Bệnh viện số ba của thành phố Bắc An.
Sau khi Diệp Lâm Tây xuống lầu, cô gọi điện cho tài xế, yêu cầu anh ta đưa mình tới đó. Các bên liên quan đến vụ án này vẫn đang nằm viện nên không thể trực tiếp đến nói chuyện với Diệp Lâm Tây.
Giọng của đối phương trong điện thoại nghe rất buồn khổ, Diệp Lâm Tây có chút động lòng thương. Vì vậy, cô dứt khoát quyết định tự mình đến đó một chuyến.
Xét cho cùng, đây cũng là vụ án đầu tiên mà cô phải chịu trách nhiệm kể từ khi chính thức làm việc, mặc dù nó hoàn toàn khác với dự án không kiện tụng mà cô đã hình dung, nhưng dù sao nó cũng là một thử thách mới.
Bản thân Diệp Lâm Tây thực sự có chút hưng phấn.
Bệnh viện số 3 thành phố là một bệnh viện đa khoa, vừa tới cổng đã thấy dòng người đang chen chúc xô đẩy, bởi vì xe bên ngoài vào sẽ không được đỗ quá lâu, nên Diệp Lâm Tây trực tiếp xuống luôn tại cổng. Cô đi thẳng một mạch vào trong, cho đến khi đến gần khoa nội trú.
Đối phương đã gửi cho cô số phòng bệnh và số giường. Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây không quen lắm với nơi này nên đã tìm người hỏi thăm trước khi đi thẳng đến Tòa nhà số 3.
Lên đến tầng sáu, cô từ thang máy bước ra, mới đi được vài bước, đột nhiên một giọng nói không chắc chắn gọi với tới: “Diệp… Luật sư Diệp?”
Diệp Lâm Tây nhìn lại thì thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn gầy gò đứng đối diện do dự nhìn mình, trên lưng còn đang đeo một cái địu, rõ ràng là có một đứa trẻ trên lưng.
“Xin hỏi cô là?” Diệp Lâm Tây cũng bối rối, bởi vì cô không quen biết đối phương.
Người phụ nữ vẻ mặt kích động, vội vàng tiến lên: “Luật sư Diệp, tôi là vợ của Vương Văn Lượng, Tào Vân, anh Lượng bảo tôi ra cửa đón cô, nói cô sắp tới. Thật không ngờ cô lại đích thân đến tận đây.”
Có lẽ bởi vì trời phú cho lòng yêu thích với nghề Luật sư, Tào Vân nói đến cuối cùng đã đổi cách sang dùng kính ngữ. Hơn nữa, bản thân Diệp Lâm Tây cũng không khiến người khác cảm thấy dễ gần, vừa rồi Tào Vân nhìn chằm chằm vào thang máy, thời điểm Diệp Lâm Tây bước ra khỏi đó, cô ta có hơi sững sờ. Bởi vì ngoại trừ người trong phim truyền hình ra thì ngoài đời cô ta chưa từng thấy người nào trong sáng và xinh đẹp như vậy. Chỉ nhìn cô thôi bản thân cũng có cảm giác tay chân luống cuống.
Diệp Lâm Tây không biết những suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là Diệp Lâm Tây.”
Sau khi Tào Vân hoàn hồn, cô ta vội vàng đưa Diệp Lâm Tây đến phòng bệnh. Lúc đi ở hành lang Diệp Lâm Tây vẫn cảm thấy ổn, cho đến khi bước vào phòng bệnh, cô suýt chút nữa bỏ cuộc.
Bệnh viện số 3 thành phố là một bệnh viện cũ, chưa kể đến nội thất trang trí lạc hậu, ánh sáng trong phòng bệnh không đủ, mà điều khiến Diệp Lâm Tây càng không thể chịu nổi chính là mùi của nó.
Hầu như Diệp Lâm Tây chưa bao giờ đến một bệnh viện công lâu đời như vậy, kể cả khi cô ấy thực sự nằm viện, đều là ở trong những khu VIP hàng đầu của bệnh viện tư nhân, cửa sổ thông thoáng và sạch sẽ, không khí trong lành suốt cả ngày. Sẽ không bao giờ có bất cứ dấu vết khó chịu của bất cứ mùi gì.
Nhưng phòng bệnh trước mắt cô đang có vài người ở lẫn lộn và Diệp Lâm Tây cảm thấy choáng váng khi ngửi thấy mùi hôi chân trong đó. Cô ấy đã lấy ra sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời để kiểm soát bản thân để không đưa tay lên tay che miệng và mũi.
Tuy là như thế, nhưng Diệp Lâm Tây đã nhìn thấy đương sự của mình là Vương Văn Lượng khi cô đi đến chiếc giường trong cùng của phòng bệnh. Trong khi anh ta nhiệt tình chào hỏi thì người vợ Tào Vân bê đến một chiếc ghế đẩu, Diệp Lâm Tây nhìn thấy chiếc ghế vừa rồi còn đang để đủ thứ đồ bên trên bây giờ lại chuyển sang cho cô.
Cô: “….”
Diệp Lâm Tây nhìn xuống chiếc ghế, yên lặng hít sâu một hơi.
Cô thực sự không cố ý bắt bẻ người khác.
Mà là từ khi còn nhỏ cô đã sống trong sung túc, bây giờ lại bắt cô phải xuề xòa như vậy, cô thực sự làm không được. Cũng may Tào Vân là người biết nhìn sắc mặt, thấy cô không ngồi xuống lập tức nhận ra: “Chiếc ghế này tôi để đồ nên có chút bụi, hay là để tôi lau qua cho cô nhé.”
“Không cần, không cần, tôi tự làm được.”
Khi Diệp Lâm Tây thấy đối phương chủ động đề cập đến việc này, liền lấy từ trong túi ra tập khăn ướt sau đó mở ra lau lau mặt ghế. Sau khi cô vứt khăn ướt đi thì vết nước bên trên cũng đã gần khô hết.
Lúc này, Diệp Lâm Tây mới ngồi xuống.
Tuy nhiên, Vương Văn Lượng và Tào Vân dường như không có bất kỳ ý kiến gì về hành động này của cô. Hai người họ có chút câu nệ, thậm chí còn yên lặng chờ Diệp Lâm Tây lau ghế xong, có lẽ do tính tình Diệp Lâm Tây quá kiêu ngạo, xa cách nên ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng việc cô làm là đương nhiên.
Sau khi cô ngồi xuống, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Họ thực sự không có tiền, nếu không cũng sẽ không nhờ đến sự trợ giúp của pháp lý, vốn dĩ cho rằng với vụ án như của bọn họ sẽ chẳng có Luật sư nào tiếp nhận.
Nhưng thật không ngờ lại có người gọi cho họ.
Hai vợ chồng cũng chẳng nghi ngờ gì đối phương, sợ hãi tường thuật lại tình hình của mình, vì lo rằng Luật sư sẽ thấy phiền phức, chê bai không muốn đến gặp họ. Thậm chí Vương Văn Lượng còn dự tính một kế hoạch dại dột rằng nếu như Luật sư không đến thì cho dù có phải bò lê anh ta cũng sẽ bò tới gặp bằng được Luật sư.
Diệp Lâm Tây chủ động: “Anh Vương, tôi tên là Diệp Lâm Tây.”
“Tôi biết, tôi biết, cô đã nói qua điện thoại rồi.” Vương Văn Lượng vội vàng gật đầu.
Thực ra, Vương Văn Lượng nói rằng anh ta bằng tuổi Diệp Lâm Tây, năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ có điều anh ta là một tài xế lái xe tải, thường ngày chạy xe phơi nắng phơi gió khiến người trông gầy và đen sạm đi như vậy. Vì thế bề ngoài già hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Diệp Lâm Tây lấy ra chiếc bút ghi âm mà cô đã chuẩn bị, bình tĩnh nói: “Bởi vì cuộc nói chuyện sau đây của chúng ta có thể tôi sẽ phải nghe lại vậy nên anh không phiền nếu tôi ghi âm chứ?”
Mặc dù Vương Văn Lượng chưa bao giờ ở vào tình cảnh như này, nhưng anh ta vẫn lắc đầu.
Diệp Lâm Tây gật đầu.
Sau đó, cô lấy từ trong chiếc túi mình mang theo ra bản tài liệu tình hình vụ án của anh ta. Đây là một vụ án tranh chấp bảo hiểm, thủ tục rất đơn giản, Vương Văn Lượng bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng khi đang lái xe cách đây một tháng, anh ta được đưa đến bệnh viện số ba thành phố để phẫu thuật và hiện đang trong giai đoạn hồi phục. Sau đó anh ta đã trình báo với công ty bảo hiểm để xin bồi thường khoản bảo hiểm tai nạn cá nhân mà mình đã mua trước đó. Nhưng điều anh ta không ngờ tới là công ty bảo hiểm đã từ chối bồi thường.
Khi nói về việc này, Vương Văn Lượng tức giận cho biết: “Khi đó mua bảo hiểm, đối phương là đồng hương với tôi, cô ta nói tôi lái loại xe tải chở hàng nhỏ, trên đường sẽ luôn có nguy hiểm rình dập, cần thiết bỏ tiền ra mua một phần bảo hiểm cho yên tâm. Ban đầu tôi cũng tiếc tiền, nhưng cô ta cứ bám lấy, liên tục đến nhà tôi khuyên nhủ, mời chào, sau đó vợ tôi cũng lo lắng cho tôi, nên mua cho tôi một suất.”
Diệp Lâm Tây hỏi: “Suất bảo hiểm của anh là mua vào ngày 11 tháng 4 năm nay?”
Vương Văn Lượng gật đầu.
Anh lập tức giải thích: “Tôi biết rằng vụ tai nạn xe hơi xảy ra trong vòng chưa đầy một tháng sau khi mua bảo hiểm, thực ra là trùng hợp, nhưng tôi thực sự không cố ý. Ai lại muốn để mình nằm trên giường cả tháng trời chứ. Tháng này, tôi đã phải bỏ ra hơn mười mấy vạn tệ để làm phẫu thuật và nằm viện, hơn nữa cả tháng nay không kiếm nổi đồng tiền nào. Cả nhà tôi sinh sống đều dựa cả vào số tiền tôi kiếm được.”
Diệp Lâm Tây nhẹ giọng hỏi: “Không cần lo lắng, anh từ từ nói.”
Vừa rồi thấy anh ta nói đến đỏ bừng cả mặt vì sợ rằng Diệp Lâm Tây không tin, nên cô lập tức an ủi anh ta.
Vương Văn Lượng tiếp tục: “Khi tỉnh lại sau ca mổ, người bên bảo hiểm cũng đến bệnh viện để nói chuyện với tôi, tôi đã thành thật kể lại sự tình, vì vậy tôi cũng không biết tại sao họ lại từ chối thanh toán bảo hiểm.”
Khi nói đến điều này, anh ta có vẻ rất kích động.
“Ban đầu khi thuyết phục tôi mua bảo hiểm còn nói ba hoa chích chòe cái gì mà nếu gặp sự cố trên đường chắc chắn công ty bảo hiểm sẽ bồi thường. Còn nói mua một suất bảo hiểm là bảo vệ cả gia đình, toàn là lũ lừa đảo, dối trá.”
Giọng anh ta hơi to, nên một ông bác bên cạnh cũng chen vào.
“Ai ya, cậu trai trẻ, cậu cũng hay thật đó, đến những lời ma quỷ của mấy người bán bảo hiểm cũng tin. Ai mà không biết rằng những người bán bảo hiểm này lúc nào cũng bắt đầu lừa đảo từ người thân, bạn bè xung quanh trước à? Cậu đó, chắc chắn bị lừa rồi.”
“Còn không phải sao, người ta thấy cậu xảy ra chuyện rồi, chắc chắn sẽ tìm đại một lý do nào đó để không phải đền tiền.”
Người đàn ông trung niên ở ngoài cùng cũng gia nhập đội hóng chuyện.
Bởi vì hai người họ đều đang có người thân nằm viện, nhất thời nghe thấy câu chuyện nên cả hội cùng tham gia vào thảo luận vấn đề.
“Công ty bảo hiểm lắm tiền như vậy, họ chẳng ngại ra tòa kiện cáo với cậu.”
“Chúng ta là dân đen, lấy đâu ra thời gian với sức lực đi kiện tụng, hơn nữa chi phí mời Luật sư cũng đắt đỏ, cho dù có thực sự thắng thì e rằng phần lớn số tiền mà công ty bảo hiểm mất cũng sẽ vào túi Luật sư thôi.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây vẫn đang lắng nghe họ nói, nhưng chủ đề lại đột nhiên chuyển sang Luật sư. Cô không khỏi chớp chớp mắt, nhưng Tào Vân đã vội vàng nói: “Không, không, luật sư Diệp là người tốt. Cô ấy đến đây giúp chúng tôi và không tính tiền.”
Ông chú ở bên kinh ngạc nhìn Diệp Lâm Tây: “Ồ, có Luật sư không lấy tiền nữa sao?”
“Cô gái, tôi thấy cô trẻ trung xinh đẹp, chắc chắn là vừa mới tốt nghiệp đúng chứ? không phải cô đem bọn họ ra để thực tập đó chứ?”
Ông cụ thẳng như ruột ngựa.
Diệp Lâm Tây khẽ giật khóe miệng, nếu không phải ý tứ kính trên nhường dưới thì cô thực sự sẽ nói ra điều gì đó rồi, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười ngượng nghịu lịch sự với ông ta.
Chỉ có điều trong nụ cười đó của cô ẩn hiện hàm ý “Ông im ngay đi, nãy giờ chỉ thấy có mình ông là nói nhăng nói quậy hoài”, nhưng không biết vị này có hiểu hay không.
May mắn thay, phòng bệnh đã hoàn toàn yên tĩnh ngay sau đó. Bởi vì ông cụ mồm mép đó bị y tá đẩy vào khám và một người đàn ông trung niên khác được người nhà đưa xuống dưới phơi nắng.
Lúc này, đứa nhỏ Tào Vân đang địu trên lưng đột nhiên bật khóc. Tào Vân nhanh chóng cởi dây đai, ôm đứa nhỏ vào lòng, nhưng dỗ mãi cũng không nín.
Vương Văn Lượng lo lắng nói: “Có phải con đói rồi không?”
Tào Vân ôm đứa bé vào lòng, nói nhỏ: “Để em đi pha sữa.”
Tào Vân tìm thấy bình sữa ra và đổ nước nóng vào bình.
Sau đó cô ta tìm thấy một hộp sữa bột từ đống lộn xộn bên cạnh, nhưng sau khi mở nắp hộp sữa ra, bên trong đã trống không, Tào Vân dùng thìa vét vét cả nửa ngày cuối cùng cũng được một thìa. Sau đó cô ta cẩn thận vỗ nhẹ phần sữa bột còn lại trong hộp dọc theo miệng bình.
Vương Văn Lượng ở một bên hỏi: “Còn đủ không? Bây giờ con ăn sữa cần bốn thìa đó.”
Anh có chút lo lắng, lòng bàn tay vẫn vỗ nhẹ sau lưng đứa bé, cô gắng an ủi cơn đói của nó.
“Em chưa có thời gian đi mua sữa bột, nên bữa này cứ ăn tạm thế vậy.” Tào Vân thì thào đáp.
Diệp Lâm Tây ở một bên im lặng nhìn.
Chỉ là không thể giải thích được, cô cảm thấy hơi buồn, nhưng lại thật ấm áp. Vì họ đã cho cô cảm giác như một gia đình thực sự.
Cuối cùng đứa trẻ cũng đã được ăn sữa, lúc này Vương Văn Lượng mới có thời gian để nói: “Thật ngại quá Luật sư Diệp, thật lãng phí thời gian của cô.”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không sao, con cái quan trọng hơn.”
Cô không phải là người đặc biệt thích trẻ con, mỗi khi nghĩ đến một sinh vật giống như một đứa bé cần ở trong cơ thể cô mười tháng, phải hạn chế đi giày cao gót và mặc quần áo đẹp, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm cô cảm thấy sợ hãi rồi. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn lại sự phản kháng. Vì vậy, ngay cả khi cô đã kết hôn với Phó Cẩm Hành, cả hai vẫn chưa có kế hoạch sinh con.
Cô không vội, mà xem ra Phó Cẩm Hành cũng vậy.
Nhưng bỗng nhiên cô nhớ ra một nội dung trong bản tài liệu, quay sang nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang bú sữa trong vòng tay Tào Vân, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Trong tài liệu có nói đứa nhỏ bị tim bẩm sinh đúng không?”
Vương Văn Lượng đau lòng gật đầu.
Vương Văn Lượng là con một trong gia đình, nhưng ba tháng trước, đứa con duy nhất của anh – Vương Mộng Hàm được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh và cần một số tiền lớn cho cuộc phẫu thuật, nhưng số tiền lớn như vậy Vương Văn Lượng chẳng đào đâu ra nổi.
Bởi vì đầu năm nay, ba anh ta nhập viện ở quê vì tắc mạch máu não, phải nằm điều trị tại ICU vài ngày, chi phí cho một ngày là mười nghìn tệ vốn dĩ đã bóp chết gia đình chằng lấy làm giàu có gì cho cam này.
Hiện nay, Vương Văn Lượng vẫn còn đang gánh một khoản nợ rất lớn. Đây cũng là một trong những lý do khiến công ty bảo hiểm từ chối bồi thường vì anh có đủ động cơ gian lận tiền bảo hiểm.
Tuy rằng ở thời điểm mua bảo hiểm, tình hình gia đình của anh ta đã tồn tại một cách khách quan, nhưng công ty bảo hiểm lại không quan tâm đến điều đó, bởi vì chủ yếu là do trường hợp của chủ hợp đồng là Vương Văn Lượng nằm trong phạm vi loại trừ được bảo lãnh, vậy nên bọn họ sẽ chỉ dựa vào phạm vi loại trừ bảo lãnh đó để giải quyết. Còn đối với những vấn đề khiếu nại sau đó thì không phải trách nhiệm mà nhân viên bán hàng phải chịu.
Tất nhiên, công ty bảo hiểm sẽ không đưa ra thông báo từ chối bồi thường vì những giả thiết chủ quan này. Diệp Lâm Tây đã đọc thông báo từ chối bồi thường của Vương Văn Lượng, trong đó nêu rõ rằng công ty bảo hiểm đã tiến hành điều tra và có bằng chứng, vật chứng rõ ràng. Việc kiểm tra tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi cũng cho thấy nguyên nhân chính của vụ tai nạn xe hơi là do Vương Văn Lượng điều khiển xe không đúng cách.
Theo lời khai của Vương Văn Lượng, khi anh ta lái xe đến đoạn đường này thì bất ngờ xuất hiện một con mèo hoang. Anh ta vì muốn tránh con mèo hoang đó nên mới xảy ra tai nạn.
Nhưng khi công ty bảo hiểm muốn lấy lại camera hành trình trên xe của anh ta, họ lại phát hiện camera hành trình đã bị hỏng và dấu vết của sự hư hỏng đó là do con người cố ý gây ra.
Vì vậy, khi Diệp Lâm Tây hỏi về tình hình cụ thể vào ngày xảy ra vụ tai nạn ô tô, Vương Văn Lượng kích động nói: “Luật sư Diệp, cô nhất định phải tin tôi, lúc đó thực sự có một con mèo đột nhiên từ đâu lao ra, tôi vội vàng đánh lái tránh nó nên mới bị lật xe. Những người từ công ty bảo hiểm nói rằng do camera hành trình bị hỏng nên không có bằng chứng nào chứng minh sự hiện diện của mèo hoang”.
“Camera hành trình tại sao lại hỏng?” Đột nhiên, Diệp Lâm Tây hỏi.
Giọng nói đang cực kích động của Vương Văn Lượng bỗng nhiên như bị ai đó ấn vào nút tắt nguồn, cả người ngồi yên trên giường, đến khi hoàn hồn lại, khuôn mặt gầy gò đen đuốc của anh ta quả nhiên hơi ửng hồng.
Diệp Lâm Tây nhìn anh ta, đột nhiên cô vươn tay tắt máy ghi âm.
Cô lặng lẽ nhìn Vương Văn Lượng, nhẹ giọng nói: “Tôi là luật sư của anh, quyền lợi của anh là thứ mà tôi muốn tranh giành, cho nên hai chúng ta đứng cùng một phía.”
Diệp Lâm Tây không nói về những nguyên tắc pháp lý sâu xa, cô chỉ nói với đối phương rằng hai người họ là một tổ hợp cùng có lợi. Mặc dù Vương Văn Lượng không được học hành bài bản, nhưng anh ta có thể dễ dàng hiểu được đoạn hội thoại này.
Anh ta nặng nề gật đầu.
Vì vậy Diệp Lâm Tây tiến hành bước tiếp theo mà cô muốn, cô nói với giọng điệu bình tĩnh: “Vậy anh đã làm gì có liên quan đến việc gian lận bảo hiểm chưa?”
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn no, đứa bé đang cố mút núm ti giả vừa rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Một cơn gió yếu ớt thổi tới từ khung cửa sổ đang hé mở. Do trời nóng, nên không thổi bay được nỗi phiền muộn trong phòng mà ngược lại càng tăng thêm sự khó chịu.
So với hành lang hơi ồn ào bên ngoài, nơi này như đã bị phong tỏa thành một thế giới khác.
Cuối cùng, một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng.
“Có, tôi có làm.”
*
“Luật sư Diệp, thật sự đã làm phiền cô rồi.” Tào Vân tiễn Diệp Lâm Tây xuống lầu.
Khi cô rời đi, cô ta vẫn liên tục cúi đầu chào Diệp Lâm Tây, khiến người đi đường đều phải ngoái lại nhìn họ.
Mặc dù Diệp Lâm Tây có chút kiêu ngạo, nhưng cô không quen nhìn người khác đối với mình khách sáo như vậy.
“Không cần tiễn nữa đâu, có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Tào Vân nhìn cô muốn nói điều gì đó lại thôi, Vẫn là Diệp Lâm Tây dừng bước, trực tiếp nói: “Cô có điều gì muốn bổ sung không?”
“Không phải.” Tào Vân lắc đầu, nhưng sau đó cô ta vươn tay che mặt lại, dường như không kìm được nước mắt: “Luật sư Diệp, xin hãy giúp chúng tôi.”
“Nói ra cũng không sợ cô chê cười, sữa bột cho con không phải là tôi đã quên mua, mà là vì đến cả một hộp sữa tôi cũng không mua nổi nữa rồi.”
Diệp Lâm Tây giật mình.
Mặc dù cô cũng biết rằng trẻ em ở Châu Phí đến nước cơm cũng chẳng được ăn, nhưng xung quanh cô trước giờ chưa có ai nói với cô rằng đến cả hộp sữa bột cũng không thể mua nổi.
Vì vậy, khi nghe thấy điều này, cô thực sự không biết phải nói gì.
Hơn nữa người con gái trước mặt còn trẻ hơn cô.
Tào Vân lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều.
Có lẽ con người là như vậy, nếu có thể kiềm chế ngay từ đầu thì có thể nhẫn nhịn đến cuối cùng. Nhưng một khi lối thoát cảm xúc được mở ra, nó sẽ làm sụp đổ hoàn toàn tuyến phòng thủ tâm lý ban đầu nhanh như một cơn sóng trào dâng.
“Con gái tôi còn nhỏ, nó bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng chúng tôi thậm chí không có tiền để chữa trị. Tiền thuốc thang của bố chồng ở quê mỗi tháng ba nghìn tệ, nay chồng lại bị tai nạn xe cộ, tôi thật sự chai hết mặt vì vay mượn, những ai có thể vay đều đã vay cả rồi. Luật sư Diệp, chúng tôi thực sự cần khoản bồi thường bảo hiểm này.”
“Thật đó, chúng tôi rất cần nó.”
Nếu như có một chút trợ giúp, cô ta sẽ không đến mức phải cõng con nhỏ trên lưng ở lại bệnh viện chăm sóc cho chồng.
Một lúc lâu sau, Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Luật pháp chưa bao giờ là một công cụ cho tinh thần hiệp sĩ.
Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình nên làm gì đó.
Kể từ khi bước chân vào trường Luật cho đến khi ra trường, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Đến khi Diệp Lâm Tây lên xe, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn dịu đi.
Có đôi lúc, tác động của sự nghèo đói còn gây sốc hơn cả sự giàu sang đem lại.
Mọi thứ đều đi vào bế tắc.
Khi đến nhà hàng của khách sạn, cảm xúc của Diệp Lâm Tây vẫn chưa tới mức dạt dào như vậy. Nhưng sau khi tùy ý chọn vài món ăn, cầm điện thoại lên, không biết bằng cách nào cô lại chuyển sang phần tin nhắn của Phó Cẩm Hành trên Wechat.
Người ta nói vợ chồng nghèo thì đồng cam cộng khổ.
Đến khi gặp hoạn nạn mới nhìn ra chân tình.
Cô và Phó Cẩm Hành là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu có một ngày gia đình cô phá sản hoặc gia đình anh ta phá sản, e rằng bản thân bọn họ sẽ lượn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Chờ đã, nếu Phó Cẩm Hành phá sản …
Diệp Lâm Tây nghĩ đến khả năng này, đến lúc đó, cô vẫn là một phụ nữ giàu có, còn Phó Cẩm Hành là một gã đàn ông chó chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp.
Hừm, xem biểu hiện của anh ta thế nào đã vậy.
Nếu anh ta có thể ấm áp, cư xử tốt và ngoan ngoãn, thì cô sẽ cố gắng tiếp tục ở bên cạnh anh ta.
Cảm xúc của Diệp Lâm Tây đang dần dần tăng lên, vì vậy cô gửi đi một tin nhắn Wechat.
Diệp Lâm Tây: [Ăn gì chưa? 】
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại không trả lời, thay vào đó anh ta trực tiếp gọi điện đến.
Cô ấn nghe, liền nói: “Đến giờ tan làm rồi, anh ăn cơm chưa?”
Bên kia không trả lời.
Diệp Lâm Tây tự nói tự đáp: “Nếu như anh lười không muốn rời khỏi công ty, hay là tôi bảo người của nhà hàng đem đến cho anh một suất nhé.”
Rốt cuộc thì cô ấy có thể ăn uống thoải mái như vậy mỗi ngày cũng là vì ý tốt của tên đàn ông chó này.
Lịch sự qua lại vậy.
Dù sao thì cuối cùng người thanh toán hóa đơn cũng là anh ta mà.
Rốt cuộc thì Phó Cẩm Hành cũng lên tiếng: “Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
Ngữ điệu Phó Cẩm Hành như đang suy tư gì đó: “Gần đây em lại nhìn trúng món đồ gì à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Trong giây tiếp theo, cô lập tức phản ứng lại, Phó Cẩm Hành nghi ngờ sự quan tâm của cô là vì lại nghĩ cô đang gài anh ta vì muốn mua thứ gì đó cho bản thân sao? Cô lập tức cười nhạo thành tiếng.
Nực cười!
Cô là Diệp Lâm Tây, đại tiểu thư của tập đoàn Thái Nhuận, một chiếc máy tiêu hủy tiền phiên bản biết đi, lẽ nào chỉ vì muốn mua gì đó mà phải đối xử tốt với anh ta?
Chẳng lẽ cô không thể đơn giản chỉ là quan tâm đến anh ta sao?
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, ôn nhu lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi hỏi sai rồi.”
Đó là lỗi của cô ấy, bởi vì anh ta không xứng đáng nhận được sự quan tâm chăm sóc của đại tiểu thư cô.
Đúng, anh ta không xứng đáng!!
Anh cứ ngoan ngoãn ở đó làm công cụ kiếm tiền đi!
Diệp Lâm Tây cúp điện thoại, đang định nói cho Khương Lập Hạ biết tên đàn ông chó này xấu xa như thế nào, nhưng cô còn chưa kịp gõ chữ đầu tiên trên màn hình, đã có một bóng người ngồi ở phía đối diện.
Cô nhìn lên, liền thấy một người đàn ông mặc trên người bộ Vest chỉn chu đang ngồi yên lặng trước mặt.
“Sao anh lại ở đây?”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành.
Nhưng người bên kia lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, thay vào đó, anh ta nhìn vẻ mặt của cô rồi khẽ cười, rất lâu sau mới thong thả ung dung nói: “Lần trước tôi nói rồi, vị trí này tôi đã đặt dài hạn.”
Chứ không phải chỉ để một mình em dùng.
Anh ta không nói điều này, nhưng Diệp Lâm Tây đã hiểu rõ.
Có nghĩa là mỗi ngày anh ta cũng có thể đến đây ăn trưa?
Bởi vì khách sạn này quả thực không xa công ty anh ta là bao, nên việc này hoàn toàn có thể thực hiện được.
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình như bị dắt mũi vậy.
Vì vậy, cô cố ý nói: “Sao anh không rời tôi ra được vậy, đến ăn trưa cũng nhất định phải ăn cùng sao.”
Sức hút của bảo bối tiểu hoa hồng thực sự không thể ngăn cản nổi.
Diệp Lâm Tây có chút châm chọc nghĩ.
Nhưng ngay khi cô nghĩ rằng người đàn ông chó này sẽ nói điều gì đó ác ý và mỉa mai cô, đột nhiên đối phương lại ừm một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Đúng vậy, muốn ở gần em.”
―― Chính là không thể rời tôi ra, đến cơm trưa cũng nhất định phải ăn cùng tôi?
――Đúng vậy, muốn ở gần em.
Diệp Lâm Tây đột nhiên quay mặt đi, tầm mắt bay bổng ra ngoài cửa sổ.
Vành tai hơi nóng.
Tại sao người đàn ông chó này đột nhiên lại thẳng thắn như vậy?
Làm người ta xấu hổ chết đi được.
Diệp Lâm Tây hơi mím môi, nhưng trong lòng có chút vui mừng không tự chủ được.
Sau khi Diệp Lâm Tây xuống lầu, cô gọi điện cho tài xế, yêu cầu anh ta đưa mình tới đó. Các bên liên quan đến vụ án này vẫn đang nằm viện nên không thể trực tiếp đến nói chuyện với Diệp Lâm Tây.
Giọng của đối phương trong điện thoại nghe rất buồn khổ, Diệp Lâm Tây có chút động lòng thương. Vì vậy, cô dứt khoát quyết định tự mình đến đó một chuyến.
Xét cho cùng, đây cũng là vụ án đầu tiên mà cô phải chịu trách nhiệm kể từ khi chính thức làm việc, mặc dù nó hoàn toàn khác với dự án không kiện tụng mà cô đã hình dung, nhưng dù sao nó cũng là một thử thách mới.
Bản thân Diệp Lâm Tây thực sự có chút hưng phấn.
Bệnh viện số 3 thành phố là một bệnh viện đa khoa, vừa tới cổng đã thấy dòng người đang chen chúc xô đẩy, bởi vì xe bên ngoài vào sẽ không được đỗ quá lâu, nên Diệp Lâm Tây trực tiếp xuống luôn tại cổng. Cô đi thẳng một mạch vào trong, cho đến khi đến gần khoa nội trú.
Đối phương đã gửi cho cô số phòng bệnh và số giường. Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây không quen lắm với nơi này nên đã tìm người hỏi thăm trước khi đi thẳng đến Tòa nhà số 3.
Lên đến tầng sáu, cô từ thang máy bước ra, mới đi được vài bước, đột nhiên một giọng nói không chắc chắn gọi với tới: “Diệp… Luật sư Diệp?”
Diệp Lâm Tây nhìn lại thì thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn gầy gò đứng đối diện do dự nhìn mình, trên lưng còn đang đeo một cái địu, rõ ràng là có một đứa trẻ trên lưng.
“Xin hỏi cô là?” Diệp Lâm Tây cũng bối rối, bởi vì cô không quen biết đối phương.
Người phụ nữ vẻ mặt kích động, vội vàng tiến lên: “Luật sư Diệp, tôi là vợ của Vương Văn Lượng, Tào Vân, anh Lượng bảo tôi ra cửa đón cô, nói cô sắp tới. Thật không ngờ cô lại đích thân đến tận đây.”
Có lẽ bởi vì trời phú cho lòng yêu thích với nghề Luật sư, Tào Vân nói đến cuối cùng đã đổi cách sang dùng kính ngữ. Hơn nữa, bản thân Diệp Lâm Tây cũng không khiến người khác cảm thấy dễ gần, vừa rồi Tào Vân nhìn chằm chằm vào thang máy, thời điểm Diệp Lâm Tây bước ra khỏi đó, cô ta có hơi sững sờ. Bởi vì ngoại trừ người trong phim truyền hình ra thì ngoài đời cô ta chưa từng thấy người nào trong sáng và xinh đẹp như vậy. Chỉ nhìn cô thôi bản thân cũng có cảm giác tay chân luống cuống.
Diệp Lâm Tây không biết những suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là Diệp Lâm Tây.”
Sau khi Tào Vân hoàn hồn, cô ta vội vàng đưa Diệp Lâm Tây đến phòng bệnh. Lúc đi ở hành lang Diệp Lâm Tây vẫn cảm thấy ổn, cho đến khi bước vào phòng bệnh, cô suýt chút nữa bỏ cuộc.
Bệnh viện số 3 thành phố là một bệnh viện cũ, chưa kể đến nội thất trang trí lạc hậu, ánh sáng trong phòng bệnh không đủ, mà điều khiến Diệp Lâm Tây càng không thể chịu nổi chính là mùi của nó.
Hầu như Diệp Lâm Tây chưa bao giờ đến một bệnh viện công lâu đời như vậy, kể cả khi cô ấy thực sự nằm viện, đều là ở trong những khu VIP hàng đầu của bệnh viện tư nhân, cửa sổ thông thoáng và sạch sẽ, không khí trong lành suốt cả ngày. Sẽ không bao giờ có bất cứ dấu vết khó chịu của bất cứ mùi gì.
Nhưng phòng bệnh trước mắt cô đang có vài người ở lẫn lộn và Diệp Lâm Tây cảm thấy choáng váng khi ngửi thấy mùi hôi chân trong đó. Cô ấy đã lấy ra sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời để kiểm soát bản thân để không đưa tay lên tay che miệng và mũi.
Tuy là như thế, nhưng Diệp Lâm Tây đã nhìn thấy đương sự của mình là Vương Văn Lượng khi cô đi đến chiếc giường trong cùng của phòng bệnh. Trong khi anh ta nhiệt tình chào hỏi thì người vợ Tào Vân bê đến một chiếc ghế đẩu, Diệp Lâm Tây nhìn thấy chiếc ghế vừa rồi còn đang để đủ thứ đồ bên trên bây giờ lại chuyển sang cho cô.
Cô: “….”
Diệp Lâm Tây nhìn xuống chiếc ghế, yên lặng hít sâu một hơi.
Cô thực sự không cố ý bắt bẻ người khác.
Mà là từ khi còn nhỏ cô đã sống trong sung túc, bây giờ lại bắt cô phải xuề xòa như vậy, cô thực sự làm không được. Cũng may Tào Vân là người biết nhìn sắc mặt, thấy cô không ngồi xuống lập tức nhận ra: “Chiếc ghế này tôi để đồ nên có chút bụi, hay là để tôi lau qua cho cô nhé.”
“Không cần, không cần, tôi tự làm được.”
Khi Diệp Lâm Tây thấy đối phương chủ động đề cập đến việc này, liền lấy từ trong túi ra tập khăn ướt sau đó mở ra lau lau mặt ghế. Sau khi cô vứt khăn ướt đi thì vết nước bên trên cũng đã gần khô hết.
Lúc này, Diệp Lâm Tây mới ngồi xuống.
Tuy nhiên, Vương Văn Lượng và Tào Vân dường như không có bất kỳ ý kiến gì về hành động này của cô. Hai người họ có chút câu nệ, thậm chí còn yên lặng chờ Diệp Lâm Tây lau ghế xong, có lẽ do tính tình Diệp Lâm Tây quá kiêu ngạo, xa cách nên ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng việc cô làm là đương nhiên.
Sau khi cô ngồi xuống, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Họ thực sự không có tiền, nếu không cũng sẽ không nhờ đến sự trợ giúp của pháp lý, vốn dĩ cho rằng với vụ án như của bọn họ sẽ chẳng có Luật sư nào tiếp nhận.
Nhưng thật không ngờ lại có người gọi cho họ.
Hai vợ chồng cũng chẳng nghi ngờ gì đối phương, sợ hãi tường thuật lại tình hình của mình, vì lo rằng Luật sư sẽ thấy phiền phức, chê bai không muốn đến gặp họ. Thậm chí Vương Văn Lượng còn dự tính một kế hoạch dại dột rằng nếu như Luật sư không đến thì cho dù có phải bò lê anh ta cũng sẽ bò tới gặp bằng được Luật sư.
Diệp Lâm Tây chủ động: “Anh Vương, tôi tên là Diệp Lâm Tây.”
“Tôi biết, tôi biết, cô đã nói qua điện thoại rồi.” Vương Văn Lượng vội vàng gật đầu.
Thực ra, Vương Văn Lượng nói rằng anh ta bằng tuổi Diệp Lâm Tây, năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ có điều anh ta là một tài xế lái xe tải, thường ngày chạy xe phơi nắng phơi gió khiến người trông gầy và đen sạm đi như vậy. Vì thế bề ngoài già hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Diệp Lâm Tây lấy ra chiếc bút ghi âm mà cô đã chuẩn bị, bình tĩnh nói: “Bởi vì cuộc nói chuyện sau đây của chúng ta có thể tôi sẽ phải nghe lại vậy nên anh không phiền nếu tôi ghi âm chứ?”
Mặc dù Vương Văn Lượng chưa bao giờ ở vào tình cảnh như này, nhưng anh ta vẫn lắc đầu.
Diệp Lâm Tây gật đầu.
Sau đó, cô lấy từ trong chiếc túi mình mang theo ra bản tài liệu tình hình vụ án của anh ta. Đây là một vụ án tranh chấp bảo hiểm, thủ tục rất đơn giản, Vương Văn Lượng bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng khi đang lái xe cách đây một tháng, anh ta được đưa đến bệnh viện số ba thành phố để phẫu thuật và hiện đang trong giai đoạn hồi phục. Sau đó anh ta đã trình báo với công ty bảo hiểm để xin bồi thường khoản bảo hiểm tai nạn cá nhân mà mình đã mua trước đó. Nhưng điều anh ta không ngờ tới là công ty bảo hiểm đã từ chối bồi thường.
Khi nói về việc này, Vương Văn Lượng tức giận cho biết: “Khi đó mua bảo hiểm, đối phương là đồng hương với tôi, cô ta nói tôi lái loại xe tải chở hàng nhỏ, trên đường sẽ luôn có nguy hiểm rình dập, cần thiết bỏ tiền ra mua một phần bảo hiểm cho yên tâm. Ban đầu tôi cũng tiếc tiền, nhưng cô ta cứ bám lấy, liên tục đến nhà tôi khuyên nhủ, mời chào, sau đó vợ tôi cũng lo lắng cho tôi, nên mua cho tôi một suất.”
Diệp Lâm Tây hỏi: “Suất bảo hiểm của anh là mua vào ngày 11 tháng 4 năm nay?”
Vương Văn Lượng gật đầu.
Anh lập tức giải thích: “Tôi biết rằng vụ tai nạn xe hơi xảy ra trong vòng chưa đầy một tháng sau khi mua bảo hiểm, thực ra là trùng hợp, nhưng tôi thực sự không cố ý. Ai lại muốn để mình nằm trên giường cả tháng trời chứ. Tháng này, tôi đã phải bỏ ra hơn mười mấy vạn tệ để làm phẫu thuật và nằm viện, hơn nữa cả tháng nay không kiếm nổi đồng tiền nào. Cả nhà tôi sinh sống đều dựa cả vào số tiền tôi kiếm được.”
Diệp Lâm Tây nhẹ giọng hỏi: “Không cần lo lắng, anh từ từ nói.”
Vừa rồi thấy anh ta nói đến đỏ bừng cả mặt vì sợ rằng Diệp Lâm Tây không tin, nên cô lập tức an ủi anh ta.
Vương Văn Lượng tiếp tục: “Khi tỉnh lại sau ca mổ, người bên bảo hiểm cũng đến bệnh viện để nói chuyện với tôi, tôi đã thành thật kể lại sự tình, vì vậy tôi cũng không biết tại sao họ lại từ chối thanh toán bảo hiểm.”
Khi nói đến điều này, anh ta có vẻ rất kích động.
“Ban đầu khi thuyết phục tôi mua bảo hiểm còn nói ba hoa chích chòe cái gì mà nếu gặp sự cố trên đường chắc chắn công ty bảo hiểm sẽ bồi thường. Còn nói mua một suất bảo hiểm là bảo vệ cả gia đình, toàn là lũ lừa đảo, dối trá.”
Giọng anh ta hơi to, nên một ông bác bên cạnh cũng chen vào.
“Ai ya, cậu trai trẻ, cậu cũng hay thật đó, đến những lời ma quỷ của mấy người bán bảo hiểm cũng tin. Ai mà không biết rằng những người bán bảo hiểm này lúc nào cũng bắt đầu lừa đảo từ người thân, bạn bè xung quanh trước à? Cậu đó, chắc chắn bị lừa rồi.”
“Còn không phải sao, người ta thấy cậu xảy ra chuyện rồi, chắc chắn sẽ tìm đại một lý do nào đó để không phải đền tiền.”
Người đàn ông trung niên ở ngoài cùng cũng gia nhập đội hóng chuyện.
Bởi vì hai người họ đều đang có người thân nằm viện, nhất thời nghe thấy câu chuyện nên cả hội cùng tham gia vào thảo luận vấn đề.
“Công ty bảo hiểm lắm tiền như vậy, họ chẳng ngại ra tòa kiện cáo với cậu.”
“Chúng ta là dân đen, lấy đâu ra thời gian với sức lực đi kiện tụng, hơn nữa chi phí mời Luật sư cũng đắt đỏ, cho dù có thực sự thắng thì e rằng phần lớn số tiền mà công ty bảo hiểm mất cũng sẽ vào túi Luật sư thôi.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây vẫn đang lắng nghe họ nói, nhưng chủ đề lại đột nhiên chuyển sang Luật sư. Cô không khỏi chớp chớp mắt, nhưng Tào Vân đã vội vàng nói: “Không, không, luật sư Diệp là người tốt. Cô ấy đến đây giúp chúng tôi và không tính tiền.”
Ông chú ở bên kinh ngạc nhìn Diệp Lâm Tây: “Ồ, có Luật sư không lấy tiền nữa sao?”
“Cô gái, tôi thấy cô trẻ trung xinh đẹp, chắc chắn là vừa mới tốt nghiệp đúng chứ? không phải cô đem bọn họ ra để thực tập đó chứ?”
Ông cụ thẳng như ruột ngựa.
Diệp Lâm Tây khẽ giật khóe miệng, nếu không phải ý tứ kính trên nhường dưới thì cô thực sự sẽ nói ra điều gì đó rồi, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười ngượng nghịu lịch sự với ông ta.
Chỉ có điều trong nụ cười đó của cô ẩn hiện hàm ý “Ông im ngay đi, nãy giờ chỉ thấy có mình ông là nói nhăng nói quậy hoài”, nhưng không biết vị này có hiểu hay không.
May mắn thay, phòng bệnh đã hoàn toàn yên tĩnh ngay sau đó. Bởi vì ông cụ mồm mép đó bị y tá đẩy vào khám và một người đàn ông trung niên khác được người nhà đưa xuống dưới phơi nắng.
Lúc này, đứa nhỏ Tào Vân đang địu trên lưng đột nhiên bật khóc. Tào Vân nhanh chóng cởi dây đai, ôm đứa nhỏ vào lòng, nhưng dỗ mãi cũng không nín.
Vương Văn Lượng lo lắng nói: “Có phải con đói rồi không?”
Tào Vân ôm đứa bé vào lòng, nói nhỏ: “Để em đi pha sữa.”
Tào Vân tìm thấy bình sữa ra và đổ nước nóng vào bình.
Sau đó cô ta tìm thấy một hộp sữa bột từ đống lộn xộn bên cạnh, nhưng sau khi mở nắp hộp sữa ra, bên trong đã trống không, Tào Vân dùng thìa vét vét cả nửa ngày cuối cùng cũng được một thìa. Sau đó cô ta cẩn thận vỗ nhẹ phần sữa bột còn lại trong hộp dọc theo miệng bình.
Vương Văn Lượng ở một bên hỏi: “Còn đủ không? Bây giờ con ăn sữa cần bốn thìa đó.”
Anh có chút lo lắng, lòng bàn tay vẫn vỗ nhẹ sau lưng đứa bé, cô gắng an ủi cơn đói của nó.
“Em chưa có thời gian đi mua sữa bột, nên bữa này cứ ăn tạm thế vậy.” Tào Vân thì thào đáp.
Diệp Lâm Tây ở một bên im lặng nhìn.
Chỉ là không thể giải thích được, cô cảm thấy hơi buồn, nhưng lại thật ấm áp. Vì họ đã cho cô cảm giác như một gia đình thực sự.
Cuối cùng đứa trẻ cũng đã được ăn sữa, lúc này Vương Văn Lượng mới có thời gian để nói: “Thật ngại quá Luật sư Diệp, thật lãng phí thời gian của cô.”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Không sao, con cái quan trọng hơn.”
Cô không phải là người đặc biệt thích trẻ con, mỗi khi nghĩ đến một sinh vật giống như một đứa bé cần ở trong cơ thể cô mười tháng, phải hạn chế đi giày cao gót và mặc quần áo đẹp, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm cô cảm thấy sợ hãi rồi. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn lại sự phản kháng. Vì vậy, ngay cả khi cô đã kết hôn với Phó Cẩm Hành, cả hai vẫn chưa có kế hoạch sinh con.
Cô không vội, mà xem ra Phó Cẩm Hành cũng vậy.
Nhưng bỗng nhiên cô nhớ ra một nội dung trong bản tài liệu, quay sang nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang bú sữa trong vòng tay Tào Vân, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Trong tài liệu có nói đứa nhỏ bị tim bẩm sinh đúng không?”
Vương Văn Lượng đau lòng gật đầu.
Vương Văn Lượng là con một trong gia đình, nhưng ba tháng trước, đứa con duy nhất của anh – Vương Mộng Hàm được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh và cần một số tiền lớn cho cuộc phẫu thuật, nhưng số tiền lớn như vậy Vương Văn Lượng chẳng đào đâu ra nổi.
Bởi vì đầu năm nay, ba anh ta nhập viện ở quê vì tắc mạch máu não, phải nằm điều trị tại ICU vài ngày, chi phí cho một ngày là mười nghìn tệ vốn dĩ đã bóp chết gia đình chằng lấy làm giàu có gì cho cam này.
Hiện nay, Vương Văn Lượng vẫn còn đang gánh một khoản nợ rất lớn. Đây cũng là một trong những lý do khiến công ty bảo hiểm từ chối bồi thường vì anh có đủ động cơ gian lận tiền bảo hiểm.
Tuy rằng ở thời điểm mua bảo hiểm, tình hình gia đình của anh ta đã tồn tại một cách khách quan, nhưng công ty bảo hiểm lại không quan tâm đến điều đó, bởi vì chủ yếu là do trường hợp của chủ hợp đồng là Vương Văn Lượng nằm trong phạm vi loại trừ được bảo lãnh, vậy nên bọn họ sẽ chỉ dựa vào phạm vi loại trừ bảo lãnh đó để giải quyết. Còn đối với những vấn đề khiếu nại sau đó thì không phải trách nhiệm mà nhân viên bán hàng phải chịu.
Tất nhiên, công ty bảo hiểm sẽ không đưa ra thông báo từ chối bồi thường vì những giả thiết chủ quan này. Diệp Lâm Tây đã đọc thông báo từ chối bồi thường của Vương Văn Lượng, trong đó nêu rõ rằng công ty bảo hiểm đã tiến hành điều tra và có bằng chứng, vật chứng rõ ràng. Việc kiểm tra tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi cũng cho thấy nguyên nhân chính của vụ tai nạn xe hơi là do Vương Văn Lượng điều khiển xe không đúng cách.
Theo lời khai của Vương Văn Lượng, khi anh ta lái xe đến đoạn đường này thì bất ngờ xuất hiện một con mèo hoang. Anh ta vì muốn tránh con mèo hoang đó nên mới xảy ra tai nạn.
Nhưng khi công ty bảo hiểm muốn lấy lại camera hành trình trên xe của anh ta, họ lại phát hiện camera hành trình đã bị hỏng và dấu vết của sự hư hỏng đó là do con người cố ý gây ra.
Vì vậy, khi Diệp Lâm Tây hỏi về tình hình cụ thể vào ngày xảy ra vụ tai nạn ô tô, Vương Văn Lượng kích động nói: “Luật sư Diệp, cô nhất định phải tin tôi, lúc đó thực sự có một con mèo đột nhiên từ đâu lao ra, tôi vội vàng đánh lái tránh nó nên mới bị lật xe. Những người từ công ty bảo hiểm nói rằng do camera hành trình bị hỏng nên không có bằng chứng nào chứng minh sự hiện diện của mèo hoang”.
“Camera hành trình tại sao lại hỏng?” Đột nhiên, Diệp Lâm Tây hỏi.
Giọng nói đang cực kích động của Vương Văn Lượng bỗng nhiên như bị ai đó ấn vào nút tắt nguồn, cả người ngồi yên trên giường, đến khi hoàn hồn lại, khuôn mặt gầy gò đen đuốc của anh ta quả nhiên hơi ửng hồng.
Diệp Lâm Tây nhìn anh ta, đột nhiên cô vươn tay tắt máy ghi âm.
Cô lặng lẽ nhìn Vương Văn Lượng, nhẹ giọng nói: “Tôi là luật sư của anh, quyền lợi của anh là thứ mà tôi muốn tranh giành, cho nên hai chúng ta đứng cùng một phía.”
Diệp Lâm Tây không nói về những nguyên tắc pháp lý sâu xa, cô chỉ nói với đối phương rằng hai người họ là một tổ hợp cùng có lợi. Mặc dù Vương Văn Lượng không được học hành bài bản, nhưng anh ta có thể dễ dàng hiểu được đoạn hội thoại này.
Anh ta nặng nề gật đầu.
Vì vậy Diệp Lâm Tây tiến hành bước tiếp theo mà cô muốn, cô nói với giọng điệu bình tĩnh: “Vậy anh đã làm gì có liên quan đến việc gian lận bảo hiểm chưa?”
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn no, đứa bé đang cố mút núm ti giả vừa rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Một cơn gió yếu ớt thổi tới từ khung cửa sổ đang hé mở. Do trời nóng, nên không thổi bay được nỗi phiền muộn trong phòng mà ngược lại càng tăng thêm sự khó chịu.
So với hành lang hơi ồn ào bên ngoài, nơi này như đã bị phong tỏa thành một thế giới khác.
Cuối cùng, một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng.
“Có, tôi có làm.”
*
“Luật sư Diệp, thật sự đã làm phiền cô rồi.” Tào Vân tiễn Diệp Lâm Tây xuống lầu.
Khi cô rời đi, cô ta vẫn liên tục cúi đầu chào Diệp Lâm Tây, khiến người đi đường đều phải ngoái lại nhìn họ.
Mặc dù Diệp Lâm Tây có chút kiêu ngạo, nhưng cô không quen nhìn người khác đối với mình khách sáo như vậy.
“Không cần tiễn nữa đâu, có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Tào Vân nhìn cô muốn nói điều gì đó lại thôi, Vẫn là Diệp Lâm Tây dừng bước, trực tiếp nói: “Cô có điều gì muốn bổ sung không?”
“Không phải.” Tào Vân lắc đầu, nhưng sau đó cô ta vươn tay che mặt lại, dường như không kìm được nước mắt: “Luật sư Diệp, xin hãy giúp chúng tôi.”
“Nói ra cũng không sợ cô chê cười, sữa bột cho con không phải là tôi đã quên mua, mà là vì đến cả một hộp sữa tôi cũng không mua nổi nữa rồi.”
Diệp Lâm Tây giật mình.
Mặc dù cô cũng biết rằng trẻ em ở Châu Phí đến nước cơm cũng chẳng được ăn, nhưng xung quanh cô trước giờ chưa có ai nói với cô rằng đến cả hộp sữa bột cũng không thể mua nổi.
Vì vậy, khi nghe thấy điều này, cô thực sự không biết phải nói gì.
Hơn nữa người con gái trước mặt còn trẻ hơn cô.
Tào Vân lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều.
Có lẽ con người là như vậy, nếu có thể kiềm chế ngay từ đầu thì có thể nhẫn nhịn đến cuối cùng. Nhưng một khi lối thoát cảm xúc được mở ra, nó sẽ làm sụp đổ hoàn toàn tuyến phòng thủ tâm lý ban đầu nhanh như một cơn sóng trào dâng.
“Con gái tôi còn nhỏ, nó bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng chúng tôi thậm chí không có tiền để chữa trị. Tiền thuốc thang của bố chồng ở quê mỗi tháng ba nghìn tệ, nay chồng lại bị tai nạn xe cộ, tôi thật sự chai hết mặt vì vay mượn, những ai có thể vay đều đã vay cả rồi. Luật sư Diệp, chúng tôi thực sự cần khoản bồi thường bảo hiểm này.”
“Thật đó, chúng tôi rất cần nó.”
Nếu như có một chút trợ giúp, cô ta sẽ không đến mức phải cõng con nhỏ trên lưng ở lại bệnh viện chăm sóc cho chồng.
Một lúc lâu sau, Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Luật pháp chưa bao giờ là một công cụ cho tinh thần hiệp sĩ.
Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình nên làm gì đó.
Kể từ khi bước chân vào trường Luật cho đến khi ra trường, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Đến khi Diệp Lâm Tây lên xe, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn dịu đi.
Có đôi lúc, tác động của sự nghèo đói còn gây sốc hơn cả sự giàu sang đem lại.
Mọi thứ đều đi vào bế tắc.
Khi đến nhà hàng của khách sạn, cảm xúc của Diệp Lâm Tây vẫn chưa tới mức dạt dào như vậy. Nhưng sau khi tùy ý chọn vài món ăn, cầm điện thoại lên, không biết bằng cách nào cô lại chuyển sang phần tin nhắn của Phó Cẩm Hành trên Wechat.
Người ta nói vợ chồng nghèo thì đồng cam cộng khổ.
Đến khi gặp hoạn nạn mới nhìn ra chân tình.
Cô và Phó Cẩm Hành là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu có một ngày gia đình cô phá sản hoặc gia đình anh ta phá sản, e rằng bản thân bọn họ sẽ lượn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Chờ đã, nếu Phó Cẩm Hành phá sản …
Diệp Lâm Tây nghĩ đến khả năng này, đến lúc đó, cô vẫn là một phụ nữ giàu có, còn Phó Cẩm Hành là một gã đàn ông chó chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp.
Hừm, xem biểu hiện của anh ta thế nào đã vậy.
Nếu anh ta có thể ấm áp, cư xử tốt và ngoan ngoãn, thì cô sẽ cố gắng tiếp tục ở bên cạnh anh ta.
Cảm xúc của Diệp Lâm Tây đang dần dần tăng lên, vì vậy cô gửi đi một tin nhắn Wechat.
Diệp Lâm Tây: [Ăn gì chưa? 】
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại không trả lời, thay vào đó anh ta trực tiếp gọi điện đến.
Cô ấn nghe, liền nói: “Đến giờ tan làm rồi, anh ăn cơm chưa?”
Bên kia không trả lời.
Diệp Lâm Tây tự nói tự đáp: “Nếu như anh lười không muốn rời khỏi công ty, hay là tôi bảo người của nhà hàng đem đến cho anh một suất nhé.”
Rốt cuộc thì cô ấy có thể ăn uống thoải mái như vậy mỗi ngày cũng là vì ý tốt của tên đàn ông chó này.
Lịch sự qua lại vậy.
Dù sao thì cuối cùng người thanh toán hóa đơn cũng là anh ta mà.
Rốt cuộc thì Phó Cẩm Hành cũng lên tiếng: “Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
Ngữ điệu Phó Cẩm Hành như đang suy tư gì đó: “Gần đây em lại nhìn trúng món đồ gì à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Trong giây tiếp theo, cô lập tức phản ứng lại, Phó Cẩm Hành nghi ngờ sự quan tâm của cô là vì lại nghĩ cô đang gài anh ta vì muốn mua thứ gì đó cho bản thân sao? Cô lập tức cười nhạo thành tiếng.
Nực cười!
Cô là Diệp Lâm Tây, đại tiểu thư của tập đoàn Thái Nhuận, một chiếc máy tiêu hủy tiền phiên bản biết đi, lẽ nào chỉ vì muốn mua gì đó mà phải đối xử tốt với anh ta?
Chẳng lẽ cô không thể đơn giản chỉ là quan tâm đến anh ta sao?
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, ôn nhu lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi hỏi sai rồi.”
Đó là lỗi của cô ấy, bởi vì anh ta không xứng đáng nhận được sự quan tâm chăm sóc của đại tiểu thư cô.
Đúng, anh ta không xứng đáng!!
Anh cứ ngoan ngoãn ở đó làm công cụ kiếm tiền đi!
Diệp Lâm Tây cúp điện thoại, đang định nói cho Khương Lập Hạ biết tên đàn ông chó này xấu xa như thế nào, nhưng cô còn chưa kịp gõ chữ đầu tiên trên màn hình, đã có một bóng người ngồi ở phía đối diện.
Cô nhìn lên, liền thấy một người đàn ông mặc trên người bộ Vest chỉn chu đang ngồi yên lặng trước mặt.
“Sao anh lại ở đây?”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành.
Nhưng người bên kia lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, thay vào đó, anh ta nhìn vẻ mặt của cô rồi khẽ cười, rất lâu sau mới thong thả ung dung nói: “Lần trước tôi nói rồi, vị trí này tôi đã đặt dài hạn.”
Chứ không phải chỉ để một mình em dùng.
Anh ta không nói điều này, nhưng Diệp Lâm Tây đã hiểu rõ.
Có nghĩa là mỗi ngày anh ta cũng có thể đến đây ăn trưa?
Bởi vì khách sạn này quả thực không xa công ty anh ta là bao, nên việc này hoàn toàn có thể thực hiện được.
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình như bị dắt mũi vậy.
Vì vậy, cô cố ý nói: “Sao anh không rời tôi ra được vậy, đến ăn trưa cũng nhất định phải ăn cùng sao.”
Sức hút của bảo bối tiểu hoa hồng thực sự không thể ngăn cản nổi.
Diệp Lâm Tây có chút châm chọc nghĩ.
Nhưng ngay khi cô nghĩ rằng người đàn ông chó này sẽ nói điều gì đó ác ý và mỉa mai cô, đột nhiên đối phương lại ừm một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Đúng vậy, muốn ở gần em.”
―― Chính là không thể rời tôi ra, đến cơm trưa cũng nhất định phải ăn cùng tôi?
――Đúng vậy, muốn ở gần em.
Diệp Lâm Tây đột nhiên quay mặt đi, tầm mắt bay bổng ra ngoài cửa sổ.
Vành tai hơi nóng.
Tại sao người đàn ông chó này đột nhiên lại thẳng thắn như vậy?
Làm người ta xấu hổ chết đi được.
Diệp Lâm Tây hơi mím môi, nhưng trong lòng có chút vui mừng không tự chủ được.
Danh sách chương