Tới đại môn Tiên giới ở giữa biển, Thư Sinh vốn định ôm Chước Tử mà đi, cuối cùng, sau khi quan sát địa hình trở lại, đã nhìn thấy nàng đang ì ạch kéo một con rùa biển lớn tới. Rùa biển không biết phải làm sao, quẫy quẫy cái đuôi, ngay lập tức, Chước Tử bị quăng ra xa. Hắn vội vàng đỡ lấy nàng, cố nín cười, hỏi: “Nàng bắt Ô Quy* làm gì thế?”.

*Ô Quy: Rùa đen

“Để cưỡi”, đây là lần đầu tiên Chước Tử trông thấy biển, cự kỳ hưng phấn, đang vui vẻ nhặt vỏ sò, bỗng nhìn thấy một con rùa biển đang phơi nắng, lập tức vui mừng đi bắt nó.

Thư Sinh giật giật chân mày: “Nàng muốn cưỡi nó… tới đại môn Tiên giới?”.

“Đúng vậy”.

Thư Sinh liếc mắt nhìn rùa biển kia, khẽ nở nụ cười, thân thiện dễ gần: “Tiểu Hải Quy, lại đây”.

Rùa biển: “…”

Nó… Nó cũng có tới tận hai sợi ria mép! Đã sống tới tám vạn năm, thế mà lại bị gọi là Tiểu, Hải, Quy!

Chước Tử ngồi trên lưng rùa, rất là bằng phẳng, nhìn xuống phía dưới, liền thấy nó cử động bốn chân, mới đầu nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Từng đợt mùi biển đưa tới, khiến nàng nhớ tới giao nhân hung ác, cũng không phải mùi này. Chợt cảm thấy, cảnh vật biển đang lớn bỗng nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa, nhìn vào biển nước vô tận này, nước, là nước, bỗng nhiên có cảm giác như sắp chết đuối đến nơi, cực kỳ căng thẳng.

Rùa biển dừng lại, Chước Tử cũng không hề nhận thấy nơi này có gì không bình thường, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên trời như nứt ra một cái động nhiều màu sắc, rùa biển thở ra bọt khí, nói: “Đến rồi”.

Thư Sinh nắm tay Chước Tử dắt đi, lại cảm thấy hơi lạnh, không còn ấm áp như lúc trước, thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, lo lắng hỏi: “Sao thế?”.

Chước Tử nhíu mày: “Không biết tại sao, ta lại cảm thấy cái động kia nhìn rất quen”.

Thư Sinh dừng lại, liếc mắt nhìn, cau mày, không thể nào, Chước Tử đúng ra chưa từng tới nơi này mới phải. Sau khi hắn nhìn đi nhìn lại đến mấy lần, mới hiểu ra, tủm tỉm cười: “Có phải rất giống với vết thủng lúc Nữ Oa vá trời hay không?”.

Chước Tử cười nói: “Sao có thể, Nữ Oa Nương Nương vá trời, khi đó ta còn không biết đang ở nơi nào, sao có thể nhìn thấy động này cơ chứ?”. Cuối cùng kinh hãi kêu lên: ”Sao ngươi dám gọi thẳng là Nữ Oa, mau thêm tôn xưng* “Nương Nương” vào đi”.

*Tôn xưng: Cách gọi kính trọng.

Thư Sinh không hề do dự, trả lời: “Không thêm”.

“…”, Chước Tử bực tức, thật quá kiêu ngạo! Đây là muốn quét hết lục giới, còn muốn quét cả ra ngoài nữa hay sao? Có điều, kẻ ở bên ngoài lục giới… Nàng suy nghĩ một chút, sợ run lên, tốt hơn hết là không nên suy nghĩ nữa, những kẻ kia cũng đều là nhân vật lớn nghịch thiên cả. Thư Sinh được mời tham dự yến hội ở Thần giới, vậy có lẽ hắn là người của Thần Giới, chắc chắn cũng không phải nhân vật lớn nghịch thiên gì.

Đi qua Tiên môn, cũng chưa chính thức được tính là đã vào Tiên giới, đi thêm trăm trượng nữa, Thư Sinh lại lấy Yên Vũ Tán từ trong tay áo ra, mở lên. Chước Tử ngay lập tức sát lại, ôm lấy cánh tay hắn, chui vào dưới ô: “Chưởng quầy, ô này thật tiện lợi, đi đâu cũng có thể dùng được”.

“Ừ, nhắc tới mới nhớ, ô này chính là do Nữ Oa đưa”.

“..” Chước Tử nhìn hắn chằm chằm: “Thư Sinh đần, ngươi rốt cuộc là ai? Nhân vật lớn nghịch thiên đưa ô cho ngươi?”. Một lúc lâu sau, nàng mới chợt hiểu ra, bày ra vẻ mặt “Ta biết tỏng ngươi rồi”.

“…Đừng có hiểu sai”. Thư Sinh cười nhẹ: “Sắp đến Nam Thiên Môn rồi, nàng nhớ đừng lên tiếng”.

Chước Tử che miệng, nép sát vào hắn đi về phía trước. Vừa mới đi được hai mươi mấy bước, còn chưa nhìn thấy có gì khác thường, mũi đã ngửi thấy không khí tươi mát, khác hẳn đoạn đường khi nãy, quả thực là bụi bẩn không thể chịu nổi. Thảo nào, người ta nói linh khí của tiên giới vô cùng tinh khiết, thật đúng là như vậy.

Đảo mắt một cái đã nhìn thấy Nam Thiên Môn, cột bạch ngọc kia, mười mấy người ôm chắc cũng không xuể, cao vút vào những đám mây; trước cửa còn có bốn thị vệ đứng canh gác, thần thái uy nghi, không chớp mắt lấy một cái. Lúc hai người đi ngang qua, Chước Tử thật muốn đi tới chọc thử xem, bọn họ có động đậy hay không? Đi qua Nam Thiên Môn, cả một đoạn đường dài cũng không gặp lấy một tiên nhân, Thư Sinh thấp giọng nói với nàng: “Giữ ô nhé, để ta ôm nàng đi, cho nhanh”.

Chước Tử nghe lời cầm lấy ô, Thư Sinh cúi người ôm nàng lên, vẫn mềm mại ấm áp giống như lúc trước, ôm thật là thoải mái. Nhón chân một cái, tiên nhân thường cưỡi mây, hắn lại cưỡi gió mà đi, không hề báo trước, hối hả đi về phía trước. Đi bằng cách này, so với cưỡi rùa biển còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa là, còn có không khí mát lạnh, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Khi Thư Sinh dừng lại, Chước Tử mới từ từ mở mắt ra, sau này, lúc rảnh rỗi, cũng nên bảo hắn mang mình ra ngoài bay một chút, chơi rất là vui. Nàng từ trong lồng ngực hắn nhìn xuống, nhận ra nơi đây là một vườn đào. Nhìn sang tấm bia đá ở bên cạnh, phút chốc hoảng sợ.

Vườn Đào Tiên.

“…”, Chước Tử cứng người, khó khăn nói: “Ý của ngươi là, chúng ta sẽ hái trộm đào của Vương Mẫu Nương Nương?”.

Thư Sinh ung dung gật đầu: “Đúng thế”.

Chước Tử cười gượng hai tiếng, Thư Sinh, ngươi chắc không phải là nhân vật lớn nghịch thiên đấy chứ? Ngay cả đào của Vương Mẫu Nương Nương mà ngươi cũng dám trộm! Thấy hắn bước đi, nàng nhanh chân bung ô đi bên cạnh, hy vọng là sẽ không bị ai phát hiện ra, suôn sẻ rời khỏi đây. Thư Sinh cầm lấy ô, cùng nàng đi dưới tán cây đào, thoang thoảng còn có thể có thể ngửi thấy cả mùi đào thơm ngát.

Nghe nói cây trong vườn đào tiên này chia làm ba loại: Một loại ba ngàn năm mới chín một lần, ăn vào sẽ đắc đạo thành tiên; Một loại sáu ngàn năm mới chín một lần, ăn vào, liền có thể phi thăng lên trời, trường sinh bất lão; Loại tốt nhất, chính là loại đào chín ngàn năm mới chín một lần, ăn vào sẽ thọ ngang trời đất, sánh cùng nhật nguyệt.

Chước Tử đoán chắc loại đào mà bọn họ sẽ lấy chính là loại sáu ngàn hoặc chín ngàn năm mới chín một lần, người phàm ăn vào chắc chắc là cực kỳ tốt, còn đối với Ma Vương, đại khái chính là loại thuốc bổ tốt nhất rồi. Cũng bởi xưa nay, Tiên giới và Ma giới không đội trời chung, muốn Tây Vương Mẫu tặng đào, căn bản là không thể nào, nên mới phải đi trộm về. Nghĩ đến việc hắn vì mình nên mới tới đây, bất giác, ôm cánh tay hắn lại càng chặt hơn.

Hai người nhảy qua hàng rào, chỉ thấy rất nhiều trái đào màu xanh trên cành, Thư Sinh hơi nhíu mày: “Bây giờ đang là thời điểm đào chín rộ nhất, tại sao trái nào cũng còn xanh?”.

Vừa nói xong, bỗng thấy một người từ trên cây đào nhảy xuống, chân giẫm trên bánh xe lửa, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm hai người. Thư Sinh cười nói: “Không hổ là đệ tử của Thái Ất Chân Nhân, thế mà có thể nhìn thấy chúng ta”.

Na Tra nhướn mi: “Ngươi là ai? Không thấy có lệ khí, cũng không thấy tiên khí, khoan đã, kẻ đứng sau ngươi là yêu quái?”.

Thư Sinh không hề giấu diếm, gật đầu: “Là Thược dược hoa yêu”.

“A…”. Thược dược hoa yêu là linh vật có tiếng trong trời đất, thành tiên chỉ còn là chuyện sớm muộn, hắn ta cũng không muốn làm khó nàng. Đánh giá qua lại hai người một lúc, cười nói: “Các ngươi chắc cũng định đến hái trộm đào, thật là đáng tiếc, tới muộn một bước rồi”.

Chước Tử thò đầu ra, hỏi: “Nói như vậy là có ý gì?”.

Na Tra nói: “Kể từ khi Thiên Cung bị con linh hầu kia đại náo, những yêu quái có chút ít năng lực khác, đều nghĩ vườn đào tiên là nơi dễ dàng bị quấy phá, ai bảo con khỉ ngang ngược kia đã vặt hết cả đào trong vườn. Hơn năm mươi năm qua, ta đã đánh đuổi hơn ba ngàn tên yêu quái. Thật đáng thương cho ta, đường đường là một đại thần, lại phải ở đây canh vườn đào, tất cả đều do con khỉ đáng ghét kia”.

Thư Sinh thật không nghĩ tới chuyện này, nhìn vườn đào còn xanh kia, có hái xuống cũng vô dụng mà thôi, còn Ma Vương, rõ ràng là không thể đợi tới sáu ngàn năm nữa rồi.

Chước Tử hỏi: “Còn có loại hoa tiên, cỏ tiên nào có thể thay thế nó không?”.

Thư Sinh suy nghĩ một lát, nói: “Thái Thượng Lão Quân có thể luyện được không ít đan dược tốt, tới đó lấy một viên cũng được”.

Chước Tử mừng rỡ.

Na Tra ngáp một cái: “Đừng nghĩ tới chuyện đó, con khỉ ngang ngược kia cũng tới quấy phá lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đan dược đều bị nó ăn sạch rồi. Bây giờ, ông ấy vẫn còn chưa hết đau lòng đâu, mỗi ngày đều ngồi ở góc nhà mắng người hầu”.

Chước Tử ỉu xìu.

Thư Sinh lại nhướng mi, nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì xuống Địa Phủ, kéo dài tuổi thọ của Ma Vương, Ma Vương và Ma hồn có liên hệ với nhau, ít nhiều cũng có tác dụng”.

Chước Tử lại mừng rỡ.

Na Tra ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đừng nói nữa, con khỉ kia xuống Địa Phủ, đảo lộn sinh tử, rất nhiều tên tuổi, thọ mệnh đều lẫn lộn hết, trong thời gian ngắn không tìm ra đâu”.

Chước Tử lại… ỉu xìu.

Thư Sinh hít sâu một hơi, từ từ thở ra, hắn bỗng rất muốn đánh cho con khỉ kia một trận tơi bời a…! Hắn lại im lặng suy nghĩ một lần nữa, nói tiếp: “Đông Hải Long Cung có một viên…”.

“Ha ha, Long Cung bị con khỉ kia trộm mất Định Hải Thần Châm*, Long Vương đã đóng chặt cửa cung, chăm chỉ luyện binh, không tiếp khách đâu”.

*Định Hải Thần Châm: Chính là Gậy Nhý Ý mà Tôn ngộ Không cướp được từ Đông Hải Long Cung.

Thư Sinh đỡ trán.

Chước Tử cũng đỡ trán, nàng thật sự… vô cùng căm ghét con khỉ kia. Không đúng, cảm giác lẳng lặng mà có thể đảo lộn cả thiên đình một lần, đây thật sự là ngang ngược, lợi hại đến mức nào! Tất cả đều tại con khỉ chết tiệt kia, nàng sẽ sớm bị tóm đi nấu canh tẩm bổ mất thôi.

Thư Sinh thở dài nói: “Ở Tiên giới không tìm được, vậy thì chúng ta đi chỗ khác tìm”.

Na Tra mang những chuyện này dọa được hai người, vui vẻ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, không hề ngăn cản. Bởi vì…có ngăn cản cũng không được.

Thư Sinh mở ô lên, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Chước Tử, chúng ta tới Thần giới tìm Phượng Hoàng đi”.

Chước Tử kinh ngạc: “Phượng, Phượng Hoàng?”

Phượng Hoàng cũng giống như Thanh Long, đều là những thần thú thượng cổ, rất hiếm khi xuất hiện ở lục giới, nhưng Thanh Long là do lười đi ra, còn Phượng Hoàng trời sinh lạnh lùng, coi thường tất cả, ngoại trừ người cùng tộc, nói một cách khác, chính là “Không muốn giao thiệp với lũ người phàm ngu xuẩn các ngươi, không có lại hạ thấp thần cách của chúng ta”. Nghe đồn, Phượng Hoàng có ba giọt máu, lấy được một giọt, thọ ngang trời đất, lấy được hai giọt, pháp lực vô biên, mà lấy ba giọt… Phượng Hoàng liền… chết queo.

Chước Tử lo xa, nghiêm nghị hỏi Thư sinh: “Chúng ta chắc sẽ không bị Phượng Hoàng đánh bay đâu nhỉ?”.

Thư Sinh do dự một lúc: “Cái khác còn dễ nói, chỉ có Phượng Hoàng là không thể nói trước được. Loại thần thú này trời sinh lạnh lùng, cao quý, lời nói độc địa, lòng dạ sắt đá, không sợ một ai, ngay cả với Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không cung kính, nói chuyện không hài lòng một cái là sẵn sàng đá bay ra ao Bích Trì. Cũng hết cách, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài ấy cũng quen rồi”.

Chước Tử ngạc nhiên gật đầu: “Chưởng quầy, lần đầu tiên nghe ngươi tôn xưng một đại nhân vật nghịch thiên đấy nhé”.

Thư Sinh cười cười, Chước Tử nghĩ tới chuyện chính, cũng không bước tiếp, nhìn hắn, hỏi: “Thần Thú Phượng Hoàng tính tình khó chịu như vậy, sao mà ngươi có thể lấy được giọt máu quý giá kia từ trên người nó? Không phải là ngươi sẽ… dùng thứ gì tốt hơn để trao đổi đấy chứ?”.

“Dù sao, cũng vẫn có cách”.

“Cách gì vậy?”.

Thư Sinh dừng một chút, thấy nàng thật lòng muốn biết, ánh mắt hơi trầm xuống, ung dung bình tĩnh cười, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Sắc, dụ”.

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện