*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ nhất thân thể nàng tuổi nhỏ sức yếu, thứ hai nàng không có tài năng gì cả.Ai! Liễu Nha Nhi thở dài một tiếng.

Hóa ra không chỉ kiếp trước khó kiếm tiền mà bất kể thế giới nào đều rất khó”Ngay khi Liễu Nha Nhi còn đang vì chuyện kiếm tiền mà đau đầu suy nghĩ, đột nhiên có một thiếu niên đi vào sân.

Mặt xám mày tro, một bên ống quần thiếu mất một đoạn.“Thanh Nhi! Sao con lại quay về?”Nghe thấy giọng của cha Liễu, lúc này Liễu Nha nhi mới phản ứng lại, hoa ra thiếu niên trước mắt này là ca ca của nguyên chủ, Liễu Đông Thanh.“Buổi sáng lúc bắt đầu làm việc nghe Nhị Tráng nói hai ngày trước Phì Nha đẩy Nha Nhi xuống sông.

Cũng đã mấy ngày con không nhân được thư, trong lòng sốt ruột, nên xin phép trở về.

Nha Nhi không sao chứ?” Liễu Đông Thanh vội vàng hỏi vừa kéo canh tay Liễu Nha Nhi nhìn thật kỹ từ đầu đến chân.“Muội rất tốt, ca xem!” Liễu Nha Nhi vừa nói vừa xoay vài vòng để Liễu Đông Thanh nhìn kỹ một chút.Thấy muội muội thật sự không sao, lúc này Liễu Đông Thanh mới yên lòng.Mẹ hắn mất sớm, từ lúc hắn hiểu chuyện cho đến nay, hắn vẫn luôn âm thầm thề sẽ chăm sóc tốt cho muội muội, để mẫu thân ở nơi chín suối có thể an tâm.Tiền thị làm xong cơm đang dọn cạnh lên bàn, đảo mắt nhìn người trong sân một cái, mắt lập tức đỏ hoe.Cháu trai bà vốn đã gầy yếu, đi tới mỏ đá chỉ mới mười ngày, người đã gầy đi một vòng.

Dường như gió chỉ cần thổi mạnh thêm một chút là có thể thổi bay người đi mất.“Thanh Nhi của ta!” Tiền thị chạy ra sân, ôm lấy Liễu Đông Thanh, lớn tiếng gào khóc.Bà đã làm ra cái nghiệt gì nên ông trời muốn trừng phạt, để cháu gái cháu trai nhà bà khổ như vậy..“Nãi nãi đừng khóc cháu không sao! Hít ~” Liễu Đông Thanh vốn định an ui nãi nãi, không ngờ cánh tay Tiền thị ôm quá chặt đụng vào miệng vết thương trên vai.

Không nhịn được đau đớn kêu thành tiếng.“Thanh Nhi, bị thương ở đâu?” Tiền thị đau lòng cho cháu trai, muốn cởi áo ngắn của Liễu Đông Thanh ra nhìn xem.Liễu Đông Thanh cắn răng nói không sao, tránh tay Tiền thị đi.Nhưng hắn lại quên mất cha mình còn đứng ngay bên cạnh.Liễu cha kéo áo nhi tử lên, làn da non nớt trên vai đã sớm bị bào mòn, lộ ra thịt đỏ dính máu, mờ hồ nhìn đến hoảng sợ.Liễu Nha Nhi che kín miệng, Tiền thị thấy thiếu chút nữa không thở được, suýt thì ngất đi.Cha Liễu vốn ôn hòa cũng cắn chặt răng, trong mắt ngập tràn lệ nóng.Con hắn mới mười hai tuổi, vốn là tuổi đọc sách học hành lại vì cái nhà này mà gánh tội lớn.“Không được đi, không được tới mỏ đá.

Chúng ta khổ cũng đã khổ rồi, ăn cơm ít một chút cũng được, tóm lại cũng không chết đói.

Ta chỉ có một tôn tử, nếu ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì, ta cũng không sống nổi.” Tiền thị ôm tôn tử khóc lớn, cho dù bà có chết đói cũng không muốn để tôn tử đi làm việc đó nữa.“Nãi nãi, người đừng khóc! Tôn nhi không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Mặc dù làm việc có hơi mệt một chút, nhưng sẽ có tiền công.

Trước khi cháu về đây đã nói đốc công trả mười ngày công.

Nãi nãi, người xem!” Liễu Đông Thanh nói xong, móc ra một nắm tiền đồng từ trong ngực ra đưa cho Tiền Thị.Nhìn tôn tử, lại nhìn tiền trong tay.

Tiền thị chỉ cảm thấy có người cầm cái dùi đâm mạnh vào tìm mình.“Từ hôm nay trở đi đừng tới mỏ đá nữa, ở nhà theo ta ra ruộng! Cho dù ta nhịn ăn cũng không để ngươi và Nha Nhi chết đói.

Hơn nữa lúa mì ngoài đồng cũng sắp trổ bông, chống đỡ thêm ba tháng nữa sẽ có lương thực.”Đối với nhi tử, cha Liễu không giỏi biểu đạt tình cảm của mình.

Hắn dành tất cả dịu dàng, cưng chiều cho nữ nhi, nhưng không đồng nghĩa với việc không thương nhi tử của mình.Bất luận là Liễu Đông Thanh hay là Liễu Nha Nhi đều là cốt nhục của Liễu Chi Hiền hắn, hắn sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia được.Chỉ là nhi tử lớn hơn lại là nam tử, nên ngày thường hắn mới nghiêm khác hơn một chút.Liễu Đông Thanh từ đầu đến cuối im lặng chịu đựng đau đớn nghe cha nói xong cuối cùng cũng không nhịn được rơi lệ.Dù sao cha cũng thật sự quan tâm đến mình.Hắn đột nhiên cảm thấy bả vai không quá đau đớn, cảm thấy mình không khổ như vậy nữa.Mấy ngày nay hắn làm việc ở mỏ đã, vừa khổ vừa mệt.

Mà lúc hắn trở về nhà còn có cha, có nãi nãi, có Nha Nhi yêu thương mình.

Hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.Cho nên nỗi đau thể xác cũng không còn quá lớn.“Không sao đâu, cha, nhi tử có thể chịu khổ, mọi người không cần lo lắng cho con.

Chờ con làm thêm ba tháng nữa, đến lúc thu họach con sẽ trở về làm ruộng cùng cha.” Tiền công ở mỏ đá là mười lăm văn một ngày, bởi vì hắn tuổi nhỏ sức yếu tiền công cũng ít hơn người khác năm văn.Như vậy với hắn đã rất rất nhiều rồi.Một ngày mười văn, một tháng chính là 300 văn.

Đủ mua dầu muối cùng một ít lương thực còn có thể kéo dài hơn một tháng.“Ta nói không đi là không đi, nếu ngươi có chuyện gì, sau này nằm xuống ta biết đi gặp mặt nương ngươi thế nào?” Giọng cha Liễu dần yếu đi.Liễu Đông Thanh bướng bỉnh mím môi, không nói gì.Liễu Nha Nhi đứng bên cạnh, đi tới nhẹ nhàng nói: “Ca, Nha nhi biết đào rau dại, còn phát hiện ra nấm có thể ăn được.

Ca nghe lời cha và nãi nãi đi, đừng tới mỏ đá nữa!”“Được!” Liễu Đông Thanh cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn cũng không thể để cha và nãi nãi đau lòng vì mình được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện