Trời nắng hạn đã lâu, cuối cùng cũng có mưa.

Thôn dân lo lắng lúa bị khô héo, rốt cuộc cũng có thẻ thể yên lòng.

Lúc trước tìm thợ rèn làm cày kéo tay, ngày hôm trước đã vào huyện lấy về.

Vừa lúc hôm qua trời mưa, nhân lúc nhàn rỗi có Liễu Nha Nhi chỉ huy, cha con Liễu gia hợp lực lắp ráp lại hoàn chỉnh.

Tổng cộng làm hai cày tay, tốn gần một lượng bạc của Liễu Nha Nhi.

Giá cả ở cổ đại thật đúng là không hề rẻ.

Sau cơn mưa, trời lại nắng, đợi ráo hết nước, phơi đất thêm một lúc, cha Liễu mới khiêng cày dẫn cả nhà đi tới mảnh đất hoang dưới chân núi.

Hắn muốn đích thân thử hiệu quả của lưỡi cày này.

Được cơn mưa cọ rửa, đất đai đã mềm hơn rất nhiều.

Lưỡi cày đặt xuống chỉ cân đẩy một cái đã có thể nhẹ nhàng kéo đất ra.

Liễu gia cày đất khí thế ngất trời làm cho người trong thôn vô cùng tò mò.

Một mảnh đất dốc dưới chân núi, cũng không biết Liễu gia rảnh rỗi quá hay không lại chạy đến đấy khai hoang.

Khai hoang tốn sức lực nhất, người Liễu gia còn có thể cười nói vui vẻ như vậy, chẳng lẻ đào được bảo bối gì hay sao? Mà nương của Phì Nha là Trương thị, từ đầu đến cuối đều chưa từng chú ý đến cái cày.

Trong mắt bà ta chỉ nghĩ toàn bộ Liễu gia đều không có mắt.

Trong nhận thức của cà ta, người chạy đến nơi này khai hoang không phải không có mắt thì là gì?

Cứ như vậy, hai cày đẩy tay nho nhỏ có mấy người thay phiên nhau ra trận.

Đẩy đẩy một hồi đã đẩy được một mẫu đất.

Bên ngoài mảnh đất hoang, lão thôn trưởng chắp tay sau lưng, hai mắt chưa từng rời khỏi cày đầy tay.

"Thứ này đúng là rất tốt! Lưỡi cày đẩy đi nhẹ nhàng, còn nhanh hơn cả dung cuốc.

Có được thứ này, một ngày ít nhất có thể cày được ba mẫu đất! Ai da, Nha Nhi nhà ta thật đúng là rất có bản lĩnh."

"Ai còn không bằng đứa ngốc thì chính là người đó! Chậc chậc chậc, không chỉ mình cha ngốc, sinh ra nhi tử cũng là một đứa ngốc.

Còn không biết xấu hổ tới đây hỏi lại sao?" Trương thị bày ra dáng vẻ như không có việc gì, tiếp tục cắn hạt dưa.

Cha Liễu nhìn đất vừa kéo ra, vô cùng vui mừng: "Cái cày này dùng rất tốt, nhẹ nhàng, đẩy lên không cần phí quá nhiều sức lực.

Trương thị cắn hạt dưa, nhìn người Liễu gia hoà thuận vui vẻ, khinh miệt cười nói: "Mọi người đều nói Tiểu Vương Trang có một tú tài rất có năng lực.

Nhưng đứa ngốc cũng biết rõ đất dưới chân núi khô cằn không thể làm được gì.

Kết quả đại tú tài của chúng ta lại cố tình đến đây khai hoang! Chậc chậc chậc, nhìn đi, nhìn đi.

Hôm nay trí thông minh của tú tài công còn không bằng một đứa ngốc."

Liễu Đông Thanh nghe cha và nãi nãi khen cày đẩy tay, nội tâm kích động đã sớm không kiềm chế được, xoa tay hầm hè cũng muốn thử.

Tiền thị nhìn thấy cũng vô cùng tò mò, cũng muốn thử một lần, liền đẩy một lưỡi cày khác xuống đất.

Cứ như vậy, không đến nửa canh giờ, trên mảnh đất hoang Liễu gia đang cày đã xuất hiện mấy thôn dân.

Liễu Nha Nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo Liễu Đông Thanh đừng nhúc nhích.

Tiểu Vương Trang không lớn, cũng chỉ có mấy chục hộ dân.

Nhà nào vỡ chén vỡ bát, người trong thôn đều có thể nghe được.

Tuy Liễu Đông Thanh tức giận, nhưng vẫn nghe theo muội muội.

Hắn biết, Nha Nhi làm như vậy nhất định có lý do của nàng.

"Ngươi nói ai hả?" Liễu Đông Thanh ném lưỡi cày sang một bên, muốn đi tìm Trương thị lý luận.

Liễu Đông Thanh vừa nghe lời này, tức giận muốn đi lên đánh người.

Chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã bị Liễu Nha Nhi giữ chặt lấy.

"Ngươi..." Trương thị chỉ vào mũi Trương Lão Nhi, cứ ngươi ngươi cả buổi lại không nói ra được chữ tiếp theo.

"Chát!" Lại thêm một cái tát.

Trương Lão Nhị nhìn bộ dạng tức phụ nhà mình nước mắt nước mũi nhà mình, thật sự không sinh ra chút thương hại nào.

Hắn cũng không biết lúc trước mắt mù như thế nào, cưới phải một tức phụ như vậy.

Không có đầu óc thì thôi đi, còn không an phận, đúng là chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng tức giận không thôi.

Cái tát này đánh ra cũng rất tàn nhẫn, cũng đánh tan đầu óc xấu xa của Trương thị.

Chỉ là cái bọn hắn chú ý không phải trò khôi hài lúc trước mà là cày đẩy tay trong tay cha Liễu.

Quả nhiên lúc Trương thị còn muốn tiếp tục nhạo báng cha Liễu, đã bị một cái tát nặng nề đánh thẳng vào mặt.

Bà ta biết Trương Lão Nhị là người nói được làm được.

Bà ta gả đến Tiểu Vương Trang đã hơn mười năm nếu thật sự bị hưu đuổi về nhà mẹ đẻ, thật sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp.

Trương thị bị đánh, không có bất kỳ ai đứng ra nói giúp.

Trương thị này bình thường thật sự khiến người khác vô cùng chán ghét.

Lúc nào, chỗ nào cũng muốn chiếm lợi không nói, còn suốt ngày nói chuyện thị phi.

Phì Nha nghĩ muốn đứng ra nói chuyện giúp cho mẫu thân, lại sợ cha đánh cả mình, nên chỉ tránh trong đám người không lên tiếng.

Trương thị không đoán được nam nhân nhà mình lại ra tay đánh bà ta, lấp tức muốn lao đến đánh nhau với Trương Lão Nhi.

Vừa lao đến vừa gào lớn: "Hay cho Trương Lão Nhị nhà ngươi, ta sinh nam dưỡng nữ cho ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại vì người ngoài mà đánh ta? Hôm nay lão nương nhất định phải liều mạng với ngươi."

"Còn chưa cút về nhà đi?"

Trương thị bị Trương Lão Nhị hô một tiếng làm cho run sợ, từ dưới đất bò dậy, đến cả đất trên người cũng không kịp phủi, u ám đi ra khỏi đám người.

Trò khôi hài này qua đi, người vây xem xung quanh chỉ tăng không giảm.

Mấy thôn dân vốn còn đang làm ruộng phía xa cũng khiêng cuốc tới đây xem náo nhiệt.

"Nếu ngươi không muốn tiếp tục ở lại Tiểu Vương Trang, vậy thì lập tức cút về nhà mẹ đẻ cho ta."Trương Lão Nhi trừng lớn hai mắt đỏ bừng, như muốn ăn thịt người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện