Trong văn phòng không gian sáng sủa và rộng rãi, tiếng chuông điện thoại, tiếng gõ bàn phím nối tiếp nhau vang lên, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt.

Hai tay Diệp Lâm Tây đặt trên bàn phím, nhưng điều đang xuất hiện trong đầu cô không phải những điều luật, quy định trên màn hình máy tính mà là cảnh tưởng xảy ra trong cầu thang thoát hiểm ở nhà hàng vào buổi trưa.

Khi cô cố gắng dùng biểu hiện của mình để chinh phục Phó Cẩm Hành, anh lại đưa tay ôm chặt lấy eo cô ép lên cửa. Hai người hôn nhau mất hết kiểm soát, mà có lẽ Diệp Lâm Tây là người mất kiểm soát nhiều hơn. Bởi vì khi Phó Cẩm Hành buông ra, cô vẫn nhìn anh ta với vẻ mặt đầy ngạc nhiên như thể muốn hỏi tại sao anh ta lại dừng lại? Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, cúi cầu hôn nhẹ lên tai cô.

“Hay là chúng ta lên lầu rồi tiếp tục?”

Lên lầu?

Đây là nhà hàng trên tầng ba của một khách sạn, trên lầu không phải chính là phòng nghỉ hay sao? Đầu óc Diệp Lâm Tây cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau màn quấn lấy nhau đáng xấu hổ vừa rồi, sau đó phát hiện tên đàn ông chó này thật sự muốn bắt cóc cô đi thuê phòng, cô liền lập tức đẩy anh ta ra.

Cô mở miệng: “Anh nằm mơ đấy à?”

Nhưng khi vừa nói ra, âm thanh lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi nghe thấy nó. Như thể làm tan chảy cả một viên kẹo trong cổ họng vậy.

Mẹ nó, cô thậm chí còn không biết nên đón nhận hay từ chối nó nữa.

Dù miệng lưỡi có cứng rắn đến đâu thì lúc này cô cũng không thể thốt nên lời.

Nhìn thấy cô hiếm khi trông như một con chim cút nhỏ, Phó Cẩm Hành cũng mềm lòng: “Lần sau nhớ để ý đúng thời gian và địa điểm.”

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu: “Hả?”

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng tha cho em đâu.”

  “……”

Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Lâm Tây mềm nhũn, cô dùng tay đập đập lên bàn phím, sau đó chống tay lên trán hít một hơi thật sâu.

“Luật sư Diệp, Luật sư Diệp.” một giọng nói gọi cô từ bên cạnh.

Diệp Lâm Tây quay đầu: “Làm sao vậy?”

Chính là Trần Minh ngồi ở bàn kế bên, nhẹ giọng nói: “Nếu thấy chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi hoặc luật sư Từ.”

Nghe thấy ý tốt của người ta, Diệp Lâm Tây nhanh chóng đáp: “Được, cảm ơn.”

“Còn có, anh không cần gọi tôi là Luật sư Diệp đâu, cứ gọi tôi là Lâm Tây được rồi.”

Nhìn thấy bọn họ nói chuyện, Từ Thắng Viễn đang ngồi bên cạnh cũng chen vào: “Lâm Tây, đồ ăn nhẹ, trà và cafe của công ty chúng ta đều có thể thoải mái dùng, phòng trà đi thẳng về phía trước rồi rẽ ở lối rẽ đầu tiên là đến.”

Vào buổi sáng, họ còn ngại ngùng khi nói chuyện với Diệp Lâm Tây. Nhưng lúc này một khi đã bắt đầu thì cuộc trò chuyện lại diễn ra rất suôn sẻ.

Diệp Lâm Tây hỏi: “Các luật sư khác trong đội chúng ta hôm nay đều vắng mặt sao?”

Trần Minh gật đầu: “Đúng vậy, có một vụ án thu mua, vì thế Luật sư Chương đưa bọn họ đi cùng rồi. Luật sư Chương là một người có thâm niên cao ở công ty chúng ta.”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

“Còn có Gia Kỳ thì hôm nay xin nghỉ, cô ấy là thực tập sinh trong nhóm chúng ta, là sinh viên Luật mới tốt nghiệp năm nay, tuổi tác hai người chắc ngang ngang nhau đó, sau này nhất định nói chuyện sẽ rất hợp.”

Đối với quy tắc kết bạn với những người đàn ông ngây thơ thắn như này, Diệp Lâm Tây luôn không có ý kiến gì, nhưng phụ nữ kết bạn với nhau sẽ không thể chỉ vì tuổi tác của họ tương đương nhau.

Thấy cô bận rộn, Trần Minh thuận miệng hỏi: “Tôi thấy nãy giờ cô đều tìm kiếm các điều luật, có vụ án rồi sao?”

Diệp Lâm Tây: “Sáng nay, đối tác Ninh giao cho tôi một vụ án.”

Trần Minh và Từ Thắng Viễn nhìn nhau một cái, cả hai đều rất ngạc nhiên. Thông thường những trợ lý Luật sư khi mới vào đội, thời gian đầu ai cũng sẽ làm các công việc lặt vặt như: cẩn thận sao chép tài liệu vụ án, bưng trà rót nước, hoặc đưa tài liệu… Tóm lại là chẳng ai có thể được giao phó vụ án ngay khi họ vừa mới vào làm.

Đương nhiên bọn họ cũng biết tính cách của Ninh Dĩ Hoài, anh ta không phải kiểu người có thể nhẫn nại dạy dỗ học sinh. Mặc dù có rất nhiều người muốn chen chân vào đội ngũ này, nhưng đối tác Ninh chỉ thích những người có thể trực tiếp bắt tay vào các dự án. Dùng nguyên bản lời của anh ta mà nói thì thu nhập trong một giờ đồng hồ của anh ta cao như vậy, sẽ không thể dùng nó để dạy bảo học sinh.

Từ Thắng Viễn tò mò hỏi: “Là vụ án gì vậy?”

Anh ta cũng không khỏi tò mò về Diệp Lâm Tây, buổi trưa anh ta và Trần Minh đã nói rằng cô gái mới đến này hẳn là có lai lịch không hề đơn giản, tuy anh ta không rành về mấy món đồ xa xỉ của phụ nữ thường hay dùng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra những món trang sức quý giá mà cô đeo trên người.

Diệp Lâm Tây: “Là một vụ án phúc lợi công cộng, tranh chấp bảo hiểm.”

Công ty bảo hiểm cho rằng người được bảo hiểm đã lừa đảo để chiếm dụng tiền bảo hiểm và họ đã ra thông báo từ chối, nhưng người được bảo hiểm không chịu thừa nhận nên tìm đến pháp luật.

Cũng không biết vụ việc như này làm sao lại có thể đến được một công ty Luật lớn như B Vấn tiếp nhận.

Sau khi cô nói xong, Trần Minh và Từ Thắng Viễn lại càng ngạc nhiên hơn. Ninh Dĩ Hoài luôn phụ trách mảng dịch vụ không tố tụng, mức chi phí cho nó cũng đắt đỏ quá mức, khi nào mà anh ta lại có thời gian rảnh đi duy trì công bằng xã hội vậy? Bọn họ quyết phải tiếp tục đặt câu hỏi đến cùng.

Sau khi nói chuyện với bọn họ, Diệp Lâm Tây đứng dậy đi đến phòng trà, muốn kiếm chút gì đó để uống. Thế nhưng, cô lượn quanh một vòng, cả người đều cảm thấy không ổn.

Tuy cà phê có rất nhiều lựa chọn, dạng túi dạng hạt đều có cả, chỉ là loại hạt cà phê đó cô nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không được tốt cho lắm. Điều khiến cô khó chấp nhận nhất là phòng trà ngay cả nước đóng chai cũng không có. Về phần đồ ăn nhẹ, hầu hết đều có chứa socola. Từ năm mười tám tuổi, cô đã cự tuyệt với socola rồi.

Ngay khi Diệp Lâm Tây quay lại chỗ ngồi, chuẩn bị đặt trên mạng vài thùng nước đóng chai mà cô hay uống, thì Khương Lập Hạ gửi tin nhắn đến.

Khương Lập Hạ: [Không phải nói B Vấn rất đẳng cấp sao? Sao bàn làm việc lại đơn giản như thế, dửng dưng với bảo bối hoa hồng nhỏ của chúng ta thế là thế nào? Đúng là không biết giá trị thực sự của bông hồng quý báu!】

Khương Lập Hạ: [Chơi kiểu gì thế, công việc như này có hay không cũng chẳng vấn đề!】

Khương Lập Hạ: [Trời lạnh rồi, công ty Luật này cũng nên phá sản đi thôi. 】

Diệp Lâm Tây đột nhiên khẽ cười khi nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng mà cô ấy gửi tới, vốn dĩ cô còn đang muốn chế giễu Khương Lập Hạ có phải đã rơi vào chỗ đồng không mông quạnh nào đó rồi không mà bây giờ mới vào được mạng để trả lời tin nhắn.

Thay vào đó cô lại không nhanh không chậm trả lời: [Người đàn ông chó kia cũng nói như vậy. 】

Khương Lập Hạ: [Phó tổng nói gì? 】

Diệp Lâm Tây: [Anh ta hỏi tớ có cần làm cho công ty này phá sản hay không?】

Diệp Lâm Tây: [Thật không ngờ, bình thường anh ta rất trưởng thành và nghiêm túc, thỉnh thoảng lại cũng biết pha trò như vậy.

Diệp Lâm Tây: [Dỗ dành tớ.]

Cô cố tình gửi riêng một câu “Dỗ dành tớ”.

Quả nhiên, Khương Lập Hạ đã im lặng trong vài giây, sau đó từng dòng từng dòng cơn mưa tin nhắn Wechat được gửi đến.

Khương Lập Hạ: [Mẹ nó! Chết tiệt! Phó tổng có phải đã thông suốt rồi không? 】

Khương Lập Hạ: [Có cảm giác giống kiểu được tổng tài bá đạo độc đoán hết mực nuông chiều không? 】

Khương Lập Hạ: [Tớ đã nói rồi mà, tính cách của Phó tổng chắc chắn thuộc loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, không làm thì thôi, còn nếu đã ra tay thì gạo xay ra cám.】

Diệp Lâm Tây: “…”

Ừ thì có một chút chút.

Rồi cô hỏi lại ngay: [Cái gì là gạo xay ra cám? 】

Khương Lập Hạ: [Là đạt đến trình độ mà không ai có thể so sánh được chứ còn gì nữa. 】

Đột nhiên Diệp Lâm Tây có một loại cảm giác như thể Khương Lập Hạ là gián điệp cho chính Phó Cẩm Hành cử đến, ẩn nấp ở bên cạnh thỉnh thoảng giúp anh ta thổi một vài câu khen ngợi đến, khiến cô nơi là cảnh giác với tên đà ông chó đó.

Nhìn mà xem, khi cô ấy khen ngợi Phó Cẩm Hành, khen mới đúng chỗ làm sao!

Hừ, cô bạn này có đúng là bạn thân không đó?

  *

Buổi tối, tài xế đến đón Diệp Lâm Tây về nhà, cô thản nhiên hỏi: “Hôm nay chồng tôi phải đi ngoại giao à?”

Tài xế: “Vâng, ngài ấy phân công tôi tới đón cô về nhà.”

Diệp Lâm Tây cũng không quan tâm lắm, ừ một tiếng, cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ về chuyện buổi trưa, nếu anh ta không về ăn tối thì tốt biết mấy.

Cô luôn tỏ ra vô cảm với những thứ như bữa tối và yêu cầu dì giúp việc làm cho một một chút salad. Sau khi ăn xong, cô trốn trong phòng thay đồ và tiếp tục làm bài tập về nhà được giao của vụ án. Thực ra trong nhà cũng có thư phòng, nhưng cô có chết cũng vẫn phải giữ thể diện, nên không tiện sử dụng.

Giống như khi Diệp Lâm Tây thi vào cấp ba, trước mặt mọi người cô luôn làm ra vẻ “Kỳ thi không dễ, nhưng chỉ cần thi là có thể đứng đầu”, sau đó vào buổi tối lại điên cuồng thức khuya để ôn tập.

Đối với kiểu người ưa hư vinh lại không thành thật này, sau này mọi người đều đặt cho một biệt danh rất thích đáng:

–Học bá làm hàng.

Được rồi, loại hành vi này quả thực rất giống như đang làm hàng.

Nhưng hiện tại không phải là ở trường cấp ba, Diệp Lâm Tây cũng không biết gánh nặng nhất quyết phải giữ hình tượng đó đến từ đâu, có lẽ vì cô không muốn Phó Cẩm Hành thấy rằng mình phải thức khuya làm thêm giờ.

Cô thấy anh ta làm mọi thứ đều mang bộ dạng thật thoải mái. Tùy ý tình cờ ra tay tiếp quản công việc cũng có thể nhanh chóng tích hợp các nguồn lực và cải thiện hiệu suất của công ty. Vì vậy, chỉ với một vụ án công ích nhỏ nhặt như vậy cô nhất định sẽ giải quyết nó dễ như trở bàn tay.

Về phần Phó Cẩm Hành, người đang ngoại giao ở xa lại hoàn toàn không biết được rằng, Diệp Lâm Tây lại muốn thắng thua với anh một cách cực kỳ khó hiểu. Lần này, anh có hẹn với người phụ trách của công ty đối tác, hệ thống trí tuệ nhân tạo bảo mật mới do Khoa học Công nghệ Thịnh Á phát triển đã bước vào giai đoạn hoàn thiện. Áp dụng công nghệ phân tích video thông minh mới nhất vào lĩnh vực bảo mật, cho dù nó ở cấp độ an ninh công cộng hay cấp độ người dùng thông thường, nó sẽ vẫn được sử dụng rộng rãi.

Hiện tại, dự án này của Khoa học Công nghệ Thịnh Á đã thu hút được sự quan tâm lớn của giới công nghiệp. Vì vậy, buổi xã giao tối nay, Phó Cẩm Hành có mặt rất đúng giờ. Vừa hay những người đến dự tiệc đều là người làm ăn, nên sẽ không có chuyện chẳng mảy may để ý gì đến công việc trên bàn tiệc, vì vậy một bữa tiệc cũng được coi như món khoái khẩu của những vị khách được mời.

Đến khi xong việc, vừa ra khỏi cửa ai ngờ lại vô tình gặp Ngụy Triệt.

Ngụy Triệt cũng rất vui mừng khi nhìn thấy anh: “Cẩm Hành, tôi còn đang định gọi điện cho cậu đó.”

Vừa rồi, Phó Cẩm Hành uống không ít rượu, nên đang ở ngoài đi dạo một chút, bữa tiệc xã giao hôm nay là ở một hội quán, thiết kế theo phong cách lâm viên Giang Nam, bên trong có một hoa viên nhỏ.

Anh đứng bên ngoài hóng chút gió, cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Sao thế?” Giọng anh hơi khàn khàn.

Ngụy Triệt: “Cậu định thu mua Khoa học Công nghệ An Hàn sao?”

Khoa học Công nghệ An Hàn là một công ty Công nghệ cao chuyên phát triển robot trí tuệ nhân tạo, sáng lập viên có ba người, hơn nữa cả ba đều tốt nghiệp ở cùng một trường. Những câu chuyện khởi nghiệp của cựu sinh viên như vậy không phải là hiếm. Phó Cẩm Hành quan tâm đến họ vì robot an ninh K7 mà họ đã phát triển trước đó.

Con người anh luôn có nhiều tham vọng, từ khi gia nhập Khoa học Công nghệ Thịnh Á, anh đã muốn xây dựng công ty trở thành một doanh nghiệp hàng đầu trong ngành này. Đối với những công ty khác có thể tạo ra các mối đe dọa thì một là sẽ bị đánh bại hoàn toàn, hai là sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn. Và An Hàn chính là công ty khởi nghiệp đầu tiên mà anh định nuốt chửng kể từ khi tiếp quản.

Phó Cẩm Hành quay đầu lại: “Cậu có ý kiến gì sao?”

Ngụy Triệt lắc đầu: “Không phải tôi, mà là nghe nói bọn đang muốn tìm vòng tài trợ A*, cậu biết đó, thời điểm này là cơ hội tốt để cậu ra tay.”

*Vòng tài trợ A: còn có thể được gọi là vòng tài trợ đầu tiên. Nói chung, sau khi sản phẩm của công ty được hoàn thiện, nó bắt đầu hoạt động bình thường trong một thời gian, có mô hình kinh doanh và lợi nhuận đầy đủ và chi tiết, có vị trí và uy tín nhất định trong ngành. Cần phải có tài trợ. Đây là hành động và quy trình gây quỹ của một công ty.

Khoa Học Công nghệ An Hàn đã tiến hành xong vòng tài trợ Thiên thần*.

*Thông tin mở rộng Việc đầu tư và tài trợ cho các dự án khởi nghiệp có thể được chia thành các loại: Vòng thiên thần, A, B, C, D … Tài trợ vòng thiên thần có nghĩa là dự án đã thành hình, có mô hình kinh doanh đầu tiên và đã tích lũy được một số tài nguyên người dùng. Số tiền đầu tư nói chung là từ 1 triệu đến 10 triệu nhân dân tệ và định giá dự án là khoảng 50 triệu nhân dân tệ.

Nếu họ thực sự muốn tiếp tục tiến hành vòng tài trợ A thì đây cũng là lần kêu gọi gây quỹ đầu tư công khai của họ.

Đôi mắt Phó Cẩm Hành sáng rực như một ngọn đuốc nhìn cậu ta: “Sao đến cả việc này cậu cũng biết?”

Ngụy Triệt sờ sờ đầu, khẽ cười nói: “Một người quen nói với tôi.”

“Người quen nào?”

“Còn có thể là ai được nữa, là Đoạn tiểu thư đó”. Đột nhiên có một giọng nói khác chen vào.

Lục Ngộ Thần vừa đến đã nghe thấy nội dung câu chuyện bọn họ đang nói, khẽ lắc đầu: “Lão Ngụy, tại sao cậu không ngoan ngoãn trân trọng cuộc sống hiện tại của cậu chứ, nếu tiểu Tây phát hiện cậu lại dám giật dây bắc cầu cho Phó Cẩm Hành với Đoạn tiểu thư thì tôi thấy cậu cứ ở đó đào huyệt chờ đi là vừa.”

Ngụy Triệt bị cậu ta dọa cho sợ chết luôn rồi: “Chết tiệt, con mẹ nó cậu đừng có dọa tôi chứ.”

“Nhưng tôi vừa thấy Đoạn Thiên Hàm quả thực là có ý với Cẩm Hành.”

“Không phải chứ, anh Hành đã kết hôn rồi mà Đoạn Thiên Hàm vẫn không chịu bỏ cuộc sao? Cậu nói xem tại sao cô đại tiểu thư đó lại cố chấp thế? Chẳng có lẽ lại muốn làm tiểu tam.”

Phó Cẩm Hành liếc nhìn cả hai người họ một cái: “Nói đủ chưa?”

Ngụy Triệt nhanh chóng ngậm miệng, Lục Ngộ Thần cũng chỉ cười trừ.

Phó Cẩm Hành không thèm nói thêm với hai người họ, vừa hay anh gần như đã tỉnh hẳn rượu, cũng không có ý định ở lại thêm nên lập tức rời đi. Không ngờ vừa ra tới cửa đã đụng phải người vừa nhắc đến.

Mái tóc dài của Đoạn Thiên Hàm không biết đã được cắt ngắn từ khi nào, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kết hợp với quần ống rộng, đeo đôi hoa tai to bản, đến cả son môi cũng là màu đỏ đậm, trông cực kỳ vương giả. Cả người toát lên khí chất ngời ngời, có một vẻ đẹp rất sắc sảo.

Trên mặt Phó Cẩm Hành không biểu lộ bất kỳ biểu hiện gì bất ngờ, ngay cả cảm xúc cũng không một chút dao động.

Cho đến khi anh định lướt qua, Đoạn Thiên Hàm kìm không được liền gọi: “Cẩm Hành.”

Cô ta quay đầu nhìn anh: “Em nói bây giờ anh quá không lịch sự rồi đó, đã nhìn thấy rồi mà không chào hỏi được một câu sao?”

Nói ra thì tuổi của Đoạn Thiên Hàm Nhắc xấp xỉ với Phó Cẩm Hành, hai người bọn họ cũng cùng nhau lớn lên. Dù sao thì cũng là người trong cùng một vòng tròn quan hệ, từ tiểu học cho đến hết trung học cơ sở, Đoạn Thiên Hàm đều học cùng Phó Cẩm Hành. Đến khi lên cấp ba nếu cô ta không ra nước ngoài thì cả hai vẫn học cùng nhau.

Cô ta nói chuyện với một sự quen thuộc hết sức tự nhiên, không có ý tư mờ ám, từ đầu tới cuối chẳng lộ ra chút sai sót nào.

Lúc này, Phó Cẩm Hành mới để mắt đến cô ta, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp.”

Giọng nói có vẻ xa lạ vô cùng.

Đoạn Thiên Hàm không để ý, ngược lại còn khẽ cười nói: “Ngụy Triệt chắc đã nói với anh về việc của An Hàn rồi chứ, anh cũng biết rồi đó, việc của công ty em không quan tâm, nhưng nếu có tiền thì cả đám cùng kiếm, cơ hội đầu tư tốt như vậy anh không nên từ chối phải không?”

Khi Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần đi đến, bọn họ đã tình cờ bắt gặp cảnh này.

Cả hai lập tức đứng hình bất động.

Việc Đoạn Thiên Hàm thích Phó Cẩm Hành, gần như là một bí mật công khai trong vòng tròn của bọn họ. Khi Phó Cẩm Hành chưa kết hôn, nhà hộ Phó cũng đã tự tìm đối tượng kết hôn cho anh, lúc đó cũng chưa nói đến yêu cầu gia cảnh hay cái gì khác. Nhưng vị Đoạn tiểu thư này gần như đã nắm chắc phần thắng, thậm chí còn không ngại chèn ép những cô gái khác cũng đang quan tâm đến Phó Cẩm Hành. Lúc đó, cảm giác tồn tại của cô ta với bà nội và mẹ Nam Y nhà họ Phó cũng chưa thực sự đủ.

Ai biết được là khi cô ta sớm nghĩ rằng bản thân đã như ếch luộc trong nước ấm* rồi, cho dù Phó Cẩm Hành có thờ ơ với cô ta, thì sớm muộn gì cô ta cũng có thể ngồi lên vị trí Phó phu nhân.

*Ếch luộc trong nước ấm là “thí nghiệm ếch luộc” do các nhà khoa học tại Đại học Cornell, Hoa Kỳ thực hiện vào cuối thế kỷ 19. Nguyên tắc triết học là sự thay đổi về lượng đối với những thay đổi về chất, nghĩa là sự tích lũy về lượng ở một mức độ nhất định sẽ dẫn đến những thay đổi về bản chất. Hàm ý là những thay đổi trong môi trường chung có thể quyết định sự thành công hay thất bại của bạn. Môi trường quá thoải mái thường ẩn chứa những nguy hiểm và bạn phải luôn cảnh giác trong môi trường cao cấp.

Ai ngờ, bỗng nhiên ở đâu rơi xuống một cô Diệp Lâm Tây ra tay giữa chừng. Giai đoạn từ gặp gỡ tới kết hôn của cô và Phó Cẩm Hành đúng là một bước nhảy vọt. Hai người kết hôn nhanh chóng, chưa kể đến Diệp Dữ Thâm trở tay không kịp mà ngay cả Đoạn Thiên Hàm cũng không có cơ hội để vùng vẫy.

Vì vậy, sau khi Phó Cẩm Hành kết hôn, Đoạn Thiên Hàm lập tức tuyên bố sẽ đi du học. Một mặt, có lẽ là do tổn thương tình cảm cực nghiêm trọng, mặt khác có lẽ là do quá xấu hổ. Khi đó đừng nói bản thân cô ta, ngay đến cả mẹ cô ta là bà Đoạn cũng đã ngầm tuyên bố rằng con gái bà sớm muộn gì cũng sẽ thành Phó phu nhân.

Đám Ngụy Triệt cũng không ngờ rằng, vị Đoạn tiểu thư này rõ ràng là vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Lần trở về này, quả nhiên nghe ngóng được tin Phó Cẩm Hành đang quan tâm đến An Hàn.

Giờ đây, cô ta đã học được cách khéo léo, lên kế hoạch để đạt được mục tiêu của mình bằng cách đi đường vòng?

Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của những người có mặt.

Phó Cẩm Hành: “Xin lỗi, tôi từ chối.”

Trên mặt Đoạn Thiên Hàm lộ ra chút kinh ngạc.

Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô ta một cái, giọng điệu càng lạnh nhạt: “Bởi vì tôi tin vào nguyên tắc kinh doanh đó là tự mình kiếm tiền.”

Nói xong liền cất bước rời đi.

Đoạn Thiên Hàm nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng vừa buồn bực vừa khó chịu. Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác luyến tiếc không cam lòng.

Cô ta thích anh, từ nhỏ hai người đã quen biết nhau, dựa vào cái gì mà một tiểu nha đầu lại có thể đứng bên cạnh anh? Dựa vào cái gì? Nghĩ đến Diệp Lâm Tây – người bây giờ được gọi là Phó phu nhân, trái tim cô ta như bị thiêu đốt.

Chẳng tìm nổi sự bình yên dù chỉ trong chốc lát.

  *

Phó Cẩm Hành không để tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này, anh quyết tâm giành được Khoa học Công nghệ An Hàn, cũng chẳng cần người khác nói cho anh một cái tin tức vỉa hè.

Tài xế đến đón anh về thẳng biệt thự Vân Kỳ.

Khi về đến nơi, thấy trong nhà yên tĩnh quá mức.

Anh và Diệp Lâm Tây đều không thích có người ngoài ở lại nhà, nên dì giúp việc cũng không phải bảo mẫu trong nhà, hàng ngày đều đúng tám giờ sẽ tan làm.

Bởi vì hiện tại đã là gần mười hai giờ, nên anh nhẹ nhàng đi lên lầu. Không ngờ rằng đi đến phòng ngủ lại chẳng thấy người đâu. Phó Cẩm Hành nhìn chiếc giường trống không, có chút giật mình.

Rõ ràng tái xế nói đã đưa vợ anh về nhà.

Trong phòng tắm cũng không có ai, Phó Cẩm Hành cau mày đẩy cửa phòng quần áo ra, liền thấy trên chiếc ghế sofa nhỏ bên trong có một người đang nằm. Khi Phó Cẩm Hành đến gần, cúi đầu nhìn thấy tập tài liệu cô đang cầm trên tay, bên cạnh còn có một cuốn sách “Luật Bảo hiểm Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”

Còn về đống thông tin dày cộp bên cạnh, không cần nhìn cũng biết, chắc là liên quan đến vụ án.

Phó Cẩm Hành cúi xuống định bế cô về phòng thì người đang ngủ say lại khẽ hé mi, không biết đã nhìn rõ là anh chưa, đột nhiên cô ném cuốn sách đang cầm sang một bên.

“Tôi không có trộm xem sách.”

Phó Cẩm Hành ngẩn người.

Diệp Lâm Tây: “Tôi có thể đạt hạng nhất mà không cần đọc sách, bài kiểm tra rất dễ.”

Phó Cẩm Hành: “…”

Nói xong, cô dường như thực sự không thể nhịn được nữa, liền nghiêng người sang một bên, nhắm mắt ngủ tiếp.

Phó Cẩm Hành, người đang cúi xuống ôm cô lên, bỗng nhiên nở nụ cười.

XiaoLiang: Từ giờ mình đổi xưng hô của hội bạn thân Phó Cẩm Hành thành Tôi-Cậu nghe cho thân mật:v ( hình như mấy chương trước m đang để là Anh-Tôi thì phải). Nên là thôi không cần tìm lại để sửa nữa nhé, lười lắm:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện