Edit: Blue

Beta: Cà ri

Đồ Sam nhất thời không suy nghĩ thâm ý trong lời nói của anh, vô thức ngẩng đầu lên, bầu trời màu xanh nhàn nhạt tựa nước hồ đầu xuân.

Du Dần vẫn rủ mắt nhìn cô chăm chú.

Cô quay đầu, lại một lần nữa đụng vào ánh mắt của anh.

Anh cười, ánh mắt ôn hòa, thông suốt, lại bao dung, giống như bầu trời xanh này vậy.

Đồ Sam đáy lòng căng thẳng, bỗng nhiên đã hiểu ý nghĩa chân chính của "Cầu vồng" rồi, hốc mắt cô nóng lên, tất cả chua xót cùng tính tình cũng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Cô rất muốn khóc a, không khỏi hạ giọng: "Anh thích em mặc loại váy nhỏ này sao?"

Du Dần nói: "Anh thích hay không không quan trọng."

Đồ Sam dùng giọng mũi phản bác: "Quan trọng!"

Du Dần bật cười: "Ai thích cũng không quan trọng bằng chính em yêu thích."

Đồ Sam không nói nữa.

"Ăn cơm xong rồi sao?" Du Dần bật ra cái đề tài này, rồi lại tự thay cô đáp: "Khẳng định là chưa."

Đồ Sam gật đầu: "Em muốn mời anh ăn cơm." Hôm qua trở về đã có suy nghĩ này.

"Ăn cái gì?" Anh không có chối từ.

Đồ Sam nghĩ nghĩ: "Em biết phía trước có nhà hàng Hàn, anh thích không?"

Du Dần về: "Em hỏi gì?"

Đồ Sam một mặt hoang mang nhìn anh.

Du Dần: "Kén ăn còn giống con trai sao?"

Đồ Sam nín khóc mỉm cười, hít hít cái mũi, liều mạng khép lại khóe môi: "Vậy chúng ta đi ăn thịt nướng."

Hai người đi song song về phía trước.

Dù im lặng không nói, nhưng Đồ Sam lơ đễnh, lúc này tâm tình cô thanh thoát, sáng tỏ thông suốt.

Thấm thoát đã đến nhà hàng Hàn, phục vụ nở nụ cười, mời hai người vào, dẫn bọn họ đến một cái bàn trống.

Giờ cơm trưa cao điểm, trong tiệm tiếng người huyên náo.

Vừa vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ đã đưa tới hai bản thực đơn, sau đó đi chào hỏi thực khách khác, chỉ nói đợi lát nữa lại đến.

Đồ Sam tìm Ngũ Hoa Tiên yêu thích và canh đậu phụ hải sản, sau đó nhìn về phía Du Dần: "Anh thích ăn cái gì?"

Hỏi xong cô bỗng nhớ ra cái gì đó, vỗ nhẹ lên miệng nói: "À, anh không kén ăn."

Tay Du Dần đang lật thực đơn dừng lại, cười nhàn nhạt, rồi lại tiếp tục lật tiếp.

Ánh mắt anh thâm thúy, lông mày rậm đen, Đồ Sam nhìn đến xuất thần, không khỏi nâng cao thực đơn trong tay, lặng lẽ dựng lên một bước tường, che lại tâm tư nhỏ nhìn trộm của mình, chỉ lộ ra nửa gương mặt cùng đôi mắt.

Chợt, anh như có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, cô vội vàng cúi xuống, giống như chuột đất lùi về trong động.

Giả vờ giả vịt nhìn các loại món ngon, Đồ Sam lại chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mẹ ơi!

Anh đã hoàn toàn để thực đơn xuống, tay chống lên má nhìn cô, giống một thợ săn ung dung thong thả, chờ cô chứng nào tật nấy, rồi đem cô bắt lại.

Đồ Sam hoảng hốt, cũng đặt thực đơn xuống, làm bộ không có chuyện xảy ra: "Anh chọn xong rồi?"

Du Dần thả tay xuống: "Ừ."

Anh gọi phục vụ, nói mấy thứ.

Đồ Sam nhanh học thuộc, đây chính là đồ Quỷ ca ca thích ăn.

Sau đó, cô chọn xong đồ của mình, đem thực đơn giao trả lại.

Đồ Sam kẹp miếng dưa chua, nhìn về phía Du Dần: "Chỗ này còn có kem ly tự phục vụ, anh thích ăn kem ly không? Em giúp anh đi lấy."

Du Dần nhíu mày.

Cho là anh có hứng thú, Đồ Sam lúc này đứng dậy, mặt mũi tràn đầy tha thiết: "Anh thích vị gì? Có vị dâu, vị xoài, vị Vani."

Du Dần liếc mắt qua váy trắng trên người cô: "Vani."

"Được."

Thiếu nữ rất vui vẻ rời đi, nhẹ nhàng như chú chim bồ câu trắng.

Không bao lâu, cô bưng một ly nhỏ trở về, bên trong đựng hai viên kem, một hồng một trắng tròn vo nằm cùng một chỗ.

"Chỉ còn một chiếc ly." Cô đem ly nhỏ giao cho anh: "Chỉ có thể bỏ chung một chỗ, anh ăn trước, em ăn sau."

Du Dần liếc nhìn cô một cái, cầm lấy thìa, xúc một miếng kem màu hồng, bỏ vào trong miệng.

Đồ Sam:??

Kia... Kia là viên kem dâu của cô a...

Cô một mặt mơ màng, nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

Du Dần nhìn hiểu vẻ mặt của cô: "Không thể ăn?"

Đồ Sam lắc đầu: "Có thể ăn!" Cô lại hào phóng nói: "Vị dâu tây kỳ thật so với vị Vani ăn ngon hơn."

Du Dần lại đem bát đẩy trở về, dù bận vẫn ung dung: "Ăn đi."

Đồ Sam: "..."

Sau đó bắt đầu ủy khuất xúc viên kem kia.

Du Dần ngắm cô, khóe môi hơi nổi lên độ cong, anh thích trêu chọc cô.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn, chay mặn đều có, một lát đã chiếm hết cả cái bàn.

Nhân viên phục vụ hỏi cô có cần nướng giúp không, Đồ Sam vừa định nói không cần, chàng trai đối diện đã nhanh một bước mở miệng, "Không cần, để tôi tự mình làm."

Anh thuần thục bôi dầu, sau đó đem bò bít tết kẹp lên, từng miếng đặt lên bàn nướng, sắp xếp đều đều, giống như anh đối với việc này tập mãi thành thói quen.

Đồ Sam nhìn anh, đột nhiên cảm giác được ôòр giống một tờ giấy trắng, cô đối với anh hiểu biết rất ít.

Cô mấp máy môi, nói: "Anh thật giống như cái gì cũng biết."

Du Dần: "Anh cái gì cũng đã làm qua."

Anh buổi sáng tại kiện thân quán mang đoàn thao, buổi chiều lại tới Nhà ma, ban đêm còn phải đi quán bar ca hát.

Như một con quay, một mực chuyển động, hoàn toàn không có thời gian ngừng nghỉ.

Đồ Sam hít vào một hơi, hỏi: "Tại sao phải làm nhiều công việc như vậy?"

Du Dần giọng điệu bình thường: "Kiếm tiền."

Đồ Sam từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cho đến hôm nay cũng chưa từng nếm qua mùi vị túng thiếu và bận rộn. Cô phát hiện mình ở phương diện này hoàn toàn không có lời nào để nói, khó chịu một hồi, mới khô cứng nói: "Chắc rất mệt mỏi nhỉ."

"Mọi người ai cũng đều mệt mỏi." Du Dần lấy miếng thịt đã chín, để vào trong đĩa của cô.

Đồ Sam nắm chặt chiếc đũa, do dự nói: "Thật ra có thể tìm một công việc ngồi ở văn phòng làm việc cả ngày, không cần phải chạy đi chạy lại chắc là sẽ tốt đi một chút đi...?"

Du Dần dừng lại, cười cười: "Nói thật nhẹ nhàng, coi như anh muốn tìm loại công việc này, loại công việc này cũng sẽ không tìm anh."

Mơ hồ đoán được cái gì, Đồ Sam có chút khó xử, cô nhất định là nói sai, nghĩ muốn xin lỗi, nhưng lại sợ đem chính mình đẩy vào cục diện càng lúng túng hơn.

Dứt khoát ngậm kín miệng, không còn dám lại chọc Quỷ ca ca mất hứng.

Bàn nướng khói trắng lượn lờ, cả hai nhất thời im nặng không nói.

Đồ Sam càng thêm bất an, cảm thấy mình thật sự không biết ở chung với con trai, một bữa cơm êm đẹp lại thành như vậy, đều do cô không có đầu óc, lại không có ánh mắt.

Vì làm dịu bầu không khí, cô không có gì để nói: "Em còn không biết tên anh là gì đâu."

Du Dần trả lời: "Dần trong Hổ Dần."

Đồ Sam nhanh chóng tính năm mười hai con giáp: "Anh... 21 tuổi sao?"

Du Dần: "Ừ."

Chỉ lớn hơn cô hai tuổi, thật thích hợp... Đồ Sam cong môi, đem chiếc đũa nhọn chọt hai lần vào đáy chén, trong lúc cô đang suy nghĩ liền vô thức làm ra động tác nhỏ.

Đồ Sam nhỏ giọng: "Em 19 tuổi."

Du Dần: "Em đã nói," Anh giương mắt: "Còn đang học năm nhất đại học, anh biết."

Đồ Sam rút miếng rau xà lách, một bên quấn thịt ba chỉ, một bên ra vẻ tùy ý rút ngắn khoảng cách hai người: "Đi học rất chán, ra vào đều là những người kia, em cũng muốn làm việc sớm một chút, sớm một chút tiến vào xã hội."

Du Dần lần nữa trầm mặc.

A...

Đồ Sam nâng trán, ở trong lòng đấm ngực dậm chân, giống như... Lại nói sai...

Hối hận lan khắp toàn thân, Đồ Sam chết cũng không muốn lại mở miệng nữa.

Hôm qua tái hiện, cơm trưa nửa đoạn sau, Đồ Sam lại vùi đầu đau khổ ăn và suy nghĩ tự kiểm điểm.

Cô nhất định phải nghĩ biện pháp xoay chuyển độ hảo cảm.

Trên bàn chỉ còn lại canh thừa thịt nguội, Du Dần gọi người phục vụ tới, để anh ta dập tắt than, sau đó nhìn về phía Đồ Sam: "Đi sao?"

"Được." Đồ Sam vội vã cầm túi lên, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.

Vừa ra cửa, Đồ Sam liền quay đầu lại, mặt hướng về hắn, cụp mắt, hai tay chắp sau lưng.

Anh bước lên hai bước, cô liền lui ra phía sau hai bước, giống như một loại vũ điệu nào đó.

Du Dần nhíu mày, không rõ ý gì, bước sang một bên, cô gái lại bước về cùng một phía, ngăn chặn anh.

"Em sao thế?"

Cô cứ cản đường anh, anh dứt khoát dừng lại không động.

Đồ Sam đứng ở chỗ đó, ngực phập phồng, giống như làm ra quyết định gì đó.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, đột nhiên lao đầu vào trong ngực anh.

Cơ thể Du Dần cứng đờ, muốn đỡ cô, trong ngực đã truyền đến giọng nói nhỏ nhỏ buồn bực của cô gái:

"Em là là quỷ đâm tường đây."

Cánh tay Du Dần lơ lửng ở chỗ cũ.

Đây cũng không phải ôm, bởi vì cô vẫn chắp tay sau lưng, cũng không tiếp xúc tay chân.

Khóe môi Du Dần cong lên, mặc cho mặt cô dán trước ngực mình, anh đã không phân rõ được cô là giả ngốc hay thật cơ trí, sau đó, anh lại nghe thấy cô đang nói chuyện, cẩn thận mà chậm chạp, giống một dòng nước đẫm ánh mặt trời chảy qua lồng ngực:

"Cho nên ngày hôm nay choáng váng, nói rất nhiều lời hồ đồ."

"Anh không cần để ý, cũng không cần tức giận, lại càng không nên để trong lòng."

"Những lời kia đều là giả, đều không có ý nghĩa."

"Nhưng chuyện muốn hiểu rõ Quỷ ca ca là thật lòng."

"Vậy, xem như hiện tại em úp mặt vào tường hối lỗi, anh có thể tha thứ cho em không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện