Lúc cây trúc được trồng xuống, là vào một sáng sớm của mười năm về trước. Một đứa bé trai sắp theo cha mẹ đi học trường xa, không yên lòng về bà nội yêu thương của mình, nên đã trồng một mầm trúc ở hậu viện, nói với bà nội, sau này coi cây trúc như mình, khi nào nghĩ đến cháu trai, thì nói chuyện với cây trúc, nó rất nhanh sẽ trở về.
Cây trúc này vốn được sinh ra ở cạnh linh tuyền, mơ hồ đã có ý thức, ngày ngày đều nghe bà lão nói chuyện, cũng hiểu biết biết chút ít, giống như con người vậy. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cũng không biết đã qua bao lâu, nó dần dần có linh thân. Mặc dù vẫn chưa thể hóa thành hình người, nhưng cũng đã có thể bước ra khỏi thân trúc, vui đùa trong sân, chơi đùa cùng yêu quái khác.
Mỗi khi mặt trời lặn, bà nội ăn cơm xong, đều mang ghế ra ngồi trước mặt nó nói chuyện, kể chuyện ngày hôm nay, nói chút lại cười, nói chút lại gạt lệ.
Nó rất hiếu kỳ, tại sao Tiểu Tôn Tử không quay lại, không về thăm bà nội? Vừa tròn mười năm, nó đang bay qua bay lại chơi ở sân, có người cưỡi ngựa tới trước cửa, nó bò trên nóc nhà nhìn xuống. Thấy người kia cầm một phong thư đưa cho bà, sau khi xem xong, bà liền quay về phòng. Đến ngày hôm sau mới ra ngoài, hai mắt sưng đỏ.
Lúc nó kịp phản ứng, đã bị chém một dao. Nó trợn mắt, rất đau nha! Nhát này tới nhát khác, tới tấp chặt vào. Răng rắc răng rắc, đổ nhào trên mặt đất.
Sau đó là tước chạc cây, chẻ ra, gọt phiến, trong quá trình ấy còn cắt phải tay bà nội mấy lần. Mấy ngày nay, bà đều không nói câu gì… Nó thấy không quen cho lắm.
Mỗi ngày, nó đều nhìn thấy bà nội đưa qua đưa lại phiến trúc, đan theo hình vẽ trên mặt đất. Nó bay lên cao nhìn một lúc, thấy thứ đồ vẽ trên giấy kia nhìn thật đẹp mắt. Chẳng lẽ là muốn đem nó làm thành như vậy? Ý tưởng này hình như cũng không tệ. Chỉ có điều, rời khỏi đất, không có linh khí, dần dần sẽ bị mất hết tri giác, nó nghĩ… thật là đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng lúc hoàn thành, thì nó đã không còn khí lực nữa rồi.
Trong lòng vô vàn tiếc nuối, nhưng mà, nó cũng đành bất lực. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng của bà nội: “Tiểu liên hoa, tiểu liên hoa, giúp bà tìm cháu trai nhé. Nói cho nó biết, bà nội nhớ nó”.
Nó khẽ mở mắt, ánh mặt trời rục rỡ, mắt nàng bị chói lại phải nhắm lại. Một lúc sau mới có thể từ từ quen với ánh sáng, không khỏi kinh ngạc. Không biết đây là nơi kì quái nào, hơn nữa nó còn đang ở trong viện. Không phải nó đã chết rồi sao?.
Cúi đầu nhìn, lại giơ tay lên, nó hóa thành hình người rồi?
Nhảy thử mấy cái, đúng là có chân có tay. Nó hớn hở, chạy tới chạy lui trong sân. Sau khi biến lại chân thân, suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình chứ là chiếc đèn hoa sen kia. Mặc dù… không giống với hình vẽ trên giấy, cũng không xinh đẹp, thậm chí còn hơi xiên xẹo, nhưng mà nhờ thế nó mới có thể hóa thành hình người.
Bỗng nhiên, cửa mở. Bà nội đi ra, nâng đèn hoa sen đang nghiêng ngả trên ghế gỗ lên: “Tối nay, phải trôi xa một chút nhé”.
Nó không hiểu, nhưng tự nhiên lại cảm thấy trong lòng là lạ.
Màn đêm buông xuống, trời đất yên tĩnh không một tiếng động. Bà lão cẩn thận cầm đèn hoa sen, đi về phía con sông lớn nhất trấn. Nó ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay, trấn nhỏ rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng đang cầm đèn, hình như chỉ có mình là xấu nhất, đèn của người khác đều rất đẹp nha.
Đến bờ sông, bà lão nhìn quanh, tìm đoạn sông yên ả nhất, lại thì thầm một hồi lâu. Nó lắng nghe, mấy lời này, nó đã nghe rất nhiều lần, chuyện của Tiểu Tôn Tử, nó đến thuộc lòng được luôn rồi. Qua thật lâu, người đi thả đèn đã đều về hết, bà nội mới đặt vào đèn hoa sen một đĩa dầu nhỏ, se bấc đèn để lên trên, đốt, nhẹ nhàng đặt xuống sông, nhẹ nhàng đẩy: “Phải tìm được cháu trai ta… Nói cho nó biết, bà nội rất nhớ nó”.
Trong một khoảnh khắc, tư niệm trào lên như sóng, ùn ùn hiện rõ ở trong đầu. Nó đột nhiên nhớ lại, mình vì sao mà sinh ra.
Nhớ lại ngày qua ngày, dần dần tụ lại một chỗ, sau khi biến thành đèn hoa sen, mang tư niệm kia phát triển đến cực hạn, cuối cùng thành hình. Nó không phải là yêu tinh cây trúc, cũng chẳng phải yêu quái hoa sen, mà là do tình cảm của người phàm hóa thành. Loại yêu quái này, là yếu nhất. Một khi tư niệm này biến mất, nó cũng sẽ chết.
Chỉ là nó luôn ghi nhớ, phải giúp bà nội tìm được Tiểu Tôn Tử, bởi vì, mạng của nó là nhờ bà nội và Tiểu Tôn Tử. Hiện tại chính là lúc báo đáp.
Dọc dường trôi nổi, nó lần lượt thoát khỏi từng yêu quái một. Bị dọa càng lúc càng yếu, mấy lần suýt bị yêu quái ăn sạch, nhưng vừa đưa đến cửa miệng lại nói một câu: “Thật chẳng bõ dính răng”, liền ném nó đi. Nó nơm nớp lo sợ lảo đảo quay lại bờ sông, nhảy vào, tiếp tục trôi nổi, tiếp tục niệm: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta”.
Nhưng nó không tìm được Tiểu Tôn Nhi.
Một tháng, ba tháng, một năm…
Lại sắp tới tết Trung Nguyên*, linh lực của nó vẫn không yếu đi, cho thấy bà nội vẫn còn đang thương nhớ Tiểu Tôn Tử, còn đang chờ nó mang cậu ấy trở về. Nhưng quỷ ở dọc đường đều nói với nàng, Tiểu Tôn Tử đã chết… Dù có chết rồi, cũng còn hồn phách đấy thôi?
*Tết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy.
Ngày hôm đó, từ thượng du trôi xuống, nước sông chảy xiết, “binh” một tiếng liền đụng vào một tảng đá chắn ngang, hôn mê bất tỉnh. Mơ màng nghe thấy có người hét, chóp mũi tràn đầy yêu khí, nó kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là một đống yêu quái, đang đánh bài, ẩu đả, quỵt nợ, gây lộn, chắc chắn là bọn yêu quái hung ác rồi, vẫn nên giả chết thì hơn.
“Cô ta tỉnh lại rồi”.
Không biết ai đó hét lên một tiếng, lập tức có người tới vây xem. Nó cuộn người thành một khối, bị ai đó chọc chọc: “Tiểu yêu quái, Bà Bà nhà chúng ta vớt ngươi lên, cứu ngươi một mạng đấy, không phải là người xấu”.
Không phải người xấu mà lại đánh nhau, mắng chửi nhau à? Ai thèm tin.
“Tiểu yêu quái, ngươi còn không mở miệng ta liền ăn ngươi.”
Nó giật nảy mình, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, lát sau lại có người hùng hổ nói: “Mau mau thành thật khai báo, các ngươi bắt tiểu yêu quái ở đâu về?”.
Nó ôm đầu, ngồi trên mặt đất không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau, người kia lại nói:”Ngươi muốn đi đâu? Ta thả lại ngươi xuống sông có được không?”.
Dứt lời, liền chạm vào nó, nó sợ quá vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới trước kia đại thúc nhà cách vách từng nói: “Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp đều là nữ nhân xấu xa, lòng dạ rắn rết!”. Mặt đẹp như vậy, còn muốn mang mình thả lại xuống sông, thật ra thì lời ngầm chính là “Chén, nó”. Mới nghĩ vậy, sợ quá, kiệt sức, ngã xuống đất ngất đi.
Ở chung vài ngày, nó mới biết được, thì ra, nhà trọ này là hang ổ của yêu quái, lão đại là cái người được gọi là Chước Tử kia. Thoạt nhìn cực kỳ lợi hại, nó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định, nhờ nàng ấy đi Minh Giới, giúp mình tìm Tiểu Tôn Tử.
Nhưng người được gọi là Chước Tử kia không chịu, mặt dày quấn lấy nàng ta thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý giúp mình tìm. Chờ nàng ấy trở lại, giúp nàng ấy đấm chân bóp vai, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng ấy, cũng thấy áy náy.
Vài ngày sau, nàng ấy lại nói với mình, Tiểu Tôn Tử đã chuyển thế đầu thai mất rồi, sẽ không quay về nữa. Sau đó còn nói, mọi người cùng nhau tạo ra ảo cảnh, giúp nàng biến thành hình dáng Tiểu Tôn Tử, hoàn thành ước nguyện cho bà nội. Nó suy nghĩ một chút, thấy cũng được.
Cầm lấy yêu đan mà Chước Tử đưa cho, nó biến thân thành hình dáng Tiểu Tôn Nhi xa nhà một năm trở lại. Mặc dù bà nội rất vui vẻ, nhưng nó lại mơ hồ cảm thâý… hình như có chỗ nào đó không đúng. Ăn xong cơm, nó giúp bà nội dọn dẹp bát đũa, người lại nói: “Ngồi đi, các con có thể tới, ta rất vui”.
Nó ngẩn người, là “có thể tới”, mà không phải là “trở lại”… Nó nuốt nuốt: “Bà nội…”.
“Con không phải là cháu trai của bà, bà biết”.
Nó bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nghe giọng nói bình tĩnh này cực kỳ khổ sở. Thì ra nó làm nhiều như vậy, cũng đều phí công.
Bà lão nhàn nhạt cười: “Bất kể con tới từ nơi nào, là ai đi chăng nữa, cũng cảm ơn ý tốt của con”.
Nó giật mình, gục khóc trên người bà: “Bà nội”.
Ảo ảnh giống như một trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, nó không hiểu, tại sao nó nói muốn đưa Tiểu Tôn Nhi sau khi chuyển thế trở về, bà lại không chịu. Chẳng phải cùng là một người hay sao?.
Thế gian này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện nó không hiểu được.
Nó trả lại yêu đan cho Chước Tử, cười với Thược dược hoa nói muốn đưa nàng về nhà trọ: “Muội muốn tiếp tục trôi dạt, tìm kiếm chân lý sinh tồn”.
Tuy rằng yêu lực của nó rất yếu, đúng là như thế, nhưng chính vì vậy càng cần phải rèn luyện bản thân thật tốt.
Tạm biệt những yêu quái lương thiện ở nhà trọ, nó lại tiếp tục trôi nổi trên sông. Đụng phải tảng đá ngất đi, thoát khỏi yêu quái muốn ăn nó, thậm chí cả sấm đánh, trời mưa cũng phải chăm chỉ né tránh.
Trôi, trôi,… không biết là trôi bao lâu. Vết thương trên người vừa khép miệng, lại rách ra, nhưng nó chẳng bao giờ hối hận đã chọn con đường này. Trước kia, nàng vì bà nội mà sống, hôm nay nó đã có linh thức của riêng mình, muốn tự mình chịu trách nhiệm.
Lưu lạc thật lâu, thật lâu, lá gan của nó cũng lớn thành gan sư tử rồi, tiểu yêu bình thường đều không làm gì được nàng.
Cho đến một ngày, nó trôi vào trong một cái hồ xanh biếc, nước trong hồ mát mẻ, thấm vào trong người, vô cùng thoải mái. Nó xoay tới xoay lui, quay vòng rất nhiều lần, đến khi thân trúc ướt hết, cảm thấy vết thương trong xương đều liền lại.
Đang chơi vui vẻ, bỗng thấy một người đạp nước mà đến, vớt nó lên. Tiên khí mạnh mẽ thổi qua, nàng vội nhắm mắt lại.
“Quan Âm đại sĩ, không biết sao đèn hoa sen này lại xuất hiện ở đây được, chẳng lẽ chỗ nào bị hổng hay sao?”.
Quan… Quan Âm? Là Quan Âm đại sĩ cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi? Nó khẽ mở mắt, trông thấy một tiên nhân áo trắng, ánh mắt uy nghi mà hiền từ.
Đồng tử kia nói: “Đạo sĩ, phải xử trí nó thế nào?”
Giọng nói vang vang như tiếng suối, kéo dài mà không chậm: “Tới được đây là duyên phận. Tiểu Liên Đăng, tâm ngươi có thiện niệm, mới có thể xuất hiện ở chốn này. Ngươi có nguyện trở thành tòa sen để bổn tọa ngồi? Tu tiên đắc đạo?”.
Nó lúc này mới dám nhìn thẳng, lắp bắp: “Con, con có thể ạ?”
Quan Âm mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt từ bi: “Có thể.”
Nó ngẩn người, lập tức quỳ lạy: “Đệ tử nguyện trọn đời thị phụng* đại sĩ”.
*thị phụng: hầu hạ
Dứt lời, một giọt cam lộ rơi xuống, đã hóa thân thành liên hoa tọa, xinh đẹp mà chẳng khoa trương, không còn là một cây đèn trúc cũ rách nữa. Đây cũng không phải là điều nó quan tâm nhất, mà là… Nó cuối cùng cũng có thể ở ngay cạnh Quan Âm đại sĩ, kiếm tìm chân lý.
Như thế, là đủ rồi.
Cây trúc này vốn được sinh ra ở cạnh linh tuyền, mơ hồ đã có ý thức, ngày ngày đều nghe bà lão nói chuyện, cũng hiểu biết biết chút ít, giống như con người vậy. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cũng không biết đã qua bao lâu, nó dần dần có linh thân. Mặc dù vẫn chưa thể hóa thành hình người, nhưng cũng đã có thể bước ra khỏi thân trúc, vui đùa trong sân, chơi đùa cùng yêu quái khác.
Mỗi khi mặt trời lặn, bà nội ăn cơm xong, đều mang ghế ra ngồi trước mặt nó nói chuyện, kể chuyện ngày hôm nay, nói chút lại cười, nói chút lại gạt lệ.
Nó rất hiếu kỳ, tại sao Tiểu Tôn Tử không quay lại, không về thăm bà nội? Vừa tròn mười năm, nó đang bay qua bay lại chơi ở sân, có người cưỡi ngựa tới trước cửa, nó bò trên nóc nhà nhìn xuống. Thấy người kia cầm một phong thư đưa cho bà, sau khi xem xong, bà liền quay về phòng. Đến ngày hôm sau mới ra ngoài, hai mắt sưng đỏ.
Lúc nó kịp phản ứng, đã bị chém một dao. Nó trợn mắt, rất đau nha! Nhát này tới nhát khác, tới tấp chặt vào. Răng rắc răng rắc, đổ nhào trên mặt đất.
Sau đó là tước chạc cây, chẻ ra, gọt phiến, trong quá trình ấy còn cắt phải tay bà nội mấy lần. Mấy ngày nay, bà đều không nói câu gì… Nó thấy không quen cho lắm.
Mỗi ngày, nó đều nhìn thấy bà nội đưa qua đưa lại phiến trúc, đan theo hình vẽ trên mặt đất. Nó bay lên cao nhìn một lúc, thấy thứ đồ vẽ trên giấy kia nhìn thật đẹp mắt. Chẳng lẽ là muốn đem nó làm thành như vậy? Ý tưởng này hình như cũng không tệ. Chỉ có điều, rời khỏi đất, không có linh khí, dần dần sẽ bị mất hết tri giác, nó nghĩ… thật là đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng lúc hoàn thành, thì nó đã không còn khí lực nữa rồi.
Trong lòng vô vàn tiếc nuối, nhưng mà, nó cũng đành bất lực. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng của bà nội: “Tiểu liên hoa, tiểu liên hoa, giúp bà tìm cháu trai nhé. Nói cho nó biết, bà nội nhớ nó”.
Nó khẽ mở mắt, ánh mặt trời rục rỡ, mắt nàng bị chói lại phải nhắm lại. Một lúc sau mới có thể từ từ quen với ánh sáng, không khỏi kinh ngạc. Không biết đây là nơi kì quái nào, hơn nữa nó còn đang ở trong viện. Không phải nó đã chết rồi sao?.
Cúi đầu nhìn, lại giơ tay lên, nó hóa thành hình người rồi?
Nhảy thử mấy cái, đúng là có chân có tay. Nó hớn hở, chạy tới chạy lui trong sân. Sau khi biến lại chân thân, suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình chứ là chiếc đèn hoa sen kia. Mặc dù… không giống với hình vẽ trên giấy, cũng không xinh đẹp, thậm chí còn hơi xiên xẹo, nhưng mà nhờ thế nó mới có thể hóa thành hình người.
Bỗng nhiên, cửa mở. Bà nội đi ra, nâng đèn hoa sen đang nghiêng ngả trên ghế gỗ lên: “Tối nay, phải trôi xa một chút nhé”.
Nó không hiểu, nhưng tự nhiên lại cảm thấy trong lòng là lạ.
Màn đêm buông xuống, trời đất yên tĩnh không một tiếng động. Bà lão cẩn thận cầm đèn hoa sen, đi về phía con sông lớn nhất trấn. Nó ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay, trấn nhỏ rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng đang cầm đèn, hình như chỉ có mình là xấu nhất, đèn của người khác đều rất đẹp nha.
Đến bờ sông, bà lão nhìn quanh, tìm đoạn sông yên ả nhất, lại thì thầm một hồi lâu. Nó lắng nghe, mấy lời này, nó đã nghe rất nhiều lần, chuyện của Tiểu Tôn Tử, nó đến thuộc lòng được luôn rồi. Qua thật lâu, người đi thả đèn đã đều về hết, bà nội mới đặt vào đèn hoa sen một đĩa dầu nhỏ, se bấc đèn để lên trên, đốt, nhẹ nhàng đặt xuống sông, nhẹ nhàng đẩy: “Phải tìm được cháu trai ta… Nói cho nó biết, bà nội rất nhớ nó”.
Trong một khoảnh khắc, tư niệm trào lên như sóng, ùn ùn hiện rõ ở trong đầu. Nó đột nhiên nhớ lại, mình vì sao mà sinh ra.
Nhớ lại ngày qua ngày, dần dần tụ lại một chỗ, sau khi biến thành đèn hoa sen, mang tư niệm kia phát triển đến cực hạn, cuối cùng thành hình. Nó không phải là yêu tinh cây trúc, cũng chẳng phải yêu quái hoa sen, mà là do tình cảm của người phàm hóa thành. Loại yêu quái này, là yếu nhất. Một khi tư niệm này biến mất, nó cũng sẽ chết.
Chỉ là nó luôn ghi nhớ, phải giúp bà nội tìm được Tiểu Tôn Tử, bởi vì, mạng của nó là nhờ bà nội và Tiểu Tôn Tử. Hiện tại chính là lúc báo đáp.
Dọc dường trôi nổi, nó lần lượt thoát khỏi từng yêu quái một. Bị dọa càng lúc càng yếu, mấy lần suýt bị yêu quái ăn sạch, nhưng vừa đưa đến cửa miệng lại nói một câu: “Thật chẳng bõ dính răng”, liền ném nó đi. Nó nơm nớp lo sợ lảo đảo quay lại bờ sông, nhảy vào, tiếp tục trôi nổi, tiếp tục niệm: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta”.
Nhưng nó không tìm được Tiểu Tôn Nhi.
Một tháng, ba tháng, một năm…
Lại sắp tới tết Trung Nguyên*, linh lực của nó vẫn không yếu đi, cho thấy bà nội vẫn còn đang thương nhớ Tiểu Tôn Tử, còn đang chờ nó mang cậu ấy trở về. Nhưng quỷ ở dọc đường đều nói với nàng, Tiểu Tôn Tử đã chết… Dù có chết rồi, cũng còn hồn phách đấy thôi?
*Tết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy.
Ngày hôm đó, từ thượng du trôi xuống, nước sông chảy xiết, “binh” một tiếng liền đụng vào một tảng đá chắn ngang, hôn mê bất tỉnh. Mơ màng nghe thấy có người hét, chóp mũi tràn đầy yêu khí, nó kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là một đống yêu quái, đang đánh bài, ẩu đả, quỵt nợ, gây lộn, chắc chắn là bọn yêu quái hung ác rồi, vẫn nên giả chết thì hơn.
“Cô ta tỉnh lại rồi”.
Không biết ai đó hét lên một tiếng, lập tức có người tới vây xem. Nó cuộn người thành một khối, bị ai đó chọc chọc: “Tiểu yêu quái, Bà Bà nhà chúng ta vớt ngươi lên, cứu ngươi một mạng đấy, không phải là người xấu”.
Không phải người xấu mà lại đánh nhau, mắng chửi nhau à? Ai thèm tin.
“Tiểu yêu quái, ngươi còn không mở miệng ta liền ăn ngươi.”
Nó giật nảy mình, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, lát sau lại có người hùng hổ nói: “Mau mau thành thật khai báo, các ngươi bắt tiểu yêu quái ở đâu về?”.
Nó ôm đầu, ngồi trên mặt đất không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau, người kia lại nói:”Ngươi muốn đi đâu? Ta thả lại ngươi xuống sông có được không?”.
Dứt lời, liền chạm vào nó, nó sợ quá vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới trước kia đại thúc nhà cách vách từng nói: “Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp đều là nữ nhân xấu xa, lòng dạ rắn rết!”. Mặt đẹp như vậy, còn muốn mang mình thả lại xuống sông, thật ra thì lời ngầm chính là “Chén, nó”. Mới nghĩ vậy, sợ quá, kiệt sức, ngã xuống đất ngất đi.
Ở chung vài ngày, nó mới biết được, thì ra, nhà trọ này là hang ổ của yêu quái, lão đại là cái người được gọi là Chước Tử kia. Thoạt nhìn cực kỳ lợi hại, nó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định, nhờ nàng ấy đi Minh Giới, giúp mình tìm Tiểu Tôn Tử.
Nhưng người được gọi là Chước Tử kia không chịu, mặt dày quấn lấy nàng ta thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý giúp mình tìm. Chờ nàng ấy trở lại, giúp nàng ấy đấm chân bóp vai, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng ấy, cũng thấy áy náy.
Vài ngày sau, nàng ấy lại nói với mình, Tiểu Tôn Tử đã chuyển thế đầu thai mất rồi, sẽ không quay về nữa. Sau đó còn nói, mọi người cùng nhau tạo ra ảo cảnh, giúp nàng biến thành hình dáng Tiểu Tôn Tử, hoàn thành ước nguyện cho bà nội. Nó suy nghĩ một chút, thấy cũng được.
Cầm lấy yêu đan mà Chước Tử đưa cho, nó biến thân thành hình dáng Tiểu Tôn Nhi xa nhà một năm trở lại. Mặc dù bà nội rất vui vẻ, nhưng nó lại mơ hồ cảm thâý… hình như có chỗ nào đó không đúng. Ăn xong cơm, nó giúp bà nội dọn dẹp bát đũa, người lại nói: “Ngồi đi, các con có thể tới, ta rất vui”.
Nó ngẩn người, là “có thể tới”, mà không phải là “trở lại”… Nó nuốt nuốt: “Bà nội…”.
“Con không phải là cháu trai của bà, bà biết”.
Nó bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nghe giọng nói bình tĩnh này cực kỳ khổ sở. Thì ra nó làm nhiều như vậy, cũng đều phí công.
Bà lão nhàn nhạt cười: “Bất kể con tới từ nơi nào, là ai đi chăng nữa, cũng cảm ơn ý tốt của con”.
Nó giật mình, gục khóc trên người bà: “Bà nội”.
Ảo ảnh giống như một trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, nó không hiểu, tại sao nó nói muốn đưa Tiểu Tôn Nhi sau khi chuyển thế trở về, bà lại không chịu. Chẳng phải cùng là một người hay sao?.
Thế gian này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện nó không hiểu được.
Nó trả lại yêu đan cho Chước Tử, cười với Thược dược hoa nói muốn đưa nàng về nhà trọ: “Muội muốn tiếp tục trôi dạt, tìm kiếm chân lý sinh tồn”.
Tuy rằng yêu lực của nó rất yếu, đúng là như thế, nhưng chính vì vậy càng cần phải rèn luyện bản thân thật tốt.
Tạm biệt những yêu quái lương thiện ở nhà trọ, nó lại tiếp tục trôi nổi trên sông. Đụng phải tảng đá ngất đi, thoát khỏi yêu quái muốn ăn nó, thậm chí cả sấm đánh, trời mưa cũng phải chăm chỉ né tránh.
Trôi, trôi,… không biết là trôi bao lâu. Vết thương trên người vừa khép miệng, lại rách ra, nhưng nó chẳng bao giờ hối hận đã chọn con đường này. Trước kia, nàng vì bà nội mà sống, hôm nay nó đã có linh thức của riêng mình, muốn tự mình chịu trách nhiệm.
Lưu lạc thật lâu, thật lâu, lá gan của nó cũng lớn thành gan sư tử rồi, tiểu yêu bình thường đều không làm gì được nàng.
Cho đến một ngày, nó trôi vào trong một cái hồ xanh biếc, nước trong hồ mát mẻ, thấm vào trong người, vô cùng thoải mái. Nó xoay tới xoay lui, quay vòng rất nhiều lần, đến khi thân trúc ướt hết, cảm thấy vết thương trong xương đều liền lại.
Đang chơi vui vẻ, bỗng thấy một người đạp nước mà đến, vớt nó lên. Tiên khí mạnh mẽ thổi qua, nàng vội nhắm mắt lại.
“Quan Âm đại sĩ, không biết sao đèn hoa sen này lại xuất hiện ở đây được, chẳng lẽ chỗ nào bị hổng hay sao?”.
Quan… Quan Âm? Là Quan Âm đại sĩ cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi? Nó khẽ mở mắt, trông thấy một tiên nhân áo trắng, ánh mắt uy nghi mà hiền từ.
Đồng tử kia nói: “Đạo sĩ, phải xử trí nó thế nào?”
Giọng nói vang vang như tiếng suối, kéo dài mà không chậm: “Tới được đây là duyên phận. Tiểu Liên Đăng, tâm ngươi có thiện niệm, mới có thể xuất hiện ở chốn này. Ngươi có nguyện trở thành tòa sen để bổn tọa ngồi? Tu tiên đắc đạo?”.
Nó lúc này mới dám nhìn thẳng, lắp bắp: “Con, con có thể ạ?”
Quan Âm mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt từ bi: “Có thể.”
Nó ngẩn người, lập tức quỳ lạy: “Đệ tử nguyện trọn đời thị phụng* đại sĩ”.
*thị phụng: hầu hạ
Dứt lời, một giọt cam lộ rơi xuống, đã hóa thân thành liên hoa tọa, xinh đẹp mà chẳng khoa trương, không còn là một cây đèn trúc cũ rách nữa. Đây cũng không phải là điều nó quan tâm nhất, mà là… Nó cuối cùng cũng có thể ở ngay cạnh Quan Âm đại sĩ, kiếm tìm chân lý.
Như thế, là đủ rồi.
Danh sách chương