Chước Tử
đang muốn lùi lại thì bị hắn vươn tay tóm lấy, nếu là cô nương người
phàm chắc đã bị hắn nắm trật khớp xương rồi. Nàng nhe răng trừng mắt:
“Không buông ra là ta đánh ngươi thành nước luôn!”
Thư Sinh thấy động chạy ra thấy cảnh này liền giậm chân nhảy lên, nhưng lại thấy kẻ kia khóc òa lên: “Chước Tử, nàng không nhận ra ta sao? Chúng ta còn từng cùng uống rượu cùng ăn cơm mà.”
Cái gì? Cùng nhau? Thư Sinh nhíu mày, tiến về phía trước thì lại thấy kẻ kia phun ra một câu: “Nàng còn hát cho ta nghe nữa đấy!”
“…”, tim Thư Sinh khẽ xiết một cái, gọi thân mật đã đành, còn ăn uống cùng nhau lại còn hát cho nhau nghe nữa hả? Không vui đâu nhé! Hắn còn chưa được nghe Chước Tử hát bao giờ đấy!
Chước Tử nhìn hắn một lúc lâu, từ khuôn mặt cười cười: “Vị công tử này…”, lập tức biến thành mặt than: “Có tin ta đập một trận không hả?”
Học trò kia vẫn tiếp tục ỉ ôi: “Ta không biết làm sao lại về đây, rõ ràng ta đang cưỡi lừa nhỏ đến nhà cậu ta, đi được nửa đường thì gặp sơn tặc, trúng một đao, kết quả vừa nhắm mắt lại, chân run lên, mở mắt lại thấy đang đứng trước cửa khách điếm, hu hu, đáng sợ quá mà.”
Chước Tử hít thật sâu, nghiêng đầu nhìn Thư Sinh đối diện, trong lòng lập tức thông suốt: hẳn là bị thần kinh rồi…
Thư Sinh túm lấy cổ tay tên kia, nhàn nhạt cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Học trò kia đau điếng người nhưng vẫn không buông tay. Bộ mặt tuấn tú nhăn nhó, đau đến mức ngũ quan dồn lại một chỗ y như hạt đậu vậy, chàng ta cắn răng nói: “Ta… không thể buông tay… Nếu có thể sống lại một lần này… ta phải cưới Chước Tử trước… rồi mới lên đường tìm công danh.”
“Rắc!”
Chước Tử chớp mắt mấy cái, hình như nàng… nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gãy? “Á…”, học trò kia không muốn buông tay cũng không được, bị bẻ gãy xương mà còn nắm được tay Chước Tử thì hắn là yêu quái chứ chẳng phải người phàm. Đau quá ngồi phịch xuống đất, giọng run run: “Chước Tử, nàng đã đồng ý hứa gả cho ta, sao lại đổi ý chứ?”
Chước Tử bị hù vội chạy đến bên Thư Sinh bày tỏ trong sạch, hắn có muốn chết thì cũng đừng có kéo nàng theo chứ, sức mạnh của Thư Sinh cho dù có ngàn cái mạng cũng chả địch nổi! Nàng chỉ theo mình Thư Sinh thôi, tuyệt đối không làm cái trò lừa trên dối dưới này đâu! Nàng nghiêm trọng nhìn Thư Sinh, lắc nguây nguẩy: “Chưởng quầy, ta không biết hắn đâu.”
Thư Sinh gật đầu, quan sát học trò kia, nhếch miệng cười: “Thế thì ta phải tiễn hẵn rồi.”
Chước Tử nuốt ực, cái chữ “tiễn” ấy mà, hẳn là thâm ý khác.
Học trò kia biến sắc, xua tay: “Đợi đã! Sở chưởng quầy làm ơn bình tĩnh đã!”
Nói xong bới bới túi tìm bạc, hào hứng đem số bạc còn lại đặt lên bàn: “Cho ta ở lại phòng chữ Thiên nửa tháng…”
Chước Tử nhìn chằm chằm túi bạc kia, theo phản xạ định giơ tay ra nhưng thấy Thư Sinh liếc mắt nhìn nàng, lại còn “hèm” một cái, kéo dài giọng ra, nàng liền lập tức vỗ ngực nói: “Khách điếm chúng tôi đã đủ phòng rồi!”
Học trò kia thấy Thư Sinh định nhấc chân, nhịn đau nói: “Trả thêm cho nửa tháng cơm ngon rượu ngon nữa, con lừa của ta cũng cần loại cỏ tươi thượng hàng nữa, còn có… Nếu không thì cho ta thêm hai phòng nữa, trái phải đều có cho nó yên tĩnh!”
Chước Tử dao động, muốn bước lên trước lắm rồi nhưng bị Thư Sinh tóm lấy, đau đầu nhức óc quá đi, cứ thế sẽ bị người ta bán đi lúc nào không hay đấy, đồ ngốc Chước Tử này.
Chước Tử ủy khuất nhìn hắn: “Chưởng quầy à… Bạc đấy, quá trời bạc trắng luôn kìa, sáng chói mắt luôn nhé.”
Thư Sinh nghiến răng: “Chước Tử, người này lai lịch không rõ ràng, lại cứ điên điên khùng khùng, nàng muốn cho một kẻ nguy hiểm thế này ở lại khách điếm sao, hơn nữa, hắn ta…”
Học trò kia vung tay vỗ ngực bùm bụp: “Chước Tử, ta bao toàn bộ khách điếm này.”
Chước Tử lập tức nhào lấy ôm chặt túi bạc, mắt híp như hạt đậu: “Thành giao!”
Thư Sinh ôm trán.
Khi hắn nói chuyện ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa, mấy nhân vật trâu bò còn không dám chống lại, thế mà không những bị một người trần chen ngang lại còn mua chuộc Chước Tử, mà vế sau mới là trọng điểm.
Học trò kia vô cùng đắc ý, sảng khoái như ngày hè rực nắng, nhưng không nghĩ tới lại bị Thư Sinh lườm cháy cổ, bị ánh mắt sắc như dao dọa đến ngã lăn ra… Má ơi… Lạnh lùng quá mà…
Quay về quầy tiền, lục tục đón thêm mấy người khách, chờ mọi người yên vị dùng bữa, Chước Tử mới cúi người tìm tìm mấy ngăn tủ, Thư Sinh khom lưng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng tìm cái gì vậy?”
“À, ta nhớ có Thiết Đả rượu ở đây, sao giờ tìm không thấy tăm hơi nữa.”
“Nàng tìm Thiết Đả rượu làm gì?”
Chước Tử dừng tay quay sang nhìn hắn, hậm hực: “Còn không phải tại chàng chân tay thô bẻ gãy xương tay người ta à? Khách quý đấy, phải hầu hạ cho tốt chứ.”
Thư Sinh hít sâu, thở ra từ từ. Lặp đi lặp lại như thế… Cho đến lúc Chước Tử tìm xong đứng dậy đi lên lầu, hắn vẫn ngồi đấy lẳng lặng nghĩ… Hắn phải cho Chước Tử biết thế nào gọi là chân tay thô thiển, mà địa điểm, đương nhiên là ở trên giường rồi…
Nhưng mà, tên học trò kia rốt cuộc là ai?
Nhíu mày suy tư, trên đời này lại có kẻ hắn nhìn không ra chân thân. Nếu thực sự là người trần thì làm thế nào để hắn quen được Chước Tử? Huống hồ… học trò kia gọi hắn Sở chưởng quầy, ở nhân gian đúng là hắn dùng họ Sở, vậy không có chuyện trước khi đến khách điếm này hắn từng gặp qua học trò kia. Nhưng nếu là sau này mới gặp, thì tại sao hắn không nhớ chút gì cả?
Trong lòng trăm mối tơ vò không cách gỡ bỏ, cả ngàn vạn năm nay chuyện gì hắn cũng nhớ rõ mồn một, sao lại không nhớ được chuyện trong mấy tháng này chứ?
Hắn nhìn một lượt khách điếm, nơi này… thực sự có chút kỳ lạ, nếu không sao có quá nhiều kẻ kỳ quái đến đâu, Chước Tử cũng từng nói trước giờ chưa hề có chuyện như thế. Nhưng hắn vẫn không điều tra ra được. Ai da, mấy chuyện xảy ra bên người Chước Tử toàn chuyện không thể giải thích được, Thư Sinh đúc kết một điều – nữ nhân của hắn ấy mà, cũng không phải dạng vừa đâu!
Chước Tử chỉnh lại xương cổ tay cho học trò kia xong thì bôi dược rồi dùng vải và mấy tấm ván gỗ buộc cố định lại, thấy hắn kêu cha gọi mẹ vì đau, liền mỉa mai: “Xin lỗi nhé, tại chưởng quầy nhà ta có hơi nặng tay.”
Cái này là hơi hả, học trò nọ oán thầm. Đợi nàng băng bó xong, cố mạnh mẽ cười: “Chước Tử à, có phài nàng cũng nghĩ ta toàn nói những điều dối trá không?”
Chước Tử gật đầu tắp lự: “Đúng thế.”
Học trò nức nở: “Ta thực sự không nói dối mà, những gì ta nói đều là sự thật. Ta cưỡi la đi tìm cậu, kết quả chạm trán thổ phỉ, ngay lúc chúng muốn giết ta thì ta trở lại nơi này. Trước kia ta cũng ở lại đây nửa tháng mà.”
Chước Tử gượng cười hai tiếng, bê thuốc đi: “Khách quan à, để ta đi tìm đại phu cho người.”
“Ta không bị thần kinh đâu!”
“Rồi, rồi… Ngài chờ chút, đại phu sẽ tới ngay thôi.”
“…”
Chước Tử lui ra ngoài, vì bạc, làm trâu ngựa cho học trò này cũng được. Nhưng Thư Sinh có vẻ không vui lắm, nàng xoa xoa cằm, được rồi, sau này dành thời gian dỗ dành hắn chút vậy.
Xuống dưới lầu, Chước Tử ra giếng rửa tay. Tháng mười tiết trời đang dần chuyển từ nóng sang lạnh, nhìn hoa trong hậu viện có chút héo úa, nhất là Bà Bà, đang phờ phạc bò trên tường xem bọn Tân Nương chơi mạt chược. Chỉ có Bách Thụ ca là vui vẻ, vận may tốt nhất, thắng được cả túi bạc rồi.
Chước Tử cũng thích chơi bài nhưng kỹ năng quá kém, căn bản chỉ toàn thua bị lột sạch tiền, nên nàng thường thường đứng xem náo nhiệt thôi. Kéo gàu lên, nước giếng vẫn man mát, không hề lạnh lẽo.
Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, lại có kẻ kỳ lạ đến khách điếm à?”
Chước Tử gật đầu còn cười híp mắt: “Nhưng đem đến thật nhiều bạc nha!”
Mọi người liếc xéo nàng… Lão Đại nhà mình ngốc khờ quá mà, Thư Sinh lại phải vất vả rồi!
Hồ Lô mập nói: “Lão Đại, ngày kia là sinh thần của Yêu Vương, cô chuẩn bị lễ nạp chu đáo chưa đấy?”
Chước Tử vỗ đầu: “Xém thì quên.”
“Năm nay là năm đầu tiên Tân Yêu Vương tiếp quản, Lão Đại phải chuẩn bị đồ lễ cẩn thận đấy, nếu không bị ghi tên trong Yêu Sách thì bị phỉ nhổ cả đời không ngóc đầu lên được đâu…”
Chước Từ hầm hừ: “Nhắc đến lại thấy bực mình. Năm nay ta bị Ma Giới nhòm ngò bắt đi nấu canh tẩm bổ, Lão Yêu Vương chẳng thèm lên tiếng, hắn…”
Còn chưa nói xong đã bị Thu Cúc bịt miệng, trừng mắt: “Ngươi muốn chết hả, dám công khai nói xấu Lão Yêu Vương như thế?”
Chước Tử ngoan ngoãn gật đầu, hạ giọng: “Thế ta tìm chỗ kín nói tiếp.”
Mọi người đỡ trán, yếu ớt xua tay: “Lão Đại, cô mau chóng gả đi đi, chúng ta nguyện ý tặng tám trăm tám mươi tám rương đồ cưới nhé.”
Chước Tử hân hoan nói: “Được thôi!”
Mọi người trợn tròn mắt, Lão Đại, trọng điểm không phải là đồ cưới đâu, trọng điểm rõ ràng là “Cô nhanh chóng tìm nơi gả đi đi, đừng để vì trí thông minh thấp đến đáng thương của cô làm liên lụy đến yêu trong hậu viện bọn tôi, cô đi mà gieo tai họa cho Thư Sinh ấy”. Nhìn nàng nhảy nhót sung sướng bỏ đi, Diêu Tiễn sờ cẳm: “Vừa rồi ta không có nói tặng đồ cưới đâu nhé!”
“Cũng không phải ta!”
“Càng không phải ta!”
Bà Bà giơ tay: “Đệ nghe thấy này, nói to nhất chính là Bách Thụ ca!”
Bách Thụ: “Bà Bà!”
Tân Nương giơ chân đạp thẳng: “Này thì, biến cho nhanh!”
“…”
Chước Tử chạy ra quầy trước cửa, kéo Thư Sinh đang gảy bàn tính, hí hửng nói: “Thư Sinh đần ơi, chúng ta thành thân được không?”
Thư Sinh chớp mắt mấy cái, lập tức gật đầu: “Được thôi! Thành vợ chồng rồi không lo mấy tên tiểu tam, tiểu tứ mon men đến.”
Chước Tử hoàn toàn chìm đắm trong tám trăm tám mươi trám rương đồ cưới nên tự động bỏ ngoài tai mấy từ tiểu tam tiểu tứ, lại hỏi: “Chưởng quầy à, Tân Yêu Vương lên ngôi, hôm nay là sinh thần của hắn, bọn ta phải đến Yêu Giới chúc mừng. Chàng ở lại trông coi khách điếm cẩn thận nhé.”
“Ta cũng đi mà.”
“Không được đâu, chàng đi thì ai trông khách điếm chứ? Ngoan ngoãn trông nhà với Đại Hoàng đi.”
“Gâu!”
Thư Sinh liếc mắt nhìn Đại Hoàng đang thè lưỡi ve vẩy cái đuôi liên tục kia, có cảm giác bị thê tử vứt bỏ, đau lòng quá đi! Còn chưa kịp nguôi ngoai lại thấy Chước Tử vì tên học trò đang đi xuống lầu kia vứt bỏ mình tiếp, càng… chua xót vô cùng…
Còn đang suy xét xem dùng đao hay dùng búa, chợt Thư Sinh nhíu mày: “Ra đây!”
Nói xong thì trước mắt hiện lên hai người, là hai kẻ tôn giả lần trước đến tìm Thư Sinh. Thư Sinh cười hỏi: “Các ngươi trốn đi chơi hả?”
Hai kẻ đó đen mặt, ngài nghĩ ngài với chúng tôi giống nhau chắc! Một kẻ dâng tấm thiệp mời bằng vàng thật chói mắt lên: “Chúng thần đến chuyển thiệp mời!”
Thư Sinh không thèm xem: “Không đi đâu hết!”
Kẻ kia nói: “Ta đã bảo Lão Đại không thích đi đâu mà, Lão Đại lười biếng có số có má rồi, đây lại là chuyện của Yêu Giới, chẳng có chút liên quan, còn không bằng về nhà trồng hoa.”
Thư Sinh dựng thẳng lỗ tai: “Đây là… Yêu Giới mang đến?”
“Nghe nói là sinh thần của Tân Yêu Vương.”
Thư Sinh liền mở thiệp ra đọc, híp mắt cười nói: “Được rồi, trả lời hắn, ta nhất định sẽ đi.”
Đem theo thê tử đi cùng, cũng là cho thê tử chút mặt mũi với lại nhân tiện thể hiện tình cảm phu thê ân ái nữa chứ.
Hai tôn giả liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang nụ cười hòa nhã dễ gần của hắn, cẩn thận hỏi lại: “Lão Đại, gần đây dược tiên có chút nhàn rỗi, ngài có rảnh đi xem chút đi.”
Thư Sinh nhếch miệng: “Ta không có bệnh! Không tiễn!”
Thư Sinh thấy động chạy ra thấy cảnh này liền giậm chân nhảy lên, nhưng lại thấy kẻ kia khóc òa lên: “Chước Tử, nàng không nhận ra ta sao? Chúng ta còn từng cùng uống rượu cùng ăn cơm mà.”
Cái gì? Cùng nhau? Thư Sinh nhíu mày, tiến về phía trước thì lại thấy kẻ kia phun ra một câu: “Nàng còn hát cho ta nghe nữa đấy!”
“…”, tim Thư Sinh khẽ xiết một cái, gọi thân mật đã đành, còn ăn uống cùng nhau lại còn hát cho nhau nghe nữa hả? Không vui đâu nhé! Hắn còn chưa được nghe Chước Tử hát bao giờ đấy!
Chước Tử nhìn hắn một lúc lâu, từ khuôn mặt cười cười: “Vị công tử này…”, lập tức biến thành mặt than: “Có tin ta đập một trận không hả?”
Học trò kia vẫn tiếp tục ỉ ôi: “Ta không biết làm sao lại về đây, rõ ràng ta đang cưỡi lừa nhỏ đến nhà cậu ta, đi được nửa đường thì gặp sơn tặc, trúng một đao, kết quả vừa nhắm mắt lại, chân run lên, mở mắt lại thấy đang đứng trước cửa khách điếm, hu hu, đáng sợ quá mà.”
Chước Tử hít thật sâu, nghiêng đầu nhìn Thư Sinh đối diện, trong lòng lập tức thông suốt: hẳn là bị thần kinh rồi…
Thư Sinh túm lấy cổ tay tên kia, nhàn nhạt cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Học trò kia đau điếng người nhưng vẫn không buông tay. Bộ mặt tuấn tú nhăn nhó, đau đến mức ngũ quan dồn lại một chỗ y như hạt đậu vậy, chàng ta cắn răng nói: “Ta… không thể buông tay… Nếu có thể sống lại một lần này… ta phải cưới Chước Tử trước… rồi mới lên đường tìm công danh.”
“Rắc!”
Chước Tử chớp mắt mấy cái, hình như nàng… nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gãy? “Á…”, học trò kia không muốn buông tay cũng không được, bị bẻ gãy xương mà còn nắm được tay Chước Tử thì hắn là yêu quái chứ chẳng phải người phàm. Đau quá ngồi phịch xuống đất, giọng run run: “Chước Tử, nàng đã đồng ý hứa gả cho ta, sao lại đổi ý chứ?”
Chước Tử bị hù vội chạy đến bên Thư Sinh bày tỏ trong sạch, hắn có muốn chết thì cũng đừng có kéo nàng theo chứ, sức mạnh của Thư Sinh cho dù có ngàn cái mạng cũng chả địch nổi! Nàng chỉ theo mình Thư Sinh thôi, tuyệt đối không làm cái trò lừa trên dối dưới này đâu! Nàng nghiêm trọng nhìn Thư Sinh, lắc nguây nguẩy: “Chưởng quầy, ta không biết hắn đâu.”
Thư Sinh gật đầu, quan sát học trò kia, nhếch miệng cười: “Thế thì ta phải tiễn hẵn rồi.”
Chước Tử nuốt ực, cái chữ “tiễn” ấy mà, hẳn là thâm ý khác.
Học trò kia biến sắc, xua tay: “Đợi đã! Sở chưởng quầy làm ơn bình tĩnh đã!”
Nói xong bới bới túi tìm bạc, hào hứng đem số bạc còn lại đặt lên bàn: “Cho ta ở lại phòng chữ Thiên nửa tháng…”
Chước Tử nhìn chằm chằm túi bạc kia, theo phản xạ định giơ tay ra nhưng thấy Thư Sinh liếc mắt nhìn nàng, lại còn “hèm” một cái, kéo dài giọng ra, nàng liền lập tức vỗ ngực nói: “Khách điếm chúng tôi đã đủ phòng rồi!”
Học trò kia thấy Thư Sinh định nhấc chân, nhịn đau nói: “Trả thêm cho nửa tháng cơm ngon rượu ngon nữa, con lừa của ta cũng cần loại cỏ tươi thượng hàng nữa, còn có… Nếu không thì cho ta thêm hai phòng nữa, trái phải đều có cho nó yên tĩnh!”
Chước Tử dao động, muốn bước lên trước lắm rồi nhưng bị Thư Sinh tóm lấy, đau đầu nhức óc quá đi, cứ thế sẽ bị người ta bán đi lúc nào không hay đấy, đồ ngốc Chước Tử này.
Chước Tử ủy khuất nhìn hắn: “Chưởng quầy à… Bạc đấy, quá trời bạc trắng luôn kìa, sáng chói mắt luôn nhé.”
Thư Sinh nghiến răng: “Chước Tử, người này lai lịch không rõ ràng, lại cứ điên điên khùng khùng, nàng muốn cho một kẻ nguy hiểm thế này ở lại khách điếm sao, hơn nữa, hắn ta…”
Học trò kia vung tay vỗ ngực bùm bụp: “Chước Tử, ta bao toàn bộ khách điếm này.”
Chước Tử lập tức nhào lấy ôm chặt túi bạc, mắt híp như hạt đậu: “Thành giao!”
Thư Sinh ôm trán.
Khi hắn nói chuyện ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa, mấy nhân vật trâu bò còn không dám chống lại, thế mà không những bị một người trần chen ngang lại còn mua chuộc Chước Tử, mà vế sau mới là trọng điểm.
Học trò kia vô cùng đắc ý, sảng khoái như ngày hè rực nắng, nhưng không nghĩ tới lại bị Thư Sinh lườm cháy cổ, bị ánh mắt sắc như dao dọa đến ngã lăn ra… Má ơi… Lạnh lùng quá mà…
Quay về quầy tiền, lục tục đón thêm mấy người khách, chờ mọi người yên vị dùng bữa, Chước Tử mới cúi người tìm tìm mấy ngăn tủ, Thư Sinh khom lưng nhẹ nhàng hỏi: “Nàng tìm cái gì vậy?”
“À, ta nhớ có Thiết Đả rượu ở đây, sao giờ tìm không thấy tăm hơi nữa.”
“Nàng tìm Thiết Đả rượu làm gì?”
Chước Tử dừng tay quay sang nhìn hắn, hậm hực: “Còn không phải tại chàng chân tay thô bẻ gãy xương tay người ta à? Khách quý đấy, phải hầu hạ cho tốt chứ.”
Thư Sinh hít sâu, thở ra từ từ. Lặp đi lặp lại như thế… Cho đến lúc Chước Tử tìm xong đứng dậy đi lên lầu, hắn vẫn ngồi đấy lẳng lặng nghĩ… Hắn phải cho Chước Tử biết thế nào gọi là chân tay thô thiển, mà địa điểm, đương nhiên là ở trên giường rồi…
Nhưng mà, tên học trò kia rốt cuộc là ai?
Nhíu mày suy tư, trên đời này lại có kẻ hắn nhìn không ra chân thân. Nếu thực sự là người trần thì làm thế nào để hắn quen được Chước Tử? Huống hồ… học trò kia gọi hắn Sở chưởng quầy, ở nhân gian đúng là hắn dùng họ Sở, vậy không có chuyện trước khi đến khách điếm này hắn từng gặp qua học trò kia. Nhưng nếu là sau này mới gặp, thì tại sao hắn không nhớ chút gì cả?
Trong lòng trăm mối tơ vò không cách gỡ bỏ, cả ngàn vạn năm nay chuyện gì hắn cũng nhớ rõ mồn một, sao lại không nhớ được chuyện trong mấy tháng này chứ?
Hắn nhìn một lượt khách điếm, nơi này… thực sự có chút kỳ lạ, nếu không sao có quá nhiều kẻ kỳ quái đến đâu, Chước Tử cũng từng nói trước giờ chưa hề có chuyện như thế. Nhưng hắn vẫn không điều tra ra được. Ai da, mấy chuyện xảy ra bên người Chước Tử toàn chuyện không thể giải thích được, Thư Sinh đúc kết một điều – nữ nhân của hắn ấy mà, cũng không phải dạng vừa đâu!
Chước Tử chỉnh lại xương cổ tay cho học trò kia xong thì bôi dược rồi dùng vải và mấy tấm ván gỗ buộc cố định lại, thấy hắn kêu cha gọi mẹ vì đau, liền mỉa mai: “Xin lỗi nhé, tại chưởng quầy nhà ta có hơi nặng tay.”
Cái này là hơi hả, học trò nọ oán thầm. Đợi nàng băng bó xong, cố mạnh mẽ cười: “Chước Tử à, có phài nàng cũng nghĩ ta toàn nói những điều dối trá không?”
Chước Tử gật đầu tắp lự: “Đúng thế.”
Học trò nức nở: “Ta thực sự không nói dối mà, những gì ta nói đều là sự thật. Ta cưỡi la đi tìm cậu, kết quả chạm trán thổ phỉ, ngay lúc chúng muốn giết ta thì ta trở lại nơi này. Trước kia ta cũng ở lại đây nửa tháng mà.”
Chước Tử gượng cười hai tiếng, bê thuốc đi: “Khách quan à, để ta đi tìm đại phu cho người.”
“Ta không bị thần kinh đâu!”
“Rồi, rồi… Ngài chờ chút, đại phu sẽ tới ngay thôi.”
“…”
Chước Tử lui ra ngoài, vì bạc, làm trâu ngựa cho học trò này cũng được. Nhưng Thư Sinh có vẻ không vui lắm, nàng xoa xoa cằm, được rồi, sau này dành thời gian dỗ dành hắn chút vậy.
Xuống dưới lầu, Chước Tử ra giếng rửa tay. Tháng mười tiết trời đang dần chuyển từ nóng sang lạnh, nhìn hoa trong hậu viện có chút héo úa, nhất là Bà Bà, đang phờ phạc bò trên tường xem bọn Tân Nương chơi mạt chược. Chỉ có Bách Thụ ca là vui vẻ, vận may tốt nhất, thắng được cả túi bạc rồi.
Chước Tử cũng thích chơi bài nhưng kỹ năng quá kém, căn bản chỉ toàn thua bị lột sạch tiền, nên nàng thường thường đứng xem náo nhiệt thôi. Kéo gàu lên, nước giếng vẫn man mát, không hề lạnh lẽo.
Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, lại có kẻ kỳ lạ đến khách điếm à?”
Chước Tử gật đầu còn cười híp mắt: “Nhưng đem đến thật nhiều bạc nha!”
Mọi người liếc xéo nàng… Lão Đại nhà mình ngốc khờ quá mà, Thư Sinh lại phải vất vả rồi!
Hồ Lô mập nói: “Lão Đại, ngày kia là sinh thần của Yêu Vương, cô chuẩn bị lễ nạp chu đáo chưa đấy?”
Chước Tử vỗ đầu: “Xém thì quên.”
“Năm nay là năm đầu tiên Tân Yêu Vương tiếp quản, Lão Đại phải chuẩn bị đồ lễ cẩn thận đấy, nếu không bị ghi tên trong Yêu Sách thì bị phỉ nhổ cả đời không ngóc đầu lên được đâu…”
Chước Từ hầm hừ: “Nhắc đến lại thấy bực mình. Năm nay ta bị Ma Giới nhòm ngò bắt đi nấu canh tẩm bổ, Lão Yêu Vương chẳng thèm lên tiếng, hắn…”
Còn chưa nói xong đã bị Thu Cúc bịt miệng, trừng mắt: “Ngươi muốn chết hả, dám công khai nói xấu Lão Yêu Vương như thế?”
Chước Tử ngoan ngoãn gật đầu, hạ giọng: “Thế ta tìm chỗ kín nói tiếp.”
Mọi người đỡ trán, yếu ớt xua tay: “Lão Đại, cô mau chóng gả đi đi, chúng ta nguyện ý tặng tám trăm tám mươi tám rương đồ cưới nhé.”
Chước Tử hân hoan nói: “Được thôi!”
Mọi người trợn tròn mắt, Lão Đại, trọng điểm không phải là đồ cưới đâu, trọng điểm rõ ràng là “Cô nhanh chóng tìm nơi gả đi đi, đừng để vì trí thông minh thấp đến đáng thương của cô làm liên lụy đến yêu trong hậu viện bọn tôi, cô đi mà gieo tai họa cho Thư Sinh ấy”. Nhìn nàng nhảy nhót sung sướng bỏ đi, Diêu Tiễn sờ cẳm: “Vừa rồi ta không có nói tặng đồ cưới đâu nhé!”
“Cũng không phải ta!”
“Càng không phải ta!”
Bà Bà giơ tay: “Đệ nghe thấy này, nói to nhất chính là Bách Thụ ca!”
Bách Thụ: “Bà Bà!”
Tân Nương giơ chân đạp thẳng: “Này thì, biến cho nhanh!”
“…”
Chước Tử chạy ra quầy trước cửa, kéo Thư Sinh đang gảy bàn tính, hí hửng nói: “Thư Sinh đần ơi, chúng ta thành thân được không?”
Thư Sinh chớp mắt mấy cái, lập tức gật đầu: “Được thôi! Thành vợ chồng rồi không lo mấy tên tiểu tam, tiểu tứ mon men đến.”
Chước Tử hoàn toàn chìm đắm trong tám trăm tám mươi trám rương đồ cưới nên tự động bỏ ngoài tai mấy từ tiểu tam tiểu tứ, lại hỏi: “Chưởng quầy à, Tân Yêu Vương lên ngôi, hôm nay là sinh thần của hắn, bọn ta phải đến Yêu Giới chúc mừng. Chàng ở lại trông coi khách điếm cẩn thận nhé.”
“Ta cũng đi mà.”
“Không được đâu, chàng đi thì ai trông khách điếm chứ? Ngoan ngoãn trông nhà với Đại Hoàng đi.”
“Gâu!”
Thư Sinh liếc mắt nhìn Đại Hoàng đang thè lưỡi ve vẩy cái đuôi liên tục kia, có cảm giác bị thê tử vứt bỏ, đau lòng quá đi! Còn chưa kịp nguôi ngoai lại thấy Chước Tử vì tên học trò đang đi xuống lầu kia vứt bỏ mình tiếp, càng… chua xót vô cùng…
Còn đang suy xét xem dùng đao hay dùng búa, chợt Thư Sinh nhíu mày: “Ra đây!”
Nói xong thì trước mắt hiện lên hai người, là hai kẻ tôn giả lần trước đến tìm Thư Sinh. Thư Sinh cười hỏi: “Các ngươi trốn đi chơi hả?”
Hai kẻ đó đen mặt, ngài nghĩ ngài với chúng tôi giống nhau chắc! Một kẻ dâng tấm thiệp mời bằng vàng thật chói mắt lên: “Chúng thần đến chuyển thiệp mời!”
Thư Sinh không thèm xem: “Không đi đâu hết!”
Kẻ kia nói: “Ta đã bảo Lão Đại không thích đi đâu mà, Lão Đại lười biếng có số có má rồi, đây lại là chuyện của Yêu Giới, chẳng có chút liên quan, còn không bằng về nhà trồng hoa.”
Thư Sinh dựng thẳng lỗ tai: “Đây là… Yêu Giới mang đến?”
“Nghe nói là sinh thần của Tân Yêu Vương.”
Thư Sinh liền mở thiệp ra đọc, híp mắt cười nói: “Được rồi, trả lời hắn, ta nhất định sẽ đi.”
Đem theo thê tử đi cùng, cũng là cho thê tử chút mặt mũi với lại nhân tiện thể hiện tình cảm phu thê ân ái nữa chứ.
Hai tôn giả liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang nụ cười hòa nhã dễ gần của hắn, cẩn thận hỏi lại: “Lão Đại, gần đây dược tiên có chút nhàn rỗi, ngài có rảnh đi xem chút đi.”
Thư Sinh nhếch miệng: “Ta không có bệnh! Không tiễn!”
Danh sách chương