáy dựa vào trong lồng ngực của cậu, tư thế hai người đổi lại, im lặng một hồi lâu.

Đồng Yến cảm thấy có hơi đau lòng... Không chỉ một ít, mà là rất đau lòng. Alpha của cậu trở nên yếu đuối, giống như hoàn toàn vì sự tồn tại của cậu, quan hệ hai người thay đổi mang đến ảnh hưởng cho cả hai bên, Omega trầm mê được đánh dấu dần thuộc sỡ hữu và phục tùng, Alpha cũng bị Omega thuần phục.

Cậu nhớ đến ánh mắt Trác Hướng Minh nhìn mình, từ trước cũng là như vậy, bây giờ đã có thể nhận biết rõ ràng nhiệt liệt và chân thành trước nay chưa từng có.

Đồng Yến ý thức được, không có phần yêu nào là không đau, làm một người khát vọng độc lập trong xã hội bản tính động vật khắc vào, ý đồ áp chế mãnh liệt nhất khi đánh dấu, trong quá trình bọn họ thăm dò và điều chỉnh khoảng cách, thân mật đều sẽ bị đau, nhưng may là sự đau đớn đó đến từ tình yêu, nên mỗi người đều vui vẻ chịu đựng.

"Không phải rất bình thường sao?" Đồng Yến nói, "Em cũng có cảm giác này, nó chứng minh anh rất yêu em, em cũng rất yêu anh."

"Phải." Trác Hướng Minh thấp giọng nói, "Anh rất yêu em."

Tay Đồng Yến đặt ở trên mặt hắn, đáp lại: "Em biết."

Chờ đến tối sau khi Đồng Yến cơm nước xong, tâm trạng của Trác Hướng Minh đã tốt hơn rất nhiều, Đồng Yến thì lại kiệt sức dựa vào trên ghế đặt trong tường bên lò sưởi.

Hai người đã nói sẽ qua hết mùa xuân trong biệt thự lưng chừng núi này, Lâm Duyệt Hoa và Đồng Lịch Khâm sau khi gọi hai cú điện thoại đến, họ đều là người từng trải, rất nhanh đã ý thức được nguyên nhân thực sự Đồng Yến không nhận điện thoại, nên cũng không cầu mong nói chuyện với Đồng Yến.

Quen nhìn thấy khủng bố hồi hộp Đồng Yến đột nhiên gặp may mắn thì trong lòng cũng sáng hẳn ra: "Biện pháp này dùng để trốn người quá tốt rồi? Một người biến mất không còn tăm hơi, căn bản không ai nghi ngờ."

Trác Hướng Minh nói: "Sau đánh dấu, bảo hiểm xã hội có rất nhiều quy trình lưu trữ dữ liệu cần bản thân người trình diện, đây là biện pháp tốt nhất với em?"

Đồng Yến nói: "Cũng đúng."

Suy nghĩ một chút, hắn còn nói: "Cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để chạy trốn! Em nghĩ xem, cũng sắp hai mươi ngày, phỏng chừng trốn cảnh sát hình sự quốc tế cũng không đuổi kịp em."

Lò sưởi trong tường phát ra chút tiếng nổ đùng đùng trong ánh lửa, trong phòng nhiệt độ vừa đủ, ấm áp làm da Đồng Yến có hơi hồng.

Trác Hướng Minh buông nhiệt kế trong tay xuống, nhìn cậu một phút chốc: "Anh cảm thấy bây giờ em rất rỗi rảnh."

"Không có a." Đồng Yến cảnh giác cho hắn nhìn người máy nhỏ trên tay mình, "Em đang chơi."

Trác Hướng Minh ngồi xổm trước mặt cậu: "Vào phòng ngủ chơi."

Đồng Yến nhớ tới chuyện vừa nãy ăn cơm ăn được một nửa đã bị bắt nạt, cậu cảm thấy hắn có lẽ không cầm thú như thế đâu, do dự nói: "Đợi chút nữa đi, em nhìn cái lò sưởi trong tường này một chút."

"Không có gì đẹp." Trác Hướng Minh nói.

Đồng Yến nói: "Không giống như cái trong nhà mẹ, bên trong đốt gỗ gì vậy? Hình như còn có mùi thơm, nhà chúng ta cũng có thể lắp một cái không? Em muốn..."

Cậu nỗ lực nói nhiều để làm thất bại kế sách của Trác Hướng Minh, nói còn chưa dứt lời đã bị khiêng lên.

Đồng Yến giãy dụa: "Em không buồn ngủ!"

Trác Hướng Minh vừa đi vừa nói, "Không cho em ngủ."

Người máy nhỏ lăn tới góc tường một bên lò sưởi, nhiệt độ quá cao, ngày hôm sau Đồng Yến tìm thấy nó đã bị chảy một lớp nước sơn, tối hôm qua cậu bị Trác Hướng Minh lăn qua lộn lại dằn vặt như vậy rồi như vậy, nhất thời dĩ nhiên nghĩ không ra mình và người máy cái nào càng đáng thương hơn.

Cậu cầm người máy tí hon tàn phế vào nhà bếp tìm Trác Hướng Minh, còn chưa mở miệng, đã bị ôm hôn một lát, hôn đến khi hô hấp không thông, mới nói: "Sắp xong rồi, ở chỗ này chờ một lát."

"Không phải!" Đồng Yến nói.

Trác Hướng Minh nói: "Vậy thì thế nào?"

Đồng Yến đột nhiên không muốn nói nữa.

Cậu học được chút thông minh rồi, cảm thấy không nên đòi Trác Hướng Minh bồi thường thứ này cho mình, hơn nữa hiện tại cậu nói về thứ này với hắn nghe không có nghiêm túc chút nào, ngược lại còn như ve vãn, rất có thể không cẩn thận lại bị bắt vào ổ sói.

Đồng Yến lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, em vào xem bữa trưa."

Cậu đặt người máy mini ở trên bệ cửa sổ, sau đó trở lại nuốt giận vào bụng ăn cơm với Trác Hướng Minh.

Nhưng cho dù! Không nói gì! Thì buổi trưa! Vẫn bị! Đồng Yến nằm lỳ ở trên giường, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối, vừa nãy Trác Hướng Minh vốn không ôn nhu, đến cuối cùng còn bất chấp mà làm, cậu không nhịn được nước mắt khóc rất thảm, cuối cùng kết thúc Trác Hướng Minh lại gần rất dịu dàng mà hôn cậu, cậu không còn sức lực, chỉ có thể mềm nhũn được ôm vào trong ngực, sau một lát mới nói: "Anh đền người máy cho em."

Trác Hướng Minh đột nhiên nở nụ cười: "Ngốc."

"Anh còn dám mắng em."

Trác Hướng Minh nói: "Em không ngốc sao? Nước sơn đều bị nóng chảy, còn bị em đặt ở trên ban công tắm nắng."

Đồng Yến mất cả người lẫn của, núp ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh nghẹn ngào ngủ.

Chỉ có cậu và Trác Hướng Minh hai người, sống trong biệt thự rất đơn giản, hai mươi tám tuyết rơi, buổi tối hôm đó ăn tết xong lại rơi xuống một trận tuyết, Trác Hướng Minh lại dẫn theo cậu đi ra ngoài.

Đồng Yến vốn không cần, Trác Hướng Minh nói: "Không đi xa, chỉ đi dạo quanh đây."

Trong núi nhiệt độ thấp hơn nhiều so với nội thành, hai người đều mặc rất dày, khoác khăn quàng cổ.

Quả nhiên không đi xa, nhìn khắp trời đầy sao và vùng đất tuyết không ai đặt chân qua, Đồng Yến đạp lên nền tuyết, cuối cùng cũng cảm giác phổi được thay đổi không khí bên ngoài, đi gần mười phút lại trở về nhà.

Đồng Yến đứng ở cửa gỡ khăn quàng cổ lột bao tay, cảm giác trên đôi mắt thật lạnh, soi gương một cái, phát hiện trên lông mi rơi xuống một bông tuyết. Cậu còn muốn nhìn thêm một chút, một chút chút tuyết lưu lại không được bao lâu, chớp mắt lại tan, Đồng Yến sờ đôi mắt xong, mới nhìn thấy Trác Hướng Minh bất động trong gương, chỉ cúi đầu nhìn cậu.

Cái cảm giác này rất quen thuộc, Đồng Yến khó nhọc nói: "Ở đây lạnh lắm, về phòng."

Trác Hướng Minh bước lên trước, Đồng Yến nhanh chóng quay người bắt được tay áo hắn, ngược lại cũng không phản kháng, để mặc cho hắn hôn cổ và lỗ tai mình, nhỏ giọng nói: "Trở về trong phòng có được hay không? Em rất sợ lạnh."

Cậu nói hai chữ sợ lạnh nghe rất đáng thương, Trác Hướng Minh lập tức đáp lại cậu, chỉ có điều sự nhượng bộ của Alpha xưa nay cũng không phải lấy không, Đồng Yến vẫn rất biết điều, mỗi lần đều bị làm đến khóc lóc van xin.

Trác Hướng Minh mặc kệ cậu cầu xin cái gì, chỉ hỏi có đau hay không, Đồng Yến thành thật nói không đau, cậu kêu chậm lại cùng xin tha thì coi như không tính.

"Khóc cái gì?" Trác Hướng Minh lấy chăn bao lấy cậu, hôn rơi nước mắt trên mặt cậu, "Không thoải mái?"

Đồng Yến quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện, chỉ dựa vào hắn.

Trác Hướng Minh lại nói: "Bảo bảo đừng khóc."

"Chờ một lát." Đồng Yến nhỏ giọng nói.

"Có muốn ăn thứ gì không? Chuẩn bị canh cho em, hay là trứng gà?"

Đồng Yến nói: "Muốn ngủ."

Trác Hướng Minh đặt cậu lên giường, thời gian xác thực không còn sớm, từ khi trở về đã không được nghỉ, Đồng Yến mệt đến mức sức để nâng một ngón tay cũng không có.

Nhưng hẳn là thân thể quá mệt mỏi ngược lại không thể ngủ ngon, Đồng Yến mơ màng một lát, tay sờ sang một bên, phát hiện Trác Hướng Minh không ở đây, cậu lập tức tỉnh ngay.

Đèn buồng tắm tối tăm, trên gối cũng đã không có hơi ấm, xem ra đã đi ra ngoài một hồi lâu.

Chẳng qua Đồng Yến không sao tìm được, trên hành lang chỉ nhìn thấy đèn sáng trong một gian phòng, từ trong khe cửa lộ ra chút ánh sáng.

Cửa không khóa kín, càng đến gần, tiếng nói bên trong lại càng rõ ràng.

"... Đúng một tuần, nhưng vấn đề không phải thời gian dài ngắn, khoảng thời gian này trạng thái như thế này vẫn không có giảm." Trác Hướng Minh đang nói chuyện.

Đồng Yến cho là hắn đang gọi điện thoại, vốn muốn đẩy cửa đi vào, ngay sau đó lại nghe được một giọng nữ nói chuyện: "Dựa trên lý thuyết mà nói, kỳ độc chiếm một tuần thật ra không tính là đặc biệt kéo dài, nhưng quả thật cũng vượt qua mức bình thường."

Trác Hướng Minh nói: "Như vậy bình thường sao?"

Đồng Yến dừng tay đẩy cửa lại, nếu như là gọi điện thoại, cậu không thể nghe thấy giọng của đối phương, lại còn rõ ràng như thế.

Trên thực tế hai người trong phòng nói vài câu không cần bao lâu thời gian, Đồng Yến đang lo lắng người cùng Trác Hướng Minh trò chuyện qua video sẽ nhìn thấy dáng vẻ mình mặc áo ngủ nên do dự một phút chốc, mới phản ứng kịp bọn họ đang nói cái gì.

Giọng nữ kia nghe khoảng ba mươi tuổi, nghiêm túc ôn hòa,  làm người cảm giác vô cùng thoải mái, có một cảm giác đáng tin tự nhiên — -- -- là âm thanh mô phỏng trí năng.

Đối phương hẳn là cảm thấy có chút khó khăn, sau một lát mới nói: "Tiên sinh, là như thế này, thời gian chúng ta tiếp xúc quá ngắn, từ đầu đến giờ cũng mới mấy phút, đối với tính cách và trạng thái tâm lý trong sinh hoạt hàng ngày của ngài, tình huống thân thể đều không biết rõ, tôi rất khó đưa ra câu trả lời là bình thường hoặc không bình thường."

"Trên thực tế, sự độc chiếm là hiện thượng sinh lý hết sức phổ biến, làm một người tư vấn, tôi cũng không nên dùng bình thường hoặc không bình thường để định nghĩa nó."

"Tôi chỉ là muốn biết, trạng thái như thế này sẽ kéo dài bao lâu, có thể tăng thêm hay không, có thể tạo thành tổn thương với Omega của tôi hay không." Trác Hướng Minh hiếm thấy có chút lo lắng.

"Lúc vừa kết thúc đánh dấu. Dục vọng mạnh hơn là rất bình thường, tôi kiểm tra tin tức tố và hoóc-môn của ngài, đều rất bình thường." Đối phương nói: "Tôi cần xem hồ sơ sức khỏe của ngài với bác sĩ tâm lý lúc trước. Chỉ cần hồ sơ sức khỏe lúc trước, dùng để tham khảo mức độ ổn định của cảm xúc và thân thể, sẽ không liên quan đến nội dung nói chuyện."

Trác Hướng Minh nói: "Tôi không có hồ sơ sức khỏe."

Trong một xã hội bảo đảm an sinh xã hội mỗi người đều có một bác sĩ tâm lý, nhưng có người nói là "Không có hồ sơ sức khỏe" cực kỳ làm người cảm thấy khó tin nổi, mức độ khiếp sợ có thể so với không đánh răng.

Một người trưởng thành, nhìn từ cách thức hẹn trước và mức tiêu phí, có lẽ là một người đàn ông đã thành niên nằm ở giai cấp xã hội thượng tầng, không có hồ sơ sức khỏe.

Đối phương xác nhận lại với hắn: "Ngài không có hồ sơ sức khỏe."

Trác Hướng Minh nói: "Không có."

"Được." Người tư vấn không có dừng lại thời gian bao lâu, "Hiện tại tôi đã hiểu một chút về tình huống thân thể ngài, tiếp theo còn một vài vấn đề tương quan cần ngài trả lời, kể từ lúc này, tôi xin bảo đảm với ngài nội dung tư vấn sẽ tuyệt đối được bảo mật, sau khi kết thúc tư vấn, hệ thống cũng sẽ lập tức xóa bỏ thông tin ghi chép. Có thể nói cho tôi biết các người đã kết hôn bao lâu không?"

"Hơn sáu tháng."

"Omega bao nhiêu tuổi?"

"Còn bốn tháng nữa là tròn mười chín tuổi."

"Hiếm khi tuổi tác phù hợp như vậy." Người tư vấn tươi cười thiện ý, "Cậu ấy còn đang đi học?"

"Phải."

"Như vậy bây giờ đang trong kỳ nghỉ... Hôm nay là tết, chỉ có hai người các người ở cùng nhau, Omega có nói với ngài cái gì không?"

Trác Hướng Minh nói: "Không có... Trước khi ngủ em ấy có nói với tôi có hơi nhớ mẹ tôi, tôi cảm thấy em ấy hình như là muốn gọi điện thoại."

"Ngài nói thế nào?"

Trác Hướng Minh ảo não nói: "Tôi không có trả lời."

"Cậu ấy rất thẳng thắn." Người tư vấn nói, "Người yêu khi đối mặt nhau trạng thái đều như thế này, đối phương có thể bắt đầu tận lực né tránh nhắc tới khát vọng và nhung nhớ của mình đối với bên ngoài, thế nhưng Omega của ngài không có, có thể thấy được cậu ấy vô cùng tín nhiệm ngài."

Trác Hướng Minh không lên tiếng.

"Trong kỳ độc chiếm hai người có hoạt động gì?" Trí tuệ nhân tạo bổ sung, "Ngoài những hoạt động sinh hoạt."

Trác Hướng Minh suy nghĩ nói: "Có lúc em ấy sẽ ghép Lego một lát, hoặc là xem ti vi. Phần lớn thời gian lại nghỉ ngơi."

"Khi đó ngài ở đâu?"

Trác Hướng Minh nói: "Tôi ở bên cạnh em ấy."

"Gần đây cảm xúc của Omega thế nào?" Người tư vấn nói, "Không cần thay đổi suy nghĩ, chỉ nói từ góc độ ngài nhìn thấy thôi."

Sau một lát, Trác Hướng Minh nói: "Em ấy nhìn có vẻ rất bình tĩnh, so với tôi còn bình tĩnh hơn nhiều lắm, tuy rằng rất mệt, tôi nghĩ khả năng có thể như chính cô đã nói, bởi vì em ấy tín nhiệm tôi, cho nên tin tưởng tôi rất nhanh sẽ mang em ấy trở về cuộc sống bình thường."

"Cuộc sống bây giờ không có không bình thường." Người tư vấn nhấn mạnh lần thứ hai.

"Còn giữ lại mức độ tin tức tố trước khi đánh dấu sao?"

"Có." Trác Hướng Minh nói.

Yên lặng một lát, người tư vấn nói: "Số liệu này hoàn toàn có thể tiến hành đánh dấu an toàn, còn sau khi dấu hiệu phát tình kết thúc, cứ duy trì tần suất sinh hoạt như trước, bởi vì thời gian chúng ta tiếp xúc ngắn, nên tôi chỉ có thể nói khái quát—— "

Đồng Yến không tiếp tục nghe nữa. Cậu ý thức được đây là việc riêng tư của Trác Hướng Minh, mặc dù chỉ là vì giải quyết vấn đề giữa hai người bọn họ.

Cậu trở về phòng ngủ, vừa có hơi buồn cười, vừa đau lòng.

Buồn cười là vì trí tuệ nhân tạo đắt giá nhưng lại không có tác dụng gì, huống hồ còn ra trận mới lo mài kiếm. Vừa bắt đầu cậu còn lo lắng Trác Hướng Minh thật sự có vấn đề gì, bây giờ thì cậu đã suy nghĩ rõ ràng, Trác Hướng Minh chính là sợ cậu ghét bỏ hắn, nhưng vẫn không biết làm sao, mới nghĩ ra biện pháp như thế.

Đau lòng là vì tuy rằng sự tình đơn giản, nhưng lại không đơn giản như vậy.

Lúc nghe thấy Trác Hướng Minh lặp lại nhiều lần xác định hắn không có hồ sơ sức khỏe, Đồng Yến cảm thấy một trận khổ sở rất mãnh liệt. Người yêu của cậu nhìn qua vừa thành thục thận trọng, ôn hòa tin cậy, cuối cùng là một người rất khó nói hết cảm xúc trong lòng với người khác.

Bây giờ lại chịu vì cậu, vì một ít chuyện giường chiếu vặt vãnh giữa bọn họ chấp nhận nghe tư vấn, nói những việc riêng tư, chỉ vì muốn biết "Có thể khiến Omega của tôi có tổn thương hay không".

Omega của tôi. Lần đầu tiên Đồng Yến nghe được Trác Hướng Minh dùng danh xưng như vậy nhắc tới mình, mới phát giác câu nói này có thể tính là một lời âu yếm cực kỳ động lòng người.

Cũng không lâu lắm, Trác Hướng Minh quay về phòng.

"Tỉnh rồi?" Trác Hướng Minh lên giường từ một bên khác.

Đồng Yến ừm một tiếng: "Bên ngoài tuyết vẫn rơi sao?"

Trác Hướng Minh nói: "Đang rơi."

"Ngày mai đắp người tuyết có được hay không?" Đồng Yến nói, "Có thể chụp hình rồi gửi về nhà."

Trác Hướng Minh nói năng cẩn thận, vừa quan sát sắc mặt của cậu: "Có mệt lắm không?"

Đồng Yến nói: "Ngủ một giấc là khỏe rồi."

"Đến đây." Trác Hướng Minh giang hai tay với cậu, Đồng Yến một lần nữa dựa vào trong lồng ngực của hắn.

Hai người rúc vào nhau, là một giây phút ít ỏi không có lẫn lộn dục vọng.

Chẳng qua Trác Hướng Minh coi trọng năng lực giữ bí mật của Đồng Yến, không bao lâu lập tức chủ động nói chuyện nhờ trí tuệ nhân tạo tư vấn.

"Nó nói chuyện này rất bình thường." Trác Hướng Minh nói.

Đồng Yến cố ý nói: "Ai biết được?"

Trác Hướng Minh ác liệt ngăn chặn cậu: "Anh xác định."

Ngược lại cũng chạy không thoát, Đồng Yến mềm nhũn tay chân tùy ý hắn bắt nạt, quần áo cởi đến một nửa, Trác Hướng Minh đột nhiên ngừng lại, leo lên mặt đối mặt nói với cậu: "Thật ra lúc em còn nhỏ, chúng ta đã gặp một lần."

"Hả?" Đồng Yến cũng sửng sốt, "Lúc nào?"

"Một lần nghỉ hè." Trác Hướng Minh theo dòng ký ức suy nghĩ, biểu tình từ từ thay đổi, tựa như cười mà không phải cười, Đồng Yến sốt ruột giục hắn, hắn mới nói, "Hẳn là Đồng Dương tổ chức sinh nhật, mời rất nhiều người, anh tới muộn, lúc tới đã nghe thấy bên trong đang hát chúc mừng sinh nhật, sau đó anh phát hiện ở cửa có một nhóc con đang khóc."

Đồng Yến có trực giác "Nhóc con" đó là mình, bất mãn nói: "Nói chuyện cẩn thận chút đi!"

"Em chạy xe đạp bị vấp hòn đá nên té ngã, anh đỡ em dậy, em hỏi anh là ai, anh nói là ca ca, em nói anh lừa em, em chỉ có một ca ca, sau đó không lương tâm mà cưỡi xe đạp bỏ đi."

Đồng Yến trừng hai mắt nhớ lại, nhưng sao cậu có thể nhớ ra? Khi đó Trác Hướng Minh cũng mới mười hai mười ba tuổi, cậu nhỏ như vậy, còn qua nhiều năm như thế.

Trác Hướng Minh cũng đang nhớ lại. Vốn không nhớ rõ, nhưng đột nhiên nhớ ra, hiện tại Đồng Yến còn ở trong ngực, đoạn trí nhớ kia giống như đang rõ ràng lên từng chút.

Đứa nhỏ giống như cục bột bởi vì bị ngã xe hoảng sợ khóc lên, bé con được người dìu lên lập tức không khóc nữa, quanh viền mắt còn treo nước mắt, khuôn mặt thịt đô đô, mà tâm tình tốt hơn một chút rồi, giống như người vừa nãy thương tâm không chịu nổi không phải là bé, hai bàn tay nhỏ nắm tay lái, bi bô hỏi Trác Hướng Minh: "Cám ơn anh đã giúp em, anh là ai?"

Trác Hướng Minh cảm thấy bé con này dung mạo thật là xinh đẹp, còn không đáng ghét, lập tức nói: "Em có thể gọi anh là ca ca."

"Gạt người!" Đứa nhỏ lập tức chậm rãi nói, "Em có một ca ca thôi, tên của anh ấy là Đồng Dương."

Trong lúc nhất thời Trác Hướng Minh không biết nên nói cái gì, bé lại cưỡi xe đạp nhỏ của mình hồng hộc hồng hộc chạy đi, phía trên có dây xích giữ tốc độ bảo đảm an toàn, bé rất khó khăn chạy đi một khoảng cách mới dừng lại, quay đầu lại quan sát Trác Hướng Minh còn đứng tại chỗ, trừng hai con ngươi tròn vo như con tiểu hồ ly, có vẻ rất cảnh giác, giống như Trác Hướng Minh thật sự là một tên đại phôi đản lừa con nít.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu O không biết viết chữ video nhật ký: Ngày hôm nay khá là vui vẻ, làm những gì nhỉ? Rời giường, xuỵt xuỵt, đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, xem phim hoạt hình, chạy xe, ăn cơm, ngủ trưa, xem phim hoạt hình, cưỡi xe, đều rất là vui vẻ, kết quả trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xấu, muốn gạt mình gọi hắn ca ca, trước khi hắn xuất hiện, mình còn chạy xe đạp rất tốt lại té ngã một cái, nghiêm trọng nghi ngờ có âm mưu động trời gì đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện