Cuối chiều, ánh mặt trời chiếu rọi, tiếng nhạc du dương êm dịu vang lên trong phòng ăn, biểu thị cho những năm tháng bình lặng, nhàn hạ. Đây là một nhà hàng đang rất nổi tiếng trên mạng, bởi vì ở đây mới ra mắt loại trà chiều đặc biệt tinh tế, hấp dẫn, nên đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều thiếu nữ.

“Mẹ nó, Tề Tri Dật là cháu đằng ngoại của chồng cậu?” Một giọng nói cao đột ngột phá vỡ sự im lặng trong góc phòng.

Diệp Lâm Tây lườm cô một cái rồi thấp giọng: “Cậu nói nhỏ chút đi.”

Vẻ mặt Khương Lập Hạ vẫn rất kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Cậu đúng là quá hạnh phúc rồi đó.”

Diệp Lâm Tây lại tỏ ra buồn bực: “Cũng tạm thôi.” Cô nhàn nhạt đáp.

Khương Lập Hạ nhìn bộ dạng có phúc mà chẳng biết hưởng của cô, lập tức nói với giọng hắt hủi: “Cậu còn có gì mà không thoải mãn nữa, là Tề Tri Dật đó, thần tượng của trăm vạn cô gái, bây giờ phải gọi cậu là mợ út. Nghĩ mà xem, tớ còn thấy hạnh phúc phát điên luôn thay cậu rồi đây này.”

Không nói đến việc này thì không sao, cứ hễ nhắc đến là Diệp Lâm Tây lại có một bụng bực tức muốn phát tiết.

Cô nói: “Nếu như trước khi gọi tớ là mợ út, tớ không si mê cậu ấy quá đáng như thế, không nhìn chằm chằm vào cơ bụng của cậu ấy rồi hét toáng lên là tớ muốn chạm vào nó thì có lẽ tớ sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Khương Lập Hạ nghe cô nói vậy, cô ấy liền nghĩ đến cậu con trai của một người chị họ vừa mới vào đại học, đột nhiên rùng mình một cái, hình như quả thực là có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, Khương Lập Hạ vẫn cố chấp, không quan tâm nói: “Nhưng mà ngẫm nghĩ thay cho cậu, thì thấy việc tay trái cậu ôm chồng mình, tay phải kéo Tề Tri Dật, bức tranh này quả thực quá thú vị.”

Diệp Lâm Tây ở phía đối hiện hừ nhẹ một tiếng.

“Tất nhiên là chỉ có vẻ đẹp của bảo bối hoa hồng nhỏ của chúng ta mới có thể gánh nổi bức vẽ này.”

Lý do mà Khương Lập Hạ luôn gọi Diệp Lâm Tây là hoa hồng nhỏ là bởi vì ngoại hình của cô. Vẻ đẹp trong sáng và mạnh mẽ, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta khó quên.

Mặc dù Diệp Lâm Tây không nói gì, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt khi được khen ngợi là rất hài lòng. Nhưng cô vẫn không quên mắng mỏ Phó Cẩm Hành: “Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, người đàn ông này lòng dạ cực kỳ xấu xa, cố tình khiến tớ xấu hổ trước mặt Tề Tri Dật rồi sau đó đừng ngoài xem kịch vui.”

Cô thuận tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình. Đã nói rằng nóng giận rất dễ khiến con người ta già đi, nhưng khi ở bên cạnh Phó Cẩm Hành, cô luôn bị người đàn ông này khơi dậy sự giận dữ được ẩn giấu sâu trong xương cốt.

Khương Lập Hạ do dự nói: “Chồng cậu có lẽ cũng là có ý tốt mà.”

Rốt cuộc thì cuối cùng anh ta vẫn đến xem buổi Concert cùng Diệp Lâm Tây, mặc dù theo lời của cô thì đó là vì Phó Cẩm Hành không muốn về nhà họ Phó nên lấy cô làm bia đỡ đạn.

Khương Lập Hạ thì lại thấy, thực ra sau khi đã viện cớ xong, Phó Cẩm Hành hoàn toàn có thể yêu cầu tài xế đưa Diệp Lâm Tây đến buổi biểu diễn, không nhất thiết phải tự mình đi cùng cô. Những Concert của thần tượng kiểu này, các cô gái sẽ hét hò ầm ỹ vì phấn khích. Nếu như đàn ông đến dự, đại khái là sẽ cảm thấy như đang bị thứ âm thanh ma quái nào đó xuyên qua đầu mình.

Diệp Lâm Tây: “Khương Lập Hạ, tớ cảm thấy dạo gần đây lập trường của cậu không vững vàng chút nào, rốt cuộc thì cậu là bạn của ai thế? Tên đàn ông ác độc đó đã đem đến lợi ích gì cho cậu à?” Cô khoanh hai tay trước ngực, gương mặt lạnh lùng, toát ra vẻ kiêu căng xa cách.

Khương Lập Hạ oan ức nói: “Chồng cậu với tớ cách nhau cả ba vạn chín nghìn dặm xa xôi, chỉ trừ lần duy nhất gặp mặt vào hôm đám cưới của bọn cậu, ngoài ra tớ chỉ nghe thấy tên anh ta từ miệng cậu mà thôi.”

Đương nhiên đây là vòng tròn ba trăm sáu mươi độ không ngõ cụt rồi.

Cô ấy thở dài: “Cậu cũng phải hiểu một chút cho nỗi khổ của một kẻ háo sắc chứ.”

Khương Lập Hạ thực sự không thể nói xấu Phó Cẩm Hành khi anh ta có một gương mặt hoàn hảo như vậy.

Diệp Lâm Tây: “…”

Cô biết mà, cô biết mà, tên chó chết Phó Cẩm Hành không biết đã dùng khuôn mặt đó để lừa gạt bao nhiêu người rồi. Có người bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, quyền quý, nhưng thâm tâm lại độc địa, khắc nghiệt. Cô thực sự rất muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Phó Cẩm Hành để mọi người nhận ra bộ mặt thật của tên đàn ông thối tha này. Đừng để tướng mạo của anh ta làm mờ mắt.

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cô lại yếu ớt bất lực tựa lưng về phía sau ghế. Còn nói người khác, hồi đó cô không phải là vì gương mặt của anh ta nên mới đồng ý kết hôn sao? Hầu hết những đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình kiểu như gia đình Diệp Lâm Tây đều rất có tính tự giác. Từ nhỏ đến lớn luôn được hưởng thụ lợi ích từ phía gia đình, sẽ không đến mức tới thời điểm kết hôn, bỗng dưng trở mặt chạy đi theo đuổi tình yêu của riêng mình.

Vòng tròn hôn nhân rất nhỏ nên phạm vi lựa chọn đối tượng cũng ít. Mà Phó Cẩm Hành lại dựa vào khuôn mặt của mình để trở nên nổi tiếng, đương nhiên là đặc biệt được mọi người yêu thích.

Hơn nữa, Phó Cẩm Hành lại rất có năng lực, hiện tại có rất ít người thừa kế thế hệ thứ hai sẽ tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của gia đình. Xã hội đã tiến bộ nhiều rồi, thông thường mà nói, nếu như con cháu trong gia tộc không thể chống đỡ được bức tường thành mà cha ông họ đã gây dựng lên, thì họ sẽ tìm người quản lý chuyên nghiệp bên ngoài để tiếp quản công việc kinh doanh. Sẽ không để việc kinh doanh của gia định bị phá hủy trong tay của chính những đứa con đứa cháu vô lương tâm của họ.

Phó Cẩm Hành chưa đầy ba mươi tuổi, đã có thể đứng vững ở vị trí CEO của Tập đoàn. Điều đó có thể thấy rằng tài năng của anh ta không phải ở hạng tầm thường.

Chỉ là Diệp Lâm Tây trước sau vẫn luôn không vừa mắt Phó Cẩm Hành, thực ra nguyên nhân cũng khá dễ hiểu, cô đã quen với việc bản thân như một vầng trăng duy nhất giữa bầu trời đầy sao, bỗng dưng xuất hiện một người không quen với tính khí của cô, đương nhiên là cô thấy không thoải mái rồi.

Hơn nữa, ở cạnh Phó Cẩm Hành, cô thường xuyên phải nếm mùi thất bại.

Sau khi Khương Lập Hạ nghe cô nói, đột nhiên nảy ra một ý định xấu xa: “Tớ nói này, hay là cậu chinh phục hoàn toàn người đàn ông đó đi.”

Diệp Lâm Tây dùng bộ mặt “Cậu đang nói cái quái gì vậy” để nhìn cô ấy.

“Dù sao thì hai người cũng chẳng thể ly hôn, nghĩ mà xem cậu cứ lúc nào cũng tức giận như vậy thì có tác dụng gì, lại chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta, chỉ có cậu là người chịu thiệt. Nếu như cậu có thể chinh phục anh ta, đến lúc đó, cậu bảo anh ta đi hướng đông anh ta sẽ chẳng dám rẽ sang hướng tây, nghĩ thôi cũng đã thấy sảng khoái rồi.”

Khương Lập Hạ càng nói càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, còn quay sang nháy mắt với cô.

Diệp Lâm Tây lâm vào trầm tư.

Khương Lập Hạ nỗ lực kiên trì: “Có phải thấy ý tưởng của tớ không tồi phải không?”

Hình như… Là có một chút chút hợp lý.

Khương Lập Hạ lại nói: “Với dung mạo của hoa hồng nhỏ nhà chúng ta thì tóm gọn người đàn ông này là việc dễ như trở bàn tay.”

Lời tâng bốc chất lượng cao này đã làm trái tim Diệp Lâm Tây có chút lay động. Một giây tiếp theo, cô đột nhiên bật dậy khỏi ghế.

Khương Lập Hạ đã bị ngạc nhiên bởi hành động của cô.

“Cậu làm cái gì thế?”

Diệp Lâm Tây đưa tay vẫy vẫy giống hệt tra nữ, lộ ra vẻ quyến rũ: “Làm việc mệt như vậy, tớ phải đem trà chiều cho chồng đây.”

Khương Lập Hạ: “…”

Cũng không đến mức phải hành động như bão táp vậy chứ?

  -

Khi món bánh ngọt tráng miệng đã đóng gói xong, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình đã hành động quá muộn. Quả nhiên là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, trước giờ cô chỉ luôn so đo với Phó Cẩm Hành mà quên rằng vẫn còn có một con đường tắt khác để giành chiến thắng. Cô muốn anh ta hoàn toàn khuất phục trước vẻ đẹp của Diệp Lâm Tây cô.

Trước khi đến công ty, Diệp Lâm Tây lấy điện thoại ra ngắm nghía một lúc, vừa rồi ở nhà hàng, cô hầu như chẳng ăn chút gì. Trà chiều ở nhà hàng nổi tiếng trên mạng đó được trang trí rất đẹp, nên vai trò chính của nó vẫn là để cho cô chụp ảnh.

Vì vậy, bây giờ cô đã trang điểm hoàn chỉnh, thậm chí chẳng cần dặm lại son, hôm nay cô sử dụng son môi dạng bóng, sau khi tô tạo thành một lớp màng mỏng trên môi, giúp đôi môi mềm mại căng bóng. Nhìn cái là muốn hôn luôn rồi.

Càng nhìn vào điện thoại, cô càng cảm thấy mình đã lãng phí thời gian, tất nhiên là lãng phí cả sắc đẹp.

Khương Lập Hạ nói đúng, với ngoại hình của cô thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chạy thoát.

Đến cửa công ty, tài xế cho xe đậu vào lề đường để Diệp Lâm Tây xuống xe. Bởi vì muốn tạo cho Phó Cẩm Hành một bất ngời lớn, nên khi nãy trên xe cô đã gọi điện cho trợ lý Tần Chu.

Lúc này khi cô vừa xuống xe, Tần Chu đã đợi sẵn ở bên ngoài. Anh ta nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang cầm thứ gì đó trong tay liền bước tới đón lấy.

Diệp Lâm Tây hỏi: “Phó … Chồng tôi ở đâu?”

“Phó tổng đang họp, mời cô lên phòng làm việc của Phó tổng ngồi đợi một lát.”

Diệp Lâm Tây không có ý kiến gì, đi theo Tần Chu lên thẳng tầng trên, tầng này là văn phòng chủ tịch, các khu văn phòng bên ngoài đều có nhân viên đang làm việc. Phó Cẩm Hành được chỉ định một trợ lý đặc biệt, ngoài trợ lý ra còn có thư ký. Nhưng Diệp Lâm Tây chỉ biết có mình Tần Chu, bởi vì Tần Chu là người luôn theo sát Phó Cẩm Hành.

Tần Chu trực tiếp đưa cô vào văn phòng của Phó Cẩm Hành. Vì vậy, nó đã gây ra một cuộc thảo luận nhỏ bên ngoài.

“Người vừa rồi là ai? Sao trợ lý Tần lại đưa cô ấy lên phòng làm việc của Phó tổng?”

“Woa, tôi vừa nhìn lén một cái, thực sự là đẹp chết đi được.”

“Tôi mốn biết tên thỏi son mà cô ấy dùng.”

“Đến công ty một cách quang minh chính đại như vậy, lại là trợ lý Tần đón tiếp, không phải là vợ của Phó tổng đó chứ?”

“Chẳng phải vợ của Phó tổng đang du học bên Mỹ sao?”

Đương nhiên Diệp Lâm Tây không thể biết bên ngoài đang bàn tán chuyện gì, sau khi đến văn phòng của Tổng giám đốc, vừa bước vào, trong lòng đã thầm mắng nhiếc tên đàn ông xa xỉ chết tiệt này.

Ở khu trung tâm nơi tấc đất tấc vàng, anh ta thực sự có một văn phòng rộng lớn đón ánh sáng tốt như vậy. Tuy nhiên, so sánh với ở nhà thì đây còn là phong cách trang trí sang trọng lộng lẫy theo đúng sở thích của cô hơn, rõ ràng là phòng làm việc này Phó Cẩm Hành sẽ rất thích. Bởi vì từ bàn làm việc cho đến cách bài trí đều hiện lên ba chữ: Tính lãnh đạm.

Diệp Lâm Tây chẳng buồn khách sáo, ngồi luôn lên chiếc ghế ở bàn làm việc của anh ta, cô xoay người một vòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngồi tại văn phòng làm việc trên tầng sáu mươi, tầm nhìn rất rộng. Những tòa nhà xung quanh đều nằm trong tầm mắt của cô, dưới đường xe cộ đi lại kích thước chỉ bằng hình bao diêm.

Vì có công việc cần giải quyết nên Tần Chu đi ra ngoài trước. Diệp Lâm Tây ngồi yên lặng trên ghế chờ Phó Cẩm Hành quay lại. Nhưng dần dần, mí mắt cô trở nên nặng trĩu.

Đêm qua cô lại bị tập thể dục trên giường, người đàn ông này dường như đã đòi bù lại đủ số lần trong cả một năm qua rồi, lăn lộn mãi đến hai, ba giờ sáng mới tha cho cô.

Không thể không nói, tuy rằng bọn họ có rất nhiều điểm không hợp nhau, thế nhưng ở một khía cạnh nào đó lại đặc biệt phù hợp.

Vừa nghĩ tới đây, trong ánh chiều ấm áp, Diệp Lâm Tây dần dần nhắm đôi mắt lại.

  -

Sau khi Phó Cẩm Hành kết thúc cuộc họp, anh vừa đi lên lầu vừa tiếp tục thảo luận các vấn đề trong cuộc họp với những người xung quanh. Anh người cao chân dài, sải bước vừa dài vừa nhanh, vậy nên cũng là người đầu tiên đến phía trước cửa văn phòng, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy trên ghế làm việc có một người đang ngủ gật. Anh dừng lại, những người phía sau cũng dừng lại theo.

“Mọi người về phòng làm việc trước đi, sau khi thảo luận được kết quả thì báo cáo lại với tôi.”

Những lãnh đạo điều hành cấp cao phía sau không nhìn thấy việc gì đã diễn ra bên trong, tuy nhiên Phó tổng đã lên tiếng thì bọn họ cũng không dám nói thêm. Vậy là mọi người đều quay người rời đi.

Và sau đó, khi không còn ai ở phía sau Phó Cẩm Hành nữa, anh mới bước vào văn phòng, động tác đóng cửa cũng hết sức nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động nào dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ.

Diệp Lâm Tây tỉnh rồi, thực ra nãy giờ cô đều ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng, nên tiếng mở cửa vừa rồi đã đánh thức cô.

Vì thế cô mở mắt ra, đôi mắt Hồ ly đen láy ngấn nước cong cong quyến rũ động lòng người, lúc này do vừa tỉnh giấc, còn đang ngái ngủ, lại mang theo một loại mơ màng cực đáng yêu. Cho đến khi nhìn thấy Phó Cẩm Hành cô mới giật mình một cái.

Người đàn ông hào hoa phong nhã lại một lần làm lay động trái tim cô.

Dụ dỗ.

Chinh phục.

Đúng, hãy nhớ rõ mục đích cô đến đây hôm nay, không được tức giận, phải tươi cười, hãy thể hiện ra những mặt quyến rũ nhất của mình. Tuy rằng, cô tự mình cảm thấy chỉ cần để lộ ra bảy, tám mươi phần trăm sức hấp dẫn của cô cũng đủ khiến Phó Cẩm Hành mê mẩn rồi. Nhưng cô vẫn quyết định sử dụng một trăm phần trăm công lực của mình.

Vì vậy, cô khẽ kéo chiếc váy ngắn trên đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp. Tất nhiên là cô biết đôi chân của mình đẹp đến nhường nào.

Ngay tại lúc Diệp Lâm Tây định đứng dậy chuẩn bị khoe toàn bộ nhan sắc và thân hình của mình, bỗng nhiên cô cảm thấy bụng dưới nhộn nhạo, kèm theo đó là cảm giác như đang có gì tuôn trào ra ngoài.

Đừng…… Không phải như những gì cô đang nghĩ đó chứ?

Nhưng khi ở chỗ nào đó của cơ thể, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, cô đông cứng cả người lại.

“Lâm Tây”, Phó Cẩm Hành nhìn cô ngồi ngay ngắn dậy, thoạt nhìn như đang muốn đứng lên nhưng cuối cùng lại ngồi trở lại vị trí.

Vì vậy, anh không thể không hỏi: “Em bị sao vậy?”

Diệp Lâm Tây mím chặt môi.

Phó Cẩm Hành cũng không để ý đến chi tiết nhỏ đó của cô, lại hỏi: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”

Anh vừa nói vừa tiến lại gần cô.

Diệp Lâm Tây vội vàng kẹp chặt hai chân, nhưng khi đèn đỏ đã đến rồi thì kẹp chân có thể ngăn cản nổi sao?

Cô không biết tình hình đằng sau váy của mình đang thế nào, nhưng điều khủng khiếp hơn là hôm nay cô lại mặc một chiếc váy trắng tinh. Hai má Diệp Lâm Tây sắp bỏ bừng lên cả rồi. Cô biết, mình chính là con chim tu hú đang chiếm dụng cái tổ là chiếc ghế của người ta, cô nên đứng dậy trả lại ghế cho Phó Cẩm Hành mới phải.

Nhưng mà

Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể tặng tôi chiếc ghế này được không?”

Phó Cẩm Hành ngẩn người.

Một lúc sau, giọng nói hơi lạnh lùng của anh vang lên: “Nếu em thích thì cứ lấy nó đi.”

Diệp Lâm Tây cúi đầu, lí nhí nói thêm một câu.

Chỉ là lần này giọng cô quá nhỏ, Phó Cẩm Hành nghe không rõ.

“Em nói cái gì?”Anh hỏi.

Diệp Lâm Tây lại rũ đầu xuống, chịu đựng xấu hổi nói to: “Vậy anh có thể kêu hai người nhấc tôi cùng với chiếc ghế này rồi đưa tôi về nhà được không?”

Cô rất thích chiếc ghế này, vô cùng yêu thích.

Là kiểu thích có đánh chết cũng không chịu tách rời.

Phó Cẩm Hành: “…”

Lúc này anh mới cúi đầu xuống, nhìn thấy hai chân Diệp Lâm Tây đang đan chặt vào nhau, còn hai tay thì đang nhẹ nhàng che bụng dưới.

“Lâm Tây, em có cần vào nhà vệ sinh không?”

Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người lại giao nhau, đôi mắt Hồ ly bình thường vô cùng giảo hoạt lúc này lại có ý khẩn cầu “Xấu hổ chết đi được, câu xin anh đừng nói nữa, đừng có nói gì cả.”

Phó Cẩm Hành dường như hiểu được tín hiệu từ ánh mắt cô, quả nhiên anh thực sự không nói thêm gì nữa.

Trong thời khắc này, im lặng chính là vàng.

Chỉ có điều, một giây sau đó, động tác của anh suýt chút nữa khiến Diệp Lâm Tây ngất xỉu tại chỗ. Bởi vì anh nhẹ nhàng dùng hai tay giữ lấy phần tựa của lưng ghế, cứ thế đẩy Diệp Lâm Tây cùng chiếc ghế về phía trước, sau đó anh mở cửa phòng tắm riêng trong phòng làm việc ra rồi lại đẩy cô với chiếc ghế vào trong.

Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch, nhanh chóng.

Đến nỗi khi Diệp Lâm Tây đối mặt với bồn cầu trong phòng tắm rồi mà cô vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn. Cứ thế cho đến khi cô đưa hai tay lên che lấy mặt, chỉ ước gì có thể tự làm mình nghẹt thở rồi ngất lịm luôn tại chỗ thì tốt biết mấy.

Thế nhưng sau lưng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Như mọi lần, giọng nói trầm ổn của Phó Cẩm Hành vang lên: “Lâm Tây, nếu em cần gì cứ nói qua cửa với tôi.”

Vì vậy…… Nói qua cửa, cô sẽ không thấy xấu hổ phải không?

Ôi, cái con người chu đáo này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện