Trời vừa tờ mờ sáng, Liễu Nha Nhi còn chìm trong mộng đẹp.

Đột nhiên, một tiếng gà gáy phá vỡ không khí im lặng ở Tiểu Vương Trang.

Liễu Nha Nhi tỉnh giấc, đột nhiên ngồi dậy, mơ hồ suy nghĩ một hồi vẫn không biết gà gáy từ chỗ nào.

Toàn bộ Tiểu Vương Trang, chỉ có một mình nhà thôn nuôi mấy con gà mái.

Vậy gà trống này từ đâu ra? Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ sao? Liếc mắt nhìn qua cửa sổ, vẫn còn sớm, Liễu Nha Nhi định nằm xuống ngủ tiếp.

Mới vừa nằm xuống, lại một tiếng gà gáy vang lên.

Âm lượng so với vừa rồi còn to hơn rất nhiều, hơn nữa thanh âm này hình như từ hậu viện nhà mình truyền đến.

Chẳng lẽ gà con nàng nuôi đã bắt đầu biết gáy rồi sao?

Liễu Nha Nhi không ngủ nữa, xoay người xuống giường đi giày tới hậu viện.

Đi qua cửa viện khép hờ, nhẹ nhàng đẩy ra, đã nhìn thấy Tiền thị đứng trong viện.

"Nãi nãi, sao người dậy sớm vậy?"

Tiền thị quay đầu lại, nhìn thấy là cháu gái, vươn tay tới ôm chầm lấy nàng, cười nói: "Thật là, gà nhà ta biết gáy rồi.

Chỉ mới nuôi hơn ba tháng đã biết gáy rồi, có lẽ nuôi thêm hai tháng nữa gà mái còn có thể đẻ trứng."

Tiền thị thấy cháu gái nghe nghe chuyện bát quái, lại sinh ra đau lòng: "Nha Nhi, lúc rảnh rỗi ngươi cùng có thể vào thôn chơi cùng với các nàng, nếu bọn họ ức hiếp ngươi, ngươi chỉ cần về nói cho nãi nãi biết, nãi nãi sẽ cho bọn họ biết tay."

Trong lòng Liễu Nha Nhi oán thầm, tuy thân thể này của nàng mới chín tuổi nhưng linh hồn nàng đã hai mươi mấy.

Cùng mấy đứa trẻ trong thôn chơi cái gì? Chơi bùn nghịch đất hay sao?

Lại nói mấy đứa trẻ nhà khác lớn như vậy, giúp nhóm lửa đều yên lặng, nhìn bếp củi bên trong.

Chỉ là Liễu Nha Nhi giống như người lớn trò chuyện không ngớt với Tiền thị.

"Cháu không thích chơi với bọn họ!"

Tiền thị dẫn cháu gái vào nhà, còn mình lại đi chuẩn bị cơm sáng.

Thùng gỗ nhờ người làm đã phơi dưới nắng mấy ngày, bây giờ vừa lúc mang ra bỏ đậu vào trong.

"Nãi nãi, nuôi gà cũng tốt, sang năm chúng ta nuôi nhiều thêm đi."

"Ai!" Tiền thị than nhẹ một tiếng sau đó không nói gì nữa, Nha Nhi nhà bà, thật sự quá hiểu chuyện.

Liễu Nha Nhi rửa mặt xong, cũng đi tới nhà bếp giúp nhóm lửa.

"Được, đều nghe theo Nha Nhi!"

Nào có đứa trẻ nhà nào lại không ham chơi cơ chứ? Nhưng Nha Nhi nhà bà từ sau khi rơi xuống nước, ngày ngày không phải theo bọn họ ra ruộng thì cũng là ngồi một mình trong nhà, có chỗ nào giống một đứa trẻ chín tuổi.

Chờ đậu lên men khoảng tầm bốn tháng, dùng lưới lọc đậu và nước riêng ra, có được chất lỏng như lòng trắng trứng cũng chính là nước tương mà mọi người thường ăn.

Trò chuyện thêm một hồi lại nói đến con dâu nhà ai lười biếng, ham ăn, một ngày chờ người khác làm xong lại đến hưởng lợi.

Tiền thị múc một chậu nước, rửa sạch mùi đậu mốc dính trên tay, có hơi bất an hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"

Ăn sáng xong, Liễu Nha Nhi hỏi tới đậu trong phòng.

Trải qua một thời gian lên men, đậu mốc đã tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Rải một tầng đậu đã lên men lại rải thêm một tầng muối ăn, cho thêm một bát nước trong.

Tất cả đậu cứ như vậy luân phiên từng lớp từng lớp đặt trong thùng gỗ.

Lớp trên cùng là lớp muối, sau khi đậy nắp lại còn phải dùng giấy dai bịt kín cẩn thận, lại một lần nữa để đậu lên men.

Từ sau khi quyết định khai hoang, Liễu Đông Thanh đã dẫn theo Tần Mộc đến mảnh đất hoang gần chân núi cắt cỏ dại, đá vụn nhặt xong cũng chất thành một đống bên cạnh.

"Nãi nãi, người cứ yên tâm.

Chờ đến khi làm xong, bán được cháu sẽ mua vải làm quần áo mới cho nãi nãi.

Nãi nãi cháu đi giúp ca ca đào đất."

"Nha Nhi sao muội lại tới đây nữa? Không phải đã nói không cho muội tới đây rồi sao? Việc đào đất này tốn rất nhiều sức, muội làm gì có sức.

Nhanh, nhanh chạy về nhà đi! Trời nắng to thiêu chết người, đến lúc đó bị phơi đen Tần Mộc cũng ghét bỏ muội." Liễu Đông Thanh thấy muội muội lại tới đào đất, vô cùng đau lòng, vội vàng thúc giục muội muội nhanh chóng về nhà.

Liễu Nha Nhi trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng Tiền thị vẫn không yên tâm.

Tuy cách làm này từ trong sách ghi lại, hẳn không phải là giả.

Nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ làm thử, có thể thành công hay không bà cũng không dám chắc.

Tần Mộc đang tập trung đào đất nghe thấy Nha Nhi tức giận, vội vàng nói: "Nha Nhi đừng nghe Đông Thanh ca nói bừa, cho dù muội có phơi thành than đen ta cũng sẽ không ghét bỏ muội."

"Đúng vậy, chờ thêm bốn tháng có được nước được nước tương, lại phơi thêm một thời gian nữa là được."

Nhất định là do ca ca nàng dạy hư Tần Mộc!

Mấy lời này là sao? Ca ca nàng nói bậy cũng quên đi, tại sao Tần Mộc cũng nói hươu nói vượn theo theo vậy.

Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, cả ngày trong đầu đều nghĩ cái gì?

Liễu Nha Nhi cạn lời!

Nếu thất bại, vậy chính là lãng phí mấy chục cân lương thực.

Đào đất là việc tốn sức, mà việc tốn sức thì nên để nam nhân làm.

Không sai, ở trong lòng Liễu Đông Thanh, hắn đã là một nam tử hán!

"Liễu! Đông! Thanh!" Liễu Nha Nhi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rống giận.

Liễu Nha Nhi nói xong, liền khiêng cái cuốc đi về phía chân núi.

Mỗi ngày đào một chút, qua gần mười ngày lại có thể đào được hai mẫu đất.

Liễu Đông Thanh và Tần Mộc biết Liễu Nha Nhi muốn khai hoang, vì thế liền chạy lên núi mỗi ngày đều đào một ít.

Năm nay có hơi khô hạn, cha Liễu lo lắng cho ruộng lúa nước, vội vàng đi dẫn nước nhổ cỏ.

Liễu Nha Nhi vừa định giáo dục ca ca nhà mình một chút, nói chuyện phải suy nghĩ trước, lại nghe được ca ca nói tiếp: "Nha Nhi ngươi rống cái gì vậy? Ca ca cũng không ghét bỏ muội.

Muội là muội muội ruột của ta, muội có đen như thế nào ta cũng không chán ghét, ca ca chỉ đau lòng cho muội mà thôi.

Muội xem, Tần Mộc cũng đã nói, hắn sẽ không ghét bỏ muội.

Được rồi, đừng rống nữa, mau về nhà đi."

Quên đi, ông nói gà bà nói vịt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện