*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt thấy đã sắp vào hè, trời cũng dần bắt đầu nóng lên,Lúc trước rải phân cho lúa mạch bắt đầu có tác dụng, mặc dù có nhiều lúa mạch không lên đòng, nhưng cũng chỉ có mình vỏ rỗng.

Nhưng so với nhà khác mà nói, lúa mạch của Liễu gia đã tốt hơn rất nhiều.Lúa mọc ngoài ruộng cũng không tệ, Tiền thị thỉnh thoảng ra ruộng nhỏ cỏ, nhổ xong cỏ dại cũng không vứt đi mà mang về ném cho gà trong nhà ăn.Nưm con gà con lúc trước còn sống toàn bộ, hai con trống ba con mái, bây giờ con nào con nấy đều đã lớn, nặng gàn khoảng một cân.Liễu Nha Nhi vẫn phớt lờ ca ca nhà mình, nàng cảm thấy phải để ca ca nhớ kỹ, đừng sơ ý như vậy.Nhưng nàng lại không biết, đến bây giờ ca ca nhà mình vẫn không biết vì sao mình mặc kệ hắn.“Nha Nhi, nhanh tới đây đi, nhìn xem cái này là gì?” Cha Liễu mới vừa bước vào sân, đã vô cùng hưng phấn gọi lớn.Liễu Nha Nhi tò mò, cha nàng từ trước đến nay luôn là người trầm ổn, không biết có chuyện gì lại khiến cha có thể vui vẻ như vậy.Chờ đến khi nàng đến gần nhìn thấy thật không ngờ trong tay cha nàng đang nắm chặt một con lươn, nhìn cái đầu còn không nhỏ.“Ca ca, mau lấy thùng tới đây!” Liễu Nha Nhi cũng mặc kệ nàng và ca ca đang chiến tranh lạnh, vội vàng nói hắn mang thùng đến“Cha, người bắt được lươn lớn như vậy ở đâu vậy?”“Là ở trong ruộng nhà ta, ta vốn đang nhổ cỏ, nó lại chui đầu ra.

Đợi lát nữa ta giết thịt, hầm với đậu nành cho Nha Nhi chúng ta ăn.” Cha Liễu nói đến chuyện bắt được lươn cho nữ nhi ăn, hai hàng lông mày đều không nhịn được vui sướng.“Con không ăn! Lươn lớn như vậy không có nhiều, có thể bán được không ít tiền.

Để nãi nãi mang ra chợ bán đi, đổi một ít lương thực sẽ ăn được lâu hơn.”Từ xa xưa, lươn đã là nguyên liệu không thể thiếu trong các món ăn của nhà có tiền, giá cả cao hơn thịt heo không chỉ một ít.

Một con lươn lớn như vậy bị nàng ăn mất, vậy thất quá lãng phí.Cha Liễu còn muốn nói chẳng qua là một con lươn mà thôi, để Nha Nhi nhà mình ăn là được.

Nhưng nghĩ đến lúa mạch ngoài ruộng có hơn phân nửa đều rỗng vỏ, hắn biết Nha Nhi sẽ không ăn con lươn này,Nha Nhi nhà hắn hiểu chuyện đến mức, khiến người khác đau lòng.“Nha Nhi, chờ đến lúc thu hoạch lúa, cha sẽ mua kẹo đường cho Nha Nhi có được không?”Cha Liễu nghĩ chỉ cần thời tiết tốt, không có thiên tai, cho dù đất đai không quá tốt thì với năm mẫu ruộng vẫn có thể thu được ít lương thực.

Hắn có cái danh tú tài, không cần phải đóng thuế, đến lúc đó bán một ít lương thực mua kẹo đường cho Nha Nhi ăn.Cha Liễu còn cho rằng nữ nhi sẽ ngọt ngào nói đồng ý, chỉ là đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy nữ nhi nói chuyện, cúi đầu nhìn lại phát hiện nữ nhi đang cau mày suy nghĩ chuyện gì đó.“Nha Nhi?”“A? Cha, người gọi con sao?”“Nha Nhi đang suy nghĩ gì vậy?”“Cha, con nghĩ đến một món đồ, có thể bắt lươn! Người nói xem, nếu mỗi ngày chúng ta đều có thể bắt lươn, chẳng những có thể đổi được tiền còn thể để ăn.” Mỗi khi Liễu Nha Nhi nói tới tiền và thức ăn, hai mắt đều như đang phát sáng.Cha Liễu vừa định khen nữ nhi thông minh, lại nghe nàng nói thêm: “Cha, người có thể chặt cho con mấy ống trúc về đây hay không, con muốn làm lồng lươn.”“Lồng lươn là thứ gì? Trong sách nông có nói tới cả cách bắt lươn sao?” Đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe cha Liễu cũng chưa từng nghe qua.Vừa nghe đến sách nông, Liễu Nha Nhi cũng không dám nói linh tinh.

Những thứ khác còn được, nhưng lồng lươn này phải tự tạy làm, nếu nói trong sách nông, cha Liễu nói muốn xem bản vẽ hay cách bện, vậy chẳng phải bị lộ rồi sao? Dù sao hơn một tháng nay, chuyện nàng thông minh, linh hoạt đã ăn sâu vào lòng mọi người, dựa vào tài trí của mình nghĩ ra cách như vậy cũng không phải không được.“Không phải trong sách nông, là con tự nghĩ ra! Con cũng không biết có thành công hay không? Nếu không chúng ta cứ thử làm mấy cái trước đã?”“Được, vậy để cha đi chặt trúc cho ngươi!”“Cha, con cũng đi.” Liễu Đông Thanh nghe cha muốn đi đến sau núi chặt trúc, cũng muốn đi theo giúp đỡ.“Để mình cha đi là được, các ngươi cứ ở nhà, đừng chạy lung tung.” Chặt tre rất dễ đứt tay, cha Liễu tiếc thương cho bàn tay non nớt của con trai mình, sợ bị cây trúc làm bị thương.Trúc chặt xong chẻ thành từng đoạn, sau sau đó dùng dao bào nhẵn các cạnh và góc, cuối cùng là bắt đầu bện lồng.Kiếp trước chú ba Liễu Nha Nhi biết cách bện lồng lươn, Liễu Nha Nhi cũng từng đi theo học.

Đã nhiều năm như vậy, tuy có chút ngượng tay, nhưng các bước cơ bản nàng vẫn nhớ rõ.Liễu Nha Nhi ngồi trên ghế con, vừa bện lồng trúc vừa giải thích, cha Liễu và những người khác học theo động tác của Liễu Nha Nhi, bện cũng ra hình ra dạng.Trong một buổi chiều, mấy người đan được sáu lồng lươn.

Trước khi trời tối hẳn, Liễu Nha Nhi cùng với mấy người đi ra ruộng nhà mình, nói cho bọn họ cách đặt lồng như thế nào.“Cái này thật sự có thể bắt được lươn sao, sau này chúng ta làm thêm nhiều lồng một chút, đặt khắp ruộng lúa ở đây, không biết sẽ có bao nhiêu lươn?” Mặt Liễu Đông Thanh tràn đầy khao khát..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện