Chước Tử gần đây càng ngày càng tin tưởng mình chính là một Hoa Yêu toàn năng, ra
được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn có thể chăm sóc nữ quỷ nữa.
Nữ quỷ tên Vân Thường kia vẫn ở phòng chữ Thiên như trước, Chước Tử không nỡ đuổi nàng ta đi, dù sao thì khách điếm này cũng không có người ở. Chước Tử thu xếp ổn thỏa cho Vân Thường, mới nhớ tới tên Thư Sinh đần kia. Với thân thể con người, ở chung với nữ quỷ một chỗ, xem ra dương khí không yếu đi chút nào. Chước Tử im lặng suy nghĩ một lúc lâu, chợt hiểu ra, phải giúp tên Thư Sinh bồi bổ dương khí thôi.
Bữa sáng ngày hôm sau.
Thư Sinh híp mắt nhìn canh trên bàn, dùng muôi lớn khuấy khuấy, bên trong bát lẫn lộn không phân biệt dược liệu và thịt, khó khăn nói: “Đây là…”.
Chước Tử nghiêm túc nói: “Thuốc bổ, sức khỏe của chưởng quầy quá yếu, gió thổi cũng bay, nên ta quyết định bồi bổ sức khỏe cho ngươi thật tốt”.
“A…” Thư Sinh chậm rãi nói như có điều suy nghĩ: “Nhưng mới sáng sớm đã uống nhiều thuốc bổ như vậy, có phải là… hơi quá”.
Chước Tử múc cho hắn đầy một bát lớn: “Chỗ này đều là của ngươi, nếu còn không đủ, trong nồi vẫn còn đó”.
“…”
Nhìn thấy hắn uống hết bát canh, Chước Tử lúc này mới hài lòng thu dọn bát đũa mang đi rửa, mỗi ngày uống ba bát, Vân Thường có ở lại nửa tháng nữa thì hắn cũng không bị làm sao.
Thư Sinh nhìn thấy nàng đi xuống bếp, sờ sờ bụng, mùi thuốc trong bụng xông thẳng lên mũi, tinh thần không khỏi bị tổn thương: “Sẽ không bổ chết chứ?”.
Buổi trưa, Chước Tử ở hậu viện nhìn lên nóc nhà trọ, đám mây quỷ khí Vân Thường tạo ra vẫn như trước không hề tan đi, nhưng đạo sĩ kia vẫn chưa tới. Nàng nhảy lên tường, vỗ vỗ dây thường xuân xanh biếc: “Bà Bà, nhớ bảo huynh đệ của ngươi để ý các con đường xung quanh trấn, có đạo sĩ tới đây thì nói cho ta biết”.
“Vâng, Lão Đại!”.
Da đầu Bách Thụ ca run lên, lá cây ào ào rung động: “Lão Đại, Thư Sinh kia lại tới nữa”.
Chước Tử hừ nhẹ một tiếng, đúng là đã thấy tên thư sinh chậm rãi đi vào.
Thư Sinh nhìn thấy nàng, giống như là nhớ ra điều gì đó: ” Chước Tử cô nương, vừa đúng lúc, cùng nhau tưới hoa đi”.
Chước Tử kiềm chế xúc động không đạp hắn xuống giếng, cười to: “Thật ra thì, những loại hoa cỏ này không nên tưới lúc giữa trưa, nếu không sẽ bị bỏng chết”.
Thùng gỗ rơi xuống nước cái ầm, vang lên một tiếng trong giếng, Thư Sinh lắc lắc sợi dây: “Nhà chúng tôi làm vườn cũng tưới nước giữa trưa, Chước Tử cô nương có từng nghe, vạn vật đều có linh hồn, nhân lúc mặt trời rực rỡ nhất, uống thêm nước, đương nhiên là có sức sống”.
“Nhưng đây là hoa cỏ mà”.
Thư Sinh xách nước lên, thấy vẫn còn rất nặng, đổ bớt đi một ít, bước nhanh tới bên bồn hoa, múc lên một bầu nước: “Vạn vật đều có linh hồn, vạn vật đều có linh hồn”.
“…”
Thực tế đã chứng minh yêu và người không có cách nào hiểu nhau.
Rào ~ Chước Tử trơ mắt nhìn Đỗ Quyên cùng Tân Nương, bọn họ bị giội cho đầy một mặt nước, sau đó nhìn họ ôm nhau gào khóc.
Thư Sinh nói thầm: “Hình như thiếu thiếu thứ gì”.
Chước Tử nuốt nuốt nước bọt, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Đỗ Quyên, Đỗ Quyên hiểu ý, nhân lúc Thư Sinh cúi người múc nước, nhanh chóng dịch ra vị trí lúc trước của Chước Tử, khẽ che đi chỗ đất trống kia.
Chạng vạng tối, Chước Tử múc một chậu nước, ngồi ngâm chân trong sân, nước giếng lạnh như băng, ngắm mặt trời lặn, vô cùng thích thú, xúc động nói một câu: “Đây mới là cuộc sống…”.
Tân Nương ngồi cạnh chọc chọc nàng: “Lão Đại, cô định giải quyết nữ quỷ ở phòng chữ Thiên thế nào?”.
Chước Tử nhúng chân vào bên trong chậu nước mát lạnh, từ từ nói: “Vân Thường chẳng đã nói, tên đạo sĩ kia bị ác quỷ lấy đi hơn phân nửa hồn phách sao, tìm ác quỷ đó về là được rồi”.
Bách Thụ ca hỏi: “Lão Đại, chúng ta và quỷ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, tại sao chúng ta phải nhúng tay vào chuyện này?”.
“Vân Thường không đi, ta cũng không nỡ đuổi nàng ta ra ngoài. Nhưng lại khiến không ai dám trọ ở khách điếm của chúng ta”. Chước Tử quyết định: “Vì vậy phải bảo vệ tốt khách điếm của gia gia”.
“Phải đi đâu tìm ác quỷ kia?”.
Chước Tử cười hắc hắc, nói: “Không phải vội, ba hồn bảy vía thiếu mất một góc, tên quỷ đó lấy được cũng không có tác dụng gì. Nên chỉ cần đạo sĩ kia tới đây, ác quỷ chắc chắn sẽ tới theo. Đến lúc ấy, chúng ta chỉ việc bắt ba ba trong rọ, đánh cho nó một trận, bắt giao ra phần hồn phách kia là được rồi”.
Lũ yêu giật mình, nghe thấy bên ngoài có người đi vào, loáng cái biến mất, tất cả trở về như cũ.
Giọng nói Thư Sinh lặng lẽ truyền đến: “Chước Tử, Chước Tử!”. Ngó vào hậu viện, thấy nàng đang ở đó, lại gần nói: “Ta đi ra ngoài, buổi tối mới quay về, trông nhà cho tốt nhé”.
Chước Tử còn thật thà gật đầu: “Vâng, chắc chắn sẽ trông nhà thật tốt”.
Nghe thấy tiếng nước, thư sinh cúi đầu nhìn trên mặt đất, chỉ thấy một đôi chân trắng mịn đung đưa bên trong chậu nước trong vắt, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời cam đỏ, làm cho đôi chân càng thêm trắng hồng. Người mặc váy trắng ngồi trên ghế khẽ nhúc nhích, ngang ngang có thể nhìn thấy chóp mũi tuấn tú, hơi hơi ngiêng đầu, trên môi phủ một màu hồng nhạt.
“Chưởng quầy…”
Thư Sinh không nhìn phía đó nữa, quay lại nhìn nàng: “Hả?”.
Chước Tử giật giật khóe miệng, chỉ mũi nói: “Ngươi…chảy máu mũi”.
“…” Thư Sinh khựng lại, đưa tay che, ngửa mặt lên trời sầu não: “Nhất định là do quá bổ”.
&&&&&
Thư Sinh ra ngoài.
Chước Tử ngồi trên nóc khách điếm tắm ánh trăng, uống no nước rồi lại hấp thu một ít tinh hoa trời đất, đây đúng là thời cơ tốt để tu hành. Khí dồn xuống đan điền, làm sạch khoang bụng, hòa vào gió đêm tĩnh mịch, lặp đi lặp lại như thế nửa canh giờ, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, bây giờ có vác cả con hổ cũng không vấn đề gì.
Đang định trở về bồn hoa, cỏ nhỏ bỗng nhảy lên, chỉ trong chốc lát đã phủ kín nóc nhà, líu ríu: “Lão Đại, Lão Đại, có đạo sĩ lạ mặt đi vào trong trấn, ở phía đông”.
Chước Tử siết nắm tay, ánh mắt sáng quắc: “Tốt lắm, mọi người về trước đi, ta đi xem một chút”.
Nói xong, cúi người nhảy xuống từ mái nhà, bay về hướng đông.
Nhìn thấy ở phía xa, trên đường phố nửa đêm không người, có một thanh niên mặc đạo bào màu xanh thẫm, bên cạnh liên tục có tiểu quỷ chạy qua, đánh giá hắn qua lại, nhưng lại không dám đến gần. Khi Chước Tử đáp xuống mặt đất, lũ quỷ lập tức chạy mất.
Chước Tử nhìn tên đạo sĩ ở trước mặt, đạo hạnh kia cũng không thể thu phục nàng. Không biết có phải do thiếu mất một phần hồn phách, ánh mắt hơi không có hồn, trên mặt cũng chẳng biểu hiện gì, giống như một tượng gỗ cao to tuấn lãng. Có điều, bước chân điềm tĩnh đều đều, không vội vã. Đánh giá một lúc, hắn bỗng nhiên dừng lại, giơ kiếm trong tay lên, nhìn Chước Tử nói: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau mau lui ra.”
Chước Tử cười cười: “Cũng không tệ lắm, hồn phách không còn đủ cũng có thể nhìn thấy ta. Có điều ta không có ác ý, chỉ muốn nói cho ngươi biết, Vân Thường đang đợi ngươi.”
Đạo sĩ vẫn thấp giọng: “Yêu nghiệt, nếu còn không đi, đừng trách ta thu phục ngươi”.
Chước Tử không thể làm gì khác hơn là cách xa ra một chút, nói thầm: “Quả nhiên là cái gì cũng quên, chỉ nhớ rõ chuyện hàng yêu phục ma “.
Bước chân đạo sĩ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hướng đó, nhìn thấy một đám quỷ khí tối tăm, âm khí rất nặng. Lúc này, mới nhún chân một cái, chạy nhanh về hướng đó.
Chước Tử gấp rút theo phía sau, hướng đó chính là khách điếm Đồng Phúc. Vân Thường đúng là hiểu rõ tên đạo sĩ kia, mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà pháp lực của Vân Thường vẫn không thể đánh lại tên đạo sĩ, không cẩn thận sẽ bị hắn đánh cho hồn phi phách tán. Không biết là nên nói nàng ấy ngu ngốc hay cố chấp nữa.
Đến cửa khách điếm, tay trái đạo sĩ giơ kiếm, tay phải cầm hồ lô, niệm loại chú ngữ mà Chước Tử nghe không hiểu. Chạy tới chạy lui vài vòng, quát lên một tiếng, liền thấy một vòng ánh sáng xông thẳng lên, đánh vào trong đám mây, nổ tung ào ra bạch quang. Trong nháy mắt, trời đất đổi sắc, sáng như ban ngày, cuồng phong cuốn qua, dọa cho Chước Tử sợ run cả người. Dường như nghe thấy tiếng Vân Thường thống khổ rên nhẹ, vịn vào cây cột trước phòng, từ trên nhìn xuống đạo sĩ.
Chước Tử cắn răng vẫy vẫy tay với nàng ta, ép giọng nói: “Cô còn không đi, định chờ cho trận pháp cùng với cô bị thu vào trong hồ lô hay sao?”.
Bạch y của Vân Thường tung bay, dường như sắp tan vào trong bạch quang, chỉ còn thấy tóc đen bay loạn, và nghe thấy từng hồi leng keng leng keng trên đầu. Xen lẫn trong tiếng gió, tâm trạng Chước Tử cũng rối ren vô cùng.
Nàng suy nghĩ mãi vẫn không rõ, cuối cùng thì thiếu ân tình nhiều thế nào, mới nguyện ý chịu cực hình như vậy. Hơn ba trăm lần, mỗi một lần đều thống khổ như vậy.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi”.
Giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, Chước Tử vừa quay người, đã bị lệ khí âm u lạnh lẽ ập vào mặt, tập trung nhìn, thì ra là một con Dã Trư Tinh*. Chước Tử dừng lại một chút, Dã Trư trời sanh cậy da dầy không biết đau, hơn nữa con Dã Trư Tinh này ít nhất cũng phải có chín trăm năm đạo hạnh.
*Dã Trư Tinh: Heo rừng thành tinh.
Dã Trư Tinh nhìn thấy nàng, vẻ mặt sắc bén nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng tới cướp hồn phách của tên đạo sĩ kia?”.
Chước Tử cười khan hai tiếng, trong lòng thầm suy nghĩ, con heo rừng thành tinh này muốn lấy hồn phách của đạo sĩ, không thể không bực mình, đây rõ ràng là yêu quái, nào có phải là quỷ đâu chứ, muội tử Vân Thường. Nếu biết trước như thế, nàng đã sớm đuổi đống phiền toái này đi rồi. Dã Trư tính tình dữ dằn, không nói lý lẽ, nếu làm hỏng khách điếm này thì phải làm sao? Nàng cười lấy lòng: “Làm sao có thể, ta chỉ đứng xem thôi”.
Dã Trư Tinh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nghĩ rằng nàng cũng không có gan này: “Còn không cút đi.”
Chước Tử khom lưng: “Đi ngay đây, đi ngay đây”. Đi được hai bước, thấy hắn giơ móng ra muốn tập kích tên đạo sĩ đang chăm chú làm phép kia, nàng cắn răng, nhặt một tảng đá dưới đất lên, hít một hơi, rón rén đến phía sau, giơ tảng đá định đập lên đầu hắn.
Ai ngờ đột nhiên nước trên trời ào xuống, dội lên đội hình “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”*, trận pháp của đạo sĩ đột nhiên biến mất, Dã Trư Tinh kêu lên một tiếng, Chước Tử trợn tròn mắt. Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử xiêm áo màu xám cầm trong tay một cái chậu đồng, không hề nhìn thấy bọn họ, hài lòng lẩm bẩm: “Mỗi đêm ngâm chân trong nước ấm đi ngủ, thật là chuyện tốt trên đời”.
*”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”: Nguyên tác là “Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”: Bọ ngựa rình bắt ve, chim sẻ phía sau rình bắt bọ ngựa, câu này ý chỉ: chỉ tham cái lợi trước mắt, mà không phòng bị cái hại sau lưng.
… Nước, rửa, chân! Ba người hóa đá…
Chước Tử lau lau nước, nhìn đằng trước, đã không thấy Dã Trư Tinh đâu, đạo sĩ đang cúi đầu lau hồ lô bị dính nước bẩn. Nàng hơi nghi ngờ nhìn lên lầu hai, tên Thư Sinh này… Rốt cuộc là vô tình hay cố ý, không thể mỗi lần đều ngẫu nhiên trùng hợp như vậy. Hơn nữa… Chước Tử hít hà nước đọng ở trên người, có thể đuổi được yêu quái Dã Trư đi, thật là nước rửa chân sao? Nhưng nàng cẩn thận xem xét, cũng không phát hiện nước này có trộn lẫn thứ gì.
Chước Tử âm thầm siết tay, ngày mai sẽ tìm ra bộ mặt thật của Thư Sinh kia! Người này chắc chắn không phải người bình thường!
Nữ quỷ tên Vân Thường kia vẫn ở phòng chữ Thiên như trước, Chước Tử không nỡ đuổi nàng ta đi, dù sao thì khách điếm này cũng không có người ở. Chước Tử thu xếp ổn thỏa cho Vân Thường, mới nhớ tới tên Thư Sinh đần kia. Với thân thể con người, ở chung với nữ quỷ một chỗ, xem ra dương khí không yếu đi chút nào. Chước Tử im lặng suy nghĩ một lúc lâu, chợt hiểu ra, phải giúp tên Thư Sinh bồi bổ dương khí thôi.
Bữa sáng ngày hôm sau.
Thư Sinh híp mắt nhìn canh trên bàn, dùng muôi lớn khuấy khuấy, bên trong bát lẫn lộn không phân biệt dược liệu và thịt, khó khăn nói: “Đây là…”.
Chước Tử nghiêm túc nói: “Thuốc bổ, sức khỏe của chưởng quầy quá yếu, gió thổi cũng bay, nên ta quyết định bồi bổ sức khỏe cho ngươi thật tốt”.
“A…” Thư Sinh chậm rãi nói như có điều suy nghĩ: “Nhưng mới sáng sớm đã uống nhiều thuốc bổ như vậy, có phải là… hơi quá”.
Chước Tử múc cho hắn đầy một bát lớn: “Chỗ này đều là của ngươi, nếu còn không đủ, trong nồi vẫn còn đó”.
“…”
Nhìn thấy hắn uống hết bát canh, Chước Tử lúc này mới hài lòng thu dọn bát đũa mang đi rửa, mỗi ngày uống ba bát, Vân Thường có ở lại nửa tháng nữa thì hắn cũng không bị làm sao.
Thư Sinh nhìn thấy nàng đi xuống bếp, sờ sờ bụng, mùi thuốc trong bụng xông thẳng lên mũi, tinh thần không khỏi bị tổn thương: “Sẽ không bổ chết chứ?”.
Buổi trưa, Chước Tử ở hậu viện nhìn lên nóc nhà trọ, đám mây quỷ khí Vân Thường tạo ra vẫn như trước không hề tan đi, nhưng đạo sĩ kia vẫn chưa tới. Nàng nhảy lên tường, vỗ vỗ dây thường xuân xanh biếc: “Bà Bà, nhớ bảo huynh đệ của ngươi để ý các con đường xung quanh trấn, có đạo sĩ tới đây thì nói cho ta biết”.
“Vâng, Lão Đại!”.
Da đầu Bách Thụ ca run lên, lá cây ào ào rung động: “Lão Đại, Thư Sinh kia lại tới nữa”.
Chước Tử hừ nhẹ một tiếng, đúng là đã thấy tên thư sinh chậm rãi đi vào.
Thư Sinh nhìn thấy nàng, giống như là nhớ ra điều gì đó: ” Chước Tử cô nương, vừa đúng lúc, cùng nhau tưới hoa đi”.
Chước Tử kiềm chế xúc động không đạp hắn xuống giếng, cười to: “Thật ra thì, những loại hoa cỏ này không nên tưới lúc giữa trưa, nếu không sẽ bị bỏng chết”.
Thùng gỗ rơi xuống nước cái ầm, vang lên một tiếng trong giếng, Thư Sinh lắc lắc sợi dây: “Nhà chúng tôi làm vườn cũng tưới nước giữa trưa, Chước Tử cô nương có từng nghe, vạn vật đều có linh hồn, nhân lúc mặt trời rực rỡ nhất, uống thêm nước, đương nhiên là có sức sống”.
“Nhưng đây là hoa cỏ mà”.
Thư Sinh xách nước lên, thấy vẫn còn rất nặng, đổ bớt đi một ít, bước nhanh tới bên bồn hoa, múc lên một bầu nước: “Vạn vật đều có linh hồn, vạn vật đều có linh hồn”.
“…”
Thực tế đã chứng minh yêu và người không có cách nào hiểu nhau.
Rào ~ Chước Tử trơ mắt nhìn Đỗ Quyên cùng Tân Nương, bọn họ bị giội cho đầy một mặt nước, sau đó nhìn họ ôm nhau gào khóc.
Thư Sinh nói thầm: “Hình như thiếu thiếu thứ gì”.
Chước Tử nuốt nuốt nước bọt, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Đỗ Quyên, Đỗ Quyên hiểu ý, nhân lúc Thư Sinh cúi người múc nước, nhanh chóng dịch ra vị trí lúc trước của Chước Tử, khẽ che đi chỗ đất trống kia.
Chạng vạng tối, Chước Tử múc một chậu nước, ngồi ngâm chân trong sân, nước giếng lạnh như băng, ngắm mặt trời lặn, vô cùng thích thú, xúc động nói một câu: “Đây mới là cuộc sống…”.
Tân Nương ngồi cạnh chọc chọc nàng: “Lão Đại, cô định giải quyết nữ quỷ ở phòng chữ Thiên thế nào?”.
Chước Tử nhúng chân vào bên trong chậu nước mát lạnh, từ từ nói: “Vân Thường chẳng đã nói, tên đạo sĩ kia bị ác quỷ lấy đi hơn phân nửa hồn phách sao, tìm ác quỷ đó về là được rồi”.
Bách Thụ ca hỏi: “Lão Đại, chúng ta và quỷ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, tại sao chúng ta phải nhúng tay vào chuyện này?”.
“Vân Thường không đi, ta cũng không nỡ đuổi nàng ta ra ngoài. Nhưng lại khiến không ai dám trọ ở khách điếm của chúng ta”. Chước Tử quyết định: “Vì vậy phải bảo vệ tốt khách điếm của gia gia”.
“Phải đi đâu tìm ác quỷ kia?”.
Chước Tử cười hắc hắc, nói: “Không phải vội, ba hồn bảy vía thiếu mất một góc, tên quỷ đó lấy được cũng không có tác dụng gì. Nên chỉ cần đạo sĩ kia tới đây, ác quỷ chắc chắn sẽ tới theo. Đến lúc ấy, chúng ta chỉ việc bắt ba ba trong rọ, đánh cho nó một trận, bắt giao ra phần hồn phách kia là được rồi”.
Lũ yêu giật mình, nghe thấy bên ngoài có người đi vào, loáng cái biến mất, tất cả trở về như cũ.
Giọng nói Thư Sinh lặng lẽ truyền đến: “Chước Tử, Chước Tử!”. Ngó vào hậu viện, thấy nàng đang ở đó, lại gần nói: “Ta đi ra ngoài, buổi tối mới quay về, trông nhà cho tốt nhé”.
Chước Tử còn thật thà gật đầu: “Vâng, chắc chắn sẽ trông nhà thật tốt”.
Nghe thấy tiếng nước, thư sinh cúi đầu nhìn trên mặt đất, chỉ thấy một đôi chân trắng mịn đung đưa bên trong chậu nước trong vắt, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời cam đỏ, làm cho đôi chân càng thêm trắng hồng. Người mặc váy trắng ngồi trên ghế khẽ nhúc nhích, ngang ngang có thể nhìn thấy chóp mũi tuấn tú, hơi hơi ngiêng đầu, trên môi phủ một màu hồng nhạt.
“Chưởng quầy…”
Thư Sinh không nhìn phía đó nữa, quay lại nhìn nàng: “Hả?”.
Chước Tử giật giật khóe miệng, chỉ mũi nói: “Ngươi…chảy máu mũi”.
“…” Thư Sinh khựng lại, đưa tay che, ngửa mặt lên trời sầu não: “Nhất định là do quá bổ”.
&&&&&
Thư Sinh ra ngoài.
Chước Tử ngồi trên nóc khách điếm tắm ánh trăng, uống no nước rồi lại hấp thu một ít tinh hoa trời đất, đây đúng là thời cơ tốt để tu hành. Khí dồn xuống đan điền, làm sạch khoang bụng, hòa vào gió đêm tĩnh mịch, lặp đi lặp lại như thế nửa canh giờ, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, bây giờ có vác cả con hổ cũng không vấn đề gì.
Đang định trở về bồn hoa, cỏ nhỏ bỗng nhảy lên, chỉ trong chốc lát đã phủ kín nóc nhà, líu ríu: “Lão Đại, Lão Đại, có đạo sĩ lạ mặt đi vào trong trấn, ở phía đông”.
Chước Tử siết nắm tay, ánh mắt sáng quắc: “Tốt lắm, mọi người về trước đi, ta đi xem một chút”.
Nói xong, cúi người nhảy xuống từ mái nhà, bay về hướng đông.
Nhìn thấy ở phía xa, trên đường phố nửa đêm không người, có một thanh niên mặc đạo bào màu xanh thẫm, bên cạnh liên tục có tiểu quỷ chạy qua, đánh giá hắn qua lại, nhưng lại không dám đến gần. Khi Chước Tử đáp xuống mặt đất, lũ quỷ lập tức chạy mất.
Chước Tử nhìn tên đạo sĩ ở trước mặt, đạo hạnh kia cũng không thể thu phục nàng. Không biết có phải do thiếu mất một phần hồn phách, ánh mắt hơi không có hồn, trên mặt cũng chẳng biểu hiện gì, giống như một tượng gỗ cao to tuấn lãng. Có điều, bước chân điềm tĩnh đều đều, không vội vã. Đánh giá một lúc, hắn bỗng nhiên dừng lại, giơ kiếm trong tay lên, nhìn Chước Tử nói: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau mau lui ra.”
Chước Tử cười cười: “Cũng không tệ lắm, hồn phách không còn đủ cũng có thể nhìn thấy ta. Có điều ta không có ác ý, chỉ muốn nói cho ngươi biết, Vân Thường đang đợi ngươi.”
Đạo sĩ vẫn thấp giọng: “Yêu nghiệt, nếu còn không đi, đừng trách ta thu phục ngươi”.
Chước Tử không thể làm gì khác hơn là cách xa ra một chút, nói thầm: “Quả nhiên là cái gì cũng quên, chỉ nhớ rõ chuyện hàng yêu phục ma “.
Bước chân đạo sĩ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hướng đó, nhìn thấy một đám quỷ khí tối tăm, âm khí rất nặng. Lúc này, mới nhún chân một cái, chạy nhanh về hướng đó.
Chước Tử gấp rút theo phía sau, hướng đó chính là khách điếm Đồng Phúc. Vân Thường đúng là hiểu rõ tên đạo sĩ kia, mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà pháp lực của Vân Thường vẫn không thể đánh lại tên đạo sĩ, không cẩn thận sẽ bị hắn đánh cho hồn phi phách tán. Không biết là nên nói nàng ấy ngu ngốc hay cố chấp nữa.
Đến cửa khách điếm, tay trái đạo sĩ giơ kiếm, tay phải cầm hồ lô, niệm loại chú ngữ mà Chước Tử nghe không hiểu. Chạy tới chạy lui vài vòng, quát lên một tiếng, liền thấy một vòng ánh sáng xông thẳng lên, đánh vào trong đám mây, nổ tung ào ra bạch quang. Trong nháy mắt, trời đất đổi sắc, sáng như ban ngày, cuồng phong cuốn qua, dọa cho Chước Tử sợ run cả người. Dường như nghe thấy tiếng Vân Thường thống khổ rên nhẹ, vịn vào cây cột trước phòng, từ trên nhìn xuống đạo sĩ.
Chước Tử cắn răng vẫy vẫy tay với nàng ta, ép giọng nói: “Cô còn không đi, định chờ cho trận pháp cùng với cô bị thu vào trong hồ lô hay sao?”.
Bạch y của Vân Thường tung bay, dường như sắp tan vào trong bạch quang, chỉ còn thấy tóc đen bay loạn, và nghe thấy từng hồi leng keng leng keng trên đầu. Xen lẫn trong tiếng gió, tâm trạng Chước Tử cũng rối ren vô cùng.
Nàng suy nghĩ mãi vẫn không rõ, cuối cùng thì thiếu ân tình nhiều thế nào, mới nguyện ý chịu cực hình như vậy. Hơn ba trăm lần, mỗi một lần đều thống khổ như vậy.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi”.
Giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, Chước Tử vừa quay người, đã bị lệ khí âm u lạnh lẽ ập vào mặt, tập trung nhìn, thì ra là một con Dã Trư Tinh*. Chước Tử dừng lại một chút, Dã Trư trời sanh cậy da dầy không biết đau, hơn nữa con Dã Trư Tinh này ít nhất cũng phải có chín trăm năm đạo hạnh.
*Dã Trư Tinh: Heo rừng thành tinh.
Dã Trư Tinh nhìn thấy nàng, vẻ mặt sắc bén nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng tới cướp hồn phách của tên đạo sĩ kia?”.
Chước Tử cười khan hai tiếng, trong lòng thầm suy nghĩ, con heo rừng thành tinh này muốn lấy hồn phách của đạo sĩ, không thể không bực mình, đây rõ ràng là yêu quái, nào có phải là quỷ đâu chứ, muội tử Vân Thường. Nếu biết trước như thế, nàng đã sớm đuổi đống phiền toái này đi rồi. Dã Trư tính tình dữ dằn, không nói lý lẽ, nếu làm hỏng khách điếm này thì phải làm sao? Nàng cười lấy lòng: “Làm sao có thể, ta chỉ đứng xem thôi”.
Dã Trư Tinh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nghĩ rằng nàng cũng không có gan này: “Còn không cút đi.”
Chước Tử khom lưng: “Đi ngay đây, đi ngay đây”. Đi được hai bước, thấy hắn giơ móng ra muốn tập kích tên đạo sĩ đang chăm chú làm phép kia, nàng cắn răng, nhặt một tảng đá dưới đất lên, hít một hơi, rón rén đến phía sau, giơ tảng đá định đập lên đầu hắn.
Ai ngờ đột nhiên nước trên trời ào xuống, dội lên đội hình “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”*, trận pháp của đạo sĩ đột nhiên biến mất, Dã Trư Tinh kêu lên một tiếng, Chước Tử trợn tròn mắt. Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử xiêm áo màu xám cầm trong tay một cái chậu đồng, không hề nhìn thấy bọn họ, hài lòng lẩm bẩm: “Mỗi đêm ngâm chân trong nước ấm đi ngủ, thật là chuyện tốt trên đời”.
*”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”: Nguyên tác là “Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”: Bọ ngựa rình bắt ve, chim sẻ phía sau rình bắt bọ ngựa, câu này ý chỉ: chỉ tham cái lợi trước mắt, mà không phòng bị cái hại sau lưng.
… Nước, rửa, chân! Ba người hóa đá…
Chước Tử lau lau nước, nhìn đằng trước, đã không thấy Dã Trư Tinh đâu, đạo sĩ đang cúi đầu lau hồ lô bị dính nước bẩn. Nàng hơi nghi ngờ nhìn lên lầu hai, tên Thư Sinh này… Rốt cuộc là vô tình hay cố ý, không thể mỗi lần đều ngẫu nhiên trùng hợp như vậy. Hơn nữa… Chước Tử hít hà nước đọng ở trên người, có thể đuổi được yêu quái Dã Trư đi, thật là nước rửa chân sao? Nhưng nàng cẩn thận xem xét, cũng không phát hiện nước này có trộn lẫn thứ gì.
Chước Tử âm thầm siết tay, ngày mai sẽ tìm ra bộ mặt thật của Thư Sinh kia! Người này chắc chắn không phải người bình thường!
Danh sách chương